Lục Áp liếc nàng một chút, sau đó liền cúi đầu thổi thổi vết thương của nàng, đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve, cũng thật thần kì, vết thương của vậy mà ngay lập tực chầm chạm khép lại. Vốn nàng tưởng hiệu quả trị liệu của đan dược Lưu Dương đưa cho đã là đáng kinh ngạc nhất rồi, bây giờ mới biết mình hóa ra chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Có điều, nàng biết vị trước mặt này chính là một vị đại thần thượng cổ, tuy rằng chưa từng thấy hắn chân chính phát uy hay đánh nhau cùng người khác, nhưng một vết thương đối với hắn mà nói thì chẳng là gì cả.
" Trần Bình này sau lưng có nội tình, tuy ta không biết tại sao Ngao Khương lại nhắm vào nàng, nhưng nàng nên tận lực tránh va chạm trực tiếp với hắn. Vô luận thế nào, Trần Bình chết trong tay nàng, nàng phải làm chuyện này lắng xuống." Lục Áp pha cho mình một chén trà, nói.
Mộ Cửu gật đầu: " Biết rồi, ta biết phải trái."
Ánh sáng trong phòng hơi tối, Băng Hồ sâu hơn mười trượng, Mão Nhật Tinh Quân có nỗ lực thế nào đi nữa thì ánh mặt trời chiếu xuống cũng rất có hạn. Lục Áp tùy ý ngồi đó khiến Mộ Cửu cảm thấy an tâm hơn, trong phòng yên tĩnh, nàng bỗng nhiên muốn ngồi gần hắn một chút, bèn dịch ghế vào, ghé sát vào hắn mà hỏi: " Ngươi thì sao? Hôm nay thế nào?"
Cho dù ngồi, nàng cũng phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn được hắn.
Lục Áp cười: " Ta rất tốt. Tây Xương Cung không có ai ở, nhưng cách Thanh Tương Cung mà Vương Hậu ở khá gần, ta rảnh rỗi không có việc gì liền đi qua xem. Hóa ra Vương Mẫu thuộc tộc Thanh Hải Long tộc, sau khi gả cho Ngao Sâm liền có bốn đứa con trai, hai đứa con gái. Từ khi Ngao Sâm và Hỏa Phượng Hoàng có con, quan hệ giữa Vương Hậu và Ngao Sâm liền đóng băng."
Mộ Cửu tò mò: " Nếu sinh nhiều như vậy, tình cảm hẳn phải rất tốt, tại sao Ngao Sâm lại đi nɠɵạı ŧìиɦ với Hỏa Phưởng Hoàng? Hơn nữa, Ngao Sâm xấu như vậy, nhưng Ngao Khương lại khá đẹp trai, theo lý thuyết thì Vương Hậu phải là một mĩ nhân, nếu không Ngao Sâm tuyệt không thể có một nhi tử nhìn qua đoan chính như thế. Ngao Sâm này có phải bị lừa đá hỏng đầu rồi không?"
Lục Áp dừng ba giây, đầy ý vị nhìn nàng: " Nàng vừa nói, Ngao Khương nhìn rất đoan chính?"
" Đúng vậy, một thiếu niên rất đoan chính."
Tuy rằng tên đó thật giống một tên bệnh thần kinh, nhưng Mộ Cửu không thể trái lương tâm phủ nhận tướng mạo của hắn. Mà nàng căn bản cũng không để ý đến hàm ý sau lời của Lục Áp, tiếp tục nói: " Ta không rõ tại sao hắn lại nhắm vào ta, Ngao Sâm xấu mà hắn lại không xấu, lẽ nào Ngao Khương không phải Ngao Sâm sinh ra?"
Lục Áp nhìn nàng chằm chằm, khỏ hiểu: " Logic gì thế?"
Mộ Cửu nhún vai, nàng cũng không biết, nói mò thôi.
" Đi thôi." Lục Áp kéo nàng dậy, " Thay y phục, sau khi ăn cơm chúng ta lên mặt hồ hóng mát một chút."
Mộ Cửu cũng quyết định ném chuyện này ra sau đầu.
Nàng chỉ là một hộ tướng trực ban, trải qua chuyện hôm nay, Ngao Khương hắn cũng nên yên phận một chút.
Về phần hắn có thể lại có ý định quỷ quái gì nữa không, nàng chẳng thèm nghĩ đến.
Thay quần áo xong liền đi ăn cơm, trong nước không có bụi bặm, không cần tắm rửa hàng ngày, Lục Áp giúp nàng dùng Tránh Nước Chú, bơi lên mặt hồ.
Bốn phía Băng Hồ đều là núi tuyết, mãi đến chân núi mới có chút cây cối hoa cỏ, nhưng còn xa mới được coi là rậm rạ, mấy động vật nhỏ tự tại tản bộ bên hồ, phong quang so với Thiên Đình, Cửu Châu nội lục hay Tứ Hải lại có chút đặc biệt ý nhị.
Lục Áp đáp mây bay đến đỉnh núi giữa hồ, không biết từ đâu lấy ra một chiếc sáo ngọc, đặt lên môi bắt đầu thổi.
Mộ Cửu ngồi cạnh hắn ngẩng đầu ngắm sao, gió nhẹ nhàng thổi qua tay áo, ngẫm lại cũng thật là đã lâu chưa từng thanh nhàn như vậy. Phiền muộn trong ngày cũng dần dần tiêu tan, dù không lên tiếng nói chuyện nhưng vẫn cảm thấy nhẹ nhàng vui vẻ.
Sáng sớm hôm sau, Mộ Cửu đúng giờ đến Đông Lăng Cung.
Giải Giáp khi chuyển ca xong liền muốn rời đi, Mộ Cửu cản hắn lại, dẫn hắn tới một căn phòng nhỏ: " Không biết tướng quân đã hầu hạ bên người Tam điện hạ bao lâu?"
Giải Giáp hơi ngừng lại, khom người trả lời: " Bẩm tướng quân, từ khi Tam điện hạ được đưa đến Đông Lăng Cung, tiểu nhân đã ở đây rồi."
Mộ Cửu gật đầu, lại cười hỏi: " Vậy không biết quan hệ giữa Tam điện hạ và Trần Bình công tử thế nào?"
Giải Giáp vốn đang cúi người, nghe câu hỏi này, sắc mặt lập tức thay đổi! Hắn ngẩng đầu liếc nàng một cái, sau đó lại cúi đầu: " Tiểu nhân không quen Trần Bình công tử, không thể trả lời câu hỏi của tướng quân."
Mộ Cửu không chút biến sắc thu phản ứng của hắn vào đáy mắt. Nàng cười cười, không nói gì nữa, cùng hắn bước ra ngoài.
Rất rõ ràng, giữa Ngao Khương và Trần Bình có gì đó, hơn nữa còn rất quan trọng, nhưng Ngao Khương không cho người ta biết, hoặc là không cho người ta nói, nói chung là bởi xảy ra chuyện này nên Ngao Khương mới nhìn nàng không thuận mắt.
Đạo lý này nàng cũng hiểu, mấu chốt là Ngao Khương và Trần Bình lúc đó đã xảy ra chuyện gì làm liên lụy đến nàng? Hai người đó là huynh đệ khác mẹ, xét trên quan hệ đó, đáng lẽ ra phải thủy hỏa bất dung a!
Hôm đó Ngao Khương không tìm đến nàng.
Nàng đi tuần hai vòng, sau đó vào phòng ngủ một giấc cho xong việc.
Trong vòng đi tuần cuối cùng, nàng vừa vặn đụng phải hắn ở cửa cung, hắn dừng bước, tàn nhẫn nhìn nàng, nhưng sau đó lại quay người nói chuyện cùng Nhị công chúa bên cạnh.
Nhị công chúa Ngao Kiều liếc nhìn Mộ Cửu, ánh mắt hờ hững mang vẻ tìm tòi nghiên cứu, sau đó hơi gật đầu với nàng rồi đi. Đây mới là vẻ mặt nên có của con Vương Hậu, dù sao đối với họ mà nói, Mộ Cửu là đại công thần đã giúp họ loại trừ đứa con hoang của phụ thân a.
Cứ như vậy bốn, năm ngày, nơi này không xảy ra biến cố gì, không chỉ Ngao Khương nhìn thấy nàng không hề có phản ứng, ngay cả Ngao Sâm cũng không lộ diện, ngược lại Lục Áp hôm nào cũng mang về một đống hoa quả và đồ tráng miệng khiến bụng nàng sắp nổ tung, ngoài ra Quy Thừa Tướng thỉnh thoảng sẽ đến Đông Lăng Cung một chút.
Buổi trưa hôm đó, nàng nhìn quanh một lần, sau đó đi đến phòng nhỏ ngủ một giấc. Giữa lúc đang mơ màng, nàng liền nghe thấy tiếng rêи ɾỉ không to không nhỏ vang lên, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, binh sĩ đang đi qua đi lại, nghĩ rằng động tĩnh là do họ gây ra nên lại nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Nào biết nhắm mắt không đến ba giây, tiếng rêи ɾỉ đó lại truyền đến!
Nàng ngồi bật dậy, lần này nàng chắc chắn không nghe lầm, đó chính là tiếng rêи ɾỉ, hơn nữa còn là tiếng rên vô cùng nhẫn nại và thống khổ!
... Có người bị thương?
Nàng bước nhanh ra ngoài, xung quanh gió êm sóng lặng, không có bất kì điều gì dị thường.
Ngưng thần nghe ngóng một lúc, động tĩnh này hóa ra lại đến từ hậu điện!
Ngao Khương sáng nay đã đi ra ngoài, trong hậu điện lúc này hẳn phải không có ai mới đúng, vậy ai đang rêи ɾỉ trong đó?
Nàng thoáng dừng bước, sau đó liền bước vào cửa, nhẹ nhàng tiến vào nội điện.
Cửa chính hậu điện đang mở, nhưng bên trong vẫn còn một phòng nữa. Mộ Cửu liền đẩy cửa ra, đến trước một tấm bình phong.
Hiện tại, cho dù là ban ngày nhưng phía sau tấm bình phong lại vô cùng tối tăm, khiến nàng không nhìn được là ai đang ở bên trong cả.