Trao đổi vài câu với con Đại Bàng kia, Mộ Cửu cũng chưa có được kết luận gì đáng nói.
Ngoại trừ biết được chuyện Phạm Khâu Sơn đúng là đã xảy ra chuyện, cùng việc nha môn không đồng ý xử lí việc này, nàng không có thêm nhiều manh mối. Nếu không lấy được vụ án pháp khí thất lạc đến tay, nàng vĩnh viễn sẽ không giải được bí ẩn vụ mưu sát Thanh Xà.
" Rốt cuộc là ai có bản lĩnh trốn được sự quản chế của Càn Khôn Kính đây?"
Nếu kẻ này bản lĩnh cao cường đến mức ngay cả Càn Khôn Kính cũng có thể tránh được, vậy các pháp khí thất lạc của Phạm Khâu Sơn đối với hắn mà nói đều sẽ vô dụng.
Nếu những pháp khí kia là thứ hắn cần, vậy hắn cũng sẽ chẳng có bản lĩnh tùy ý ra vào Thiên Đình...
Thật sự là hao tổn tâm trí của nàng quá!
" Có thì cũng có." Nhìn nàng ủ rũ cả đường về, Lục Áp rốt cục vẫn không nhịn được vung quạt lên phẩy phẩy, " Chỉ là, ta cảm thấy trước mắt ngươi nên suy tính xem làm thế nào mới có thể được xử lí vụ án này. Dù sao, ngươi cũng chỉ là lính tuần tra quèn mà thôi." Lời hắn nói mặc dù có chút độc ác, nhưng đây là sự thực a.
Hắn chỉ có thể giúp nàng đi gặp con chim kia, không thể giúp nàng giải quyết những việc này.
Mộ Cửu bị lời này của hắn đánh cho tỉnh mộng.
Không sai, nàng vừa mới đến Tuần Sát Ty, còn xa mới có được tư cách độc lập phá án!
Bệnh thần kinh Lưu Tuấn sẽ đáp ứng nàng sao? Nàng không quên đâu, lão nhân gia hắn căn bản nhìn còn không muốn nhìn nàng một chút.
Thế nhưng hiếm khi có cơ hội, nàng không muốn dễ dàng buông tha, coi như có bị chế nhạo, nàng cũng phải thật tranh thủ, chỉ khi nàng sớm phi thăng thành tiên, Lưu Dương mới không cần tiếp tục bận tâm đến nàng nữa.
Vì thế, sáng hôm sau, Mộ Cửu trực tiếp đi đến phòng công sự của Lưu Tuấn.
Người trong nha môn này đều biết, bình thường nếu không có chuyện gì cũng không ai muốn vào cái nhà này.
Lưu Tuấn mỗi ngày đều đến rất sớm, khi Mộ Cửu nhìn thấy hắn, hắn đang ngồi sau bàn xử án ăn bánh bao, khắp phòng là mùi thịt lợn thơm nức mũi. Mộ Cửu vừa tiến vào, hắn không đề phòng, cả cái bánh bao nghẹn trong họng, cái cổ nhất thời biến thành cổ thiên nga, chỉ vào nàng nửa ngày mới thốt ra được: " Ngươi tới làm gì?!"
Mộ Cửu vội vã rót cho hắn một chén nước, phục dịch hắn đến khi thuận khí mới dè dặt nói: " Tiểu nhân muốn cầu kiến đại nhân một chuyện, chính là về vụ Thanh Xà tinh uổng mạng tại phường Khứ La Y hôm qua. Tiểu nhân có một vài manh mối, nghĩ rằng đại nhân sẽ thấy có tác dụng."
" Manh mối gì?" Lưu Tuấn ợ một cái, đưa tay lên lau miệng, bắt đầu thực hiện công phu trừng nàng, " Ngươi biết Thanh Xà?"
" Không biết." Mộ Cửu lắc đầu, " Có điều, tiểu nhân biết, gần đây Phạm Khâu Sơn có đại sự xảy ra, chúng yêu tinh liên tiếp thất lạc hơn một ngàn món pháp bảo, trước kia Đại Bàng Điểu mà tiểu nhân bắt được chính là lên Thiên Đình để báo án. Tiểu nhân có suy đoán, chuyện Thanh Xà tinh chết, nhất định có liên quan đến kẻ trộm này."
" Chứng cứ đâu?" Lưu Tiến nhìn nàng, " Ngươi chứng minh kẻ trộm và kẻ gϊếŧ người là cùng một người như thế nào?"
" Tiểu nhân hiện tại chưa có chứng cứ, nhưng nếu đại nhân giao phó chuyện này cho ta, ta đảm bảo nhất định sẽ khiến hắn cháy nhà ra mặt chuột!" Mộ Cửu tự tin vỗ ngực.
" Chỉ bằng ngươi?" Lưu Tuấn hừ lạnh, " Tỉnh lại đi!"
Nói xong, hắn rút một cuốn sách trên bàn ra ném nàng: " Lão tử biết tất! Một canh giờ trước, Trần Anh đã quay về từ Phạm Khâu Sơn, không chỉ tra ra vụ án mất trộm, còn hỏi thăm được chuyện trong ba tháng gần đây, thỉnh thoảng đều có người ngoài qua lại gần Phạm Khâu Sơn. Giao phó cho ngươi sao, ngươi nói cũng dễ dàng thật!"
Mộ Cửu ngạc nhiên.
Lưu Tuấn nhấp một ngụm trà, đặt chén lên bàn, lại nói: " Quách Mộ Cửu, ngươi nói một chút xem, cái đầu hạt dưa của ngươi cả ngày rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Lão tử bảo ngươi đi quét sân, ngươi nửa ngày cũng không quét nổi. Lão tử đồng ý cho ngươi tiến vào Tuần Sát Ty, ngươi ngược lại tốt rồi, nửa tháng cũng chưa yên phạm, lại còn dám nói muốn điều tra phá án gì với lão tử?"
" Ngươi cho rằng Tuần Sát Ty là do nhà ngươi mở phải không!"
Mộ Cửu ngượng ngập cúi đầu.
Lời nói của hắn không sai, nàng đến cùng cũng chỉ là một tên lính mới, mới lên đây có nửa tháng đã vội vã muốn tra án lập công, quả thật có chút gấp gáp.
Nhưng nàng vẫn muốn tranh lấy...
" Coi như không thể để tiểu nhân phụ trách phá án, vậy có thể cho tiểu nhân tham dự không?" Ngữ khí của nàng trở nên mềm mỏng.
Hết cách rồi, xin người ta làm việc phải học cách hạ thấp đầu xuống. Nếu không tranh thủ được cơ hội phá án lập công, bằng việc tuần tra mỗi ngày mà muốn thu được công lao, chuyện này đúng là không thể.
" Ta thật không biết ngươi vắt óc tìm mưu kế cuối cùng để làm gì!" Lưu Tuấn đứng lên đi đến trước mặt nàng, " Ngươi không an phận thủ kỷ như thế, không sợ lão tử đem ngươi đá đi nơi khác sao?"
" Đại nhân chắc chắn sẽ đá tiểu nhân sang nơi khác, nếu tiểu nhân gặp chuyện như vậy, tiểu nhân cũng sẽ làm như thế!"
Thái đó khó chơi của hắn khiến Mộ Cửu có chút sốt ruột: " Lên Thiên Đình tòng quân không phải chính là vì muốn lập công nhận thưởng ao? Tiểu nhân một không... làm trái luật, hai không phạm tội, khi làm việc cũng chưa bao giờ chọn nhẹ sợ nàng, nam nhân làm gì ta cũng cũng có thể làm nấy, có điều nếu muốn rút ngắn thời gian, tại sao ta không thể tranh thủ?"
Không biết do nàng nói quá nhanh hay do không nghĩ đến chuyện nàng sẽ nói như vậy, Lưu Tuấn có chút sững sờ.
Mộ Cửu nuốt nước bọt, lui về phía sau nửa bước, lại ngập ngừng nói: " Tiểu nhân không phải có ý định mạo phạm đại nhân, chỉ là tiểu nhân cũng muốn được đối xử công bằng."
Lưu Tuấn nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu cũng không nhúc nhích, trong mắt không rõ là ngạc nhiên hay tức giận.
Mộ Cửu dần dần có chút nhụt chí, dũng khí của nàng dưới cái nhìn chằm chằm của hắn trong nháy mắt tiêu tán. Nàng vuốt lại xiêm y, nói: " Tiểu nhân... tiểu nhân còn phải đi tuần phố, không làm lỡ dở thời gian của đại nhân nữa. Lời vừa rồi, ngài coi như ta chứ nói gì là được!" Nói xong, nàng nhanh chóng quay người chạy vụt về phía môn hạm như một cơn gió.
" Quay lại!"
Mục đích chạy trốn còn chưa đạt được, tiếng gầm thét đã vang lên ngay phía sau.
Lưng Mộ Cửu trong phút chốc chảy đầy mồ hôi lạnh, lùi lùi vài bước, quay lại đứng về chỗ cũ.
" Vụ án này không được." Lưu Tuấn vẫn đứng đó, sắc mặt mập mờ không rõ tâm trạng, ngữ khí cũng không hề nóng nảy.
" Hả?" Mộ Cửu sửng sốt. Không được là có ý gì?
Lưu Tuấn sâu sắc liếc nàng một cái, chậm rãi trở lại bàn xử án: " Vụ án này ta đã giao cho người khác làm, một con yêu tinh chết cũng không phải chuyện gì lớn, hơn nữa đã tra được kha khá, chẳng mấy chốc sẽ kết án, ngươi coi như có tham dự cũng không mò được công lao gì. Không cần phí sức."
" A..." Mộ Cửu thu cằm lại, ngơ ngác đáp một tiếng.
Không tranh thủ được, nàng đương nhiên có chút thất vọng, nhưng Lưu Tuấn lại có thể đáp lại, đồng thời giải thích ngọn nguồn cho nàng nghe, đây thực sự là điều nàng vạn lần không nghĩ tới. Không nghĩ rằng bệnh thần kinh này cũng có thời điểm không bốc lửa, thế nhưng, nếu quả thật như hắn nói, chuyện một con yêu tinh bị gϊếŧ không phải chuyện gì lớn, vậy thần sắc của hắn nghiêm nghị như vậy làm gì?
Mạng của yêu tinh cũng không phải là mạng sao? Coi như nàng ta làm điều ác để rồi bị xử trí, làm sao có thể tùy tiện như vậy?
Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
" Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đây là lúc nào rồi, còn không đi tuần phố?" Lưu Tuấn gõ bàn.
Mộ Cửu cúi người, nhanh chóng rời khỏi.