- Ta không chết!
Đang lâm vào cảnh bốn bề khốn đốn, thập diện mai phục, nhưng Bạch Sầu Phi vẫn quát lên:
- Thì không bại!
- Câu này nên để ta nói mới đúng.
Tô Mộng Chẩm nói một cách xa xăm, giống như trong góc tối của chiếc kiệu không chỉ là một người, mà còn là một luồng ánh sáng lờ mờ màu lam:
- Có điều, cho dù người đã chết, cũng chưa chắc đã bại.
Bạch Sầu Phi nhìn về phía chiếc kiệu, giận dữ nói:
- Ta thật hối hận ngày đó đã không giết ngươi.
Tô Mộng Chẩm khoan thai nói:
- Ngày đó không phải là ngươi không giết ta, mà là ngươi không giết được ta.
Bạch Sầu Phi phẫn nộ nói:
- Ngươi đừng đắc ý! Mời quỷ dễ dàng tiễn quỷ khó, ngươi mời người của Lục Phân Bán đường tới tranh giành thiên hạ, sau này phải đem hơn nửa giang sơn tặng cho người khác.
Tô Mộng Chẩm uy nghiêm nói:
- Chuyện này không cần ngươi phí tâm, dù sao cũng tốt hơn là tặng cho ngươi. Ngươi đã giết không ít huynh đệ tốt và cán bộ trung thành của ta, thù đã không đội trời chung. Những gì ngươi gây ra cho ta, ta có thể bỏ qua, nhưng vì ta tin tưởng ngươi mà các huynh đệ gặp phải tai họa, món nợ này không thể không tính.
Bạch Sầu Phi cười ngông cuồng, giọng nói đầy vẻ chế nhạo:
- Ngươi muốn báo thù riêng thì cứ nói, đừng ở trước mặt người khác khoác lác nói xằng, giả vờ như mình chẳng hề tính toán, chỉ muốn đòi lại công đạo cho huynh đệ khác!
Hắn luôn luôn mắt lạnh, mặt lạnh, ngay cả nụ cười cũng lạnh, thậm chí thường rất ít cười. Nhưng trong cái ngày quan trọng phục giết Vương Tiểu Thạch, tiêu diệt Tượng Tị tháp này, không ngờ lại thấy Lục Phân Bán đường tấn công vào Kim Phong Tế Vũ lâu, Tô Mộng Chẩm sống lại, Lương Hà và Tôn Ngư đồng loạt phản bội, đội ngũ tinh nhuệ Nhất Linh Bát Công Án quay lưng, trong tứ đại hộ pháp đã có hai người ám sát mình, những trợ thủ mạnh đều khoanh tay đứng nhìn vì mình mất đi ân sủng của cha nuôi Thái Kinh, thậm chí ngay cả chuyện ngày đó mình làm hại Mai bang chủ tại Phá Bản môn cũng bị Lôi Thuần biết rõ… Đối mặt với vô số cường địch, bản thân lâm vào trùng vậy, nếu là người khác thì đã sớm sụp đổ, nhưng hắn lại vì vậy mà dâng tràn đấu chí, dùng một tinh thần “không chết không thôi” để đối mặt với những tử địch “không đội trời chung” này.
Tuy hắn ngoan cường, nhưng người đã thất thường.
Cho nên hắn vẫn luôn cười, bởi vì trong lòng hắn cảm thấy bi phẫn.
Hắn cảm thấy mình không đáng gặp phải những chuyện này.
(Tại sao lại không có một bằng hữu nào?)
(Huynh đệ của hắn hoàn toàn bán đứng hắn!)
(Hắn đối xử với người ta tốt như vậy, lúc này tất cả chiến hữu lại trở thành cường địch!)
(Như vậy không công đạo!)
(Điều này không công bằng!)
Hắn không ngại một mình chiến đấu, chiến đấu đến cùng.
Hắn cảm thấy mình cố gắng cả đời, chỉ vì không muốn từ bỏ chí lớn, đến cuối cùng vẫn là kẻ vô tích sự.
Hắn cho rằng mình không hề làm sai.
Lúc này thế cục đã rất rõ ràng. Trước khi Lôi Thuần đưa ra thủ dụ và lệnh bài, nhất định Thái Kinh đã ra lệnh (ít nhất cũng là “chỉ thị”) cho đám người Bát Đại Đao Vương, Thất Tuyệt Thần Kiếm, Nhậm Lao Nhậm Oán, thậm chí là chưởng môn tứ đại kiếm phái, vì vậy bọn họ đương nhiên sẽ không ra tay giúp Bạch Sầu Phi.
Hơn nữa, mọi người còn lập tức bày tỏ thái độ, giống như chỉ sợ người khác hiểu lầm mình đứng cùng một phe với Bạch Sầu Phi.
Nếu không, với thực lực của Thất Tuyệt Thần Kiếm, không có lý do gì lại không chặn được Vương Tiểu Thạch.
Nếu như bọn họ quyết tâm ngăn chặn Vương Tiểu Thạch, không để cho hắn hội hợp với Tô Mộng Chẩm, cục diện có thể đã khác hoàn toàn.
Nhưng cũng không phải mọi người đều như vậy, ít nhất cũng có ba người “lập trường rõ ràng”, ủng hộ Bạch Sầu Phi.
Ba người này đều là nhân vật quan trọng, cũng là cao thủ hạng nhất trong số những người có mặt, bao gồm “Quách Đông Thần” Lôi Mị, Thiên Hạ Đệ Thất và “Thần Du Gia Gia” Diệp Vân Diệt.
Ngoại trừ ba người này, đệ tử của Kim Phong Tế Vũ lâu có thể nói là chia làm “bốn phe”.
Phe thứ nhất vừa thấy Tô Mộng Chẩm liền vui mừng khôn xiết. Bọn họ đã chờ ngày được gặp lại chủ cũ, hiện giờ bọn họ đã gặp được, chờ được, dĩ nhiên là tiếp tục ủng hộ Tô lâu chủ mà bọn họ luôn sùng kính.
Người của phe thứ hai luôn ủng hộ Vương Tiểu Thạch. Bọn họ chịu nhiều ơn huệ của Vương Tiểu Thạch, trước giờ vốn nhìn Bạch Sầu Phi không vừa mắt, hoặc có oán hận trong lòng. Bọn họ vốn không muốn đối phó với Vương Tiểu Thạch, chỉ chưa đến mức bỏ sang bên phía Tượng Tị tháp mà thôi.
Loại đệ tử thứ ba là liệu gió chống thuyền. Bọn họ thấy Bạch Sầu Phi một cây làm chẳng nên non, không thể cứu vãn, bọn họ cũng chẳng có tình nghĩa đặc biệt gì với Bạch Sầu Phi, cho nên vào lúc này chỉ khoanh tay đứng nhìn, không chịu vì hắn hi sinh tính mạng.
Loại đệ tử cuối cùng là những người trung thành với Bạch Sầu Phi, nhưng người ủng hộ Bạch Sầu Phi phần lớn cũng là tay chân của tể tướng Thái Kinh, hơn nữa hầu hết là hạng người “cỏ đầu tường”, trông thấy Bạch Sầu Phi đã khó xoay chuyển càn khôn, thế cục không hề sáng sủa, phần lớn bọn họ cũng không chịu đứng ra, đứng lên, hoặc là đứng sang bên cạnh Bạch Sầu Phi.
Như vậy, vào lúc “cường địch” bao vây, sinh tử tồn vong này, người thật sự bày tỏ thái độ ủng hộ Bạch Sầu Phi, đối kháng với kẻ địch trước mắt, có thể nói là ít lại càng ít, còn chưa đến một phần đệ tử trong lâu.
Như vậy, đại thế đã định, gần như đã không cần giao chiến.
Một người ngày thường đối xử với người khác thế nào, vào giây phút sống chết, mọi người cũng sẽ đối xử với hắn như vậy.
Bạch Sầu Phi dĩ nhiên hiểu được điểm này, bởi vì hắn thường bán rẻ người khác.
Hắn thường làm chuyện phản bội, đương nhiên đã chuẩn bị tâm lý bị người khác phản bội. Cho nên hắn chưa từng không buông lỏng một phút giây nào.
Hắn cẩn thận đề phòng người khác. Hắn sợ người khác phản bội hắn, giống như hắn phản bội người khác vậy.
Do đó, vừa rồi Lợi Tiểu Cát và Chu Như Thị ám toán, hắn có thể kịp thời phản ứng, vì vậy chỉ có thể làm hắn bị thương chứ không giết được hắn.
Hắn vẫn luôn đề phòng, nhất là đối với hai người Chu Như Thị và Lợi Tiểu Cát. Hắn cảm thấy “Nhất Liêm U Mộng” và “Nhất Sách Nhi Đắc” đều rất trung thành với Tô Mộng Chẩm, mà lại không tận trung với mình bao nhiêu.
Cho nên trong bốn tên hộ pháp, hắn vẫn trọng dụng Âu Dương Ý Ý và Tường Ca Nhi nhiều hơn, ít giao cho “Nhất Sách Nhi Đắc” Chu Như Thị và “Nhất Liêm U Mộng” Lợi Tiểu Cát những nhiệm vụ quan trọng.
Hiện nay quả đúng như vậy, hai người này quả nhiên đã tập kích hắn.
Nếu không phải Tô Mộng Chẩm và Vương Tiểu Thạch cố ý cản trở, hắn đã lấy đi tính mạng của hai tên phản đồ này.
Nhưng hiện giờ điều khiến hắn tức giận nhất, ngay cả hai tên hộ pháp còn lại là “Tiểu Văn Tử” Tường Ca Nhi và “Vô Vĩ Phi Tha” Âu Dương Ý Ý, dáng vẻ cũng rất băn khoăn, dường như không biết nên đi sang bên mình, hay là dứt khoát đi vào trong trận doanh quân địch.
Không ngờ, đến nước này, thật sự là chúng bạn xa lánh.
Cũng không ngờ, đến mức này, vẫn còn có ba trợ thủ mạnh cùng tiến lui với mình.
Hắn hiểu được “nguyên nhân chính” khiến ba người này ủng hộ mình.
Lôi Mị (Quách Đông Thần) “không thể không” ủng hộ mình, bởi vì nàng trước tiên phản bội Lục Phân Bán đường, ám sát Lôi Tổn, sau đó lại phản bội Kim Phong Tế Vũ lâu, đánh lén Tô Mộng Chẩm. Nhân mã hai phe đều sẽ không tha cho nàng, nàng đã không còn đường để đi.
Thiên Hạ Đệ Thất cũng “không thể không” ủng hộ mình, bởi vì hắn và mình là cùng một loại người, hèn hạ như nhau, vô sỉ như nhau, võ công sâu không lường được như nhau, vì đạt thành mục tiêu mà không chừa thủ đoạn như nhau. Chỉ có điều, hắn cảm thấy mình có thể chỉ huy lãnh đạo tổ chức, còn Thiên Hạ Đệ Thất lại là một người chấp hành nhiệm vụ hạng nhất, đồng thời cũng là một sát thủ tốt.
Còn về Diệp Thần Du, lại là hắn “tôn kính” mời tới. Chỉ cần Ngô Kỳ Vinh đứng ở bên nào, Diệp Thần Du nhất định sẽ đứng bên phe còn lại. Nếu nói “Thần Du Gia Gia” đang giúp mình, không bằng nói là hắn chỉ muốn đối phó với “Kinh Đào Thư Sinh” mà thôi.
Nhưng không ngờ, chỉ trong phút chốc, thế lực của hắn chỉ còn lại một chút như vậy, hơn nữa cũng chỉ là miễn cưỡng nhặt ra.
Nghĩ đến, chỉ trước đó một lúc, hắn vẫn còn đắc chí mãn nguyện, cho rằng có thể mượn dịp này giết hết người của Tượng Tị tháp, diệt trừ Vương Tiểu Thạch, độc bá kinh sư, tiến vào triều đình, không ngờ…
Tuyết rơi đã dày.
Gió vẫn điên cuồng gào thét.
Bạch Sầu Phi lại nhớ đến bài hát kia: “Ta muốn bay cao vượt trên thiên hạ, làm sao nhẫn nhục trốn trong bùn lầy; chí của ta rung chuyển trời đất… nguyện vọng của ta phun trời nuốt đất, không ngờ lại thành trời tru đất diệt…”
Trong khoảnh khắc này, Bạch Sầu Phi chợt nghĩ đến, mình tội gì phải tới kinh sư chuyến này? Nếu như mình không có dã tâm quá lớn, thấy đủ thì dừng tay, hiện giờ mình vẫn là phó lâu chủ của Kim Phong Tế Vũ lâu, đệ nhất bang hội dưới chân thiên tử. Hơn nữa chỉ cần chờ Tô Mộng Chẩm chết đi (hiện giờ gặp lại người này, nhìn tinh thần khí sắc của y, đã biết y không còn bao nhiêu thời gian nữa, lúc trước tại sao mình lại không nhịn được như vậy?), toàn bộ quyền hành trong lâu sẽ là của mình, cần gì phải khiến cho thù sâu như biển, người người oán trách như vậy?
Đang lâm vào cảnh bốn bề khốn đốn, thập diện mai phục, nhưng Bạch Sầu Phi vẫn quát lên:
- Thì không bại!
- Câu này nên để ta nói mới đúng.
Tô Mộng Chẩm nói một cách xa xăm, giống như trong góc tối của chiếc kiệu không chỉ là một người, mà còn là một luồng ánh sáng lờ mờ màu lam:
- Có điều, cho dù người đã chết, cũng chưa chắc đã bại.
Bạch Sầu Phi nhìn về phía chiếc kiệu, giận dữ nói:
- Ta thật hối hận ngày đó đã không giết ngươi.
Tô Mộng Chẩm khoan thai nói:
- Ngày đó không phải là ngươi không giết ta, mà là ngươi không giết được ta.
Bạch Sầu Phi phẫn nộ nói:
- Ngươi đừng đắc ý! Mời quỷ dễ dàng tiễn quỷ khó, ngươi mời người của Lục Phân Bán đường tới tranh giành thiên hạ, sau này phải đem hơn nửa giang sơn tặng cho người khác.
Tô Mộng Chẩm uy nghiêm nói:
- Chuyện này không cần ngươi phí tâm, dù sao cũng tốt hơn là tặng cho ngươi. Ngươi đã giết không ít huynh đệ tốt và cán bộ trung thành của ta, thù đã không đội trời chung. Những gì ngươi gây ra cho ta, ta có thể bỏ qua, nhưng vì ta tin tưởng ngươi mà các huynh đệ gặp phải tai họa, món nợ này không thể không tính.
Bạch Sầu Phi cười ngông cuồng, giọng nói đầy vẻ chế nhạo:
- Ngươi muốn báo thù riêng thì cứ nói, đừng ở trước mặt người khác khoác lác nói xằng, giả vờ như mình chẳng hề tính toán, chỉ muốn đòi lại công đạo cho huynh đệ khác!
Hắn luôn luôn mắt lạnh, mặt lạnh, ngay cả nụ cười cũng lạnh, thậm chí thường rất ít cười. Nhưng trong cái ngày quan trọng phục giết Vương Tiểu Thạch, tiêu diệt Tượng Tị tháp này, không ngờ lại thấy Lục Phân Bán đường tấn công vào Kim Phong Tế Vũ lâu, Tô Mộng Chẩm sống lại, Lương Hà và Tôn Ngư đồng loạt phản bội, đội ngũ tinh nhuệ Nhất Linh Bát Công Án quay lưng, trong tứ đại hộ pháp đã có hai người ám sát mình, những trợ thủ mạnh đều khoanh tay đứng nhìn vì mình mất đi ân sủng của cha nuôi Thái Kinh, thậm chí ngay cả chuyện ngày đó mình làm hại Mai bang chủ tại Phá Bản môn cũng bị Lôi Thuần biết rõ… Đối mặt với vô số cường địch, bản thân lâm vào trùng vậy, nếu là người khác thì đã sớm sụp đổ, nhưng hắn lại vì vậy mà dâng tràn đấu chí, dùng một tinh thần “không chết không thôi” để đối mặt với những tử địch “không đội trời chung” này.
Tuy hắn ngoan cường, nhưng người đã thất thường.
Cho nên hắn vẫn luôn cười, bởi vì trong lòng hắn cảm thấy bi phẫn.
Hắn cảm thấy mình không đáng gặp phải những chuyện này.
(Tại sao lại không có một bằng hữu nào?)
(Huynh đệ của hắn hoàn toàn bán đứng hắn!)
(Hắn đối xử với người ta tốt như vậy, lúc này tất cả chiến hữu lại trở thành cường địch!)
(Như vậy không công đạo!)
(Điều này không công bằng!)
Hắn không ngại một mình chiến đấu, chiến đấu đến cùng.
Hắn cảm thấy mình cố gắng cả đời, chỉ vì không muốn từ bỏ chí lớn, đến cuối cùng vẫn là kẻ vô tích sự.
Hắn cho rằng mình không hề làm sai.
Lúc này thế cục đã rất rõ ràng. Trước khi Lôi Thuần đưa ra thủ dụ và lệnh bài, nhất định Thái Kinh đã ra lệnh (ít nhất cũng là “chỉ thị”) cho đám người Bát Đại Đao Vương, Thất Tuyệt Thần Kiếm, Nhậm Lao Nhậm Oán, thậm chí là chưởng môn tứ đại kiếm phái, vì vậy bọn họ đương nhiên sẽ không ra tay giúp Bạch Sầu Phi.
Hơn nữa, mọi người còn lập tức bày tỏ thái độ, giống như chỉ sợ người khác hiểu lầm mình đứng cùng một phe với Bạch Sầu Phi.
Nếu không, với thực lực của Thất Tuyệt Thần Kiếm, không có lý do gì lại không chặn được Vương Tiểu Thạch.
Nếu như bọn họ quyết tâm ngăn chặn Vương Tiểu Thạch, không để cho hắn hội hợp với Tô Mộng Chẩm, cục diện có thể đã khác hoàn toàn.
Nhưng cũng không phải mọi người đều như vậy, ít nhất cũng có ba người “lập trường rõ ràng”, ủng hộ Bạch Sầu Phi.
Ba người này đều là nhân vật quan trọng, cũng là cao thủ hạng nhất trong số những người có mặt, bao gồm “Quách Đông Thần” Lôi Mị, Thiên Hạ Đệ Thất và “Thần Du Gia Gia” Diệp Vân Diệt.
Ngoại trừ ba người này, đệ tử của Kim Phong Tế Vũ lâu có thể nói là chia làm “bốn phe”.
Phe thứ nhất vừa thấy Tô Mộng Chẩm liền vui mừng khôn xiết. Bọn họ đã chờ ngày được gặp lại chủ cũ, hiện giờ bọn họ đã gặp được, chờ được, dĩ nhiên là tiếp tục ủng hộ Tô lâu chủ mà bọn họ luôn sùng kính.
Người của phe thứ hai luôn ủng hộ Vương Tiểu Thạch. Bọn họ chịu nhiều ơn huệ của Vương Tiểu Thạch, trước giờ vốn nhìn Bạch Sầu Phi không vừa mắt, hoặc có oán hận trong lòng. Bọn họ vốn không muốn đối phó với Vương Tiểu Thạch, chỉ chưa đến mức bỏ sang bên phía Tượng Tị tháp mà thôi.
Loại đệ tử thứ ba là liệu gió chống thuyền. Bọn họ thấy Bạch Sầu Phi một cây làm chẳng nên non, không thể cứu vãn, bọn họ cũng chẳng có tình nghĩa đặc biệt gì với Bạch Sầu Phi, cho nên vào lúc này chỉ khoanh tay đứng nhìn, không chịu vì hắn hi sinh tính mạng.
Loại đệ tử cuối cùng là những người trung thành với Bạch Sầu Phi, nhưng người ủng hộ Bạch Sầu Phi phần lớn cũng là tay chân của tể tướng Thái Kinh, hơn nữa hầu hết là hạng người “cỏ đầu tường”, trông thấy Bạch Sầu Phi đã khó xoay chuyển càn khôn, thế cục không hề sáng sủa, phần lớn bọn họ cũng không chịu đứng ra, đứng lên, hoặc là đứng sang bên cạnh Bạch Sầu Phi.
Như vậy, vào lúc “cường địch” bao vây, sinh tử tồn vong này, người thật sự bày tỏ thái độ ủng hộ Bạch Sầu Phi, đối kháng với kẻ địch trước mắt, có thể nói là ít lại càng ít, còn chưa đến một phần đệ tử trong lâu.
Như vậy, đại thế đã định, gần như đã không cần giao chiến.
Một người ngày thường đối xử với người khác thế nào, vào giây phút sống chết, mọi người cũng sẽ đối xử với hắn như vậy.
Bạch Sầu Phi dĩ nhiên hiểu được điểm này, bởi vì hắn thường bán rẻ người khác.
Hắn thường làm chuyện phản bội, đương nhiên đã chuẩn bị tâm lý bị người khác phản bội. Cho nên hắn chưa từng không buông lỏng một phút giây nào.
Hắn cẩn thận đề phòng người khác. Hắn sợ người khác phản bội hắn, giống như hắn phản bội người khác vậy.
Do đó, vừa rồi Lợi Tiểu Cát và Chu Như Thị ám toán, hắn có thể kịp thời phản ứng, vì vậy chỉ có thể làm hắn bị thương chứ không giết được hắn.
Hắn vẫn luôn đề phòng, nhất là đối với hai người Chu Như Thị và Lợi Tiểu Cát. Hắn cảm thấy “Nhất Liêm U Mộng” và “Nhất Sách Nhi Đắc” đều rất trung thành với Tô Mộng Chẩm, mà lại không tận trung với mình bao nhiêu.
Cho nên trong bốn tên hộ pháp, hắn vẫn trọng dụng Âu Dương Ý Ý và Tường Ca Nhi nhiều hơn, ít giao cho “Nhất Sách Nhi Đắc” Chu Như Thị và “Nhất Liêm U Mộng” Lợi Tiểu Cát những nhiệm vụ quan trọng.
Hiện nay quả đúng như vậy, hai người này quả nhiên đã tập kích hắn.
Nếu không phải Tô Mộng Chẩm và Vương Tiểu Thạch cố ý cản trở, hắn đã lấy đi tính mạng của hai tên phản đồ này.
Nhưng hiện giờ điều khiến hắn tức giận nhất, ngay cả hai tên hộ pháp còn lại là “Tiểu Văn Tử” Tường Ca Nhi và “Vô Vĩ Phi Tha” Âu Dương Ý Ý, dáng vẻ cũng rất băn khoăn, dường như không biết nên đi sang bên mình, hay là dứt khoát đi vào trong trận doanh quân địch.
Không ngờ, đến nước này, thật sự là chúng bạn xa lánh.
Cũng không ngờ, đến mức này, vẫn còn có ba trợ thủ mạnh cùng tiến lui với mình.
Hắn hiểu được “nguyên nhân chính” khiến ba người này ủng hộ mình.
Lôi Mị (Quách Đông Thần) “không thể không” ủng hộ mình, bởi vì nàng trước tiên phản bội Lục Phân Bán đường, ám sát Lôi Tổn, sau đó lại phản bội Kim Phong Tế Vũ lâu, đánh lén Tô Mộng Chẩm. Nhân mã hai phe đều sẽ không tha cho nàng, nàng đã không còn đường để đi.
Thiên Hạ Đệ Thất cũng “không thể không” ủng hộ mình, bởi vì hắn và mình là cùng một loại người, hèn hạ như nhau, vô sỉ như nhau, võ công sâu không lường được như nhau, vì đạt thành mục tiêu mà không chừa thủ đoạn như nhau. Chỉ có điều, hắn cảm thấy mình có thể chỉ huy lãnh đạo tổ chức, còn Thiên Hạ Đệ Thất lại là một người chấp hành nhiệm vụ hạng nhất, đồng thời cũng là một sát thủ tốt.
Còn về Diệp Thần Du, lại là hắn “tôn kính” mời tới. Chỉ cần Ngô Kỳ Vinh đứng ở bên nào, Diệp Thần Du nhất định sẽ đứng bên phe còn lại. Nếu nói “Thần Du Gia Gia” đang giúp mình, không bằng nói là hắn chỉ muốn đối phó với “Kinh Đào Thư Sinh” mà thôi.
Nhưng không ngờ, chỉ trong phút chốc, thế lực của hắn chỉ còn lại một chút như vậy, hơn nữa cũng chỉ là miễn cưỡng nhặt ra.
Nghĩ đến, chỉ trước đó một lúc, hắn vẫn còn đắc chí mãn nguyện, cho rằng có thể mượn dịp này giết hết người của Tượng Tị tháp, diệt trừ Vương Tiểu Thạch, độc bá kinh sư, tiến vào triều đình, không ngờ…
Tuyết rơi đã dày.
Gió vẫn điên cuồng gào thét.
Bạch Sầu Phi lại nhớ đến bài hát kia: “Ta muốn bay cao vượt trên thiên hạ, làm sao nhẫn nhục trốn trong bùn lầy; chí của ta rung chuyển trời đất… nguyện vọng của ta phun trời nuốt đất, không ngờ lại thành trời tru đất diệt…”
Trong khoảnh khắc này, Bạch Sầu Phi chợt nghĩ đến, mình tội gì phải tới kinh sư chuyến này? Nếu như mình không có dã tâm quá lớn, thấy đủ thì dừng tay, hiện giờ mình vẫn là phó lâu chủ của Kim Phong Tế Vũ lâu, đệ nhất bang hội dưới chân thiên tử. Hơn nữa chỉ cần chờ Tô Mộng Chẩm chết đi (hiện giờ gặp lại người này, nhìn tinh thần khí sắc của y, đã biết y không còn bao nhiêu thời gian nữa, lúc trước tại sao mình lại không nhịn được như vậy?), toàn bộ quyền hành trong lâu sẽ là của mình, cần gì phải khiến cho thù sâu như biển, người người oán trách như vậy?
Danh sách chương