Người chết đương nhiên phải chôn dưới đất.
Nếu như người chết bay trên trời, vậy y không phải quỷ thì cũng là một hồn ma.
Nhan Hạc Phát đương nhiên đã chết. Mặc dù y chết ở trên sông, nhưng di thể của y đã được Vương Tiểu Thạch và đám tay chân của Tượng Tị tháp đưa về an táng tại Vạn Bảo các.
Đương nhiên, nếu như Bạch Sầu Phi kiên trì không để người khác lấy được thi hài của Nhan Hạc Phát, vậy thì đám huynh đệ kết nghĩa của Vương Tiểu Thạch muốn giành lại thi thể họ Nhan, e rằng phải trả giá bằng nhiều thi thể hơn mới hi vọng thành công.
Nhưng Bạch Sầu Phi lại không có quan niệm này. Dù sao người cũng đã chết, người đã chết thì không còn là người, không còn là người thì cũng không phải là kẻ địch, không phải kẻ địch mà còn không cho người khác lấy thi thể đi, hắn giữ để làm gì? Hắn cũng không muốn vì một thi thể mà xung đột với bất cứ người nào, hắn không phải là loại người này.
Tất cả những chuyện mà hắn làm đều dựa vào “lợi ích thực tế”, còn những chuyện không có ý nghĩa, uổng phí khí lực, không có lợi ích thì hắn đều không làm.
Nếu người khác muốn lấy thi thể này, hắn cứ cho đối phương là được.
Hắn chỉ cần biết người muốn lấy thi thể là ai, di thể an táng ở đâu, tang lễ có những người nào tham gia, những tư liệu này hắn đều sai người ghi chép lại.
Đây mới là điều quan trọng, bởi vì như vậy có thể biết rõ ai là địch, ai là bạn.
Người chết rồi thì không quan trọng nữa, bởi vì cho dù khi còn sống hắn lợi hại thế nào, đáng sợ ra sao, bây giờ cũng chẳng gây được trở ngại gì.
Người sống mới phải đề phòng, chỉ cần là người sống, cho dù có ương bướng, có ngu ngốc hay biết nghe lời thì đều phải đề phòng.
Bạch Sầu Phi đương nhiên điều tra được, Nhan Hạc Phát được an táng tại Vạn Bảo các.
Trong buổi tang lễ này, Vương Tiểu Thạch và rất nhiều cao thủ đều có mặt, là một chuyện lớn đủ để làm chấn động giang hồ. Với giao tình của đám người Vương Tiểu Thạch và Nhan Hạc Phát, những người này đương nhiên sẽ xuất hiện. Như vậy, Bạch Sầu Phi muốn thám thính xem mộ của Nhan Hạc Phát được dựng ở đâu, dĩ nhiên là một chuyện dễ dàng.
Có điều, biết được là một chuyện, ra tay lại là chuyện khác.
Lần chôn cất này, đám người Vương Tiểu Thạch dĩ nhiên lòng đầy căm phẫn, không chỉ đám huynh đệ kết nghĩa của Tượng Tị tháp đều có mặt, mà hai đảng Phát và Mộng, Lục Phân Bán đường, Mê Thiên Thất Thánh minh, Lĩnh Nam Lão Tự Hiệu, Thập Lục kiếm phái, Thất bang Bát hội Cửu liên minh, Thập đại phái, Kim Tự Chiêu Bài Phương gia, Giang Nam Phích Lịch đường, Thục Trung Đường môn, Thái Bình môn, Hắc Diện Thái gia, Hạ Tam Lạm, Hạ Ngũ môn, Sơn Đông Thần Thương hội, Nam Dương Chỉnh Cổ môn, Đại liên minh, phủ Thần Hầu, tập đoàn Hữu Kiều đều có người tới tham dự tang lễ. Bạch Sầu Phi có kiêu ngạo, có ngang ngược, có ngông cuồng đến đâu cũng không dám ra tay khi đó.
Bọn họ không chỉ bi phẫn vì cái chết của Nhan Hạc Phát, Bất Lão Thần Tiên còn không có sức hút lớn như vậy. Bọn họ còn căm phẫn bất bình vì Tô Mộng Chẩm bị lật đổ xuống đài, sống chết không rõ.
Thế là, tang lễ của “Bất Lão Thần Tiên” Nhan thánh chủ đã trở thành dịp để bọn họ “bày tỏ thái độ”.
Bạch Sầu Phi chỉ muốn có địa vị lãnh đạo và chủ đạo trong đương kim võ lâm, cũng không muốn đối địch với anh hùng thiên hạ. Thực ra hắn còn nguyện ý làm bằng hữu, kết giao bằng hữu với tất cả anh hùng hào kiệt trong võ lâm mà hắn coi trọng, chỉ cần đối phương cũng tôn trọng hắn, thừa nhận tài năng của hắn.
Loại tính cách này là do hắn thành danh, thành sự và thành công quá muộn. Năm xưa hắn trải qua quá nhiều thất bại, gặp phải quá nhiều sự xem thường. Mặc dù hắn có một thân bản lĩnh, chí lớn đầy lòng, nhưng lại không được ai để ý tới. Tuổi tác của hắn dần dần trôi đi, vẫn bị ném vào một góc không người thăm hỏi.
Cứ như vậy lặng lẽ vô danh, sinh lão bệnh tử trải qua một đời sao? Bạch Sầu Phi cũng từng buồn giận tự hỏi như vậy.
Không, quyết không, tuyệt đối không!
Cho nên bất kể như thế nào, hắn đều nhất định quyết chí tự cường, gắng sức tiến lên, hơn nữa còn phải đứng phía trước mọi người, cưỡi lên đầu mọi người, lúc này mới khiến người ta phải đánh giá lại hắn, không dám để hắn ngoài mắt.
Có lẽ chỉ cần cho hắn thành danh lập nghiệp sớm năm năm, loại tâm tình này cũng không nhất định sẽ ăn sâu bén rễ.
Lúc hắn chưa thành danh, vào những năm tháng hoàng kim, có ít nhất mười hai năm là chí lớn khó với, buồn bực không vui. Những lời hắn nói, cho dù tốt thế nào, chân thật thế nào, có lý đến đâu đều không được người ta coi trọng. Ngược lại, một người khác đã thành danh trên giang hồ, chỉ cần lời của y nói ra là sẽ được người ta tán tụng, truyền khắp thiên hạ.
Những chiến dịch mà hắn trải qua đều giành được thắng lợi bằng chân tài thực học, nhưng khi đó hắn vẫn chẳng là gì cả, cho nên không ai ghi chép, cũng không ai thừa nhận thắng lợi gian khổ của hắn, thậm chí còn chuyển công lao và thành quả sang những người khác đã thành danh.
Hắn đã nhìn thấu diện mạo của những kẻ này, hắn đã trải qua những chuyện như vậy. Do đó một khi hắn thành công toại nguyện, sẽ nắm chắc lấy quyền vị không buông. Kẻ nào có thể uy hiếp đến hắn, hắn sẽ ra tay trước trừ khử kẻ đó. Cho dù là người đã nâng đỡ hắn, có ân huệ với hắn, hắn cũng không cho đối phương có cơ hội đẩy hắn xuống đài.
Hắn hiểu rõ, thay vì chờ đợi cơ hội, không bằng tự mình sáng tạo ra cơ hội.
Hắn muốn nắm giữ cơ hội, tạo ra cơ hội, hơn nữa còn phải lợi dụng cơ hội, chuyển hóa cơ hội, đây gọi là “điều khiển cơ hội”. Cơ hội phải do hắn một tay khống chế, quản lý và thao túng.
Hắn đến thế gian này một chuyến là muốn thành công lập nghiệp, muốn mọi người đều phải tôn trọng hắn, nhớ kỹ cái tên hắn, nhớ kỹ con người “không giống kẻ khác”, có một không hai này.
Hắn nhìn có vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, thực ra cũng có khát vọng kết giao thật nhiều bằng hữu, hi vọng nhận được sự ủng hộ và yêu quý của những bằng hữu chân thành. Hắn thậm chí còn chiến đấu vì điều này.
Đối với hắn, người đã chết thì có lợi hại đến đâu cũng không còn tác dụng, hắn chỉ chú trọng đến người sống.
Chỉ cần là người sống, bất kể hắn mạnh thế nào, yếu thế nào, hèn mọn thế nào, vĩ đại thế nào thì đều phải đề phòng, bởi vì nhân tính thật sự quá đáng sợ. Con người vốn là động vật đáng sợ nhất trên đời.
Chỉ có người sống mới có thể phản đối và ủng hộ hắn.
Hắn sẽ không tốn thời gian vì bất kỳ người chết nào, cho dù là thân nhân bạn bè của hắn.
Điều này đương nhiên khác với Chu Tiểu Yêu.
Chu Tiểu Yêu vẫn nhớ nhung Nhan Hạc Phát.
Nàng biết, Nhan Hạc Phát nhìn có vẻ như thoát ly thế sự, một mình một bóng, lưu lạc giang hồ, nhưng thật ra lại rất sợ người khác không nhớ được y, quên mất y.
- Ta không có con cái, không thân không thích.
Có một lần, Nhan Hạc Phát không biết vô tình hay cố ý nói với Chu Tiểu Yêu như vậy:
- Sau khi ta chết, e rằng ngay cả nhang đèn cũng không ăn được ngụm nào.
Chu Tiểu Yêu cho rằng đây là một ám hiệu của Nhan lão, y hi vọng sau khi chết ít nhất có một người nhớ đến y, quét mộ thắp hương cho y.
Dù sao nàng cũng do y một tay dẫn dắt, mang ra bên ngoài. Nàng đã thầm hứa, nàng sẽ làm những chuyện nên làm, cho dù không biết Nhan Hạc Phát dưới suối vàng có biết hay không, thậm chí cũng không biết rốt cuộc có suối vàng hay không, có cái gọi là phân chia trên dưới suối vàng hay không.
Do đó nàng tới quét mộ dâng hương, mà không thích có người làm thay. Chuyện tình cảm vốn không thể thay thế được.
Huống hồ, Đường Bảo Ngưu luôn luôn trơ khuôn mặt tươi cười, si ngốc làm việc vì nàng.
Nàng không thích như vậy. Nếu thích mình thì nên mạnh dạn bày tỏ, cao lớn cường tráng mà lại ưỡn ưỡn ẹo ẹo như vậy, đúng là không ra thể thống gì.
Cho nên nàng luôn lạnh mặt với Đường Bảo Ngưu, còn thường không nhịn được mắng hắn mấy câu.
Hắn nghe xong cũng không hề phản bác, dáng vẻ còn giống như lấy đó làm vinh hạnh.
Điều này khiến cho Chu Tiểu Yêu càng muốn mắng hắn nặng hơn một chút. Vốn chỉ là chê bai mấy câu, thốt ra vài lời cay nghiệt cũng coi như xong; nhưng càng mắng thì hắn lại càng không có động tĩnh, cũng không có phản ứng gì. Dần dần thành quen, không mắng thì trong lòng nàng còn cảm thấy không thoải mái. Nhất là nhìn dáng vẻ của hắn tự cao tự đại, tự cho mình phong lưu, lại càng tự mình say mê, Chu Tiểu Yêu càng muốn khiến hắn chịu nhiều đau khổ một chút, bị bẽ mặt nhiều một chút, như vậy mới hài lòng thỏa mãn.
Nhất là hôm nay, trước mộ của Nhan lão, nàng hung dữ với hắn như vậy, giống như đang bày tỏ thái độ với Nhan Hạc Phát dưới suối vàng.
Nhan Hạc Phát dưới suối vàng, đương nhiên là trong lòng đất.
Nhưng lần này lại không đúng, bởi vì Nhan Hạc Phát đang ở trên trời.
Từ không trung rơi thẳng xuống chỗ nàng.
Nếu như người chết bay trên trời, vậy y không phải quỷ thì cũng là một hồn ma.
Nhan Hạc Phát đương nhiên đã chết. Mặc dù y chết ở trên sông, nhưng di thể của y đã được Vương Tiểu Thạch và đám tay chân của Tượng Tị tháp đưa về an táng tại Vạn Bảo các.
Đương nhiên, nếu như Bạch Sầu Phi kiên trì không để người khác lấy được thi hài của Nhan Hạc Phát, vậy thì đám huynh đệ kết nghĩa của Vương Tiểu Thạch muốn giành lại thi thể họ Nhan, e rằng phải trả giá bằng nhiều thi thể hơn mới hi vọng thành công.
Nhưng Bạch Sầu Phi lại không có quan niệm này. Dù sao người cũng đã chết, người đã chết thì không còn là người, không còn là người thì cũng không phải là kẻ địch, không phải kẻ địch mà còn không cho người khác lấy thi thể đi, hắn giữ để làm gì? Hắn cũng không muốn vì một thi thể mà xung đột với bất cứ người nào, hắn không phải là loại người này.
Tất cả những chuyện mà hắn làm đều dựa vào “lợi ích thực tế”, còn những chuyện không có ý nghĩa, uổng phí khí lực, không có lợi ích thì hắn đều không làm.
Nếu người khác muốn lấy thi thể này, hắn cứ cho đối phương là được.
Hắn chỉ cần biết người muốn lấy thi thể là ai, di thể an táng ở đâu, tang lễ có những người nào tham gia, những tư liệu này hắn đều sai người ghi chép lại.
Đây mới là điều quan trọng, bởi vì như vậy có thể biết rõ ai là địch, ai là bạn.
Người chết rồi thì không quan trọng nữa, bởi vì cho dù khi còn sống hắn lợi hại thế nào, đáng sợ ra sao, bây giờ cũng chẳng gây được trở ngại gì.
Người sống mới phải đề phòng, chỉ cần là người sống, cho dù có ương bướng, có ngu ngốc hay biết nghe lời thì đều phải đề phòng.
Bạch Sầu Phi đương nhiên điều tra được, Nhan Hạc Phát được an táng tại Vạn Bảo các.
Trong buổi tang lễ này, Vương Tiểu Thạch và rất nhiều cao thủ đều có mặt, là một chuyện lớn đủ để làm chấn động giang hồ. Với giao tình của đám người Vương Tiểu Thạch và Nhan Hạc Phát, những người này đương nhiên sẽ xuất hiện. Như vậy, Bạch Sầu Phi muốn thám thính xem mộ của Nhan Hạc Phát được dựng ở đâu, dĩ nhiên là một chuyện dễ dàng.
Có điều, biết được là một chuyện, ra tay lại là chuyện khác.
Lần chôn cất này, đám người Vương Tiểu Thạch dĩ nhiên lòng đầy căm phẫn, không chỉ đám huynh đệ kết nghĩa của Tượng Tị tháp đều có mặt, mà hai đảng Phát và Mộng, Lục Phân Bán đường, Mê Thiên Thất Thánh minh, Lĩnh Nam Lão Tự Hiệu, Thập Lục kiếm phái, Thất bang Bát hội Cửu liên minh, Thập đại phái, Kim Tự Chiêu Bài Phương gia, Giang Nam Phích Lịch đường, Thục Trung Đường môn, Thái Bình môn, Hắc Diện Thái gia, Hạ Tam Lạm, Hạ Ngũ môn, Sơn Đông Thần Thương hội, Nam Dương Chỉnh Cổ môn, Đại liên minh, phủ Thần Hầu, tập đoàn Hữu Kiều đều có người tới tham dự tang lễ. Bạch Sầu Phi có kiêu ngạo, có ngang ngược, có ngông cuồng đến đâu cũng không dám ra tay khi đó.
Bọn họ không chỉ bi phẫn vì cái chết của Nhan Hạc Phát, Bất Lão Thần Tiên còn không có sức hút lớn như vậy. Bọn họ còn căm phẫn bất bình vì Tô Mộng Chẩm bị lật đổ xuống đài, sống chết không rõ.
Thế là, tang lễ của “Bất Lão Thần Tiên” Nhan thánh chủ đã trở thành dịp để bọn họ “bày tỏ thái độ”.
Bạch Sầu Phi chỉ muốn có địa vị lãnh đạo và chủ đạo trong đương kim võ lâm, cũng không muốn đối địch với anh hùng thiên hạ. Thực ra hắn còn nguyện ý làm bằng hữu, kết giao bằng hữu với tất cả anh hùng hào kiệt trong võ lâm mà hắn coi trọng, chỉ cần đối phương cũng tôn trọng hắn, thừa nhận tài năng của hắn.
Loại tính cách này là do hắn thành danh, thành sự và thành công quá muộn. Năm xưa hắn trải qua quá nhiều thất bại, gặp phải quá nhiều sự xem thường. Mặc dù hắn có một thân bản lĩnh, chí lớn đầy lòng, nhưng lại không được ai để ý tới. Tuổi tác của hắn dần dần trôi đi, vẫn bị ném vào một góc không người thăm hỏi.
Cứ như vậy lặng lẽ vô danh, sinh lão bệnh tử trải qua một đời sao? Bạch Sầu Phi cũng từng buồn giận tự hỏi như vậy.
Không, quyết không, tuyệt đối không!
Cho nên bất kể như thế nào, hắn đều nhất định quyết chí tự cường, gắng sức tiến lên, hơn nữa còn phải đứng phía trước mọi người, cưỡi lên đầu mọi người, lúc này mới khiến người ta phải đánh giá lại hắn, không dám để hắn ngoài mắt.
Có lẽ chỉ cần cho hắn thành danh lập nghiệp sớm năm năm, loại tâm tình này cũng không nhất định sẽ ăn sâu bén rễ.
Lúc hắn chưa thành danh, vào những năm tháng hoàng kim, có ít nhất mười hai năm là chí lớn khó với, buồn bực không vui. Những lời hắn nói, cho dù tốt thế nào, chân thật thế nào, có lý đến đâu đều không được người ta coi trọng. Ngược lại, một người khác đã thành danh trên giang hồ, chỉ cần lời của y nói ra là sẽ được người ta tán tụng, truyền khắp thiên hạ.
Những chiến dịch mà hắn trải qua đều giành được thắng lợi bằng chân tài thực học, nhưng khi đó hắn vẫn chẳng là gì cả, cho nên không ai ghi chép, cũng không ai thừa nhận thắng lợi gian khổ của hắn, thậm chí còn chuyển công lao và thành quả sang những người khác đã thành danh.
Hắn đã nhìn thấu diện mạo của những kẻ này, hắn đã trải qua những chuyện như vậy. Do đó một khi hắn thành công toại nguyện, sẽ nắm chắc lấy quyền vị không buông. Kẻ nào có thể uy hiếp đến hắn, hắn sẽ ra tay trước trừ khử kẻ đó. Cho dù là người đã nâng đỡ hắn, có ân huệ với hắn, hắn cũng không cho đối phương có cơ hội đẩy hắn xuống đài.
Hắn hiểu rõ, thay vì chờ đợi cơ hội, không bằng tự mình sáng tạo ra cơ hội.
Hắn muốn nắm giữ cơ hội, tạo ra cơ hội, hơn nữa còn phải lợi dụng cơ hội, chuyển hóa cơ hội, đây gọi là “điều khiển cơ hội”. Cơ hội phải do hắn một tay khống chế, quản lý và thao túng.
Hắn đến thế gian này một chuyến là muốn thành công lập nghiệp, muốn mọi người đều phải tôn trọng hắn, nhớ kỹ cái tên hắn, nhớ kỹ con người “không giống kẻ khác”, có một không hai này.
Hắn nhìn có vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, thực ra cũng có khát vọng kết giao thật nhiều bằng hữu, hi vọng nhận được sự ủng hộ và yêu quý của những bằng hữu chân thành. Hắn thậm chí còn chiến đấu vì điều này.
Đối với hắn, người đã chết thì có lợi hại đến đâu cũng không còn tác dụng, hắn chỉ chú trọng đến người sống.
Chỉ cần là người sống, bất kể hắn mạnh thế nào, yếu thế nào, hèn mọn thế nào, vĩ đại thế nào thì đều phải đề phòng, bởi vì nhân tính thật sự quá đáng sợ. Con người vốn là động vật đáng sợ nhất trên đời.
Chỉ có người sống mới có thể phản đối và ủng hộ hắn.
Hắn sẽ không tốn thời gian vì bất kỳ người chết nào, cho dù là thân nhân bạn bè của hắn.
Điều này đương nhiên khác với Chu Tiểu Yêu.
Chu Tiểu Yêu vẫn nhớ nhung Nhan Hạc Phát.
Nàng biết, Nhan Hạc Phát nhìn có vẻ như thoát ly thế sự, một mình một bóng, lưu lạc giang hồ, nhưng thật ra lại rất sợ người khác không nhớ được y, quên mất y.
- Ta không có con cái, không thân không thích.
Có một lần, Nhan Hạc Phát không biết vô tình hay cố ý nói với Chu Tiểu Yêu như vậy:
- Sau khi ta chết, e rằng ngay cả nhang đèn cũng không ăn được ngụm nào.
Chu Tiểu Yêu cho rằng đây là một ám hiệu của Nhan lão, y hi vọng sau khi chết ít nhất có một người nhớ đến y, quét mộ thắp hương cho y.
Dù sao nàng cũng do y một tay dẫn dắt, mang ra bên ngoài. Nàng đã thầm hứa, nàng sẽ làm những chuyện nên làm, cho dù không biết Nhan Hạc Phát dưới suối vàng có biết hay không, thậm chí cũng không biết rốt cuộc có suối vàng hay không, có cái gọi là phân chia trên dưới suối vàng hay không.
Do đó nàng tới quét mộ dâng hương, mà không thích có người làm thay. Chuyện tình cảm vốn không thể thay thế được.
Huống hồ, Đường Bảo Ngưu luôn luôn trơ khuôn mặt tươi cười, si ngốc làm việc vì nàng.
Nàng không thích như vậy. Nếu thích mình thì nên mạnh dạn bày tỏ, cao lớn cường tráng mà lại ưỡn ưỡn ẹo ẹo như vậy, đúng là không ra thể thống gì.
Cho nên nàng luôn lạnh mặt với Đường Bảo Ngưu, còn thường không nhịn được mắng hắn mấy câu.
Hắn nghe xong cũng không hề phản bác, dáng vẻ còn giống như lấy đó làm vinh hạnh.
Điều này khiến cho Chu Tiểu Yêu càng muốn mắng hắn nặng hơn một chút. Vốn chỉ là chê bai mấy câu, thốt ra vài lời cay nghiệt cũng coi như xong; nhưng càng mắng thì hắn lại càng không có động tĩnh, cũng không có phản ứng gì. Dần dần thành quen, không mắng thì trong lòng nàng còn cảm thấy không thoải mái. Nhất là nhìn dáng vẻ của hắn tự cao tự đại, tự cho mình phong lưu, lại càng tự mình say mê, Chu Tiểu Yêu càng muốn khiến hắn chịu nhiều đau khổ một chút, bị bẽ mặt nhiều một chút, như vậy mới hài lòng thỏa mãn.
Nhất là hôm nay, trước mộ của Nhan lão, nàng hung dữ với hắn như vậy, giống như đang bày tỏ thái độ với Nhan Hạc Phát dưới suối vàng.
Nhan Hạc Phát dưới suối vàng, đương nhiên là trong lòng đất.
Nhưng lần này lại không đúng, bởi vì Nhan Hạc Phát đang ở trên trời.
Từ không trung rơi thẳng xuống chỗ nàng.
Danh sách chương