Thân binh vốn đã ra khỏi doanh rồi, lại bỗng thấy Cấm quân như sói hổ vọt vào. Đội ngũ này hào hứng hơn là sợ hãi, bọn họ cho đến nay chưa từng đánh một lần sảng khoái nào, bất luận là ở Khuất Đô hay là Trung Bác đều bị kiềm chế, thật vất vả mới đối mặt tám đại doanh do Hàn Cận chỉ huy, đối phương lại giống như mì vắt, sờ một cái đã xẹp rồi. Hiện tại cuối cùng cũng đụng phải binh sĩ Biên Sa, cỗ sức lực như phát điên rồi kia vọt lên, Cấm quân rút đao nhanh chân xông tới.
Người của Biên Sa Liệu Ưng bộ tới không nhiều, dựa vào máy bắn đá đánh lén Biên Bác doanh, mắt thấy thắng lợi ngay ở phía trước lại bị đội ngũ nửa đường xông ra này đánh cho không kịp liệu được.
Cấm quân quanh năm tại Khuất Đô đều là chiến đấu trên đường phố, đao không dài như ở thiết kỵ Ly Bắc, nhưng lại đâm rất chuẩn xác. Trước khi Tiêu Trì Dã đảm nhiệm Tổng đốc Cấm quân, bọn họ là đội ngũ không hoàn chỉnh, chủ lực trong đó ở Khuất Đô có một tên gọi khác, tên là “quân tịch du hộ”, biết khốn nạn nhất, cũng biết làm biếng nhất. Nói cách khác, đây là một đội ngũ xảo quyệt. Bọn họ không phải vách tường chỉnh tề như thiết kỵ Ly Bắc, bọn họ chỉ cần có thể đâm xuyên quân địch, biện pháp hạ ba đường* cũng dùng.
*hạ ba đường: bụng, háng, cẳng chân. Trong võ thuật chiêu thức này được ví như một cách chiến đấu hung tàn, người bị tấn công có thể chết ngay lập tức
Lần này Biên Sa lại thành đối tượng bị tập kích, thân binh vòng trở về cắt đứt đường lui của chúng, người bên ngoài mang theo máy bắn đá cấp tốc rút lui, binh sĩ Biên Sa còn trong Biên Bác doanh chỉ có thể liều chết đấu cùng Cấm quân.
Đợi đến khi Ô Tử Dư có thể đứng dậy, thế lửa đã yếu dần. Thần Dương cầm đao kiểm tra thi thể, nói với Tiêu Trì Dã: “Chủ tử, đúng là người của Liệu Ưng bộ.”
“Máy bắn đá là trọng khí, di chuyển bất tiện, bọn chúng muốn mang theo lên đường ắt chạy không nhanh.” Tiêu Trì Dã nói với Đàm Đài Hổ, “Lão Hổ mang kỵ binh đuổi theo.”
Ô Tử Dư thấy thế lập tức nói: “Ngựa của ta còn có thể chạy, huynh đệ cưỡi ngựa của ta đi.”
Đàm Đài Hổ nói tiếng tạ ơn, liền xoay người lên ngựa. Cốt Tân quay đầu ngựa nói: “Lão Hổ cùng ta, chúng ta đồng thời truy theo.”
Bọn họ dẫn người đi khỏi, Biên Bác doanh cũng đã bị đốt một nửa rồi. Tiêu Trì Dã đang quan sát chuồng ngựa và kho lúa, Ô Tử Dư đi theo sau một tấc cũng không rời, nói: “Nhị công tử…”
“Biên Bác doanh mặc dù là doanh tuần tra, nhưng cũng là doanh dự trữ. Nơi này chỉ cách đường biên một chút, hướng đông được người của Sa Tam doanh bảo đảm, trên đường có trạm canh gác cùng kiểm tra.” Tiêu Trì Dã bị nắng chiếu hơi nheo con mắt, liếc nhìn Ô Tử Dư, “Người đã đến ngay sau lưng rồi, đội tuần tra của các ngươi đâu?”
Ô Tử Dư nhận ra Tiêu Trì Dã. Hắn trước kia cùng Triều Huy và Thần Dương được tuyển vào vương phủ, lúc làm cận vệ của Tiêu Kí Minh cũng đã thấy Tiêu Trì Dã. Thế nhưng Tiêu Trì Dã lúc đó và Tiêu Trì Dã hiện tại giống như hai người, thân hình cao lớn khiến ánh mắt của Tiêu Trì Dã có chút như ở trên cao nhìn xuống, bị nhìn chăm chú như vậy khiến Ô Tử Dư cảm thấy chính mình tự dưng thấp đi rất nhiều.
Ô Tử Dư dịch ánh mắt, nói: “Đội tuần tra tối qua đi ra ngoài chưa trở về.”
“Đội tuần tra tối qua đi ra ngoài chưa trở về, làm chủ tướng, đến buổi trưa rồi mà cũng không phát giác ra chuyện bất thường.” Tiêu Trì Dã như đang nói chuyện phiếm, hắn tạo cho người một áp lực rất lớn, thái độ lại như rất ôn hòa, “Sa Nhất doanh là nơi giao chiến, Biên Bác doanh là nơi tiếp tế vật tư cho Sa Tam doanh, nơi này có bất kỳ gió thổi cỏ lay nào đều sẽ ảnh hưởng đến tác chiến nơi tiền tuyến, lòng ngươi thật thư thả nhỉ.”
Ô Tử Dư nghe ra ý tứ trong câu này. Tiêu Trì Dã không nhậm chức trong quân Ly Bắc, hắn hiện tại chỉ có quân bậc là Tổng đốc Cấm quân Khuất Đô, còn là Tổng đốc đã mất đi sự thừa nhận từ Khuất Đô, cho nên hắn không có lập trường răn dạy Ô Tử Dư. Thế nhưng càng ngữ khí bình thường như nước thế này càng khiến Ổ Tử Dư cảm thấy xấu hổ.
Tin tức nhị công tử phải về Ly Bắc được lưu truyền tại Ly Bắc đã hơn hai tháng rồi, tiểu binh không nhắc tới, bọn họ những tướng lĩnh có phẩm cấp quân bậc thì mỗi người một ý. Trong số tướng lĩnh thiết kỵ Ly Bắc hiện có, ngoại trừ số ít là bô lão thời kỳ Tiêu Phương Húc, còn lại toàn bộ đều là hậu bối do Tiêu Kí Minh đề bạt lên.
Tiêu Kí Minh bị thương, không biết khi nào mới có thể trở về vị trí cũ. Nhị công tử quay về liệu có thể thay thế vị trí của Tiêu Kí Minh không? Các loại lời đồn đãi xôn xao. Nhưng bất luận là người sắp phải nương nhờ vào Tiêu Trì Dã, hay là người kiên trì bài xích Tiêu Trì Dã, đều đang chờ Tiêu Trì Dã trở về lộ bản lĩnh thật. Sáu năm nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, lời đồn liên quan nhị công tử thì thiên kỳ bách quái, Ô Tử Dư cũng đang dò xét Tiêu Trì Dã.
“Chúng ta là đội ngũ hôm qua mới lui ra từ nơi giao chiến Sa Nhất doanh, nhiệm vụ chủ yếu là trù tính trang bị, lương thực chung cho nơi giao chiến.” Ô Tử Dư ngừng lại chốc lát, “Đội ngũ thủ bị trước kia của Biên Bác doanh đã thay tới Sa Nhất doanh, cho nên nơi này tạm thời không có đội ngũ chủ lực, Biên Bác doanh lại đứng sau Sa Tam doanh, bây giờ không ngờ tới…”
Tiếng Ô Tử Dư dần tiêu biến, hắn cảm thấy bầu không khí này không ổn, cảm giác cấp bách đang hơi đè tới kia còn rõ ràng hơn cả mặt trời chói chang. Hắn nhanh chóng nhìn về phía Tiêu Trì Dã, cổ họng khẽ trượt, không dám tiếp tục nói nữa.
Mãnh hơi nghiêng đầu tập trung vào Ô Tử Dư, chiếc mỏ như móc sắt của nó vẫn chưa lau khô ráo.
Sau gáy Tiêu Trì Dã phơi dưới ánh mặt trời, hắn nhấc một cái tay khác che lại, hơi ngẩng đầu lên, vẫn nhìn vào chuồng ngựa, hỏi: “Các ngươi không phải thiết kỵ Ly Bắc sao?”
Ô Tử Dư trầm mặc đứng nguyên tại chỗ.
Cánh tay trái của Tiêu Trì Dã vững vàng, trọng lượng của Mãnh thêm giáp tay đối với hắn mà nói không tính là gì, thế nhưng hắn không để cho Mãnh nghỉ ngơi quá lâu, đợi đến lúc Thần Dương kiểm kê xong thi thể, Tiêu Trì Dã lại cho Mãnh bay đi.
“Chủ tử, ” Thần Dương ngước đầu nhìn Mãnh, “có cần phái người trong đội đi cùng không?”
“Biên Sa đánh lén mang theo máy bắn đá, muốn tránh né tuần tra của Sa Tam doanh rất khó, nhưng bọn hắn vẫn có thể dò qua được, chứng tỏ Sa Tam doanh đã thất thủ rồi.” Tiêu Trì Dã không cười, “Cha lệnh đội vận chuyển lùi về Biên Bác doanh, rất có thể còn chưa biết Sa Tam doanh đã bị công phá, Mãnh đang bay hướng Sa Nhất doanh đưa tin tức. Chúng ta hãy nghỉ ngơi một đêm, ngày mai liền đi Sa Tam doanh.”
“Nhị công tử không có kỵ binh và vật tư, tiếp tục hướng đông chính là trực diện binh sĩ Biên Sa rồi. Nếu bọn chúng có thể không một tiếng động tiêu diệt Sa Tam doanh, như vậy kẻ đóng giữ ở đó rất có thể là Hãn Xà bộ am hiểu tấn công hung mãnh.” Ô Tử Dư không nhịn được lên tiếng, “Trước mắt hay là chờ đợi trợ giúp của Liễu Dương tam đại doanh tương đối ổn thỏa đi, giờ ta sẽ phái người lan truyền tin tức, thế tử nhất định sẽ phái Triều Huy đến đây.”
“Nếu hôm qua lúc ngươi đến Biên Bác doanh đã đưa tin cho Liễu Dương tam đại doanh, thì đuổi gấp trước khi mặt trời lặn ngày mai còn có cơ hội. Hiện tại nếu đưa tin, cố gắng hết sức đuổi đến đường lương thực đông bắc phải mất một ngày một đêm, Triều Huy từ đại cảnh đuổi đến Liễu Dương tam đại doanh cũng cần một ngày một đêm. Chờ hắn đến được đây Biên Bác doanh cũng không còn rồi.” Tiêu Trì Dã chỉ về nơi chòi gác sụp xuống, “Hiện tại phải dựng lại chòi gác, đừng thiết lập mặt hướng phía đông, dịch sang góc đông nam. Kiểm kê lương thực và chiến mã, cho quân tượng ưu tiên sửa chữa tường phòng ngự doanh địa bị máy bắn đá đập hư.”
“Nếu công tử lo lắng binh sĩ Biên Sa trở lại, giờ khắc này nên cho lương thực và chiến mã di chuyển hướng đường lương thực đông bắc.” Ô Tử Dư truy cản bước chân Tiêu Trì Dã, “Trùng kiến Biên Bác doanh căn bản không kịp được, Sa Tam doanh cách nơi này chỉ có mấy chục dặm, ngựa của Hãn Xà bộ có thể đuổi đến trong vòng một ngày.”
Tiêu Trì Dã bước vài bậc lên hàng rào, đạp qua, nhảy tới một đầu khác, quay người ra hiệu Ô Tử Dư không cần đi theo mình, thuận miệng hỏi: “Nói thật lòng?”
Ô Tử Dư không hiểu lời này của Tiêu Trì Dã, hắn nhanh chóng nói: “Hiện nay chỉ có thể vứt bỏ Biên Bác doanh, tận lực giảm bớt hao tổn vật tư —— “
Tiêu Trì Dã vừa quay trở lại vừa nói: “Ừm, ngươi không có tí tẹo ý nghĩ muốn đuổi theo sao?”
Lúc này bóng nắng đã bắt đầu hắt nghiêng, Ô Tử Dư đứng bên đống đổ nát hoang tàn này, bị ánh mắt Tiêu Trì Dã làm cho không hiểu ra sao. Trên lưng hắn bị bỏng lại bị nắng chiếu đến đâm nhói, cau mày nhìn Tiêu Trì Dã quay thân đi, không khỏi dồn sức mà hô: “Không đánh được đâu nhị công tử, ta đã nói rồi, ta chính là đội vận chuyển…”
Tiêu Trì Dã không đáp lời, quay lưng về phía Ổ Tử Dư phất phất tay, ý tứ rõ ràng, Ô Tử Dư chỉ có thể á khẩu. Hắn đứng ở trước kho lúa đổ nát, thần sắc lạnh lùng, mím chặt môi.
Vẫn cứ đứng đó thật lâu.
***
Tiêu Phương Húc phóng khoáng ngồi trong lều, ngửa đầu uống xong ngụm trà sữa cuối cùng. Trà sữa ngâm trà thô bỏ thêm chút muối, đã được ướp lạnh rồi, váng sữa tràn trong miệng mang theo vị thơm ngon. Ông để trần vai cánh tay, quân y đang bôi thuốc lên.
“A Mộc Nhĩ là đối thủ tài, ” Sau khi băng bó xong Tiêu Phương Húc hạ vai xuống, “mười mấy năm trước ta đã quan sát Hãn Xà bộ, lại không ngờ lực đạo trùng kích của bọn hắn cường hãn như vậy. Người một khi già đi, phản ứng cũng sẽ chậm, ta đã không còn lớn mạnh như trước nữa rồi.”
“Ly Bắc sao, ưu thế vượt trội, tai hại cũng rõ ràng.” Tả Thiên Thu bắt lấy nắm cát, lại nhìn chúng lọt xuống, nói, “A Mộc Nhĩ vì ngươi mà cải biến sách lược tiến công, nếu trước kia hắn đối mặt Kí Minh chắc tuyệt đối không dám đột tiến như vậy. Kí Minh thiện dụng binh pháp, trại bố trí trên đường biên đều là tầng tầng liên kết, thiết kỵ đi ra ngoài đối phó với địch, sau lưng mang dây xích, đều là Kí Minh tiếp tế, một khi thế cuộc xoay chuyển, Kí Minh có thể bất cứ lúc nào kéo chủ lực trở lại, miễn bị thương nặng. Hiện nay Kí Minh lui xuống rồi, đổi về ngươi, tốc độ của tin tức từ doanh địa thông báo chậm đi rất nhiều, ngươi lại phong cách khác biệt với Kí Minh, tiền đạo không dám xông lên hung mãnh như vậy, đội dự bị cũng rối loạn nhịp điệu vốn có, A Mộc Nhĩ có thể không nắm chặt thời cơ này sao?”
Tiêu Phương Húc đứng dậy mặc quần áo, trên bắp thịt phần lưng gồ lên đầy vết thương. Ông nói mình già rồi, nhưng thể phách mang cảm giác áp bức kia càng thêm rắn chắc hơn trước nữa. Ông phủ áo choàng lên, bắt đầu mặc áo giáp, cả quá trình cẩn thận tỉ mỉ.
“Nếu như Đại Chu vẫn luôn nằm ở kỳ phục hưng, vậy Kí Minh chính là thống soái cừ nhất thiết kỵ Ly Bắc, nó làm khá xuất sắc, là ứng cử viên dứng đầu duy trì Ly Bắc.” Tiêu Phương Húc treo bội đao, sắc mặt trầm tĩnh, “Thế nhưng Đại Chu đã có xu thế nứt toác rồi, chúng ta một mực theo sách lược ‘tường’ không còn thích hợp với thiết kỵ Ly Bắc nữa. A Mộc Nhĩ là Đại Nga Tô Hòa Nhật mà ông trời ban tặng Biên Sa, hắn du tẩu các bộ, muốn khai thiên tích địa, sách lược bảo thủ của Kí Minh chính là đang cho hắn đủ thời gian đi phát triển. Thiên Thu, ngươi với ta đều phải nhìn thẳng vào một chuyện, đó chính là Biên Sa đã không còn là tiểu bộ phân tán dựa vào cướp đoạt duy trì kế sinh nhai nữa rồi, bọn hắn sông nước tụ hợp, được A Mộc Nhĩ dẫn dắt trở thành đại dương mênh mông. Ngươi có nghĩ tới hay không, đợi đến khi A Mộc Nhĩ thống hiệp mười hai bộ, Biên Sa nhất định có thể trở thành quái vật khổng lồ đủ để nuốt lấy Đại Chu. Muốn đánh hắn, chỉ có thể thừa dịp hiện tại.”
“Ta là ‘giáo’ của Ly Bắc, Kí Minh là ‘khiên’ của Ly Bắc. Thiết kỵ Ly Bắc ngay từ khi trừ đi trọng lượng đã dần dần thấy thoả mãn, thiết kỵ mất đi khát vọng thắng lợi giống như là sói không còn ham ăn thịt, nó sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ bị những quân đội khác thay thế.”
Tiêu Phương Húc nói tới chỗ này, không lộ vẻ gì.
“Kí Minh nếm mùi bại rồi, đây đối với nó, đối với thiết kỵ Ly Bắc cũng không phải là chuyện xấu. Ta thả nó từ lúc mười mấy tuổi vào quân doanh, không phải kỳ vọng nó đi duy trì cái gọi là vinh quang bất bại. Trên chiến trường không có thần thoại, ta cũng sẽ binh bại, nhất định phải sớm một chút cho thiết kỵ Ly Bắc hiện tại minh bạch một điều, thứ chúng ta cần không phải luôn thắng, mà là thắng, mặc dù thất bại cũng phải nhanh bò lên, tay chân không gãy thì vẫn có thể đánh như cũ. Ta và Kí Minh đều đã lần lượt hoàn thành chuyện chính mình nên làm rồi, bây giờ nên để cho ‘cơn đói’ của Ly Bắc dâng lên.”
Tiêu Phương Húc dừng lại một lúc lâu, ánh mắt thâm thúy.
“Thiết kỵ Ly Bắc cần khẩn cấp một thống soái mới, người này nhất định phải không giống chúng ta, thậm chí tương phản hoàn toàn. Hắn đến xé rách tầng nho nhã mà Kí Minh bố trí kia, tham lam và hung mãnh, để thiết kỵ Ly Bắc bụng đói cồn cào, tính sói quay về.”
Người của Biên Sa Liệu Ưng bộ tới không nhiều, dựa vào máy bắn đá đánh lén Biên Bác doanh, mắt thấy thắng lợi ngay ở phía trước lại bị đội ngũ nửa đường xông ra này đánh cho không kịp liệu được.
Cấm quân quanh năm tại Khuất Đô đều là chiến đấu trên đường phố, đao không dài như ở thiết kỵ Ly Bắc, nhưng lại đâm rất chuẩn xác. Trước khi Tiêu Trì Dã đảm nhiệm Tổng đốc Cấm quân, bọn họ là đội ngũ không hoàn chỉnh, chủ lực trong đó ở Khuất Đô có một tên gọi khác, tên là “quân tịch du hộ”, biết khốn nạn nhất, cũng biết làm biếng nhất. Nói cách khác, đây là một đội ngũ xảo quyệt. Bọn họ không phải vách tường chỉnh tề như thiết kỵ Ly Bắc, bọn họ chỉ cần có thể đâm xuyên quân địch, biện pháp hạ ba đường* cũng dùng.
*hạ ba đường: bụng, háng, cẳng chân. Trong võ thuật chiêu thức này được ví như một cách chiến đấu hung tàn, người bị tấn công có thể chết ngay lập tức
Lần này Biên Sa lại thành đối tượng bị tập kích, thân binh vòng trở về cắt đứt đường lui của chúng, người bên ngoài mang theo máy bắn đá cấp tốc rút lui, binh sĩ Biên Sa còn trong Biên Bác doanh chỉ có thể liều chết đấu cùng Cấm quân.
Đợi đến khi Ô Tử Dư có thể đứng dậy, thế lửa đã yếu dần. Thần Dương cầm đao kiểm tra thi thể, nói với Tiêu Trì Dã: “Chủ tử, đúng là người của Liệu Ưng bộ.”
“Máy bắn đá là trọng khí, di chuyển bất tiện, bọn chúng muốn mang theo lên đường ắt chạy không nhanh.” Tiêu Trì Dã nói với Đàm Đài Hổ, “Lão Hổ mang kỵ binh đuổi theo.”
Ô Tử Dư thấy thế lập tức nói: “Ngựa của ta còn có thể chạy, huynh đệ cưỡi ngựa của ta đi.”
Đàm Đài Hổ nói tiếng tạ ơn, liền xoay người lên ngựa. Cốt Tân quay đầu ngựa nói: “Lão Hổ cùng ta, chúng ta đồng thời truy theo.”
Bọn họ dẫn người đi khỏi, Biên Bác doanh cũng đã bị đốt một nửa rồi. Tiêu Trì Dã đang quan sát chuồng ngựa và kho lúa, Ô Tử Dư đi theo sau một tấc cũng không rời, nói: “Nhị công tử…”
“Biên Bác doanh mặc dù là doanh tuần tra, nhưng cũng là doanh dự trữ. Nơi này chỉ cách đường biên một chút, hướng đông được người của Sa Tam doanh bảo đảm, trên đường có trạm canh gác cùng kiểm tra.” Tiêu Trì Dã bị nắng chiếu hơi nheo con mắt, liếc nhìn Ô Tử Dư, “Người đã đến ngay sau lưng rồi, đội tuần tra của các ngươi đâu?”
Ô Tử Dư nhận ra Tiêu Trì Dã. Hắn trước kia cùng Triều Huy và Thần Dương được tuyển vào vương phủ, lúc làm cận vệ của Tiêu Kí Minh cũng đã thấy Tiêu Trì Dã. Thế nhưng Tiêu Trì Dã lúc đó và Tiêu Trì Dã hiện tại giống như hai người, thân hình cao lớn khiến ánh mắt của Tiêu Trì Dã có chút như ở trên cao nhìn xuống, bị nhìn chăm chú như vậy khiến Ô Tử Dư cảm thấy chính mình tự dưng thấp đi rất nhiều.
Ô Tử Dư dịch ánh mắt, nói: “Đội tuần tra tối qua đi ra ngoài chưa trở về.”
“Đội tuần tra tối qua đi ra ngoài chưa trở về, làm chủ tướng, đến buổi trưa rồi mà cũng không phát giác ra chuyện bất thường.” Tiêu Trì Dã như đang nói chuyện phiếm, hắn tạo cho người một áp lực rất lớn, thái độ lại như rất ôn hòa, “Sa Nhất doanh là nơi giao chiến, Biên Bác doanh là nơi tiếp tế vật tư cho Sa Tam doanh, nơi này có bất kỳ gió thổi cỏ lay nào đều sẽ ảnh hưởng đến tác chiến nơi tiền tuyến, lòng ngươi thật thư thả nhỉ.”
Ô Tử Dư nghe ra ý tứ trong câu này. Tiêu Trì Dã không nhậm chức trong quân Ly Bắc, hắn hiện tại chỉ có quân bậc là Tổng đốc Cấm quân Khuất Đô, còn là Tổng đốc đã mất đi sự thừa nhận từ Khuất Đô, cho nên hắn không có lập trường răn dạy Ô Tử Dư. Thế nhưng càng ngữ khí bình thường như nước thế này càng khiến Ổ Tử Dư cảm thấy xấu hổ.
Tin tức nhị công tử phải về Ly Bắc được lưu truyền tại Ly Bắc đã hơn hai tháng rồi, tiểu binh không nhắc tới, bọn họ những tướng lĩnh có phẩm cấp quân bậc thì mỗi người một ý. Trong số tướng lĩnh thiết kỵ Ly Bắc hiện có, ngoại trừ số ít là bô lão thời kỳ Tiêu Phương Húc, còn lại toàn bộ đều là hậu bối do Tiêu Kí Minh đề bạt lên.
Tiêu Kí Minh bị thương, không biết khi nào mới có thể trở về vị trí cũ. Nhị công tử quay về liệu có thể thay thế vị trí của Tiêu Kí Minh không? Các loại lời đồn đãi xôn xao. Nhưng bất luận là người sắp phải nương nhờ vào Tiêu Trì Dã, hay là người kiên trì bài xích Tiêu Trì Dã, đều đang chờ Tiêu Trì Dã trở về lộ bản lĩnh thật. Sáu năm nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, lời đồn liên quan nhị công tử thì thiên kỳ bách quái, Ô Tử Dư cũng đang dò xét Tiêu Trì Dã.
“Chúng ta là đội ngũ hôm qua mới lui ra từ nơi giao chiến Sa Nhất doanh, nhiệm vụ chủ yếu là trù tính trang bị, lương thực chung cho nơi giao chiến.” Ô Tử Dư ngừng lại chốc lát, “Đội ngũ thủ bị trước kia của Biên Bác doanh đã thay tới Sa Nhất doanh, cho nên nơi này tạm thời không có đội ngũ chủ lực, Biên Bác doanh lại đứng sau Sa Tam doanh, bây giờ không ngờ tới…”
Tiếng Ô Tử Dư dần tiêu biến, hắn cảm thấy bầu không khí này không ổn, cảm giác cấp bách đang hơi đè tới kia còn rõ ràng hơn cả mặt trời chói chang. Hắn nhanh chóng nhìn về phía Tiêu Trì Dã, cổ họng khẽ trượt, không dám tiếp tục nói nữa.
Mãnh hơi nghiêng đầu tập trung vào Ô Tử Dư, chiếc mỏ như móc sắt của nó vẫn chưa lau khô ráo.
Sau gáy Tiêu Trì Dã phơi dưới ánh mặt trời, hắn nhấc một cái tay khác che lại, hơi ngẩng đầu lên, vẫn nhìn vào chuồng ngựa, hỏi: “Các ngươi không phải thiết kỵ Ly Bắc sao?”
Ô Tử Dư trầm mặc đứng nguyên tại chỗ.
Cánh tay trái của Tiêu Trì Dã vững vàng, trọng lượng của Mãnh thêm giáp tay đối với hắn mà nói không tính là gì, thế nhưng hắn không để cho Mãnh nghỉ ngơi quá lâu, đợi đến lúc Thần Dương kiểm kê xong thi thể, Tiêu Trì Dã lại cho Mãnh bay đi.
“Chủ tử, ” Thần Dương ngước đầu nhìn Mãnh, “có cần phái người trong đội đi cùng không?”
“Biên Sa đánh lén mang theo máy bắn đá, muốn tránh né tuần tra của Sa Tam doanh rất khó, nhưng bọn hắn vẫn có thể dò qua được, chứng tỏ Sa Tam doanh đã thất thủ rồi.” Tiêu Trì Dã không cười, “Cha lệnh đội vận chuyển lùi về Biên Bác doanh, rất có thể còn chưa biết Sa Tam doanh đã bị công phá, Mãnh đang bay hướng Sa Nhất doanh đưa tin tức. Chúng ta hãy nghỉ ngơi một đêm, ngày mai liền đi Sa Tam doanh.”
“Nhị công tử không có kỵ binh và vật tư, tiếp tục hướng đông chính là trực diện binh sĩ Biên Sa rồi. Nếu bọn chúng có thể không một tiếng động tiêu diệt Sa Tam doanh, như vậy kẻ đóng giữ ở đó rất có thể là Hãn Xà bộ am hiểu tấn công hung mãnh.” Ô Tử Dư không nhịn được lên tiếng, “Trước mắt hay là chờ đợi trợ giúp của Liễu Dương tam đại doanh tương đối ổn thỏa đi, giờ ta sẽ phái người lan truyền tin tức, thế tử nhất định sẽ phái Triều Huy đến đây.”
“Nếu hôm qua lúc ngươi đến Biên Bác doanh đã đưa tin cho Liễu Dương tam đại doanh, thì đuổi gấp trước khi mặt trời lặn ngày mai còn có cơ hội. Hiện tại nếu đưa tin, cố gắng hết sức đuổi đến đường lương thực đông bắc phải mất một ngày một đêm, Triều Huy từ đại cảnh đuổi đến Liễu Dương tam đại doanh cũng cần một ngày một đêm. Chờ hắn đến được đây Biên Bác doanh cũng không còn rồi.” Tiêu Trì Dã chỉ về nơi chòi gác sụp xuống, “Hiện tại phải dựng lại chòi gác, đừng thiết lập mặt hướng phía đông, dịch sang góc đông nam. Kiểm kê lương thực và chiến mã, cho quân tượng ưu tiên sửa chữa tường phòng ngự doanh địa bị máy bắn đá đập hư.”
“Nếu công tử lo lắng binh sĩ Biên Sa trở lại, giờ khắc này nên cho lương thực và chiến mã di chuyển hướng đường lương thực đông bắc.” Ô Tử Dư truy cản bước chân Tiêu Trì Dã, “Trùng kiến Biên Bác doanh căn bản không kịp được, Sa Tam doanh cách nơi này chỉ có mấy chục dặm, ngựa của Hãn Xà bộ có thể đuổi đến trong vòng một ngày.”
Tiêu Trì Dã bước vài bậc lên hàng rào, đạp qua, nhảy tới một đầu khác, quay người ra hiệu Ô Tử Dư không cần đi theo mình, thuận miệng hỏi: “Nói thật lòng?”
Ô Tử Dư không hiểu lời này của Tiêu Trì Dã, hắn nhanh chóng nói: “Hiện nay chỉ có thể vứt bỏ Biên Bác doanh, tận lực giảm bớt hao tổn vật tư —— “
Tiêu Trì Dã vừa quay trở lại vừa nói: “Ừm, ngươi không có tí tẹo ý nghĩ muốn đuổi theo sao?”
Lúc này bóng nắng đã bắt đầu hắt nghiêng, Ô Tử Dư đứng bên đống đổ nát hoang tàn này, bị ánh mắt Tiêu Trì Dã làm cho không hiểu ra sao. Trên lưng hắn bị bỏng lại bị nắng chiếu đến đâm nhói, cau mày nhìn Tiêu Trì Dã quay thân đi, không khỏi dồn sức mà hô: “Không đánh được đâu nhị công tử, ta đã nói rồi, ta chính là đội vận chuyển…”
Tiêu Trì Dã không đáp lời, quay lưng về phía Ổ Tử Dư phất phất tay, ý tứ rõ ràng, Ô Tử Dư chỉ có thể á khẩu. Hắn đứng ở trước kho lúa đổ nát, thần sắc lạnh lùng, mím chặt môi.
Vẫn cứ đứng đó thật lâu.
***
Tiêu Phương Húc phóng khoáng ngồi trong lều, ngửa đầu uống xong ngụm trà sữa cuối cùng. Trà sữa ngâm trà thô bỏ thêm chút muối, đã được ướp lạnh rồi, váng sữa tràn trong miệng mang theo vị thơm ngon. Ông để trần vai cánh tay, quân y đang bôi thuốc lên.
“A Mộc Nhĩ là đối thủ tài, ” Sau khi băng bó xong Tiêu Phương Húc hạ vai xuống, “mười mấy năm trước ta đã quan sát Hãn Xà bộ, lại không ngờ lực đạo trùng kích của bọn hắn cường hãn như vậy. Người một khi già đi, phản ứng cũng sẽ chậm, ta đã không còn lớn mạnh như trước nữa rồi.”
“Ly Bắc sao, ưu thế vượt trội, tai hại cũng rõ ràng.” Tả Thiên Thu bắt lấy nắm cát, lại nhìn chúng lọt xuống, nói, “A Mộc Nhĩ vì ngươi mà cải biến sách lược tiến công, nếu trước kia hắn đối mặt Kí Minh chắc tuyệt đối không dám đột tiến như vậy. Kí Minh thiện dụng binh pháp, trại bố trí trên đường biên đều là tầng tầng liên kết, thiết kỵ đi ra ngoài đối phó với địch, sau lưng mang dây xích, đều là Kí Minh tiếp tế, một khi thế cuộc xoay chuyển, Kí Minh có thể bất cứ lúc nào kéo chủ lực trở lại, miễn bị thương nặng. Hiện nay Kí Minh lui xuống rồi, đổi về ngươi, tốc độ của tin tức từ doanh địa thông báo chậm đi rất nhiều, ngươi lại phong cách khác biệt với Kí Minh, tiền đạo không dám xông lên hung mãnh như vậy, đội dự bị cũng rối loạn nhịp điệu vốn có, A Mộc Nhĩ có thể không nắm chặt thời cơ này sao?”
Tiêu Phương Húc đứng dậy mặc quần áo, trên bắp thịt phần lưng gồ lên đầy vết thương. Ông nói mình già rồi, nhưng thể phách mang cảm giác áp bức kia càng thêm rắn chắc hơn trước nữa. Ông phủ áo choàng lên, bắt đầu mặc áo giáp, cả quá trình cẩn thận tỉ mỉ.
“Nếu như Đại Chu vẫn luôn nằm ở kỳ phục hưng, vậy Kí Minh chính là thống soái cừ nhất thiết kỵ Ly Bắc, nó làm khá xuất sắc, là ứng cử viên dứng đầu duy trì Ly Bắc.” Tiêu Phương Húc treo bội đao, sắc mặt trầm tĩnh, “Thế nhưng Đại Chu đã có xu thế nứt toác rồi, chúng ta một mực theo sách lược ‘tường’ không còn thích hợp với thiết kỵ Ly Bắc nữa. A Mộc Nhĩ là Đại Nga Tô Hòa Nhật mà ông trời ban tặng Biên Sa, hắn du tẩu các bộ, muốn khai thiên tích địa, sách lược bảo thủ của Kí Minh chính là đang cho hắn đủ thời gian đi phát triển. Thiên Thu, ngươi với ta đều phải nhìn thẳng vào một chuyện, đó chính là Biên Sa đã không còn là tiểu bộ phân tán dựa vào cướp đoạt duy trì kế sinh nhai nữa rồi, bọn hắn sông nước tụ hợp, được A Mộc Nhĩ dẫn dắt trở thành đại dương mênh mông. Ngươi có nghĩ tới hay không, đợi đến khi A Mộc Nhĩ thống hiệp mười hai bộ, Biên Sa nhất định có thể trở thành quái vật khổng lồ đủ để nuốt lấy Đại Chu. Muốn đánh hắn, chỉ có thể thừa dịp hiện tại.”
“Ta là ‘giáo’ của Ly Bắc, Kí Minh là ‘khiên’ của Ly Bắc. Thiết kỵ Ly Bắc ngay từ khi trừ đi trọng lượng đã dần dần thấy thoả mãn, thiết kỵ mất đi khát vọng thắng lợi giống như là sói không còn ham ăn thịt, nó sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ bị những quân đội khác thay thế.”
Tiêu Phương Húc nói tới chỗ này, không lộ vẻ gì.
“Kí Minh nếm mùi bại rồi, đây đối với nó, đối với thiết kỵ Ly Bắc cũng không phải là chuyện xấu. Ta thả nó từ lúc mười mấy tuổi vào quân doanh, không phải kỳ vọng nó đi duy trì cái gọi là vinh quang bất bại. Trên chiến trường không có thần thoại, ta cũng sẽ binh bại, nhất định phải sớm một chút cho thiết kỵ Ly Bắc hiện tại minh bạch một điều, thứ chúng ta cần không phải luôn thắng, mà là thắng, mặc dù thất bại cũng phải nhanh bò lên, tay chân không gãy thì vẫn có thể đánh như cũ. Ta và Kí Minh đều đã lần lượt hoàn thành chuyện chính mình nên làm rồi, bây giờ nên để cho ‘cơn đói’ của Ly Bắc dâng lên.”
Tiêu Phương Húc dừng lại một lúc lâu, ánh mắt thâm thúy.
“Thiết kỵ Ly Bắc cần khẩn cấp một thống soái mới, người này nhất định phải không giống chúng ta, thậm chí tương phản hoàn toàn. Hắn đến xé rách tầng nho nhã mà Kí Minh bố trí kia, tham lam và hung mãnh, để thiết kỵ Ly Bắc bụng đói cồn cào, tính sói quay về.”
Danh sách chương