Mộ Cửu nhìn cánh tay của Lục Áp, nửa ngay sau mới chậm chạp đưa tay tới.

Đương nhiên nàng phải thử một chút rồi! Loại đồng môn và thảm kịch mà hắn nói, nàng đã xem quá nhiều trong phim truyền hình, trong thực tế làm sao có khả năng xảy ra chuyện như vậy? Nàng không tin!

Thế nhưng, vừa thăm dò mạch đập của hắn, thân thể nàng liền không nhịn được run lên! Trong kinh mạch của hắn thật sự đang có một luồng linh lực mạnh mẽ vô biên không ngừng đẩy nàng ra ngoài, nếu không phải công phu tu luyện hai ngàn năm của nàng miễn cưỡng có thể tính là vững chắc, chỉ sợ nàng đã ngã ngửa mặt trên đất rồi!

" Tại sao lại bá đạo như vậy?" Nàng than một câu, thu tay về.

" Nếu không bá đạo, mấy ngày nay ta đã không phải chật vật thế này." Lục Áp thở dài.

Mộ Cửu nhìn hắn, toàn bộ bất mãn trong lòng nàng hóa thành khiếp sợ.

Chỉ bằng lượng tà lực nàng vừa cảm nhận được, một khi không được khống chế mà thả ra ngoài, đừng nói đến một Tán Tiên tư lịch không sâu như Lục Nhai, ngay cả mấy vị đại lão trên trời dưới đất hợp lực cũng chưa chắc có thể lay chuyển được đâu.

Nếu không phải bàng môn tả đạo đi đường tắt, trên thế gian có mấy người có thể luyện thành linh lực ngông cuồng bá đạo như vậy? (Bàng môn tả đạo: chỉ chung các tôn giáo, học thuyết dẫn dắt con người vào đường tà vạy quanh co, có xu hướng trục lợi cầu danh, không đạt được kết quả chân chính)

" Sư huynh ngươi định làm gì ngươi?" Hắn có tu vi mạnh mẽ như thế, muốn diệt trừ cái tên trước mặt này quả thực chỉ cần một câu nói mà thôi.

" Hắn..." Lục Áp ngừng một chút, " Hắn muốn ta cả đời đều bị sức mạnh này hạn chế, phải sống trong tình cảnh sống không bằng chết. Sau đó, hắn có thể cười trên nỗi khổ của người khác, nhìn ta chịu đau đớn."

Mộ Cửu hít vào một ngụm khí lạnh.

" Thế thì thật ác độc!"

Trừ khi Lục Nhai gặp may, nếu không cả đời hắn cũng đừng mong tu thành tu vi thâm hậu như thế, nói cách khác, cả đời này hắn cũng đừng mong đấu thắng được sư huynh hắn. Chỉ cần trong cơ thể hắn còn luồng tà lực ấy, sư huynh hắn đã có thể bóp chết hắn như một con kiến rồi.

" Vậy ngươi... có tính toán gì chưa?" Mộ Cửu không nhịn được sản sinh nỗi niềm đồng tình cực sâu với hắn.

Nàng nhìn Lục Áp, hắn có khuôn mặt trắng nõn như ngọc, đôi mắt trong veo như sao, cơ thể còn có một mùi thơm thoang thoảng như hương hoa mà không nức mũi, như trầm hương mà không nồng nặc, chính là dáng dấp chỉ có người khổ tu đắc đạo thành tiên mới có. Một thân xiêm y của hắn cũng vô cùng đặc biệt, khinh bạc phiêu dật, thế gian hiếm có, có thể thấy, xuất thân của hắn rất tốt.

Nhưng một người một mực đoan chính như vậy, lại vẫn không tránh khỏi vận mệnh bị đồng môn căm ghét.

" Nhị sư huynh phái nhiều người đuổi gϊếŧ ta như vậy, hiện tại ta cần gấp một nơi có thể đặt chân. Nếu có người có thể đồng ý giúp đỡ ta, ta nhất định sẽ mang lòng cảm ơn bất tận." Lục Áp thẳng thắn nói.

Nha đầu này nhìn qua hung dữ, lại thích lải nhải, thế nhưng không ngờ lại dễ cảm động như thế. Có điều nghĩ lại cũng không có gì kì quái, nếu nàng không ngốc, làm sao có khả năng bị một nam nhân lừa sinh ra một đống hài tử lớn như vậy, sau đó lại mặc hắn ta bỏ chạy cùng nữ nhân khác?

Có điều, Lục Áp nghĩ, hắn lừa nàng như vậy, không biết cuối cùng có gặp phải báo ứng hay không.

" Không phải ta đã đồng ý giúp đỡ ngươi sao? Ta còn nhờ Cách Diệu Tinh Quân an bài chỗ ở cho ngươi nữa." Mộ Cửu đứng lên, nói cho cùng vẫn là vì vấn đề này, vậy hắn còn ở đây xoắn xuýt cái gì?

" Ngươi không hiểu." Lục Áp định thần lại nhìn nàng, " Ta chỉ nói bí mật này cho một mình ngươi biết, đương nhiên hi vọng ngươi có thể giữ bí mật. Nếu ta sống ở nơi khác, nhất định bí mật sẽ bại lộ, sư huynh của ta thần thông quảng đại, chỉ cần nghe thấy tên ta ở đâu sẽ lập tức tìm được tung tích. Mà ngươi thật vất vả mới cứu được ta, bất cứ lúc nào cũng có thể chết trong tay hắn."

Coi như gặp phải báo ứng, hắn cũng sẽ không quan tâm đâu, lo lúc này trước đã.

Mộ Cửu sửng sốt. Tuy trong lời nói của hắn có chỗ nào đấy không ổn, nhưng sư huynh hắn có thể dùng phép thuật mạnh mẽ như vậy khống chế hắn, đương nhiên có mấy tai mắt trên trời này cũng là chuyện dễ dàng đúng không?

" Thế cuối cùng phải làm thế nào? Hiện tại ta cũng không có cách nào tìm người giúp đỡ ngươi." Mộ Cửu đau đầu.

Nàng vừa lên trời, hai mắt tối thui, ai cũng không quen biết, tìm ai giúp hắn bây giờ? Lẽ nào để hắn đi đến Hồng Thương? Không được không được, đây là tai họa sư môn, chẳng khác nào với cách mà mấy người trong cung tranh đấu, nàng sao có thể nhẫn tâm vứt tai họa này cho Lưu Dương và các sư huynh?

" Ta cảm thấy, chi bằng ngươi hãy thu nhận giúp đỡ ta." Lục Áp nheo mắt nhìn sắc mặt của nàng, nói.

" Ta?" Mộ Cửu chỉ tay vào mũi mình.

" Đúng thế." Lục Áp gật đầu.

" Như vậy sao được!" Mộ Tiểu Tinh vẫn không xen mồm lúc này bỗng nhảy dựng lên, " Ngươi là nam nhân, nơi này của chúng ta chỉ có hai phòng, làm gì có thừa chỗ ở?! Ngươi cũng không phải con mèo con chó, chỉ cần tùy tiện có một cái ổ là sống được."

Nó xem như hiểu ra, khó trách vừa nãy cái tên này luôn nhìn tới nhìn lui, hóa ra hắn không muốn đi!

Nó đúng là đồng tình với hắn, nhưng đây là vấn đề nguyên tắc, không thể nhượng bộ!

" Ta thấy nơi này có bốn gian phòng." Lục Áp nói.

" Ngươi nghĩ cũng hay đấy! Mấy gian đó đều có người ở rồi!" Mộ Tiểu Tinh xù lồng. Vừa nãy coi nó là sủng vật còn chưa tính, lại còn muốn chiếm phòng của nó, nếu hắn ở lại, nó đương nhiên chỉ có thể nhường phòng rồi! Nó sẽ phải ngủ ở đâu?! Làm một cái lồng sắt sao?! Tên kẻ cướp!

" Chỉ cần đặt một cái giường trong góc phòng là được rồi." Lục Áp đơn giản nói trắng ra. Mặc dù biết trong nhà này còn người khác, điều này làm hắn có chút thất vọng, nhưng nhìn linh lực quanh người Mộ Cửu, hắn chỉ có thể oan ức chấp nhận mà thôi. Chờ đến khi hắn nghĩ ra cách phản chế Linh Đang, đem cái bảo linh đấy quay về huyền cung làm trâu làm ngựa cũng không muộn.

" Điều này không đúng thể thống..." Mộ Cửu ngớ ra, cuối cùng cũng phản đối.

Hắn là nam nhân!

Coi như nàng đáp ứng, nàng giúp đỡ hắn, nhưng làm sao qua nổi mắt của quản sự nơi này? Lưu Tuấn bắt giam thì làm sao? Còn mấy hàng xóm khó giải quyết mà nàng vừa nhìn thấy ngoài sân nữa, làm sao họ có thể đồng ý cho một nam nhân sống ở đây? Hiện tại nàng trốn tránh họ còn không kịp, chuyện này vừa nghe đã biết không thể được!

" Ta biết."

Lục Áp lẩm bẩm nói, ngón tay gõ nhẹ vài cái lên mặt bàn, chậm rãi đứng dậy, " Vì thế, ta cũng không có ý định miễn cưỡng ngươi."

Nói xong, hắn xoay người lại, sâu sắc nhìn nàng mà nói: " Từ khi sư phụ ta qua đời, ta chưa từng cảm nhận được sự ấm áp như vậy, thật cảm ơn ngươi đã chưa từng coi ta là người xấu, không chỉ mang ta đến đây, còn giúp ta tỉ mỉ chữa thương, đi cùng với ngươi, ta thấy rất an tâm."

" Chỉ tiếc sau khi ta bước ra khỏi cánh cửa này, cát nóng khó bốc, nói không chừng sẽ không sống được thêm bao lâu, chỉ sợ không có cách nào báo đáp ngươi. Xin ngươi tuyệt đối không nên coi rằng ta đã vong ân phụ nghĩa ngươi."

Lời nói này, thành công đấm một cái vào tâm hồn yếu ớt nhạy cảm của Mộ Cửu.

Sao nghe thế nào cũng giống di ngôn trước khi lâm chung vậy?

" Nghiêm trọng đến thế sao?" Nàng lắp bắp hỏi.

" Nghiêm trọng như vậy đấy." Lục Áp gật đầu chắc chắn, sau đó nói, " Ta sẽ không làm phiền nữa, cáo từ." Nói xong, hắn nhanh chóng cất bước đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện