Bạch Sầu Phi cũng không lập tức trở về Kim Phong Tế Vũ lâu, mà lại đi đến lầu Tam Hợp một chuyến.
Lầu Tam Hợp, năm đó hắn và Vương Tiểu Thạch đã theo Tô Mộng Chẩm lên lầu, cũng tiến vào thế giới phồn hoa của kinh thành, có thể xuất đầu lộ diện, tranh hùng đấu thắng trong võ lâm kinh sư.
Hiện giờ lầu vẫn như cũ, nhưng người đã hoàn toàn thay đổi.
Bạch Sầu Phi cũng cảm khái, đã rất lâu hắn chưa từng lên lầu này.
Lần đầu tiên lên lầu, hắn đã bước lên sân khấu, đảm nhận vai diễn trong võ lâm hoàng thành.
Lần thứ hai lên lầu, hắn đã trở thành thủ lĩnh của đệ nhất bang hội trong võ lâm kinh thành.
Lần thứ ba lên lầu thì sao? Đó là lần sau.
- Ta muốn bay cao vượt trên thiên hạ, làm sao nhẫn nhục trốn trong bùn lầy; chí của ta rung chuyển trời đất, bất đắc dĩ nên phải đợi thời cơ. Rồng bay lên chín tầng trời, nào có sợ kháng long hữu hối *? Trong nháy mắt lên đến đỉnh cao, hỏi ai lại không thất kinh?
* Người ở địa vị cao phải đề phòng, nếu không sẽ thất bại và hối hận.
- Ta vốn muốn sống đạm bạc lui khỏi giang hồ, sao lại không cam lòng sống uổng cả đời; ta nghĩ nhiều đến tự do tự tại, tiếc rằng phải lập công lập nghiệp. Muốn danh muốn quyền, không ngại muốn tiền muốn mạng. Tay nắm đại quyền sinh sát, còn ai có thể thất kính.
Trên đường hắn ngâm nga ca hát, vừa ca vừa lên lầu.
Chí lớn của hắn là, lần thứ ba lên lầu, hắn phải dẹp yên tất cả chướng ngại, tất cả kẻ địch trong võ lâm kinh thành, tiến vào triều đình làm quan lớn. Nhìn khắp giang hồ, hắn phải vô địch.
Đến lúc thật sự không còn địch thủ, hắn cũng không ngại đối địch với trời.
Đây là lời hứa của hắn, cũng là tham vọng của hắn.
Hắn lên lầu Tam Hợp là để gặp một người, một người rất quan trọng.
Nhưng gặp người này lại là một cơ mật. Ý nghĩa của “cơ mật”, đó là chuyện quan trọng không thể để cho người khác biết.
Có điều, hắn là một người rất nổi danh, hiện giờ trong tay lại nắm giữ quyền hành, cho nên hắn đi đến nơi nào cũng có người nhận ra được.
Mà người hắn muốn gặp cũng rất quạn trọng, càng rất nổi danh. Thậm chí những năm gần đây, danh tiếng và quyền lực của người này không hề dưới hắn, mặc dù tác phong của người này luôn hết sức khiêm tốn, hơn nữa thường hay cúi đầu.
Nhưng trong võ lâm, không ai dám xem thường y bởi vì y hay cúi đầu, đây là một người cúi đầu nhưng không ủ rũ.
Người này mặc dù không có xương sống, nhưng lại có cốt khí và dũng khí.
Lần trước Bạch Sầu Phi theo Tô Mộng Chẩm lên lầu Tam Hợp cũng là để gặp y.
Y đương nhiên chính là người năm đó khiến cho tổng đường chủ Lôi Tổn của Lục Phân Bán đường cảm khái, thốt ra một câu “tóc bạc nhìn quanh không giao tình, thiên hạ biết ta Địch Phi Kinh”, cũng là tổng đường chủ thay mặt hiện giờ, Địch Phi Kinh.
Người trong thành đều nhìn thấy Bạch Sầu Phi tiến vào lầu Tam Hợp, hơn nữa còn lên lầu, nhưng bọn họ lại không biết Bạch Sầu Phi lên lầu để làm gì.
Người bình thường đều suy đoán, sau khi gặp Vương Tiểu Thạch, tâm tình của Bạch Sầu Phi nhất định là rất tốt, nếu không làm sao hắn có thể vui vẻ lên lầu Tam Hợp ăn uống?
Bọn họ đều không biết, sau khi Bạch Sầu Phi lên lầu lập tức đi thẳng vào phòng số ba của Lục Hợp các. Cũng không ai biết, trong Lục Hợp các đang có một đại nhân vật xương sống không thẳng, nhưng lại là một trong ba người đứng đầu võ lâm kinh sư hiện giờ, Địch Phi Kinh.
Địch Phi Kinh đã đến đây từ sớm. Hắn đến nơi này thần không biết, quỷ không hay. Hắn cũng chỉ cho những người nên biết được biết, còn những người không nên biết thì tuyệt đối không biết, mà những người biết nhất định (có đánh chết cũng) sẽ không nói ra.
Cho nên chuyện hắn gặp mặt Bạch Sầu Phi là một cơ mật.
Khi Bạch Sầu Phi và hai tên thủ hạ tiến vào Lục Hợp các, nam tử tuấn tú có vẻ tịch mịch này vẫn không ngẩng đầu lên.
Y cúi đầu, nhìn một sợi dây chuyền trên cổ, dưới dây chuyền có một viên pha lê màu đỏ sậm.
Giống như nơi ấy có một thế giới, một khoảng trời kỳ lạ, một tiên cảnh huyền ảo vô cùng tráng lệ, đáng để y quan tâm và say mê hơn so với thế giới đấu tranh, nhân gian danh lợi này.
Bạch Sầu Phi vén rèm vào các, vừa vào đã nói:
- Địch tổng đường chủ, phiền ngươi đã chờ lâu. Ta có chút chuyện, phải xử lý xong mới tới đây được.
Địch Phi Kinh vẫn nhìn tinh thể trên cổ hắn. Từ thời Chu, Tần đã bắt đầu đã xem thứ này là quốc bảo, đế vương, kỳ trân, vật quý, gọi là thủy ngọc, thủy tinh, pha ly, pha lê, bạch châu hay lưu ly. Trong Pháp Hoa kinh, Vô Lượng Thọ kinh, Bàn Nhược kinh, A Di Đà kinh, Đại Trí Độ luận đều gọi nó là một trong thất bảo của phật môn, có thể trừ tà, chữa bệnh, trường thọ, phú quý, sánh ngang với vàng, bạc, lưu ly, xà cừ, mã não, hổ phách, san hô, trân châu trân. Địch Phi Kinh dường như chỉ quan tâm đến vật trên cổ hắn, không để ý lắm đến Bạch Sầu Phi.
Y chỉ nói một câu:
- Ta không phải tổng đường chủ, ta chỉ là tổng đường chủ thay mặt.
Ngữ khí của y rất lạnh nhạt, ngay cả người gầy gò đứng bên cạnh y không chớp mắt cũng cảm thấy sốt ruột cho y.
Bạch Sầu Phi cười:
- Sớm muộn gì ngươi cũng phải.
Địch Phi Kinh vẫn nhìn tinh thể màu đỏ của y:
- Nhưng hiện giờ ta không phải.
Bạch Sầu Phi nói:
- Ta nói ngươi phải thì là phải.
Địch Phi Kinh gần như tập trung toàn bộ tinh thần vào thế giới pha lê trên cổ y, chỉ hờ hững nói:
- Ngươi là lâu chủ của Kim Phong Tế Vũ lâu, nhưng không phải là tổng đường chủ của Lục Phân Bán đường.
Bạch Sầu Phi nói:
- Cũng bởi vì ta là tổng lâu chủ của Kim Phong Tế Vũ lâu, cho nên chỉ cần ta thừa nhận ngươi là tổng đường chủ của Lục Phân Bán đường, ngươi sẽ là tổng đường chủ.
Nói xong, hắn đột nhiên làm một chuyện, đó là búng tay.
Một tiếng “xoẹt” vang lên, một luồng chỉ phong bắn ra.
Chỉ kình này rất nhanh, bắn đến hoàn toàn không báo trước, hơn nữa còn nhanh đến mức khiến người ta không kịp phản ứng, gần như đột ngột xuất hiện. Khi người khác phát hiện ra luồng chỉ phong này, mới biết Bạch Sầu Phi bất ngờ phát động công kích, nhưng khi đó thì chỉ kình đã đánh trúng mục tiêu, đạt được mục đích.
Một tiếng “choang” vang lên, pha lê vỡ tan, mảnh vụn bắn ra tung tóe, có vài mảnh còn văng trúng mặt Địch Phi Kinh.
Nhưng y vẫn không ngẩng đầu, chỉ từ từ ngước mắt lên.
Y có một đôi mắt rất tuấn tú, sầu muộn, đen trắng rõ ràng, không giống như một lãnh tụ của bang hội mà lại giống như một nhà thơ bị tổn thương.
Hán tử gầy gò đứng bên cạnh y không chớp mắt lại rút chủy thủ ra, muốn xông đến liều mạng. Địch Phi Kinh bỗng đưa một ngón tay ra, người này lập tức dừng lại, hơn nữa còn lui về chỗ cũ. Chỉ nghe Địch Phi Kinh lạnh nhạt hỏi:
- Tại sao?
- Nếu như ta muốn giết ngươi, với một chỉ của ta vừa rồi, thứ bị vỡ sẽ không phải là cục đá kia.
Bạch Sầu Phi nói:
- Đối với ta, đánh nát đầu người thì còn dễ hơn là đá.
Người vóc dáng cao gầy tức giận nói:
- Vậy còn phải xem là đầu của ai.
- Ngươi là ai?
Tường Ca Nhi quát lên:
- Dám nói chuyện với lâu chủ chúng ta như vậy. Không phải vai vế hàng chữ tổng, vậy thì nên giữ mồm giữ miệng đi!
- Hắn là đường chủ Lâm Ca Ca của chúng ta.
Địch Phi Kinh bình tình nói:
- Tiểu Văn Tử, ngươi cũng đâu phải vai vế hàng chữ tổng, chẳng phải vừa rồi cũng lên tiếng sao?
Bạch Sầu Phi đột nhiên nói:
- Lúc ta nói chuyện, không thích người khác không chuyên tâm lắng nghe, cho nên tốt nhất đừng nên có lần sau.
Dụng ý của hắn rất rõ ràng, hắn còn muốn nói rõ ràng hơn một chút:
- Lôi Tổn đã chết, Lôi Động Thiên vẫn bị giam trong lâu của chúng ta, Lôi Mị đã phản bội, hiện giờ trong Lục Phân Bán đường, luận về lai lịch, vai vế và tài trí thì không ai so được với ngươi. Ngươi không làm chủ sự thì ai làm?
Địch Phi Kinh không hề nghĩ ngợi trả lời hai chữ:
- Lôi Thuần.
- Cô ta?
Bạch Sầu Phi chỉ cười một tiếng:
- Hạng nữ lưu như cô ta không làm được.
Địch Phi Kinh nói:
- Nhưng cô ấy là con gái của Lôi tổng đường chủ.
- Xưa nay lúc thay đổi triều đại, con cháu của hoàng đế cũng phải cuốn gói ra đi, nếu không thì cũng phải thay đổi chức vị.
Bạch Sầu Phi nói:
- Lôi Thuần có tài đức gì so được với ngươi.
Sau đó hắn bổ sung:
- Chỉ cần ta gật đầu, vị trí này chắc chắn sẽ là của ngươi.
Địch Phi Kinh hỏi ngược lại:
- Tại sao ta muốn ngồi lên vị trí này của Lục Phân Bán đường, lại cần phải có sự đồng ý của Kim Phong Tế Vũ lâu ngươi?
- Nguyên nhân rất đơn giản. Võ công của ngươi còn kém một chút, điểm này ta có thể giúp ngươi. Sức hiệu triệu của ngươi không bằng Lôi Tổn, sĩ khí cũng kém hơn, những thứ này ta đều có thể giúp ngươi. Mọi người đều cho rằng chúng ta là địch chứ không phải bạn, nhưng nếu như ngươi ngồi lên chức vị tổng đường chủ, ta sẽ là người đầu tiên chúc mừng ngươi. Hai bang kết nghĩa thành minh hữu, không kẻ nào dám nói hai lời.
Địch Phi Kinh yên tĩnh lại. Y cúi đầu, rũ mắt, nhưng trên ngực chỉ còn lại sợi dây chuyền đứt ngang vẫn hơi đung đưa, bên dưới đã không còn viên pha lê.
- Có điều, các ngươi với tệ đường vốn là thù địch, e rằng bang chúng sẽ không phục.
- Ai dám không phục, lập tức giết chết. Lại nói, hai bang chúng ta hợp lại sẽ là vô địch, phân chia sẽ tự tổn thương, sao không thống nhất lại cùng nhau chống địch? Như vậy dĩ nhiên chúng ta sẽ là đệ nhất đại bang trong kinh thành, hai đảng Phát và Mộng, tập đoàn Hữu Kiều, Mê Thiên Thất Thánh gì đó… tất cả đều phải cúi đầu nghe lệnh. Hơn nữa, người lập mưu giết chết Lôi Tổn là Tô Mộng Chẩm, ta đã trừ khử hắn, báo thù cho các ngươi. Người ám toán giết chết Lôi Tổn là Quách Đông Thần, lúc cần thiết ta cũng có thể giao cô ta cho các ngươi xử trí. Ta và quý đảng cũng không có thù sâu hận lớn, có chuyện gì mà không thể làm? Sao lại sợ người khác phản đối?
- Như vậy...
- Không như vậy.
Âu Dương Ý Ý ở bên cạnh chợt cười lạnh nói:
- Chỉ sợ ngươi cũng không qua khỏi hôm nay.
- Đừng có chen vào!
Bạch Sầu Phi quát lên:
- Nơi này đâu phải chỗ để cho ngươi nói năng lung tung!
- Chuyện này...
Địch Phi Kinh dường như vẫn băn khoăn lo lắng.
- Đừng có chuyện này chuyện kia. Hai bang chúng ta đã đánh nhau bốn mươi năm, chẳng ai có lợi ích gì, chỉ hại mình lợi cho kẻ địch. Sao không hòa hảo liên thủ, giết cho kẻ địch không kịp trở tay.
- Như vậy...
Địch Phi Kinh vẫn đang suy nghĩ:
- Nếu ta và ngươi kết nghĩa, hai bang liên thủ, ai là huynh ai là đệ? Ai là quân ai là thần?
- Nói nhảm, chúng ta không phân quân thần, nhưng đương nhiên ta sẽ là lão đại.
Bạch Sầu Phi nói rất trực tiếp:
- Chúng ta không cần nói những lời hư tình giả ý, chỉ cùng chung lợi ích, lập trường nhất trí. Nếu như ngươi có thành ý, trước tiên hãy thay ta làm một chuyện.
- Chuyện gì?
- Vậy là ngươi đã đáp ứng?
- Chuyện này…
- Được, cho dù ngươi đáp ứng hay từ chối, trước tiên đều phải xem ngươi có làm được chuyện này hay không. Nhớ kỹ, hai bang chúng ta có liên hợp hay không đều là do ngươi, nhưng những chuyện ta nói đều là cơ mật. Cho dù chuyện của chúng ta có tiến hành hay không, có làm được hay không, cũng tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài. Nếu không, chúng ta sẽ là địch chứ không phải bạn, không có khả năng cứu vãn, ngươi nghe rõ chứ?
Lầu Tam Hợp, năm đó hắn và Vương Tiểu Thạch đã theo Tô Mộng Chẩm lên lầu, cũng tiến vào thế giới phồn hoa của kinh thành, có thể xuất đầu lộ diện, tranh hùng đấu thắng trong võ lâm kinh sư.
Hiện giờ lầu vẫn như cũ, nhưng người đã hoàn toàn thay đổi.
Bạch Sầu Phi cũng cảm khái, đã rất lâu hắn chưa từng lên lầu này.
Lần đầu tiên lên lầu, hắn đã bước lên sân khấu, đảm nhận vai diễn trong võ lâm hoàng thành.
Lần thứ hai lên lầu, hắn đã trở thành thủ lĩnh của đệ nhất bang hội trong võ lâm kinh thành.
Lần thứ ba lên lầu thì sao? Đó là lần sau.
- Ta muốn bay cao vượt trên thiên hạ, làm sao nhẫn nhục trốn trong bùn lầy; chí của ta rung chuyển trời đất, bất đắc dĩ nên phải đợi thời cơ. Rồng bay lên chín tầng trời, nào có sợ kháng long hữu hối *? Trong nháy mắt lên đến đỉnh cao, hỏi ai lại không thất kinh?
* Người ở địa vị cao phải đề phòng, nếu không sẽ thất bại và hối hận.
- Ta vốn muốn sống đạm bạc lui khỏi giang hồ, sao lại không cam lòng sống uổng cả đời; ta nghĩ nhiều đến tự do tự tại, tiếc rằng phải lập công lập nghiệp. Muốn danh muốn quyền, không ngại muốn tiền muốn mạng. Tay nắm đại quyền sinh sát, còn ai có thể thất kính.
Trên đường hắn ngâm nga ca hát, vừa ca vừa lên lầu.
Chí lớn của hắn là, lần thứ ba lên lầu, hắn phải dẹp yên tất cả chướng ngại, tất cả kẻ địch trong võ lâm kinh thành, tiến vào triều đình làm quan lớn. Nhìn khắp giang hồ, hắn phải vô địch.
Đến lúc thật sự không còn địch thủ, hắn cũng không ngại đối địch với trời.
Đây là lời hứa của hắn, cũng là tham vọng của hắn.
Hắn lên lầu Tam Hợp là để gặp một người, một người rất quan trọng.
Nhưng gặp người này lại là một cơ mật. Ý nghĩa của “cơ mật”, đó là chuyện quan trọng không thể để cho người khác biết.
Có điều, hắn là một người rất nổi danh, hiện giờ trong tay lại nắm giữ quyền hành, cho nên hắn đi đến nơi nào cũng có người nhận ra được.
Mà người hắn muốn gặp cũng rất quạn trọng, càng rất nổi danh. Thậm chí những năm gần đây, danh tiếng và quyền lực của người này không hề dưới hắn, mặc dù tác phong của người này luôn hết sức khiêm tốn, hơn nữa thường hay cúi đầu.
Nhưng trong võ lâm, không ai dám xem thường y bởi vì y hay cúi đầu, đây là một người cúi đầu nhưng không ủ rũ.
Người này mặc dù không có xương sống, nhưng lại có cốt khí và dũng khí.
Lần trước Bạch Sầu Phi theo Tô Mộng Chẩm lên lầu Tam Hợp cũng là để gặp y.
Y đương nhiên chính là người năm đó khiến cho tổng đường chủ Lôi Tổn của Lục Phân Bán đường cảm khái, thốt ra một câu “tóc bạc nhìn quanh không giao tình, thiên hạ biết ta Địch Phi Kinh”, cũng là tổng đường chủ thay mặt hiện giờ, Địch Phi Kinh.
Người trong thành đều nhìn thấy Bạch Sầu Phi tiến vào lầu Tam Hợp, hơn nữa còn lên lầu, nhưng bọn họ lại không biết Bạch Sầu Phi lên lầu để làm gì.
Người bình thường đều suy đoán, sau khi gặp Vương Tiểu Thạch, tâm tình của Bạch Sầu Phi nhất định là rất tốt, nếu không làm sao hắn có thể vui vẻ lên lầu Tam Hợp ăn uống?
Bọn họ đều không biết, sau khi Bạch Sầu Phi lên lầu lập tức đi thẳng vào phòng số ba của Lục Hợp các. Cũng không ai biết, trong Lục Hợp các đang có một đại nhân vật xương sống không thẳng, nhưng lại là một trong ba người đứng đầu võ lâm kinh sư hiện giờ, Địch Phi Kinh.
Địch Phi Kinh đã đến đây từ sớm. Hắn đến nơi này thần không biết, quỷ không hay. Hắn cũng chỉ cho những người nên biết được biết, còn những người không nên biết thì tuyệt đối không biết, mà những người biết nhất định (có đánh chết cũng) sẽ không nói ra.
Cho nên chuyện hắn gặp mặt Bạch Sầu Phi là một cơ mật.
Khi Bạch Sầu Phi và hai tên thủ hạ tiến vào Lục Hợp các, nam tử tuấn tú có vẻ tịch mịch này vẫn không ngẩng đầu lên.
Y cúi đầu, nhìn một sợi dây chuyền trên cổ, dưới dây chuyền có một viên pha lê màu đỏ sậm.
Giống như nơi ấy có một thế giới, một khoảng trời kỳ lạ, một tiên cảnh huyền ảo vô cùng tráng lệ, đáng để y quan tâm và say mê hơn so với thế giới đấu tranh, nhân gian danh lợi này.
Bạch Sầu Phi vén rèm vào các, vừa vào đã nói:
- Địch tổng đường chủ, phiền ngươi đã chờ lâu. Ta có chút chuyện, phải xử lý xong mới tới đây được.
Địch Phi Kinh vẫn nhìn tinh thể trên cổ hắn. Từ thời Chu, Tần đã bắt đầu đã xem thứ này là quốc bảo, đế vương, kỳ trân, vật quý, gọi là thủy ngọc, thủy tinh, pha ly, pha lê, bạch châu hay lưu ly. Trong Pháp Hoa kinh, Vô Lượng Thọ kinh, Bàn Nhược kinh, A Di Đà kinh, Đại Trí Độ luận đều gọi nó là một trong thất bảo của phật môn, có thể trừ tà, chữa bệnh, trường thọ, phú quý, sánh ngang với vàng, bạc, lưu ly, xà cừ, mã não, hổ phách, san hô, trân châu trân. Địch Phi Kinh dường như chỉ quan tâm đến vật trên cổ hắn, không để ý lắm đến Bạch Sầu Phi.
Y chỉ nói một câu:
- Ta không phải tổng đường chủ, ta chỉ là tổng đường chủ thay mặt.
Ngữ khí của y rất lạnh nhạt, ngay cả người gầy gò đứng bên cạnh y không chớp mắt cũng cảm thấy sốt ruột cho y.
Bạch Sầu Phi cười:
- Sớm muộn gì ngươi cũng phải.
Địch Phi Kinh vẫn nhìn tinh thể màu đỏ của y:
- Nhưng hiện giờ ta không phải.
Bạch Sầu Phi nói:
- Ta nói ngươi phải thì là phải.
Địch Phi Kinh gần như tập trung toàn bộ tinh thần vào thế giới pha lê trên cổ y, chỉ hờ hững nói:
- Ngươi là lâu chủ của Kim Phong Tế Vũ lâu, nhưng không phải là tổng đường chủ của Lục Phân Bán đường.
Bạch Sầu Phi nói:
- Cũng bởi vì ta là tổng lâu chủ của Kim Phong Tế Vũ lâu, cho nên chỉ cần ta thừa nhận ngươi là tổng đường chủ của Lục Phân Bán đường, ngươi sẽ là tổng đường chủ.
Nói xong, hắn đột nhiên làm một chuyện, đó là búng tay.
Một tiếng “xoẹt” vang lên, một luồng chỉ phong bắn ra.
Chỉ kình này rất nhanh, bắn đến hoàn toàn không báo trước, hơn nữa còn nhanh đến mức khiến người ta không kịp phản ứng, gần như đột ngột xuất hiện. Khi người khác phát hiện ra luồng chỉ phong này, mới biết Bạch Sầu Phi bất ngờ phát động công kích, nhưng khi đó thì chỉ kình đã đánh trúng mục tiêu, đạt được mục đích.
Một tiếng “choang” vang lên, pha lê vỡ tan, mảnh vụn bắn ra tung tóe, có vài mảnh còn văng trúng mặt Địch Phi Kinh.
Nhưng y vẫn không ngẩng đầu, chỉ từ từ ngước mắt lên.
Y có một đôi mắt rất tuấn tú, sầu muộn, đen trắng rõ ràng, không giống như một lãnh tụ của bang hội mà lại giống như một nhà thơ bị tổn thương.
Hán tử gầy gò đứng bên cạnh y không chớp mắt lại rút chủy thủ ra, muốn xông đến liều mạng. Địch Phi Kinh bỗng đưa một ngón tay ra, người này lập tức dừng lại, hơn nữa còn lui về chỗ cũ. Chỉ nghe Địch Phi Kinh lạnh nhạt hỏi:
- Tại sao?
- Nếu như ta muốn giết ngươi, với một chỉ của ta vừa rồi, thứ bị vỡ sẽ không phải là cục đá kia.
Bạch Sầu Phi nói:
- Đối với ta, đánh nát đầu người thì còn dễ hơn là đá.
Người vóc dáng cao gầy tức giận nói:
- Vậy còn phải xem là đầu của ai.
- Ngươi là ai?
Tường Ca Nhi quát lên:
- Dám nói chuyện với lâu chủ chúng ta như vậy. Không phải vai vế hàng chữ tổng, vậy thì nên giữ mồm giữ miệng đi!
- Hắn là đường chủ Lâm Ca Ca của chúng ta.
Địch Phi Kinh bình tình nói:
- Tiểu Văn Tử, ngươi cũng đâu phải vai vế hàng chữ tổng, chẳng phải vừa rồi cũng lên tiếng sao?
Bạch Sầu Phi đột nhiên nói:
- Lúc ta nói chuyện, không thích người khác không chuyên tâm lắng nghe, cho nên tốt nhất đừng nên có lần sau.
Dụng ý của hắn rất rõ ràng, hắn còn muốn nói rõ ràng hơn một chút:
- Lôi Tổn đã chết, Lôi Động Thiên vẫn bị giam trong lâu của chúng ta, Lôi Mị đã phản bội, hiện giờ trong Lục Phân Bán đường, luận về lai lịch, vai vế và tài trí thì không ai so được với ngươi. Ngươi không làm chủ sự thì ai làm?
Địch Phi Kinh không hề nghĩ ngợi trả lời hai chữ:
- Lôi Thuần.
- Cô ta?
Bạch Sầu Phi chỉ cười một tiếng:
- Hạng nữ lưu như cô ta không làm được.
Địch Phi Kinh nói:
- Nhưng cô ấy là con gái của Lôi tổng đường chủ.
- Xưa nay lúc thay đổi triều đại, con cháu của hoàng đế cũng phải cuốn gói ra đi, nếu không thì cũng phải thay đổi chức vị.
Bạch Sầu Phi nói:
- Lôi Thuần có tài đức gì so được với ngươi.
Sau đó hắn bổ sung:
- Chỉ cần ta gật đầu, vị trí này chắc chắn sẽ là của ngươi.
Địch Phi Kinh hỏi ngược lại:
- Tại sao ta muốn ngồi lên vị trí này của Lục Phân Bán đường, lại cần phải có sự đồng ý của Kim Phong Tế Vũ lâu ngươi?
- Nguyên nhân rất đơn giản. Võ công của ngươi còn kém một chút, điểm này ta có thể giúp ngươi. Sức hiệu triệu của ngươi không bằng Lôi Tổn, sĩ khí cũng kém hơn, những thứ này ta đều có thể giúp ngươi. Mọi người đều cho rằng chúng ta là địch chứ không phải bạn, nhưng nếu như ngươi ngồi lên chức vị tổng đường chủ, ta sẽ là người đầu tiên chúc mừng ngươi. Hai bang kết nghĩa thành minh hữu, không kẻ nào dám nói hai lời.
Địch Phi Kinh yên tĩnh lại. Y cúi đầu, rũ mắt, nhưng trên ngực chỉ còn lại sợi dây chuyền đứt ngang vẫn hơi đung đưa, bên dưới đã không còn viên pha lê.
- Có điều, các ngươi với tệ đường vốn là thù địch, e rằng bang chúng sẽ không phục.
- Ai dám không phục, lập tức giết chết. Lại nói, hai bang chúng ta hợp lại sẽ là vô địch, phân chia sẽ tự tổn thương, sao không thống nhất lại cùng nhau chống địch? Như vậy dĩ nhiên chúng ta sẽ là đệ nhất đại bang trong kinh thành, hai đảng Phát và Mộng, tập đoàn Hữu Kiều, Mê Thiên Thất Thánh gì đó… tất cả đều phải cúi đầu nghe lệnh. Hơn nữa, người lập mưu giết chết Lôi Tổn là Tô Mộng Chẩm, ta đã trừ khử hắn, báo thù cho các ngươi. Người ám toán giết chết Lôi Tổn là Quách Đông Thần, lúc cần thiết ta cũng có thể giao cô ta cho các ngươi xử trí. Ta và quý đảng cũng không có thù sâu hận lớn, có chuyện gì mà không thể làm? Sao lại sợ người khác phản đối?
- Như vậy...
- Không như vậy.
Âu Dương Ý Ý ở bên cạnh chợt cười lạnh nói:
- Chỉ sợ ngươi cũng không qua khỏi hôm nay.
- Đừng có chen vào!
Bạch Sầu Phi quát lên:
- Nơi này đâu phải chỗ để cho ngươi nói năng lung tung!
- Chuyện này...
Địch Phi Kinh dường như vẫn băn khoăn lo lắng.
- Đừng có chuyện này chuyện kia. Hai bang chúng ta đã đánh nhau bốn mươi năm, chẳng ai có lợi ích gì, chỉ hại mình lợi cho kẻ địch. Sao không hòa hảo liên thủ, giết cho kẻ địch không kịp trở tay.
- Như vậy...
Địch Phi Kinh vẫn đang suy nghĩ:
- Nếu ta và ngươi kết nghĩa, hai bang liên thủ, ai là huynh ai là đệ? Ai là quân ai là thần?
- Nói nhảm, chúng ta không phân quân thần, nhưng đương nhiên ta sẽ là lão đại.
Bạch Sầu Phi nói rất trực tiếp:
- Chúng ta không cần nói những lời hư tình giả ý, chỉ cùng chung lợi ích, lập trường nhất trí. Nếu như ngươi có thành ý, trước tiên hãy thay ta làm một chuyện.
- Chuyện gì?
- Vậy là ngươi đã đáp ứng?
- Chuyện này…
- Được, cho dù ngươi đáp ứng hay từ chối, trước tiên đều phải xem ngươi có làm được chuyện này hay không. Nhớ kỹ, hai bang chúng ta có liên hợp hay không đều là do ngươi, nhưng những chuyện ta nói đều là cơ mật. Cho dù chuyện của chúng ta có tiến hành hay không, có làm được hay không, cũng tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài. Nếu không, chúng ta sẽ là địch chứ không phải bạn, không có khả năng cứu vãn, ngươi nghe rõ chứ?
Danh sách chương