Đêm đó, sau khi Lưu Liên Thành bí mật giao binh quyền cho Dương Nghiệp Thành liền một người một ngựa lặng lẽ quay về Tấn Dương.

Cả đế đô hiện đang bao phủ trong một bầu không khí đau thương. Nhà nhà đều treo đèn lồng màu trắng. Trên đường, thỉnh thoảng lại có tiếng nức nở. Đối với Lưu Liên Thành, Lưu Sùng chỉ là một người lạnh lùng, nhưng đối với vương triều và thần dân Bắc Hán mà nói, Lưu Sùng lại là biểu tượng của nhân nghĩa và đức hạnh. 



Lưu Liên Thành từ nhỏ đã không biết mẹ đẻ của mình là ai, một năm cũng chỉ được gặp mặt Lưu Sùng vài lần. Mỗi lần tham gia lễ mừng năm mới cùng mọi người, yết kiến phụ hoàng ở tít trên cao, Lưu Liên Thành luôn cảm thấy ánh mắt nhìn lướt qua hắn của phụ hoàng có chút ai oán, rồi lại thẫn thờ nhìn đi chỗ khác, lời phụ hoàng nói với hắn một chút ôn nhu cũng không có. Hắn cũng từng lén hỏi thăm về mẹ đẻ của mình, nhưng mọi người đều giữ kín như bưng, tựa hồ không ai biết về mẹ đẻ của hắn, như thể đó là điều cấm kỵ không thể nhắc tới. Vậy nên, hắn càng nỗ lực đọc sách viết chữ, nghiên cứu binh pháp, tập võ luyện kiếm, chỉ hy vọng một ngày kia phụ hoàng có thể đối hắn vài phần kính trọng, chính là nhiều năm đã qua, điều hắn luôn mong đợi từ đầu đến cuối chỉ là giấc mộng.

"Thừa đệ Lưu Liên Thành, bái kiến hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." 

Lưu Liên Thành quỳ hai gối giữa Lăng Tiêu các lạnh lẽo, không có ngẩng đầu, người ngồi phía trên cao cũng không nói gì. Thật lâu sau, hắn nghe tiếng bước chân nặng nề. Tân quân Bắc Hán, hoàng huynh của hắn, Lưu Liên Hi hướng hắn chậm rãi đi tới, thẳng đến khi đôi giầy thêu chỉ vàng đến gần trước mắt mình, âm thanh quen thuộc mới từ phía trên truyền đến.

"Tĩnh khanh vương, ngươi cũng biết tội." 

Lưu Liên Thành chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt vị huynh trưởng trên danh nghĩa nhìn hắn lộ vẻ quyết tuyệt lạnh như băng, tràn đầy khinh thường.

"Thừa đệ tự biết có tội. Thừa đệ không kịp về kinh dự tang lễ của phụ hoàng bởi Vũ Văn Thác đột nhiên tấn công biên giới nước ta. Ba năm trước, phụ hoàng lệnh cho thừa đệ đóng quân trấn giữ biên giới tại Kì cốc. Nhiệm vụ của thừa đệ là phải trấn thủ biên cương, bảo vệ quốc gia, nếu để Vũ Văn Thác chiếm được biên cảnh, thừa đệ làm sao còn mặt mũi để trở về nhìn phụ hoàng lần cuối." 

Thanh âm không kiêu ngạo không siểm nịnh, ngôn ngữ có lý có lễ. Tĩnh khanh vương dù không kịp quay về dự tang lễ của quốc chủ, nhưng về tình có thể tha thứ được. Trên đại điện, mọi người đều gật gù tán thành, bàn tán sôi nổi. Song, âm thanh khinh miệt của Lưu Liên Hi lại vang lên. 

"Ha hả, hay cho cái lý do trấn thủ biên cương, bảo vệ quốc gia." Nói xong liền hướng một bên quát, "Người đâu! Đem kia vật trình lên để Tĩnh khanh vương hảo hảo nhìn xem!" 

Người hầu bên cạnh lập tức trình lên một bức thư. Lưu Liên Hi, trước ánh mắt nghi hoặc của mọi người, hung hăng ném bức thư xuống trước mặt Lưu Liên Thành, "Liên Thành, đây là cái gì?" 

Nội dung trong thư khiến biểu tình trên mặt Lưu Liên Thành vốn bình tĩnh tức thì trắng bệch, tay cầm tờ giấy run lên, "Hoang đường, ai dám nói xấu bổn vương như vậy!" 

"Rất nhiều thời điểm, nếu không muốn người khác biết, trừ phi mình đừng làm." Khóe miệng Lưu Liên Hi cong lên một tia cười tà ác, lập tức hướng ra phía ngoài hô:

"Tĩnh khanh vương Lưu Liên Thành cấu kết kẻ thù bên ngoài, ý đồ mưu phản tác loạn, hiện chứng cớ vô cùng xác thực, người đâu! Bắt hắn lại!"

Bọn thị vệ nối đuôi nhau mà vào, giống như chỉ chờ giờ phút này. Lưỡi dao lạnh như băng đặt trên cổ, nếu giờ phút này phản kháng lại càng ứng với tội danh phạm thượng tác loạn, Lưu Liên Thành giương mắt, nhìn về phía các đại thần trên đại điện, trước đây đều ra sức nịnh bợ nịnh hót hắn, nhưng lúc này lại không có một ai đứng ra vì hắn nói một câu, tất cả đều khúm núm đứng một loạt, cái gọi là vua nào triều thần nấy, nếu là làm sai, sợ là tánh mạng bản thân và gia đình cũng không giữ được đi. Ánh mắt Lưu Liên Thành nháy mắt trở nên lạnh như băng, một khi đã như vậy, có muốn tránh tội cũng khó, chỉ tại mình công cao át chủ đi, có điều, hài cốt phụ hoàng còn chưa lạnh, hoàng huynh ngươi liền như thế nhẫn tâm sao.

Ánh trăng thê lãnh chiếu vào phòng giam u ám, Lưu Liên Thành cảm thấy mờ mịt. Trước khi quay về, hắn đã tính qua các loại kết cục, chỉ là không nghĩ tới, cư nhiên là như thế này. Quả thật, chính mình tay cầm binh quyền đóng ở biên thuỳ trọng địa, đối với bất kỳ một vị quân vương nào mà nói đều là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt; nhưng bọn hắn dù sao cũng là huynh đệ, hắn không tin hoàng huynh thật sự quyết tâm diệt hắn, cho nên, hắn vẫn chọn trở về.

Khóe miệng nhếch lên một tia cười khổ, trên mặt Lưu Liên Thành tràn đầy tự giễu cùng bất đắc dĩ, ngươi vẫn là quá ngây thơ rồi. Ngươi cho là ngươi ở nơi bão cát hoàng thổ, vì hắn bảo vệ lãnh thổ Bắc Hán, hắn sẽ đối ngươi cảm kích? Ngươi cho là mấy năm không trở về Tấn Dương, hắn có thể dỡ tâm phòng ngươi? Ngươi cho là ngươi không ham muốn ngôi vị hoàng đế, hắn có thể dễ dàng buông tha ngươi? Khi phụ hoàng còn tại vị, hắn đã không muốn gặp ngươi, huống chi hiện nay hắn đã đăng cơ hoàng đế, hắn còn có thể dung nạp ngươi? Hôm nay, ngay trước mặt mọi người trên triều, hắn đã gán ngươi tội thông đồng với địch bán nước, hắn là không muốn cho ngươi có đường quay lại a. 

Trong lòng một trận đau đớn, nguyên lai, nội tâm chính mình vẫn khao khát tình thân, tất cả đều chỉ là mộng ảo hư vô, Lưu Liên Thành, ngươi làm gì phải ảm đạm như vậy, tình thân với ngươi vốn là xa xỉ, thân ảnh gầy gò ngồi tựa trong góc tường hờ hững nhắm lại hai mắt.

Lúc này, một bóng đen đột nhiên theo ngoài cửa sổ chui vào. 

"Tam Nương, là ngươi?" Liên Thành hướng về phía bóng đen, hơi thở quen thuộc theo bên kia truyền đến. 

"Điện hạ." Cô nương một thân y phục dạ hành, khuôn mặt trắng nõn, chiếc cằm gầy yếu, không hề trang điểm, mặt mày lộ ra cỗ anh khí dần hiện ra theo ánh trăng hắt vào phòng giam, "Xem ra khinh công của ta luyện còn chưa đủ, mỗi lần đều bị điện hạ dễ dàng phát hiện." Đá đá tên thị vệ đã bị đánh bất tỉnh sang một bên, cô nương đi đến trước cửa phòng giam, lạch cạch một tiếng dễ dàng tháo ổ khóa ra, đi đến bên người Lưu Liên Thành, xếp bằng chân ngồi xuống.

Lưu Liên Thành bất đắc dĩ nhìn nàng, nàng luôn như vậy, hoàng cung đại viện, thiên lao đạo trường, chỉ cần là nơi nàng muốn đi sẽ không ai ngăn được nàng. Trước đây, khi Đương sư phó dẫn nàng đến trước mặt hắn, dù biết hắn là hoàng tử, nàng cũng chẳng hề để ý, hướng về phía hắn nhăn mặt pha trò. Từ nhỏ cùng nhau học kiếm tập võ, tuy thân là nữ nhi, khí phách cũng không thua kém nam nhân. Trước đây, tính tình Lưu Liên Thành có chút nhu nhược, thường xuyên bị nàng khi dễ, nhưng khi Lưu Liên Thành bị người khác trêu cợt, nàng luôn là người đầu tiên đứng ra bảo hộ hắn. Tam Nương là một người chân thành như vậy nên Lưu Liên Thành liền như vậy yêu thích nàng, chính là... Nếu không có sự kiện kia... Lưu Liên Thành buông mí mắt, ép mình quay lại thực tế, quay sang nàng hỏi:

"Điều tra ra là ai chưa?" 

"Tả thừa tướng, Vương Duy." 

Vương Duy, trước là cấp dưới của Lưu Sùng, cựu thần hai triều, trước từng lần lượt là thái phó của thái tử, trung thư lệnh, tư đồ* [chức quan chuyên coi sóc dân chúng], khi tiên hoàng hấp hối thăng chức Tả thừa tướng. Không thể tưởng được, cư nhiên là hắn? Vũ Văn Thác kia làm sao cùng hắn thông đồng? Lưu Liên Thành chợt thấy lạnh. Thế lực Bắc Chu rốt cuộc lại dùng cách này để từng bước xâm chiếm triều đình Bắc Hán. Ngay cả đại thần như Vương Duy đều có thể mua chuộc còn nói gì những người khác? Theo đà này, không phải chẳng bao lâu sau triều đình Bắc Hán chỉ còn là trên danh nghĩa, Bắc Chu không mất một tên lính liền có thể thôn tính Bắc Hán sao. 

Chính là...... Lưu Liên Thành tựa hồ nghĩ tới cái gì, cau mày, lại than thầm một tiếng.

"Việc này có cần bẩm báo hoàng thượng không?" 

Khoát tay áo, nhìn đến biểu tình nghi hoặc trên mặt Tam nương, Lưu Liên Thành cười khổ nói, "Thứ nhất, giữa Vương Duy và ta, ngươi nói Lưu Liên Hi sẽ tin ai? Thứ hai, kẻ Lưu Liên Hi phải diệt trừ chính là ta nên thư này là thật hay giả, hắn căn bản không quan tâm." 

Hiện nay triều đình Bắc Hán thật là loạn trong giặc ngoài, chính mình lại không có biện pháp gì. Lưu Liên Thành đột nhiên cảm thấy một loại cảm giác vô lực cùng ảo não sâu sắc. 

"Điện hạ, còn có một chuyện, Tam Nương phải nói cho ngươi." 

Liên Thành giương mắt thấy trên mặt Tam nương lộ ra vẻ lo lắng, trực giác cảm thấy không phải chuyện tốt, "Nói mau."

"Công chúa Phức Nhã bị..... Hoàng Thượng ép tiến cung." 

"Ngươi nói cái gì?" 

Giữa Lưu Liên Thành cùng Triệu Phức Nhã không có tình yêu nam nữ. Ngay ở thời khắc vén khăn che mặt trong ngày thành thân, giữa hai người họ liền biết họ là tri kỷ, cùng là những người chạy trốn đến chân trời góc bể nhưng lại không thoát khỏi sự đùa nghịch của số mệnh. Vì chính trị mà thành thân, thân là hoàng tộc, bọn họ không thể cự tuyệt. Bọn họ hiểu tình cảnh của nhau và ủng hộ lẫn nhau. Phức Nhã chưa từng quá gần gũi Liên Thành, Liên Thành cũng cho Phức Nhã đủ tự do. Cho nên, dù thành thân đã ba năm, Lưu Liên Thành chưa bao giờ cùng nàng có da thịt chi thân. Hắn từng nói với nàng, nếu nàng tìm được người nàng yêu, hắn sẽ để nàng đi.

Chiêu Hoa điện, tẩm cung của thiên tử Bắc Hán, dưới ánh nến, tấm màn bằng lụa mỏng lay động.

Thời điểm Lưu Liên Thành cầm kiếm một đường tới Chiêu Hoa điện, bọn thị vệ muốn ngăn lại nhưng Hoàng Thượng chung quy chưa hạ lệnh giết phạt gì nên đối với họ, người trước mắt trước sau vẫn là Tĩnh khanh vương, huống hồ bọn họ cũng có biết một phần uy danh của Tĩnh khanh vương vài năm gần đây, tự nhận cũng không phải đối thủ của hắn, cho nên, Lưu Liên Thành liền tới trước cửa điện sơn son mà không gặp trở ngại gì. Lưu Liên Thành giơ tay đẩy cánh cửa điện, chỉ cảm thấy trước mắt có một trận hoảng hốt.

Ba năm trước, cô nương đối hắn ngượng ngùng cười yếu ớt liền như vậy nằm giữa vũng máu, quần áo hỗn độn, hai mắt trợn lên, chết không nhắm mắt.

Hắn nhớ rõ, nàng nói, "Liên Thành, khi nào người không vui nhớ nói ra, tuy rằng ta không thể thay ngươi bài ưu giải nan, nhưng ta có một đôi tai biết lắng nghe." 

Hắn nhớ rõ, nàng nói, "Liên Thành, một ngày kia, ta cũng muốn xuất cung, ngắm nhìn thế giới bên ngoài."

Hắn nhớ rõ, nàng nói, "Liên Thành, chúng ta là thân bất do kỷ, cùng là những người chạy trốn đến cùng trời cuối đất, chính là chung quy trốn không ra đâu."

Hắn nhớ rõ, nàng nói, "Liên Thành, hàng năm đến ngày hoa mai nở, ngươi hãy quay lại nhé." 

Chính là, lần này hắn đã trở lại, nhưng không thể nhìn thấy nàng.

Nâng tay, thời điểm hắn đem mũi kiếm hướng ngực Lưu Liên Hi, hắn biết hắn rốt cuộc không thể quay lại.

"Vì cái gì?" 

"Lưu Liên Thành, trẫm yêu Phức Nhã, trẫm đã yêu Phức Nhã thật lâu. Năm ấy, ở Phiên Vũ, lần đầu trẫm nhìn thấy nàng, trẫm liền đã yêu nàng."

"Ngươi nói cái gì?" 

"Đúng thế đấy! Ngươi vì cái gì phải đoạt của trẫm!" 

"......" 

"Đã ba năm nay, trẫm đối nàng chiếu cố cẩn thận cùng quan tâm, thế nhưng, trong lòng nàng chung quy không có ta."

"......" 

"Lưu Liên Thành, nếu trẫm không chiếm được nàng, trẫm cũng không để ngươi chiếm được nàng! Ha ha ha ha ha ha!"

"Ngươi điên rồi." 

"Người đâu, bắt tội thần Lưu Liên Thành cho trẫm!" 

Kiếm của Lưu Liên Thành thực nhanh, thực chuẩn, không cần nhiều động tác song rất hiệu quả, mỗi chiêu đều hướng chỗ hiểm đối phương, rất nhiều binh lính ở gần hắn ngã xuống, nhưng lại càng nhiều binh lính xúm lại chỗ hắn, tựa hồ vĩnh viễn có giết cũng không lùi, huyết dần dần che lấp hai mắt hắn, không biết đó là máu của hắn hay là máu của người khác, trên người truyền đến từng trận đau nhức, bàn tay nắm chuôi kiếm cũng dần tê dại.

Lúc này, một đám sương màu phấn hồng từ trên trời giáng xuống, mọi người nhất thời không thấy rõ sự vật trước mắt. Lưu Liên Thành chỉ cảm thấy có người kéo tay hắn, tai nghe thấy giọng nói quen thuộc.

"Theo ta đi." 

Liền cùng người nọ mũi chân điểm nhẹ, nhảy lên tường cung cao ngất, thi triển khinh công hướng ngoài cung bay đi. 

"Đuổi theo cho trẫm!" Phía sau truyền đến tiếng Lưu Liên Hi vừa tức giận, vừa vội vàng. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện