Kỳ quái, vào lúc này tiếng đàn lại kêu vang.
Giống như hai quân giao chiến, nhốn nháo hoảng loạn, sắt thép đan xen, sát phạt tranh phong.
Chỉ nghe tiếng đàn vang vọng khắp nơi, trầm bổng nhấp nhô, cuối cùng trở thành giằng co không nhường, dây dưa kiềm chế. Sau đó tiếng đàn chợt im bặt, hoàn toàn yên tĩnh.
Lúc này hai người mới bừng tỉnh, bỗng thấy vạt áo ướt đẫm, giống như đã đánh giết một trận, liều chết chiến đấu.
Chợt nghe Vô Tình thong thả nói:
- Bạch công tử! Vương thiếu hiệp!
Không ai muốn đắc tội với loại người như Vô Tình, cho nên Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch đều lui lại một bước, nhìn Vô Tình đáp một tiếng, cũng khẽ chắp tay thi lễ.
- Vừa rồi các người đã giao phong, đánh một trận, có lẽ không cần phải đánh nữa chứ? Vô Tình nói:
- Thế thúc đồng ý cho Bạch lâu chủ thay mặt hẹn gặp Vương thiếu hiệp ở đây, dụng ý chẳng qua là cho hai bên một cơ hội nói rõ ràng, là địch hay là bạn, trong lòng đã hiểu rõ. Nếu như mượn nơi này đánh nhau, vậy thì ta sẽ không thể ăn nói trước mặt thế thúc. Hai vị chắc cũng thông cảm cho ta, ta không thể khoanh tay đứng nhìn, mặc cho trước phủ thần hầu nổi lên giết chóc, đúng không?
Trong lời nói của y đặc biệt nhấn mạnh, cường điệu từ “thay mặt” trong “Bạch lâu chủ thay mặt”.
Bạch Sầu Phi gật đầu:
- Nể mặt Gia Cát, ta tạm thời không tính toán với hắn. Vừa rồi hắn nói ta âm mưu ám sát thần hầu, quyết không có chuyện này. Ta luôn luôn kính trọng Gia Cát thần hầu. Vương Tiểu Thạch là kẻ tiểu nhân, cố ý ly gián, xin đại bổ đầu đừng tin lời bịa đặt của hắn.
Vô Tình lạnh nhạt nói:
- Bạch huynh trung ngôn, Thịnh mỗ tâm lĩnh, sẽ bẩm báo lại cho thế thúc. Ngài luôn luôn minh xét thị phi, phân biệt trung gian, ngươi hãy yên tâm.
Vương Tiểu Thạch cũng không biện bạch. Đường Bảo Ngưu (hắn và Phương Hận Thiếu cũng theo tới) lại kêu lên:
- Tâm của Tư Mã Chiêu, người đi đường đều biết. Ngươi trốn tránh được chuyện mưu sát thần hầu, nhưng có thể đùn đẩy trách nhiệm việc huyết tẩy quần hùng Hoa phủ sao?
Tường Ca Nhi bên cạnh Bạch Sầu Phi nói ngay:
- Nói giỡn, ngươi ngậm máu phun người. Huyết án Hoa phủ rõ ràng là do đám người các ngươi, bây giờ đang tụ tập trong Tượng Tị tháp gây nên.
Vương Tiểu Thạch ngăn mọi người mắng tiếp, trầm giọng nói:
- Nhị ca, ta chỉ muốn hỏi một câu, ngươi có làm hại đại ca hay không?
Bạch Sầu Phi mỉm cười không đáp.
Âu Dương Ý Ý lập tức tiếp lời:
- Lâu chủ chúng ta quyết không làm chuyện như vậy. Những năm gần đây Tô Mộng Chẩm tâm tính bất thường, mầm bệnh vào não, tàn sát bang chúng, bị những huynh đệ tâm huyết trong lâu phản bội, đến nỗi không rõ tung tích, lành ít dữ nhiều. Mà những tay chân tạo phản cũng đã bị Bạch lâu chủ xử trí. Nếu như ngươi muốn danh sách phản đồ, ta có thể kê khai giúp ngươi. Còn nếu ngươi muốn nhân chứng vật chứng, chúng ta cũng có.
Phương Hận Thiếu cũng tiếp lời:
- Cám ơn, cám ơn! Loại tội chứng này các đời có rất nhiều. Làm ẩu làm bừa, tiện tay là có thể gán tội cho người khác, cần gì phải khách khí? Nếu như có chứng cứ, chẳng qua là vừa khớp, nghe nhiều vô ích, không bằng xin trả.
Bạch Sầu Phi cũng giơ tay ngăn cản người bên cạnh tiếp tục mắng chửi, chỉ nhìn chăm chú vào Vương Tiểu Thạch, hỏi một câu:
- Nói như vậy, chúng ta là kẻ địch rồi?
Vương Tiểu Thạch nói:
- Trừ khi ta thấy đại ca còn sống, chính miệng huynh ấy nói cho ta biết chuyện này không liên quan gì đến ngươi. Diệt khẩu, đuổi giết, cầm tù, xua đuổi những người trong cuộc, sau đó vu khống đủ loại tội lỗi người thần đều giận, thiên lý không dung, bắt hắn một mình gánh chịu tội danh phản bội. Chuyện như vậy từ xưa đã có, chẳng lạ lùng gì, ta không thể không cẩn thận một chút. Hiện giờ, có lẽ tâm tình của đại ca cũng giống như tên con hẻm này. Nếu mọi người đều phản bội, trong lòng huynh ấy đau khổ; nếu mọi người không tin tưởng, huynh ấy lại càng cô độc. Ta đã là huynh đệ của huynh ấy, khi có phúc huynh ấy để ta cùng hưởng, lúc gặp nạn ta cũng quyết không để huynh ấy một mình gánh vác.
- Giỏi, đúng là anh hùng!
Bạch Sầu Phi mỉm cười nói:
- Vậy có lẽ chúng ta đều là cẩu hùng. Chỉ có điều, trước khi ngươi ra tay tiêu diệt những “loạn đảng” chúng ta, ta lại muốn nói chuyện thân tình, thăm hỏi một tiếng. Lệnh tôn có khỏe không? Lệnh tỷ có khỏe không?
Bạch Sầu Phi hỏi thăm hai câu như vậy, sắc mặt Vương Tiểu Thạch lại đột nhiên biến đổi.
Một lúc sau, hắn mới nghiến răng nghiến lợi nói:
- Không ngờ…
Hắn lại tức giận đến nhất thời không nói nên lời.
Vô Tình ở bên cạnh nghe có chuyện lạ, lập tức hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Bạch Sầu Phi cười ha hả nói:
- Không có gì, không có gì, chỉ là thăm hỏi cha và chị gái của hắn mà thôi. Đâu có thăm hỏi đến mẫu thân hắn, không đáng phải kích động, cũng không cần xung động.
Vương Tiểu Thạch vô cùng đau xót nói:
- Thời gian qua ta luôn cảm thấy kỳ quái, vì sao bốn năm trước khi ta vừa mới tiến hành hành động diệt gian, khi chạy về nhà cũ thì chỉ còn sót lại một đống đá vụn. Ta vẫn luôn không hiểu, là kẻ nào hành động nhanh như vậy? Đi trước ta một bước, phá hủy gia viên của ta. Hóa ra là ngươi… đã sử dụng tư liệu trong Bạch lâu, đương nhiên có thể lập tức chặn đường ám toán. Ngươi rốt cuộc đã làm gì cha và chị gái của ta rồi?
- Cái gì?
Bạch Sầu Phi làm ra vẻ hoàn toàn vô tội, xoay người buông tay nói với Vô Tình:
- Hắn nói gì vậy? Ta hoàn toàn không biết. Ta mà trả lời, không nghi ngờ là tự thừa nhận tội bắt cóc rồi. Ta chẳng qua chỉ thăm hỏi người nhà của ngươi, vậy mà lại gán tội cho ta? Mặc kệ ngươi muốn nghi ngờ ra sao, chuyện nhà ngươi hoàn toàn không liên quan gì đến ta cả. Chẳng phải ngay cả một câu “nhị ca” ngươi cũng không muốn gọi nữa rồi sao?
Sau đó hắn nhìn Vô Tình cười nói:
- Chấp pháp luôn luôn nói lý, huống hồ là đại bổ đầu ngài. Tất cả mọi chuyện của hắn không liên quan gì đến ta. Chuyện mà ta muốn nhắc nhở hắn, trong lòng hắn cũng đã hiểu rõ. Ta phải đi đây, các người không cần tiễn, dù sao sau này cũng sẽ gặp lại, tùy thời gặp nhau dưới duối vàng địa ngục cũng không phải là chuyện ta. Tạm biệt, tạm biệt! Thay ta cám ơn thần hầu, không chừng sau này lúc tế tổ cũng tế luôn bài vị của ngài một lần. Đắc tội, đắc tội, xin từ biệt tại đây, mời mời!
Dứt lời, hắn liền cùng thuộc hạ nghênh ngang rời đi.
Lúc này ai cũng có thể nghe được ẩn ý của hắn.
Phụ thân Vương Thiên Lục và chị ruột Vương Tử Bình của Vương Tiểu Thạch e rằng đã rơi vào trong tay Bạch Sầu Phi, thậm chí là đã sớm nằm trong tay hắn.
Bạch Sầu Phi giam giữ bọn họ, Vương Tiểu Thạch quả thật sẽ bị kiềm chế, không dám làm càn.
Hắn không dám làm càn, không có nghĩa là Bạch Sầu Phi cũng không dám làm càn, cho nên hiện giờ Vương Tiểu Thạch chỉ đành chịu thiệt.
Đây chính là mục đích lần này Bạch Sầu Phi hẹn gặp Vương Tiểu Thạch, cũng là ẩn ý trong lời nói của hắn.
Lời nói của hắn không dấu vết, Vô Tình ở đó nghe được cũng không có bất cứ hành động nào. Huống hồ chuyện này vốn liên quan rất lớn, cũng không biết hắn gian giữ hai người bọn họ ở đâu. Nếu như lục soát Phong Vũ lâu của Bạch Sầu Phi, chẳng những sẽ đắc tội với hảo hán trên giang hồ, mạo phạm tôn nghiêm của Kim Phong Tế Vũ lâu, hơn nữa cũng không thể dựa vào những lời này mà lục soát những nơi thuộc quyền tướng gia.
Không ai biết Bạch Sầu Phi giấu người ở đâu, huống hồ chuyện xảy ra đã lâu như vậy, nhất định hắn đã sớm bố trí ổn thỏa, không cho người khác có cơ hội tìm ra hai người đóng vai con tin này.
Lần gặp mặt này, lần nói chuyện này, Bạch Sầu Phi đã đạt được mục đích. Hắn đã chiếm được thượng phong, cho nên hắn rời đi một cách dương dương tự đắc, hết sức ngông cuồng.
Nhưng hắn vừa mới rời xa đường Thống Khổ và hẻm Khổ Thống, lập tức thu lại sự ngông cuồng, nghiêm mặt dặn dò thân tín bên cạnh:
- Vương Tiểu Thạch nhất định sẽ không dừng tay, trước tiên hãy đưa hai món “tín vật” cho hắn, để hắn ném chuột sợ vỡ bình.
Hắn dừng một chút, sau đó nói tiếp:
- Lập tức bắt đầu “hành động giết hạc”.
- Rõ!
Thuộc hạ của hắn đều kích động khó tả, nóng lòng muốn thử.
Giống như hai quân giao chiến, nhốn nháo hoảng loạn, sắt thép đan xen, sát phạt tranh phong.
Chỉ nghe tiếng đàn vang vọng khắp nơi, trầm bổng nhấp nhô, cuối cùng trở thành giằng co không nhường, dây dưa kiềm chế. Sau đó tiếng đàn chợt im bặt, hoàn toàn yên tĩnh.
Lúc này hai người mới bừng tỉnh, bỗng thấy vạt áo ướt đẫm, giống như đã đánh giết một trận, liều chết chiến đấu.
Chợt nghe Vô Tình thong thả nói:
- Bạch công tử! Vương thiếu hiệp!
Không ai muốn đắc tội với loại người như Vô Tình, cho nên Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch đều lui lại một bước, nhìn Vô Tình đáp một tiếng, cũng khẽ chắp tay thi lễ.
- Vừa rồi các người đã giao phong, đánh một trận, có lẽ không cần phải đánh nữa chứ? Vô Tình nói:
- Thế thúc đồng ý cho Bạch lâu chủ thay mặt hẹn gặp Vương thiếu hiệp ở đây, dụng ý chẳng qua là cho hai bên một cơ hội nói rõ ràng, là địch hay là bạn, trong lòng đã hiểu rõ. Nếu như mượn nơi này đánh nhau, vậy thì ta sẽ không thể ăn nói trước mặt thế thúc. Hai vị chắc cũng thông cảm cho ta, ta không thể khoanh tay đứng nhìn, mặc cho trước phủ thần hầu nổi lên giết chóc, đúng không?
Trong lời nói của y đặc biệt nhấn mạnh, cường điệu từ “thay mặt” trong “Bạch lâu chủ thay mặt”.
Bạch Sầu Phi gật đầu:
- Nể mặt Gia Cát, ta tạm thời không tính toán với hắn. Vừa rồi hắn nói ta âm mưu ám sát thần hầu, quyết không có chuyện này. Ta luôn luôn kính trọng Gia Cát thần hầu. Vương Tiểu Thạch là kẻ tiểu nhân, cố ý ly gián, xin đại bổ đầu đừng tin lời bịa đặt của hắn.
Vô Tình lạnh nhạt nói:
- Bạch huynh trung ngôn, Thịnh mỗ tâm lĩnh, sẽ bẩm báo lại cho thế thúc. Ngài luôn luôn minh xét thị phi, phân biệt trung gian, ngươi hãy yên tâm.
Vương Tiểu Thạch cũng không biện bạch. Đường Bảo Ngưu (hắn và Phương Hận Thiếu cũng theo tới) lại kêu lên:
- Tâm của Tư Mã Chiêu, người đi đường đều biết. Ngươi trốn tránh được chuyện mưu sát thần hầu, nhưng có thể đùn đẩy trách nhiệm việc huyết tẩy quần hùng Hoa phủ sao?
Tường Ca Nhi bên cạnh Bạch Sầu Phi nói ngay:
- Nói giỡn, ngươi ngậm máu phun người. Huyết án Hoa phủ rõ ràng là do đám người các ngươi, bây giờ đang tụ tập trong Tượng Tị tháp gây nên.
Vương Tiểu Thạch ngăn mọi người mắng tiếp, trầm giọng nói:
- Nhị ca, ta chỉ muốn hỏi một câu, ngươi có làm hại đại ca hay không?
Bạch Sầu Phi mỉm cười không đáp.
Âu Dương Ý Ý lập tức tiếp lời:
- Lâu chủ chúng ta quyết không làm chuyện như vậy. Những năm gần đây Tô Mộng Chẩm tâm tính bất thường, mầm bệnh vào não, tàn sát bang chúng, bị những huynh đệ tâm huyết trong lâu phản bội, đến nỗi không rõ tung tích, lành ít dữ nhiều. Mà những tay chân tạo phản cũng đã bị Bạch lâu chủ xử trí. Nếu như ngươi muốn danh sách phản đồ, ta có thể kê khai giúp ngươi. Còn nếu ngươi muốn nhân chứng vật chứng, chúng ta cũng có.
Phương Hận Thiếu cũng tiếp lời:
- Cám ơn, cám ơn! Loại tội chứng này các đời có rất nhiều. Làm ẩu làm bừa, tiện tay là có thể gán tội cho người khác, cần gì phải khách khí? Nếu như có chứng cứ, chẳng qua là vừa khớp, nghe nhiều vô ích, không bằng xin trả.
Bạch Sầu Phi cũng giơ tay ngăn cản người bên cạnh tiếp tục mắng chửi, chỉ nhìn chăm chú vào Vương Tiểu Thạch, hỏi một câu:
- Nói như vậy, chúng ta là kẻ địch rồi?
Vương Tiểu Thạch nói:
- Trừ khi ta thấy đại ca còn sống, chính miệng huynh ấy nói cho ta biết chuyện này không liên quan gì đến ngươi. Diệt khẩu, đuổi giết, cầm tù, xua đuổi những người trong cuộc, sau đó vu khống đủ loại tội lỗi người thần đều giận, thiên lý không dung, bắt hắn một mình gánh chịu tội danh phản bội. Chuyện như vậy từ xưa đã có, chẳng lạ lùng gì, ta không thể không cẩn thận một chút. Hiện giờ, có lẽ tâm tình của đại ca cũng giống như tên con hẻm này. Nếu mọi người đều phản bội, trong lòng huynh ấy đau khổ; nếu mọi người không tin tưởng, huynh ấy lại càng cô độc. Ta đã là huynh đệ của huynh ấy, khi có phúc huynh ấy để ta cùng hưởng, lúc gặp nạn ta cũng quyết không để huynh ấy một mình gánh vác.
- Giỏi, đúng là anh hùng!
Bạch Sầu Phi mỉm cười nói:
- Vậy có lẽ chúng ta đều là cẩu hùng. Chỉ có điều, trước khi ngươi ra tay tiêu diệt những “loạn đảng” chúng ta, ta lại muốn nói chuyện thân tình, thăm hỏi một tiếng. Lệnh tôn có khỏe không? Lệnh tỷ có khỏe không?
Bạch Sầu Phi hỏi thăm hai câu như vậy, sắc mặt Vương Tiểu Thạch lại đột nhiên biến đổi.
Một lúc sau, hắn mới nghiến răng nghiến lợi nói:
- Không ngờ…
Hắn lại tức giận đến nhất thời không nói nên lời.
Vô Tình ở bên cạnh nghe có chuyện lạ, lập tức hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Bạch Sầu Phi cười ha hả nói:
- Không có gì, không có gì, chỉ là thăm hỏi cha và chị gái của hắn mà thôi. Đâu có thăm hỏi đến mẫu thân hắn, không đáng phải kích động, cũng không cần xung động.
Vương Tiểu Thạch vô cùng đau xót nói:
- Thời gian qua ta luôn cảm thấy kỳ quái, vì sao bốn năm trước khi ta vừa mới tiến hành hành động diệt gian, khi chạy về nhà cũ thì chỉ còn sót lại một đống đá vụn. Ta vẫn luôn không hiểu, là kẻ nào hành động nhanh như vậy? Đi trước ta một bước, phá hủy gia viên của ta. Hóa ra là ngươi… đã sử dụng tư liệu trong Bạch lâu, đương nhiên có thể lập tức chặn đường ám toán. Ngươi rốt cuộc đã làm gì cha và chị gái của ta rồi?
- Cái gì?
Bạch Sầu Phi làm ra vẻ hoàn toàn vô tội, xoay người buông tay nói với Vô Tình:
- Hắn nói gì vậy? Ta hoàn toàn không biết. Ta mà trả lời, không nghi ngờ là tự thừa nhận tội bắt cóc rồi. Ta chẳng qua chỉ thăm hỏi người nhà của ngươi, vậy mà lại gán tội cho ta? Mặc kệ ngươi muốn nghi ngờ ra sao, chuyện nhà ngươi hoàn toàn không liên quan gì đến ta cả. Chẳng phải ngay cả một câu “nhị ca” ngươi cũng không muốn gọi nữa rồi sao?
Sau đó hắn nhìn Vô Tình cười nói:
- Chấp pháp luôn luôn nói lý, huống hồ là đại bổ đầu ngài. Tất cả mọi chuyện của hắn không liên quan gì đến ta. Chuyện mà ta muốn nhắc nhở hắn, trong lòng hắn cũng đã hiểu rõ. Ta phải đi đây, các người không cần tiễn, dù sao sau này cũng sẽ gặp lại, tùy thời gặp nhau dưới duối vàng địa ngục cũng không phải là chuyện ta. Tạm biệt, tạm biệt! Thay ta cám ơn thần hầu, không chừng sau này lúc tế tổ cũng tế luôn bài vị của ngài một lần. Đắc tội, đắc tội, xin từ biệt tại đây, mời mời!
Dứt lời, hắn liền cùng thuộc hạ nghênh ngang rời đi.
Lúc này ai cũng có thể nghe được ẩn ý của hắn.
Phụ thân Vương Thiên Lục và chị ruột Vương Tử Bình của Vương Tiểu Thạch e rằng đã rơi vào trong tay Bạch Sầu Phi, thậm chí là đã sớm nằm trong tay hắn.
Bạch Sầu Phi giam giữ bọn họ, Vương Tiểu Thạch quả thật sẽ bị kiềm chế, không dám làm càn.
Hắn không dám làm càn, không có nghĩa là Bạch Sầu Phi cũng không dám làm càn, cho nên hiện giờ Vương Tiểu Thạch chỉ đành chịu thiệt.
Đây chính là mục đích lần này Bạch Sầu Phi hẹn gặp Vương Tiểu Thạch, cũng là ẩn ý trong lời nói của hắn.
Lời nói của hắn không dấu vết, Vô Tình ở đó nghe được cũng không có bất cứ hành động nào. Huống hồ chuyện này vốn liên quan rất lớn, cũng không biết hắn gian giữ hai người bọn họ ở đâu. Nếu như lục soát Phong Vũ lâu của Bạch Sầu Phi, chẳng những sẽ đắc tội với hảo hán trên giang hồ, mạo phạm tôn nghiêm của Kim Phong Tế Vũ lâu, hơn nữa cũng không thể dựa vào những lời này mà lục soát những nơi thuộc quyền tướng gia.
Không ai biết Bạch Sầu Phi giấu người ở đâu, huống hồ chuyện xảy ra đã lâu như vậy, nhất định hắn đã sớm bố trí ổn thỏa, không cho người khác có cơ hội tìm ra hai người đóng vai con tin này.
Lần gặp mặt này, lần nói chuyện này, Bạch Sầu Phi đã đạt được mục đích. Hắn đã chiếm được thượng phong, cho nên hắn rời đi một cách dương dương tự đắc, hết sức ngông cuồng.
Nhưng hắn vừa mới rời xa đường Thống Khổ và hẻm Khổ Thống, lập tức thu lại sự ngông cuồng, nghiêm mặt dặn dò thân tín bên cạnh:
- Vương Tiểu Thạch nhất định sẽ không dừng tay, trước tiên hãy đưa hai món “tín vật” cho hắn, để hắn ném chuột sợ vỡ bình.
Hắn dừng một chút, sau đó nói tiếp:
- Lập tức bắt đầu “hành động giết hạc”.
- Rõ!
Thuộc hạ của hắn đều kích động khó tả, nóng lòng muốn thử.
Danh sách chương