Lưu Tuấn cũng nhìn theo bóng lưng Vũ Đức phía xa, nói: " Nha môn có quy tắc của nha môn, chuyện ngươi không nên để tâm thì không nên để tâm tới. Vụ án này ngươi làm rất tốt, ta thấy nương nương nhiều lần chú ý đến ngươi, quay về nghỉ ngơi tốt đi, ta sẽ đến Binh bộ xin cho ngươi chỉ thị tấn chức. Sau đó cùng người nhà ăn mừng một bữa thật lớn."

" Biết rồi." Mộ Cửu nhếch miệng, " Cũng không phải công lao của mình ta, mọi người đều có phần."

Lưu Tuấn gật gù, nhìn dáng vẻ lặng im của nàng liền không khỏi lại hỏi: " Ngươi có tâm sự gì?"

Mộ Cửu nhíu mày: " Nếu có người biết được tung tích của Phi Y thì tốt."

Phạm nhân trước khi bị tử hình đều được một bữa cơm no, Vũ Đức làm tất cả những chuyện này đều vì Phi Y, nếu có thể để hắn gặp nàng thì cũng giúp hắn bình ổn chút tâm tình.

" Nhiều chuyện." Lưu Tuấn lườm nàng một cái, " Nếu rảnh rỗi như vậy, không bằng ngươi suy nghĩ xem nên viết hồ sơ thế nào cho đầy đủ đi."

Mộ Cửu vừa xuống thang vừa nói: " Ta cảm thấy, Thanh Bình Tinh Quân mang thù hận rơi vào luân hồi, những mối nhân quả sau đó liền dẫn đến kết quả như hôm nay. Tiên nhân trên Thiên Đình nhiều như vậy, nếu có thể giúp Vũ Đức tìm được tung tích Phi Y, để hắn yên tâm nhập luân hồi, sau này có thể hắn sẽ không chấp nhất như vậy nữa. Còn nữa, quan trọng là, hồn phách của Phi Y tại sao lại biến mất? Chẳng lẽ đại nhân không nghi ngờ sao?"

Lưu Tuấn xì một tiếng: " Bất kể là do Cách Hàng thả hay tự nàng trốn, nói chung sau này nàng sẽ không còn quan hệ gì với hai người họ nữa rồi. Đây không phải việc tốt sao? Còn ngươi lo lắng cho Vũ Đức làm gì, người ta nhân duyên tốt, đi tới nhân gian cũng sẽ có không ít người giúp đỡ. Mỗi người đều có mạng của riêng mình, không phải chuyện gì chúng ta đều có thể giúp đỡ được, cũng không phải chuyện gì cũng có thể hỗ trợ. Làm việc tại Tuần Sát Ty, ngươi phải thuộc lòng hai điều. Thứ nhất, nhất định phải lo, thứ hai, tuyệt không được nhiều chuyện. Bằng không ngươi sẽ khó giữ được cái đầu, biết không?"

Mộ Cửu yên lặng một lát, sau đó gật đầu: " Vâng."

Có thể hắn nói đúng, chuyện Vũ Đức không làm được, nàng càng không có cách.

Tuy Lục Áp có thể lên trời có thể xuống đất, nhưng nàng không cảm thấy chuyện gì cũng đi nhờ hắn là ý kiến hay.

Không ai thích việc ỷ vào quan hệ tốt rồi đi chiếm tiện nghi đúng không? Mỗi người đều có mạng của chính mình, đi đâu, đi như thế nào chỉ có thể dựa vào bản thân. Ví dụ như Lâm Kiến Nho, bất luận hắn có cố gắng thế nào, thật giống như không chạy thoát được xuất thân của hắn.

Ra khỏi quảng trường, Lưu Tuấn liền cùng đám người Thượng Quan Duẩn đi tới Hỏa Vương sơn lấy pháp khí, còn Mộ Cửu quay về Chu Tước quán.

Chuyện lớn như vậy đương nhiên đã sớm oanh động toàn bộ Tiên giới, phố lớn khắp nơi đều là tiếng nghị luận. Thiên binh trong Thiên Tướng Doanh ra vào không dứt, phần lớn đều đang kinh ngạc, không ngờ hung thủ lại là Vũ Đức Chân Quân, đối với chuyện vụ án này được phá thế nào không nhiều người quan tâm.

Mộ Cửu mới tiến vào Chu Tước quán, A Phục đã nhào vào ngực nàng, Tiểu Tinh cũng cao hứng chạy tới, xem ra mọi người đều biết rồi.

Tử Linh uyển náo nhiệt vui mừng không cần nói, Lâm Kiến Nho đang làm nhiệm vụ tại phường Khứ La Y nghe được tin vụ án Thanh Khâu đã được giải quyết cũng không khỏi dương môi, hắn sớm biết Mộ Cửu sẽ thành công, tuy rằng nàng tâm tư đơn thuần nhưng lại cứng cỏi dũng cảm, người như vậy sẽ được ông trời chiếu cố.

Nhưng đối với vụ án này hắn vẫn cảm thấy hiếu kì, tuy nói nàng có Lục Nhai và Thượng Quan Duẩn hỗ trợ phá án, nhưng không thể chưa đầy hai tháng đã phá xong rồi chứ? Khi trước Lưu Tuấn nói ba tháng hắn còn cảm thấy có chút ngắn đấy.

Có điều bất kể nói thế nào, nàng có thể hoàn thành là chuyện tốt.

Thế nhưng tiếp đó, đến chuyện Minh Nguyên Tông và Thanh Khâu... Mộ Cửu đã hứa hẹn với Lục Nhai không đem chuyện này nói ra, đương nhiên bản thân nàng sẽ không nói, nhưng mặc dù nàng giấu diếm giúp hắn, hắn thật sự sẽ an toàn sao?

Hắn chưa quên còn một Lương Thu Thiền. Tuy nàng ta có thể đè lại, nhưng cũng khó bảo toàn. Thanh Khâu chết không nhận nợ, cuối cùng đến tai Thiên Đình, vậy vô luận thế nào hắn cũng sẽ không giấu được. Huống hồ còn có chuyện hắn vô duyên vô cớ tấn hai cấp, chỉ cần tìm được lí do linh lực của hắn tăng nhanh, tiến cấp nhanh, người Minh Nguyên Tông nhất định sẽ hoài nghi.

Vốn tưởng rằng vụ án này chí ít còn cần thêm một tháng nữa mới điều tra ra được, hắn còn có thời gian suy nghĩ biện pháp, bây giờ xem ra hắn phải tính toán sớm hơn rồi.

Ít nhất phải nghĩ một biện pháp ngăn cản Minh Nguyên Tông đến Thanh Khâu gây sự.

Nghĩ vậy, hắn lập tức quay đầu, trở về Chu Tước quán.

Tiểu Tinh hôm nay quả thực là dốc hết tâm sức, làm một bàn ăn thật lớn!

Doãn Tuyết Như đặc biệt mua hai cân Quế Hoa Cao về trợ hứng, Thượng Quan Duẩn tới Hỏa Vương sơn lấy pháp khí, buổi trưa chỉ có năm người họ ăn cơm.

Không nói đến chuyện của Phi Y, Mộ Cửu vẫn rất cao hứng, dù sao đây là vụ án đầu tiên của nàng, hơn nữa còn hoàn thành xuất sắc như vậy, thế nào cũng có thể đắc ý một chút.

Đương nhiên trong quá trình này không thiếu được sự hỗ trợ của mọi người, vì thế nàng liền chúc rượu tất cả, thậm chí còn cho phép A Phục uống nửa chén.

Đang muốn nâng chén chúc mừng, cửa viện đột nhiên bị đẩy ra, Thượng Quan Duẩn vọt vào phòng như sao rơi, thông báo: " Xảy ra chuyện rồi! Pháp khí trong sơn động toàn bộ đều không thấy nữa!"

Một ngụm rượu vừa vào miệng Mộ Cửu liền trực tiếp khiến nàng sặc ra nước mắt!

" Ngươi nói gì? Cái gì không thấy?"

" Chính là pháp khí mà hôm qua chúng ta phát hiện trong sơn động a! Tất cả đều không thấy! Một cái cũng không còn!" Thượng Quan Duẩn gấp đến độ nhảy cả lên, " Kì quái là niêm phong trên cửa một chút cũng không thay đổi, chỉ có pháp khí là không thấy!"

Mộ Cửu đột nhiên giật mình tỉnh rượu!

" Pháp khí biến mất?!"

Sao lại có thể như thế? Nàng rõ ràng cùng Lưu Tuấn và Thượng Quan Duẩn ba người đi bắt Ly Băng, sau đó dán giấy niêm phong. Giấy niêm phong của Thiên Tướng Doanh được gia trì bằng ngọc tỷ và tiên pháp của Ngọc Đế, trừ người của Thiên Tướng Doanh vào đó mang đi, pháp khi trong đó làm sao có thể biến mất không còn tăm hơi?

" Đi xem một chút!" Lục Áp buông chén rượu, bước ra khỏi cửa trước, Mộ Cửu và Doãn Tuyết Như theo sau, Tiểu Tinh và A Phục ngồi không yên, cũng theo ra khỏi cửa!

Đoàn người ngự gió đến Hỏa Vương sơn, lúc này Lưu Tuấn đã mở sơn động ra, người Thanh Khâu quả thực không thay đổi được bản tính hung hăng, thanh âm kêu gào là to nhất: " Nhất định là do Vũ Đức! Hắn là quan lớn tại Thiên Tướng Doanh, hoàn toàn có thể cách không mang pháp khí đi!"

Lưu Tuấn mặc dù tôn trọng Hồ Vương, nghe lão nói vậy cũng không nhịn được: " Mấu chốt là giấy niêm phong không hề bị động chạm qua. Hơn nữa, đây là giấy niêm phong chuyên dụng, không thể có chuyện hắn có thể xé ra!"

Mộ Dung Liễu Diệp là người đầu tiên nhìn thấy Mộ Cửu, lập tức chạy tới hỏi: " Ngươi có biết chuyện gì xảy ra không?"

Mộ Cửu nhìn vào cửa động, quả nhiên không có gì, cũng ngớ ra không nói nên lời!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện