Khi Lưu Liên Thành bước vào nội thính, trong lòng đột nhiên thấy khẩn trương khó hiểu. Nhưng khi tận mắt nhìn thấy người từ Trường An tới, tâm tình hắn cuối cùng cũng thả lỏng nhưng lại thoáng có chút thất vọng. Bản thân Liên Thành cũng không rõ vì sao mình lại thấy như vậy.



"Công Tôn tiên sinh, đã lâu không gặp."

"Ninh vương điện hạ, đã lâu không gặp. Người vẫn tốt chứ?"

"Được Hàn Tướng quân chiếu cố chu đáo, bổn vương hết thảy đều tốt."

Mục đích của Công Tôn Ngao đến Kinh Tương lần này là nắm bắt tiến độ đóng chiến thuyền cùng tình hình huấn luyện thủy quân. Cho nên, khi Công Tôn Ngao nghe Hàn Tử Hàng nói năng mập mờ, lại thấy vẻ mặt vân đạm phong kinh của Lưu Liên Thành lúc này, liền hiểu rõ, lập tức cười nói, "Không khí Linh Lăng quả thật khắc nghiệt. Tại hạ đường xa đến, có hơi mệt, muốn nghỉ ngơi ngay. Xin lĩnh giáo hai vị sau."

Nửa đêm, cửa phòng Lưu Liên Thành bị gõ một trận.

"Vào đi."

Nhìn người nọ đẩy cửa bước vào, Liên Thành mỉm cười, "Ngươi đến rồi."

Công Tôn Ngao đi vào cũng thật tự nhiên, tay cầm quạt lông, chân bước đi thong thả, ngồi xuống trước mặt Liên Thành, "Điện hạ biết là ta sẽ đến?"

Lưu Liên Thành cười nhưng không nói, tự tay pha trà, đưa đối phương một chén, nói, "Ta còn biết Công Tôn tiên sinh muốn nói gì."

"Vậy sao? Điện hạ nói thử xem."

"Dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh* [dân làm trọng, xã tắc thứ hai, vua chỉ là thứ yếu]. Nếu nghĩ cho muôn dân bách tính, thống nhất Trung Nguyên là xu thế tất yếu. Tiên sinh là hi vọng Liên Thành buông tiểu nghĩa trong lòng mà dốc lòng vì đại nghĩa, phải không?" 

Công Tôn Ngao nghe vậy khẽ cười, lắc đầu, nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói, "Điện hạ quá lời. Kỳ thật, tại hạ chỉ muốn khuyên ngài, nếu trong lòng vẫn còn điều cố kỵ, vẫn muốn trở về Bắc Hán, lấy tài văn thao võ lược của điện hạ, nhất định có thể lật đổ được Lưu Liên Hi, trở thành minh chủ Bắc Hán, phục hưng Bắc Hán như dưới thời Lưu Sùng, hoặc thậm chí còn hơn thế nữa. Có điều, xin điện hạ sớm chuẩn bị, bởi vì, chỉ trong năm năm, Bắc Chu chắc chắn sẽ đưa quân lên phía Bắc." 

"..." Lưu Liên Thành ngẩng đầu nhìn đối phương lại thấy Công Tôn Ngao đang thản nhiên nhìn hắn mà cười, vẻ mặt tự nhiên như thể đang nói đến một việc rất bình thường.

"Tại hạ cũng từng nghĩ, nếu Bắc Chu có thể được điện hạ hiệp trợ, thì trong vòng ba năm có thể bình định Trung Nguyên. Có điều, nếu điện hạ vẫn còn băn khoăn, lại lấy tình cảm của Hoàng thượng cùng Thái tử dành cho ngài, sẽ tuyệt không miễn cưỡng ngài. Nhưng, đến lúc hai người thật sự gặp lại nhau trên chiến trường, tại hạ lo với tính tình của điện hạ, tất sẽ không thể không nghĩ đến ân tình trước đây. Bởi vậy, có lẽ sẽ làm nảy một hồi rắc rối..."

Lưu Liên Thành giương mắt nhìn Công Tôn Ngao, lập tức hừ nhẹ một tiếng, nói, "Đầu tiên là kích tướng, sau là gợi tình* [khơi gợi tình cảm]. Công Tôn tiên sinh quả thật lợi hại."

Đối phương khoát tay áo, "Cũng không phải. Tại hạ chỉ là nói đến một số khả năng có thể xảy ra mà thôi. Kỳ thật, thiên hạ hiện tại vốn đã xác định, trong lòng điện hạ hẳn đã sớm minh bạch. Tây Thục đã diệt, Bắc Hán suy nhược, Bắc Chu cùng Nam Sở phân tranh, bất kể bên nào thắng, mục tiêu tiếp theo sẽ là ai?"

"Cho nên, ba tháng trước, Công Tôn tiên sinh nói những lời kia với Liên Thành, kỳ thật cũng nhằm đề cao lý do chính đáng của việc Bắc Chu đi thôn tính thiên hạ?" 

"Ninh vương điện hạ, Lưu Liên Hi là người thế nào, ta nghĩ ta không cần nhiều lời. Lại thêm chuyện sau khi vừa nhậm chức đã tự chặt đứt bề tôi đắc lực khiến thực lực Bắc Hán suy giảm nhanh chóng. Mà ở Nam Sở, Sở quốc chủ Triệu Đà không người nối dõi, công chúa Phức Nhã bị Lưu Liên Hi bức tử, công chúa Tương Vân gả cho Nam Sở tướng quân Ngụy Thanh, ngoại thích chi tranh* [bên ngoại tranh chấp] ngôi vị hoàng đế khiến Triệu Đà sứt đầu mẻ trán. Nếu người này không còn tại vị, Nam Sở chắc chắn rơi vào nội loạn, dân chúng tất không thể an sinh* [yên ổn sinh sống]. Trong ba nước, ngài cho rằng còn ai thích hợp làm chủ nhân thiên hạ này?" 

"Nhất tướng công thành vạn cốt khô. Cuối cùng, chỉ vì bá nghiệp của bản thân mà tổn hại tính mệnh người khác."

"Điện hạ nói không sai. Có điều, điện hạ sao không thử nghĩ lại một chút, liệu bách tính trong thiên hạ mong tranh chấp giữa ba nước sẽ kéo dài một chút hay kết thúc sớm một chút?"

"..."

"Thứ cho tại hạ vừa rồi mạo phạm, kỳ thật nếu điện hạ có tham vọng quá phận thì Lưu Liên Hi kia đã không thể trở thành quốc chủ Bắc Hán. Ta nói vậy là mong điện hạ biết, có rất nhiều việc, có lẽ là do vận mệnh an bài. Tỷ như duyên phận của ngài cùng hoàng thượng, duyên phận của ngài cùng Thái tử, và duyên phận của ngài cùng Bắc Chu."

"..."

"Tại hạ đã nói hết lời. Bất kể điện hạ đưa ra quyết định thế nào, có thể cùng điện hạ qua lại hơn một năm nay cũng là duyên phận của tại hạ. Hi vọng điện hạ bảo trọng. Tại hạ xin cáo từ."

Nam Tầm Công Tôn tiên sinh, miệng lưỡi sắc bén hơn lợi kiếm, quả nhiên danh bất hư truyền.

Lưu Liên Thành giương mắt nhìn bộ giáp trụ màu đen treo trên tường, vẻ mặt dần trở nên ngưng trọng.

Ba ngày sau, quân doanh thủy quân Bắc Chu.

Đây là cảng sâu bên bờ Tây sông Hán Thủy, cũng là căn cứ chế tạo thuyền chiến lớn nhất của thủy quân Bắc Chu. Lưu Liên Thành cùng Công Tôn Ngao đứng bên bờ. Cơn mưa dai dẳng rốt cục cũng tạnh. Bầu trời trong xanh, cao vút. Trước mặt hai người, hơn mười chiếc chiến thuyền ba tầng to khổng lồ lần lượt xuất hiện. Boong tàu rộng lớn cơ hồ có thể để cho xe ngựa chạy phía trên. Đầu thuyền được bọc bởi những tấm sắt mỏng cùng các mũi nhọn phòng ngự. Lưu Liên Thành nhìn Hàn Tử Hàng một thân nhung trang đứng bên cạnh, trong lòng thầm cảm thấy kỳ lạ. Hơn ba tháng qua, từ khi hắn tới đây, người nọ chưa bao giờ để hắn tận mắt thấy thực lực của thủy quân Bắc Chu. Vì sao hôm nay...

"Hàn Tướng quân quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của mọi người. Mới một năm ngắn ngủi đã có thể chế tạo chiến thuyền quy mô lớn thế này."

"Công Tôn tiên sinh quá khen. Đây là bổn phận của mạt tướng."

"Ninh vương điện hạ, ngài từng thường diễn tập với thủy quân Nam Sở. Không biết mấy chiếc chiến thuyền này so với chiến thuyền Nam Sở thì thế nào?"

Lưu Liên Thành giương mắt nhìn Công Tôn Ngao, mà đối phương cũng đang mỉm cười nhìn hắn. Suy nghĩ một chút, Lưu Liên Thành trầm giọng nói, "Thể tích, trọng tải, tải trọng, trình độ kiên cố cũng xấp xỉ. Hàn Tướng quân trong thời gian ngắn như vậy có thể tìm ra những người tài dị sĩ ở Kinh Tương, chế tạo chiến thuyền sánh kịp Sở quân như vậy thật khiến tiểu vương phi thường bội phục. Có điều..."

"A? Thỉnh điện hạ chỉ giáo!"

"Tiên sinh, tác chiến trên nước bên cạnh chiến thuyền thì tính linh hoạt của thủy quân là mấu chốt quyết định thành bại. Cho nên, trước mắt, Bắc Chu chính là còn thiếu tài công* [người lái thuyền], tưởng thủ* [người chèo thuyền] tinh thông thủy tính* [bơi giỏi]."

"Điện hạ, một năm trước, mạt tướng đã lấy mười vạn nhân mã từ bộ binh chuyển sang huấn luyện bơi lội."

Lưu Liên Thành gật gật đầu, tỏ vẻ khẳng định, "Nhưng thủy quân Nam Sở hơn ba mươi vạn, hơn nữa lại được huấn luyện hàng năm, kinh nghiệm thuỷ chiến phong phú. Không nói đến năng lực, thủy quân Bắc Chu, cho dù tính gộp cả thủy quân của Tây Thục cũ, tổng số không quá mười lăm vạn. Chênh lệch quân số quá rõ."

Hàn Tử Hàng trầm giọng nói, "Điện hạ, nước ta từ trước đến nay chú trọng kỵ binh, thuỷ quân không chiếm ưu thế. Cho dù trong thời gian ngắn có thể đáp ứng số lượng thủy quân thì năng lực số thủy quân này còn lâu mới đạt yêu cầu."

Lưu Liên Thành cười cười, trong mắt lóe lên một tia quang mang, "Tướng quân, quý tinh bất quý đa* [chú trọng về chất lượng hơn là về số lượng]. Trường Giang là nơi hiểm yếu. Chỉ cần mở được một lỗ hổng là đồng bằng Hán Giang, đến lúc đó, kỵ binh Bắc Chu khi kéo xuống Trường Giang như vào nơi không người. "

"Ý điện hạ là..."

"Hư tắc thực chi, kì thực hư chi* [không mà như có, có mà như không]."

Công Tôn Ngao đứng cạnh nghe vậy đột nhiên vỗ tay, "Diệu a! Diệu a! Điện hạ quả nhiên có hảo kế sách."

Hàn Tử Hàng sửng sốt trong chốc lát, lập tức cũng kịp phản ứng, vẻ mặt có chút kích động, chắp hai tay trên đầu, nói, "Trước đây mạt tướng đã hiểu lầm điện hạ, xin điện hạ lượng thứ. Bây giờ, mạt tướng có thể làm gì cho ngài?"

Lưu Liên Thành quay đầu cười cười, khoát tay áo nói, "Tướng quân không cần như vậy. Bổn vương chỉ là giám quân mà thôi. Phụ trách bố trí phòng ngự Nam Sở vẫn là tướng quân ngài."

"Thỉnh điện hạ hãy cùng ta vì Bắc Chu huấn luyện thủy quân tinh nhuệ!"

Nhãn thần Hàn Tử Hàng vô cùng sôi nổi. Lá cờ đỏ tươi đầu mũi thuyền đón gió bay phấp phới. Nhóm binh lính đang tập luyện cách đó không xa hô lên từng hồi. Dưới ánh mặt trời dần ngả về phía Tây, Lưu Liên Thành đột nhiên thấy dòng máu nóng trong cơ thể không biết từ khi nào đang sục sôi trở lại.

Sáng sớm hôm sau.

Trong tiền thính thủ phủ Linh Lăng quận, Lưu Liên Thành cùng Hàn Tử Hàng lần đầu cùng nhau ăn sáng dù hai người đã ở cùng nha phủ hơn ba tháng nay.

"Hàn Tướng quân, ta muốn biết, vì sao ngươi đột nhiên không còn thành kiến với ta?"

"..." Nhìn vẻ mặt kỳ quái của đối phương, trong lòng Lưu Liên Thành càng thêm khẳng định Hàn Tử Hàng này nhất định có chuyện giấu hắn.

"Hàn Tướng quân, trên mặt ngươi lúc này đang viết rõ bốn chữ, ta không thể nói."

"..."

Thấy đối phương vẫn trầm mặc không lên tiếng, Lưu Liên Thành liền giả vờ ngáp một cái thật dài, cau mày nói, "Nếu tướng quân có lời khó nói, vậy hôm nay bản vương cũng thấy không thoải mái, không cùng ngươi tới quân doanh được."

"A... Điện hạ..."

Vừa lòng nhìn đối phương lộ ra biểu tình không tình nguyện, Lưu Liên Thành hứng thú ngồi chờ đáp án của người nọ. Một lúc lâu sau, Hàn Tử Hàng thở dài nói, "Bởi vì có người nói, mặc kệ ngươi tin hắn hay không, hắn tín ngươi."

Lời Hàn Tử Hàng nói ra khiến Lưu Liên Thành bất ngờ, bàn tay khẽ run lên, ".. Hắn ở đâu?"

"Vừa mới đi."

Cơ hồ chưa kịp nghĩ gì, Lưu Liên Thành liền muốn nhấc chân chạy ra phía cửa phủ. Nhưng, khi hắn vừa động, cả người liền khựng lại. Lưu Liên Thành, ngươi có biết ngươi đang làm gì không? 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện