Căn nhà nhỏ xám xịt, như đã không có người ở một đoạn thời gian, Trương tướng quân gõ cửa, có người ra mở cửa, hai người đứng ở cửa nói chuyện một lát.
Xem ra bọn họ là một đám, chỉ là tách ra ở, là không muốn bị một lưới bắt hết sao? Lộ Lê nhìn một lúc, xoay người trở về.
“Lộ Lê!” Tiếng Trương tướng quân bỗng nhiên từ sau người truyền đến.
Lộ Lê bỗng nhiên quay đầu lại, Trương tướng quân không biết đi tới từ khi nào, vẻ mặt kia rất vui vẻ, y lại hoàn toàn không có tâm tình để vui mừng, sao ông ta phát hiện ra mình?
Đột nhiên dâng lên dự cảm không tốt, đúng lúc này, phía sau bỗng nhiên có cái gì đó đánh tới, y chặn một đòn, không ngăn trở được một đòn khác, kế hoạch kín đáo như thế, hiển nhiên không phải lâm thời mới quyết định, trước khi hôn mê, Lộ Lê nhìn thấy Trương tướng quân tươi cười rạng rỡ.
Khi tỉnh lại Lộ Lê phát hiện mình đã không còn ở Vinh Diệu tinh nữa, vì phòng nhỏ nhốt y có một cái cửa sổ, bên ngoài là những ngôi sao cuồn cuộn, hồi tưởng lại vẻ mặt cuối cùng của Trương tướng quân, y không thể không thừa nhận, y đã bị lừa.
Bọn chúng tính kế toàn bộ quá trình cực kỳ kỹ càng tỉ mỉ kín đáo, một vòng rồi lại một vòng, chỉ sợ ngay cả trước khi y nhận được tin nhắn của Trương tướng quân, y cũng đã bị theo dõi, như vậy y theo địa chỉ tìm đến, đối phương cũng đã biết rõ rồi, do đó tiến hành bố trí, trước khi Tần gia phát hiện y mất tích, thần không biết quỷ không mang y ra khỏi Vinh Diệu tinh.
Lộ Lê hoài nghi, rốt cuộc có bao nhiêu thế lực tham dự vào việc này, mục đích của chúng là gì, Trương tướng quân biết rõ phía sau y là Tần gia, là Tần Vũ, lấy can đảm của ông ta, hẳn ông ta không dám chọc giận Tần Vũ, tự tin của ông ta tới từ chỗ nào.
Lộ Lê nghĩ đến đau đầu, nhịn không được xoa xoa huyệt Thái Dương, không đúng, y bỗng nhiên bừng tỉnh, tinh thần lực của y rất cường đại, không có khả năng nghĩ một chút việc đã đau đầu.
Lộ Lê thử phóng tinh thần lực ra, phát hiện bất lực, tinh thần lực mạnh mẽ lại giống như bị ngăn chặn, giống một sợi chỉ, đột nhiên bị người làm rối thành một đống, có người động tay chân với tinh thần lực của y, là Trương tướng quân, chỉ có lão ta mới biết tinh thần lực của mình rất mạnh.
Đang nghĩ ngợi, cửa mở.
Trương tướng quân đi vào.
Lộ Lê lạnh lùng nhìn nhìn lão ta.
“Đừng nhìn ta như vậy, tốt xấu gì ta cũng từng là cha nuôi của ngươi từng có ân cứu mạng với ngươi.” Trương tướng quân mang thần thái rất tự nhiên.
“Ông cho rằng ân cứu mạng là kim bài miễn tử không kỳ hạn sao, muốn dùng bao nhiêu lần thì dùng bấy nhiêu lần, tôi không biết ông có mục đích gì, nhưng tôi nghĩ ông hẳn đã biết, hậu quả chọc giận Tần Vũ là cái gì!” Lộ Lê châm chọc nhìn lão ta.
Mặt Trương tướng quân hơi co lại, “Chỗ dựa lớn nhất để ngươi cậy vào chỉ có Tần Vũ, trừ Tần Vũ ra, ngươi còn có cái gì, ta thành thật nói cho ngươi biết, lời lúc trước đều là lừa gạt thôi.”
Lộ Lê cười lạnh, “Đoán được rồi, trong miệng ông không có nổi một câu nói thật.”
“Vậy ngươi sai rồi, những lời này đó có một việc là thật, nếu đã đến bước này, ta cũng chẳng sợ nói cho ngươi.” Trương tướng quân nhìn xuống y từ trêи cao, “Lúc trước ngươi làm nhiệm vụ ở hành tinh số CI-0021, gặp phải nguy hiểm, người cứu ngươi cũng không phải ta.”
Thân thể Lộ Lê chấn động, đồng tử trừng lớn, dường như những ký ức bị hủy diệt, vì những lời này của lão ta, tựa như chỗ hổng bị mở ra đều lũ lượt trở về.
“Không sai, người cứu ngươi là Tần Vũ, tuy ta không biết lúc ấy vì sao hắn sẽ xuất hiện nơi đó, thậm chí còn cứu ngươi, nhưng khi ta đuổi tới nơi, ngươi đã thoát khỏi nguy hiểm, chỉ rơi vào hôn mê.” Trương tướng quân biết y hẳn đã nhớ lại, không chút giấu giếm.
Lộ Lê trầm mặt, “Cho nên ông lừa gạt tôi là ông đã cứu tôi, cố ý nhận tôi làm con nuôi, biết thứ tự của tôi ở Đại chiến cơ giáp trêи Vũ Trụ Võng, cố tình tiếp cận, muốn lợi dụng tôi bán mạng cho ông phải không?”
Y nhớ ra rồi, việc lúc trước vẫn luôn nghĩ không ra, khi y bị Trùng thú vây công, trước khi hôn mê đã từng nhìn thấy một khuôn mặt, gương mặt kia đúng là Tần Vũ, chỉ là do ngắn ngủi quá mức, lại vì Trùng thú ám ảnh, thế cho nên y vẫn luôn không nhớ ra nổi.
Người chân chính có ơn với y, vẫn luôn là Tần Vũ.
Lộ Lê thấy khϊế͙p͙ sợ, thấy kϊƈɦ động, cũng thấy may mắn, trước kia y vẫn luôn cảm thấy phải buông xuống, nhưng khi Trương tướng quân lấy việc trêи CI-0021 để tranh thủ tình cảm, nội tâm y vẫn có một chút xúc động, hiện tại biết người cứu y là Tần Vũ, y với Trương tướng quân với Liên Bang không còn có bất luận tình nghĩa gì nữa.
“Ông trói tôi tới đây, rốt cuộc có mục đích gì?” Nghĩ thông suốt, Lộ Lê nhìn Trương tướng quân, đi vào chủ đề.
“Thật là vô tình, cho dù ta không có ơn cứu mạng ngươi, ơn bồi dưỡng cũng phải có chứ, quên sạch nhanh như vậy sao?” Trương tướng quân nhìn ra tâm lý y đã biến hóa, thật đúng là bạch nhãn lang không nên thân.
“Ông có tư cách gì bảo tôi phải nhớ ơn, ông tốt với tôi, đều có mục đích, tôi thừa nhận vứt bỏ đi ân cứu mạng, đúng là ông bồi dưỡng tôi, phần ân tình này, khi ông bảo tôi nằm vùng bên người Tần Vũ, tôi cũng đã trả cho ông xong, chúng ta đã sớm không thiếu nợ gì nhau rồi.” Lộ Lê nói thẳng.
Trương tướng quân trầm mặt, “Lúc trước chip ngươi đưa cho ta rõ ràng là giả, cái này gọi là không còn thiếu nợ gì nhau à?”
“Ai nói cho ông đó là giả?” Lộ Lê châm chọc nhìn lão ta.
Trương tướng quân ngẩn ngơ.
Lộ Lê cười lạnh, “Con chip kia vẫn luôn là thật, chỉ là các người xem không hiểu mà thôi, thất bại lại còn tưởng là giả.”
“Ngươi nói cái gì?” Trương tướng quân bắt đầu phẫn nộ.
“Nói ông lẫn lộn vàng thau, trình độ không đến nơi đến chốn, phá giải không được, lại bảo chip là giả.” Lộ Lê không khách khí cười nhạo. Trương tướng quân vừa muốn điên lên, nghĩ đến chính sự, lửa giận lập tức giáng xuống, “Thôi, chuyện quá khứ ta không muốn nhắc lại, ngươi không phải muốn biết vì sao ta bắt ngươi sao, rất đơn giản, ta muốn dung dịch cải tạo gen.”
Lộ Lê sửng sốt, sao lão ta biết dung dịch cải tạo gen, người biết chuyện này cũng không nhiều, bằng địa vị của Trương tướng quân, tuyệt đối không có khả năng biết được, trừ phi có người nói cho lão ta.
Trong nháy mắt y suy nghĩ rất nhiều, ai sẽ hận đến muốn bắt cóc y, đế quốc Mộ Quang tính là một, còn có một thế lực lúc trước ẩn núp ở hành tinh M912, thứ ba chính là quốc vương sau đó mới biết, tuy nhiên ông ta không có khả năng hoàn toàn đắc tội với Tần gia, bất chấp nguy hiểm bắt cóc y, cho nên chỉ có thể là hai lựa chọn phía trước.
“Có dung dịch cải tạo gen, ta có thể chế tạo ra một đám người biến chủng gen cường đại.” So với tiền tài, Trương tướng quân nhìn trúng quyền thế và sức mạnh hơn, có hai thứ này, tự nhiên sẽ có tiền tài.
“Là ai nói cho ông về dung dịch cải tạo gen?” Lộ Lê hỏi.
“Điều này ngươi không cần biết, ta cho ngươi ba ngày suy xét, nếu ngươi không đáp ứng, cũng đừng trách ta động thủ, ta biết nghị lực của ngươi rất mạnh, nhưng đồng thời ta cũng biết cực hạn của ngươi.”
Sắc mặt Lộ Lê khẽ thay đổi, trầm mặt xuống, “Tôi cũng chẳng ngại nói cho ông, giáo sư Smith chế ra dung dịch cải tạo gen ở Tần Lộ tinh, ông uy hϊế͙p͙ tôi có ích lợi gì, huống chi dung dịch cải tạo gen còn chưa thành công.”
“Ngươi đang nói dối, đã lâu như vậy, không có khả năng Smith còn chưa chế ra dung dịch cải tạo gen.” Tướng quân Trương không tin lời y nói, những người đó không có đạo lý lừa lão.
Lộ Lê trào phúng, “Ông cho rằng dung dịch cải tạo gen dễ dàng thành công như vậy sao, ông cũng quá coi thường gen nhân loại rồi.”
Trương tướng quân thờ ơ, “Chúng ta sẽ đáp xuống một viên tinh cầu, ta hy vọng khi đó có thể nghe được một đáp án vừa lòng, không ngại nói cho ngươi biết, ta chỉ phụ trách dẫn ngươi ra thôi, đến lúc đó còn có một nhóm người khác sẽ đến đón ngươi, bọn họ cũng sẽ không chiếu cố ngươi giống ta đâu, thời gian của ngươi đã không còn nhiều nữa rồi.”
“Còn có một nhóm người khác, bọn chúng là ai?” Lộ Lê lạnh lùng hỏi.
Trương tướng quân nói, “Ta sẽ không nói cho ngươi đâu.”
Lộ Lê cũng không trông cậy lão ta sẽ nói, “Tinh thần lực của tôi đã xảy ra chuyện gì?”
Trương tướng quân đáp, “Chỉ là hạ thuốc ức chế tinh thần lực trêи người ngươi thôi.”
Trong lòng Lộ Lê cảm thấy cổ quái, lại không có lộ ra, “Ông và Liên Bang cắt đứt là giả chứ gì, ông và Liên Bang cố ý diễn vở kịch này, là vì dẫn dắt tôi mắc mưu à?”
Trương tướng quân không đưa ý kiến.
Lộ Lê cười ra tiếng, “Liên Bang thật là không nhớ đòn, cho dù ông thành công, ông cho rằng Tần Vũ sẽ bỏ qua cho ông sao.”
Trương tướng quân nheo mắt lại, “Muốn chọc giận ta, hỏi chuyện thì không có khả năng đâu, ta khuyên ngươi tốt nhất nên thông minh một chút, Lộ Lê ạ, thật ra ta cũng không muốn thành kẻ địch của ngươi, nhưng vì sao ngươi cố tình phải hướng về Tần Vũ, Liên Bang mới là nơi sinh ngươi nuôi ngươi.”
“Những lời này ông cũng cũng chỉ có thể lừa yôi trước kia mà thôi, tôi đã sớm biết rồi.” Lộ Lê không tin lão ta không điều tra về cha y, khẳng định ngay từ
đầu đã biết cha là con lai.
“Đã sớm biết cái gì?” Trương tướng quân cho rằng y làm bộ để mình nói.
Lộ Lê vừa nhìn đã biết lão ta suy nghĩ cái gì, hừ một tiếng: “Cha tôi là con lai, cho nên tôi cũng là con lai, cũng không phải người Liên Bang thuần khiết, vì việc này, trước nay ông đâu có để tôi tiếp xúc với trung tâm Liên Bang, cho dù là lúc ở căn cứ huấn luyện, ông vẫn luôn đề phòng tôi.”
“Hóa ra là ngươi đã biết.” Trương tướng quân bình tĩnh nhìn y, ngay sau đó lộ ra vẻ mặt không để bụng, “Dù sao đã đến bước này, không sai, ta xác thật đã sớm biết ngươi không phải người Liên Bang thuần khiết, ta khuyên ngươi đừng ra vẻ, cũng đừng vọng tưởng cầu cứu, nơi này là vũ trụ, ngươi trốn không thoát đâu, cứ ngẫm lại đi.”
Nói xong lão ta bỏ đi.
Lộ Lê nhìn chằm chằm cánh cửa đã đóng lại, lại quan sát bốn phía, ở trong góc phát hiện một cái máy theo dõi khá kín đáo.
Y không biết mình đã hôn mê bao lâu, dựa theo thời gian Trương tướng quân đưa mà suy tính, hẳn cũng không lâu lắm, Tần gia chắc đã biết chuyện y mất tích, lần trước không thể không chờ Tần Vũ tới cứu, lúc này đây, y không muốn lại rơi vào thế bị động, cũng không muốn lại làm Tần Vũ lo lắng gặp hại, y phải nhanh chóng chạy đi.
Trương tướng quân khác với đám hải tặc bắt cóc, nếu bọn chúng đã chế tạo kế hoạch hoàn chỉnh, chắc chắn mỗi phân đoạn đều đã cẩn thận cân nhắc qua, nếu Tần Vũ muốn tìm được y trong vũ trụ rộng lớn, chỉ sợ khó như lên trời.
Lộ Lê vẫn không nhúc nhích dựa vào góc tường, tinh thần trong óc lại không nhàn rỗi, vẫn luôn thử phóng thích tinh thần lực.
Trương tướng quân dùng thuốc chống lại tinh thần lực của y, nhưng bọn chúng không biết, tinh thần lực của y đã đạt tới 4S, nếu lượng thuốc không đủ, sẽ không có khả năng ức chế hoàn toàn.
Một có người tới, Lộ Lê làm bộ vô kế khả thi phẫn nộ, người vừa đi, y tiếp tục phóng thích tinh thần lực.
Một ngày nhanh chóng trôi qua.
Lộ Lê vui mừng phát hiện, tinh thần lực đã có thể phóng ra khoảng cách một mét, lại thêm nửa ngày nửa, hẳn có thể đủ để lấy đồ trong không gian khấu.
Chỉ có dùng tinh thần lực mới có thể lấy đồ trong không gian khấu, hơn nữa không cần dùng đến tinh thần lực quá lớn, cho nên không gian khấu mới có thể ứng dụng rộng khắp.
Xem ra bọn họ là một đám, chỉ là tách ra ở, là không muốn bị một lưới bắt hết sao? Lộ Lê nhìn một lúc, xoay người trở về.
“Lộ Lê!” Tiếng Trương tướng quân bỗng nhiên từ sau người truyền đến.
Lộ Lê bỗng nhiên quay đầu lại, Trương tướng quân không biết đi tới từ khi nào, vẻ mặt kia rất vui vẻ, y lại hoàn toàn không có tâm tình để vui mừng, sao ông ta phát hiện ra mình?
Đột nhiên dâng lên dự cảm không tốt, đúng lúc này, phía sau bỗng nhiên có cái gì đó đánh tới, y chặn một đòn, không ngăn trở được một đòn khác, kế hoạch kín đáo như thế, hiển nhiên không phải lâm thời mới quyết định, trước khi hôn mê, Lộ Lê nhìn thấy Trương tướng quân tươi cười rạng rỡ.
Khi tỉnh lại Lộ Lê phát hiện mình đã không còn ở Vinh Diệu tinh nữa, vì phòng nhỏ nhốt y có một cái cửa sổ, bên ngoài là những ngôi sao cuồn cuộn, hồi tưởng lại vẻ mặt cuối cùng của Trương tướng quân, y không thể không thừa nhận, y đã bị lừa.
Bọn chúng tính kế toàn bộ quá trình cực kỳ kỹ càng tỉ mỉ kín đáo, một vòng rồi lại một vòng, chỉ sợ ngay cả trước khi y nhận được tin nhắn của Trương tướng quân, y cũng đã bị theo dõi, như vậy y theo địa chỉ tìm đến, đối phương cũng đã biết rõ rồi, do đó tiến hành bố trí, trước khi Tần gia phát hiện y mất tích, thần không biết quỷ không mang y ra khỏi Vinh Diệu tinh.
Lộ Lê hoài nghi, rốt cuộc có bao nhiêu thế lực tham dự vào việc này, mục đích của chúng là gì, Trương tướng quân biết rõ phía sau y là Tần gia, là Tần Vũ, lấy can đảm của ông ta, hẳn ông ta không dám chọc giận Tần Vũ, tự tin của ông ta tới từ chỗ nào.
Lộ Lê nghĩ đến đau đầu, nhịn không được xoa xoa huyệt Thái Dương, không đúng, y bỗng nhiên bừng tỉnh, tinh thần lực của y rất cường đại, không có khả năng nghĩ một chút việc đã đau đầu.
Lộ Lê thử phóng tinh thần lực ra, phát hiện bất lực, tinh thần lực mạnh mẽ lại giống như bị ngăn chặn, giống một sợi chỉ, đột nhiên bị người làm rối thành một đống, có người động tay chân với tinh thần lực của y, là Trương tướng quân, chỉ có lão ta mới biết tinh thần lực của mình rất mạnh.
Đang nghĩ ngợi, cửa mở.
Trương tướng quân đi vào.
Lộ Lê lạnh lùng nhìn nhìn lão ta.
“Đừng nhìn ta như vậy, tốt xấu gì ta cũng từng là cha nuôi của ngươi từng có ân cứu mạng với ngươi.” Trương tướng quân mang thần thái rất tự nhiên.
“Ông cho rằng ân cứu mạng là kim bài miễn tử không kỳ hạn sao, muốn dùng bao nhiêu lần thì dùng bấy nhiêu lần, tôi không biết ông có mục đích gì, nhưng tôi nghĩ ông hẳn đã biết, hậu quả chọc giận Tần Vũ là cái gì!” Lộ Lê châm chọc nhìn lão ta.
Mặt Trương tướng quân hơi co lại, “Chỗ dựa lớn nhất để ngươi cậy vào chỉ có Tần Vũ, trừ Tần Vũ ra, ngươi còn có cái gì, ta thành thật nói cho ngươi biết, lời lúc trước đều là lừa gạt thôi.”
Lộ Lê cười lạnh, “Đoán được rồi, trong miệng ông không có nổi một câu nói thật.”
“Vậy ngươi sai rồi, những lời này đó có một việc là thật, nếu đã đến bước này, ta cũng chẳng sợ nói cho ngươi.” Trương tướng quân nhìn xuống y từ trêи cao, “Lúc trước ngươi làm nhiệm vụ ở hành tinh số CI-0021, gặp phải nguy hiểm, người cứu ngươi cũng không phải ta.”
Thân thể Lộ Lê chấn động, đồng tử trừng lớn, dường như những ký ức bị hủy diệt, vì những lời này của lão ta, tựa như chỗ hổng bị mở ra đều lũ lượt trở về.
“Không sai, người cứu ngươi là Tần Vũ, tuy ta không biết lúc ấy vì sao hắn sẽ xuất hiện nơi đó, thậm chí còn cứu ngươi, nhưng khi ta đuổi tới nơi, ngươi đã thoát khỏi nguy hiểm, chỉ rơi vào hôn mê.” Trương tướng quân biết y hẳn đã nhớ lại, không chút giấu giếm.
Lộ Lê trầm mặt, “Cho nên ông lừa gạt tôi là ông đã cứu tôi, cố ý nhận tôi làm con nuôi, biết thứ tự của tôi ở Đại chiến cơ giáp trêи Vũ Trụ Võng, cố tình tiếp cận, muốn lợi dụng tôi bán mạng cho ông phải không?”
Y nhớ ra rồi, việc lúc trước vẫn luôn nghĩ không ra, khi y bị Trùng thú vây công, trước khi hôn mê đã từng nhìn thấy một khuôn mặt, gương mặt kia đúng là Tần Vũ, chỉ là do ngắn ngủi quá mức, lại vì Trùng thú ám ảnh, thế cho nên y vẫn luôn không nhớ ra nổi.
Người chân chính có ơn với y, vẫn luôn là Tần Vũ.
Lộ Lê thấy khϊế͙p͙ sợ, thấy kϊƈɦ động, cũng thấy may mắn, trước kia y vẫn luôn cảm thấy phải buông xuống, nhưng khi Trương tướng quân lấy việc trêи CI-0021 để tranh thủ tình cảm, nội tâm y vẫn có một chút xúc động, hiện tại biết người cứu y là Tần Vũ, y với Trương tướng quân với Liên Bang không còn có bất luận tình nghĩa gì nữa.
“Ông trói tôi tới đây, rốt cuộc có mục đích gì?” Nghĩ thông suốt, Lộ Lê nhìn Trương tướng quân, đi vào chủ đề.
“Thật là vô tình, cho dù ta không có ơn cứu mạng ngươi, ơn bồi dưỡng cũng phải có chứ, quên sạch nhanh như vậy sao?” Trương tướng quân nhìn ra tâm lý y đã biến hóa, thật đúng là bạch nhãn lang không nên thân.
“Ông có tư cách gì bảo tôi phải nhớ ơn, ông tốt với tôi, đều có mục đích, tôi thừa nhận vứt bỏ đi ân cứu mạng, đúng là ông bồi dưỡng tôi, phần ân tình này, khi ông bảo tôi nằm vùng bên người Tần Vũ, tôi cũng đã trả cho ông xong, chúng ta đã sớm không thiếu nợ gì nhau rồi.” Lộ Lê nói thẳng.
Trương tướng quân trầm mặt, “Lúc trước chip ngươi đưa cho ta rõ ràng là giả, cái này gọi là không còn thiếu nợ gì nhau à?”
“Ai nói cho ông đó là giả?” Lộ Lê châm chọc nhìn lão ta.
Trương tướng quân ngẩn ngơ.
Lộ Lê cười lạnh, “Con chip kia vẫn luôn là thật, chỉ là các người xem không hiểu mà thôi, thất bại lại còn tưởng là giả.”
“Ngươi nói cái gì?” Trương tướng quân bắt đầu phẫn nộ.
“Nói ông lẫn lộn vàng thau, trình độ không đến nơi đến chốn, phá giải không được, lại bảo chip là giả.” Lộ Lê không khách khí cười nhạo. Trương tướng quân vừa muốn điên lên, nghĩ đến chính sự, lửa giận lập tức giáng xuống, “Thôi, chuyện quá khứ ta không muốn nhắc lại, ngươi không phải muốn biết vì sao ta bắt ngươi sao, rất đơn giản, ta muốn dung dịch cải tạo gen.”
Lộ Lê sửng sốt, sao lão ta biết dung dịch cải tạo gen, người biết chuyện này cũng không nhiều, bằng địa vị của Trương tướng quân, tuyệt đối không có khả năng biết được, trừ phi có người nói cho lão ta.
Trong nháy mắt y suy nghĩ rất nhiều, ai sẽ hận đến muốn bắt cóc y, đế quốc Mộ Quang tính là một, còn có một thế lực lúc trước ẩn núp ở hành tinh M912, thứ ba chính là quốc vương sau đó mới biết, tuy nhiên ông ta không có khả năng hoàn toàn đắc tội với Tần gia, bất chấp nguy hiểm bắt cóc y, cho nên chỉ có thể là hai lựa chọn phía trước.
“Có dung dịch cải tạo gen, ta có thể chế tạo ra một đám người biến chủng gen cường đại.” So với tiền tài, Trương tướng quân nhìn trúng quyền thế và sức mạnh hơn, có hai thứ này, tự nhiên sẽ có tiền tài.
“Là ai nói cho ông về dung dịch cải tạo gen?” Lộ Lê hỏi.
“Điều này ngươi không cần biết, ta cho ngươi ba ngày suy xét, nếu ngươi không đáp ứng, cũng đừng trách ta động thủ, ta biết nghị lực của ngươi rất mạnh, nhưng đồng thời ta cũng biết cực hạn của ngươi.”
Sắc mặt Lộ Lê khẽ thay đổi, trầm mặt xuống, “Tôi cũng chẳng ngại nói cho ông, giáo sư Smith chế ra dung dịch cải tạo gen ở Tần Lộ tinh, ông uy hϊế͙p͙ tôi có ích lợi gì, huống chi dung dịch cải tạo gen còn chưa thành công.”
“Ngươi đang nói dối, đã lâu như vậy, không có khả năng Smith còn chưa chế ra dung dịch cải tạo gen.” Tướng quân Trương không tin lời y nói, những người đó không có đạo lý lừa lão.
Lộ Lê trào phúng, “Ông cho rằng dung dịch cải tạo gen dễ dàng thành công như vậy sao, ông cũng quá coi thường gen nhân loại rồi.”
Trương tướng quân thờ ơ, “Chúng ta sẽ đáp xuống một viên tinh cầu, ta hy vọng khi đó có thể nghe được một đáp án vừa lòng, không ngại nói cho ngươi biết, ta chỉ phụ trách dẫn ngươi ra thôi, đến lúc đó còn có một nhóm người khác sẽ đến đón ngươi, bọn họ cũng sẽ không chiếu cố ngươi giống ta đâu, thời gian của ngươi đã không còn nhiều nữa rồi.”
“Còn có một nhóm người khác, bọn chúng là ai?” Lộ Lê lạnh lùng hỏi.
Trương tướng quân nói, “Ta sẽ không nói cho ngươi đâu.”
Lộ Lê cũng không trông cậy lão ta sẽ nói, “Tinh thần lực của tôi đã xảy ra chuyện gì?”
Trương tướng quân đáp, “Chỉ là hạ thuốc ức chế tinh thần lực trêи người ngươi thôi.”
Trong lòng Lộ Lê cảm thấy cổ quái, lại không có lộ ra, “Ông và Liên Bang cắt đứt là giả chứ gì, ông và Liên Bang cố ý diễn vở kịch này, là vì dẫn dắt tôi mắc mưu à?”
Trương tướng quân không đưa ý kiến.
Lộ Lê cười ra tiếng, “Liên Bang thật là không nhớ đòn, cho dù ông thành công, ông cho rằng Tần Vũ sẽ bỏ qua cho ông sao.”
Trương tướng quân nheo mắt lại, “Muốn chọc giận ta, hỏi chuyện thì không có khả năng đâu, ta khuyên ngươi tốt nhất nên thông minh một chút, Lộ Lê ạ, thật ra ta cũng không muốn thành kẻ địch của ngươi, nhưng vì sao ngươi cố tình phải hướng về Tần Vũ, Liên Bang mới là nơi sinh ngươi nuôi ngươi.”
“Những lời này ông cũng cũng chỉ có thể lừa yôi trước kia mà thôi, tôi đã sớm biết rồi.” Lộ Lê không tin lão ta không điều tra về cha y, khẳng định ngay từ
đầu đã biết cha là con lai.
“Đã sớm biết cái gì?” Trương tướng quân cho rằng y làm bộ để mình nói.
Lộ Lê vừa nhìn đã biết lão ta suy nghĩ cái gì, hừ một tiếng: “Cha tôi là con lai, cho nên tôi cũng là con lai, cũng không phải người Liên Bang thuần khiết, vì việc này, trước nay ông đâu có để tôi tiếp xúc với trung tâm Liên Bang, cho dù là lúc ở căn cứ huấn luyện, ông vẫn luôn đề phòng tôi.”
“Hóa ra là ngươi đã biết.” Trương tướng quân bình tĩnh nhìn y, ngay sau đó lộ ra vẻ mặt không để bụng, “Dù sao đã đến bước này, không sai, ta xác thật đã sớm biết ngươi không phải người Liên Bang thuần khiết, ta khuyên ngươi đừng ra vẻ, cũng đừng vọng tưởng cầu cứu, nơi này là vũ trụ, ngươi trốn không thoát đâu, cứ ngẫm lại đi.”
Nói xong lão ta bỏ đi.
Lộ Lê nhìn chằm chằm cánh cửa đã đóng lại, lại quan sát bốn phía, ở trong góc phát hiện một cái máy theo dõi khá kín đáo.
Y không biết mình đã hôn mê bao lâu, dựa theo thời gian Trương tướng quân đưa mà suy tính, hẳn cũng không lâu lắm, Tần gia chắc đã biết chuyện y mất tích, lần trước không thể không chờ Tần Vũ tới cứu, lúc này đây, y không muốn lại rơi vào thế bị động, cũng không muốn lại làm Tần Vũ lo lắng gặp hại, y phải nhanh chóng chạy đi.
Trương tướng quân khác với đám hải tặc bắt cóc, nếu bọn chúng đã chế tạo kế hoạch hoàn chỉnh, chắc chắn mỗi phân đoạn đều đã cẩn thận cân nhắc qua, nếu Tần Vũ muốn tìm được y trong vũ trụ rộng lớn, chỉ sợ khó như lên trời.
Lộ Lê vẫn không nhúc nhích dựa vào góc tường, tinh thần trong óc lại không nhàn rỗi, vẫn luôn thử phóng thích tinh thần lực.
Trương tướng quân dùng thuốc chống lại tinh thần lực của y, nhưng bọn chúng không biết, tinh thần lực của y đã đạt tới 4S, nếu lượng thuốc không đủ, sẽ không có khả năng ức chế hoàn toàn.
Một có người tới, Lộ Lê làm bộ vô kế khả thi phẫn nộ, người vừa đi, y tiếp tục phóng thích tinh thần lực.
Một ngày nhanh chóng trôi qua.
Lộ Lê vui mừng phát hiện, tinh thần lực đã có thể phóng ra khoảng cách một mét, lại thêm nửa ngày nửa, hẳn có thể đủ để lấy đồ trong không gian khấu.
Chỉ có dùng tinh thần lực mới có thể lấy đồ trong không gian khấu, hơn nữa không cần dùng đến tinh thần lực quá lớn, cho nên không gian khấu mới có thể ứng dụng rộng khắp.
Danh sách chương