Sau khi tân đế đăng cơ, mưa thu Khuất Đô rơi liên miên. Ngói cũ đen sẫm, đèn sáng treo cao, đứng từ trên tường thành vương cung quan sát, khắp nơi đều bao phủ hàn ý hiu quạnh.

Vì chuyện săn thu mà toàn bộ Cẩm y vệ bị rút yêu bài. Những Cẩm y vệ từ ngũ phẩm trở lên như Kỷ Lôi, Kiều Thiên Nhai đều bị hạ xuống ngục, cùng Hoa Tư Khiêm, Phan Như Quý đồng loạt bị giao cho tam pháp ty hội thẩm.

Tiết Tu Trác dời Hộ khoa, thăng lên Đại Lý tự. Vị trí này thoạt nhìn không bằng Hộ khoa Đô cấp sự trung quyền trách to lớn, nhưng lại chân thực tiến nhập vào đầu mối của tam pháp ty Đại Chu rồi. Nói cách khác, hắn không chỉ có quyền tra xét bất kỳ án nào, còn có quyền tham dự tranh luận bác bỏ đề án của Hình bộ, Đô Sát viện.

“Tiết Tu Trác.”

Hoa thái hậu nghiêng dựa vào giường, nhàn tản gõ gõ quân cờ ngọc đen trong suốt.

“Chưa từng nghe nói về người này trước bãi săn Nam Lâm. Hắn là ai trong Tiết gia?”

Lưu Tương cô cô nhẹ nhàng quạt lư hương, nói: “Bẩm thái hậu, là con thứ ba của Tiết gia. Trước kia chưa từng nghe nói người này, cho nên nô tỳ đã đặc biệt đi nghe ngóng một phen.”

“Tiết gia có người kế tục rồi.” Hoa thái hậu nói, “Mấy năm qua người rạng danh là Diêu Ôn Ngọc. Lão hồ ly Hải Lương Nghi này, ai gia cho là học vấn cả đời lão chỉ nhận Diêu Ôn Ngọc, sớm muộn gì cũng đưa Diêu Ôn Ngọc vào làm quan. Nào ngờ lão không nói tiếng nào, trái lại sử dụng Tiết Tu Trác chẳng hề nổi bật.”

Lưu Tương cô cô nói: “Tiết Tu Trác liên hợp Bố chính sử Quyết Tây Giang Thanh Sơn bí mật sưu tập chứng cứ trước, rồi mới cầu lên Hải các lão. Lúc hắn nhậm chức Hộ khoa Đô cấp sự trung đã đi qua lục bộ, bây giờ thăng nhiệm Đại Lý tự tức là thẩm tra xử lí vụ án các lão, chỉ sợ có ý muốn điều tra triệt để, không chịu dàn hoà.”

“Ai gia bây giờ không thể ra ngoài.” Đôi mắt Hoa thái hậu hiện suy tư, “Tiết Tu Trác muốn điều tra, thì để cho hắn tra. Hoa gia đã tới thời khắc mấu chốt nguy cấp rồi, nói cho đại ca, phải có quyết tâm chặt tay của tráng sĩ mới có thể Đông Sơn tái khởi*.”

*quyết tâm sắt đá mới có thể khởi dậy lần nữa

Lưu Tương cô cô đáp lời, rón rén lui xuống.

* * *

Thẩm Trạch Xuyên giũ nước mưa trên dù, ngồi ở hành lang đổ nát của hoang viện. Sau gần nửa canh giờ, Hề Hồng Hiên với thân hình như núi mới bước vào cửa, căng dù đi thẳng lại đây.

“Lúc này tai mắt khắp nơi, ta suýt nữa không thoát thân được đấy.” Hề Hồng Hiên khép áo lại, cau mày hỏi, “Giờ gọi ta ra là có chuyện quan trọng gì?”

“Hề Cố An vào hình ngục rồi.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Tâm nguyện nhiều năm của ngươi đang ở trước mắt, lúc này không thừa thắng xông lên, còn chờ hắn chó cùng rứt giậu sao?”

“Hắn đã định tội chết chắc.” Hề Hồng Hiên nói, “Lúc này ta mà phí sức lại là vẽ rắn thêm chân.”

“Cõi đời này không có chuyện ‘đã định’.” Gương mặt trắng trẻo của Thẩm Trạch Xuyên không mang ý cười, y nói, “Càng là ngàn cân treo sợi tóc, càng không thể lơ là qua quýt. Hiểm cảnh không chết, ắt có sinh cơ.”

Hề Hồng Hiên nhìn mặt bên của y, nói: “Án Hoa đảng đã giao cho tam pháp ty, nhiều con mắt đang nhìn chằm chằm vào, ngươi muốn động thủ thế nào?”

“Ta không động thủ.” Thẩm Trạch Xuyên chuyển ánh mắt, “Hắn làm tay sai cho Hoa gia, khi tại chức tội lỗi chất chồng. Chỉ cần giao ra một hai vụ cho Đại lý tự, hắn mới thật sự chắc chắn phải chết.”

“Ngự tiền đeo đao, vây bắt trữ quân, hai chuyện này còn chưa đủ khiến hắn chết?”

“Hắn là Đô Chỉ huy sứ của tám đại doanh, vốn có đặc quyền đeo đao tại ngự tiền. Vây bắt trữ quân không liên quan gì đến hắn, hắn có thể một miệng nói rằng thấy tình thế không đúng nên về đô đi tìm viện binh. Tân đế bây giờ kiêng kỵ Cấm quân, tuy rằng bắt được Hoa gia nhưng đang lúc cần tám đại gia hợp lực giúp đỡ. Tam pháp ty phúc tra tốn thời gian, kéo dài càng lâu, Hề Cố An càng khó chết.” Thẩm Trạch Xuyên thoáng cười lạnh, “Chỉ cần Hề Cố An chưa chết, ngươi vẫn là Hề nhị, mãi mãi không có ngày nổi danh.”

Hề Hồng Hiên trầm mặc hồi lâu, hỏi: “Ngươi muốn thế nào?”

“Từ năm Hàm Đức thứ tư Hề Cố An bắt đầu chuyên phụ trách tám đại doanh, cho tới nay là thời gian bốn năm, tám đại doanh lĩnh quân lương tổng cộng chín trăm vạn lượng. Tra chi tiêu sổ sách chỉ có bảy trăm vạn, còn lại hai trăm vạn lượng bạc đi đâu? Đều là qua tay Hề Cố An rồi biến mất không thấy.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Tra xét sổ sách vốn là chuyện Tiết Tu Trác đang làm, chắc hắn tra một hồi còn khui ra được nhiều khuyết thiếu hơn. Số lượng lớn như vậy, Phan Như Quý và Hoa Tư Khiêm đều có thể lấy, bởi vì bọn chúng chỉ là tham. Thế nhưng Hề Cố An không được, bởi vì hắn không thể tham. Trong tay hắn nắm giữ tám đại doanh tuần phòng Khuất Đô, nếu hắn giải thích không rõ ràng khoản bạc kia đi đâu rồi, vậy cũng chỉ có thể hoài nghi có phải hắn khoác tấm da tám đại doanh mà dịch tiền đi hối lộ quân sĩ của mình, âm thầm nuôi thân binh.”

Hề Hồng Hiên bỗng cảm thấy không rét mà run, hắn nói: “… Âm thầm nuôi thân binh.”

“Hắn ở bên cạnh thiên tử, âm thầm nuôi thân binh làm cái gì?” Thẩm Trạch Xuyên nói.

“… Không được!” Hề Hồng Hiên phủ quyết, hắn giơ tay lau mồ hôi, nói, “Ta điên rồi chắc? Dựa thế Hoa đảng chỉ chết một mình hắn, ý đồ mưu phản là chết cả nhà của ta! Đây là tội diệt cửu tộc!”

Thẩm Trạch Xuyên cười ra tiếng, y hạ thấp giọng: “Triều thần biến đổi theo vương quyền, bây giờ tân đế đăng cơ, chính là thời cơ tốt cho ngươi ra mặt. Hề Cố An kia phải lấy mạng làm quà cưới tặng ngươi.”

“Ý ngươi là muốn ta…” Hề Hồng Hiên nhìn chăm chú Thẩm Trạch Xuyên nửa khắc, bỗng nhiên cũng cười lên, hắn nói, “Ngươi đủ ác. Thái hậu tốt xấu gì cũng đã cứu ngươi hai lần, ngươi cũng thật là không niệm ân tình chút nào.”

“Ân tình ư?” Thẩm Trạch Xuyên cầm dù, “Giết người xong rồi trả cũng không muộn. Huống hồ tranh đoạt hôm nay đều là thế cờ Tiêu, Hoa, có liên quan gì tới ta?”

Dứt lời y bung dù, khẽ gật đầu với Hề Hồng Hiên, đi vào trong đêm mưa. Hề Hồng Hiên ngồi một mình dưới hành lang, chờ sau khi bóng y biến mất mới lau phía sau lưng, sờ thấy mồ hôi lạnh một mảng.

* * *

Mấy ngày sau, Đại Lý tự trùng lý án săn thu.

Đại Lý tự khanh Tưởng Tạ chủ thẩm, Hải Lương Nghi giám sát, Tiết Tu Trác bồi thẩm. Đây là đại án, do Đô sát viện tra xét duy trì trật tự, dùng mấy cái tội danh “tiểu nhân cấu đảng”, “tham thuế loạn chính”, “nguy hại xã tắc” đệ trình Đại Lý tự.

Trong đó “tiểu nhân cấu đảng” làm cho lục bộ thần hồn nát thần tính, quan chức trước kia đã tới lui Hoa phủ, được hai kẻ Hoa Phan tiến cử liền cảm thấy bất an. Mấy ngày nay thư tố giác Hoa Tư Khiêm, Phan Như Quý đếm không xuể, mỗi người đều hùng hồn phân trần bộc bạch lòng trung, sợ bị liên lụy phải.

Lý Kiến Hằng cứ thấy tấu chương là đau đầu, hắn vốn không phải có tính chịu ngồi yên một chỗ, chỉ là trong lúc quốc tang hắn cũng không dám chơi bời càn rỡ. Hắn từng thấy tình cảnh Hải Lương Nghi đối lập với Hoa Tư Khiêm đêm đó, trong lòng đang rất sợ Hải Lương Nghi.

Hải Lương Nghi hệt như tấm phản cứng, râu phải cắt gọn gàng, luôn luôn dài đến nút thứ hai của vạt trước. Mũ mão đội nghiêm chính, đầu tóc chải ngay ngắn, tiết tam phục nóng bức dù ở nhà cũng không mở phanh ngực, ngày mùa đông rét lên triều không khép tay áo, dáng đứng thẳng tắp như núi như tùng, lúc đi nhẹ nhàng mà dứt khoát, xử lý công việc tuyệt đối không dài dòng dây dưa, có thể nghe vụ án ba ngày ba đêm cũng không lộ mỏi mệt.

Lý Kiến Hằng hỗn quen rồi, nhìn thấy loại lão thần giống như cha mình này liền run chân.

Vì án Hoa đảng, Hải Lương Nghi hay phải tìm hắn bẩm báo tình hình cụ thể. Lý Kiến Hằng cảm thấy ghế rồng của Minh Lý đường quá cứng, ngồi lâu đau mông, gọi người đặt thêm mấy tầng đệm êm. Nhưng Hải Lương Nghi nhìn thấy vậy cũng phải vào khuyên can, khuyên hắn phải có tính trấn định.

Niềm sung sướng khi nắm giữ quyền lực tựa hồ chỉ trong nháy mắt, ngay sau đó chính là trọng trách nặng nề. Liên tục thượng triều buổi sớm khiến Lý Kiến Hằng khó kiên trì nổi, hắn ngồi trên ghế rồng, có lúc thậm chí nghe không hiểu người phía dưới đang ồn ào cái gì.

Hết tiền rồi? Thu thuế đi! Giết một đám tham quan ô lại thì chẳng phải lấy lại được rồi sao? Có cái gì mà phải nhao nhao lên.

Lý Kiến Hằng không dám biểu lộ nội tâm, hắn sợ sệt Hải Lương Nghi, càng sợ những văn thần võ tướng này. Hắn không biết bọn họ đang tranh luận cái gì, cũng không biết tại sao không thể lập tức chém đầu Hoa đảng, càng không biết thái hậu ngày ngày đưa điểm tâm cho hắn là có ý gì.

Hắn co rúc vào ghế rồng, như chỉ đang mơ một giấc mộng thôi.

“Hoàng thượng bị bệnh rồi?”

Tiêu Trì Dã vào cung, bên ngoài Minh Lý đường gặp được thái y của Thái y viện.

Thái y nói: “Ưu tư quá độ, lại đang thu lạnh. Lát nữa Tổng đốc đi vào, chắc nên khuyên giải hoàng thượng chút.”

Tiêu Trì Dã tháo Lang Lệ đao, bước vào Minh Lý đường.

Lý Kiến Hằng mới uống xong thuốc, lúc này đang nằm trên giường, nghe Tiêu Trì Dã đến liền vội đeo giày gọi người vào đây.

“Sách An.” Lý Kiến Hằng nói, “Đến đúng lúc lắm. Lát nữa Điềm Thực phòng sẽ dâng kẹo ti oa mắt cọp lên đấy, ngươi cũng nếm thử xem, mấy năm trước chúng ta từng ăn tại quan yến rồi.”

Tiêu Trì Dã khấu đầu, nói: “Tạ hoàng thượng ban thưởng.”

Lý Kiến Hằng khoác áo, lặng mất một lúc, nói: “Sách An, ngồi đi.”

Tiêu Trì Dã ngồi xuống, người hầu xung quanh đều lui ra. Lý Kiến Hằng bỗng đứng dậy, nôn nóng bước vòng quanh, nói: “Sách An, tại sao còn chưa chém Hoa Tư Khiêm? Đại lý tự nói là phúc thẩm, việc này còn có gì mà thẩm tra? Hả!”

Tiêu Trì Dã nói: “Đại Lý tự phải tra án ba lần, đây là quy củ để phòng ngừa oan giả án sai. Hoa Tư Khiêm có chứng cứ xác thực, nhất định sẽ bị chém trong năm thôi.”

“Đêm dài lắm mộng.” Lý Kiến Hằng sốt sắng nói, “Thái hậu có vẻ không giống bị hoảng loạn… Ngươi biết không, ngày nào bà ta cũng sai người đưa điểm tâm cho ta, bà ta muốn làm gì? Cũng muốn dùng thuốc giết ta sao?”

“Hoa gia bây giờ ngàn người chỉ vào, nói chung thái hậu cũng muốn tỏ vẻ từ ái.” Tiêu Trì Dã thấy thần sắc hắn hoang mang, viền mắt bầm đen, liền nói, “Đêm hoàng thượng không ngủ được sao?”

“Ta làm sao ngủ được.” Lý Kiến Hằng nói, “Bọn hắn chưa chết… Ta làm sao ngủ được. Sách An, ngươi thay ta nói với Hải Lương Nghi dùm, miễn phúc thẩm, xử quyết liền đi!”

Như vậy sao được.

Tiêu Trì Dã là Tổng đốc Cấm quân, không có liên quan tam pháp ty, hắn sao có thể nhúng tay vào tam pháp ty hội thẩm? Còn nữa, qua một chuyện săn thu, người bọn họ muốn tóm chính là Tiêu Trì Dã hắn. Quan văn do Hải Lương Nghi dẫn đầu cũng không chịu thả Tiêu Trì Dã đi, mấy ngày nay Tiêu Phương Húc cũng nghe được tin tức rồi.

Không ai nguyện đánh cược vào việc này, Tiêu Trì Dã ở Khuất Đô, Ly Bắc mới có thể cẩn trọng cần cù. Nguy cơ của sáu châu Trung Bác là tâm bệnh, Tiêu Kí Minh có thể cứu Khuất Đô một lần, có thể cứu Khuất Đô hai lần, nhưng hắn có thể không giữ lại gì mà cứu Khuất Đô vô số lần sao? Coi như hắn có thể, nhưng ai có thể tin?

Tiêu Trì Dã nhất quyết sẽ không bất hoà với văn thần vào lúc này.

Trong lòng Lý Kiến Hằng biết không thể thực hiện được, cho nên càng hồn bay phách lạc. Lúc kẹo ti oa mắt cọp được mang ra, hắn chỉ nếm qua loa mấy cái, cũng không nếm ra được vị gì.

Tiêu Trì Dã vừa rời đi, hắn liền nằm ra giường, cảm thấy làm hoàng đế này thật chán.

Song Lộc luôn theo hầu hắn thấy thế liền quỳ gối bên giường, nhỏ giọng nói: “Vạn tuế gia… Hay là nô tỳ hầu ngài ra ngoài dạo một vòng?”

Lý Kiến Hằng nói: “Không đi, mệt lắm.”

Song Lộc hơi động con ngươi, nói tiếp: “… Vậy mời Mộ Như cô nương đàn tỳ bà cho ngài nhé?”

Lý Kiến Hằng nghiêng người, ngó mắt ra ngoài, thấy không ai liền nói: “… Không thể đâu, đang quốc tang. Hơn nữa nàng còn ở phủ của Phan Như Quý, lúc này mà tìm cách vào cung, vậy không phải sẽ ăn mắng à?”

Song Lộc cười nói: “Vạn tuế gia, ngài là hoàng đế, trong cung này ngài nói mới tính. Nội hoạn chúng thần làm việc, ngoại thần bọn họ làm sao biết được? Chúng ta âm thầm…”

Lý Kiến Hằng lập tức thoải mái phấn chấn, kẹo cũng không ăn nữa, nói: “Không cho Hải các lão biết?”

“Ai cũng không biết hết.” Song Lộc lết đầu gối, “Ngài là chủ tử của chúng thần, lão đâu có phải. Nô tỳ làm việc cho hoàng thượng, hoàng thượng không cho ai biết, thì chắc chắn ai cũng không biết.”

“Tốt!” Lý Kiến Hằng vỗ tay, “Tốt, tìm được cơ hội rồi. Nhanh đi, cành nhanh càng tốt, cho Mộ Như vào đây. Phan Như Quý sắp chết rồi, ở lại viện kia cũng xúi quẩy!”

Lúc Tiêu Trì Dã xuất cung trời lại mưa, hắn tự dưng thấy buồn bực. Tinh thần trước săn thu như thể tiêu tán chỉ sau một đêm, giờ khắc này đến đao hắn cũng chẳng muốn rút.

Thần Dương cùng Triêu Huy tới đón hắn, Tiêu Trì Dã lên xe ngựa. Xe đi được một nửa, Tiêu Trì Dã bỗng nhiên vén rèm nói: “Báo một tiếng với cha và đại ca, đêm nay ta không về.”

Dứt lời cũng không chờ hai người phản ứng đã nhảy xuống xe ngựa, không mang gì theo, đi về phía phố lớn Đông Long.

“Lại đi uống rượu rồi.” Triêu Huy cũng xuống xe ngựa, nói với Thần Dương, “Ngươi trở về báo cho vương gia và thế tử, ta đi theo công tử. Đang lúc quốc tang, uống say rồi làm loạn cũng khó coi.”

Thần Dương nói: “Từ lúc nói kia đã không thấy bóng người đâu rồi. Tổng đốc đã không muốn ai theo, vậy… kệ ngài ấy đi.”

Triêu Huy là phó tướng mà Tiêu Kí Minh dẫn theo, Thần Dương là phó tướng Tiêu Trì Dã dẫn theo. Tuy nói hai người đều là người nhà họ Tiêu, nhưng suy xét thật ra không giống nhau, Triêu Huy giống huynh trưởng hơn.

Hắn quay đầu lại trong mưa, quả thật đã không nhìn thấy bóng dáng Tiêu Trì Dã đâu.

Cẩm y vệ đã gác yêu bài, người bên dưới tạm thời được sắp xếp vào Cấm quân, đảm nhiệm đội tuần phòng.

Tối nay Thẩm Trạch Xuyên mới vừa trực xong, lúc về nhà đi ngang qua hẻm sau của Hương Vân phường trên phố lớn Đông Long.

Bởi vì mưa nhỏ, cho nên không bung dù.

Y đang đi đường, chợt nghe thấy một trận nôn phía trước, tiếp đó có đôi guốc mộc lê ra, cô nương chẳng mang vớ chạy chậm theo người, lại bị nhẹ nhàng cản lại.

Tiêu Trì Dã chống lên tường, chỉ vào cửa sau, bảo cô nương kia tránh xa một chút.

Cô nương Hương Vân phường đều quen hắn rồi, biết hắn uống say là không cho người đụng, nàng liền gấp khăn đặt bên cạnh, dịu dàng nói: “Nhị công tử, thoải mái rồi vào nhé, chuẩn bị canh nóng cho ngài rồi đấy.”

Tiêu Trì Dã không tiếp lời.

Tiếng guốc mộc xa dần, hắn liền ngồi xuống, trong dạ dày xoắn đến khó chịu.

Người thì cứ nên sống mơ mơ màng màng như vậy, hắn chỉ có một con đường này thôi.

Đột nhiên lưng hơi chìm xuống.

Tiêu Trì Dã lập tức quay lại, ý lạnh trong mắt chằm chằm khiến người phát hoảng. Hắn thấy được ai xong, nghĩ giây lát mới nói: “… Ngươi đạp ta làm gì?”

Thẩm Trạch Xuyên chẳng chớp mắt, nói: “Ta đâu có đạp.”

Tiêu Trì Dã trở tay sờ trên lưng mình một lúc, kéo kéo áo, cố chấp nói: “Đây là bằng chứng!”

Thẩm Trạch Xuyên ngắm nghía hắn một lúc, nói: “Uống đến ngu rồi hả Tiêu nhị?”

Tiêu Trì Dã nói: “Ta giống kẻ ngu sao?”

Không chờ Thẩm Trạch Xuyên đáp lời, hắn đã tự nói rồi.

“Lão tử không phải kẻ ngu.”

Thẩm Trạch Xuyên ngửi được mùi rượu của hắn, nói: “Đừng chặn đường ta, ta phải về nhà.”

Tiêu Trì Dã quay đầu, ngây ra giây lát, đối diện tường nói: “Đừng chặn đường ta, ta cũng phải về nhà.”

Thẩm Trạch Xuyên vừa định cười, lại nghe hắn nói.

“Nếu ta không về nhà được, ngươi cũng đừng hòng về nhà.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện