Mãi đến khi Mộ Cửu chờ đến hết chịu nổi, Lục Áp mới quay lại nhìn nàng, do dự nói: " Hiện tại ta có thể khẳng định tiểu hồ ly đang ở ngay trước mắt, thế nhưng muốn đi vào thì chỉ có con đường này, một khi bước vào có thể sẽ gặp nguy hiểm, ngươi còn muốn đi không?"

" Nguy hiểm?" Mộ Cửu sửng sốt, " Lớn thế nào?"

Lục Áp sờ sờ mũi: " Ta khó mà nói chắc được."

Mộ Cửu chần chừ một lúc. Nếu sự nguy hiểm này lớn đến mức muốn đoạt mệnh, vậy nàng cũng không thể thành công được.

Nhưng họ cũng đã tới đây, lẽ nào chỉ còn một bước nữa là thành công lại rút lui? Hơn nữa, hiện tại họ vẫn "đang" bị Mộ Dung Thiếu Khanh nhốt trong thạch lao, cũng đâu có cách nào thoát khỏi Thanh Khâu? Muốn ra khỏi Thanh Khâu phải được lão hồ ly đáp ứng, cuối cùng kiểu gì cũng rơi vào tay họ! " Chỉ cần không chết người là được, đi thôi."

Nàng cũng không có đường lui. Coi như nếu không phải vì bảo vệ Lục Áp, thì cũng là vì nàng muốn lập công tích đức cho chính mình.

Hơn nữa, nàng thực sự không muốn làm hàng xóm với đám người Dương Vận đâu.

Lục Áp nhíu mày nhìn nàng một lúc, gật gù, sau đó liền chui qua khe hở dưới đáy kết giới.

Mộ Cửu và Thượng Quan Duẩn theo sau tiến vào bên trong.

Ba người họ cũng không dám đứng lại lâu, vừa qua được kết giới liền lập tức tiến sâu hơn vào bên trong.

Nhưng rất nhanh, thềm đá chỉ kéo dài lên trên vài bước, sau đó lại dẫn họ xuống thấp, càng xuống dưới, nhiệt độ càng lạnh hơn. Mộ Cửu còn khá ổn, nàng có Xích Diễm Đan, Lục Áp không cần phải nói, chỉ có Thượng Quan Duẩn là có chút thảm, mới đi xuống được mười bậc đã ôm cánh tay,lạnh run bần bật như sốt rét. Hắn muốn biến trở về nguyên hình, nhưng đường đi lại quá bé, cuối cùng vẫn là Lục Áp đại nhân không chấp tiểu nhân, lấy một viên đan dược cho hắn.

Ăn xong đan dược, Thượng Quan Duẩn cũng không lạnh nữa.

Xuống thêm một chút nữa, thềm đá đã đến điểm kết thúc, bước qua cửa đá đi vào, Mộ Cửu lập tức nghe thấp âm thanh nước mưa tí tách rơi xuống! Lại vòng qua mấy cái trụ đá, một hồ nước xanh biếc lập tức xuất hiện trước mặt nàng.

Hồ nước đẹp như một khối Phỉ Thúy lớn, được khảm giữa lòng núi. Xung quanh hồ là những khối đá hình thù kì quái, giữa hồ có một ngọc đài hình tròn xanh biếc, trên ngọc đài mọc một cây Kim Linh Chi như một cái ô lớn, bên dưới cây Linh Chi có hai khối Thanh Đồng đặt trên mâm ngọc nhỏ. Nổi bật phía trên ngọc đài là một con Kim Thiềm đang há miệng phun nước miếng, nước miếng từ miệng nó phun ra miễn cưỡng chảy vào thân thể màu vàng nho nhỏ nằm im lặng giữa ngọc đài như đang ngủ.

Kim Linh Chi và Kim Thiềm đều là bảo vật khó có được trong thiên địa, vậy mà lại cùng xuất hiện trong hồ nước này!

Càng khiến người ta vui mừng là, thân thể của tiểu hồ ly quả nhiên được giữ ở đây!

Mộ Cửu không kìm lòng được bèn tiến hai bước về phía hồ nước, chỉ thấy tiểu hồ ly nằm trên đài dài khoảng hai thước, chin cái đuôi xõa ra như một đóa sen vàng, cả người lấp lánh kim quang, thực sự là một tiểu mỹ hồ ly!

Chỉ là, vừa mới bước lên, nàng liền cảm thấy một luồng khí lạnh, hồ nước nàng còn lạnh hơn cả băng, người đứng bên cạnh còn cảm nhận được có hàn ý xâm nhập vào sâu tận xương tủy. Tuy rằng Mộ Cửu không quá lạnh, nhưng không có cách nào phớt lờ hàn ý này, khom lưng nhìn kĩ, sau đó liền vỡ lẽ. Trong hồ này không phải nước, mà là ngọc tủy tan chảy!

Ngọc tủy mang linh lực vô biên, nước miếng của Kim Thiềm cũng là bảo vật tốt nhất dùng để duy trì nhiệt độ vốn có của thân thể cũng như dùng để tị độc, còn có cây Kim Linh Chi kia nữa, có nó mọc bên cạnh, bất luận là tiên hay yêu, linh lực cũng chỉ có tiến mà không có lùi. Lão hồ ly lại có thể dùng một hồ bảo bối lớn như vậy để hộ thân cho nhi tử của lão, lấy cái hồ này đi bán, tiền thu được ít nhất có thể nuôi được chừng mười cái thành trì a!

" Ơ, hóa ra chỉ là một tiểu hồ ly nhãi con!" Thượng Quan Duẩn lúc này cũng đi tới, " Cửu Vĩ Hồ lông vàng, đúng là rất hiếm có! Có điều so với tộc Đại Bàng của ta cũng chưa là gì nha!"

Mộ Cửu lườm hắn một cái, vận linh lực thăm dò nguy hiểm trên ngọc đài, sau khi thấy an toàn liền ngự kiếm đến giữa hồ, đưa tay xem mạch đập của tiểu hồ ly. Mạch đập của nó bình ổn, cả người lạnh lẽo như thấm vào xương cốt, nhưng thân thể lại rất mềm, một thân lông vàng càng khiến nó trở nên đẹp đẽ.

Gia tộc Cửu Vĩ Hồ, quả nhiên ai ai cũng có tướng mạo đẹp.

Mộ Cửu xem xét kĩ trên dưới, có tiểu tâm bế nó lên nhìn một chút, sau đó nói với Lục Áp: " Không có vết thương."

Trên thực tế, nàng là y tiên nên cũng biết, gϊếŧ người có nhiều cách, không phải nhất định phải có vết thương mới có thể trí mạng, ngoài hạ độc, phá nát gân mạch, phá hủy nguyên thần, còn có các loại thương tích gây ra bằng pháp khí nữa.

Nhưng mặc kệ là loại nào, ít nhiều đều sẽ lưu lại chút dấu vết. Tiểu hồ ly trước mắt chẳng những không có những đặc điểm trúng độc, cũng không mang vẻ mặt hoảng sợ và kinh hãi sau khi bị đả thương bằng pháp khí, nguyên thần quả thật không có. Hồ đan của nó đã mất, nguyên thần không ở đây cũng không phải chuyện lạ.

Lục Áp nhìn xuống, nói: " Là do pháp khí."

Mộ Cửu đang muốn hỏi hắn làm sao biết được, hắn đã từ trên người tiểu hồ ly lấy một sợi tóc đặt lên lòng bàn tay. Bàn tay hắn nhanh chóng biến thành một chiếc gương, hình ảnh bên trên chuyển động, Mộ Cửu liền phát hiện, đó chính là con hồ ly đánh lén Mộ Dung Thiếu Khanh và tiểu hồ ly đang luyện đan.

Trong gương, tiểu hồ ly đang luyện đan, ngồi như đang ngủ gật. Mộ Dung Thiếu Khanh nhìn liền lắc đầu, đưa cho nó một chút tiền ngọc, chỉ ra ngoài bào nó đi làm gì đó.

Tiểu hồ ly lập tức vui vẻ, nhận tiền chạy ra cửa điện, trực tiếp chạy ra bên ngoài Hồ Cung. Bên ngoài Hồ Cung có nhiều người đi lại, nó dường như không để ý, vô cùng cao hứng đi về phía Đông, mà Mộ Cửu có thể nhìn thấy trong gương, phía sau nó không xa, có hai tên đạo sĩ mặc áo tơ trắng theo đuôi.

" Đúng là người Xiển giáo!" Mộ Cửu nhíu mày.

Tuy tất cả các giáo phải thuộc Xiển giáo có trang phục khác nhau, nhưng tất cả đều được thêu hình bát quái bên sườn trái, trên thắt lưng cũng có thêu kí hiệu Huyền Điểu, đó cũng là điều mà họ vẫn lấy làm kiêu ngạo. Lại không nói đến trang phục, chỉ dựa vào cách hai kẻ này bám theo tiểu hồ ly cũng có thể nhận ra đó là người Xiển giáo.

Hình ảnh tiếp tục.

Tiểu hồ ly dọc theo đại lộ đến một thị trấn nhỏ, tìm đến nhà sách của Sói tinh. Cuối cùng nó mua hai cuốn sách, một nghiên mực, khi đi qua tiêu đường của Hổ nãi nãi còn mua nửa cân đậu phộng đường, một cân pho-mát, cho một đứa trẻ ăn xin không ít tiền, sau đó nhảy nhót quay lại Hồ Cung.

Lúc này, hai kẻ vẫn bám theo kia rẽ vào tiêu đường hỏi vài câu, sau đó lại đuổi theo nó.

Rốt cục chúng cũng đuổi kịp khi đến dưới một bụi Tử Trúc, không biết nói với nó cái gì, chỉ thấy sắc mặt tiểu hồ ly đại biến, bắt đầu đi vòng vèo theo chỉ dẫn của chúng, rẽ vài lần, trực tiếp đi ra khỏi thành Thanh Khâu!

Khi ra khỏi kết giới, tiểu hồ ly cùng hai kẻ Xiển giáo đi về hướng Tây, khi đi đến bờ sông nhỏ dưới chân núi, thừa dịp tiểu hồ ly đang vui vẻ nhảy chân sáo qua sông, hai kẻ theo sau đột nhiên duỗi ra hai chưởng tụ mãn chân khí, chậm rãi nhắm ngay vào gáy của tiểu hồ ly đang hồn nhiên chạy nhảy mà không biết gì...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện