Ngày kế, đoàn người tiếp tục lên đường.

Ngang qua một khe núi, thấy một thác nước như lụa bạc treo giữa ngọn núi, đổ xuống một hồ sâu, trong đầm thấp thoáng thấy được bóng cá bơi lội. Thẩm Dụ nổi lên hăng hái, lệnh cho bọn thị vệ rút vào trong rừng, nghiêm cấm người khác tới gần.

Đường Đại cũng xuống xe, ở bên bờ đầm loanh quanh: “Ở thời đại của chúng ta khi đó, độ hoành tráng có thể so với thác nước Hoàng Quả Thụ nha!”

Thác Hoàng Quả Thụ: nhìn hình thôi là biết đẹp rồi.

Nàng xuyên qua kỳ thật đã rất lâu, nhưng nàng vẫn cứ thích nhắc tới thế kỷ 21 là “Thời đại của chúng ta khi đó”, Thẩm Dụ nghe được nhíu mày: “Hiện tại Đại Huỳnh mới là thời đại của ngươi.”

Đường Đại không muốn cùng hắn cãi cọ những chuyện vô nghĩa này, nàng ở cạnh đầm, lấy khăn lụa ra lau mặt. Thình lình Thẩm Dụ từ sau lưng ôm ngang lấy nàng, Đường Đại thậm chí không kịp kêu lên hoảng sợ, đã bị hắn một phát ném vào đầm sâu.

Kỹ năng bơi của Đường Đại, chỉ là có thể ở góc hồ bơi đập hai ba cái, còn phải là khu nước cạn. Bị hù dọa như vậy, nàng chìm xuống dưới nước khoảng chừng 50cm mới phản ứng được là mình đang chìm xuống, chìm xuống, chìm xuống phía dưới…

Khi nàng uống vào ngụm nước đầu tiên thì Thẩm Dụ bắt được nàng, Đường Đại quấn lấy hắn, hắn cũng không hoảng sợ, cố sức đem đầu của nàng đưa lên mặt nước, Đường Đại dùng sức hít vào một hơi, còn chưa kịp nói, hắn buông tay, một lần nữa đem nàng thả xuống dưới.

Ba lần như vậy, Đường Đại giống như con bạch tuộc gắt gao bấu lấy hắn, hắn một lần nữa đem nàng thả vào trong nước, mới thấp giọng cười: “Lúc này mới ý thức được tầm quan trọng của bản Vương.”

Ý thức của Đường Đại đã hoàn toàn hỗn loạn, nàng rất sợ hắn sẽ buông tay, hai chân chặt chẽ quắp lấy thắt lưng hắn, hai tay ôm cổ hắn, động cũng không dám động. Thẩm Dụ thể lực mặc dù tốt, cũng không dám ở giữa đầm ngây ngốc lâu, hắn ôm Đường Đại về bên cạnh đầm, bên bờ nước cạn, Đường Đại chân vừa chạm đất thì tay chân cùng sử dụng muốn bò lên trên bờ, hắn vươn tay lần thứ hai kéo nàng lại, bước lên một bước, lần nữa đẩy nàng ngã vào trong nước.

Khi ngã xuống thì ngón chân Đường Đại quẹt vào hòn đá dưới nước, nàng chỉ nói bị rắn nước cắn, lúc này không để ý hình tượng, gào khóc.

Thẩm Dụ có chút hồ nghi, kéo mũi chân nàng lên xem xét một lát lại buông xuống, chóp mũi hắn cùng chóp mũi nàng chạm vào nhau. Tay hắn phất qua gương mặt nàng, trong khe núi nước đầm mát rượi, như trân châu tích giọt trên gương mặt nàng, hắn vén những lọn tóc ẩm ướt trên trán nàng, lặng lặng bế nàng lên. Mái tóc ẩm ướt của hai người rối tung quấn vào một chỗ, cũng hơi có chút ý vị kết tóc. Đáng tiếc cái từ này cùng hai người kia, tuyệt đối không dính một cạnh.

Lúc đó trong núi cây rừng xanh tươi, ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp lá cây rậm rạp rơi trên mặt đầm, gió từ núi đến, mặt nước ánh vàng. Trong không khí mang theo mùi vị của thực vật cùng bùn đất, bên tai thì có tiếng thác nước đổ xuống âm vang. Trong nước có hai người quần áo đều ẩm ướt, lẳng lặng ôm.

Tình cảnh này vốn cũng được cho là lãng mạn, nhưng Đường Đại thật sự không lãnh hội được loại không khí lãng mạn này, nàng lo lắng trong nước có rắn nước, có đỉa, có nòng nọc, có cá mập…=.=! Nàng khóc nỉ non không ngừng, Thẩm Dụ vô pháp, chỉ đành bế nàng đi ra. Vú già sớm chờ ở bên ngoài đem quần áo của hai người ôm đến, Thẩm Dụ cũng không lảng tránh, hai người một chỗ thay y phục.

Cho đến trấn trên, Thẩm Dụ phái người mời đến liên tiếp bốn vị đại phu, kiểm tra chỗ vết thương trên chân nàng, nghi là bị con cua kẹp. Đường Đại vẫn hoài nghi là rắn nước. Thẩm Dụ lấy tay lau nước mắt của nàng: “Đều nói là con cua rồi, nếu như là rắn nước ngươi đã sớm trúng độc. Nếu như không tin, bản Vương ném ngươi xuống nước nhìn lại lần nữa!”

Buổi chiều lại ở trọ, Dụ vương gia đi đến Linh Lung các, nghe đồn hết sức nổi danh trên trấn uống rượu hoa. Đường Đại từ chối nói thân thể không khỏe, đem Hình Viễn lăn qua lăn lại một trận dữ dội. Lúc này Thẩm Dụ rời đi, Hình Viễn rốt cục có chỗ phát hỏa: “Không phải là bị con cua kẹp sao, khóc thành như vậy làm cái gì!”

Đường Đại cả giận: “Đệch, ta không khóc hắn có thể dìm chết ta ngươi tin hay không !”

…=.=!

Lần bị ném xuống nước này làm cho Đường Đại thu liễm rất nhiều, cho đến ngày kế ngang qua một con song nhỏ. Thẩm Dụ kéo nàng đi xiên cá, lúc đó nàng vẫn còn sợ hãi: “Vương… Vương gia, tiểu dân nghĩ bên trong mấy thiên tiểu thuyết xuyên không, chúng ta vẫn là nên đi dạo chùa ăn kẹo hồ lô, như thế mới là bình thường, ngài không cảm thấy sao?”

Thẩm Dụ hí mắt nhìn nàng: “Ngươi muốn cãi lại mệnh lệnh của bản Vương?”

Đường Đại vì vậy lo sợ theo gót hắn đi xiên cá, nước sông này không qua tới đầu gối, nhưng nàng cũng không dám xuống nước, lúc mới bắt đầu vẫn còn đề phòng Thẩm Dụ, đến sau này ngược lại hài lòng, thật xách kiếm của thị vệ đi xiên cá, hồi lâu xiên được hai con, còn vui vẻ hoa tay múa chân nhảy nhót.

Đoàn người một đường đi tới, tốc độ như vậy nhưng Đường Đại không cảm thấy mệt mỏi —— hơn hẳn lần trước cùng Diệp Độc Thành chạy xuyên màn đêm, đây thực sự đã xem như là vu sơn ngoạn thủy. Khi ở trọ thì Thẩm Dụ thông thường cũng ở bên ngoài nhiều hơn, nàng liền rãnh rỗi có thể viết chút điều mắt thấy tai nghe, phong tình, phong tục tập quán dân tộc vân vân… Trường An xa dần, lòng của nàng vẫn đặt ở nơi đó, cho nên thỉnh thoảng cũng sẽ lo lắng cho cái hoàng thành thực ra không có quan hệ gì với nàng: “Vương gia, Trường An không có việc gì sao?”

Cũng may Thẩm Dụ lần này còn có chút tự mình hiểu lấy, biết nàng sẽ không quan tâm chính mình, cho nên cũng rất thành thực trả lời: “Quả Nhi, không có việc gì, ngươi không cần lo lắng.”

Tháng 10, đoàn người rốt cục tới Trường Bạch Sơn. Đường Đại từ trước đến nay vẫn chấp nhất cho rằng trên Trường Bạch Sơn có nhân sâm cùng tuyết liên có thể cải lão hoàn đồng, khởi tử hồi sinh. Cho nên lúc nàng nhìn thấy Trường Bạch Sơn, nàng cảm thấy rất thất vọng: “Đây là Trường Bạch Sơn?”

Thẩm Dụ cùng nàng ở dưới chân núi nhìn lên: “Ừ.”

Đường Đại rất không muốn tin tưởng: “Nó cùng với mấy ngọn núi khác cũng không có gì khác nhau sao…” Nàng xoay người nhìn Thẩm Dụ, rất hoài nghi hắn tùy tiện chỉ một ngọn núi lừa bịp nàng. Thẩm Dụ cũng lơ đễnh, tự xuống ngựa hướng nàng vươn tay: “Lại dậy, bản Vương mang ngươi lên trên xem.”

Tháng 10 thu vàng, ở Trường An không tính là lạnh, nhưng ở đây hàn ý đã rất nặng. Ngọn núi có tuyết đọng, những khối đá ẩn dưới lớp tuyết trắng, đỉnh núi một phiến trắng toát đến gai mắt. Thẩm Dụ đỡ Đường Đại đi đến trên núi.

Bọn họ ở trên núi ngây người năm ngày, Thẩm Dụ còn rãnh rỗi bắn được hai con chồn tía, một đầu hươu sao.

Dựa theo ý nghĩ của Đường Đại, vốn đã không muốn leo lên đỉnh núi, càng lên trên cao, khí lạnh càng nặng. Độ cao của Trường Bạch Sơn thật ra cũng không cao lắm so với mặt nước biển, khi tới đỉnh núi, Đường Đại vẫn như cũ thấy không khí loãng. Đặc biệt đến chiều tối, nhiệt độ không khí đột nhiên hạ thấp, trong núi càng thêm lạnh giá.

“Đây là Trường Bạch Sơn.” Thẩm Dụ trước bếp lửa ôm nàng, lấy bình rượu hồ lô đưa qua đút nàng một ngụm, rượu này rất nồng, Đường Đại cúi người ho khan, Thẩm Dụ vuốt xuôi lưng nàng.

Nàng có chút không thể tiếp thu đây là nơi mình vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, thực tế không hoàn mỹ như tưởng tượng, cứ cố chấp cho rằng đây là một vùng thế ngoại đào nguyên. Mà ngày hôm nay rốt cục nhìn thấy, nguyên lai phát hiện đây chỉ là một nơi rất hoang vắng chim cũng sống không nổi.

Nhóm lửa nấu một cái nồi, bên trong hầm thịt hươu, Hình Viễn còn hái thêm hai cái nấm đầu khỉ thả vào bên trong, nhưng ẩm thực bên ngoài khẳng định không so được với Trường An, mùi vị linh tinh, chỉ tàm tạm.

Gió núi mang hơi lạnh mà đến, ánh lửa sáng tối bất định. Đường Đại trước đống lửa ôm đầu gối mà ngồi, nghĩ không ra sau cùng người theo mình ngồi ở đây, y nhiên lại là cái người này.

“Ngươi vì sao vẫn luôn muốn đến nơi này?” Thẩm Dụ ngửa đầu uống một hớp rượu, dùng củi khô gảy lên đống lửa, giữa núi rừng nhóm lửa hết sức không an toàn, lúc này đây hắn cũng rất chú ý.

Đường Đại xuất thần nhìn chằm chằm cái nồi, nửa ngày mới trả lời lại hắn: “Vương gia muốn nghe nói thật hay nói dối?”

Thẩm Dụ híp mắt tự hỏi một hồi, sau cùng nói: “Trước nói dối.”

Cho nên Đường Đại bày ra một tạo hình đặc biệt âm trầm, đặc biệt có nội hàm: “Tiểu dân cho rằng ở đây rời xa khói lửa quyền lợi, một nơi hoang vắng, có thể phẩm trà đánh đàn, đạm bạc suốt đời cũng tốt.”

Thẩm Dụ liền gật đầu, hắn tin tưởng đây thật là lời nói dối —— Đường Đại không biết đánh đàn, cũng sẽ không phẩm trà, dùng lời Thẩm Dụ mà nói, tùy tiện nhặt một phiến lá cây ngâm nước lừa nàng nói là trà Long Tĩnh, nàng cũng có thể tin tưởng.

“Vậy nói thật thì sao?” Hắn cầm bình muối nhỏ trong tay, rắc một chút lên miếng thịt.

Đường Đại liền có chút mắc cỡ: “Trước đây trong nhiều tiểu thuyết võ hiệp đều có viết Trường Bạch Sơn có nhân sâm, linh chi, tuyết liên vân vân… một khi ăn vào thêm được 12 năm công lực, thậm chí trong tiểu thuyết võ hiệp huyền huyễn còn nói trên thiên trì có quái thú, uống máu nó có thể đắc đạo phi thăng…”

…=.=!

Thẩm Dụ: “…”

Trường Bạch Sơn đến tháng 11 sẽ có tuyết lớn, đợi đại tuyết phong kín núi, muốn đi ra ngoài phải đợi qua mùa xuân, cho nên đoàn người Thẩm Dụ không nán lâu lại trong núi.

Xuống núi thì Đường Đại một lần nữa nhìn lại ngọn núi này, đây là khác biệt giữa mộng tưởng và hiện thực, khi chúng ta cuối cùng giương cánh, rơi vào bên kia bầu trời, nguyên lai lại phát hiện ra bản thân mình căn bản là không chịu nổi cái lạnh khủng khiếp ở nơi đây.

Hà Hinh, ta quả thật thiếu dũng cảm, bên kia bầu trời của ngươi là cái gì… Ngươi nhìn thấy không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện