Bây giờ đã là cuối tháng sáu, thời điểm đi được xác định vào tháng bảy. Sau khi Thẩm Trạch Xuyên rời khỏi, các phụ tá mới lui ra. Chu Quế liền hỏi Khổng Lĩnh: “Sao ngươi cứ nhất định phải để Đồng tri đi? Trà Châu loạn như vậy, nếu Đồng tri gặp chuyện bất trắc thì Tì Châu không thể nào ăn nói với Hầu gia đâu. Ta vốn muốn ngươi đi mà, trên đường cải trang thành đội buôn, chúng ta cùng Châu phủ Trà Châu La Mục còn có thể nói chút giao tình nữa.”

Khổng Lĩnh rót trà nguội, nghe vậy thì gật đầu, nuốt xuống mới nói: “Hiện tại Đồng tri đi, trên đường cũng có thể cải trang thành đội buôn, lại có Cẩm y vệ hộ tống, so với tự chúng ta mưu tính thì còn ổn hơn.”

Chu Quế chỉ chỉ Khổng Lĩnh, nói: “Ngươi đúng là thông minh một đời hồ đồ nhất thời, Đồng tri kia… diện mạo như vậy, làm sao cải trang thành đội buôn hả? Trên đường ai tinh mắt nhìn cái là biết ngay không tầm thường.”

Trong miệng Khổng Lĩnh ngậm lá trà, hắn nhìn chốc lát, cảm thấy Chu Quế là thật sự không hiểu mới nói: “Ngươi đúng là người thật thà quá. Ta hỏi ngươi, từ trùng kiến thủ bị quân Tì Châu đến trù tính làm ăn ở Trà Châu bây giờ, thứ nào không phải do Đồng tri đề nghị? Tì Châu quả thật nắm lấy lợi ích của người ta rồi, nhưng trên đời này không có đạo lý ăn không.”

Chu Quế nói: “Ta không hiểu? Ta rõ ràng nhé! Chi phí quân sự bây giờ không trả nổi, chúng ta dùng lương thực tiếp tế Cấm quân, tặng cả bãi săn Bắc Nguyên, đây không phải miễn cưỡng trả hết nợ rồi sao? Đồng tri đối tốt với Tì Châu, Tì Châu cũng tận lực hoàn trả.”

Khổng Lĩnh nuốt lá trà nhai đến phát đắng xuống, nói: “Bây giờ chúng ta không trả nổi, tương lai càng không trả nổi. Hầu gia đánh lui thổ phỉ Lạc Sơn rồi, cho Tì Châu đủ thời gian để trùng kiến, chúng ta hiện giờ chẳng cung cấp nổi quân lương nửa năm của hai vạn Cấm quân. Tặng bãi săn Bắc Nguyên, ta cho ngươi biết, sau này chính là doanh địa kiêm thao trường của Cấm quân đấy, bất luận chúng ta ở đây tính toán thế nào, trong mắt người khác, Tì Châu cũng đã thuộc về Cấm quân rồi. Còn nữa, chuyện làm ăn Trà Châu một khi bắt tay vào làm, tiền lãi này, ngươi muốn trả Đồng tri thế nào đây? Hơn nữa Đồng tri nói muốn phái Kiều Thiên Nhai bảo vệ ta, Kiều Thiên Nhai kia là ai? Trước kia ở Khuất Đô là Cẩm y vệ Đồng tri, phẩm bậc lấy ra so với ngươi cũng dài hơn một đoạn, những năm qua chúng ta tiến vào đô, thấy người ta không chỉ phải xuống kiệu hành lễ còn phải nhường đường sang bên. Đồng tri cho hắn bảo vệ ta, ta một kẻ bạch y có thể thật sự nhận sao? Như vậy đến Trà Châu, rốt cuộc là Kiều Thiên Nhai chủ sự, hay là ta chủ sự? Ngươi còn một miệng đáp ứng! Cho nên ta nói ngươi đúng là thật thà.”

Chu Quế chưa từng làm đô quan, hắn vừa bắt đầu đã nhậm chức tại Trung Bác. Thầy của hắn cũng là quý nhân của hắn, Chu Quế ở phía dưới làm đô đốc đường lương thực, làm rất khá, học vấn cũng ổn, thầy hắn yêu tài nên gả con gái cho hắn. Chu Quế bởi vậy mà miễn khỏi rất nhiều thị phi trong quan trường. Sau đó hắn căn cứ tư lịch được cất nhắc lên thành Châu phủ Tì Châu, trước án Trung Bác binh bại thì đường làm quan cũng xem như là thuận buồm xuôi gió. Hắn không giống Lương Thôi Sơn bọn họ tại Khuất Đô bị quan chức thế gia giẫm cho không ngóc lên nổi. Hắn chưa từng phải trải phần khổ đau kia, cho nên rất nhiều thứ quanh co uẩn khúc hắn thật sự không hiểu.

Chu Quế nghe tới sững sờ, do dự nói: “Ta cũng âu lo mà, ngươi dẫn người đi nói chuyện làm ăn, ta phải lo lắng an nguy. Thủ bị quân mới xây dựng, Cấm quân cũng đi rồi, trước mắt người lo việc cũng chỉ có Cẩm y vệ bên người Đồng tri.”

Khổng Lĩnh nói: “Ban đầu Đồng tri nói muốn ở lại Tì Châu, là bởi vì lúc đó chúng ta không tin được Cấm quân. Trước khi Hầu gia đi, ngươi ta đã sớm không còn phần hoài nghi kia rồi, thế nhưng Đồng tri vẫn ở lại. Y đối với Tì Châu chính là ‘lặng lẽ không tiếng động’, chỉ sợ trước khi tiến vào Tì Châu đã dự định xong rồi, giờ ngươi với ta tỉnh ngộ cũng đã muộn.”

Chu Quế mấy ngày nay đã tiếp xúc qua lại, chỉ cảm thấy Tiêu Trì Dã không dễ nói chuyện, thế nhưng làm việc hết sức gọn gàng, mặt mũi thể diện đều cho, là người đặt lời trên mặt chữ. Nhưng Thẩm Trạch Xuyên không giống thế. Thẩm Trạch Xuyên cùng bọn họ đàm luận, người ngồi ở ghế trên, lại đối xử với những phụ tá đó rất khách khí, đối với Khổng Lĩnh càng tôn xưng “Thành Phong tiên sinh”, có việc đều có thể thương lượng, khiến người khác cảm thấy y khiêm tốn kính mình, chiêu hiền đãi sĩ. Thời gian qua lâu, Chu Quế cũng mất đi cảnh giác rồi.

Chu Quế đứng dậy, trong tay vẫn nắm áo choàng, hồi lâu vẫn không nói ra lời. Hắn ngu ngốc đến mấy cũng sáng tỏ rồi, Thẩm Trạch Xuyên hết sức giúp đỡ là đã xem Tì Châu như vật trong túi mình. Hắn kinh ngạc nói: “Đồng tri… nếu quả thật chịu khiến Tì Châu tái hiện ngày xưa, Châu phủ này, ta cho y cũng không sao cả.”

Khổng Lĩnh nhìn bóng đêm bên ngoài. Một con bướm đêm bị ánh sáng trong thư phòng thu hút nhào tới hiên, lại sa vào mạng nhện ẩn nơi mái cong.

Khổng Lĩnh trầm mặc giây lát, nói: “Chu Quế, đã đến lúc thoát khỏi hai chữ ‘Châu phủ’ rồi. Hải Lương Nghi vừa mới chết, phái ổn định của Khuất Đô liền gặp công kích từ học sinh, sẽ không còn người có thể dựa vào sức một mình để duy trì Đại Chu bình ổn nữa. Thiên hạ này sụp đổ, nếu như nói Khuất Đô là ‘hươu’, vậy Tì Châu chính là ‘thỏ’, không có sói cáo bảo đảm, Tì Châu chính là thịt trong mắt bầy sói Trung Bác, ngươi và ta không hề có lực chống đỡ đối với cái này.”

Chu Quế và Khổng Lĩnh là đồng môn thời niên thiếu, qua nhiều năm tình nghĩa, rất ít khi thấy hắn trịnh trọng như thế, vì vậy bèn nói: “Ta biết ngươi dụng tâm lương khổ, chỉ mong Đồng tri có thể không phụ kỳ vọng ngày hôm nay… Ta sợ người như vậy.”

Khổng Lĩnh nhớ đến đêm hôm ấy khi thấy Lôi Thường Minh, Thẩm Trạch Xuyên nói thay đổi liền thay đổi ngay, đàm tiếu trong lưỡi đao quần vây, mỗi một câu đều nói đến như thật, ngay cả ánh mắt cũng biểu lộ chân thành, không chỉ Lôi Thường Minh tin, hắn cũng tin. Chính là sau lần ấy hắn mới bắt đầu đánh giá Thẩm Trạch Xuyên này.

Khổng Lĩnh thu hồi ánh mắt, thoáng lo lắng nói: “Tối nay ý tứ của ta quá lộ liễu, coi như là vượt ranh giới rồi, chỉ sợ đã khiến Đồng tri nhớ kỹ. Ta là sư gia của ngươi, không nên phô trương trước mặt Đồng tri… Ngày sau vẫn cần phải lưu ý hơn.”

* * *

Hai người bọn họ nói chuyện trong thư phòng, Thẩm Trạch Xuyên đã về tới tòa trạch. Kỷ Cương bên kia đã nghỉ ngơi, Thẩm Trạch Xuyên liền không để người vào làm phiền, quay về đình viện. Y đi qua đường hành lang, thấy Phí Thịnh vẫn còn dẫn người gác đêm trong viện.

Đợi Thẩm Trạch Xuyên đi vào, Phí Thịnh mới thoáng thả lỏng. Kiều Thiên Nhai chia thuốc lá còn ít cho Phí Thịnh, qua hồi lâu mới thấy đèn trong chính thất tắt, liền gọi người dập đèn lồng trong đình viện.

“Hầu gia không ở bên cạnh là chủ tử khó ngủ.” Kiều Thiên Nhai đứng dưới gốc cây nói nhỏ, “Ngủ cũng không ngon giấc, sau nửa đêm mà nghe thấy động tĩnh gì cũng đừng gọi người vào quấy rầy.”

Đầu óc Phí Thịnh động chút liền hiểu là chuyện gì. Hắn dời tẩu thuốc phiện, nhả ngụm khí vào màn đêm, nói: “Hiểu, hố trời Trà Thạch là ác mộng, cảm ơn.”

Kiều Thiên Nhai lại không hút, hắn gác cánh tay chống trên thân cây, nghe tiếng ếch kêu trong ao một lát, nói: “Ngươi rảnh rỗi lâu như vậy, chủ tử cảm thấy làm cận vệ thì đáng tiếc. Có hai nhiệm vụ, sáng mai ta nói sư phụ đưa yêu bài cho ngươi.”

Lòng Phí Thịnh rất rõ ràng, Thẩm Trạch Xuyên đây là muốn dùng hắn, nhưng không có ý định đặt hắn bên cạnh, ít nhất là không thay thế được Kiều Thiên Nhai. Hắn cúi đầu nhả khói một lát, dập đầu tẩu thuốc mấy lần, cười nói: “Được thôi, ta đang trông chờ đây. Nhưng mà ngươi nói rõ cái ý tứ cho ta chút, nhiệm vụ gì?”

Kiều Thiên Nhai nhìn về phía Phí Thịnh, nói: “Nghe ghi, việc ung dung nhẹ nhàng.”

Phí Thịnh nói: “Việc còn lại là gì?”

“Điều tra hai tên Lôi thị, đặc biệt là Lôi Thường Minh, phải trình bày cuộc đời hắn cho chủ tử.” Kiều Thiên Nhai cười cười, “Việc này bảo ngươi đi làm là đại tài tiểu dụng*. Vốn là Đinh Đào cũng được, nhưng nó còn nhỏ, sợ nó làm việc không biết nặng nhẹ cho nên vẫn phải đến tìm ngươi. Ngươi thì thành thạo quá rồi. Thế nào?”

*đại tài tiểu dụng: người có tài mà phải làm việc đơn giản

Phí Thịnh cũng cười lên, gật đầu nói: “Chỉ cần là chủ tử phân phó, không có chuyện không được.”

Kiều Thiên Nhai nói tiếp: “Phía ta ấy, còn có một việc cũng muốn xin ngươi giúp đỡ.”

Phí Thịnh chuyển tẩu thuốc phiện, nói: “Huynh đệ mà, khách khí rồi. Chuyện gì?”

Kiều Thiên Nhai thu cánh tay về, nói: “Ta muốn nhờ ngươi phái người lúc đi ra ngoài nghe ghi, thay ta điều tra tung tích một người.”

Phí Thịnh chăm chú hẳn, liếc Kiều Thiên Nhai mấy lần, hỏi: “Ai?”

Kiều Thiên Nhai nói: “Diêu Ôn Ngọc.”

* * *

Nửa đêm canh ba, Cấm quân vẫn chưa nghỉ ngơi.

Ô Tử Dư và Thần Dương đang uống trà sữa, quân y bôi thuốc cho hắn, hắn cứ như vậy ngồi xổm trên đất, hỏi Thần Dương: “Rốt cuộc nhị công tử tính toán gì thế?”

Thần Dương sửa sang lại danh sách quân tượng Biên Bác doanh, nói: “Đó là chuyện mà chủ tử định đoạt, ngươi hỏi ta làm gì?”

Ô Tử Dư nói: “Ngươi với ta đều là quen biết đã lâu, một chút ý tứ cũng không chịu hiểu à?”

Thần Dương xếp danh sách chỉnh tề, dù bận vẫn thong thả nhìn Ô Tử Dư, nói: “Nếu ngươi nói quan hệ cá nhân, chúng ta sẽ ngồi đây uống trà ăn thịt. Nếu ngươi đàm luận quân vụ, ta phải xưng ngươi một câu tướng quân doanh chiến trước. Ngươi trộn hai ‘người’ này với nhau, ta đến cùng phải trả lời ngươi cái gì?”

Ô Tử Dư mặc đồ vào, nói: “Vậy thế này đi, ta cứ nói rõ với ngươi vậy. Nhị công tử muốn đi phía đông tới Sa Tam doanh bị xâm chiếm, ta cảm thấy không được, việc này không làm được. Thiết kỵ Ly Bắc hiện có ở Biên Bác doanh là đội ngũ của ta, chúng ta không phải người đánh tiên phong, chúng ta là đội vận chuyển nơi giao chiến, chơi một chút với Liệu Ưng bộ thì được, thế nhưng muốn đánh Hãn Xà bộ, xin lỗi, ta lập tức mang người lùi lại.”

Thần Dương gật đầu, nói: “Thứ cho không tiễn xa được.”

Ô Tử Dư nghẹn họng, hắn lộ vẻ không kiên nhẫn, nói: “Ngươi đang làm cái gì thế hả?”

Thần Dương đặt danh sách xuống, nói: “Ngươi đưa lời này đến trước mặt chủ tử ta, hắn cũng sẽ trả lời thế thôi. Ngươi muốn đi, có thể, đi là được rồi.”

Ô Tử Dư nói: “Ta nói đi, không phải là bởi vì sợ đánh trận với Hãn Xà bộ, mà là trước mắt không đánh nổi, hà tất lấy trứng chọi đá? Chiến mã và quân tượng trong Biên Bác doanh đều là vật tư quý giá của Ly Bắc, ở đây hao tổn cùng bọn Biên Sa thì có lợi gì? Mau chóng đưa bọn họ đi đường lương thực Đông Bắc, chúng ta sẽ có trợ giúp của Liễu Dương tam đại doanh, sau rồi quay đầu cũng vẫn kịp.”

“Vẫn kịp, ” Tiêu Trì Dã vén rèm lên, khom lưng tiến vào, lau nước trên tay, nói, “sao ngươi đưa ra được kết luận này? Nói ta nghe thử.”

Tiêu Trì Dã vừa tiến đến, Ô Tử Dư liền cảm thấy trong lều tối sầm đi rất nhiều. Quân y dọn hòm, hành lễ với Tiêu Trì Dã rồi lui ra.

Ô Tử Dư có mấy phần lúng túng, không dám tiếp tục nhìn Tiêu Trì Dã.

Tiêu Trì Dã ném khăn cho Thần Dương, đi tới bên bếp lửa ngồi xuống. Ở đó vẫn còn trà sữa nóng, Tiêu Trì Dã đã rất lâu chưa được uống rồi, Cốt Tân từ sau tiến lại rót một chén cho Tiêu Trì Dã.

Trong lều đột nhiên yên tĩnh, Ô Tử Dư liền cảm thấy bản thân thật không thích ứng nổi. Hắn từng phạm sai trước mặt Tiêu Kí Minh mà cũng không thấy áp lực như ở trước mặt Tiêu Trì Dã.

Tiêu Trì Dã uống một ngụm, hỏi Ô Tử Dư: “Còn sữa tươi không?”

Ô Tử Dư vội vàng lắc đầu, nói: “Hết rồi, một bình này là hậu phương tiết kiệm cho Biên Bác doanh giải thèm.”

“Có trà thô không?”

Ô Tử Dư “Ừm” một tiếng, nói: “Đồ vực dậy tinh thần sao có thể không có? Trong kho lương có nhiều lắm, ngài mà thích, ta bảo người mang cho ngài.”

Tiêu Trì Dã gác khuỷu tay ra phía sau, nhìn Ô Tử Dư, nói: “Dù ngươi có đứng ở chỗ này cả đêm, sáng mai trời chưa sáng ta vẫn đi. Để cho người đánh tới là bỏ chạy, các ngươi không phải thiết kỵ Ly Bắc sao?”

Hôm nay là lần thứ hai Ô Tử Dư nghe Tiêu Trì Dã nói “thiết kỵ Ly Bắc các ngươi” rồi, trong lòng hắn nén giận, nhịn chốc lát, đang chuẩn bị nói cái gì đó, lại nghe Tiêu Trì Dã bảo: “Sắp xếp đi, Cốt Tân, mang về bọc kín trong hộp, trước sáng mai sai người đưa tới Tì Châu, thuận tiện báo Lan Chu một tiếng bình an.”

Ô Tử Dư nào có biết “Lan Chu” là ai, nghe giọng điệu này có vẻ Tiêu Trì Dã thật không quan tâm chuyện đánh trận gì cả, chỉ muốn đưa trà cho người thôi. Hắn không thể nào nhẫn nổi, bật thốt lên: “Nhị công tử —— “

“Đàm luận quân vụ không gọi nhị công tử, ta là Tổng đốc Cấm quân Tiêu Sách An. Ta hỏi ngươi có phải là thiết kỵ Ly Bắc không, ngươi không một lần trả lời khẳng định ta. Ly Bắc không có ‘đội vận chuyển’ đơn độc, Ly Bắc chỉ có thiết kỵ Ly Bắc. Binh của ngươi cưỡi chiến mã như quân tiên phong, đeo trường đao giống như quân tiên phong.” Tiêu Trì Dã nhìn chằm chằm Ô Tử Dư, uống cạn trà sữa, sau đó hơi giễu nói, “Chủ tướng Ly Bắc chỉ có chút bản lĩnh này à?”

Tác giả có lời muốn nói: Trung Bác sáu châu là: Tì Châu, Đôn Châu, Đoan Châu, Đăng Châu, Trà Châu, Phàn Châu

Khuất Đô tám thành là: Tuyền Thành, Đan Thành, Xuân Thành, Thuyên Thành, Địch Thành, Tấn Thành, Vu Thành, Tha Thành

Khải Đông năm quận là: Thương quận, Xích quận, Sách quận, Trừ quận, Biên quận

Hòe Châu sau lưng Lạc Hà quan, phía tây bắc Tuyền Thành. Hà Châu tại hướng nam thao trường Phong Sơn, biên giới có thể kéo dài tới sơn mạch Tỏa Thiên quan. Hai châu này tuy rằng cũng xưng “châu”, nhưng không thuộc về phạm vi Trung Bác, tham khảo quyển án quân lương.

Du châu tại Quyết Tây, Quyết Tây còn có Bạch Mã Châu, Cầm Châu cùng với mười ba thành, bao gồm hai đại bến cảng.

Trước mắt Biên Sa mười hai bộ đã từng xuất hiện có: Liệu Ưng bộ, Câu Mã bộ, Hãn Xà bộ, Trường Tựu bộ.

Tham khảo quyển thượng chương 43, Hồi Nhan bộ mà Sách An sớm nhắc tới đã nương nhờ Đại Chu rồi, là tiểu bộ hoạt động tại đường biên chợ liên khu.

Doanh địa Ly Bắc hiện nay xuất hiện theo thứ tự là: doanh thường trú, Biên Bác doanh, Sa Nhất doanh, Sa Nhị doanh, Sa Tam doanh, Liễu Dương tam đại doanh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện