" Tuy Long Vương sau khi bị thương ở Đông Côn Luân liền trực tiếp đến Đông Hải, nhưng đối với Vương Hậu của Long Cung, hài tử liên sinh đều muốn một tay khống chế như ngài mà nói, muốn tìm được tiền căn hậu quả thì sao lại không thể? Huống hồ, Long Vương chỉ là không muốn nói cho các ngươi, cũng không cấm có người truyền tin tức cho ngươi. Lại có, Đông Hải Long Vương ban xuống Băng Phách Khóa, lấy sự khôn khéo của Vương Hậu thì không khó phát hiện."

Vương Hậu yên lặng một lát, chậm rãi nói: " Nếu ngươi không nói thì ta còn thực sự không biết. Thế nào, năm ngàn năm trước hắn bị thương ở Đông Côn Luân?"

Mộ Cửu quay người, cười một tiếng: " Mới đầu ta cho rằng Vân Khiển quả là một cao thủ diễn kịch, mãi cho đến khi nàng ta vạch trần Long Vương. Nhưng hiện tại ta mới phát hiện, hành động của Vương Hậu mới là cao minh hơn tất cả bọn họ. Ngài không chỉ đắc thủ, hơn nữa còn qua mắt tất cả những người liên quan."

Vương Hậu ngồi thẳng, khỏe môi nhếch lên: " Lời của cô nương là thế nào?"

Mộ Cửu đi dạo dưới thềm ngọc dọc theo liêm long: " Toàn bộ sự việc, ta đoán Vương Hậu chính là bàn tay lớn trong hậu trường.

Năm ngàn năm trước, chuyện Long Vương bị thương, Vương Hậu tất đã biết rồi. Thế nhưng, Long Vương cẩn thận, khi gặp Vân Khiển cũng sẽ không để ngài phát hiện. Sau khi Vân Khiển xuất hiện, mang Trần Bình đến Long Cung liền làm lộ ra chuyện Long Vương và nàng ta có tư tình, thân là chính thất, đương nhiên ngài sẽ cật lực phản đối.

Vân gia cũng liệu đến tầng này, nhân cơ hội muốn lấy được Băng Phách Khóa, khi đó mới chính thức đem đến hòa nghi. Cũng chính là từ chuyện đó, ngài mới biết Đông Hải Long Vương đã đem Băng Phách Khóa có tác dụng hộ linh thủ linh ban cho Long Vương. Ngài đương nhiên sẽ hoài nghi, tại sao vật quan trọng như vậy mà ngài lại cần phương thức như thế để biết được nó nằm trong tay phu quân ngài? Chỉ cần điều tra thêm một chút, chuyện Long Vương bị thương liền bị tra ra.

Ngài đối với Long Vương như thế, đối với mục đích ẩn giấu sau lưng Vân Khiển liền sinh ra hoài nghi. Vì thế, ngài phát hiện, không riêng gì Vân gia hết sức cần đến Băng Phách Dương Khóa này, thân thế của Long Vương mấy nghìn năm nay cũng là dựa vào nó mới có thể duy trì. Sau đó, để trả thù Long Vương phản bội, còn có Vân Khiển chen chân, ngài liền lên một kế hoạch trả thù hoàn mĩ.

Ngài một mặt bỏ mặc họ tiếp tục vụиɠ ŧяộʍ, một mặt lại trong bóng tối không chút biến sắc đem Băng Phách Dương Khóa thu vào tay.

Long Vương vì bị ngài bỏ mặc nên cũng tùy ý lớn mật với Vân Khiển, tuy có nghi ngờ thái độ thay đổi của ngài nhưng rốt cuộc cũng đánh không lại sự ôn nhu cố ý của Vân Khiển. Tình cảm từ từ phát triển, thậm chí Long Vương còn có suy nghĩ mang Vân Khiển và Trần Bình đến Long Cung. Lúc này, ngài cố ý tạo ra chuyện Ngao Khương làm tổn thương Trần Bình.

Ngao Khương nhận quà của Trần Bình, vì nghe tin ngươi đến nên trong cơn kinh hoàng đã ném quà của hắn vào góc tường, nhưng Trần Bình không phải phàm nhân, hắn sinh ra là Long Phương, há có thể khiến hắn trọng thương? Mà vừa vặn lại khiến tính tình hắn đại biến? Trần Bình là nhi tử của Ngao Sâm và Vân Khiển, cũng là kẻ thù của ngươi, thương thể là do ngươi hại hắn, không cần có lí do khác."

Nói tới đây, nàng hơi dừng lại một chút, lại nói tiếp: " Vốn ta không nghĩ chuyện Ngao Khương làm thương tổn Trần Bình còn có nội tình phía sau, nhưng khi ta nhận định Băng Phách Dương Khóa nằm trong tay ngài, ta liền nghĩ đến khả năng này. Vì tính tình Trần Bình đại biến, ngài liền vừa vặn có thể hạ lệnh đưa hắn về Ngọc Lĩnh.

Lẽ nào ngươi sẽ cam tâm để người ngoài đến chia cắt tình cảm của nhi tử nhi nữ vốn thuộc về ngài sao? Coi như ngài không thích Băng Hồ, chí ít cũng không có lí do để Long Vương vừa lòng đẹp ý hưởng hết tề nhân chi phúc. Vì đối với địa vị chính thất của ngài mà nói, Long Vương đã xúc phạm sâu sắc đến ranh giới của ngài.

Sau đó, Trần Bình bị đưa đến Bắc Di, ngài hiện tại xem như là vừa ý, lại sao đó nghe tin hắn chết trong tay ta, ngài đương nhiên là càng yên tâm. Cũng bởi vậy, khi Long Vương bắt ta đến đây, ngài mới có thể chưa từng lộ ra biểu tình thái quá. Đó là bởi ngài đang nắm trong tay đường máu của cả Long Vương và Vân gia, Băng Phách Dương Khóa nằm trong tay ngài, ngài biết chung quy Long Vương và Vân Khiển sẽ trở mặt thành thù.

Nếu ta không đoán sai, lí do Vân Khiển xông vào cung, lí do Long Vương mang theo Ngao Khương đến Ngọc Lĩnh, ngài đều biết rất rõ. Chính là vì biết mỗi người họ đều có tâm tư riêng, ngài mới lựa chọn khi họ ra ngoài mà lập tức mang Băng Phách Dương Khóa rời đi khỏi trận địa.

Kế tiếp, ngài liền an nhiên ngồi trong Khúc Nhạn Cung nhìn họ một mặt ân ái giả tình, một mặt minh tranh ám đấu, mà ngài chính là người được cười cuối cùng."

Mộ Cửu êm tai nói ra toàn bộ quá trình, lại như kể về chuyện của người khác mà bình tĩnh không hề lay động.

Nhưng Vương Hậu đang ngồi ngay ngắn cạnh bàn đã sớm không cười nổi, trên khuôn mặt đẹp đẽ đã hiện lên gân xanh, người cũng không nhúc nhích như một pho tượng.

Mộ Cửu quay lại trước mặt nàng ta, nói: " Cho tới khi con Cổ Điêu kia tới giả mạo Ngao Nguyệt công chúa, ta nghĩ là, hẳn là Vương Hậu cố ý làm ra rồi. Vương Hậu thân là công chúa Long tộc, có tu vi không phân cao thấp với Long Vương, nô dịch hoặc dụ dỗ một con Cổ Điêu thay ngài làm việc sẽ không quá khó khăn. Vì thế, Ngao Nguyệt công chúa vẫn luôn rất an toàn, một mực nằm trong tay ngài, vì thế Cổ Điêu sống trong Long Cung lâu như vậy cũng chưa từng bị ai nhìn thấu, là như thế phải không?"

Vương Hậu vẫn không nhúc nhích, châu quang bên dưới nàng ta như hòa làm một thể với cả sảnh đường hoa lệ.

Trong đại điện, ngoại trừ liêm mạn và quần áo đang lay động trong gió thì chỉ có tàn hương rơi trên bàn thờ thần Chúc Dung trong góc điện mới chứng minh được rằng thời gian không dừng lại.

" Sao ngươi lại hoài nghi ta?"

Hồi lâu sau, Vương Hậu mới hít một hơi, chậm rãi đứng lên.

" Thật ra lần này ta đến Long Cung cũng chưa từng hoài nghi Vương Hậu." Mộ Cửu nói, " Khi Ngao Khương lên Thiên Đình, nói với ta rằng Long Vương bị bệnh nặng mà Vương Hậu chưa từng hỏi thăm, ta thậm chí còn vô cùng thương cảm cho tâm tình của ngài. Vì dưới cái nhìn của ta, Long Vương và Vân Khiển quả là đã khiến ngài phải chịu thương tổn to lớn, ngài như thế nào thì cũng không quá đáng.

Nhưng khi ta từ Ngọc Lĩnh trở về, gặp Long Vương, thấy bộ dạng của hắn, mà lại biết Vương Hậu trước sau cũng không đến thăm, ta mới có một điểm nghi hoặc. Mặc kệ ngài hận hắn cỡ nào, vào lúc này càng phải nên đến xem hắn, không phải sao? Hắn tạo ra thương tổn lớn như vậy cho ngài, cuối cùng đã phải chịu quả báo, tại sao ngài lại phải làm như thế đây? Sau đó, ta xem xét hết tất cả lợi ích tổn hại của chuyện này, phát hiện ra bất kể là nói thế nào, người có lợi nhất sau khi Băng Phách Dương Khóa mất tích chính là ngài. Mà Long Vương sau khi chân chính phát bệnh chính là lúc hắn vừa trở về Long Cung, người của Vân gia lại từng ở Long Cung đặt bẫy thất bại. Trong Long Cung chỉ có ngài mới có khả năng ra vào Tây Xương Cung như thường, cũng có khả năng thuận lợi nắm giữ tất cả những thứ này."

" Chỉ có như thế?"

Vương Hậu nhẹ nhàng liếc nàng, trên khuôn mặt không nhìn ra hỉ nộ: " Chỉ bằng những thứ đó mà ngươi đã muốn buộc tội ta, khó tránh khỏi có chút đứng không vững."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện