Hai tiểu hồ ly bị ngộ hại kia chỉ mới hai ngàn tuổi, con bé nhất còn đang quấn tã lót, pháp khí trên người bị cướp đi sạch, không hề lưu lại dấu vết. Lục Áp còn muốn lấy lông và móng vuốt để kiếm tra một chút, nhưng chuyện nảy xảy ra đã lâu, hai tiểu hồ ly đã được chôn cất cẩn thận, có điều cũng không tránh khỏi thủ pháp giống nhau.
Mộ Cửu đếm số pháp khí bị mất đi, có đến mười mấy kiện, còn không kể đến hồ đan của Mộ Dung Duệ Kiệt.
Hơn nữa, trong số pháp khí này, vật nào cũng đều vô cùng quý giá, không thể đánh đồng cùng những pháp khí của Phạm Khâu Sơn, chẳng lẽ kẻ này đúng là vì những bảo vật đó mà đến? Nhưng hắn thu thập nhiều pháp khí như vậy làm gì? Hắn có mục đích gì?
Nàng nhìn Mộ Dung Liễu Diệp: " Đế Cơ khoảng thời gian này ra ngoài nhiều, có từng nghe qua tam giới có dị động gì hay không? Ví dụ như có người nào đó trong quá trình tu đạo lầm đường lạc lối, đi theo tà đạo gì đó?"
Mộ Dung Liễu Diệp cau mày: " Ngươi nghi ngờ có kẻ muốn dùng pháp khí để tu ma đạo?"
Mộ Cửu đúng là có ý này, nhưng nàng lại không thể khẳng định: " Dù sao thu thập nhiều pháp khí như vậy, ngoại trừ để chế tạo một loại pháp khí lợi hại hơn cũng chỉ để tu thành ma. Ta chưa từng nghe nói có người của Thiên Đình muốn chế tạo pháp khí lợi hại, hơn nữa, coi như họ muốn làm cũng có thể quang minh chính đại trưng cầu, đến mức độ phải gϊếŧ người, đương nhiên không hề đơn giản."
Trong hai ngàn năm qua, Lưu Dương không biết vô tình hay cố ý đã dạy nàng rất nhiên kiến thức thiên môn, chỉ là nàng chỉ nhớ kĩ những gì nàng cảm thấy có hứng thú, không có hứng thú liền trực tiếp quẳng ra sau đầu, nhưng dù vậy, nàng phát hiện ra, mình đã vô tình tiếp nhận những kiến thức, so với người khác thì hiểu biết hơn nhiều. Ví dụ như nàng không chỉ biết rằng pháp khí tiên gia có thể giúp tu ma, mà còn biết hết công dụng của gần như tất cả các loại pháp khí Kim hệ.
Khi nàng nói những lời này với Mộ Dung Liễu Diệp, trong mắt những người xung quanh đều có sự giật mình.
" Cũng không có." Mộ Dung Liễu Diệp trầm ngâm, " Ta chưa từng nghe nói. Từ khi Thông Thiên Giáo chủ thất bại, Ma giới đã không hề có động tĩnh, trong tam giới, một khi có người tu thành yêu hoặc ma, Hoàn Long Tuyệt Cảnh phía Tây Cửu Trọng Thiên sẽ có động tĩnh."
Hoàn Lang Tuyệt Cảnh trên thực tế chính là một vùng trời bị Ma giới không chế, mỗi khi có người tu thành yêu hoặc ma, Hoàn Lang Tuyệt Cảnh đều sẽ hạ Thiên Lôi xuống. Nếu nói Thiên Đình chính là sự thống trị cao nhất của ba giới Nhân Thần Tiên, vậy Hoàn Lang Tuyệt Cảnh chính là sự thống trị cao nhất của Yêu Ma Minh giới.
Không có động tĩnh gì, vậy kẻ giật dây không phải yêu ma rồi.
Thế nhưng, kẻ này muốn tìm những pháp khí đó để làm gì?
" Vậy các ngươi có biết, người nào có thù hận với Cách Hận Thiên không?" Nàng lại hỏi, nếu không phải hai suy đoán trước, vậy chắc chắn chính là suy đoán của Lục Nhai, kẻ này có ý đồ gây mâu thuẫn giữa Xiển giáo và các tộc khác.
" Hừ, Xiển giáo những năm nay đắc tội nhiều người, tùy tiện thò tay vào tam giới cũng có thể lôi ra được một đám lớn, thế mà cũng hỏi?" Thượng Quan Duẩn phẫn nộ lên tiếng.
Hồ Vương đáp: " Thanh Khâu và Thiên Đình vãng lai rất ít, những tin tức như vậy không quá tinh thông. Có điều, Thượng Quan lão thất nói rất có đạo lý, Xiển giáo gây thù hằn khắp nơi, khó nói được là người nào. Nhưng mặc kệ là ai, Thanh Khâu ta đều sẽ truy xét triệt để!"
Mộ Cửu gật đầu.
Chuyện như vậy, người nào rơi vào đều sẽ phẫn hận, sau đó không tránh khỏi việc trả thù, nhưng chỉ cần không trở ngại nàng làm việc là được.
Sau khi hỏi xong, nàng quay về Thiên Đình.
Hồ Vương đã đồng ý nếu có vấn đề gì sẽ lập tức báo cho họ, cũng đồng ý tạm thời không tiếp tục gây chuyện với Xiển giáo, tuy ánh mắt của Mộ Dung Tuyết Cơ nhìn họ cứ như ôm theo dao găm, nhưng những người còn lại đều coi họ như bằng hữu.
Mộ Dung Liễu Diệp trước khi rời đi còn hỏi Mộ Cửu: " Nghe nói hai ngày nay ngươi phải chịu không ít khổ sở ở Thanh Khâu?"
Mộ Cửu thở dài.
Nàng ta liền cười nói: " Ta đã sớm nói với ngươi rồi, nhị ca của ta lòng dạ hẹp hòi, khó đối phó, luôn luôn làm theo ý mình, các ngươi lại cứ chấp nhất như vậy, đương nhiên sẽ chọc giận hắn. Nhị tỷ ta cũng không phải người xấu, chỉ có chút đam mê nam sắc, ngươi không cần để ý đến nàng."
" Nhưng ta thích tính tình không sợ chết của ngươi, khi ở Đại Ninh, ta cũng không phát hiện ra một tiểu tiên như ngươi lại có dũng khí như vậy. Phải biết, người có tu vi như ngươi đã chết không ít trong thạch lao đó rồi."
Mộ Cửu hơi ngại, nàng không chết còn không phải đều là công lao của Lục Áp sao?
" Nhưng thích thì thích, chuyện khác vẫn cần bàn riêng." Mộ Dung Liễu Diệp nghiêm mặt, " Khi biết ngươi gánh vác vụ án này, hi vọng của chúng ta đã hoàn toàn đặt cả vào ngươi, chớ để chúng ta thất vọng. Chỉ cần ngươi giúp ta điều tra rõ ràng hung phạm, lấy lại được hồ đan của tứ đệ, Mộ Dung Liễu Diệp ta nhất định sẽ báo đáp ngươi."
" Đây đều là trách nhiệm của ta, Đế Cơ không cần phải báo đáp." Mộ Cửu gật đầu.
Nàng lén lút thở ra một hơi, đến giờ mới xong, hóa ra là gặp nàng để giảng đạo lý.
Mộ Dung Liễu Diệp gật gù, quay người rời đi.
Sáng sớm hôm sau, Mộ Cửu đang chuẩn bị kéo Lục Áp đến cáo từ Hồ vương, ai ngờ Hồ Vương đúng là rất tự giác, tự mình chạy đến điện của họ.
Sau khi cười híp mắt chào hỏi với nàng, lão lôi kéo Lục Áp vào buồng trong.
Mộ Cửu hiếu kì ngó nghiêng, Hồ Vương xoạt một cái kéo liêm mạn xuống, che mất!
Trong lòng Mộ Cửu cả kinh, không biết tại sao lại nhớ đến chuyện về bệnh thần kinh Mộ Dung Thiếu Khanh và bạch hồ ly Tố Cao nhà lão Lục mà Lục Áp từng nói...
... Cả nhà Mộ Dung này sẽ không phải có truyền thống muốn thu nam sủng chứ?!
Bên trong liêm mạn, Hồ Vương tự tay rót cho Lục Áp một chén trà, sau đó khom lưng nói: " Tổ sư gia muốn đi, Thập Tam rất không nỡ..." Nói rồi, lão liền giương mắt lên nhìn Lục Áp khóc ô ô, bộ dạng cực kì đáng thương.
Lục Áp chồng cằm nhìn lão, lười biếng không mở miệng, nhìn lão như muốn nói rằng: có rắm mau phóng...
Hồ Vương lập tức ngừng khóc, cười toét miệng: " Thập Tam muốn xin gia gia một chuyện. Ta muốn xin gia gia thu Duệ Nhi làm đồ đệ..."
" Thu đồ đệ?" Lục Áp liếc lão một cái, " Ta không nghe lầm chứ?" Quen biết hắn nhiều năm như vậy, lão đã thấy hắn thu đồ đệ bao giờ chưa?
Hồ Vương lại cúi mặt xuống: " Gia gia người xem, Duệ Nhi nhà ta đã thảm thành như vậy, nếu không phải nhờ nguyên đan mà gia gia ban cho sẽ không thể tỉnh lại. Nếu tìm về được hồ đan thì tốt, nhưng nếu không tìm được, vậy nó không phải chỉ còn đường chết sao? Gia gia nếu đã nhúng tay vào vụ án này thì không thể mặc ta a, nếu ngài mặc kệ, Thập Tam sẽ khóc đến chết!"
" Thế sao." Lục Áp ngồi xuống ghế, " Ngươi đang đẩy chuyện cho ta làm hả?"
" Nào có nào có, Thập Tam không có ý đó." Hồ Vương bày ra vẻ mặt nịnh nọt, " Duệ nhi nhà ta đáng yêu và hiểu chuyện, càng lớn càng xinh, là bảo bối tâm can của chúng ta, nhất định sẽ không làm ngài phiền lòng. Lão thái gia còn nói nó có thể tu thành Chỉ Kim hồ ly chỉ trong ba trăm ngàn năm thôi đấy, nếu ngài thu nó rồi, nhất định sẽ không chịu thiệt!"