Ngụy Tần lo sợ bất an đi tới, thấy tường cung xung quanh xa lạ bèn sợ hãi hỏi: “Công công, sao còn chưa tới? Thái hậu lão nhân gia đang ở đâu?”
Thái giám đi phía trước không đáp nàng.
Ngụy Tần tại nơi u tĩnh này sởn cả tóc gáy, nàng ngừng bước chân, làm bộ đau bụng, nháo đòi trở về.
Thái giám dẫn đường nàng chưa từng gặp qua, lạ mặt lại non nớt. Thái giám này quay đầu lại nhìn nàng, ôn nhu nói: “Sắp tới rồi đây, dẫn Ngụy Tần nương nương đi, ngàn vạn không thể để cho nương nương ngã.”
Hai bên thái giám lập tức đưa Ngụy Tần đi, Ngụy Tần giãy giụa, giương giọng muốn hô, lại bị bịt chặt miệng. Bọn thái giám tay chân lanh lẹ khiêng nàng lên, cấp tốc đi về phía trước.
Trong viện có giếng hoang, dưới đáy còn dư chút nước.
Thái giám ló đầu nhìn một chút, nói: “Ở đây luôn đi, đưa nương nương vào.”
Ngụy Tần ra sức vùng vẫy, móng tay vốn được nâng niu cào lên cánh tay thái giám. Búi tóc nàng ngổn ngang, víu lấy giếng lắc đầu nghẹn ngào.
Thái giám vuốt ve bàn tay đẹp đẽ của nàng, thương tiếc gọi người đưa cục đá tới.
Chỉ nghe “tõm” một tiếng, con chim đầu cành bên tường son kinh sợ bay lên.
* * *
Hàm Đức đế nằm trong xe ngựa, Lý Kiến Hằng quỳ gối một bên bưng chén thuốc.
Hơi thở của Hàm Đức đế mong manh, ngay cả ho cũng không ho nổi. Hắn vẫy tay với Lý Kiến Hằng, Lý Kiến Hằng vội vàng gác lại chén thuốc, lê đầu gối qua, nói: “Hoàng huynh, hoàng huynh cảm thấy đỡ nhiều chưa?”
Hàm Đức đế đắp lên mu bàn tay Lý Kiến Hằng, hao công tốn sức nói: “Kiến Hằng.”
“Có thần đệ.” Lý Kiến Hằng liền bật khóc, hắn nói, “Thần đệ ở đây.”
“Tiên đế tuổi già, bị người cản tay. Thái tử đông cung khi đó là hoàng huynh trưởng, trẫm…” Hàm Đức đế nhìn hắn, “Trẫm giống như đệ, cũng là một tên vương nhàn tản. Thế sự khó lường, cuối cùng giang sơn xã tắc lại rơi vào trẫm. Nhưng trẫm kế vị tới nay, đều bị kiềm chế. Nhất cử nhất động đều như con rối trước màn. Mẫu hậu bảo trẫm cười, trẫm liền phải cười, mẫu hậu bảo trẫm chết, trẫm bây giờ cũng phải chết rồi.”
Lý Kiến Hằng khóc không thành tiếng.
Hàm Đức đế nói: “Sau này đệ chính là cô gia quả nhân rồi.”
Lý Kiến Hằng khóc lớn, hắn nắm tay Hàm Đức đế, cầu khẩn: “Hoàng huynh! Đệ làm thế nào được? Đệ cũng chỉ là con bọ trong giang sơn Lý thị này, làm sao đệ ngồi lên vị trí đỉnh cao này đây? Hoàng huynh, đệ sợ, đệ sợ lắm.”
“Đệ đừng sợ.” Hàm Đức đế không biết khí lực từ nơi nào tới, kéo chặt lấy tay Lý Kiến Hằng, hai mắt trợn trừng, “Đệ không như trẫm… Ngoại thích đã bại! Hoa Tư Khiêm chỉ còn đường chết, Phan Như Quý cũng chỉ còn đường chết, đệ giết bọn họ, giết bọn họ rồi thái hậu liền không còn trợ giúp! Từ đây đại quyền trở về, đệ chính là… Chính là chủ của cả thiên hạ! Chuyện trẫm không làm được… Đệ có thể… Trẫm…”
Hàm Đức đế ho kịch liệt, khụ đến cả người run rẩy, hắn không chịu buông tay Lý Kiến Hằng, ngậm máu mà nói.
“Cắt đứt ngoại thích, đôn đốc triều thần. Hoa gia bại rồi, còn có… còn có người khác… Đệ phải ghi nhớ kỹ, trên giường đế vương, tuyệt đối không cho phép người khác ngủ say*! Hôm nay… người cứu đệ… ngày mai… cũng có thể giết đệ! Binh quyền như mãnh hổ… Tiêu…”
*ví quyền lực của hoàng đế như chiếc giường, tuyệt đối không thể để người khác nắm được
Hàm Đức đế nôn ra máu tươi, Lý Kiến Hằng thất kinh.
“… Tuyệt đối không thể…” Hàm Đức đế thở gấp, siết Lý Kiến Hằng đau đớn, “Tuyệt đối không thể thả… thả A… A Dã…”
Tuyệt đối không thể thả Tiêu Trì Dã về Ly Bắc! Công tử bột cũng được, kỳ tài cũng được. Hắn ở đây, Tiêu gia mới là con chó. Ngoại thích thất bại, lẽ nào biên thuỳ sẽ không chuyên quyền giữ binh? Không còn Hoa gia, ai còn có thể kiềm chế Tiêu gia! Tiêu Trì Dã đã có tâm tính như vậy, có thể kiềm chế năm năm nhẫn mà không phát, im lặng không lên tiếng biến Cấm quân từ mục nát thành thần kỳ, nếu cho hắn thêm năm năm, cho hắn trở về Ly Bắc… tránh không mối đại họa tâm phúc*!
*Đại hoạ tâm phúc: mối hoạ ngầm nơi hiểm yếu, rất nghiêm trọng
Lý Kiến Hằng si ngốc nói: “Hoàng huynh… Cái này sao có thể được… Hoàng huynh…”
“Tước quyền giảm binh.” Hàm Đức đế yếu ớt mà nói, “… Thời điểm cần thiết phải… Giết… Giết…”
Giết hắn.
Lý Kiến Hằng thấy hắn nhắm mắt, bỗng dưng gào khóc. Hàm Đức đế trước khi chết cũng không buông tay hắn ra, phẫn hận giữa chân mày tăm tối cho đến cuối cùng vẫn không tiêu tan.
Hắn kế vị chín năm, chưa từng ở trước thái hậu quyết định một lần. Chi phí ăn mặc, chọn người thị tẩm, toàn do thái hậu định đoạt. Việc điên cuồng nhất trong đời này của hắn chính là bí mật truyền tin Khải Đông, lôi kéo Hề Cố An, tại bãi săn thay Lý Kiến Hằng mở ra một con đường đế vương trông có vẻ bằng phẳng.
Hàng dài về cung dừng lại, theo đó tiếng khóc rung trời. Các đại thần quỳ xuống, Hải Lương Nghi đi đầu rơi lệ nghẹn ngào, hô một tiếng “Hoàng thượng”, chính là tôn vinh Hàm Đức đế lần cuối cùng.
Chuông báo tang Khuất Đô ngân dài, toàn dân khóc than.
* * *
Hoa thái hậu ngồi ở trên giường nhỏ, cho chim anh vũ của Hàm Đức đế ăn.
Chim anh vũ nghe tiếng chuông, hô: “Kiến Vân! Kiến Vân! Kiến Vân đã về rồi!”
Đông châu bên tai Hoa thái hậu hơi đung đưa, bà gật đầu nói: “Kiến Vân về rồi.”
Chim anh vũ hót tiếp: “Mẫu hậu! Mẫu hậu!”
Hoa thái hậu gõ muỗng mộc, không nhúc nhích. Tóc bạc bên trong tà ảnh đã không còn che lấp được, nếp nhăn trên khóe mắt bà tựa như vết nứt trên sứ quý.
Chim anh vũ hót vài tiếng, bỗng nhiên nghiêng đầu ngã ngửa trong lồng, không động đậy nữa.
Hoa thái hậu đặt muỗng, tĩnh tọa đến khi tiếng chuông dừng lại mới nói: “Ngụy Tần đâu? Làm sao lâu như vậy vẫn chưa đến.”
* * *
Trở về Khuất Đô, bởi vì Hàm Đức đế, Tiêu Trì Dã bận rộn chân không chạm đất. Hắn cùng các quan quỳ mấy ngày, đợi đến khi thật sự có thể nằm xuống đã mệt bở hơi tai.
Thế nhưng mệt bở hơi tai cũng phải tắm rửa, lúc Tiêu Trì Dã quan sát thân mình, thấy vết trầy trên cánh tay đã kết vảy. Hắn tròng áo bào mới lên rồi đi ra hỏi Thần Dương: “Người kia đâu?”
Thần Dương lần này biết là ai, nói: “Cẩm y vệ chỉnh đốn lại, y mấy ngày nay phải sắp xếp mới lần nữa, nhà cũng không làm sao về được.”
“Ta hỏi…” Tiêu Trì Dã nói, “là Kỷ Lôi, ngươi đáp ai vậy?”
Thần Dương thoáng ngại ngùng mà gãi đầu một cái, nói: “Kỷ Lôi hả, nhốt lại rồi. Tân đế sau khi lên ngôi liền hỏi chém. Tổng đốc, người này không phải là do ngài áp giải vào sao?”
Tiêu Trì Dã đắp áo ngoài, nghiêm trang nói: “Ta quên mất.”
* * *
Thẩm Trạch Xuyên cùng Cát Thanh Thanh và cả tiểu Ngô ở quán mì, ăn được một nửa, tiểu Ngô bỗng nhiên giương đôi mắt.
Thẩm Trạch Xuyên quay đầu nhìn, thấy Tiêu Trì Dã ném bạc cho ông chủ, vén bào ngồi ở bên cạnh y, nói: “Hai bát mì.”
Tiểu Ngô “sùm sụp” vùi mặt húp xong, nâng bát dời cái mông, như chim cút đi sang cái bàn khác. Cát Thanh Thanh cũng nhìn ánh mắt Tiêu Trì Dã mà mang bát đi.
Thẩm Trạch Xuyên khều sợi mì, nói: “Ta no rồi.”
“Ăn hết đi.” Tiêu Trì Dã rút ra đôi đũa, gắp gắp trước mặt Thẩm Trạch Xuyên, “Thấy ta sợ à? Vội vàng chạy thế.”
“Sợ chứ.” Thẩm Trạch Xuyên chậm rãi ăn nốt sợi cuối cùng, “Dù là ai… bị nhấn một lần cũng sẽ sợ.”
“Ngày ấy lúc hộ giá, ngươi chạy trốn cũng nhanh lắm.” Mì của Tiêu Trì Dã đến, hắn đổ dấm, “Cơ hội thăng quan tốt như vậy, sao ngươi lại chạy?”
“Ta đâu có hộ giá, ” Thẩm Trạch Xuyên, uống canh, thổi thổi, “đi xem náo nhiệt thôi.”
Tiêu Trì Dã bắt đầu ăn mì, lúc sắp ăn xong mới bất thình lình nói: “Ngẫm lại, đêm đó ngươi đi theo ta phía sau đã ngồi rất lâu phải không. Chọn ai mới tốt, không bằng tùy cơ ứng biến. Hề Cố An nếu như tóm gọn Khuất Đô, ngươi liền cho ta một đao. Hề Cố An nếu không nắm được Khuất Đô, ngươi liền kéo ta một cái. Nhìn chuẩn thời cơ, chỉ vì muốn chờ ta sơ suất một lần như vậy, ngươi mới bằng lòng động thủ.”
“Là ngươi tốt số, ” Thẩm Trạch Xuyên nghiêng đầu nở nụ cười, “sống sót được.”
Tiêu Trì Dã nói: “Bắn tên vào ta chắc không phải cũng là ngươi bắn chứ? Nếu ta không rơi vào hiểm cảnh, làm sao có thể hiện phần ân tình to lớn này của ngươi?”
“Ta là đại ân không cầu hồi báo, ” Thẩm Trạch Xuyên nói, “sao ngươi còn nghĩ rằng ta tính kế ngươi?”
“Không cầu báo mới có vấn đề.” Tiêu Trì Dã dường như chưa ăn no, hắn đặt đũa, nói, “Ngươi ngày ấy không dám xuất hiện trước mặt Sở vương, là sợ Kỷ Lôi, hay là sợ Hoa Tư Khiêm hô lên cái gì?”
Thẩm Trạch Xuyên xếp chồng số tiền đồng của mình chỉnh chỉnh tề tề, sau đó tới gần Tiêu Trì Dã, rỉ tai nói: “Không phải, là ta sợ ngươi.”
Tiêu Trì Dã nói: “Sợ ta?”
“Cứng đó.”
Tiếng người xung quanh đều như xa cuối trời, trong tai Tiêu Trì Dã chỉ còn chữ “Cứng” hà ra khí nóng này. Vì câu nói này, hắn mới phát hiện hôm nay Thẩm Trạch Xuyên mặc áo cao cổ, cổ áo hơi bao lại, không cho hắn có cơ hội tùy ý nhìn.
Thần sắc thay đổi mấy lần, hắn nhìn về phía Thẩm Trạch Xuyên, nhả ra hai chữ: “Yên tâm.”
“Nhị công tử cũng đến tuổi rồi, ” Thẩm Trạch Xuyên xoay người lại, “nên lấy vợ thôi.”
“Nhị công tử của ngươi chơi đùa trăng hoa nhiều hơn ngươi.” Tiêu Trì Dã thấy y muốn đi, liền nắm chắc cổ tay của y, vẫn cứ không cho người đứng lên, nói, “Mỗi lần đều nói chưa xong đã muốn đi, không hợp quy củ gì cả.”
“Hễ chút là động tay, ” Thẩm Trạch Xuyên nói, “vậy là quy củ gì?”
Tiêu Trì Dã buông tay ra, nói: “Tình nghĩa này ta trả ngươi.”
“Gọi “cụ” đi xem như là trả rồi.” Thẩm Trạch Xuyên nói.
“Thế nhưng đồ vật thì phải đưa ta.” Tiêu Trì Dã nói, “Ngươi cũng không muốn ta cứ đuổi theo đòi nhẫn phải không?”
Thẩm Trạch Xuyên không nói hai lời, lấy nhẫn xương vứt cho hắn.
Tiêu Trì Dã nhận được, hồ nghi nói: “Đây là âm mưu quỷ kế gì? Nói trả liền trả.”
“Người có trách nhiệm làm việc, ” Thẩm Trạch Xuyên nói, “thì sảng khoái như vậy đấy.”
Lời đã đến nước này, lại không có gì có thể nói.
Tiêu Trì Dã nhìn Thẩm Trạch Xuyên đứng dậy, đầu ngón tay đẩy nhẫn, cứ cảm thấy dễ dàng quá.
“Về nhà à?” Hắn ở phía sau hỏi.
“Ngày mai làm nhiệm vụ.”
“Cẩm y vệ đều trùng tẩy rồi, ngươi làm cái gì.” Tiêu Trì Dã nói, “Mùa đông là cửa ải khó, ngươi hãy bảo trọng.”
“Ta tôm tép nhỏ bé là nước chảy bèo trôi.” Thẩm Trạch Xuyên quay người lại, “Người nên bảo trọng, không phải ta.”
Tiêu Trì Dã sờ sờ đốt ngón tay, nói: “Thuận tiện thì vấn an Kỷ Cương sư phụ một câu nhé.”
Thẩm Trạch Xuyên đã bước ra chợt dừng lại, thoáng chốc nhìn hắn đăm đăm.
Tiêu Trì Dã đeo nhẫn xong, trêu chọc: “Lan Chu à, cùng đi chơi không?”
Thái giám đi phía trước không đáp nàng.
Ngụy Tần tại nơi u tĩnh này sởn cả tóc gáy, nàng ngừng bước chân, làm bộ đau bụng, nháo đòi trở về.
Thái giám dẫn đường nàng chưa từng gặp qua, lạ mặt lại non nớt. Thái giám này quay đầu lại nhìn nàng, ôn nhu nói: “Sắp tới rồi đây, dẫn Ngụy Tần nương nương đi, ngàn vạn không thể để cho nương nương ngã.”
Hai bên thái giám lập tức đưa Ngụy Tần đi, Ngụy Tần giãy giụa, giương giọng muốn hô, lại bị bịt chặt miệng. Bọn thái giám tay chân lanh lẹ khiêng nàng lên, cấp tốc đi về phía trước.
Trong viện có giếng hoang, dưới đáy còn dư chút nước.
Thái giám ló đầu nhìn một chút, nói: “Ở đây luôn đi, đưa nương nương vào.”
Ngụy Tần ra sức vùng vẫy, móng tay vốn được nâng niu cào lên cánh tay thái giám. Búi tóc nàng ngổn ngang, víu lấy giếng lắc đầu nghẹn ngào.
Thái giám vuốt ve bàn tay đẹp đẽ của nàng, thương tiếc gọi người đưa cục đá tới.
Chỉ nghe “tõm” một tiếng, con chim đầu cành bên tường son kinh sợ bay lên.
* * *
Hàm Đức đế nằm trong xe ngựa, Lý Kiến Hằng quỳ gối một bên bưng chén thuốc.
Hơi thở của Hàm Đức đế mong manh, ngay cả ho cũng không ho nổi. Hắn vẫy tay với Lý Kiến Hằng, Lý Kiến Hằng vội vàng gác lại chén thuốc, lê đầu gối qua, nói: “Hoàng huynh, hoàng huynh cảm thấy đỡ nhiều chưa?”
Hàm Đức đế đắp lên mu bàn tay Lý Kiến Hằng, hao công tốn sức nói: “Kiến Hằng.”
“Có thần đệ.” Lý Kiến Hằng liền bật khóc, hắn nói, “Thần đệ ở đây.”
“Tiên đế tuổi già, bị người cản tay. Thái tử đông cung khi đó là hoàng huynh trưởng, trẫm…” Hàm Đức đế nhìn hắn, “Trẫm giống như đệ, cũng là một tên vương nhàn tản. Thế sự khó lường, cuối cùng giang sơn xã tắc lại rơi vào trẫm. Nhưng trẫm kế vị tới nay, đều bị kiềm chế. Nhất cử nhất động đều như con rối trước màn. Mẫu hậu bảo trẫm cười, trẫm liền phải cười, mẫu hậu bảo trẫm chết, trẫm bây giờ cũng phải chết rồi.”
Lý Kiến Hằng khóc không thành tiếng.
Hàm Đức đế nói: “Sau này đệ chính là cô gia quả nhân rồi.”
Lý Kiến Hằng khóc lớn, hắn nắm tay Hàm Đức đế, cầu khẩn: “Hoàng huynh! Đệ làm thế nào được? Đệ cũng chỉ là con bọ trong giang sơn Lý thị này, làm sao đệ ngồi lên vị trí đỉnh cao này đây? Hoàng huynh, đệ sợ, đệ sợ lắm.”
“Đệ đừng sợ.” Hàm Đức đế không biết khí lực từ nơi nào tới, kéo chặt lấy tay Lý Kiến Hằng, hai mắt trợn trừng, “Đệ không như trẫm… Ngoại thích đã bại! Hoa Tư Khiêm chỉ còn đường chết, Phan Như Quý cũng chỉ còn đường chết, đệ giết bọn họ, giết bọn họ rồi thái hậu liền không còn trợ giúp! Từ đây đại quyền trở về, đệ chính là… Chính là chủ của cả thiên hạ! Chuyện trẫm không làm được… Đệ có thể… Trẫm…”
Hàm Đức đế ho kịch liệt, khụ đến cả người run rẩy, hắn không chịu buông tay Lý Kiến Hằng, ngậm máu mà nói.
“Cắt đứt ngoại thích, đôn đốc triều thần. Hoa gia bại rồi, còn có… còn có người khác… Đệ phải ghi nhớ kỹ, trên giường đế vương, tuyệt đối không cho phép người khác ngủ say*! Hôm nay… người cứu đệ… ngày mai… cũng có thể giết đệ! Binh quyền như mãnh hổ… Tiêu…”
*ví quyền lực của hoàng đế như chiếc giường, tuyệt đối không thể để người khác nắm được
Hàm Đức đế nôn ra máu tươi, Lý Kiến Hằng thất kinh.
“… Tuyệt đối không thể…” Hàm Đức đế thở gấp, siết Lý Kiến Hằng đau đớn, “Tuyệt đối không thể thả… thả A… A Dã…”
Tuyệt đối không thể thả Tiêu Trì Dã về Ly Bắc! Công tử bột cũng được, kỳ tài cũng được. Hắn ở đây, Tiêu gia mới là con chó. Ngoại thích thất bại, lẽ nào biên thuỳ sẽ không chuyên quyền giữ binh? Không còn Hoa gia, ai còn có thể kiềm chế Tiêu gia! Tiêu Trì Dã đã có tâm tính như vậy, có thể kiềm chế năm năm nhẫn mà không phát, im lặng không lên tiếng biến Cấm quân từ mục nát thành thần kỳ, nếu cho hắn thêm năm năm, cho hắn trở về Ly Bắc… tránh không mối đại họa tâm phúc*!
*Đại hoạ tâm phúc: mối hoạ ngầm nơi hiểm yếu, rất nghiêm trọng
Lý Kiến Hằng si ngốc nói: “Hoàng huynh… Cái này sao có thể được… Hoàng huynh…”
“Tước quyền giảm binh.” Hàm Đức đế yếu ớt mà nói, “… Thời điểm cần thiết phải… Giết… Giết…”
Giết hắn.
Lý Kiến Hằng thấy hắn nhắm mắt, bỗng dưng gào khóc. Hàm Đức đế trước khi chết cũng không buông tay hắn ra, phẫn hận giữa chân mày tăm tối cho đến cuối cùng vẫn không tiêu tan.
Hắn kế vị chín năm, chưa từng ở trước thái hậu quyết định một lần. Chi phí ăn mặc, chọn người thị tẩm, toàn do thái hậu định đoạt. Việc điên cuồng nhất trong đời này của hắn chính là bí mật truyền tin Khải Đông, lôi kéo Hề Cố An, tại bãi săn thay Lý Kiến Hằng mở ra một con đường đế vương trông có vẻ bằng phẳng.
Hàng dài về cung dừng lại, theo đó tiếng khóc rung trời. Các đại thần quỳ xuống, Hải Lương Nghi đi đầu rơi lệ nghẹn ngào, hô một tiếng “Hoàng thượng”, chính là tôn vinh Hàm Đức đế lần cuối cùng.
Chuông báo tang Khuất Đô ngân dài, toàn dân khóc than.
* * *
Hoa thái hậu ngồi ở trên giường nhỏ, cho chim anh vũ của Hàm Đức đế ăn.
Chim anh vũ nghe tiếng chuông, hô: “Kiến Vân! Kiến Vân! Kiến Vân đã về rồi!”
Đông châu bên tai Hoa thái hậu hơi đung đưa, bà gật đầu nói: “Kiến Vân về rồi.”
Chim anh vũ hót tiếp: “Mẫu hậu! Mẫu hậu!”
Hoa thái hậu gõ muỗng mộc, không nhúc nhích. Tóc bạc bên trong tà ảnh đã không còn che lấp được, nếp nhăn trên khóe mắt bà tựa như vết nứt trên sứ quý.
Chim anh vũ hót vài tiếng, bỗng nhiên nghiêng đầu ngã ngửa trong lồng, không động đậy nữa.
Hoa thái hậu đặt muỗng, tĩnh tọa đến khi tiếng chuông dừng lại mới nói: “Ngụy Tần đâu? Làm sao lâu như vậy vẫn chưa đến.”
* * *
Trở về Khuất Đô, bởi vì Hàm Đức đế, Tiêu Trì Dã bận rộn chân không chạm đất. Hắn cùng các quan quỳ mấy ngày, đợi đến khi thật sự có thể nằm xuống đã mệt bở hơi tai.
Thế nhưng mệt bở hơi tai cũng phải tắm rửa, lúc Tiêu Trì Dã quan sát thân mình, thấy vết trầy trên cánh tay đã kết vảy. Hắn tròng áo bào mới lên rồi đi ra hỏi Thần Dương: “Người kia đâu?”
Thần Dương lần này biết là ai, nói: “Cẩm y vệ chỉnh đốn lại, y mấy ngày nay phải sắp xếp mới lần nữa, nhà cũng không làm sao về được.”
“Ta hỏi…” Tiêu Trì Dã nói, “là Kỷ Lôi, ngươi đáp ai vậy?”
Thần Dương thoáng ngại ngùng mà gãi đầu một cái, nói: “Kỷ Lôi hả, nhốt lại rồi. Tân đế sau khi lên ngôi liền hỏi chém. Tổng đốc, người này không phải là do ngài áp giải vào sao?”
Tiêu Trì Dã đắp áo ngoài, nghiêm trang nói: “Ta quên mất.”
* * *
Thẩm Trạch Xuyên cùng Cát Thanh Thanh và cả tiểu Ngô ở quán mì, ăn được một nửa, tiểu Ngô bỗng nhiên giương đôi mắt.
Thẩm Trạch Xuyên quay đầu nhìn, thấy Tiêu Trì Dã ném bạc cho ông chủ, vén bào ngồi ở bên cạnh y, nói: “Hai bát mì.”
Tiểu Ngô “sùm sụp” vùi mặt húp xong, nâng bát dời cái mông, như chim cút đi sang cái bàn khác. Cát Thanh Thanh cũng nhìn ánh mắt Tiêu Trì Dã mà mang bát đi.
Thẩm Trạch Xuyên khều sợi mì, nói: “Ta no rồi.”
“Ăn hết đi.” Tiêu Trì Dã rút ra đôi đũa, gắp gắp trước mặt Thẩm Trạch Xuyên, “Thấy ta sợ à? Vội vàng chạy thế.”
“Sợ chứ.” Thẩm Trạch Xuyên chậm rãi ăn nốt sợi cuối cùng, “Dù là ai… bị nhấn một lần cũng sẽ sợ.”
“Ngày ấy lúc hộ giá, ngươi chạy trốn cũng nhanh lắm.” Mì của Tiêu Trì Dã đến, hắn đổ dấm, “Cơ hội thăng quan tốt như vậy, sao ngươi lại chạy?”
“Ta đâu có hộ giá, ” Thẩm Trạch Xuyên, uống canh, thổi thổi, “đi xem náo nhiệt thôi.”
Tiêu Trì Dã bắt đầu ăn mì, lúc sắp ăn xong mới bất thình lình nói: “Ngẫm lại, đêm đó ngươi đi theo ta phía sau đã ngồi rất lâu phải không. Chọn ai mới tốt, không bằng tùy cơ ứng biến. Hề Cố An nếu như tóm gọn Khuất Đô, ngươi liền cho ta một đao. Hề Cố An nếu không nắm được Khuất Đô, ngươi liền kéo ta một cái. Nhìn chuẩn thời cơ, chỉ vì muốn chờ ta sơ suất một lần như vậy, ngươi mới bằng lòng động thủ.”
“Là ngươi tốt số, ” Thẩm Trạch Xuyên nghiêng đầu nở nụ cười, “sống sót được.”
Tiêu Trì Dã nói: “Bắn tên vào ta chắc không phải cũng là ngươi bắn chứ? Nếu ta không rơi vào hiểm cảnh, làm sao có thể hiện phần ân tình to lớn này của ngươi?”
“Ta là đại ân không cầu hồi báo, ” Thẩm Trạch Xuyên nói, “sao ngươi còn nghĩ rằng ta tính kế ngươi?”
“Không cầu báo mới có vấn đề.” Tiêu Trì Dã dường như chưa ăn no, hắn đặt đũa, nói, “Ngươi ngày ấy không dám xuất hiện trước mặt Sở vương, là sợ Kỷ Lôi, hay là sợ Hoa Tư Khiêm hô lên cái gì?”
Thẩm Trạch Xuyên xếp chồng số tiền đồng của mình chỉnh chỉnh tề tề, sau đó tới gần Tiêu Trì Dã, rỉ tai nói: “Không phải, là ta sợ ngươi.”
Tiêu Trì Dã nói: “Sợ ta?”
“Cứng đó.”
Tiếng người xung quanh đều như xa cuối trời, trong tai Tiêu Trì Dã chỉ còn chữ “Cứng” hà ra khí nóng này. Vì câu nói này, hắn mới phát hiện hôm nay Thẩm Trạch Xuyên mặc áo cao cổ, cổ áo hơi bao lại, không cho hắn có cơ hội tùy ý nhìn.
Thần sắc thay đổi mấy lần, hắn nhìn về phía Thẩm Trạch Xuyên, nhả ra hai chữ: “Yên tâm.”
“Nhị công tử cũng đến tuổi rồi, ” Thẩm Trạch Xuyên xoay người lại, “nên lấy vợ thôi.”
“Nhị công tử của ngươi chơi đùa trăng hoa nhiều hơn ngươi.” Tiêu Trì Dã thấy y muốn đi, liền nắm chắc cổ tay của y, vẫn cứ không cho người đứng lên, nói, “Mỗi lần đều nói chưa xong đã muốn đi, không hợp quy củ gì cả.”
“Hễ chút là động tay, ” Thẩm Trạch Xuyên nói, “vậy là quy củ gì?”
Tiêu Trì Dã buông tay ra, nói: “Tình nghĩa này ta trả ngươi.”
“Gọi “cụ” đi xem như là trả rồi.” Thẩm Trạch Xuyên nói.
“Thế nhưng đồ vật thì phải đưa ta.” Tiêu Trì Dã nói, “Ngươi cũng không muốn ta cứ đuổi theo đòi nhẫn phải không?”
Thẩm Trạch Xuyên không nói hai lời, lấy nhẫn xương vứt cho hắn.
Tiêu Trì Dã nhận được, hồ nghi nói: “Đây là âm mưu quỷ kế gì? Nói trả liền trả.”
“Người có trách nhiệm làm việc, ” Thẩm Trạch Xuyên nói, “thì sảng khoái như vậy đấy.”
Lời đã đến nước này, lại không có gì có thể nói.
Tiêu Trì Dã nhìn Thẩm Trạch Xuyên đứng dậy, đầu ngón tay đẩy nhẫn, cứ cảm thấy dễ dàng quá.
“Về nhà à?” Hắn ở phía sau hỏi.
“Ngày mai làm nhiệm vụ.”
“Cẩm y vệ đều trùng tẩy rồi, ngươi làm cái gì.” Tiêu Trì Dã nói, “Mùa đông là cửa ải khó, ngươi hãy bảo trọng.”
“Ta tôm tép nhỏ bé là nước chảy bèo trôi.” Thẩm Trạch Xuyên quay người lại, “Người nên bảo trọng, không phải ta.”
Tiêu Trì Dã sờ sờ đốt ngón tay, nói: “Thuận tiện thì vấn an Kỷ Cương sư phụ một câu nhé.”
Thẩm Trạch Xuyên đã bước ra chợt dừng lại, thoáng chốc nhìn hắn đăm đăm.
Tiêu Trì Dã đeo nhẫn xong, trêu chọc: “Lan Chu à, cùng đi chơi không?”
Danh sách chương