Editor: Lam Tuyền

Beta: Tử Nguyệt Minh

Mặc dù Mộ Cửu trong lòng đã coi nàng ta là tiểu tam mà Vương Mẫu nghi ngờ, nhưng lúc này nàng vẫn chưa có tâm tư đánh đồng nàng ta với loại người như Vân Khiển.

" Tiên Chủ có điều gì khó nói sao?"

Mộ Cửu thử hỏi Hằng Nga. Không biết nàng làm như vậy có giống được voi đòi tiên hay không.

"Không có."

Hằng Nga quay đầu nhìn sang nơi khác, không nói thêm câu nào nữa, cất bước đi ra hành lang ngoài đình.

Thỏ Ngọc không vội vã, bật nhảy theo sau. Mộ Cửu thấy vậy, lập tức nhân cơ hội đó lắc mình tới ôm nó lên, sau đó đuổi theo Hằng Nga, trả lại cho nàng ta.

" Tiên Chủ đã quên nó rồi này. Mộ Cửu thực sự thấy rất có lỗi vì đã làm phiền Tiên Chủ. Xin phép cáo từ."

Hằng Nga có chút hoảng hốt gật đầu, tiếp tục đi về phía trước.

Mộ Cửu nhìn nhúm lông thỏ trong tay, vô cùng cao hứng vỗ vỗ đầu A Phục: "Chúng ta cũng mau đi thôi!"

Hằng Nga và Thỏ Ngọc tiêu bất ly mạnh mạnh bất ly tiêu, nàng ta dù có đi đâu thì Thỏ Ngọc cũng nhất định sẽ đi theo! Vừa rồi khi ôm Thỏ Ngọc, nàng đã thuận lợi lấy được rất nhiều lông, nàng chỉ cần nhờ Lục Áp xem qua kí ức của Thỏ Ngọc, như vậy chẳng phải cũng như xem kí ức của Hằng Nga sao?

Lúc Mộ Cửu trở lại Thiên Đình, trời đã sẩm tối.

Nàng vừa mới nhận vụ án mới này nên tất nhiên sẽ không đến nha môn.

Duệ Kiệt đang cùng Tiểu Tinh đi ủ đậu, sau đó mang đi làm đậu luộc muối để hắn và A Phục vừa ăn vừa nói chuyện. Trong chum nước của Duệ Kiệt nuôi hai con cá mà sáng sớm hôm nay Mộ Cửu đã bảo hắn đi mua cho sư phụ hắn. Thằng nhóc này đúng là thành thật, sợ cá có vấn đề nên trước khi báo cáo với nàng vẫn nuôi chúng trong chum nước.

Mộ Cửu sau khi bước vào cửa liền đi rửa tay trước, sau đó biết Thế Ân đang ở trong phòng Lục Áp liền mang A Phục đi đến đó.

Lúc này, Lục Áp đang ngồi viết, trên bàn để ly trà có màu sắc vừa vặn, Thế Ân cung kính đứng dưới mài mực cho hắn, đường đường là thái tử điện hạ của Bạch Hồ tộc, trước mặc Lục Áp lại giống như một thiếu niên sùng bái thần tượng.

"Ta về rồi đây!"

Mộ Cửu bước nhanh vào phòng, đi đến trước mặt Lục Áp; còn A Phục thì như sao băng vọt đến bên cạnh Thế Ân.

Lục Áp nhìn nàng hừ một tiếng, tiếp tục viết nốt hai chữ mới dừng lại, Thế Ân thì lập tức ngồi xuống, đưa hai tay lên xoa đầu A Phục. Có vẻ như hắn đã chờ nó rất lâu rồi, trong ánh mắt chứa đựng đầy vẻ ôn nhu thương tiếc, dường như muốn hoà tan A Phục vậy.

"Ta mang về một nhúm lông thỏ!" Mộ Cửu lấy lông thỏ trong túi ra,"Hắng Nga không chịu nói ngày hôm đó nàng ta đã đi đâu, vì thế ta liền nhổ lông thỏ của nàng ta."

Nàng kể cho họ nghe những việc đã xảy ra, nhưng vì đang có Thế Ân ở đây nên lược mất việc nàng từng thấy Hằng Nga hẹn hò với Ngọc Đế.

Lục Áp cũng không nói thêm gì nhiều, biến ra chiếc gương đồng, đặt nhúm lông thỏ lên gương, sau đó liền vung tay về phía mặt gương. Trong gương dần hiện lên một tòa cung điện hoa mỹ, chính là Quảng Hàn Cung, cách đó không xa là Thỏ Ngọc và Hằng Nga đang tản bộ, có nhiều người, tiếng nói chuyện vang lên không dứt.

Hiển nhiên nó cực kì thỏa mãn đối với việc mình sinh ra là một con thỏ, bởi vì ... những hình ảnh tiếp theo đó đều trắng xoá, tốt hơn một chút thì có thể nhìn thấy vài người không rõ mặt, nhưng không nghe được gì, thậm chí còn có chút mơ màng mênh mông, có vẻ như nó hoàn toàn không để tâm đến những người và chuyện đó, hoàn toàn không có gì đáng kể.

Lục Áp tua nhanh hình ảnh, khi kéo tới gần cuối cùng rốt cục cũng xuất hiện một mảnh hình ảnh khá rõ ràng. Trên gương đồng xuất hiện hình ảnh các dãy núi, rừng rậm xanh mượt, Lục Thủy Trường Lưu, xung quanh hoa lá nở rộ, rõ ràng nhất là có rất nhiều thỏ...

Hình ảnh vẫn như cũ vẫn không có gì biến hoá, vẫn là một đám thỏ nô đùa ở trên bãi cỏ. Những con thỏ sống trên núi nhìn thấy Thỏ Ngọc liền cảm thấy vô cùng tò mò, không biết từ nơi nào chạy ra vây quanh nó, nhìn ngắm nhưng trước sau vẫn không dám đến gần. Cuối cùng, chắc vì Thỏ Ngọc cảm thấy chán nên liền quay mông nhảy về tới chỗ cũ.

Sau đó mọi thứ liền thay đổi, đứng trước mặt Hằng Nga và chiếc loan liễn của nàng ta là một người, thân thể như ngọc, mặc ngân giáp oai hùng, trên đầu đeo châu quan Song Long, chân đi đôi giày Huyền Để Kỳ Lân. Đằng trước nàng thì bỗng thấy một người thân thể như ngọc, mặc Ngân Giáp trên người, trên đầu đội Song Long đính châu quan, chân đeo giày huyền đế Kỳ Lân, nhìn kĩ hơn nữa, người này mày kiếm mắt sắc như sói, tràn đầy anh khí, nhưng lại không phải là Ngọc Đế!

Mộ Cửu lập tức sửng sốt, Hằng Nga rõ ràng là lén lút hẹn hò cùng với Ngọc Đế, tại sao bây giờ lại gặp gỡ nam nhân khác?!

"Đây là Ngô Cương." Lục Áp nói, "Có vẻ như họ đang nói chuyện gì đó."

Ngô Cương? Hắn chính là Ngô Cương!

Nàng còn tưởng rằng Ngô Cương là một đại nam nhân thô thiển lỗ mãng đấy!

Hai người trong hình đúng là như đang thương nghị chuyện gì đó, nếu không thì chắc chắn đã không mang dáng vẻ trầm tư đến như vậy. Chỉ thấy Hắng Nga vừa nhìn lên núi vừa nhíu mày, mà Ngô Cương thì lại chỉ tay về phía dãy núi xung quanh, nói chuyện với nàng. Nhưng bởi vì Thỏ Ngọc hoàn toàn không để ý họ làm gì nên căn bản cũng không nghe rõ nội dung nói chuyện của hai người

Mộ Cửu đang nghĩ xem họ đang làm gì thì đúng lúc này, bỗng nhiên có một bóng trắng từ trên núi lăn xuống giống một quả cầu tuyết, hướng về phía loan liễn, cuối cùng dừng lại trước mặt Thỏ Ngọc. Thỏ Ngọc sợ hãi, lập tức quay đầu bỏ chạy! Chạy được một đoạn, nó liền quay đầu lại nhìn, trên bãi cỏ là một một tiểu bạch hổ chỉ to khoảng hai thước, đang lắc lắc người để rũ vụn cỏ, mờ mịt nhìn tứ phía...

"A Phục!"

Mộ Cửu giật mình thốt lên, A Phục vốn đang nằm nhoài dưới chân Thế Ân cũng bật dậy, nhìn thấy hình ảnh này, ánh mắt dần dần lộ vẻ nghiêm trọng.

Hình ảnh tiếp tục chạy, Thỏ Ngọc hoảng sợ liền nhảy lên loan liễn. A Phục nghiêng đầu nhìn nó một lúc, bỗng nhiên giơ móng vuốt lên tỏ ý muốn leo lên cùng. Thế nhưng người nó vừa béo lại vừa ngắn, căn bản là không bò lên nổi, cuối cùng không thể làm gì khác, đành chạy vào khe hở đằng sau loan liễn nằm xuống!

" Chẳng trách khi A Phục vừa mới nhìn thấy Thỏ Ngọc ở Quảng Hằng Cung lại kích động như vậy."

Mộ Cửu trầm ngâm, lúc A Phục và Thỏ Ngọc mới liếc thấy nhau thì cả hai đều phản ứng cực kì kịch liệt, trước đó nàng còn tưởng rằng chúng là kẻ địch trời sinh, không ngờ lại là do cả hai từng biết nhau từ trước!

Thế Ân ôm A Phục, vuốt vuốt đầu nó.

Thỏ Ngọc đang ngồi trên loan liễn vô cùng đề phòng và sợ hãi.

Sau đó, loan liễn một đường đi về Thiên Đình.

Đến đây, lí do A Phục xuất hiện ở Thiên Đình đã rõ, cách tìm ra manh mối nhanh nhất chính là phải điều tra ngọn núi mà Hằng Nga và Ngô Cương đã gặp nhau kia.

Viền mắt của Thế Ân đã sớm đỏ bừng, mặc dù bây giờ vẫn chưa xác định chính xác A Phục chính là con trai của hắn nhưng trong lòng hắn cũng đã sớm nhận định chuyện này. May mắn nhờ những manh mối có được trong mấy ngày nay, hắn từ không có chút đầu mối nào có thể đi đến kết quả như thế này, mỗi manh mối thu được đều là những sự tiến bộ cực kì to lớn! Trong lòng hắn dù không bình tĩnh được, giữa lông mày thể hiện rõ sự sầu lo nhưng vẫn mang đầy sự hi vọng.

Mộ Cửu cũng cực kì cao hứng: "Đây là đâu? A Phục xuất hiện ở đây, chúng ta có thể đến tìm hiểu một chút."

"Đâu là Lôi Linh Sơn ở biên giới Bắc Hoang." Lục Áp nói, "Lôi Linh Sơn là ranh giới ngăn cách giữa Bắc Hoang và ngoại giới, cũng có thể coi như là một tấm bình phong, mặt phía Nam hùng vĩ tráng lệ, mắt phía Bắc hoang vu cằn cỗi, nơi này hẳn là phía Nam."

"Lôi Linh sơn?" Mộ Cửu nhíu mày trầm ngâm, "Cái tên này nghe thật quen tai."

Thế Ân liền nói: "Nếu nói mỗi Lôi Linh Sơn thì chắc ngươi có thể không biết, nhưng nếu nói đến Địa Linh Đấu, có lẽ ngươi sẽ có một chút ấn tượng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện