Quyết định đến Thư Các trong Trấn, Long Tiêu lập tức đứng dậy. Hắn cầm theo vài Nguyên thạch và quyển sổ nhỏ của mình, nhanh chân bước ra ngoài.
Thư Các, y như tên gọi, là nơi tập hợp lưu trữ tất cả mọi loại sách trong Trấn Thanh Hà. Thư Các nằm ở phía Đông Trấn, do một lão giả đầu tóc bạc trắng trông coi. Lão giả này tính cách hơi kỳ quái, ngẫu nhiên tốt tính sẽ nói rất nhiều, còn không, dù có đưa Nguyên thạch cho lão, lão cũng không cho vào.
Chủ Trấn và các bô lão trong Trấn đều mắt nhắm mắt mở với hành động của lão. Suy cho cùng, đến phân nửa số sách trong Thư Các là của lão. Nghe đâu lão là người từ bên ngoài đến, tính cách khó hiểu thất thường cũng là điều dễ hiểu.
"Trương lão."
Đến nơi, Long Tiêu cất tiếng chào lão giả đang ngồi trên chiếc ghế ngoài Thư Các. Lão ngả người trên ghế, trước mặt đặt một quyển sách, đôi mắt nhắm hờ.
Mọi người trong Trấn đều gọi lão là Trương lão, không ai biết tên tuổi thật sự của lão như nào.
"Hôm nay ta có thể vào xem sách chứ?"
Trước đó Long Tiêu từng đến Thư Các một vài lần để mượn sách, coi như không quá xa lạ về Trương lão. Trong ấn tượng của Long Tiêu, Trương lão chỉ là một người kỹ tính, chỉ cần hỏi lão trước, lão sẽ không bày vẻ khó chịu.
Trương lão vẫn nhắm hờ mắt, không có ý định mở ra.
"Trương lão?"
Long Tiêu thử lên tiếng gọi lại, nén cảm giác nóng vội trong lòng để đợi lão trả lời. Nếu không được lão cho phép mà tùy tiện bước vào Thư Các, vậy sẽ bị lão cho ăn đủ, hơn nữa sau này đừng mơ đặt chân tới đây.
Từng có một cao thủ trong Trấn ỷ vào thực lực mạnh mẽ của mình mà xông thẳng vào Thư Các. Không ai thấy Trương lão ra tay thế nào, chỉ là trong một thoáng, vị cao thủ kia đã bị đánh bay khỏi Thư Các, dưỡng thương tròn một tháng mới có thể đứng dậy đi lại được.
Vì có tấm gương sáng rực của người đi trước, những người sau đều biết điều ngoan ngoãn tuân theo quy củ Trương lão đề ra. Thực lực của lão mạnh mẽ lại bí ẩn, ai dám lấy thân thử nghiệm chứ? Ngay khi Long Tiêu cảm thấy hôm nay tâm trạng Trương lão không tốt, hắn nhất định phải xách mông quay về thì giọng lão giả vang lên, trầm khàn hờ hững: "Vào đi, quy định cũ, ngươi không được bước lên tầng hai và tầng ba." Lão không mở mắt, dường như người trước mặt là ai cũng không quan trọng.
"Đa tạ Trương lão."
Long Tiêu cảm kích cúi đầu, sau đó khe khẽ nhấc chân vòng qua người Trương lão vào Thư Các.
Bước qua cửa gỗ cổ kính bên ngoài, khung cảnh bên trong một lần nữa khiến Long Tiêu choáng ngợp, là một loại cảm giác đánh sâu vào linh hồn. Trong tầm mắt hắn là bạt ngàn sách, đưa mắt tới đâu cũng nhìn thấy sách. Có quyển mới tinh xếp trên kệ, cũng có quyển ngả vàng xưa cũ lặng lặng nằm trong góc. Nghe nói trong khắp các Trấn ở Thành Minh Diệu, Thư Các của Trương lão là lớn nhất.
Thư Các xây theo kiến trúc ba tầng hình vòng cung, chính giữa là cầu thang xoắn ốc bước lên. Thậm chí trên cầu thang cũng được xếp những cuốn sách một cách khéo léo.
Cảm giác ngập tràn giữa một biển tri thức từ ngàn đời truyền lại khiến thần sắc Long Tiêu nghiêm túc, tự trong lòng không dám tạo ra tiếng động phá vỡ không gian cổ xưa này.
Hắn nắm tay kìm lại sự kích động, dạo bước qua các hàng sách tầng một, nhanh chóng đưa mắt tìm hàng sách trụ cột về Nguyên lực.
Muốn học cái gì, nhất định phải học cái trụ cột căn bản đầu tiên. Giống như xây một tòa nhà, phải có nền móng thì mới xây cao được. Nền móng càng vững chắc bao nhiêu, tòa nhà càng kiên cố bấy nhiêu.
Long Tiêu hắn tư chất không bằng người, thứ gì có thể thay đổi được hắn sẽ thay đổi, phải cố gắng đạt đến độ hoàn mỹ.
Tìm được hàng trụ cột về Nguyên lực, thứ đầu tiên Long Tiêu cầm lên đọc là sách "Phân cấp bậc Nguyên Sư".
Nguyên Sư là chức nghiệp mà người người đều theo đuổi trong Chân Nguyên Giới. Nguyên Sư dựa trên việc học tập, lĩnh ngộ và sử dụng Nguyên lực để tồn tại. Nói dễ hiểu một chút, một Nguyên Sư có thể học nghệ để trở thành bất cứ ai mà họ muốn, ví dụ như Linh Sư, Thuần Thú Sư, Luyện Khí Sư,... Ngược lại, để trở thành bậc thầy trong các chức nghiệp kia, trước tiên họ phải trở thành một Nguyên Sư.
Long Tiêu lật sách, cẩn thận đọc.
Nguyên Sư được chia thành mười bậc. Mỗi bậc lại chia thành năm cảnh giới nhỏ.
Cấp bậc đầu tiên của Nguyên Sư là Nguyên Đồ, để lên được cấp bậc này, người sở hữu Nguyên lực phải ngưng tụ được dạng hình Nguyên lực của mình. Cứ thế tu lên, các cấp bậc tiếp theo lần lượt là Nguyên Sĩ, Nguyên Vũ, Nguyên Tông, Nguyên Tôn, Nguyên Vương, Nguyên Đế.
Nguyên Vương đã có thực lực san bằng một tòa thành, mà Nguyên Đế thậm chí có thể bằng một cái vung tay mà đồ sát trăm ngàn sinh mạng.
Long Tiêu im lặng lật sách. Cảnh giới tiếp sau Nguyên Đế là Chí Nguyên. Chỉ cách một bậc nhưng từ Nguyên Đế lên Chí Nguyên đã là một bước nhảy dài. Bằng chứng là từ Chí Nguyên, cấp bậc không chia thành năm cảnh giới nhỏ nữa là chia thành Hạ cấp, Trung cấp và Thượng cấp. Chí Nguyên là tồn tại chỉ có ở những Đế Quốc lớn, một khi ra tay sẽ khiến trăm núi nghìn sông phải xoay chuyển, phá hủy một Đế Quốc chỉ là chuyện nhỏ.
Cao hơn Chí Nguyên là Chân Nguyên. Có thể lấy tên của Chân Nguyên Giới đặt cho cảnh giới này đã đủ thấy nó mạnh mẽ bậc nào. Theo sách ghi lại, từ ngàn xưa đến nay, người bước vào cấp bậc Chân Nguyên chỉ vẻn vẹn bảy người. Mà bảy người này, siêu thoát sinh tử, có thể sánh với thiên địa bao la.
Long Tiêu kích động lật sách, nhưng đọc một hồi, hắn nhận ra có điều gì đó không đúng. Đầu sách "Phân cấp bậc Nguyên Sư", tác giả có nói rõ Nguyên Sư được chia thành mười cấp, sao hắn đọc gần hết, đếm tới đếm lui cũng chỉ được chín cấp? Một cấp nữa đâu?
Lật bìa sách, Long Tiêu thoáng nhíu mày. Đây là sách viết về kiến thức cơ bản, phổ biến ở nhiều nơi, chắc hẳn không viết sai chứ nhỉ?
Xác định khả năng viết sai là rất thấp, hắn quay sách, đọc từ dưới lên, quả thực là tìm thấy cấp cuối cùng.
Cấp cuối cùng ít nhắc đến cũng phải, bởi vì từ khi hình thành Chân Nguyên Giới, chỉ có duy nhất hai người đạt đến cấp bậc này. Cấp bậc thần thánh trong truyền thuyết: Phản Vị Chân Nguyên!
Phản Vị Chân Nguyên, cấp bậc thần thánh này đến nay mọi người chỉ có thể ghi nhận nó tồn tại chứ không cách nào chứng minh nó mạnh đến độ nào. Bậc Chân Nguyên đã có uy lực sánh cùng trời đất Chân Nguyên Giới, vậy Phản Vị Chân Nguyên rốt cuộc phải cường đại cỡ nào?
Tim Long Tiêu đập mạnh, hắn vô thức đưa tay chạm vào trang sách. Cấp bậc Phản Vị Chân Nguyên này đủ khiến Nguyên Sư nào cũng nhiệt huyết sôi sục, mong muốn đạt tới.
Phản Vị Chân Nguyên, cấp bậc của thần.
Nhịn xuống kích động trong lòng, Long Tiêu cất sách "Phân cấp bậc Nguyên Sư" vào chỗ cũ, quyết định lấy quyển căn bản nhất để xem, "Nhập môn Nguyên Đồ."
Nguyên Đồ, định hình Nguyên lực, trụ cột cho tương lai. Bước vào Nguyên Đồ tốt chính là có một phần nắm chắc với tương lai sau này.
Theo sách viết, nếu Long Tiêu muốn đạt tới Nguyên Đồ Cấp 1, nhất định phải ngưng tụ được hình dạng Nguyên lực của mình. Nói không ngoa chứ, ngay cả Nguyên lực trong người mình Long Tiêu còn không cảm nhận được, nói chi đến ngưng tụ hình dạng.
Hắn cười khổ một cái, nhanh tay lật sách xem một lượt, tìm cách cảm nhận Nguyên lực.
Một quyển không đạt được thành quả như mong đợi, Long Tiêu đưa tay lấy quyển tiếp theo. Kiến thức bao la vô tận nhưng phải ưu tiên giúp ích cho hắn trước, những thứ cao sâu khác chỉ có thể gác lại từ từ lĩnh ngộ.
Tìm khắp những quyển dành cho Nguyên Đồ, Long Tiêu mới chỉ thu được cách cảm nhận Nguyên lực mơ hồ. Hắn cắn răng, kiên trì lật đến những cuốn tổng hợp kiến thứ Nguyên lực chung.
Tự học nhất định phải kiên trì nghiền ngẫm, trong nhất thời không thể ra được tri thức mà hắn cần tìm. Tự học là một mình thả mình vào giữa biển rộng bao la, sau đó phải tự mình định hướng, tìm cho ra con đường mình cần đi, trên con đường này lại phải mày mò từng chút một xem nên đi bước nào, đặt chân vào đâu mới tốt.
Ưu điểm của tự học chính là tự mình chủ động. Chỉ cần có sách, có kiến thức ghi lại, không sợ không tìm thấy, chỉ sợ không muốn tìm.
Long Tiêu cố gắng tìm đọc các loại sách, kiên trì phải tìm cho ra cách cảm nhận Nguyên lực trong cơ thể. Hắn không tin bất kỳ hệ Nguyên lực nào cũng có thể cảm nhận dễ dàng, hắn không tin không có người nào không gặp khó khăn này của hắn. Ít nhất phải có người không thể cảm nhận Nguyên lực như hắn. Đã có người như vậy thì nhất định sẽ có cách. Hắn cố gắng tìm sẽ ra thôi.
Long Tiêu vừa an ủi bản thân, vừa đưa mắt tìm đọc.
Cũng không biết lật tới quyển sách thứ bao nhiêu, hắn nghe thấy âm thanh ngay phía sau mình:
"Ngươi cần tìm thứ gì trong đám sách đấy?"
Thư Các, y như tên gọi, là nơi tập hợp lưu trữ tất cả mọi loại sách trong Trấn Thanh Hà. Thư Các nằm ở phía Đông Trấn, do một lão giả đầu tóc bạc trắng trông coi. Lão giả này tính cách hơi kỳ quái, ngẫu nhiên tốt tính sẽ nói rất nhiều, còn không, dù có đưa Nguyên thạch cho lão, lão cũng không cho vào.
Chủ Trấn và các bô lão trong Trấn đều mắt nhắm mắt mở với hành động của lão. Suy cho cùng, đến phân nửa số sách trong Thư Các là của lão. Nghe đâu lão là người từ bên ngoài đến, tính cách khó hiểu thất thường cũng là điều dễ hiểu.
"Trương lão."
Đến nơi, Long Tiêu cất tiếng chào lão giả đang ngồi trên chiếc ghế ngoài Thư Các. Lão ngả người trên ghế, trước mặt đặt một quyển sách, đôi mắt nhắm hờ.
Mọi người trong Trấn đều gọi lão là Trương lão, không ai biết tên tuổi thật sự của lão như nào.
"Hôm nay ta có thể vào xem sách chứ?"
Trước đó Long Tiêu từng đến Thư Các một vài lần để mượn sách, coi như không quá xa lạ về Trương lão. Trong ấn tượng của Long Tiêu, Trương lão chỉ là một người kỹ tính, chỉ cần hỏi lão trước, lão sẽ không bày vẻ khó chịu.
Trương lão vẫn nhắm hờ mắt, không có ý định mở ra.
"Trương lão?"
Long Tiêu thử lên tiếng gọi lại, nén cảm giác nóng vội trong lòng để đợi lão trả lời. Nếu không được lão cho phép mà tùy tiện bước vào Thư Các, vậy sẽ bị lão cho ăn đủ, hơn nữa sau này đừng mơ đặt chân tới đây.
Từng có một cao thủ trong Trấn ỷ vào thực lực mạnh mẽ của mình mà xông thẳng vào Thư Các. Không ai thấy Trương lão ra tay thế nào, chỉ là trong một thoáng, vị cao thủ kia đã bị đánh bay khỏi Thư Các, dưỡng thương tròn một tháng mới có thể đứng dậy đi lại được.
Vì có tấm gương sáng rực của người đi trước, những người sau đều biết điều ngoan ngoãn tuân theo quy củ Trương lão đề ra. Thực lực của lão mạnh mẽ lại bí ẩn, ai dám lấy thân thử nghiệm chứ? Ngay khi Long Tiêu cảm thấy hôm nay tâm trạng Trương lão không tốt, hắn nhất định phải xách mông quay về thì giọng lão giả vang lên, trầm khàn hờ hững: "Vào đi, quy định cũ, ngươi không được bước lên tầng hai và tầng ba." Lão không mở mắt, dường như người trước mặt là ai cũng không quan trọng.
"Đa tạ Trương lão."
Long Tiêu cảm kích cúi đầu, sau đó khe khẽ nhấc chân vòng qua người Trương lão vào Thư Các.
Bước qua cửa gỗ cổ kính bên ngoài, khung cảnh bên trong một lần nữa khiến Long Tiêu choáng ngợp, là một loại cảm giác đánh sâu vào linh hồn. Trong tầm mắt hắn là bạt ngàn sách, đưa mắt tới đâu cũng nhìn thấy sách. Có quyển mới tinh xếp trên kệ, cũng có quyển ngả vàng xưa cũ lặng lặng nằm trong góc. Nghe nói trong khắp các Trấn ở Thành Minh Diệu, Thư Các của Trương lão là lớn nhất.
Thư Các xây theo kiến trúc ba tầng hình vòng cung, chính giữa là cầu thang xoắn ốc bước lên. Thậm chí trên cầu thang cũng được xếp những cuốn sách một cách khéo léo.
Cảm giác ngập tràn giữa một biển tri thức từ ngàn đời truyền lại khiến thần sắc Long Tiêu nghiêm túc, tự trong lòng không dám tạo ra tiếng động phá vỡ không gian cổ xưa này.
Hắn nắm tay kìm lại sự kích động, dạo bước qua các hàng sách tầng một, nhanh chóng đưa mắt tìm hàng sách trụ cột về Nguyên lực.
Muốn học cái gì, nhất định phải học cái trụ cột căn bản đầu tiên. Giống như xây một tòa nhà, phải có nền móng thì mới xây cao được. Nền móng càng vững chắc bao nhiêu, tòa nhà càng kiên cố bấy nhiêu.
Long Tiêu hắn tư chất không bằng người, thứ gì có thể thay đổi được hắn sẽ thay đổi, phải cố gắng đạt đến độ hoàn mỹ.
Tìm được hàng trụ cột về Nguyên lực, thứ đầu tiên Long Tiêu cầm lên đọc là sách "Phân cấp bậc Nguyên Sư".
Nguyên Sư là chức nghiệp mà người người đều theo đuổi trong Chân Nguyên Giới. Nguyên Sư dựa trên việc học tập, lĩnh ngộ và sử dụng Nguyên lực để tồn tại. Nói dễ hiểu một chút, một Nguyên Sư có thể học nghệ để trở thành bất cứ ai mà họ muốn, ví dụ như Linh Sư, Thuần Thú Sư, Luyện Khí Sư,... Ngược lại, để trở thành bậc thầy trong các chức nghiệp kia, trước tiên họ phải trở thành một Nguyên Sư.
Long Tiêu lật sách, cẩn thận đọc.
Nguyên Sư được chia thành mười bậc. Mỗi bậc lại chia thành năm cảnh giới nhỏ.
Cấp bậc đầu tiên của Nguyên Sư là Nguyên Đồ, để lên được cấp bậc này, người sở hữu Nguyên lực phải ngưng tụ được dạng hình Nguyên lực của mình. Cứ thế tu lên, các cấp bậc tiếp theo lần lượt là Nguyên Sĩ, Nguyên Vũ, Nguyên Tông, Nguyên Tôn, Nguyên Vương, Nguyên Đế.
Nguyên Vương đã có thực lực san bằng một tòa thành, mà Nguyên Đế thậm chí có thể bằng một cái vung tay mà đồ sát trăm ngàn sinh mạng.
Long Tiêu im lặng lật sách. Cảnh giới tiếp sau Nguyên Đế là Chí Nguyên. Chỉ cách một bậc nhưng từ Nguyên Đế lên Chí Nguyên đã là một bước nhảy dài. Bằng chứng là từ Chí Nguyên, cấp bậc không chia thành năm cảnh giới nhỏ nữa là chia thành Hạ cấp, Trung cấp và Thượng cấp. Chí Nguyên là tồn tại chỉ có ở những Đế Quốc lớn, một khi ra tay sẽ khiến trăm núi nghìn sông phải xoay chuyển, phá hủy một Đế Quốc chỉ là chuyện nhỏ.
Cao hơn Chí Nguyên là Chân Nguyên. Có thể lấy tên của Chân Nguyên Giới đặt cho cảnh giới này đã đủ thấy nó mạnh mẽ bậc nào. Theo sách ghi lại, từ ngàn xưa đến nay, người bước vào cấp bậc Chân Nguyên chỉ vẻn vẹn bảy người. Mà bảy người này, siêu thoát sinh tử, có thể sánh với thiên địa bao la.
Long Tiêu kích động lật sách, nhưng đọc một hồi, hắn nhận ra có điều gì đó không đúng. Đầu sách "Phân cấp bậc Nguyên Sư", tác giả có nói rõ Nguyên Sư được chia thành mười cấp, sao hắn đọc gần hết, đếm tới đếm lui cũng chỉ được chín cấp? Một cấp nữa đâu?
Lật bìa sách, Long Tiêu thoáng nhíu mày. Đây là sách viết về kiến thức cơ bản, phổ biến ở nhiều nơi, chắc hẳn không viết sai chứ nhỉ?
Xác định khả năng viết sai là rất thấp, hắn quay sách, đọc từ dưới lên, quả thực là tìm thấy cấp cuối cùng.
Cấp cuối cùng ít nhắc đến cũng phải, bởi vì từ khi hình thành Chân Nguyên Giới, chỉ có duy nhất hai người đạt đến cấp bậc này. Cấp bậc thần thánh trong truyền thuyết: Phản Vị Chân Nguyên!
Phản Vị Chân Nguyên, cấp bậc thần thánh này đến nay mọi người chỉ có thể ghi nhận nó tồn tại chứ không cách nào chứng minh nó mạnh đến độ nào. Bậc Chân Nguyên đã có uy lực sánh cùng trời đất Chân Nguyên Giới, vậy Phản Vị Chân Nguyên rốt cuộc phải cường đại cỡ nào?
Tim Long Tiêu đập mạnh, hắn vô thức đưa tay chạm vào trang sách. Cấp bậc Phản Vị Chân Nguyên này đủ khiến Nguyên Sư nào cũng nhiệt huyết sôi sục, mong muốn đạt tới.
Phản Vị Chân Nguyên, cấp bậc của thần.
Nhịn xuống kích động trong lòng, Long Tiêu cất sách "Phân cấp bậc Nguyên Sư" vào chỗ cũ, quyết định lấy quyển căn bản nhất để xem, "Nhập môn Nguyên Đồ."
Nguyên Đồ, định hình Nguyên lực, trụ cột cho tương lai. Bước vào Nguyên Đồ tốt chính là có một phần nắm chắc với tương lai sau này.
Theo sách viết, nếu Long Tiêu muốn đạt tới Nguyên Đồ Cấp 1, nhất định phải ngưng tụ được hình dạng Nguyên lực của mình. Nói không ngoa chứ, ngay cả Nguyên lực trong người mình Long Tiêu còn không cảm nhận được, nói chi đến ngưng tụ hình dạng.
Hắn cười khổ một cái, nhanh tay lật sách xem một lượt, tìm cách cảm nhận Nguyên lực.
Một quyển không đạt được thành quả như mong đợi, Long Tiêu đưa tay lấy quyển tiếp theo. Kiến thức bao la vô tận nhưng phải ưu tiên giúp ích cho hắn trước, những thứ cao sâu khác chỉ có thể gác lại từ từ lĩnh ngộ.
Tìm khắp những quyển dành cho Nguyên Đồ, Long Tiêu mới chỉ thu được cách cảm nhận Nguyên lực mơ hồ. Hắn cắn răng, kiên trì lật đến những cuốn tổng hợp kiến thứ Nguyên lực chung.
Tự học nhất định phải kiên trì nghiền ngẫm, trong nhất thời không thể ra được tri thức mà hắn cần tìm. Tự học là một mình thả mình vào giữa biển rộng bao la, sau đó phải tự mình định hướng, tìm cho ra con đường mình cần đi, trên con đường này lại phải mày mò từng chút một xem nên đi bước nào, đặt chân vào đâu mới tốt.
Ưu điểm của tự học chính là tự mình chủ động. Chỉ cần có sách, có kiến thức ghi lại, không sợ không tìm thấy, chỉ sợ không muốn tìm.
Long Tiêu cố gắng tìm đọc các loại sách, kiên trì phải tìm cho ra cách cảm nhận Nguyên lực trong cơ thể. Hắn không tin bất kỳ hệ Nguyên lực nào cũng có thể cảm nhận dễ dàng, hắn không tin không có người nào không gặp khó khăn này của hắn. Ít nhất phải có người không thể cảm nhận Nguyên lực như hắn. Đã có người như vậy thì nhất định sẽ có cách. Hắn cố gắng tìm sẽ ra thôi.
Long Tiêu vừa an ủi bản thân, vừa đưa mắt tìm đọc.
Cũng không biết lật tới quyển sách thứ bao nhiêu, hắn nghe thấy âm thanh ngay phía sau mình:
"Ngươi cần tìm thứ gì trong đám sách đấy?"
Danh sách chương