Đồng thời, nàng cũng dặn đám Tiểu Tinh ở nhà, nếu nghe được phong thánh gì bên ngoài cũng đều phải nói cho nàng biết, đặc biệt là các loại hình bát quái. Vương Mẫu theo dõi hành tùng của chồng mà, tin tức trên đời này cái gì cũng truyền đi nhanh, chỉ có bát quái đó như là con ếch trong mắt con muỗi, càng muốn manh mối, manh mối càng bỏ chạy.

Mộ Cửu trong quá trình thăm dò trái lại lại có thời gian cùng Lục Áp ra ngoài dạo phố.

Đương nhiên, số lần như vậy cực kì ít.

Bởi khách mời đến nhà dần dần nhiều lên, ngoại trừ Lưu Tuấn thường xuyên đến quỵt cơm thì thỉnh thoảng còn có Hồ Vương đến thăm nhi tử, khi không có thời gian thì phái Mộ Dung Liệu Diệp đến. Mộ Dung Liễu Diệp vừa đến liền hỏi Mộ Cửu đã luyện mị thuật đến đâu rồi, còn hỏi đã tiến triển đến mức độ nào với Lục Áp rồi, quả thực quá bát quái.

Đại Bàng Cung tại Phạm Khâu Sơn cũng phái người đến thỉnh an lão tổ tông Lục Áp, nhưng Mộ Cửu đều biết, bề ngoài là thỉnh an, thật ra cũng là đến thăm Thượng Quan Duẩn, mỗi khi nhìn thấy Thượng Quan Duẩn giúp đỡ Tiểu Tinh làm việc nhà, mấy lão giả họ đều không đành lòng, nhưng lại không dám nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là xắn tay áo tự mình tới thay Thượng Quan Duẩn, khiến Tiểu Tinh muốn trách mắng cũng không tiện.

Được hai lần, Thượng Quan Duẩn liền không cho họ tới nữa.

Người trong nhà đều có người thân đến thăm, chỉ có A Phục là không có, tuy nó không biết nói, nhưng mỗi khi như thế tâm tình đều xuống rất thấp, Tiểu Tinh đem đùi gà mà nó thích ăn nhất bày ra trước mặt nó, nó cũng chỉ há cái miệng nhỏ ra gặm, gặm hai cái liền sâu kín quay ra cửa xuất thần.

Mộ Cửu thấy nó như vậy, trong lòng cũng không dễ chịu, thỉnh thoảng mang nó đến phòng mình ngủ, bồi tiếp nó.

Khi Hồ Vương đến, Duệ Kiệt cũng bảo lão đừng đến nữa, hắn muốn chuyên tâm tu luyện với sư phụ. Hồ Vương kiên trì một lúc cũng không có kết quả, cũng thật sự không quay lại.

Cho dù như vậy, ánh mắt của A Phục vẫn rơi vào mắt Mộ Cửu, từ khi nhặt được nó đến giờ đã sắp một năm, cũng chưa có người nào cầm công văn tới nhận, lẽ nào nó đúng như Mộ Cửu nói, sinh ra từ tảng đá sao?

Lục Áp lấy lông, móng tay, cả máu của nó để kiểm tra, nhưng căn bản không tìm ra nửa điểm, trí nhớ của nó trước khi theo Hằng Nga tiến vào Thiên Đình đều trống rỗng, cũng không biết trước đây nó đã trải qua chuyện gì.

Ngày hôm đó, tan làm xong, Mộ Cửu chuẩn bị dẫn nó ra ngoài đi dạo. Mới đi đến cửa viện, nàng liền nhìn thấy có hai người đang đứng bên ngoài, hoá ra là Vân Ly Thường mang theo Hạc thị vệ đang đứng trước cửa.

Vân Ly Thường thấy nàng cũng không ngạc nhiên chút nào, lập ức kính cẩn cúi người hành lễ.

Mộ Cửu kinh ngạc há miệng nửa ngày mới ngậm được lại: " Sao ngươi lại tới đây?"

Không phải lại có phiền toái gì muốn tìm nàng chứ?

Còn chưa nghĩ kĩ xem nên rút lui hay nên nói vì nàng quá bận nên không giúp được, Vân Ly Thường liền mỉm cười mở miệng: " Tại hạ có chuyện mà đến, kính mời Đạo Tổ và đại nhân ba ngày sau đến tham dự tiệc cưới của Vân Tích, đây là thiệp mời." Nói rồi, hắn cầm hai tấm thiệp màu đỏ tươi từ trên tay Hạc thị vệ đưa tới.

Mời họ đến dự tiệc cưới?

Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng, quan hệ giữa nàng và Vân gia tốt như vậy sao? Hơn nữa còn là Vân Ly Thường tự mình đến đưa thiệp, hẳn là hắn đến vì Lục Áp đi? Có điều, coi như là vì Lục Áp, nàng cũng không muốn như vậy.

" Phượng Quân khách khí rồi, như vậy ta không đảm đương nổi. Lục Áp đang ở trong phòng, nếu không ngươi hãy trực tiếp đi tìm hắn đi?"

Nàng cuối cùng vẫn cầm thiệp mời trong tay mà không trả lại, đây là chuyện vui của người ta, nàng không tiện làm hắn mất hứng.

Vân Ly Thường nói: " Đạo Tổ đương nhiên là muốn mời, chỉ là tại hạ cũng thật lòng muốn mời đại nhân. Chuyện lần trước, nếu không phải đại nhân ra tay, chúng ta không thể thỉnh cầu được Đạo Tổ, nếu Đạo Tổ không đến, Vân gia ta cũng không có hôm nay. Bởi vậy, trong lòng Hoả Phượng tộc chúng ta, địa vị của cô nương và Đạo Tổ là như nhau."

Mộ Cửu không thể không thừa nhận, lời nói của hắn khiến nàng rất hưởng thụ.

Mặc kệ hắn là thật lòng hay giả tạo, ít nhất hắn cũng biết nói như vậy.

Nàng suy nghĩ một chút, sau đó gọi Duệ Kiệt: " Báo cho sư phụ ngươi, nói Phượng Quân Ngọc Lĩnh Sơn gửi thiệp cưới cho hắn." Nói xong, nàng quay đầu nhìn Vân Ly Thường, " Ngươi vào đi. Ta còn có việc, thứ lỗi không đi cùng được."

Vân Ly Thường khom người, lẳng lặng đợi nàng đi xa, lúc này mới theo Duệ Kiệt vào sân.

Mộ Cửu dẫn A Phục đến thăm Doãn Tuyết Như ở Tử Linh uyển, uống hai chén trà, lại hàn huyên một hồi mới trở về, Vân Ly Thường đã rời đi.

A Phục tìm Duệ Kiệt chơi, nàng cũng trực tiếp tới phòng Lục Áp, lập tức nhìn thấy hai tấm thiệp cưới đặt trên bàn, liền nói: " Chàng vẫn nhận? Lẽ nào chàng đáp ứng sẽ đến rồi?" Tuy nàng cho rằng từ chối thiệp cưới của người khác rất không thích hợp, nhưng lấy thân phận của Lục Áp mà nói, chính là có không đáp ứng cũng sẽ không ai dám nói hắn không tôn trọng người khác.

" Cũng không đáp ứng." Lục Áp trả lời, " Chỉ là ta thấy đồ án vẽ trên thiệp mời rất đẹp. Khi hai chúng ta kết hôn có thể tham khảo một chút."

Mộ Cửu không đề phòng, đến khi phản ứng được liền vung quyền đấm hắn hai cái.

Lục Áp mặc nàng đánh: " Xấu hổ cái gì, không sớm thì muộn cũng là như vậy."

Mộ Cửu gảy gảy búi tóc của hắn, Lục Áp không để ý tới nàng, nàng liền cười ha ha, cuối cùng ngồi xuống cạnh hắn, cầm chén trà của hắn mà uống: " Họ oanh oanh liệt liệt tìm tới cửa như vậy, chàng không sợ người của Thiên Đình đều biết chàng chính là Lục Áp?"

" Họ dám nói sao? Ta sớm đã để Thượng Quan Duẩn cảnh cáo Vân Tha và Ngao Sâm rồi, nếu họ không rõ ràng, lúc đó dạy dỗ cũng chưa muộn." Lục Áp nhún vai.

Nếu hắn đã nói như vậy, Mộ Cửu liền không sốt ruột thay hắn.

Đang nói chuyện, họ liền nghe tiếng Thượng Quan Duẩn gọi Tiểu Tinh.

Mộ Cửu lúc đầu không để ý, nhưng hắn gọi vài lần cũng không có tiếng trả lời, liền bước ra ngoài: " Sao vậy?"

Thượng Quan Duẩn cầm một rổ nấm đứng ngoài sân: " Vừa rồi chúng ta đi mua thức ăn, nửa đường ta rẽ vào mua nấm, bảo nàng về trước, nàng đâu rồi?"

Mộ Cửu suy nghĩ một chút, từ khi bước vào cửa đến giờ đúng là chưa thấy Tiểu Tinh, liền bước ra ngoài cửa, định đi tìm nó.

Vừa bước chân ra ngoài, nàng suýt nữa đã đâm phải Mộ Tiểu Tinh đang quay về.

" Ta vừa đi qua Thiên Binh Doanh, thấy Lương Thu Thiền khóc lóc thảm thiết, lao ra khỏi đó, không biết đã xảy ra chuyện gì, vì thế mới quay về muộn."

Nó một bên vuốt mũi Mộ Cửu, một bên ném cái rổ trong tay cho Thượng Quan Duẩn, hổn hà hổn hển nói.

" Lương Thu Thiền?" Mộ Cửu nhướn mày, " Vì sao nàng ta lại khóc?"

Thiên binh trong Thiên Binh Doanh còn chưa dám bắt nạt người khác đến mức khóc lóc đâu, đúng là mới mẻ.

" Không sai. Nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn rất thương tâm." Tiểu Tinh đối với Minh Nguyên Tông cũng đầy một bụng oán niệm, nó cũng không quên vì họ làm loạn ngoài Nam Thiên Môn mà Mộ Cửu đã ném nó qua đâu.

Mộ Cửu liền nhíu mày.

Từ khi nàng biết chuyện Lâm Kiến Nho giá hoạ cho Cơ Vịnh Phương, đồng thời hại chết nàng ta, nàng liền không quan tâm đến chuyện của họ nữa. Chuyện trước mắt tuy khiến nàng nghi hoặc nhưng cũng không muốn để ý tới, bởi vậy liền nói với Tiểu Tinh: " Về sau, chuyện của Minh Nguyên Tông, bao gồm của chuyện của Lâm Kiến Nho, chúng ta không nên dính dáng tới. Họ không dễ chọc vào đâu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện