Khi nào thì một người hoàn toàn không chừa lại đường lui cho mình? Đó là lúc y chuẩn bị chết, hoặc là lúc nào cũng có thể chết.
Bạch Sầu Phi hét lên giận dữ, đang muốn ra tay, Nhan Hạc Phát đã ra tay trước hắn.
Y không phải ra tay với kẻ địch. Địch thủ trước mắt y, cho dù không tính Bạch Sầu Phi, còn lại bất kể là Nhậm Lao, Nhậm Oán, hay là Chu Như Thị, Âu Dương Ý Ý, Tường Ca Nhi, Lợi Tiểu Cát, hoặc là Lôi Mị, Thiên Hạ Đệ Thất, đều là những cao thủ khó mà thắng được.
Nhưng y lại ra tay với mình, một kiếm đâm vào lồng ngực.
Đến lúc này, Bạch Sầu Phi, Nhậm Lao và Nhậm Oán đồng thời hét lớn:
- Đừng…
Thiên Hạ Đệ Thất chỉ hừ lạnh một tiếng.
Nhan Hạc Phát lại thật sự ngừng tay, máu tươi từ vết thương chảy xuống nhuộm đỏ chuôi mái chèo, hai tay của y đều dính máu, máu của chính mình.
Y giống như trước khi lên đường chợt bị người ta gọi lại, lưu luyến hỏi:
- Hả? Gọi ta có chuyện gì?
Nhậm Lao kêu lớn:
- Có gì từ từ nói, cần gì phải tìm chết như vậy?
Nhậm Oán cũng nói:
- Chúng ta cũng không có ý giết ngươi, ngươi không cần phải hi sinh oan uổng như vậy.
Nhan Hạc Phát xoay đầu nhìn Bạch Sầu Phi, lại ung dung hỏi:
- Còn ngươi thì sao?
Bạch Sầu Phi biết người này là đầu mối duy nhất. Muốn tìm ra tung tích của Tô Mộng Chẩm, Nhan Hạc Phát không thể chết được. Nhất định không thể chết, chết rồi đầu mối sẽ bị đứt.
Hắn cũng đành năn nỉ:
- Ngươi không nên chết. Ngươi trung thành với Tô lão đại như vậy, ta rất tán thưởng ngươi, ngươi không nên chết.
Nhan Hạc Phát làm ra vẻ nghi hoặc:
- Ta cũng không muốn chết… nhưng bảo ta làm sao tin tưởng ngươi đây?
Bạch Sầu Phi vội la lên:
- Bây giờ ta là đại đương gia của Kim Phong Tế Vũ lâu, nói chuyện đương nhiên sẽ giữ lời, làm sao thất hứa được.
Nhan Hạc Phát vẫn đang suy nghĩ:
- Nếu như vậy, muốn ta tin ngươi, trước tiên ngươi hãy lập một lời thề độc trước mặt mọi người.
Thiên Hạ Đệ Thất lại hừ lạnh một tiếng.
Bạch Sầu Phi giận tím mặt. Nhan Hạc Phát khẽ cười một tiếng, bàn tay dùng sức một chút, mũi kiếm sắc bén lại đâm vào trong bụng hai phân, máu chảy như trút.
Bạch Sầu Phi vội la lên:
- Đừng làm như vậy… được, ta nói! Trời ở trên cao, Bạch Sầu Phi ta hôm nay nếu có được đại tướng như Nhan Hạc Phát, nhất định sẽ trọng dụng, vĩnh viễn không bội nghĩa, sống chết cùng nhau, tình như huynh đệ, quyết không làm hại, sẽ không lừa dối…
Nhan Hạc Phát lại nghiêng đầu nghiêng tai, giống như còn muốn nghe tiếp.
Đến nước này, Bạch Sầu Phi cũng đành phải ngựa chết xuống đi bộ, nhắm mắt nói ra:
- Nếu như sai lời, xin bị trời đánh, không được chết tử tế.
Nhan Hạc Phát thở ra một hơi, cười nói:
- Đúng rồi, nếu thật sự muốn thề thì phải độc một chút, như vậy mới có thành ý.
Lúc này Bạch Sầu Phi mới thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi tiến lên phía trước, nói:
- Bây giờ mọi người đều là người nhà rồi…
- Đúng.
Nhan Hạc Phát vừa biểu thị đồng ý, sau đó lại đâm một kiếm vào ngực mình, vừa bày tỏ sự tiếc nuối:
- Ít nhất ta cũng thay Tô công tử báo thù một chút, ép ngươi phải nói những lời mà ngươi không muốn nói.
Bạch Sầu Phi giận đến mắt cũng xanh lên, căm hận nói:
- Ngươi…
Hắn vẫn không dám xông đến ngăn cản Nhan Hạc Phát tự sát. Lúc này mũi kiếm của Nhan Hạc Phát ba lần dùng sức, đã đâm vào trong ngực hơn nửa tấc. Kiếm ở trên tay y, cho dù Bạch Sầu Phi nhanh đến đâu cũng không ngăn được y tự sát. Một khi y chết đi, đầu mối tung tích của Tô Mộng Chẩm cũng sẽ không còn.
Cơ hội này không thể đánh mất, cho nên hắn sợ chết. Hắn sợ Nhan Hạc Phát thật sự chết, chết rồi thì sẽ không còn cơ hội.
Hắn nén giận nói:
- Ta đã đáp ứng ngươi, sao ngươi vẫn nhất định phải chết?
- Ngươi đáp ứng ta, ha ha…
Nhan Hạc Phát ngẩng mặt lên trời cười lớn. Y vừa cười, cơ bụng rung lên, mũi kiếm lại cắt đứt vết thương, máu chảy như suối:
- Loại người như ngươi, còn có Nhậm Lao và Nhậm Oán, lời nói có thể tin được sao? Nếu như các ngươi biết giữ chữ tín, Tô lâu chủ hôm nay còn bị ám toán sao? Nếu như ngươi biết giữ lời, Phát đảng Hoa phủ sẽ có cái ngày máu chảy thành sông đó sao?
Y mắng rất sảng khoái. Dù sao y cũng đã muốn chết, phải mắng một lần cho thỏa thích.
Muốn giết chết đám người Bạch Sầu Phi, nhất là vào lúc này cảnh này, y tự biết không có bản lĩnh đó. Nhưng muốn giết chết chính mình lại là chuyện dễ như trở bàn tay, dù sao tính mạng cũng nằm trong tay mình.
Nhưng y chỉ mắng tới đây, bởi vì mái chèo của y đột nhiên nổ tung.
Chỉ thấy một chùm ánh sáng đột nhiên bừng lên, sáng đến mức khiến cho Nhan Hạc Phát mắt mở khó ra, không kịp phản ứng, mái chèo và cả mũi kiếm trên tay đều bị cắt đứt, hơn nữa còn nổ tung. Mảnh vụn bay ra bốn phía, nhưng lại không có mảnh nào dính vào người y.
Lập tức, trên người y chỉ còn lại một đoạn mũi kiếm dài nửa tấc đâm vào trong cơ thể.
Y sửng sốt một chút, sau đó lập tức phát hiện, người vừa ra tay chính là người mặc áo bào xám vóc dáng cao gầy kia.
Nguyên lai hắn đã lặng lẽ mở bọc vải ra, sau đó trong bọc vải sáng lên, cũng không biết là vật gì, tiếp đó mái chèo liền vỡ nát.
Nhan Hạc Phát hận mình sơ ý, vội vàng dùng tay vỗ một cái, muốn làm cho mũi kiếm trong cơ thể đâm qua tâm tạng.
Nhưng đã không còn kịp, bởi vì Bạch Sầu Phi đã đến.
Hắn một mạch phong tỏa sáu đại huyệt của Nhan Hạc Phát. Trước khi Nhan Hạc Phát ngã xuống, hắn vận chỉ như gió, lại phong tỏa mười hai huyệt đạo. Sau khi Nhan Hạc Phát ngã xuống, hắn lại liên tiếp phong tỏa mười tám yếu huyệt của đối phương.
Lúc này Bạch Sầu Phi đã có thể khẳng định một chuyện, Nhan Hạc Phát đã hoàn toàn bị khống chế, y tuyệt đối không có năng lực tự sát, kể cả nói chuyện, nháy mắt, nghiến răng hay đại tiểu tiện.
Nhan Hạc Phát nhất thời sơ suất, bị “Thế Kiếm” của Thiên Hạ Đệ Thất tập kích, y đã đánh mất cơ hội chủ động tự sát. Chỉ cần mất đi cơ hội này, như vậy sống chết của y sẽ hoàn toàn không nằm trong tay mình nữa.
Đối phương muốn y chết như thế nào, y phải chết như thế đó.
Đối phương không muốn y chết, y làm sao cũng không chết được.
Đối phương muốn hành hạ y.
Bạch Sầu Phi biết Nhan Hạc Phát đã không tiếc mạng sống, dĩ nhiên là rất trung thành với Tô Mộng Chẩm. Nhưng như vậy cũng chẳng sao, hắn biết Nhan Hạc Phát sớm muộn gì cũng phải nói ra Tô Mộng Chẩm đang trốn ở đâu, còn sống hay đã chết.
Bởi vì hắn sẽ giao Nhan Hạc Phát cho hai người, bọn họ đương nhiên chính là Nhậm Lao và Nhậm Oán. Hai người này đủ để tạo ra tất cả oan ngục trên thế gian, đủ khiến cho bất cứ hảo hán nào trên đời cũng phải biến thành thứ hèn nhát không bằng heo chó.
Cho nên hắn quay sang Thiên Hạ Đệ Thất gật đầu một cái, xem như bày tỏ cám ơn. Mặc dù trong lòng hắn rất không cam, bởi vì đã để cho Thiên Hạ Đệ Thất lập được công lao trước mặt mọi người như vậy.
Nếu không nhờ hắn cố gắng thu hút sự chú ý của Nhan Hạc Phát, Thiên Hạ Đệ Thất cũng không thể dễ dàng thành công như vậy. Không biết cái tên như âm hồn này sẽ khoác lác nhận công như thế nào trước mặt tướng gia.
Nhưng Thiên Hạ Đệ Thất lại không để ý đến hắn, hơn nữa cũng không thèm nhìn hắn.
Vì vậy hắn lập tức ra lệnh cho đám tay chân vừa lên đến:
- Trói lão bất tử kia đưa lên thuyền lớn, giao cho lão Nhậm và tiểu Nhậm chăm sóc cẩn thận, khiến hắn phải nói rõ ràng không sót một chữ nào!
Đám người hét lên một tiếng, bốn tên đệ tử của Kim Phong Tế Vũ lâu xông lên trước tiên, rút dây thừng ra, muốn trói Nhan Hạc Phát kéo lên thuyền lớn.
Bạch Sầu Phi hét lên giận dữ, đang muốn ra tay, Nhan Hạc Phát đã ra tay trước hắn.
Y không phải ra tay với kẻ địch. Địch thủ trước mắt y, cho dù không tính Bạch Sầu Phi, còn lại bất kể là Nhậm Lao, Nhậm Oán, hay là Chu Như Thị, Âu Dương Ý Ý, Tường Ca Nhi, Lợi Tiểu Cát, hoặc là Lôi Mị, Thiên Hạ Đệ Thất, đều là những cao thủ khó mà thắng được.
Nhưng y lại ra tay với mình, một kiếm đâm vào lồng ngực.
Đến lúc này, Bạch Sầu Phi, Nhậm Lao và Nhậm Oán đồng thời hét lớn:
- Đừng…
Thiên Hạ Đệ Thất chỉ hừ lạnh một tiếng.
Nhan Hạc Phát lại thật sự ngừng tay, máu tươi từ vết thương chảy xuống nhuộm đỏ chuôi mái chèo, hai tay của y đều dính máu, máu của chính mình.
Y giống như trước khi lên đường chợt bị người ta gọi lại, lưu luyến hỏi:
- Hả? Gọi ta có chuyện gì?
Nhậm Lao kêu lớn:
- Có gì từ từ nói, cần gì phải tìm chết như vậy?
Nhậm Oán cũng nói:
- Chúng ta cũng không có ý giết ngươi, ngươi không cần phải hi sinh oan uổng như vậy.
Nhan Hạc Phát xoay đầu nhìn Bạch Sầu Phi, lại ung dung hỏi:
- Còn ngươi thì sao?
Bạch Sầu Phi biết người này là đầu mối duy nhất. Muốn tìm ra tung tích của Tô Mộng Chẩm, Nhan Hạc Phát không thể chết được. Nhất định không thể chết, chết rồi đầu mối sẽ bị đứt.
Hắn cũng đành năn nỉ:
- Ngươi không nên chết. Ngươi trung thành với Tô lão đại như vậy, ta rất tán thưởng ngươi, ngươi không nên chết.
Nhan Hạc Phát làm ra vẻ nghi hoặc:
- Ta cũng không muốn chết… nhưng bảo ta làm sao tin tưởng ngươi đây?
Bạch Sầu Phi vội la lên:
- Bây giờ ta là đại đương gia của Kim Phong Tế Vũ lâu, nói chuyện đương nhiên sẽ giữ lời, làm sao thất hứa được.
Nhan Hạc Phát vẫn đang suy nghĩ:
- Nếu như vậy, muốn ta tin ngươi, trước tiên ngươi hãy lập một lời thề độc trước mặt mọi người.
Thiên Hạ Đệ Thất lại hừ lạnh một tiếng.
Bạch Sầu Phi giận tím mặt. Nhan Hạc Phát khẽ cười một tiếng, bàn tay dùng sức một chút, mũi kiếm sắc bén lại đâm vào trong bụng hai phân, máu chảy như trút.
Bạch Sầu Phi vội la lên:
- Đừng làm như vậy… được, ta nói! Trời ở trên cao, Bạch Sầu Phi ta hôm nay nếu có được đại tướng như Nhan Hạc Phát, nhất định sẽ trọng dụng, vĩnh viễn không bội nghĩa, sống chết cùng nhau, tình như huynh đệ, quyết không làm hại, sẽ không lừa dối…
Nhan Hạc Phát lại nghiêng đầu nghiêng tai, giống như còn muốn nghe tiếp.
Đến nước này, Bạch Sầu Phi cũng đành phải ngựa chết xuống đi bộ, nhắm mắt nói ra:
- Nếu như sai lời, xin bị trời đánh, không được chết tử tế.
Nhan Hạc Phát thở ra một hơi, cười nói:
- Đúng rồi, nếu thật sự muốn thề thì phải độc một chút, như vậy mới có thành ý.
Lúc này Bạch Sầu Phi mới thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi tiến lên phía trước, nói:
- Bây giờ mọi người đều là người nhà rồi…
- Đúng.
Nhan Hạc Phát vừa biểu thị đồng ý, sau đó lại đâm một kiếm vào ngực mình, vừa bày tỏ sự tiếc nuối:
- Ít nhất ta cũng thay Tô công tử báo thù một chút, ép ngươi phải nói những lời mà ngươi không muốn nói.
Bạch Sầu Phi giận đến mắt cũng xanh lên, căm hận nói:
- Ngươi…
Hắn vẫn không dám xông đến ngăn cản Nhan Hạc Phát tự sát. Lúc này mũi kiếm của Nhan Hạc Phát ba lần dùng sức, đã đâm vào trong ngực hơn nửa tấc. Kiếm ở trên tay y, cho dù Bạch Sầu Phi nhanh đến đâu cũng không ngăn được y tự sát. Một khi y chết đi, đầu mối tung tích của Tô Mộng Chẩm cũng sẽ không còn.
Cơ hội này không thể đánh mất, cho nên hắn sợ chết. Hắn sợ Nhan Hạc Phát thật sự chết, chết rồi thì sẽ không còn cơ hội.
Hắn nén giận nói:
- Ta đã đáp ứng ngươi, sao ngươi vẫn nhất định phải chết?
- Ngươi đáp ứng ta, ha ha…
Nhan Hạc Phát ngẩng mặt lên trời cười lớn. Y vừa cười, cơ bụng rung lên, mũi kiếm lại cắt đứt vết thương, máu chảy như suối:
- Loại người như ngươi, còn có Nhậm Lao và Nhậm Oán, lời nói có thể tin được sao? Nếu như các ngươi biết giữ chữ tín, Tô lâu chủ hôm nay còn bị ám toán sao? Nếu như ngươi biết giữ lời, Phát đảng Hoa phủ sẽ có cái ngày máu chảy thành sông đó sao?
Y mắng rất sảng khoái. Dù sao y cũng đã muốn chết, phải mắng một lần cho thỏa thích.
Muốn giết chết đám người Bạch Sầu Phi, nhất là vào lúc này cảnh này, y tự biết không có bản lĩnh đó. Nhưng muốn giết chết chính mình lại là chuyện dễ như trở bàn tay, dù sao tính mạng cũng nằm trong tay mình.
Nhưng y chỉ mắng tới đây, bởi vì mái chèo của y đột nhiên nổ tung.
Chỉ thấy một chùm ánh sáng đột nhiên bừng lên, sáng đến mức khiến cho Nhan Hạc Phát mắt mở khó ra, không kịp phản ứng, mái chèo và cả mũi kiếm trên tay đều bị cắt đứt, hơn nữa còn nổ tung. Mảnh vụn bay ra bốn phía, nhưng lại không có mảnh nào dính vào người y.
Lập tức, trên người y chỉ còn lại một đoạn mũi kiếm dài nửa tấc đâm vào trong cơ thể.
Y sửng sốt một chút, sau đó lập tức phát hiện, người vừa ra tay chính là người mặc áo bào xám vóc dáng cao gầy kia.
Nguyên lai hắn đã lặng lẽ mở bọc vải ra, sau đó trong bọc vải sáng lên, cũng không biết là vật gì, tiếp đó mái chèo liền vỡ nát.
Nhan Hạc Phát hận mình sơ ý, vội vàng dùng tay vỗ một cái, muốn làm cho mũi kiếm trong cơ thể đâm qua tâm tạng.
Nhưng đã không còn kịp, bởi vì Bạch Sầu Phi đã đến.
Hắn một mạch phong tỏa sáu đại huyệt của Nhan Hạc Phát. Trước khi Nhan Hạc Phát ngã xuống, hắn vận chỉ như gió, lại phong tỏa mười hai huyệt đạo. Sau khi Nhan Hạc Phát ngã xuống, hắn lại liên tiếp phong tỏa mười tám yếu huyệt của đối phương.
Lúc này Bạch Sầu Phi đã có thể khẳng định một chuyện, Nhan Hạc Phát đã hoàn toàn bị khống chế, y tuyệt đối không có năng lực tự sát, kể cả nói chuyện, nháy mắt, nghiến răng hay đại tiểu tiện.
Nhan Hạc Phát nhất thời sơ suất, bị “Thế Kiếm” của Thiên Hạ Đệ Thất tập kích, y đã đánh mất cơ hội chủ động tự sát. Chỉ cần mất đi cơ hội này, như vậy sống chết của y sẽ hoàn toàn không nằm trong tay mình nữa.
Đối phương muốn y chết như thế nào, y phải chết như thế đó.
Đối phương không muốn y chết, y làm sao cũng không chết được.
Đối phương muốn hành hạ y.
Bạch Sầu Phi biết Nhan Hạc Phát đã không tiếc mạng sống, dĩ nhiên là rất trung thành với Tô Mộng Chẩm. Nhưng như vậy cũng chẳng sao, hắn biết Nhan Hạc Phát sớm muộn gì cũng phải nói ra Tô Mộng Chẩm đang trốn ở đâu, còn sống hay đã chết.
Bởi vì hắn sẽ giao Nhan Hạc Phát cho hai người, bọn họ đương nhiên chính là Nhậm Lao và Nhậm Oán. Hai người này đủ để tạo ra tất cả oan ngục trên thế gian, đủ khiến cho bất cứ hảo hán nào trên đời cũng phải biến thành thứ hèn nhát không bằng heo chó.
Cho nên hắn quay sang Thiên Hạ Đệ Thất gật đầu một cái, xem như bày tỏ cám ơn. Mặc dù trong lòng hắn rất không cam, bởi vì đã để cho Thiên Hạ Đệ Thất lập được công lao trước mặt mọi người như vậy.
Nếu không nhờ hắn cố gắng thu hút sự chú ý của Nhan Hạc Phát, Thiên Hạ Đệ Thất cũng không thể dễ dàng thành công như vậy. Không biết cái tên như âm hồn này sẽ khoác lác nhận công như thế nào trước mặt tướng gia.
Nhưng Thiên Hạ Đệ Thất lại không để ý đến hắn, hơn nữa cũng không thèm nhìn hắn.
Vì vậy hắn lập tức ra lệnh cho đám tay chân vừa lên đến:
- Trói lão bất tử kia đưa lên thuyền lớn, giao cho lão Nhậm và tiểu Nhậm chăm sóc cẩn thận, khiến hắn phải nói rõ ràng không sót một chữ nào!
Đám người hét lên một tiếng, bốn tên đệ tử của Kim Phong Tế Vũ lâu xông lên trước tiên, rút dây thừng ra, muốn trói Nhan Hạc Phát kéo lên thuyền lớn.
Danh sách chương