Trên bậc thềm đá xanh ngoài điện, Dạ Ưng khoanh chân ngồi ngay ngắn. Một thanh trường kiếm tra vỏ không chút trang trí đẹp mắt đặt ngang trên gối.

Lôi Hải Thành sớm đã quen với sự tồn tại của ám ảnh, song lúc trước nghe Lãnh Huyền nói hai thủ lĩnh ám ảnh Dạ Ưng cùng Phương Triêu này lại cũng là người mà Thương hoàng lưu lại, nhiều ít có chút khó chịu, nhíu mày, đi qua bên người Dạ Ưng.

“Ngươi nếu như muốn đi thăm dò nội tình Phượng Ly Quân, thì khỏi phải đi nữa. Ta đã gia tăng số người đi trước giám thị động tĩnh của hắn rồi.” Dạ Ưng đột ngột mở miệng, ngữ khí thường thường, không nghe ra chút ít cảm tình.

“Các ngươi không phải đều là đồng sự dưới trướng Thương hoàng sao?” Lôi Hải Thành phút chốc dừng bước, xoay người quan sát Dạ Ưng, tính toán tìm ra vài phần manh mối từ trên khuôn mặt bình thường đến gần như chất phác kia.

“Phượng Ly đã ly khai Thiên Tĩnh nhiều năm, cho dù có sinh lòng gian dối cũng không phải lạ thường. Ta mới từ thái y viện trở về, Phương Triêu cũng có ý này, muốn ám ảnh lưu tâm đến Phượng Ly nhiều hơn.”

Khóe miệng Dạ Ưng giật giật, cũng xem như là nở nụ cười.”Hắn nếu trung với Liệt bệ hạ, đương nhiên vẫn là đồng sự của ta. Còn nếu như không──”

Bàn tay khớp xương gồ ghề sờ lên vỏ kiếm, sát khí không cần nói cũng hiểu.

Lôi Hải Thành chặt chẽ nhìn hai mắt Dạ Ưng, sau khi tin chắc lời người này không chút giả dối liền mỉm cười.

Bất luận lai lịch hai người này thế này, quả thật đối với Lãnh Huyền trung tâm như một, không hề gian dối. Có ám ảnh bảo vệ Lãnh Huyền, hai tên nam sủng giả kia cũng không thể giở được thủ đoạn gì.

“Ta đi ra ngoài một chút, hừng đông sẽ trở lại.”

Ngoài cung thành vẫn phi thường náo nhiệt, pháo hoa trên đỉnh đầu rực rỡ vô cùng. Lôi Hải Thành tận lực tránh né đám người huyên náo, ẩn thân vào trong bóng tối ven mái hiên vách tường trên phố, lao nhanh về khu xá quán sứ thần các nước nghỉ trọ.

Hắn kỳ thật cũng không muốn giấu Lãnh Huyền một mình hành động, nhưng nếu dựa vào tình hình thực tế được bẩm báo, Lãnh Huyền khẳng định sẽ không đáp ứng để cho hắn vượt hiểm.

Từ sau khi hắn thoát chết trong trận nổ ấy, Lãnh Huyền quả thực đối với hắn có chút khẩn trương quá mức. Lôi Hải Thành có thể hiểu, nhưng cũng không có nghĩa là cam tâm tiếp nhận toàn bộ sự an bài của nam nhân, ngoan ngoãn đứng ở trong phạm vi mục quang của ám ảnh cùng thị vệ chiếu đến để được người bảo vệ.

Còn cứ tiếp tục như vậy, hắn có lẽ sẽ thực sự biến thành “Nam sủng” trong mắt chúng nhân mất thôi......

Cười khổ một tiếng ngẩng đầu, bức tường trắng trước mắt cao ngất, mái cong trùng điệp. Cao hơn bờ tường, là bóng dáng một nhành cây thanh nhã.

Mục đích của hắn ── xá quán nghỉ chân của Kim Hà quốc sứ thần, đã đến nơi rồi.

Lặng yên không một tiếng động nhảy xuống mặt đất, Lôi Hải Thành ẩn thân vào bụi cây, nín thở lưu ý tuyến đường tuần đêm của người hầu trong xá quán, một bên đưa mắt xung quanh.

Mấy gian nhà phía bên phải lộ ra chúc quang đỏ sậm, cách song cửa sổ hoa văn liền thấy lụa đỏ bồng bềnh trong phòng, trang trí cực kỳ êm dịu đáng yêu, hẳn đúng là khuê phòng của công chúa Việt Tiêu.

Hắn lấy ra mảnh vải bố màu đen, che gương mặt lại.

Buổi tối trước ở chợ đêm đối diện với Tiêu Vân Khởi, tấm diện cụ lỗ chỗ kia đã bị lộ, hắn đành phải dùng đến cách cải trang nguyên thủy nhanh chóng này thôi.

Trong phòng không người, chỉ có mùi son phấn cùng hương hoa âm thầm quanh quất.

Cũng giống như đại đa số nữ nhân, trong khuê phòng Việt Tiêu trừ bỏ trang sức thoa cài vòng khuyên cùng mấy mấy rương hoa phục lụa lớn, thì không có chỗ nào đặc biệt.

Lôi Hải Thành đang muốn kiểm tra dưới giường Việt Tiêu, đột nhiên cảnh giác, nấp mình vào cột trụ hành lang trong phòng, trở mình nhảy lên xà nhà gỗ ──

Có tiếng cước bộ đi về phía này.

Chiếc mũ đính ngọc chói chang tiến vào tầm mắt.

Việt Tiêu dưới sự vây quanh của mấy thị nữ bước vào, vẫy lui thị nữ, tháo mũ xuống. Tuy là ban đêm, trên mặt nàng vẫn dùng son phấn vẽ bụi hoa leo như trước.

Nàng đứng yên một trận, đi đến trước bàn trang điểm bằng gỗ tử đàn tẩy trang. Thoa cài ngọc bội lần lượt được thả xuống bàn, tóc xõa tung ra, cầm khăn lụa chấm nước hoa hồng bắt đầu lau mặt.

Lần này, chỉ e không thu hoạch được gì. Lôi Hải Thành kiên nhẫn chờ, thấy nữ nhân buông khăn lụa, đứng dậy thay y phục.

Việt Tiêu mới vừa cởi ra chiếc áo nhũ đỏ bạc sát người cùng áo lót, cửa phòng đột nhiên vang lên mấy tiếng cốc cốc có quy luật.

Nhìn đến hình dáng nhân ảnh chiếu lên giấy hoa văn trên cánh cửa, tinh thần Lôi Hải Thành hơi rung lên.

“Tiến vào.” Việt Tiêu không quay đầu, tựa hồ nghe tiếng đập cửa liền biết người tới là ai, thuận tay khoác một kiện sa y nửa trong suốt màu lam, xoay người uyển chuyển nhìn phía người vừa tới.

Bộ ngực sữa trắng nõn nửa phơi bày dưới ánh nến, đường cong duyên dáng lả lướt.

Lôi Hải Thành từ trên chốn ẩn thân cao cao nhìn xuống, vừa vặn nhìn thấy gần nơi nhũ hoa trên bầu ngực tuyệt diệu có xăm một ký hiệu hình thoi đen sẫm.

Hình xăm này, thật sự là không quá dễ coi.

Ý niệm chỉ xoay chuyển một chút, liền bị nam nhân đi vào phòng thu hút.

Tiêu Vân Khởi chậm rãi đến gần Việt Tiêu, ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào ***g ngực nở nang của Việt Tiêu.

Việt Tiêu cũng phát hiện, song không lộ ra chút e lệ nào, ngược lại tự nhiên phóng khoáng ngửa đầu cười nói: “Ngươi tìm ta, có chuyện quan trọng gì ư?”

Nàng vừa nhấc đầu, Lôi Hải Thành liền giật mình không nhỏ ──

Ngày hôm qua trên tiệc cưới, hắn đã biết Việt Tiêu rất đẹp. Giờ phút này tháo hết trang điểm, nữ nhân vẫn không giảm nét quyến rũ, tuy nhiên bên má trái, có một vết sẹo méo mó đỏ thẫm, giống con rết màu đỏ, ngoan cố bò trên khuôn mặt Việt Tiêu, phá hủy dung nhan cơ hồ hoàn mỹ không tỳ vết của nữ nhân.

Gốc dây leo xinh đẹp dày công họa lên kia, bất quá là để che giấu vết sẹo.

Nhìn mức độ kín miệng của vết sạo, ít nhất cũng đã thụ thương nhiều năm trước, nhưng màu sắc thâm sâu, tựa như vết mới, có thể tưởng tượng được lúc ấy đã thụ thương rất nặng.

Tiêu Vân Khởi nhíu chặt hai hàng mày rậm, trầm mặc nửa khắc, cuối cùng thấp giọng nói: “Đừng nghe theo mệnh lệnh của hắn nữa. Quay về Kim Hà rồi, cũng đừng lại tiếp tục bán mạng thay cho hắn.”

Việt Tiêu ngẩn ra, lập tức che miệng cười duyên.”Sao đột nhiên lại nói đến chuyện đó?” Đôi mắt sáng xoay chuyển trên khuôn mặt Tiêu Vân Khởi, hiểu rõ nói: “Ta đề nghị kết thân cùng Thiên Tĩnh thái thượng hoàng, ngươi uống dấm chua phải không? Ta không phải đã sớm nói cho ngươi hay, kết thân chỉ là để ngụy trang hay sao?”

“Ta đương nhiên biết đây là một nước cờ trong kế hoạch.” Tiêu Vân Khởi nâng tay, tựa hồ muốn sờ lên gương mặt Việt Tiêu, với đến nửa đường liền ngập ngừng dừng lại giữa không trung, than thở, “Ngươi cũng biết, hôm nay ta ở trong thành, nghe được bao nhiêu người đang chê cười ngươi không?”

“Nằm trong dự kiến thôi.” Việt Tiêu nhẹ nhàng bâng quơ cười, mang điểm khinh thường, lại để lộ vài phần cao ngạo.

Nàng bắt lấy bàn tay Tiêu Vân Khởi kề lên gò má mình nhẹ nhàng vuốt ve, nhu tình vô hạn trong mục quang.”Người khác thích nói nhảm nhí vớ vẩn gì, ngươi ta cũng quản không được. Chỉ cần ngươi hiểu ta, là đủ rồi.”

Tiêu Vân Khởi lại thở dài thật nặng, sờ lên vết sẹo nơi má trái Việt Tiêu, không còn oán giận nữa.

Lôi Hải Thành tập trung tinh thần, muốn từ trong lời nói của hai người tìm ra “Hắn” hoặc”Nàng” kia là ai, mà có thể sai khiến điều khiển được Kim Hà thái tử. Ai ngờ Tiêu Vân Khởi cùng Việt Tiêu sau đó chỉ mải tình chàng ý thiếp, tâm tình liên miên, cư nhiên ngậm miệng không đề cập tới người nọ nữa.

Hắn vô cùng thất vọng, dằn lòng nghe hai người âu yếm xong, bắt đầu thương nghị thu xếp khởi hành về nước.

Đợi khi nhẹ nhàng ly khai xá quán, bầu trời xanh mênh mông đã hơi lộ ánh ban mai.

Chợ đêm náo nhiệt suốt tối cuối cùng tan hết, trên phố phường lát đá xanh đã không còn dấu tích bộ hành.

Bụi giấy pháo hoa lượn vòng trong ngày đông gió lạnh, lập lờ giống như hồng tuyết cô quạnh, toát lên vẻ thê lương sau giây phút phồn hoa tan biến.......

Lôi Hải Thành sải bước chạy vội, khi đi qua bức tường trắng mái ngói xanh của Lạc Thủy xá quán, bước chân liền ngừng lại.

Trên tiệc cưới, Công tử Du tiếp nhận chức vụ Lạc Thủy quận vương đương nhiên cùng mấy quận vương khác cũng ngồi trong quần thần Thiên Tĩnh, cách hắn cũng không xa.

Mãi đến khi tan tiệc, Công tử Du cũng không hề nói với hắn một từ, chỉ đến lúc rời điện mới mang ý hổ thẹn liếc mắt nhìn Lôi Hải Thành một cái.

Lôi Hải Thành không muốn lại đi truy cứu trận pháo nổ cung thành Phạm Hạ ngày đó, có phải là Công tử Du cùng Công tử Tuyết hợp mưu tính kế hắn hay không. Chuyện cũ đã qua thì đã thành quá khứ, có muốn cũng không thể tìm chút tình bằng hữu ngày xưa.

Đột nhiên nghĩ đến, ngày hắn cùng với Công tử Du lần đầu gặp gỡ, chính là tại mùa đông hai năm trước.

Thời gian hai năm, ngắn ngủi như trong một chớp mắt, lại giống cát đá, phủ bằng hết cừu hận tràn ngập của hắn thuở ban sơ, giờ chỉ còn muốn nắm lấy tay người kia, cùng sống chung mãi đến lúc đầu bạc......

Ánh mặt trời phá tan tầng mây, phủ lên mái ngói phố phường.

Lãnh Huyền tỉnh lại nếu không thấy hắn, nhất định sẽ nóng ruột...... Lôi Hải Thành gia tăng tốc độ, lao thẳng về cung thành.

Một bước tiến vào đại môn Khai Nguyên cung, liền rõ ràng phát hiện bầu không khí bất bình thường.

Thị vệ so với ngày thường nhiều hơn mấy lần, ai nấy đều nắm chặt chuôi đao, như lâm đại địch.

Khoảng đất trước tẩm điện của Lãnh Huyền ướt sũng, bị nước dội rửa qua, nhưng vẫn có thể thấy rõ được huyết tích lưu lại giữa kẽ đá. Thậm chí trên cửa sổ, cũng bắn đầy máu.

Trái tim Lôi Hải Thành nhảy đến tận cổ họng, đẩy mấy người đang hướng hắn thỉnh an, vọt vào tẩm điện. Đăng bởi: admin
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện