Tần phu nhân ngày thường tương đối ít ra ngoài, nhưng bà cũng có các mối quan hệ nên không thể nói bà không chi tiêu nhiều, đôi khi một lần mời các phu nhân bạn bè sẽ tốn vài vạn đến hơn mười vạn tinh tệ, mỗi tháng ít nhất có một hai lần như vậy, Tần Vũ hạn chế tài khoản của bà chỉ trong mười vạn chính vì nguyên nhân này, chỉ có thể đủ cho mỗi bà dùng.
Bây giờ mới đầu tháng, bà còn chưa gặp các phu nhân đó ra ngoài uống trà nói chuyện phiếm lần nào, mười vạn tinh tệ đã bị Tần Tuyết tiêu hết rồi, hoặc là tháng này bà không thể đi, hoặc là nghĩ biện pháp khác.
Tần phu nhân nghĩ vậy nên tâm tình cũng tốt lên rất nhiều, cũng không oán con gái út, rốt cuộc cũng là do bà tự nguyện, ban đầu bà cũng không ngờ Tần Vũ sẽ làm vậy.
“Mẫu thân, làm sao bây giờ, tài khoản của ngài không dùng được, tài khoản của con thì không biết khi nào mới được giải đông, mấy ngày tiếp theo con phải sống thế nào đây!” Tần Tuyết mếu máo, cô hoàn toàn không dám tưởng tượng mình sẽ thế nào nếu hết tinh tệ, trước kia thì tùy ý ăn xài phung phí, cô chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày hôm nay.
Không chờ Tần phu nhân trả lời, Tần Tuyết đã nghĩ ra một biện pháp, “Mẫu thân, hay mẫu thân gọi cho anh hai, bảo anh ấy châm chước, được không?”
Tần phu nhân lắc đầu, “Con cho rằng ta chưa thử sao, anh hai con căn bản không nghe, nói rằng nếu anh cả con biết thì nó nhất định phải chết.” Hỏi toàn bộ Tần gia xem có ai không sợ Tần Vũ thì Tần nguyên soái và Tần Ca miễn cưỡng được tính, nhưng họ cũng không dám chọc giận Tần Vũ.
“Phụ thân thì sao? Hỏi phụ thân thì hẳn là hữu dụng đi, mẫu thân chính là nữ chủ Tần gia, nếu người khác biết mỗi tháng ngài chỉ có mười vạn tinh tệ thì sẽ nghĩ Tần gia thế nào, khẳng định sẽ cho rằng Tần gia chỉ có bề ngoài hào nhoáng, phụ thân ngược đãi mẫu thân, nếu phụ thân không đồng ý thì ngài cứ nói như vậy.” Tần Tuyết lại đưa ra chủ ý.
“Biện pháp này à, để ta thử xem.” Tần phu nhân đồng ý, lập tức gọi cho Tần nguyên soái. Giờ này là giờ cơm trưa, Tần nguyên soái chắc chắn không họp hoặc xử lý công sự.
Chỉ trong chốc lát, khuôn mặt công chính nghiêm minh của Tần nguyên soái xuất hiện trêи không trung.
“Bà tìm tôi có chuyện gì?”
“Phụ thân à, là con, Tiểu Tuyết, việc lớn không tốt.” Tần Tuyết vội vàng thò mặt vào.
Tần nguyên soái lập tức xụ mặt, khiển trách: “Con gái con đứa mà cả ngày ồn ào, người không biết sẽ tưởng Tần gia không có gia giáo, an tĩnh lại!”
Tần Tuyết thè lưỡi, cách màn hình nên cô không sợ phụ thân đâu, nhưng cũng không dám lại lớn tiếng nói chuyện, uất ức nói: “Phụ thân ơi, lần này ngài nhất định phải đứng về phía mẫu thân, anh cả lại dám hạn chế tài khoản của mẫu thân.”
Vẻ mặt Tần nguyên soái không có biến hóa, bình tĩnh như đã sớm biết.
“Đừng nói là ông đã sớm biết rồi?”” Tần phu nhân rốt cuộc đã chung chăn gối vài thập niên với ông, vừa nhìn là đoán được.
“Không thể nào, phụ thân, ngài sớm biết thì sao không báo trước cho mẫu thân!” Tần Tuyết lập tức quên chuyện phải an tĩnh.
“Nói thì làm được gì,” Tần nguyên soái chuyển ánh mắt lên Tần phu nhân, “Tần Vũ sớm biết bà sẽ giúp Tiểu Tuyết, bà vẫn luôn chiều chuộng con bé thì sao Tần Vũ lại không tính đến điểm này, nếu bà không phải mẫu thân nó thì tài khoản của bà còn chẳng nổi mười vạn.”
“Cho nên nó muốn trừng phạt cả mẫu thân nó phải không?” Tần phu nhân tức giận đến cả người phát run.
“Mỗi tháng bà có tiêu hết bao nhiêu đâu, mười vạn vẫn dư dả chán, nếu bà không giúp tiểu Tuyết thì bà cũng chẳng bị ảnh hưởng gì.” Tần nguyên soái biết vợ ông ngoài mua chút trang sức thì cũng không ăn xài phung phí, Tần Vũ làm thế này không chạm vào đế hạn của ông, cũng không làm Tần phu nhân khó xử nên ông cũng mở một con mắt nhắm một con mắt.
Biết chồng nói đúng, nhưng Tần phu nhân vẫn không vui vẻ gì, “Nếu ông đã sớm biết thì sao không báo trước cho tôi?”
“Tần Vũ muốn phạt Tiểu Tuyết, bà biết trước rồi làm chuẩn bị để giúp con bé, nếu nó biết, bà thấy nó có thể sẽ làm gì kinh khủng hơn không?” Tần nguyên soái hiểu tính con mình, nếu trừng phạt không đạt được hiệu quả, nó sẽ ra tay tiếp, những chuyện xảy ra lúc trước là hai người không đúng nên ông không nói giúp, làm vậy Tần Vũ sẽ không động thủ.
Tần phu nhân cũng biết đáp án nên trầm mặc, có Tần nguyên soái, Tần phu nhân cũng không gian nan lắm, bà hiển nhiên cũng hiểu điểm này.
“Phụ thân ơi, vậy con thì sao, anh cả phạt con thì cũng phải có kỳ hạn chứ!” Phát hiện mẫu thân có dấu hiệu bị phụ thân thuyết phục, Tần Tuyết hoảng hốt, không có mẫu thân giúp đỡ thì cô phải làm gì đây.
“Cái đó thì phải xem chừng nào thì con nhận sai.” Tần nguyên soái dừng lại tại đây, con gái có nghe lời ông hay không là chuyện của nó. Bây giờ con cái đã trưởng thành cả rồi, đều có suy nghĩ của riêng mình, việc ông có thể làm là khi chúng vấp ngã hoặc phạm sai lầm thì ở bên cạnh nhắc nhở một câu, tay cầm tay nâng đỡ đã không có khả năng. Tần gia không cho phép có người yếu đuối.
Kết quả vẫn là phải tự mình gánh vác, Tần Tuyết không phục, Tần nguyên soái ngắt cuộc gọi.
“Tiểu Tuyết à, mẫu thân không giúp được con rồi.” Tần phu nhân an ủi vỗ vỗ vai con gái.
Tần Tuyết ngay cả ý định muốn chết cũng có.
“Phu nhân phu nhân ơi, thì ra thượng tướng đã tính cả, quá ngầu, Tần phu nhân không giúp tiểu thư Tần Tuyết nữa.” Nhạc Hiểu sau khi biết chuyện thì lập tức đi tìm người chia sẻ.
“Đây thật đúng là phong cách của anh ấy.” Lộ Lê không tự chủ được mỉm cười nhẹ nhàng.
Tần phu nhân là mẫu thân Tần Vũ nên hắn không thể đối phó giống Tần Tuyết được, nếu không Tần nguyên soái nhất định sẽ ra tay, cứ như vậy, Tần phu nhân chỉ có thể ‘ăn đủ no’ chứ không có năng lực giúp Tần Tuyết, vậy là có thể đạt tới mục đích trừng phạt Tần Tuyết.
“Thượng tướng quá lợi hại, ngay cả nguyên soái cũng không quản nữa.” Nhạc Hiểu nắm chặt hai tay, cậu ta càng ngày càng sùng bái thượng tướng.
Tần Tuyết triệt để rụt cổ ở nhà không ra ngoài. Bạn bè mấy lần hẹn đi chơi, muốn vui đủ trước khai giảng, Tần Tuyết vô cùng động tâm, nhưng nghĩ tới mình bây giờ là hộ nghèo, liền ủ rũ ủ rũ từ chối. So với ra ngoài chơi, mất mặt trước mặt bạn bè hiển nhiên làm cô không thể chấp nhận được hơn.
Chỉ là ở nhà thì số lần cô chạm mặt Lộ Lê sẽ nhiều lên, Tần Tuyết vừa thấy y là nghĩ đến tài khoản của mình là vì y nên mới bị anh cả khóa, không biết nghĩ thế nào mà trào phúng ra ngoài miệng.
“Chị dâu thật đúng là ngày càng lợi hại, ăn anh cả đến gắt gao, có phải là rất đắc ý rồi không. Chị dâu hẳn cũng từng đòi anh ấy tinh tệ rồi chứ, năm triệu, 50 triệu, hay là một tỷ?”
Lộ Lê vốn không muốn để ý đến, nghe vậy thì đột nhiên đổi chủ ý, quay người nhìn cô, cười cười, “Lần đầu tiên anh phát hiện em còn rất thông minh.”
Vẻ mặt Tần Tuyết trong nháy mắt thay đổi, “Tôi biết mà, anh quả nhiên xin tinh tệ từ anh tôi.”
Lộ Lê gật gật đầu, “Trước đây không lâu anh xác thực đã xin một khoản, anh vốn chỉ muốn mượn 20 triệu, em đoán xem Tần Vũ cho anh bao nhiêu?”
“50 triệu?” Cô lớn như vậy mà còn chưa từng thấy 10 triệu tinh tệ. Cô là con út trong nhà, lại còn đang đi học, trong nhà chỉ cho cô tiền tiêu vặt, sẽ không cho quá nhiều.
“Không đúng, đoán tiếp đi.” Lộ Lê cười híp mắt lắc lắc đầu.
“Chẳng lẽ là một tỷ tinh tệ!” Tần Tuyết tức giận nói.
“Đúng nha, là 1 tỉ.” Lộ Lê nói xong cũng lộ vẻ mặt kinh ngạc, tâm tình vô cùng sung sướиɠ.
“Không thể nào!” Tần Tuyết không tin, 1 tỉ tinh tệ, anh cả sao có thể cho y nhiều như vậy.
“Tin hay không tùy em.” Lộ Lê vốn không muốn lấy ra khoe khoang, ai bảo Tần Tuyết cứ dây dưa không nghỉ. Y rất muốn chung sống hòa bình, Tần Tuyết không biết làm sao nhất định phải gây sự.
“Anh cho tôi xem, nếu không tôi tuyệt đối không tin.”
“Tin hay không cũng không sao.” Chỉ mấy giây, Lộ Lê lại không muốn cho cô toại nguyện.
“Tôi biết rồi.” Tần Tuyết đột nhiên cười đắc ý, “Anh không dám, bởi vì anh gạt ta, anh cả căn bản không cho anh 1 tỉ tinh tệ.”
“Phép khích tướng không có tác dụng đâu, gặp lại.” Lộ Lê nhún vai, phất tay đi.
Tần Tuyết nhìn chằm chằm bóng lưng y dậm chân, cô không tin, nhưng một góc nào đó trong lòng lại tin chuyện này là thật.
Dùng bữa tối xong, Tần Tuyết thừa dịp tất cả mọi người ở phòng khách, nói chuyện này với phụ thân mẫu thân.
Tần nguyên soái không hề có phản ứng, Tần phu nhân bị kϊƈɦ thích đến thiếu chút nữa ném bay cái ly trong tay, ánh mắt nhìn thẳng Lộ Lê.
“Con nói thật à?” Tần phu nhân quay đầu hỏi, ngữ khí nghiêm khắc.
Tần Tuyết dùng sức gật đầu, chỉ lo mọi người không tin, “Đương nhiên, là chính chị dâu nói, con chỉ nói anh ta một câu, anh ta đã khoe khoang, thực sự là dụng tâm hiểm ác. Con hoài nghi anh ta luôn luôn đòi tiền anh cả, anh cả không biết cự tuyệt nên mới cho.”
Đối diện, Lộ Lê bình tĩnh uống nước như nhân vật chính không phải mình.
“Tần Phủ, ông quản con trai ông đi, chớ bị người bán cũng không biết.” Tần phu nhân không trực tiếp nhắm nòng pháo vào Lộ Lê, Tần nguyên soái liền đứng mũi chịu sào.
“Đừng nghe Tiểu Tuyết nói mò, tinh tệ của Tần Vũ, nó muốn cho ai là việc của nó.” Ông sớm biết Tần Vũ rất giàu, trong
tay nó còn có mấy quặng mỏ tư nhân, 1 tỉ tinh tệ đại khái chỉ là một con số.
“Con nó bị người ta dùng lời ngon tiếng ngọt làm choáng váng đầu óc, ông làm sao mà biết nó không phải là bị lừa.” Tần phu nhân rất không thích thái độ thờ ơ của chồng.
“Lời ngon tiếng ngọt nếu có tác dụng, mấy năm nay bà vứt nhiều đạn bọc đường như vậy, sao không thấy nó choáng váng đầu óc?” Tần nguyên soái không để ý tới, tiếp tục xem bản tin.
Tần phu nhân muốn véo cánh tay ông, đối diện Lộ Lê đột nhiên nở nụ cười.
“Kỳ thực con chỉ cần chút tinh tệ dùng gấp, còn chưa nói muốn bao nhiêu, anh ấy đã trực tiếp chuyển cho con 1 tỉ.”
Tần Tuyết trợn mắt, “Anh doạ ai đó, đó là 1 tỉ, không phải hai trăm triệu.”
“Đại khái là anh ấy lo lắng anh lại có việc khác phải cần đến tiền, liền thẳng thắn cho 1 tỉ, còn nói không đủ dùng thì cứ nói. Nhiều như vậy, phỏng chừng anh dùng mấy năm cũng không hết.” Lộ Lê thong dong khoe khoang. Không phải nói y khoe khoang sao, y liền khoe khoang cho họ xem.
Tần Tuyết vẻ mặt khó coi như nuốt phải bọ.
Bây giờ mới đầu tháng, bà còn chưa gặp các phu nhân đó ra ngoài uống trà nói chuyện phiếm lần nào, mười vạn tinh tệ đã bị Tần Tuyết tiêu hết rồi, hoặc là tháng này bà không thể đi, hoặc là nghĩ biện pháp khác.
Tần phu nhân nghĩ vậy nên tâm tình cũng tốt lên rất nhiều, cũng không oán con gái út, rốt cuộc cũng là do bà tự nguyện, ban đầu bà cũng không ngờ Tần Vũ sẽ làm vậy.
“Mẫu thân, làm sao bây giờ, tài khoản của ngài không dùng được, tài khoản của con thì không biết khi nào mới được giải đông, mấy ngày tiếp theo con phải sống thế nào đây!” Tần Tuyết mếu máo, cô hoàn toàn không dám tưởng tượng mình sẽ thế nào nếu hết tinh tệ, trước kia thì tùy ý ăn xài phung phí, cô chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày hôm nay.
Không chờ Tần phu nhân trả lời, Tần Tuyết đã nghĩ ra một biện pháp, “Mẫu thân, hay mẫu thân gọi cho anh hai, bảo anh ấy châm chước, được không?”
Tần phu nhân lắc đầu, “Con cho rằng ta chưa thử sao, anh hai con căn bản không nghe, nói rằng nếu anh cả con biết thì nó nhất định phải chết.” Hỏi toàn bộ Tần gia xem có ai không sợ Tần Vũ thì Tần nguyên soái và Tần Ca miễn cưỡng được tính, nhưng họ cũng không dám chọc giận Tần Vũ.
“Phụ thân thì sao? Hỏi phụ thân thì hẳn là hữu dụng đi, mẫu thân chính là nữ chủ Tần gia, nếu người khác biết mỗi tháng ngài chỉ có mười vạn tinh tệ thì sẽ nghĩ Tần gia thế nào, khẳng định sẽ cho rằng Tần gia chỉ có bề ngoài hào nhoáng, phụ thân ngược đãi mẫu thân, nếu phụ thân không đồng ý thì ngài cứ nói như vậy.” Tần Tuyết lại đưa ra chủ ý.
“Biện pháp này à, để ta thử xem.” Tần phu nhân đồng ý, lập tức gọi cho Tần nguyên soái. Giờ này là giờ cơm trưa, Tần nguyên soái chắc chắn không họp hoặc xử lý công sự.
Chỉ trong chốc lát, khuôn mặt công chính nghiêm minh của Tần nguyên soái xuất hiện trêи không trung.
“Bà tìm tôi có chuyện gì?”
“Phụ thân à, là con, Tiểu Tuyết, việc lớn không tốt.” Tần Tuyết vội vàng thò mặt vào.
Tần nguyên soái lập tức xụ mặt, khiển trách: “Con gái con đứa mà cả ngày ồn ào, người không biết sẽ tưởng Tần gia không có gia giáo, an tĩnh lại!”
Tần Tuyết thè lưỡi, cách màn hình nên cô không sợ phụ thân đâu, nhưng cũng không dám lại lớn tiếng nói chuyện, uất ức nói: “Phụ thân ơi, lần này ngài nhất định phải đứng về phía mẫu thân, anh cả lại dám hạn chế tài khoản của mẫu thân.”
Vẻ mặt Tần nguyên soái không có biến hóa, bình tĩnh như đã sớm biết.
“Đừng nói là ông đã sớm biết rồi?”” Tần phu nhân rốt cuộc đã chung chăn gối vài thập niên với ông, vừa nhìn là đoán được.
“Không thể nào, phụ thân, ngài sớm biết thì sao không báo trước cho mẫu thân!” Tần Tuyết lập tức quên chuyện phải an tĩnh.
“Nói thì làm được gì,” Tần nguyên soái chuyển ánh mắt lên Tần phu nhân, “Tần Vũ sớm biết bà sẽ giúp Tiểu Tuyết, bà vẫn luôn chiều chuộng con bé thì sao Tần Vũ lại không tính đến điểm này, nếu bà không phải mẫu thân nó thì tài khoản của bà còn chẳng nổi mười vạn.”
“Cho nên nó muốn trừng phạt cả mẫu thân nó phải không?” Tần phu nhân tức giận đến cả người phát run.
“Mỗi tháng bà có tiêu hết bao nhiêu đâu, mười vạn vẫn dư dả chán, nếu bà không giúp tiểu Tuyết thì bà cũng chẳng bị ảnh hưởng gì.” Tần nguyên soái biết vợ ông ngoài mua chút trang sức thì cũng không ăn xài phung phí, Tần Vũ làm thế này không chạm vào đế hạn của ông, cũng không làm Tần phu nhân khó xử nên ông cũng mở một con mắt nhắm một con mắt.
Biết chồng nói đúng, nhưng Tần phu nhân vẫn không vui vẻ gì, “Nếu ông đã sớm biết thì sao không báo trước cho tôi?”
“Tần Vũ muốn phạt Tiểu Tuyết, bà biết trước rồi làm chuẩn bị để giúp con bé, nếu nó biết, bà thấy nó có thể sẽ làm gì kinh khủng hơn không?” Tần nguyên soái hiểu tính con mình, nếu trừng phạt không đạt được hiệu quả, nó sẽ ra tay tiếp, những chuyện xảy ra lúc trước là hai người không đúng nên ông không nói giúp, làm vậy Tần Vũ sẽ không động thủ.
Tần phu nhân cũng biết đáp án nên trầm mặc, có Tần nguyên soái, Tần phu nhân cũng không gian nan lắm, bà hiển nhiên cũng hiểu điểm này.
“Phụ thân ơi, vậy con thì sao, anh cả phạt con thì cũng phải có kỳ hạn chứ!” Phát hiện mẫu thân có dấu hiệu bị phụ thân thuyết phục, Tần Tuyết hoảng hốt, không có mẫu thân giúp đỡ thì cô phải làm gì đây.
“Cái đó thì phải xem chừng nào thì con nhận sai.” Tần nguyên soái dừng lại tại đây, con gái có nghe lời ông hay không là chuyện của nó. Bây giờ con cái đã trưởng thành cả rồi, đều có suy nghĩ của riêng mình, việc ông có thể làm là khi chúng vấp ngã hoặc phạm sai lầm thì ở bên cạnh nhắc nhở một câu, tay cầm tay nâng đỡ đã không có khả năng. Tần gia không cho phép có người yếu đuối.
Kết quả vẫn là phải tự mình gánh vác, Tần Tuyết không phục, Tần nguyên soái ngắt cuộc gọi.
“Tiểu Tuyết à, mẫu thân không giúp được con rồi.” Tần phu nhân an ủi vỗ vỗ vai con gái.
Tần Tuyết ngay cả ý định muốn chết cũng có.
“Phu nhân phu nhân ơi, thì ra thượng tướng đã tính cả, quá ngầu, Tần phu nhân không giúp tiểu thư Tần Tuyết nữa.” Nhạc Hiểu sau khi biết chuyện thì lập tức đi tìm người chia sẻ.
“Đây thật đúng là phong cách của anh ấy.” Lộ Lê không tự chủ được mỉm cười nhẹ nhàng.
Tần phu nhân là mẫu thân Tần Vũ nên hắn không thể đối phó giống Tần Tuyết được, nếu không Tần nguyên soái nhất định sẽ ra tay, cứ như vậy, Tần phu nhân chỉ có thể ‘ăn đủ no’ chứ không có năng lực giúp Tần Tuyết, vậy là có thể đạt tới mục đích trừng phạt Tần Tuyết.
“Thượng tướng quá lợi hại, ngay cả nguyên soái cũng không quản nữa.” Nhạc Hiểu nắm chặt hai tay, cậu ta càng ngày càng sùng bái thượng tướng.
Tần Tuyết triệt để rụt cổ ở nhà không ra ngoài. Bạn bè mấy lần hẹn đi chơi, muốn vui đủ trước khai giảng, Tần Tuyết vô cùng động tâm, nhưng nghĩ tới mình bây giờ là hộ nghèo, liền ủ rũ ủ rũ từ chối. So với ra ngoài chơi, mất mặt trước mặt bạn bè hiển nhiên làm cô không thể chấp nhận được hơn.
Chỉ là ở nhà thì số lần cô chạm mặt Lộ Lê sẽ nhiều lên, Tần Tuyết vừa thấy y là nghĩ đến tài khoản của mình là vì y nên mới bị anh cả khóa, không biết nghĩ thế nào mà trào phúng ra ngoài miệng.
“Chị dâu thật đúng là ngày càng lợi hại, ăn anh cả đến gắt gao, có phải là rất đắc ý rồi không. Chị dâu hẳn cũng từng đòi anh ấy tinh tệ rồi chứ, năm triệu, 50 triệu, hay là một tỷ?”
Lộ Lê vốn không muốn để ý đến, nghe vậy thì đột nhiên đổi chủ ý, quay người nhìn cô, cười cười, “Lần đầu tiên anh phát hiện em còn rất thông minh.”
Vẻ mặt Tần Tuyết trong nháy mắt thay đổi, “Tôi biết mà, anh quả nhiên xin tinh tệ từ anh tôi.”
Lộ Lê gật gật đầu, “Trước đây không lâu anh xác thực đã xin một khoản, anh vốn chỉ muốn mượn 20 triệu, em đoán xem Tần Vũ cho anh bao nhiêu?”
“50 triệu?” Cô lớn như vậy mà còn chưa từng thấy 10 triệu tinh tệ. Cô là con út trong nhà, lại còn đang đi học, trong nhà chỉ cho cô tiền tiêu vặt, sẽ không cho quá nhiều.
“Không đúng, đoán tiếp đi.” Lộ Lê cười híp mắt lắc lắc đầu.
“Chẳng lẽ là một tỷ tinh tệ!” Tần Tuyết tức giận nói.
“Đúng nha, là 1 tỉ.” Lộ Lê nói xong cũng lộ vẻ mặt kinh ngạc, tâm tình vô cùng sung sướиɠ.
“Không thể nào!” Tần Tuyết không tin, 1 tỉ tinh tệ, anh cả sao có thể cho y nhiều như vậy.
“Tin hay không tùy em.” Lộ Lê vốn không muốn lấy ra khoe khoang, ai bảo Tần Tuyết cứ dây dưa không nghỉ. Y rất muốn chung sống hòa bình, Tần Tuyết không biết làm sao nhất định phải gây sự.
“Anh cho tôi xem, nếu không tôi tuyệt đối không tin.”
“Tin hay không cũng không sao.” Chỉ mấy giây, Lộ Lê lại không muốn cho cô toại nguyện.
“Tôi biết rồi.” Tần Tuyết đột nhiên cười đắc ý, “Anh không dám, bởi vì anh gạt ta, anh cả căn bản không cho anh 1 tỉ tinh tệ.”
“Phép khích tướng không có tác dụng đâu, gặp lại.” Lộ Lê nhún vai, phất tay đi.
Tần Tuyết nhìn chằm chằm bóng lưng y dậm chân, cô không tin, nhưng một góc nào đó trong lòng lại tin chuyện này là thật.
Dùng bữa tối xong, Tần Tuyết thừa dịp tất cả mọi người ở phòng khách, nói chuyện này với phụ thân mẫu thân.
Tần nguyên soái không hề có phản ứng, Tần phu nhân bị kϊƈɦ thích đến thiếu chút nữa ném bay cái ly trong tay, ánh mắt nhìn thẳng Lộ Lê.
“Con nói thật à?” Tần phu nhân quay đầu hỏi, ngữ khí nghiêm khắc.
Tần Tuyết dùng sức gật đầu, chỉ lo mọi người không tin, “Đương nhiên, là chính chị dâu nói, con chỉ nói anh ta một câu, anh ta đã khoe khoang, thực sự là dụng tâm hiểm ác. Con hoài nghi anh ta luôn luôn đòi tiền anh cả, anh cả không biết cự tuyệt nên mới cho.”
Đối diện, Lộ Lê bình tĩnh uống nước như nhân vật chính không phải mình.
“Tần Phủ, ông quản con trai ông đi, chớ bị người bán cũng không biết.” Tần phu nhân không trực tiếp nhắm nòng pháo vào Lộ Lê, Tần nguyên soái liền đứng mũi chịu sào.
“Đừng nghe Tiểu Tuyết nói mò, tinh tệ của Tần Vũ, nó muốn cho ai là việc của nó.” Ông sớm biết Tần Vũ rất giàu, trong
tay nó còn có mấy quặng mỏ tư nhân, 1 tỉ tinh tệ đại khái chỉ là một con số.
“Con nó bị người ta dùng lời ngon tiếng ngọt làm choáng váng đầu óc, ông làm sao mà biết nó không phải là bị lừa.” Tần phu nhân rất không thích thái độ thờ ơ của chồng.
“Lời ngon tiếng ngọt nếu có tác dụng, mấy năm nay bà vứt nhiều đạn bọc đường như vậy, sao không thấy nó choáng váng đầu óc?” Tần nguyên soái không để ý tới, tiếp tục xem bản tin.
Tần phu nhân muốn véo cánh tay ông, đối diện Lộ Lê đột nhiên nở nụ cười.
“Kỳ thực con chỉ cần chút tinh tệ dùng gấp, còn chưa nói muốn bao nhiêu, anh ấy đã trực tiếp chuyển cho con 1 tỉ.”
Tần Tuyết trợn mắt, “Anh doạ ai đó, đó là 1 tỉ, không phải hai trăm triệu.”
“Đại khái là anh ấy lo lắng anh lại có việc khác phải cần đến tiền, liền thẳng thắn cho 1 tỉ, còn nói không đủ dùng thì cứ nói. Nhiều như vậy, phỏng chừng anh dùng mấy năm cũng không hết.” Lộ Lê thong dong khoe khoang. Không phải nói y khoe khoang sao, y liền khoe khoang cho họ xem.
Tần Tuyết vẻ mặt khó coi như nuốt phải bọ.
Danh sách chương