Nhưng một lát sau, Ngao Sâm liền hít một hơi thật sâu, nói: " Cô nương không phải người ngoài, nếu như chỉ cần bảy ngày, tại hạ đúng là có thể đáp ứng. Chỉ cần ta chuẩn bị trước, không có Băng Phách Dương Khoá mấy ngày cũng không gây ra vấn đề gì lớn, nhưng nếu vượt quá bảy ngày liền sợ có chút khó khăn."

Tinh thần Mộ Cửu phẩn chấn: " Chuyện này đương nhiên ta có thể hiểu. Vô luận thế nào, trong vòng bảy ngày, ta nhất định sẽ trả. Nhưng dù vậy, ta cũng không hi vọng Long Vương gắng gượng đáp ứng ta."

Ngao Sâm nghĩ một hồi rồi nói: " Ta cần phải chuẩn bị một chút, hai tháng sau là được."

Hai tháng cũng không phải vấn đề gì, thậm chí có thể nói rất nhanh. Mộ Cửu không có ý kiến, nghiêm túc cúi người cảm tạ hắn.

Trở lại Thiên Đình, việc đầu tiên nàng làm là viết một phong thư, bảo A Phục ngậm lấy đưa cho Lâm Kiến Nho.

Sags sớm hôm sau, khi nàng đến nha môn đã thấy hắn đứng ở đó.

" Long Vương thật sự đồng ý cho ta mượn Băng Phách Khoá sao?"

Mộ Cửu gật đầu: " Có điều hai tháng sau mới có thể ấy. Hơn nữa, trong vòng bảy ngày nhất định phải trả. Chuyện này nhất định ngươi phải đáp ứng ta, hơn nữa nhất định phải làm được, nếu không, e là hậu quả sẽ không phải điều ngươi có thể thừa nhận được."

Nếu Băng Phách Dương Khoá không trở về tay Ngao Sâm, việc đầu tiên hắn làm sẽ không phải tìm nàng, mà là nhất định sẽ liên hợp với Vân gia tiêu diệt hắn rồi mới đi tìm nàng gây phiền phức. Nàng cũng không nói phóng đại, đây là sự thật, hắn nhất định phải rõ ràng.

Lâm Kiến Nho suy nghĩ lâu như vậy, cuối cùng cũng cầu xin nàng, há có thể không hiểu được hậu quả này? Hắn nghe xong, thở phào nhẹ nhóm, hít sâu vài hơi mới ngẩng đầu lên: " Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không gây khó dễ cho ngươi."

Nói xong, hắn liền đứng lên, bước nhanh ra ngoài.

Mộ Cửu nhìn hắn biến mất ngoài cửa, mù mịt thật lâu mới tản đi.

Người đi hắn, không biết cuối cùng sẽ rơi vào kết quả thế nào?

Tuyệt đối không được tái phạm mới được.

Lâm Kiến Nho sau khi nghe được tin tức chính thức từ này liền biết ý không đến quấy rầy nữa.

Suy nghĩ của hắn vẫn tương đối sâu xa, Mộ Cửu xem như là người hắn tin cậy nhất bây giờ, không nói tới điều này, chí ít trước mặt hắn, nàng xưa nay đều có sao nói vậy, chưa từng hãm hại hắn, mặc dù biết hắn đã từng làm gì nhưng vẫn giúp hắn, nếu đến con đường này cũng bị đóng kín, hắn sẽ phải ngồi chờ chết.

Thời gian trôi qua chừng mười ngày, tất cả đều vẫn bình thường.

Tinh lực của Mộ Cửu gần đây đặt lên hai việc, thứ nhất là công vụ, thứ hai là hành tung của Ngọc Đế.

Nàng không tra được Ngọc Đế có vấn đề gì, Vương Mẫu khi hỏi nàng ngược lại cũng không thúc giục, nàng liền thay đổi sách lược, không tiếp tục theo dõi hắn hàng ngày nữa, chỉ khi nghe thấy tiếng tiêu xuất cung của Ngọc Đế vang lên mới đi theo, như vậy có thể tránh bị phát hiện.

Chuyện xui xẻo này khiến Mộ Cửu luôn cảm thấy lưng bị gai đâm, hận không thể tra được ngay lập tức để nhổ nó đi. Nhưng, dù nàng không muốn làm thì cũng hết cách, hoàng lăng của nàng nằm trong tay Vương Mẫu, bà ta chỉ cần đưa cho Ngọc Đế, Ngọc Đế nhất định sẽ lột da nàng.

Có điều Vương Mẫu cũng động viên nàng không ít, tiên đan tiên quả gì đó có trong tay đều cho nàng... Làm việc tư cho đại lão bản như thế cũng có chỗ tốt, tiền boa nhiều. Hơn nữa, Mộ Cửu cũng phát hiện, thực ra Vương Mẫu có vẻ hung ác nhưng vẫn dễ nói chuyện, cũng sẽ không tự nhiên ra lệnh cho người khác, nếu như không có người khác, bà ta thường tự động thủ bóc vỏ trái cây, cũng không làm khó nàng.

Điều này vô hình trung khiến nàng làm tiên sai càng thêm tò mò.

Hôm đó, khi đang chuẩn bị rời nha môn, một tiên nga trong Dao Trì bỗng nhiên vội vã tiến vào, khi đến trước mặt nàng liền nói: " Nương nương bảo ta đến truyền lời, tối nay bệ hạ dự định ra ngoài, đã lén lút sai người triệu hoán toạ kỵ, ngươi nhanh chân bám theo đi."

Mộ Cửu vừa nghe vậy liền lập tức lên tinh thần!

Không phải nàng có hứng thú với chuyện này, mà là càng xong việc sớm, nàng sẽ càng ung dung!

Vì vậy, nàng liền lập tức mang theo A Phục lén lút chạy đến cửa hàng nhỏ đối diện Lăng Tiêu Điện, chờ Ngọc Đế điều khiển Kim Trảo Phi Long xuất cung.

Nếu Ngọc Đế chính thức muốn đi dạo cửu thiên thì tự có long liễn, nhưng nếu dùng đến toạ kỵ Kim Long thì tất nhiên là muốn xuất cung trong im lặng. Vương Mẫu nếu đến điểm tin tức ấy mà không còn không nắm rõ thì cũng không thể độc bá hậu cung rồi. Mà sở dĩ bà ta không để thân tín theo dõi, đương nhiên là vì sợ bại lộ, khiến Ngọc Đế nhận ra đó là người bà ta phái đi.

Mộ Cửu đã sớm suy nghĩ được những thứ này, bởi vậy, đến cả lời giải thích khi Ngọc Đế phát hiện ra mình bị nàng theo dõi nàng cũng đã sớm nghĩ ra rồi. Không phải nàng và Ngọc Đế cũng có bí mật sao? Đến lúc đó, chỉ cần thể hiện hẳn hoi, xác suất Ngọc Đế hoài nghi nàng so với người khác thì thấp hơn nhiều, mà hắn cũng sẽ tuyệt đối không nghĩ đến nàng là do Vương Mẫu sai bảo.

Nói tới điểm này, Mộ Cửu cũng không thể không khâm phục tâm kế của Vương Mẫu, bằng thủ đoạn của bà ta, Ngọc Đế mà muốn ra ngoài ăn vụng thì quả là chuẩn bị thắt cổ, là chán sống a!

Ngồi một lát, nàng cũng không thấy trong cung có xa mã rời đi, đừng nói gì đến Kim Long toạ kỵ.

Khi đang hoài nghi tin tức của Vương Mẫu có phải sai rồi hay không, cửa cung liền mở ra, từ bên trong tràn ra một đám mây mù, sau đó là kim quang lấp lánh, một con cự long dài chừng ba, bốn trượng uy vũ xuất hiện, trên lưng còn đeo một chiếc yên hoa lệ khảm từ đủ loại bảo thạch, trên yên là một thân kiệu tinh xảo nửa trong suốt chạm trổ hoa văn, bên thân kiệu là rèm che buông xuống, bên trong hình như có người ngồi.

Mộ Cửu lập tức đứng lên, nhìn hai hàng tám tiên nga nâng trên tay vàng ngọc như ý và các loại nhạc cụ liền nhanh chóng cưỡi lên lưng A Phục, tung Tránh Tiên Thường choàng lên cả hai, bám theo ở phía xa.

Thế nhưng, cứ đi như vậy mấy chục dặm, nàng bỗng nhiên lại cảm thấy không đúng. Dáng vẻ này của Ngọc Đế tuy rằng không phải bãi nguyên bộ nghi trượng nhưng cũng là gõ trống khua chiêng, ai cũng biết, thật giống như là đang đi làm công vụ?

Nàng liền gan lớn bay về phía trước, vừa nhìn thấy người bên trong kiệu, đây đâu phải Ngọc Đế? Vốn là chấp sự quan bên người hắn!

Cái tên này, lại còn chơi trò mãn thiên quá hải*?

*Mãn thiên quá hải: Dối trời qua biển.

Truyện kể có ông vua nọ, rất là sợ nước, sợ thuyền, không dám tới gần sông nước chứ đừng nói là biển. Một ngày nọ, Vua thân chinh dẫn quân đánh giặc. Khốn nạn thay con đường ngắn nhất là vượt biển. Thế là các vị quân sư bàn nhau dùng kỹ thuật này. Họ dựng trướng trên ván gỗ lớn và cùng vua uống rượu, xem múa hát. Lúc vua phê phê rồi thì lẳng lặng bê cả cái ván gỗ lên thuyền trong khi cuộc vui vẫn cứ diễn ra bung lụa. Thế rồi thuyền lớn vượt qua eo biển, sang tới bên kia mà vua vẫn chả biết gì cả. Vậy là đạt được mục đích. Vua là con giời. Man thiên là dối giời, lừa trời mang qua biển.

Ý nghĩa của câu này là: Dù có giấu mình trong đêm đen hay bóng tối, dù có chui vào những nơi cô lập hay nấp sau màn chắn, tất cả đều chỉ đem lại sự nghi ngờ của đối phương. Để giảm sự nghi ngờ, ta cần phải thản nhiên như chẳng có chuyện gì, che giấu ý định thực sự đằng sau những hoạt động thường ngày.

Qủa nhiên là có vấn đề!

Nàng lập tức không nói hai lời liền quay người trở về, đến cửa cung, nàng liền hỏi thăm Hạc lão bản bán mì rằng lão có thấy người nào từ trong cung đi ra không. Hạc lão bản liền chỉ về phía Tây Bắc: " Ta không thấy ai đi ra từ cửa cung, chỉ thấy có một tia linh quang trong lúc nhiều mây bay về hướng kia." Nàng lại hỏi đã được bao lâu, lão lại đáp: " Nửa chén trà trước."

Mộ Cửu lập tức để lại hai quan ngọc tiền, sau đó cưỡi A Phục bay về phía Tây Bắc.

Ngọc Đế nói thế nào thì cũng là đệ tử của Hồng Quân, là quân chủ của lục giới, được Thiên Đạo bảo hộ, đương nhiên không phải là người mà một tiểu trong suốt như Mộ Cửu có thể theo kịp. Thế nhưng, địa thế Tây Bắc rộng lớn thông thoáng, chỉ có núi non trùng điệp, căn bản không thể đi bộ được, hơn nữa còn là ma sơn, vì vậy không có vị tiên nhân nào cư trú. Ngọc Đế cũng chỉ có thể lựa chọn đáp mây phi hành trên trời.

Có thần lực của A Phục, bởi vậy mới bay không được bao lâu, Mộ Cửu liền mơ hồ nhìn thấy tường thuỵ chói mắt dao động phía trước, cẩn thận hạ xuống, hẳn đó là mục tiêu của nàng không sai.

Nơi này không có người khác, mặc dù không thể chắc chắn nhưng cũng chỉ có một khả năng.

Ngọc Đế cũng quá giảo hoạt, trên không trung vừa đi vừa dừng bước, quay đầu nhìn xung quanh, cuối cùng cũng bay đến một ngọn núi cao phía Đông Cửu Châu, lúc này liền hạ mây xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện