Mặc Linh ngủ một giấc dậy, đã là buổi chiều. Cô bò dậy khỏi chiếc giườn êm ái, lần mò xuống bếp.
Không thể không thừa nhận, cuộc sống mới thực sự vui vẻ. Đã rất rất lâu rồi cô mới có thể ngủ tới hơn 5 tiếng. Bình thường nếu không phải điên cuồng tu luyện thì cũng là nơm nớp lo sợ bị giết.
Nguyên chủ tuy có thuê người giúp việc dọn dẹp nhà cửa nhưng không có thuê người nấu ăn, một ngày ba bữa đều tự lo liệu.
Ừ, theo như ký ức trong đầu, nguyên chủ vốn nấu ăn rất ngon. Còn Mặc Linh tuy chưa bao giờ nấu ăn nhưng trong đầu ôm hi vọng vô cùng lạc quan rằng mình sẽ nấu ra một bữa cơm ngon.
Mặc Linh tiến tới bếp, thuần thục bật bếp ga lên. Nhưng do dùng lực tay quá mạnh, núm vặn lập tức bung ra.
Mặc Linh thượng thần: “…” Theo như cô nhớ, nếu cái núm này bung ra là hỏng. Mà nếu hỏng là không nấu được cơm.
Bạn thượng thần nào đó liền cầm núm vặn, muốn lắp lại vào bếp ga, nhưng vừa lắp lại chưa được mấy giây thì cái núm lại rơi. Quá trình nhặt-lắp-rơi lặp lại tuần hoàn hơn mười lần, cuối cùng Mặc Linh dứt khoát đặt cái núm sang một bên, quay ra khỏi nhà bếp.
Bản thượng thần không cần phải nấu ăn, bản thượng thần sẽ gọi đồ ăn. Người cao quý như bản thượng thần sao có thể nấu ăn được chứ.
Độc giả muốn bày tỏ: “Thượng thần thân yêu, cô không biết cứ nói thẳng.”
Do nguyên chủ cũng thường gọi đồ ăn ở bên ngoài, nên Mặc Linh lặp lại những trình tự trong trí nhớ, một chút cũng không gặp khó khăn.
Giải quyết xong bữa tối, Mặc Linh cầm điện thoại ngồi một chỗ trên giường, tìm hiểu về thế kỷ 21.
Thế kỷ 21, thế kỷ công nghệ, thời đại 4.0…
Những thông tin hiện ra vô cùng nhiều, Mặc Linh không chút ghét bỏ, cầm điện thoại tìm tư liệu suốt một buổi tối. Tuy trong đầu có ký ức nhưng cô cũng phải có một chút hiểu biết riêng về thời đại này, phải tự tìm hiểu, bằng không mỗi lần gặp thứ gì cũng sẽ lúng túng.
Hoàn cảnh của nguyên chủ cũng không phải tốt lắm. Cô đã mượn xác nguyên chủ sống lại thì cũng không thể để mất mặt, hủy hoại hình tượng nguyên chủ được. Nhất là, cuộc sống của nguyên chủ còn đặc biệt khó khăn hơn cô! Trên danh nghĩa, nguyên chủ là tiểu thư Mặc gia, tiểu thư độc nhất, là người kế thừa duy nhất của Mặc gia. Vốn vẫn luôn được cưng chiều như công chúa nhưng từ khi mẹ nguyên chủ mất thì mọi thứ đảo ngược lại. Vị trí tiểu thư Mặc gia trở thành hư danh trong nhà, kể từ đấy nguyên chủ bắt đầu rời khỏi nhà, sống một mình.
Ở nhà đã không tốt, ở trên trường nhân duyên của nguyên chủ cũng xấu chẳng kém! Nguyên chủ là học bá nhưng không lấy một người bạn. Aizz, hằng ngày nguyên chủ làm cái gì cũng đều làm một mình, nói dễ nghe là sống nội tâm, khó nghe chính là tự kỷ! Ngoài cái tên Mặc học bá, nguyên chủ còn được gọi là Mặc –tự-kỷ.
Mặc Linh cảm thấy thật đau đầu. Vì sao mà nhân duyên nguyên chủ lại có thể kém đến vậy được? Điều này thật không khoa học. Ngày mai là phải đi học rồi, sống ở môi trường xa lạ mà không lấy một chiến hữu...
Thượng thần bày tỏ, cuộc sống loài người quá mệt mỏi!
Không thể không thừa nhận, cuộc sống mới thực sự vui vẻ. Đã rất rất lâu rồi cô mới có thể ngủ tới hơn 5 tiếng. Bình thường nếu không phải điên cuồng tu luyện thì cũng là nơm nớp lo sợ bị giết.
Nguyên chủ tuy có thuê người giúp việc dọn dẹp nhà cửa nhưng không có thuê người nấu ăn, một ngày ba bữa đều tự lo liệu.
Ừ, theo như ký ức trong đầu, nguyên chủ vốn nấu ăn rất ngon. Còn Mặc Linh tuy chưa bao giờ nấu ăn nhưng trong đầu ôm hi vọng vô cùng lạc quan rằng mình sẽ nấu ra một bữa cơm ngon.
Mặc Linh tiến tới bếp, thuần thục bật bếp ga lên. Nhưng do dùng lực tay quá mạnh, núm vặn lập tức bung ra.
Mặc Linh thượng thần: “…” Theo như cô nhớ, nếu cái núm này bung ra là hỏng. Mà nếu hỏng là không nấu được cơm.
Bạn thượng thần nào đó liền cầm núm vặn, muốn lắp lại vào bếp ga, nhưng vừa lắp lại chưa được mấy giây thì cái núm lại rơi. Quá trình nhặt-lắp-rơi lặp lại tuần hoàn hơn mười lần, cuối cùng Mặc Linh dứt khoát đặt cái núm sang một bên, quay ra khỏi nhà bếp.
Bản thượng thần không cần phải nấu ăn, bản thượng thần sẽ gọi đồ ăn. Người cao quý như bản thượng thần sao có thể nấu ăn được chứ.
Độc giả muốn bày tỏ: “Thượng thần thân yêu, cô không biết cứ nói thẳng.”
Do nguyên chủ cũng thường gọi đồ ăn ở bên ngoài, nên Mặc Linh lặp lại những trình tự trong trí nhớ, một chút cũng không gặp khó khăn.
Giải quyết xong bữa tối, Mặc Linh cầm điện thoại ngồi một chỗ trên giường, tìm hiểu về thế kỷ 21.
Thế kỷ 21, thế kỷ công nghệ, thời đại 4.0…
Những thông tin hiện ra vô cùng nhiều, Mặc Linh không chút ghét bỏ, cầm điện thoại tìm tư liệu suốt một buổi tối. Tuy trong đầu có ký ức nhưng cô cũng phải có một chút hiểu biết riêng về thời đại này, phải tự tìm hiểu, bằng không mỗi lần gặp thứ gì cũng sẽ lúng túng.
Hoàn cảnh của nguyên chủ cũng không phải tốt lắm. Cô đã mượn xác nguyên chủ sống lại thì cũng không thể để mất mặt, hủy hoại hình tượng nguyên chủ được. Nhất là, cuộc sống của nguyên chủ còn đặc biệt khó khăn hơn cô! Trên danh nghĩa, nguyên chủ là tiểu thư Mặc gia, tiểu thư độc nhất, là người kế thừa duy nhất của Mặc gia. Vốn vẫn luôn được cưng chiều như công chúa nhưng từ khi mẹ nguyên chủ mất thì mọi thứ đảo ngược lại. Vị trí tiểu thư Mặc gia trở thành hư danh trong nhà, kể từ đấy nguyên chủ bắt đầu rời khỏi nhà, sống một mình.
Ở nhà đã không tốt, ở trên trường nhân duyên của nguyên chủ cũng xấu chẳng kém! Nguyên chủ là học bá nhưng không lấy một người bạn. Aizz, hằng ngày nguyên chủ làm cái gì cũng đều làm một mình, nói dễ nghe là sống nội tâm, khó nghe chính là tự kỷ! Ngoài cái tên Mặc học bá, nguyên chủ còn được gọi là Mặc –tự-kỷ.
Mặc Linh cảm thấy thật đau đầu. Vì sao mà nhân duyên nguyên chủ lại có thể kém đến vậy được? Điều này thật không khoa học. Ngày mai là phải đi học rồi, sống ở môi trường xa lạ mà không lấy một chiến hữu...
Thượng thần bày tỏ, cuộc sống loài người quá mệt mỏi!
Danh sách chương