- Nữ nhân là một loại động vật kỳ diệu.
Phương Hận Thiếu lại bắt đầu nói ra “cao kiến” của hắn. Bên cạnh hắn luôn có một đám người nghe “trung thành”, chẳng hạn như Trương Thán luôn nghe đến lỗ tai dựng thẳng, Chu Đại Khối Nhi nghe đến nửa hiểu nửa không, Lương Sắc nghe đến mơ mơ màng màng, Thái Truy Miêu vừa nghe vừa ghi chép… Có điều, “thính giả số một” nhất định là Đường Bảo Ngưu đang trong tình cảnh “nước sôi lửa bỏng”:
- Nữ nhân sở dĩ kỳ diệu, trong đó bao gồm hai đặc điểm.
Sau đó hắn lại yên lặng, dương dương tự đắc.
Hắn đang đợi chờ.
Hắn đang chờ.
Hắn chờ.
Chờ.
Chờ tới chờ lui, nhưng lại không ai đặt câu hỏi.
Hắn liền tức giận, mở quạt xếp ra, khàn giọng nói:
- Đám các ngươi đúng là đồ không biết đồng cảm, không phải tri âm, đối với yêu đương một chữ cũng không biết, đối với nữ nhân một điểm cũng không hiểu, vậy mà lại không hỏi ta.
Lương Sắc mơ mơ màng màng nói:
- Hỏi ngươi? Ta sợ làm cắt ngang câu chuyện của ngươi.
Chu Đại Khối Nhi lắp bắp nói:
- Hỏi ta ta ta đều đều nghe không không không hiểu, làm sao sao sao… hỏi? Thái Truy Miêu sờ sờ cỏ xanh như tấm đệm trên đất, vẫn cười ngây ngô.
Trương Thán lại đang nặn đậu tử (mụn), cũng đậu (pha trò) nói:
- Ta cho rằng dù thế nào ngươi cũng sẽ nói tiếp, không cần phải hỏi.
Đường Bảo Ngưu đang ngồi xếp bằng, hai bàn tay lớn xoa xoa đầu ngón chân, nghe được câu này liền vội vàng gật đầu:
- Đúng đúng đúng… ta cũng nghĩ như vậy…
Phương Hận Thiếu khép quạt giấy lại, gõ lên đầu Đường Bảo Ngưu một cái.
- Người khác nói như vậy, ngươi cũng nói theo, đúng là không có cá tính.
Phương Hận Thiếu trách mắng:
- Ngươi đang muốn làm quân tử hảo cầu, ngươi không hỏi thì ai hỏi? Nếu như ngươi không hỏi, ta làm sao nói tiếp được? Sau này đầu óc sáng sủa hơn một chút đi, được chứ?
Đường Bảo Ngưu xoa xoa chỗ bị gõ đau, chịu khổ vâng vâng dạ dạ nói:
- Vâng vâng vâng…
Phương Hận Thiếu hừ một tiếng, chắp tay bước đi, mũi ngước lên trời.
Mọi người nhìn hắn, dáng vẻ rất khó xử, nhưng cũng không biết làm sao dâng hương trước thạch cảm đương *, cũng không biết thắp hương khấu đầu ở nơi nào, đều quay mặt nhìn nhau, không biết bắt đầu từ đâu.
Phương Hận Thiếu lại giơ quạt lên, Đường Bảo Ngưu vội ôm đầu, kêu oan rung trời:
- Lại đánh ta, lại đánh ta, ngươi không đánh người khác thì không được sao? Ta lại sai ở chỗ nào?
Trương Thán là người ngoài cuộc sáng suốt, cười nhạt nói:
- Hắn giận ngươi còn ngẩn ra đó, không chịu thỉnh giáo lão nhân gia hắn.
Đường Bảo Ngưu xoa xoa chỗ đau, rất ủy khuất nói:
- Vậy mọi người cũng không thỉnh giáo…
Trương Thán lại thành công nặn ra một nốt mụn, cười khan nói:
- Ai bảo ngươi nóng lòng, người khác cũng không nôn nóng như ngươi.
Đường Bảo Ngưu đành ủ rũ nói:
- Vậy ta ta… ta thỉnh giáo ngươi.
- Nói kiểu đó đúng là không tình nguyện.
Phương Hận Thiếu nói:
- Ta không nói.
- Ta là thật lòng thỉnh giáo.
Đường Bảo Ngưu lại kêu oan thấu trời xanh.
- Vậy ngươi thỉnh giáo cái gì? Một đoạn kia? Ba chương kia? Một hàng kia? Một câu kia? Hả?
Phương Hận Thiếu “không giận mà uy” nói:
- Một chút thành ý cũng không có, đầu óc sảng sủa hơn một chút đi, được chứ?
- Hắn đang ám chỉ ngươi không chịu hỏi từ vấn đề vừa rồi của hắn.
Trương Thán nháy mắt nói:
- Ngươi cứ hỏi hắn xem nữ nhân có đặc tính gì đi. Gãi đúng chỗ ngứa của hắn, bảo đảm hắn sẽ nói đến đầu lưỡi cũng mọc ghẻ.
- Chà, ngươi đúng là con sâu trong phân của hắn.
Đường Bảo Ngưu cao hứng nói:
- Ta luôn thông minh hơn ngươi sáu mươi lăm lần, nhưng hai ngày nay không được thoải mái, đến nỗi bụng dạ của Đại Phương như vậy mà cũng không nhìn thấu. Cám ơn đã chỉ điểm, lần sau ta lại cứu mạng chó của ngươi mười bảy mười tám lần, không nợ ân tình của ngươi.
Phương Hận Thiếu nghe được liền nhíu mày, trách mắng:
- Nói như vậy thật là khó nghe, không có văn hóa. Ừm, đúng là không có văn hoá.
Lông mày Trương Thán cũng bên cao bên thấp, nói:
- Ngươi cứu ta à? Đợi khi ngươi có thể cứu ta thì ta đã cứu ngươi hai mươi ba lần rồi.
Đường Bảo Ngưu không để ý đến hắn nữa, chỉ cầu khẩn Phương Hận Thiếu:
- Ngươi nói tiếp, nói tiếp đi!
Phương Hận Thiếu hắng giọng, nhìn thần sắc của hắn giống như đang biểu diễn ca hát trên đài cao, phía dưới có năm sáu ngàn người đang chỉnh tề vươn cổ, chờ giọng hát của hắn chấm dứt là vỗ tay:
- Nữ nhân, bất kể ngu dốt thế nào, thông minh thế nào, xấu xí thế nào, xinh đẹp thế nào đều giống nhau.
Phương Hận Thiếu nói rõ ràng mạch lạc:
- Bọn họ thường vô cớ cảm động và hài lòng, cảm thán trời cao vì sao lại cho mình xinh đẹp như vậy, hạnh phúc như vậy, may mắn như vậy; nhưng có khi lại vô cớ ăn năn hối hận, oán giận trời cao vì sao lại khiến mình gặp phải đủ thứ không thích, đủ loại bất hạnh, đủ kiểu không hài lòng.
Mọi người đều nghe đến hứng thú, chỉ thiếu không mút đầu ngón tay, chờ hắn nói tiếp.
Phương Hận Thiếu cũng cảm thấy đã đến lúc mình đưa ra kết luận:
- Cho nên, nữ nhân là một loại động vật vui giận thất thường, yêu hận vô cớ.
Mọi người đều vỗ tay.
Đường Bảo Ngưu lại giơ tay.
- Xin cứ hỏi!
Phương Hận Thiếu làm ra vẻ “trẻ nhỏ dễ dạy”:
- Ta thích nhất là giảng giải cho người khác.
- Ngươi nói nhiều như vậy.
Đường Bảo Ngưu trừng cặp mắt trâu, hỏi đến nơi đến chốn:
- Ta còn không biết rốt cuộc nên làm gì bây giờ.
- Ngươi tư chất đần độn, ta cũng không trách ngươi. Hiện giờ y đạo cao minh, bất kể chứng bệnh quái lạ nào, chỉ cần còn một hơi thì phần lớn đều có thể chữa được, chỉ có chứng ngu dốt là không thể trị, không có loại thuốc nào sau khi ăn vào có thể khiến cho người ta thông minh lên được.
Phương Hận Thiếu “hi sinh vì người khác” vĩ đại nói:
- Vừa rồi là ta muốn nói, lúc nữ nhân say mê thì rất cần một tri kỷ, còn lúc thương cảm thì lại cần một bạn lữ. Nếu ngươi có thể nắm được thời cơ thích hợp, sắm vai nhân vật thích hợp, cơ hội này ta đảm bảo ngươi sẽ thành công.
Đường Bảo Ngưu nghe được câu cuối, nhất thời tươi cười rạng rỡ, nói:
- Thật vậy sao?
Phương Hận Thiếu đầy tự tin:
- Thật vậy.
Đường Bảo Ngưu nhảy cẫng lên:
- Chắc chắn?
Phương Hận Thiếu khẳng định:
- Chắc chắn.
Đường Bảo Ngưu mở cờ trong bụng:
- Ha ha!
Phương Hận Thiếu cũng đắc chí:
- Ha ha!
Hai người nhất thời đều cảm thấy nghĩ gì đúng nấy, lại muốn sao được vậy, đồng loạt vỗ tay cười lớn:
- Ha ha ha!
Sau khi Đường Bảo Ngưu cười xong ba tiếng, bỗng nhiên bình tĩnh lại, nghiêm nghị hỏi:
- Phải tiến hành ra sao, nói thật ta vẫn chẳng biết gì cả.
Phương Hận Thiếu nhất thời hít thở không thông, giận đến mặt mũi đều méo xệch.
Chú thích:
* Trong số các vật cát tường truyền thống, có một loại vật phẩm làm từ đá có tác dụng đuổi tà ám là thạch cảm đương. Nó là một tấm bia đá nhỏ, thường được đặt trước cửa nhà, hoặc đặt trước đầu ngõ, đầu phố, trên bia có khắc ba chữ “thạch cảm đương” hoặc khắc năm chữ “Thái Sơn thạch cảm đương”, dùng để trấn áp những điều không may, trừ bỏ tà khí.
Phương Hận Thiếu lại bắt đầu nói ra “cao kiến” của hắn. Bên cạnh hắn luôn có một đám người nghe “trung thành”, chẳng hạn như Trương Thán luôn nghe đến lỗ tai dựng thẳng, Chu Đại Khối Nhi nghe đến nửa hiểu nửa không, Lương Sắc nghe đến mơ mơ màng màng, Thái Truy Miêu vừa nghe vừa ghi chép… Có điều, “thính giả số một” nhất định là Đường Bảo Ngưu đang trong tình cảnh “nước sôi lửa bỏng”:
- Nữ nhân sở dĩ kỳ diệu, trong đó bao gồm hai đặc điểm.
Sau đó hắn lại yên lặng, dương dương tự đắc.
Hắn đang đợi chờ.
Hắn đang chờ.
Hắn chờ.
Chờ.
Chờ tới chờ lui, nhưng lại không ai đặt câu hỏi.
Hắn liền tức giận, mở quạt xếp ra, khàn giọng nói:
- Đám các ngươi đúng là đồ không biết đồng cảm, không phải tri âm, đối với yêu đương một chữ cũng không biết, đối với nữ nhân một điểm cũng không hiểu, vậy mà lại không hỏi ta.
Lương Sắc mơ mơ màng màng nói:
- Hỏi ngươi? Ta sợ làm cắt ngang câu chuyện của ngươi.
Chu Đại Khối Nhi lắp bắp nói:
- Hỏi ta ta ta đều đều nghe không không không hiểu, làm sao sao sao… hỏi? Thái Truy Miêu sờ sờ cỏ xanh như tấm đệm trên đất, vẫn cười ngây ngô.
Trương Thán lại đang nặn đậu tử (mụn), cũng đậu (pha trò) nói:
- Ta cho rằng dù thế nào ngươi cũng sẽ nói tiếp, không cần phải hỏi.
Đường Bảo Ngưu đang ngồi xếp bằng, hai bàn tay lớn xoa xoa đầu ngón chân, nghe được câu này liền vội vàng gật đầu:
- Đúng đúng đúng… ta cũng nghĩ như vậy…
Phương Hận Thiếu khép quạt giấy lại, gõ lên đầu Đường Bảo Ngưu một cái.
- Người khác nói như vậy, ngươi cũng nói theo, đúng là không có cá tính.
Phương Hận Thiếu trách mắng:
- Ngươi đang muốn làm quân tử hảo cầu, ngươi không hỏi thì ai hỏi? Nếu như ngươi không hỏi, ta làm sao nói tiếp được? Sau này đầu óc sáng sủa hơn một chút đi, được chứ?
Đường Bảo Ngưu xoa xoa chỗ bị gõ đau, chịu khổ vâng vâng dạ dạ nói:
- Vâng vâng vâng…
Phương Hận Thiếu hừ một tiếng, chắp tay bước đi, mũi ngước lên trời.
Mọi người nhìn hắn, dáng vẻ rất khó xử, nhưng cũng không biết làm sao dâng hương trước thạch cảm đương *, cũng không biết thắp hương khấu đầu ở nơi nào, đều quay mặt nhìn nhau, không biết bắt đầu từ đâu.
Phương Hận Thiếu lại giơ quạt lên, Đường Bảo Ngưu vội ôm đầu, kêu oan rung trời:
- Lại đánh ta, lại đánh ta, ngươi không đánh người khác thì không được sao? Ta lại sai ở chỗ nào?
Trương Thán là người ngoài cuộc sáng suốt, cười nhạt nói:
- Hắn giận ngươi còn ngẩn ra đó, không chịu thỉnh giáo lão nhân gia hắn.
Đường Bảo Ngưu xoa xoa chỗ đau, rất ủy khuất nói:
- Vậy mọi người cũng không thỉnh giáo…
Trương Thán lại thành công nặn ra một nốt mụn, cười khan nói:
- Ai bảo ngươi nóng lòng, người khác cũng không nôn nóng như ngươi.
Đường Bảo Ngưu đành ủ rũ nói:
- Vậy ta ta… ta thỉnh giáo ngươi.
- Nói kiểu đó đúng là không tình nguyện.
Phương Hận Thiếu nói:
- Ta không nói.
- Ta là thật lòng thỉnh giáo.
Đường Bảo Ngưu lại kêu oan thấu trời xanh.
- Vậy ngươi thỉnh giáo cái gì? Một đoạn kia? Ba chương kia? Một hàng kia? Một câu kia? Hả?
Phương Hận Thiếu “không giận mà uy” nói:
- Một chút thành ý cũng không có, đầu óc sảng sủa hơn một chút đi, được chứ?
- Hắn đang ám chỉ ngươi không chịu hỏi từ vấn đề vừa rồi của hắn.
Trương Thán nháy mắt nói:
- Ngươi cứ hỏi hắn xem nữ nhân có đặc tính gì đi. Gãi đúng chỗ ngứa của hắn, bảo đảm hắn sẽ nói đến đầu lưỡi cũng mọc ghẻ.
- Chà, ngươi đúng là con sâu trong phân của hắn.
Đường Bảo Ngưu cao hứng nói:
- Ta luôn thông minh hơn ngươi sáu mươi lăm lần, nhưng hai ngày nay không được thoải mái, đến nỗi bụng dạ của Đại Phương như vậy mà cũng không nhìn thấu. Cám ơn đã chỉ điểm, lần sau ta lại cứu mạng chó của ngươi mười bảy mười tám lần, không nợ ân tình của ngươi.
Phương Hận Thiếu nghe được liền nhíu mày, trách mắng:
- Nói như vậy thật là khó nghe, không có văn hóa. Ừm, đúng là không có văn hoá.
Lông mày Trương Thán cũng bên cao bên thấp, nói:
- Ngươi cứu ta à? Đợi khi ngươi có thể cứu ta thì ta đã cứu ngươi hai mươi ba lần rồi.
Đường Bảo Ngưu không để ý đến hắn nữa, chỉ cầu khẩn Phương Hận Thiếu:
- Ngươi nói tiếp, nói tiếp đi!
Phương Hận Thiếu hắng giọng, nhìn thần sắc của hắn giống như đang biểu diễn ca hát trên đài cao, phía dưới có năm sáu ngàn người đang chỉnh tề vươn cổ, chờ giọng hát của hắn chấm dứt là vỗ tay:
- Nữ nhân, bất kể ngu dốt thế nào, thông minh thế nào, xấu xí thế nào, xinh đẹp thế nào đều giống nhau.
Phương Hận Thiếu nói rõ ràng mạch lạc:
- Bọn họ thường vô cớ cảm động và hài lòng, cảm thán trời cao vì sao lại cho mình xinh đẹp như vậy, hạnh phúc như vậy, may mắn như vậy; nhưng có khi lại vô cớ ăn năn hối hận, oán giận trời cao vì sao lại khiến mình gặp phải đủ thứ không thích, đủ loại bất hạnh, đủ kiểu không hài lòng.
Mọi người đều nghe đến hứng thú, chỉ thiếu không mút đầu ngón tay, chờ hắn nói tiếp.
Phương Hận Thiếu cũng cảm thấy đã đến lúc mình đưa ra kết luận:
- Cho nên, nữ nhân là một loại động vật vui giận thất thường, yêu hận vô cớ.
Mọi người đều vỗ tay.
Đường Bảo Ngưu lại giơ tay.
- Xin cứ hỏi!
Phương Hận Thiếu làm ra vẻ “trẻ nhỏ dễ dạy”:
- Ta thích nhất là giảng giải cho người khác.
- Ngươi nói nhiều như vậy.
Đường Bảo Ngưu trừng cặp mắt trâu, hỏi đến nơi đến chốn:
- Ta còn không biết rốt cuộc nên làm gì bây giờ.
- Ngươi tư chất đần độn, ta cũng không trách ngươi. Hiện giờ y đạo cao minh, bất kể chứng bệnh quái lạ nào, chỉ cần còn một hơi thì phần lớn đều có thể chữa được, chỉ có chứng ngu dốt là không thể trị, không có loại thuốc nào sau khi ăn vào có thể khiến cho người ta thông minh lên được.
Phương Hận Thiếu “hi sinh vì người khác” vĩ đại nói:
- Vừa rồi là ta muốn nói, lúc nữ nhân say mê thì rất cần một tri kỷ, còn lúc thương cảm thì lại cần một bạn lữ. Nếu ngươi có thể nắm được thời cơ thích hợp, sắm vai nhân vật thích hợp, cơ hội này ta đảm bảo ngươi sẽ thành công.
Đường Bảo Ngưu nghe được câu cuối, nhất thời tươi cười rạng rỡ, nói:
- Thật vậy sao?
Phương Hận Thiếu đầy tự tin:
- Thật vậy.
Đường Bảo Ngưu nhảy cẫng lên:
- Chắc chắn?
Phương Hận Thiếu khẳng định:
- Chắc chắn.
Đường Bảo Ngưu mở cờ trong bụng:
- Ha ha!
Phương Hận Thiếu cũng đắc chí:
- Ha ha!
Hai người nhất thời đều cảm thấy nghĩ gì đúng nấy, lại muốn sao được vậy, đồng loạt vỗ tay cười lớn:
- Ha ha ha!
Sau khi Đường Bảo Ngưu cười xong ba tiếng, bỗng nhiên bình tĩnh lại, nghiêm nghị hỏi:
- Phải tiến hành ra sao, nói thật ta vẫn chẳng biết gì cả.
Phương Hận Thiếu nhất thời hít thở không thông, giận đến mặt mũi đều méo xệch.
Chú thích:
* Trong số các vật cát tường truyền thống, có một loại vật phẩm làm từ đá có tác dụng đuổi tà ám là thạch cảm đương. Nó là một tấm bia đá nhỏ, thường được đặt trước cửa nhà, hoặc đặt trước đầu ngõ, đầu phố, trên bia có khắc ba chữ “thạch cảm đương” hoặc khắc năm chữ “Thái Sơn thạch cảm đương”, dùng để trấn áp những điều không may, trừ bỏ tà khí.
Danh sách chương