> của Đường Đại tạm dừng
chương mới, đọc giả giục chương vô số, tuyên bố nếu không canh tân liền tổ đội
đến gỡ cửa Vạn Tượng thư cục, Ngụy Thanh Sơn rất đau đầu: “Ta nói Đại tử, dù
ngươi rời khỏi thi đấu, từ bỏ bảo tọa Vạn Tượng chí tôn, chí ít ngươi cũng tiếp
tục ra chương mới tác phẩm đi chứ.”
Đường Đại không có tâm tình viết sách, nàng ngoại trừ ở Phù Vân tiểu trúc xử lý mấy chuyện quảng cáo, còn cùng Hàn Phong đi câu cá. Luận câu cá, Hàn Phong tuyệt đối là cao thủ, hắn dắt Đường Đại đến mấy dòng sông gần đây, câu khắp các ao hồ. Bình thường là Đường Đại nắm cần câu, hắn ở một bên đọc sách, thuận tiện đọc ra cho nàng nghe một chút.
Khi ai đó nhìn một bản >, nói đến Trường Bạch Sơn, Đường Đại rất hung phấn: “Đại Huỳnh cũng có Trường Bạch Sơn sao? Phải là cái ‘Thiên niên tích tuyết vi niên tùng, trực thượng nhân gian đệ nhất phong’ không?”
Hàn Phong tỏ ý bảo nàng nắm chắc cần câu: “Có a, thế nhưng không biết có đúng cái nàng nói hay không. Ở vùng biên giới Đông Bắc Đại Huỳnh, có một ngọn núi đá bạch sắc, quanh năm tuyết phủ, gọi là Trường Bạch Sơn. Có một chuyện kể rằng, những người yêu nhau cùng ngắm ngọn núi ấy, có thể dắt tay nhau đến bạc đầu.”
Đường Đại ánh mắt liền lộ ra hứng thú: “Núi này ở thời đại chúng ta cũng có, là một khu phong cảnh rất nổi tiếng. Trước đây trong tiểu thuyết võ hiệp luôn nhắc tới nó, ta còn nghĩ rằng tác giả nói bừa, lớn lên mới biết là có thật.”
“Đáng tiếc hiện giờ đã hơi muộn, chờ chúng ta tới đó, …ít nhất… cần ba tháng, rất lạnh nàng sẽ chịu không nổi.” Hắn thay nàng vén gọn mái tóc dài bị gió thổi loạn: “Chờ sang năm tháng năm, ta sẽ dẫn nàng đi xem.”
“Thật không?” Đường Đại cười há miệng: “Trên đó có đúng là có tuyết liên hay không, ăn vào công lực đại trướng?”
Hàn Phong đối với điều ngây ngô này xì mũi: “Còn có thể ban ngày ban mặt phi thăng nữa!!”
“Nè, là bên trong tiểu thuyết của chàng viết ra mà!!”
“Vậy mà nàng cũng tin? Ta chỉ nói phét thôi. =V=”
…=.=! Thời gian từ từ trôi qua, đảo mắt đã đến thu săn.
Dụ vương trời còn chưa sáng đã phái xe ngựa đến đón Hà Hinh cùng Đường Đại, Đồng Bình ở lại giữ nhà. Ôn quản gia xưa nay chu đáo, chỉ huy nha đầu đem các thứ đã chuẩn bị cho các nàng, đi hơn nửa tháng, trên xe ô mai, trái cây, thịt khô, mứt kẹo các món ăn vặt cả một túi lớn, đường xá xóc nảy, các nàng lại sợ say xe ngựa, đã sớm đi Hồi Xuân đường mua thuốc chống ói cho các nàng.
Xe ngựa vốn là hai chiếc, hiện nay xe chở đồ hết một chiếc, Hà Hinh không thể làm gì khác hơn là ngồi chung với Đường Đại. Đường Đại còn càu nhàu: “Được được, không biết là cho chúng ta săn bắn, hay là cho chúng ta chạy nạn nữa.”
Xa phu của xe ngựa này là một hán tử, lường trước là người của Thọ vương phủ, Đường Đại cùng Hà Hinh đều không quen biết. Hắn cũng không nói nhiều, đợi mọi vật thu dọn thỏa đáng, liền chỉ huy xa phu đuổi kịp, sau đó vung roi, hai con tráng mã nâu đỏ liền chạy vội đi.
Đường Đại xuyên qua lâu như vậy, lần đầu tiên xa nhà, trong đầu cũng hài lòng, thường thường còn vén rèm nhìn ra bên ngoài. Mùa thu tháng mười, ánh mặt trời cũng xem như nhu hòa, từ bên ngoài thành Trường An đường phố ngựa xe như nước, lầu các san sát, người đi đường rộn ràng, dần dần hiện ra phong cảnh điền viên.
Trong ruộng nước, lúa thóc đã thu hoạch lưu lại những gốc lúa dài ngắn không đồng nhất, có một ít ruộng nước trồng cây cải dầu, lúc này đang mùa hoa nở, xa xa nhìn lại, một mảnh vàng óng chói mắt, đằng đẵng chạm chân trời. Có một con trâu cày bị buộc trên mặt đất, nhàn nhã gặm cỏ hoang, lâu lâu lại với cổ “Ò ọ” rống một tiếng.
Hương khí ủ dột của cây cỏ truyền đến, Đường Đại có chút tinh thần không quen, nàng đột nhiên nghĩ có thể mình không phải là xuyên không, nàng sinh ra từ nơi nào? Nàng giỏi chuyện gì? Thân thiết ở đâu? Tất cả tất cả, như là một hồi đại mộng của kiếp phù du.
Con đường ở đồng ruộng sơn dã kỳ thực không bằng phẳng lắm, thế nhưng đế quân xuất hành, trước đó đã làm công tác san bằng, cho nên trong lúc xe chạy, Đường Đại cũng cảm thấy không xóc nảy lắm.
Trên đường ngang qua tiểu viện nông gia cũng làm một chút tu sửa, mỗi hộ mái hiên đều đồng nhất màu sắc, tường đều có quét vôi. Đường Đại tấm tắc lấy làm lạ: “Hà Hinh ngươi nhìn xem, không giống quốc lộ ở thế kỷ 21 hai bên đều là công trình khác biệt?”
Hà Hinh uống rượu trái cây mang theo, nghe vậy cười: “Ngươi thật lắm miệng, coi chừng bắt ngươi đi chém đầu.”
Hai người cười đùa một trận, đến gần giờ Tỵ, xe ngựa đuổi đến đội xe săn bắn, không thấy nghi trượng, chỉ thấy một đội hộ vệ thật dài. Xa xa có thị vệ quát hỏi: “Người nào?”
Người mã phu cũng không nói lời nào, cầm một vật phát sáng trong tay, hắn ở phía trước, Đường Đại nhìn không ra vật gì, chắc là các loại yêu bài ở Vương phủ. Thị vệ vẫn như cũ kiểm tra nghiêm ngặt xe ngựa một hồi, người nếu là xa giá của Thọ vương, lời nói và việc làm cũng khách khí hơn một chút, kiểm tra hoàn tất, hướng vào Đường Đại các nàng nói: “Đắc tội.”
Liền vung tay lên, cho các nàng đi vào.
Xa giá một đường đi vào xa đội của Thọ vương phủ, cũng không tỏ rõ thân phận của các nàng, lại yên lặng xếp hàng sau một chiếc xe, làm cho mấy cơ thiếp phía trước của Thọ vương phủ liên tiếp quay đầu lại nhìn. Đội xe thực sự quá dài. Đường Đại với mỏi cả cổ ngay cả nghi trượng của Vương thượng cũng không nhìn thấy.
Hà Hinh còn nhớ đến chuyện của Thái Bình Thiên Quốc, nàng thấp giọng hỏi Đường Đại: “Đại tử, ngươi nói bọn họ thực sự sẽ đến sao?”
Cái này thì Đường Đại không chính xác: “Dù sao cẩn thận hơn một chút là được.”
Xe ngựa tiếp tục đi, cho đến buổi trưa, trong đội xe một trận ầm ĩ, Đường Đại xốc lên rèm cửa sổ, liền thấy Dụ vương cưỡi một con ngựa cao to màu đỏ thẫm chạy tới. Hắn hôm nay một thân trang phục màu đen, tóc dài lấy hoàng bảo thạch buộc ngang trán, phía sau lưng có một bao cung tên, môt tay còn nắm cánh cung, thiếu chút phong lưu thoải mái hằng ngày, hơi có chút hào phóng oai hùng.
Thế cho nên Đường Đại vậy mà không nhận ra hắn, vẫn là cơ thiếp trong xe phía trước nũng nịu: “Gia.”
Hắn liền đứng ở trước xe, mỉm cười cùng người trong xe nói gì đó, trời mùa thu nhu hòa, người trong xe thay hắn cầm khăn lụa lau đi mồ hôi trên trán, hắn cười trong sáng từ sau cái túi trên lưng ngựa xách một vật ra ngoài, là một con thỏ trắng: “Cầm.”
Trong xe, người vui mừng, thanh âm liền lớn hơn chút: “A, thật đáng yêu, cảm tạ gia.”
Hắn vươn tay vào trong xe, chắc là vỗ vỗ mặt giai nhân bên trong, lại giục ngựa một đường về phía sau, đến trước xe của Đường Đại, Đường Đại vẫn vén màn xe, thấy hắn đến cũng không lùi đầu về.
“Này!” Hắn mỉm cười, làm xiếc từ trong túi lôi ra một con thỏ bỏ vào trong xe, Hà Hinh giơ tay đón nhận,Đường Đại không hài lòng: “Chả có gì tốt, vì sao lại là màu nâu lại còn lốm đốm nữa?”
Dụ vương gõ đầu của nàng: “Lớn mật!”
Đường Đại rất tức thời ngậm miệng, miễn cho chọc giận hắn, lại phải ngồi chồm hổm góc tường hô: “Không thể ghét bỏ vật Vương gia tặng, Vương gia tặng gì cũng là tốt nhất.” =.=
Có lẽ tâm tình không tệ, hắn cũng không cùng nàng tính toán: “Bản Vương thích nhất thỏ rừng có màu sắc này.” Tay hắn tiến vào cửa sổ xe, sờ sờ thỏ rừng xấu xí màu sắc lốm đốm béo ú: “Tuy rằng rất xấu, thế nhưng loại màu sắc ngụy trang này ở hoang dã rất khó bị địch nhân phát hiện.” Bên môi hắn lộ ra nụ cười,ngón cái lướt qua cánh môi Đường Đại, ánh mắt giống như nam châm thu hút: “Giống như các ngươi vậy.”
Hắn cười giục ngựa rời đi, Hà Hinh đứng lên dùng rượu trái cây trên bàn trà rửa qua vết thương trên đùi con thỏ xấu xí, tìm một tấm khăn băng bó cho nó, đối với thuyết pháp của Dụ vương nàng nửa tin nửa ngờ: “Bề ngoài như vậy là an toàn nhất? Có đúng là thật như vậy không?”
Đường Đại không thèm để ý: “Cái rắm, hắn bắn được hai con thỏ, đẹp mắt thì tặng phi tử của mình, không đẹp thì cũng không nên đưa người khác, lại muốn gạt chúng ta!!”
…=.=!
Nhưng mà con thỏ hoang này còn rất không trung thực,con thỏ trắng trên tay Mộc Uyển Từ ôn nhu, còn nó dọa người ta phát run, trên tay Đường Đại và Hà Hinh vậy mà đạp giãy lung tung,trên cánh tay của hai người đều bị cào vài vết máu, thậm chí còn dự định há miệng cắn Đường Đại! =.=
Đường Đại mãi tới hôm nay mới vững tin, thì ra con thỏ nóng lên cũng sẽ cắn người xác thực là có căn cứ khoa học!!
Nó cự tuyệt được ôm, Đường Đại lại càng ngang ngược —— ngươi càng không cho, ta càng muốn làm! Nàng đem con thỏ đến chỗ ngồi trên xe,dùng sức đè lại, sờ soạng một trận lông thỏ bay đầy trời.
Sau cùng con thỏ nằm úp sấp bất động, sờ sờ còn thấy tim đập, cũng có hô hấp, Đường Đại cho rằng nó nhất định mệt mỏi, ngủ. Vẫn là Hà Hinh nhịn không được, nói ra tiếng lòng của nó: “Đệch, nó là bị ngươi chọc cho tức xỉu đó!!”
┑( ̄▽ ̄)┍
Đường Đại không có tâm tình viết sách, nàng ngoại trừ ở Phù Vân tiểu trúc xử lý mấy chuyện quảng cáo, còn cùng Hàn Phong đi câu cá. Luận câu cá, Hàn Phong tuyệt đối là cao thủ, hắn dắt Đường Đại đến mấy dòng sông gần đây, câu khắp các ao hồ. Bình thường là Đường Đại nắm cần câu, hắn ở một bên đọc sách, thuận tiện đọc ra cho nàng nghe một chút.
Khi ai đó nhìn một bản >, nói đến Trường Bạch Sơn, Đường Đại rất hung phấn: “Đại Huỳnh cũng có Trường Bạch Sơn sao? Phải là cái ‘Thiên niên tích tuyết vi niên tùng, trực thượng nhân gian đệ nhất phong’ không?”
Hàn Phong tỏ ý bảo nàng nắm chắc cần câu: “Có a, thế nhưng không biết có đúng cái nàng nói hay không. Ở vùng biên giới Đông Bắc Đại Huỳnh, có một ngọn núi đá bạch sắc, quanh năm tuyết phủ, gọi là Trường Bạch Sơn. Có một chuyện kể rằng, những người yêu nhau cùng ngắm ngọn núi ấy, có thể dắt tay nhau đến bạc đầu.”
Đường Đại ánh mắt liền lộ ra hứng thú: “Núi này ở thời đại chúng ta cũng có, là một khu phong cảnh rất nổi tiếng. Trước đây trong tiểu thuyết võ hiệp luôn nhắc tới nó, ta còn nghĩ rằng tác giả nói bừa, lớn lên mới biết là có thật.”
“Đáng tiếc hiện giờ đã hơi muộn, chờ chúng ta tới đó, …ít nhất… cần ba tháng, rất lạnh nàng sẽ chịu không nổi.” Hắn thay nàng vén gọn mái tóc dài bị gió thổi loạn: “Chờ sang năm tháng năm, ta sẽ dẫn nàng đi xem.”
“Thật không?” Đường Đại cười há miệng: “Trên đó có đúng là có tuyết liên hay không, ăn vào công lực đại trướng?”
Hàn Phong đối với điều ngây ngô này xì mũi: “Còn có thể ban ngày ban mặt phi thăng nữa!!”
“Nè, là bên trong tiểu thuyết của chàng viết ra mà!!”
“Vậy mà nàng cũng tin? Ta chỉ nói phét thôi. =V=”
…=.=! Thời gian từ từ trôi qua, đảo mắt đã đến thu săn.
Dụ vương trời còn chưa sáng đã phái xe ngựa đến đón Hà Hinh cùng Đường Đại, Đồng Bình ở lại giữ nhà. Ôn quản gia xưa nay chu đáo, chỉ huy nha đầu đem các thứ đã chuẩn bị cho các nàng, đi hơn nửa tháng, trên xe ô mai, trái cây, thịt khô, mứt kẹo các món ăn vặt cả một túi lớn, đường xá xóc nảy, các nàng lại sợ say xe ngựa, đã sớm đi Hồi Xuân đường mua thuốc chống ói cho các nàng.
Xe ngựa vốn là hai chiếc, hiện nay xe chở đồ hết một chiếc, Hà Hinh không thể làm gì khác hơn là ngồi chung với Đường Đại. Đường Đại còn càu nhàu: “Được được, không biết là cho chúng ta săn bắn, hay là cho chúng ta chạy nạn nữa.”
Xa phu của xe ngựa này là một hán tử, lường trước là người của Thọ vương phủ, Đường Đại cùng Hà Hinh đều không quen biết. Hắn cũng không nói nhiều, đợi mọi vật thu dọn thỏa đáng, liền chỉ huy xa phu đuổi kịp, sau đó vung roi, hai con tráng mã nâu đỏ liền chạy vội đi.
Đường Đại xuyên qua lâu như vậy, lần đầu tiên xa nhà, trong đầu cũng hài lòng, thường thường còn vén rèm nhìn ra bên ngoài. Mùa thu tháng mười, ánh mặt trời cũng xem như nhu hòa, từ bên ngoài thành Trường An đường phố ngựa xe như nước, lầu các san sát, người đi đường rộn ràng, dần dần hiện ra phong cảnh điền viên.
Trong ruộng nước, lúa thóc đã thu hoạch lưu lại những gốc lúa dài ngắn không đồng nhất, có một ít ruộng nước trồng cây cải dầu, lúc này đang mùa hoa nở, xa xa nhìn lại, một mảnh vàng óng chói mắt, đằng đẵng chạm chân trời. Có một con trâu cày bị buộc trên mặt đất, nhàn nhã gặm cỏ hoang, lâu lâu lại với cổ “Ò ọ” rống một tiếng.
Hương khí ủ dột của cây cỏ truyền đến, Đường Đại có chút tinh thần không quen, nàng đột nhiên nghĩ có thể mình không phải là xuyên không, nàng sinh ra từ nơi nào? Nàng giỏi chuyện gì? Thân thiết ở đâu? Tất cả tất cả, như là một hồi đại mộng của kiếp phù du.
Con đường ở đồng ruộng sơn dã kỳ thực không bằng phẳng lắm, thế nhưng đế quân xuất hành, trước đó đã làm công tác san bằng, cho nên trong lúc xe chạy, Đường Đại cũng cảm thấy không xóc nảy lắm.
Trên đường ngang qua tiểu viện nông gia cũng làm một chút tu sửa, mỗi hộ mái hiên đều đồng nhất màu sắc, tường đều có quét vôi. Đường Đại tấm tắc lấy làm lạ: “Hà Hinh ngươi nhìn xem, không giống quốc lộ ở thế kỷ 21 hai bên đều là công trình khác biệt?”
Hà Hinh uống rượu trái cây mang theo, nghe vậy cười: “Ngươi thật lắm miệng, coi chừng bắt ngươi đi chém đầu.”
Hai người cười đùa một trận, đến gần giờ Tỵ, xe ngựa đuổi đến đội xe săn bắn, không thấy nghi trượng, chỉ thấy một đội hộ vệ thật dài. Xa xa có thị vệ quát hỏi: “Người nào?”
Người mã phu cũng không nói lời nào, cầm một vật phát sáng trong tay, hắn ở phía trước, Đường Đại nhìn không ra vật gì, chắc là các loại yêu bài ở Vương phủ. Thị vệ vẫn như cũ kiểm tra nghiêm ngặt xe ngựa một hồi, người nếu là xa giá của Thọ vương, lời nói và việc làm cũng khách khí hơn một chút, kiểm tra hoàn tất, hướng vào Đường Đại các nàng nói: “Đắc tội.”
Liền vung tay lên, cho các nàng đi vào.
Xa giá một đường đi vào xa đội của Thọ vương phủ, cũng không tỏ rõ thân phận của các nàng, lại yên lặng xếp hàng sau một chiếc xe, làm cho mấy cơ thiếp phía trước của Thọ vương phủ liên tiếp quay đầu lại nhìn. Đội xe thực sự quá dài. Đường Đại với mỏi cả cổ ngay cả nghi trượng của Vương thượng cũng không nhìn thấy.
Hà Hinh còn nhớ đến chuyện của Thái Bình Thiên Quốc, nàng thấp giọng hỏi Đường Đại: “Đại tử, ngươi nói bọn họ thực sự sẽ đến sao?”
Cái này thì Đường Đại không chính xác: “Dù sao cẩn thận hơn một chút là được.”
Xe ngựa tiếp tục đi, cho đến buổi trưa, trong đội xe một trận ầm ĩ, Đường Đại xốc lên rèm cửa sổ, liền thấy Dụ vương cưỡi một con ngựa cao to màu đỏ thẫm chạy tới. Hắn hôm nay một thân trang phục màu đen, tóc dài lấy hoàng bảo thạch buộc ngang trán, phía sau lưng có một bao cung tên, môt tay còn nắm cánh cung, thiếu chút phong lưu thoải mái hằng ngày, hơi có chút hào phóng oai hùng.
Thế cho nên Đường Đại vậy mà không nhận ra hắn, vẫn là cơ thiếp trong xe phía trước nũng nịu: “Gia.”
Hắn liền đứng ở trước xe, mỉm cười cùng người trong xe nói gì đó, trời mùa thu nhu hòa, người trong xe thay hắn cầm khăn lụa lau đi mồ hôi trên trán, hắn cười trong sáng từ sau cái túi trên lưng ngựa xách một vật ra ngoài, là một con thỏ trắng: “Cầm.”
Trong xe, người vui mừng, thanh âm liền lớn hơn chút: “A, thật đáng yêu, cảm tạ gia.”
Hắn vươn tay vào trong xe, chắc là vỗ vỗ mặt giai nhân bên trong, lại giục ngựa một đường về phía sau, đến trước xe của Đường Đại, Đường Đại vẫn vén màn xe, thấy hắn đến cũng không lùi đầu về.
“Này!” Hắn mỉm cười, làm xiếc từ trong túi lôi ra một con thỏ bỏ vào trong xe, Hà Hinh giơ tay đón nhận,Đường Đại không hài lòng: “Chả có gì tốt, vì sao lại là màu nâu lại còn lốm đốm nữa?”
Dụ vương gõ đầu của nàng: “Lớn mật!”
Đường Đại rất tức thời ngậm miệng, miễn cho chọc giận hắn, lại phải ngồi chồm hổm góc tường hô: “Không thể ghét bỏ vật Vương gia tặng, Vương gia tặng gì cũng là tốt nhất.” =.=
Có lẽ tâm tình không tệ, hắn cũng không cùng nàng tính toán: “Bản Vương thích nhất thỏ rừng có màu sắc này.” Tay hắn tiến vào cửa sổ xe, sờ sờ thỏ rừng xấu xí màu sắc lốm đốm béo ú: “Tuy rằng rất xấu, thế nhưng loại màu sắc ngụy trang này ở hoang dã rất khó bị địch nhân phát hiện.” Bên môi hắn lộ ra nụ cười,ngón cái lướt qua cánh môi Đường Đại, ánh mắt giống như nam châm thu hút: “Giống như các ngươi vậy.”
Hắn cười giục ngựa rời đi, Hà Hinh đứng lên dùng rượu trái cây trên bàn trà rửa qua vết thương trên đùi con thỏ xấu xí, tìm một tấm khăn băng bó cho nó, đối với thuyết pháp của Dụ vương nàng nửa tin nửa ngờ: “Bề ngoài như vậy là an toàn nhất? Có đúng là thật như vậy không?”
Đường Đại không thèm để ý: “Cái rắm, hắn bắn được hai con thỏ, đẹp mắt thì tặng phi tử của mình, không đẹp thì cũng không nên đưa người khác, lại muốn gạt chúng ta!!”
…=.=!
Nhưng mà con thỏ hoang này còn rất không trung thực,con thỏ trắng trên tay Mộc Uyển Từ ôn nhu, còn nó dọa người ta phát run, trên tay Đường Đại và Hà Hinh vậy mà đạp giãy lung tung,trên cánh tay của hai người đều bị cào vài vết máu, thậm chí còn dự định há miệng cắn Đường Đại! =.=
Đường Đại mãi tới hôm nay mới vững tin, thì ra con thỏ nóng lên cũng sẽ cắn người xác thực là có căn cứ khoa học!!
Nó cự tuyệt được ôm, Đường Đại lại càng ngang ngược —— ngươi càng không cho, ta càng muốn làm! Nàng đem con thỏ đến chỗ ngồi trên xe,dùng sức đè lại, sờ soạng một trận lông thỏ bay đầy trời.
Sau cùng con thỏ nằm úp sấp bất động, sờ sờ còn thấy tim đập, cũng có hô hấp, Đường Đại cho rằng nó nhất định mệt mỏi, ngủ. Vẫn là Hà Hinh nhịn không được, nói ra tiếng lòng của nó: “Đệch, nó là bị ngươi chọc cho tức xỉu đó!!”
┑( ̄▽ ̄)┍
Danh sách chương