Ngao Sâm nghẹn giọng.
Mộ Cửu lại nói: " Ta phải nhắc nhở, Long Vương cuối cùng cũng coi như là người con cái thành đàn, coi như không để tâm tới Vương Hậu thì cũng nên để ý lại chúng Long tử Long nữ của ngươi. Ngươi biết rõ Vân Khiển đối với ngươi có ý đồ mà còn u mê không tỉnh, cùng nàng phát triển tư tình, không biết trên đời này còn có ngươi ngu si hơn ngươi hay không. Có Vân Khiển thông minh hơn ngươi, dĩ nhiên cũng có Vương Hậu thông minh hơn ngươi.
Kì thực có một cuộc sống yên tĩnh cũng rất tốt, không biết vì sao ngươi không thử suy nghĩ lại vấn đề? Việc qua đi qua lại, không biết cuối cùng ngươi đã có được điều gì?"
Ngao Sâm nghe nàng quở trách, đầu cũng không nhấc lên nổi.
Mộ Cửu không muốn nói nhiều với hắn, đứng dậy: " Vụ án đã sáng tỏ, ta cũng phải trở về phụng mệnh. Chỉ là ta còn một câu hỏi quá phận muốn hỏi Long Vương, ngươi dự định thế nào với Vân gia đây?"
Mặc dù chỉ là hai người họ gây chuyện nhưng lại kéo tới nạn diệt tộc, hậu quả cũng không khỏi quá kinh hãi.
Vân gia diệt tộc, như vậy toàn bộ trời đất này sẽ không còn Hỏa Phượng tộc rồi.
Đối với họ mà nói, như thế có công bằng không đây? Ngao Sâm vừa bắt đầu liền biết người ta vì điều gì mà tới, lại tự cho mình thông minh khiến sự tình đi đến bước này, nếu hắn ban đầu từ chối hoặc làm rõ chuyện này, như vậy Vân gia còn có thể tìm được cách khác.
Nhưng hắn vừa không nỡ mất đồ lại muốn giữ người ta lại, cuối cùng còn vào lúc then chốt chém người ta một đao, làm hại Vân gia hiện tại chỉ có thể chờ đến ngày diệt tộc, lẽ nào hắn không cảm thấy áy náy sao?
Mà trên thực tế, coi như hắn muốn quỵt nợ, Vân gia sớm muộn cũng sẽ tìm tới báo thù.
Làm người đứng xem, nàng không hi vọng Hỏa Phượng tộc cứ như thế mà biến mất trong lục giới.
Ngao Sâm lặng lẽ một lát, ngẩng đầu lên: " Ta sẽ nghĩ lại cẩn thận."
Mộ Cửu không nói gì nữa. Quyết định cuối cùng của Ngao Sâm đối với Vân gia nàng không xen vào, nhiều nhất cũng chỉ nhắc nhở hắn một chút mà thôi, nhưng nói chung nàng vẫn hi vọng chuyện này cuối cùng cũng có được một kết quả tốt, coi như nàng chuộc tội vì khi trước đã gϊếŧ Trần Bình là được rồi.
Còn việc đòi Băng Phách Âm Khóa cho Trần Bình dùng, tự có Ngao Khương đi làm.
Nàng chắp tay, đi ra cửa.
Quy Thừa Tướng liên tục muốn giữ nàng đến sáng mai, nhưng nàng mới không muốn ở lại trong Qủy Long Cung này!
Bất kể là Vân Khiển được lợi hay Ngao Sâm được lợi, hay là Vương Hậu được lợi, giữa họ đều ngập tràn tính toán, nàng nhìn đều cảm thấy mệt.
Ngao Khương cố ý đưa nàng và A Phục lên trên hồ, đưa được một đoạn lại thêm một đoạn nữa, cuối cùng thực sự đã đi quá xa, không thể làm gì khác hơn là dừng lại.
" Sau này ta có thể đến thăm ngươi chứ?" Hắn ngập ngừng hỏi.
Mộ Cửu vốn muốn từ chối, nhìn thấy hắn nàng liền không nhịn được mà nghĩ đến chuyện nhà họ, nhưng thấy hắn chân tình cầu khẩn, hơn nữa lại đang trong thời kì mẫn cảm vì trong lòng vừa bị tổn thương, để không mang lại thêm chấn thương cho hắn, nàng không thể làm gì khác hơn là gật đầu: " Rảnh thì hãy đến thăm ta."
Có điều đi được hai bước, nàng lại quay đầu: " Nếu Vân gia có tin tức gì thì hãy cho ta biết một tiếng. Còn chuyện của phụ thân ngươi ở Đông Côn Luân, nếu hắn nhớ lại được gì thì cũng nói cho ta."
Chuyện ở Đông Côn Luân rất kì lạ, chuyện này có thể nói cho người không có việc gì làm như Lục Áp để hắn nghiên cứu một chút.
Ngao Khương gật đầu, lúc này nàng mới leo lên A Phục, bay về Nam Thiên Môn.
Lần này Lục Áp không đi cùng Mộ Cửu đến Ngọc Lĩnh vì đây là nhiệm vụ của nàng, nàng mang theo A Phục đi rèn luyện thân thể một chút cũng tốt. Thế nhưng vì không có nàng bên người, vận xui còn lại của hắn không tống đi được, trong ngày mới đi dạo vài vòng nhưng đã thành công té ngã mấy lần, còn thuận lợi ngã xuống hồ vài lần. Sau đó, đến buổi chiều, hắn mới khoác một thân áo ướt về đến nhà.
Khi đang tắm, hắn nhận được hạc giấy truyền lời của Mộ Cửu, sau khi đọc xong liền sững lại ba giây.
Hắn không ngờ trong khi Ngao Sâm bị Vân gia tính kế lại thuận lợi tính kế lại Vân gia, càng không ngờ Vân Tha vậy mà đã chết rồi. Hắn chết không quan trọng lắm, nhưng Hỏa Phượng tộc bởi vậy mà đang dần tiến tới ngày diệt tộc.
Hỏa Phượng tộc không tạo đại nghiệt gì, làm sao có thể cứ như vậy để Ngao Sâm dằn vặt đến không còn?
Hắn bấm chỉ tính toán một chút, sau đó lại tiếp tục tắm lên tắm xuống.
Sau bữa cơm chiều, hắn đốc thúc Duệ Kiệt luyện khí một chút, lại bày quẻ trận một chút. Cả ngày không nhìn thấy Mộ Cửu, trong lòng hắn rất khó chịu, đang nghĩ xem có nên đến Long Cung đi dạo hay không thì bỗng nghe ngoài cửa viện có bước chân nhẹ nhàng truyền đến. Hắn nghe thêm một chút, thân thể không tự chủ được mà đứng lên, mở cửa bước ra hành lang, chỉ thấy một người một hổ đang rón rén bước vào trong sân.
" A Phục, ngươi thực sự là cần giảm cân! Móng vuốt đập xuống đất lại kêu to như vậy..."
Tiếng nói của thiếu nữ nhẹ nhàng được cố ý đè thấp xuống, còn mang theo hai phần oán giận.
Qủa nhiên tiếng bành bạch từ móng vuốt toàn thịt của Bạch Hổ liền nhỏ đi một chút, một con hổ béo như vậy, nhìn qua thật giống như đang nằm bò xuống đất.
Trong lòng hắn cực kì buồn cười, định mở miệng nói chuyện, nhưng thấy nàng vô cùng mệt mỏi liền từ bỏ ý nghĩa, im lặng quay về phòng.
Mộ Cửu ngủ một giấc trọn vẹn.
Sáng sớm, tiếng chim sơn ca và hương hoa ngoài viện khiến nàng tỉnh lại, vừa mở mắt ra, nàng liền nhìn thấy bên giường có thêm một người, khiến nàng sợ đến mức lập tức ôm chăn lăn xuống đất.
Lục Áp cười cợt: " Cũng không phải gặp quỷ, dáng vẻ này là sao." Nói xong liền đưa tay xoa vành tay nàng, " Có điều nàng cảnh giác như thế khiến ta rất cao hứng. Lần sau nếu có người dám vào phòng nàng, nàng không cần trốn, không cần quản đó là ai, đối với kẻ như vậy thì cứ trực tiếp bổ hắn là được rồi, ta sẽ khắc phục hậu quả cho nàng."
Mộ Cửu hừ hừ hai tiếng, không thèm trả lời hắn.
Ngươi là thượng thần, đương nhiên muốn bổ ai liền bổ người đó, nàng chỉ là một Hóa Thần, bổ người khác không phải là muốn chết sao!
Thêm nữa, nếu nàng có thể bổ, trước hết bổ hắn thử xem.
" Ta ở đây với nàng từ sáng, không có công lao cũng có khổ lao, sao nàng vừa nhìn thấy ta liền hừ." Lục ÁP chuyển thân thể sang một bên, bộ dạng rất muốn cùng nàng thảo luận vấn đề này.
Mộ Cửu liếc hắn, bỗng nhiên đưa tay kéo đầu hắn sang một bên, sau đó khoác quần áo xuống giường.
Nàng đến bên cửa sổ, bên ngoài bốn phía lặng lẽ, chỉ có Tiểu Tinh và Thượng Quan Duẩn đang bận rộn ở tiền viện.
Thế nhưng mặt trời đã lên rất cao, đồng hồ khắc trên bàn đã chỉ đến giờ Thìn.
Khắp nơi là ánh nắng rực rỡ, sương mù nhẹ nhàng quẩn quanh, chim nhỏ bay tới bay lui trên cây, dưới mái hiên không biết từ đâu có một tổ yến mới, một đám chim con đang mở miệng chờ được chim mẹ cho ăn. Một giọt sương lăn từ cánh hoa Mẫu Đơn mới nở xuống, ánh nắng chiếu qua bụi Tử Đằng, quả thực đẹp không sao tả xiết.
Phong cảnh này so với Ngọc Lĩnh và Long Cung quả thực không biết đẹp mắt hơn cỡ nào.
" Sao ngươi không đánh thức ta?"
Nàng quay lại bên bàn trang điểm chải tóc.
Lục Áp lại ngồi xuống, trêu chọc: " Những lời này của nàng, thật giống hai ta đêm qua đã ngủ cùng nhau."
Mộ Cửu đỏ mặt, đi tới cầm một cái gối ném lên mặt hắn, sau đó quay đầu chạy ra khỏi cửa.
" Nha đầu chết tiệt, nàng dám đánh ta! Đứng lại đó!"
Lục Áp hất gối đuổi theo, hoa đào bên đường loáng một cái rụng lả tả.
Duệ Kiệt và A Phục đang ngồi dưới cây hoa đào chơi dây cũng bị họ hất tung bộ lông và quần áo, thế giới của sư phụ họ nhìn không hiểu, chỉ còn dư lại trong gió mấy phần ngổn ngang...