Mộ Cửu tuy rằng không thấy rõ mặt mũi của hắn, nhưng nàng cảm thấy hắn đang nhìn nàng.

Tuyệt đối chính là đang nhìn nàng!

Nàng có chút nghĩ không ra.

Nhưng bất kể nói như thế nào, tình cảnh đó xảy ra nhanh đến mức giống như ảo giác.

Cứ suy nghĩ như vậy trong chốc lát, cảnh tượng hai bên đường đã sớm thay đổi, những ngọn núi, sông hồ được tắm dưới ánh trăng như được nạm từ bảo thạch gấm vóc, mà Ngọc Đế cũng đi về bằng đường cũ, tiến vào Tây Thiên Môn, về Lăng Tiêu Điện.

Nàng thu lại tâm tình rồi mới quay về nhà.

Trong nhà, Tiểu Tinh chuẩn bị đồ ăn chô Mộ Cửu, đang lo lắng có nên làm thêm cho nàng món canh nấm không liền nghe tiếng cửa viện đẩy ra, nàng đã về rồi.

" Sao lại về muộn như vậy" Tiểu Tinh vội vã ra đón, vừa đến trước mặt, nhìn thấy sắc mặt nàng có chút không ổn lại nói, " Tại sao sắc mặt cũng kém như vậy? Lẽ nào Ngọc Đế phát hiện ra ngươi? Mắng ngươi sao?"

Mộ Cửu cười nói: " Sao có thể? Làm sao có khả năng lần đầu theo dõi lại để hắn phát hiện được."

Nói xong nàng liền buông kiếm, thuận thế ngồi xuống cạnh bàn, rót một chén trà.

Nàng cũng biết sắc mặt mình không được tốt, nhưng Tiểu Tinh sẽ không nói lung tung, vì thế vẫn nghĩ đến chuyện nguy hiểm vừa xảy ra ở núi Thái Sơn.

" Ô ô..."

A Phục lại đang cắn váy nàng.

Nàng định thần lại, hoá ra Tiểu Tinh đã mang hết cơm nước lên bàn.

Cơm nước xong xuôi, nàng muốn đi tìm Lục Áp để tâm sự, nhưng Lục Áp mang Duệ Kiệt đi ra ngoài đến giờ vẫn chưa về, liền không thể làm gì khác hơn là về phòng mình trước.

Nàng ngủ nửa chừng, mơ hồ nghe được có người đẩy cửa tiến vào, đến bên giường vuốt ve trán nàng, sau đó đi ra ngoài lúc nào nàng cũng không rõ, nhưng ngẫm lại, ngoài trừ Lục Áp thì cũng không có ai khác, bởi vậy nàng không hề để trong lòng.

Sáng hôm sau, bởi còn phải đến gặp Vương Mẫu phụng mệnh nên nàng liền tuỳ tiện ăn hai cái bánh bao, định ra ngoài. Lúc ăn cơm cùng Tiểu Tinh, nàng mới biết sư đồ Lục Áp hôm qua phải đến gần sáng mới trở về.

Vây tối hôm qua nàng cảm giác có người sờ trán nàng, đó là ai?

Chẳng lẽ là nàng nằm mơ sao?

Đến Lăng Tiêu Điện, chấp sự quan thấy nàng là khách quen nên cũng không cần nói nhiều, lập tức dẫn tới Động Quang Các, nơi ở của Vương Mẫu

Vương Mẫu đang nói chuyện cùng Tam công chúa Thiều Âm, nghe nói Mộ Cửu đến liền tìm cớ đuổi Thiều Âm ra ngoài.

Mộ Cửu đem sự tình xảy ra tại núi Thái Sơn nói một lượt, Vương Mẫu nghe xong liền lập túc nhíu mày, hỏi: " Ngươi không vào trong xem?"

" Ta không vào được." Mộ Cửu thành thực đáp.

Vương Mẫu liền hừ lạnh: " Nếu chỉ là đi gặp Kim Hồng thì có cái gì phải tránh người? Kim Hồng và hắn quen biết từ nhỏ, tám phần mười là có vấn đề!"

Mộ Cửu tuy rằng cũng cảm thấy trong chuyện này có vấn đề không nhỏ, nhưng nàng há có thể tuỳ tiện nói ra? Tại nơi này người nào nàng cũng đều không chọc nổi, tuỳ tiện lấy ra một người cũng có thể đè chết nàng.

Mặc dù vậy, Vương Mẫu vì muốn nịnh nọt nô tài là nàng liền vẫn che giấu lương tâm mà nói: " Ngươi làm không tệ, biết bảo vệ hành tung quan trọng. Tạm thời cứ về trước, hai ngày này nếu có thêm động tĩnh gì ta liền lại thông báo cho ngươi." Thuận tiện còn thưởng nàng hai trái bàn đào, lại nói, " Làm xong việc này, ta không chỉ trả lại hoàng lăng cho ngươi, hơn nữa đến lúc đó còn cho phép ngươi đến tham dự hội Bàn Đào."

Mộ Cửu cúi đầu tạ ơn.

Nàng cái gì cũng không muốn, nếu có thể để nàng không phải làm mấy chuyển hư hỏng này, nàng có thể ngay cả hoàng lăng cũng không cần.

Nhưng ngược lại nàng cũng đủ tốt với Ngao gia, nếu không làm được thật thì nàng cũng không có cách nào. Để họ nhớ nàng theo cách này, nàng không muốn có được không?

Nhưng hiển nhiên là không được...

Nàng cầm hai quả đào đi ra khỏi cung, chuyện nàng đi làm việc xấu không cần nghĩ tới nữa.

Lục Áp cuối cùng vẫn là từ việc Tiểu Tinh bỏ một ít linh chi vào canh gà của Mộ Cửu mà nhìn ra điểm kì lạ.

Hắn liền quay về phòng, gọi A Phục tới, vươn tay điểm vào mi tâm của nó, lập tức biết được sự tình phát sinh đêm qua.

Sau khi Mộ Cửu trở về nhà, hắn cũng không nói gì, ăn cơm tối xong, chờ nàng mang hai quả bàn đào đến khoe khoang với hắn mới liền hỏi: " Đêm qua ở núi Thái Sơn đã xảy ra chuyện gì? Nàng có thấy rõ là kẻ nào, dùng tâm pháp gì không?"

Hắn mới chỉ từ ký ức của A Phục, nhưng trong trí nhớ của A Phục, công pháp của kẻ nọ chỉ là một luồng khí lưu động, hắn cũng không đoán được điều gì.

Mộ Cửu gần như đã không nghĩ đến chuyện này nữa, nghe hấn đột nhiên hỏi liền cẩn thận nhớ lại, trả lời: " Ta không thấy rõ đó là ai, hơn nữa tu vi của hắn sâu không lường được, khi đó ta đoán là tới trả thù, nhưng thứ nhất là vì ta vừa đến đó, còn chưa đủ tư cách để đắc tội với đối thủ mạnh như thế, thứ hai là hắn cũng không đuổi cùng giết tận, vĩ thế ta nghĩ ở núi Thái Sơn, ngoài Đông Nhạc Đại Đế không biết chừng còn có một vị đại thần khác."

" Nói bậy." Lục Áp nhíu mày nhìn nàng, " Đông Nhạc Cung ngoài Kim Hồng có tu vi cao một chút thì còn có đại thần gì?"

" Hoặc có thể là vừa vặn ngao du qua đó?" Mộ Cửu chần chừ, " Nói chung, ta nghĩ ngoại trừ khả năng trong lúc ta đi qua đã vô tình mạo phạm hắn thì không còn có khả năng nào hợp lý hơn, hơn nữa..." Nàng dừng một chút rồi nói tiếp, " Nếu hắn thật muốn đả thương ta, hắn cũng không có lý do gì mà cứ như vậy buông tha ta được."

Về phần vì sao sau đó hắn lại nhìn nàng, nàng đoán là chỉ có một khả năng, chính là vì trên người nàng có Kim Liên trấn trụ.

Nàng vừa nói như thế, Lục Áp cũng không có nói gì nữa. Nàng nói cũng có đạo lý, dù sao nàng trở về cũng không bị thương, cũng chưa bao giờ cố ý gây thù chuốc oán, tu vi lại thấp như vậy, làm sao có khả năng đắc tội với dạng cao thủ như thế.

Thế nhưng, không nên quên trên người nàng còn có bí mật chưa rõ, còn có luồng linh lực chưa giải thích được lúc trước, tất cả những điều dị thường chưa có câu trả lời không thể bỏ qua.

Hắn nhướn mày trầm ngâm một hồi, bỗng nhiên nhìn nàng, cười cười: " Nàng ấy, thực sự là càng ngày càng khiến ta hận không thể đem nàng một bước độ hoá luôn cho xong."

" Nếu có thể như thế thì quá tốt rồi." Mộ Cửu bày ra vẻ mặt đáng đánh đòn, " Ta rốt cuộc cũng có thể đi cửa sau một chút."

Lục Áp cầm quạt gõ đầu của nàng, sau đó liền bắt đầu quạt.

Thật ra Mộ Cửu cũng không thả lỏng đến vậy, sự việc nguy hiểm khi đó bản thân nàng đã trải qua, hình ảnh đối phương thần bí cũng luôn xuất hiện trong đầu nàng, nhưng ngày tháng trên Thiên Đình trôi qua quá an ổn, tất cả hung hiểm cũng dần dần bị lãng quên, nàng từ từ cũng đem chuyện này quên đi.

Thế nhưng Vương Mẫu hiển nhiên đối với việc Ngọc Đế xuất hành lần này rất để ý.

Ngày hôm đó, mới sáng sớm, Lưu Tuấn đã gọi nàng vào phòng công sự, dặn mười hai người họ mấy ngày này phải để ý trị an Thiên Đình thật cẩn thận, không thể để xảy ra vụ án gì lớn. Như Lai Phật Tổ muốn dẫn mấy vị Bồ Tát dưới trướng đến Thiên Đình làm khách mấy ngày nữa, vì vậy không thể để Tây Thiên có ấn tượng không tốt về Thiên Binh Doanh.

Tây Thiên vốn là lãnh địa của Phật Giáo, tuy rằng trên lý thuyết chính là cùng Thiên đình cai trị thiên hạ, thế nhưng thực lực của người ta cũng không yếu, hơn nữa Như Lai Phật Tổ là đệ tử của Hỗn Côn tổ sư, trước khi tái thế đã cùng Đại sư huynh của hắn là Chuẩn Đề Đạo Nhân sáng lập nên Tây Phương Giáo, sức ảnh hưởng khi đó có thể nói là không yếu hơn Xiển Giáo bây giờ chút nào, mà sau khi tái thế, Phật hiệu của Như Lai có sức lan toả vô biên, về lý thì Đông Phương Thần cũng phải tương đối tôn trọng họ.

Mộ Cửu hiểu được điều này, đương nhiên sẽ không thất lễ.

Vì vậy, nàng liền nghiêm chỉnh, cần thận trông coi việc ở Thiên Binh Doanh, không dễ dàng mới xử lý xong mọi chuyện để về nhà, vừa tới cửa liền thấy Tiểu Tinh mang theo Duệ Kiệt và A Phục đi dạo chợ bên ngoài Nam Thiên Môn. Nàng ngồi cả ngày nên cũng muốn hoạt động một chút, liền định tiện đường đi cùng họ, nào có biết mới đi được vài bước, bỗng nhiên một con Tất Phương Điểu bay đến trước mặt nàng, ngậm ống tay áo nàng, kéo nàng bay về hướng Thiên Đình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện