Vương Tiểu Thạch đã nghe rõ, cũng đã hiểu rõ.

- Có điều, bọn họ cũng sẽ bày thiên la địa võng, chờ các người đến cướp pháp trường.

Vô Tình lãnh khốc nói:

- Giết người thì dễ cứu người khó, từ xưa đến nay đều như thế. Võ học vốn coi trọng phán đoán hành động của địch, nhưng hiện nay ngươi đã mất hết tiên cơ, lại kích động muốn ra tay, chỉ vì hai tên dở hơi kia mà đánh đổi tính mạng của tất cả hảo hán, hi sinh mà không thu hoạch được gì, chỉ có kẻ điên mới làm như vậy.

Vương Tiểu Thạch nói:

- Muốn cứu người, cũng chỉ là chuyện của một mình ta.

Vô Tình nói:

- Nhưng ai cũng biết ngươi là lãnh tụ của Tượng Tị tháp.

Vương Tiểu Thạch:

- Hôm nay thì phải, có lẽ ngày mai lại không phải.

Lương A Ngưu nghe hiểu được một chút ý tứ trong lời nói của Vương Tiểu Thạch, liền lớn tiếng nói:

- Chuyện của Tiểu Thạch Đầu cũng là chuyện của chúng ta. Cho dù ngươi không nhận chúng ta, chúng ta cũng đã quyết định, có họa mọi người cùng gánh, có phúc cũng không để cho ngươi hưởng một mình.

Vương Tiểu Thạch nói:

- Chuyện này dù sao cũng là của cá nhân ta…

Hà Tiểu Hà trề đôi môi mỏng:

- Cũng không phải một mình ngươi quen biết Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu, ngươi cứu được, tại sao chúng ta lại không cứu được? Vương Tiểu Thạch chợt quay sang Thái Truy Miêu và Lương Sắc vái một cái, nói:

- Có một việc, ta muốn nhờ hai vị giúp đỡ!

Lương Sắc thấy thần sắc của Vương Tiểu Thạch nghiêm trọng, biết đây là chuyện không thể xem thường, liền nói:

- Xin phân phó!

Cặp mắt lớn của Thái Truy Miêu chớp chớp, run giọng nói:

- Chỉ cần có thể làm được, ta nhất định sẽ tuân lệnh.

Hắn lại giải thích:

- Ta run giọng không phải vì sợ, chỉ là vì khẩn trương.

Ánh mắt Vương Tiểu Thạch khẽ đảo qua Vương Thiên Lục và Vương Tử Bình, nói:

- Các người cước trình nhanh, tối nay hãy nhanh chóng đưa cha ta và Bình tỷ rời khỏi cửa đông, đến Hồ Bắc nương nhờ vị Lệ Tiêu Hồng Lệ nhị nương làm nghề tạp kỹ trong Bài giáo, bà ấy sẽ giúp ta tìm một nơi ổn định cho bọn họ. Cho dù kiếp này có thể gặp lại hay không, Tiểu Thạch sẽ không quên đại đức của hai vị.

Cặp mắt to của Thái Truy Miêu lại chớp chớp, nghe không hiểu:

- Ngươi…

Hắn muốn hỏi lại thôi.

Lương Sắc lại nói:

- Được, ngươi yên tâm đi, họ Lương hay họ Thái, chỉ cần còn mạng nhất định sẽ hoàn thành chuyện này.

Vương Tiểu Thạch nhìn Thái Truy Miêu và Lương Sắc một hồi lâu, trong mắt đầy vẻ biết ơn, nhưng lại không nói ra một chữ “tạ”.

Hắn chỉ đưa ra một yêu cầu với Tứ Đại Danh Bổ:

- Đợi lát nữa, làm phiền hai trong số các vị theo ta đến đường lớn Hoàng Khố một chuyến, được không?

- Được.

Vô Tình trả lời không do dự:

- Ngươi chọn ai?

- Thiết nhị huynh.

Vương Tiểu Thạch nói:

- Còn có Thôi tam ca.

Thiết Thủ lập tức đáp:

- D(ược.

Truy Mệnh gật đầu.

Bọn họ đều không hỏi tại sao.

Nhưng Vương Tử Bình lại không nhịn được, trừng đôi mắt to, nghi vấn hiện lên trong mắt còn rõ hơn trong miệng thốt ra:

- Người nào phải đi?

- Tỷ và phụ thân.

Vương Tiểu Thạch đáp.

- Ngươi không giữ chúng ta sao? Chúng ta vừa mới gặp lại mà!

- Nhưng mà ở lại trong kinh không an toàn, nên đi thì tốt hơn.

- Ngươi không đi với chúng ta sao?

- Không.

- Tại sao?

- Ta phải ở lại đây, còn một số chuyện phải làm.

- Ngươi muốn hai người này đưa chúng ta đi?

- Đúng.

- Bọn họ à? Có được không?

- Được, bọn họ là huynh đệ của ta.

- Chúng ta không thể không đi sao?

Vương Tiểu Thạch mệt mỏi nhưng vẫn cố sức gật đầu.

- Bởi vì nếu chúng ta không đi, Thạch Đầu nhi sẽ rơi vào mưu kế của kẻ địch. Chúng ta là sơ hở của nó, cũng là tử huyệt của nó.

Vương Thiên Lục chợt run rẩy, dùng tay trái đặt lên cánh tay Vương Tiểu Thạch, tay phải gắng sức cầm tay Vương Tử Bình, buồn bã nói:

- Chúng ta nên đi thôi.

Vương Tử Bình cũng đã hiểu, Vương Tiểu Thạch làm như vậy hoàn toàn là do tình thế bất đắc dĩ, còn bất đắc dĩ hơn so với “thân không do mình”.

Vừa gặp mặt đã phải chia ly, chưa nói thân tình đã phải đi.

Thiết Thủ, Truy Mệnh và Vương Tiểu Thạch đi đến đường lớn Hoàng Khố.

Đường lớn đang vào đêm, người đi đường nhộn nhịp, trải hàng bày bán, vô cùng náo nhiệt.

Ba người đi đến trung tâm đường, Vương Tiểu Thạch chợt ngừng lại.

Thiết Thủ và Truy Mệnh đi phía sau hắn cũng dừng bước.

Ba người cách nhau khoảng chừng bảy thước.

Vương Tiểu Thạch đột nhiên xoay người lại, dùng ngón trỏ và ngón giữa chỉ vào đối phương, chống nạnh chửi như tát nước, âm thanh từ đan điền bức ra, vang vọng như sấm:

- Tứ Đại Danh Bổ Các ngươi là thứ gì, lại không cho người khác chút mặt mũi nào, ngay cả huynh đệ của ta cũng dám lùng bắt. Ngươi đã mùng một, ta sẽ mười lăm, được, từ nay về sau, họ Vương ta cắt đứt quan hệ với các ngươi, là địch chứ không phải bạn…

Trong phút chốc, những người đi đường đều dừng lại, yên tĩnh lắng nghe Vương Tiểu Thạch lớn tiếng giận dữ mắng hai vị danh bộ danh chấn thiên hạ.

- Bốn tên chó săn các ngươi, chống lưng cho quan, nối giáo cho giặc, phục vụ cho vương đình, loại giang hồ bại hoại này đâu phải sư huynh đệ của Vương Tiểu Thạch ta, ngay cả làm bằng hữu cũng không xứng…

Nói xong, hắn vận chưởng như đao, “cắt” tay áo bên phái của mình ném xuống đất, còn ra sức giẫm đạp mấy cái trước mặt mọi người, sau đó nghênh ngang rời đi.

Mọi người đều xôn xao.

Tứ Đại Danh Bổ danh chấn giang hồ lại bị sỉ nhục trước mặt mọi người, bị người khác chửi mắng như vậy, khiến mọi người đều thấp giọng bàn tán, nghị luận sôi nổi.

Thiết Thủ và Truy Mệnh đứng trong đám người, không trả lời, cũng không mắng lại.

Vẻ mặt Thiết Thủ thẫn thờ, vẻ tang thương trong mắt Truy Mệnh càng đậm hơn.

Tại đường Thống Khổ, Lãnh Huyết như ngọn lao đứng thẳng sau lưng Vô Tình, hỏi:

- Hắn gọi nhị ca và tam ca đi làm gì?

- Đại khái là đi nói mấy câu.

- Mấy câu? Nói gì?

- Mấy câu bày tỏ thái độ.

Vô Tình lạnh nhạt nói, trong thanh âm đã có vẻ mỏi mệt, hoá ra vừa rồi dò la tin tức đã khiến y hao tổn không ít tâm lực.

Nhưng y thủy chung vẫn không quay đầu.

- Bày tỏ thái độ? Thái độ gì?

- Biểu thị hắn là hắn, còn chúng là của chúng ta.

Âm điệu của Vô Tình không biết là ưu thương hay thong thả:

- Từ nay về sau, hắn làm gì cũng không liên quan đến chúng ta.

Lãnh Huyết chợt hiểu.

Bởi vì hiểu cũng không có nghĩa là đồng ý, cho nên hắn nói một câu, không biết là cho đại sư huynh nghe hay là cho chính hắn nghe:

- Chuyện trên đời, há có thể nói không liên quan là không liên quan…

Lời còn chưa dứt, bỗng có người hổn hển chạy đến, nói rằng muốn tìm Vương Tiểu Thạch có chuyện khẩn cấp.

Người tới là hán tử của Tượng Tị tháp, hơn nữa dáng vẻ lúc đến đã vô cùng cấp bách.

Đáng tiếc Vương Tiểu Thạch lại mới vừa đi.

Vô Tình lập tức bảo Lãnh Huyết dẫn người này đến đường lớn Hoàng Khố tìm Vương Tiểu Thạch. Nhưng bọn họ chỉ thấy Truy Mệnh thần sắc cô đơn, còn Vương Tiểu Thạch đã đi rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện