Mấy ngày sau đó, Mộ Cửu luôn hồn vía lên mây.

Công vụ hàng ngày đều phải xử lí xong, nàng nên đi chuyển giao, để ý công việc, thế nhưng nàng lại cả ngày an vị trong phòng không nhúc nhích. A Phục đi đến cắn váy gọi nàng về ăn cơm, nàng cũng không để ý tới, mãi tới khi toàn bộ váy của nàng gần như bị nước miếng của nó thấm ướt, nàng mới hoàn hồn đứng lên.

Nếu nói Lưu Dương gỡ rối cho nàng, vậy Ngao Khương giống như đang khơi lên ngàn con sóng trong lòng nàng.

Hai tháng này, việc nàng nghĩ tới nhiều hơn không phải là những mâu thuẫn hay vấn đề nàng nói với hắn khi đó, mà là nghĩ đến hắn, thời gian nàng ở cùng với hắn, hắn vui vẻ, buồn bã hay giận hờn, là chuyển biến của hắn, sự nhượng bộ của hắn, tất cả mọi thứ của hắn. Những vấn đề khi trước luôn được trưng bày trên miệng nàng, trái lại đã bị vùi mất.

Hắn đang toàn tâm toàn ý đợi nàng, mà nàng lại đang không nguyên tắc dây dưa với hắn.

Quả thật nàng vẫn cho rằng mình không làm sai, nhưng sao hắn lại thấy sai?

Nếu trong lòng nàng có hắn, khi đó nàng không nên oán giận hắn, không phải sao?

Nàng mang theo một khuôn mặt lờ đờ về nhà, không ăn cơm tối, trực tiếp đi vào phòng.

Lời của Ngao Khương luôn quanh quẩn trong đầu nàng, đi tìm hắn đi, đi tìm hắn đi, thật giống ma âm đang đầu độc nàng vậy.

Hắn nói nhiều như vậy, nhưng nàng chỉ một mực nhớ rõ câu này.

Nàng ngồi bên bàn, siết chặt vòng tay, áp lên ngực, thở dài.

Dù mở mắt hay nhắm mắt đều thấy Lục Áp, dáng vẻ ngông cuồng tự đại của hắn, dáng vẻ bát quái của hắn, dáng vẻ buồn bực của hắn, dáng vẻ sủng nịnh, đau lòng của hắn, cuối cùng là dáng vẻ tan nát cõi lòng mà không thể làm gì của hắn... Những dáng vẻ đó, hắn chỉ làm với nàng.

Nếu nói nàng động tâm khi được hắn giúp đỡ, âm thầm hân hoan khi hắn giải thích cho nàng về lí do gặp Ngao Nguyệt, ngoan ngoãn thuận theo khi hắn vẽ hoa lên trán nàng, vui vẻ thân mật khi hắn dẫn nàng đi ngắm trăng, vậy bây giờ nàng đang cảm thấy thế nào?

Những cảm xúc đó đều là bản năng.

Khi Ngao Khương hỏi nàng có thích hắn hay không, nàng theo bản năng lùi một bước, khi Lâm Kiến Nho ở phàm giới tặng đồ cho nàng, nàng cũng trốn chạy như thế, đó đều là bản năng.

Chỉ là một bên là bản năng tiếp nhận, một bên là bản năng cự tuyệt.

Nàng mở mắt ra, lại bất giác ngồi xuống.

Nàng thậm chí có chút tức giận với nỗi khổ tương tư này.

Lục Áp vẫn chưa từng xuất hiện, không biết hiện tại hắn nghĩ gì?

Là buông xuôi bỏ mặc rồi sao? Là một đao cắt đứt rồi? Hay là đang chờ nàng đây?

Nàng bỗng nhiên muốn nhìn thấu suy nghĩ của hắn.

... Cũng không nhất định phải gặp hắn, trước hết đi dò đường cũng được. Nếu vạn nhất, nàng thực sự không dám đối mặt.

Nàng quá nhớ hắn.

Mặc dù tất cả đều không có cách giải quyết, nhưng lén nhìn hắn một lần cũng được chứ?

Nhìn nơi hắn ở một lần cũng không sao.

Nhìn xem hàng ngày hắn đi qua nơi nào, tản bộ ở nơi nào, nghỉ chân ở nơi nào.

Hắn biết tất cả về nàng, nhưng một khắc này nàng mới phát hiện, hóa ra xưa nay nàng chưa từng tìm hiểu về hắn...

Là hắn không cho nàng tìm hiểu sao?

Không phải, ngoại trừ khi mới quen, sau đó đều là hắn chủ động cho nàng cơ hội nhìn thấu, chỉ là nàng vẫn không để trong lòng.

Nàng luôn cảm thấy thiên hạ không có buổi tiệc nào mà không tàn, theo bản năng từ chối bước vào thế giới của hắn.

Nhưng hắn chưa từng không muốn cho nàng tìm hiểu.

Khi ấy, kỳ thực hắn cũng hi vọng nàng cảm thấy tò mò về hắn đi?

Hắn vẫn luôn một mực đợi nàng...

Tim nàng như bị dao cắt, đeo vòng lên tay, đi ra khỏi cửa.

Gió lạnh thổi qua khiển mắt nàng đau nhức.

Tiểu Tinh đứng dưới hành lang cho A Phục ăn liền hỏi: " Cửu Cửu, ngươi đi đâu vậy?"

Nàng yên lặng một lát, trả lời: " Ta ra ngoài một lát."

Nảng đẩy cửa, bước ra đường, mới đầu còn bước chậm rãi, sau đó dần trở nên vội vã.

Những phố lớn ngõ nhỏ này, nàng và Lục Áp thường cùng nhau đi qua, bây giờ nàng còn đang đi, hắn lại không ở đây.

Nàng chạy đến Nam Thiên Môn, bay vào biển mây mênh mông phía trước.

Nàng chưa từng đến Tam Thập Cửu Trọng Thiên, cũng không biết đường đi thế nào, thế nhưng một khi đã quyết định, nàng nhất định sẽ tìm được.

Chỉ mong hắn vẫn còn ở đó...

Chỉ cần hắn vẫn còn ở đá.

Lục Áp lại đứng trước lò Dương Giác đốt Linh Đang.

Mỗi một canh giờ, hắn lại ném vào trong lò một thanh củi nữa.

Linh Đang đã sợ hãi đến phát run: " Có bản lĩnh thì ngươi trực tiếp luyện hóa ta đi!"

Chiêu trò này không phải dành cho anh hùng hảo hán, nó đường đường là bảo linh, căn bản không dính chiêu này!

Lục Áp không để ý tới nó, chỉ ung dung thong thả ném thêm vào một thanh củi nữa.

Hắn đã sớm phá giải vận khí của Linh Đang trên người mình, hắn còn nhiều thời gian. Dám ỷ mình được Nguyên Linh chế tạo ra mà ngay cả hắn cũng dám động vào, đây không phải chán sống thì là gì? Hắn trị người khác không được, chẳng lẽ còn không trị được nó?

Hắn trừng cái lò, cái lò như hiểu ý, ngọn lửa lập tức bùng lên.

Linh Đang bị đốt đỏ bừng, lần này đến nói năng lưu loát cũng không nổi nữa, chỉ có thể gào thét liên tục.

" Ta nói này lão Tứ, đệ thấy đủ chưa? Linh Đang này dù sao cũng là sư phụ tặng ta, đệ không thể đối xử với nó như vậy!"

Hỗn Côn đứng sau kháng nghị. Cái tên này cũng thật là không dễ buông tha, đầu tiên là bảo Cửu Vĩ Hồ đến cung hắn trộm lén, trộm không được lại bảo người ta tới treo đầu dê bán thịt chó, nghĩ hắn không biết sao! Lần này thì được rồi, Cửu Vĩ Hồ không thành công, chính hắn liền ra tay. Vị đệ đệ này quả nhiên không thể rảnh rỗi, đi tìm cô nương của ngươi đi có phải tốt không a.

" Thánh Tôn cứu ta!" Linh Đang thấy thế cũng khóc thét lên.

Lục Áp lại liếc cái lò, thổi một hơi, chỉ nghe thấy Linh Đang kêu thảm một tiếng, run lẩy bẩy.

Hỗn Côn không nhìn nổi nữa: " Nếu đệ rảnh rỗi đến sợ, không bằng giúp ta đi đào đất?"

Lục Áp nhìn ngọn lửa hừng hực trong lò, đứng lên, Thanh Loan liền lập tức bưng chậu nước rửa tay tới. Rửa tay xong, hắn ngồi lại xuống giường: " Huynh rảnh rỗi như vậy, không bằng về trước đào đất của huynh đi?"

Hỗn Côn không nói được gì.

Lục Áp liếc mắt, cũng không tức giận.

Ban đầu là ai cười trên sự đau khổ của người khác khi hắn đụng phải Linh Đang? Nếu khi trước biết nhìn hắn mà cười, bây giờ sao lại không chịu nổi? Hắn còn chưa làm gì vị sư huynh này đâu.

" Bất kể nói thế nào, nếu không gặp tử cảnh, đệ cũng không gặp được nha đầu kia, không phải sao?"

Hỗn Côn không cứng đối cứng với hắn, chuyện hư hỏng của Lục Áp và Quách nha đầu làm sao có khả năng hắn không biết được? Không chỉ hắn biết, Nữ Oa cũng biết. Hắn thật không nghĩ tới, Lục Áp chọn tới chọn lui lại đi chọn một tiểu Hóa Thần ngay cả tiên nhân cũng không phải. Đương nhiên, chọn người nào đối với họ cũng không có gì khác biệt, đằng nào cũng có ai mạnh hơn họ được đâu.

Mấu chốt là, chính ngươi chọn nha đầu cách ngươi nhiều tuổi như vậy, sau đó chịu ủy khuất, cũng không thể phát hỏa với pháp khí của ta đi?

" Nói như vậy, ta còn phải cảm tạ các ngươi."

Lục Áp ném qua một ánh mắt như dao.

" Là sự thật mà." Hỗn Côn nhún vai, " Nếu không phải nhờ nó, đệ không gặp được nàng, cũng không thể cùng nàng hết ăn lại ngủ nghỉ."

Thấy sang bắt quàng làm họ, lại còn nói là bị sư huynh muốn soán vị truy sát? Nghĩ tới đây, Hỗn Côn liền tức giận đến đau tim.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện