* Gặp người quen nơi đất khách

Vũ Văn Thác mở phong thư ra, chân mày dần cau lại, "Lưu Liên Hi đây là muốn đứng ngoài cuộc? Hay là muốn làm ngư ông đắc lợi?"

"Theo tin tức thám báo truyền đến mấy hôm trước, hắn vẫn chưa đạt được quan hệ đồng minh chiến lược với Nam Sở. Dù sao, chuyện của Phước Nhã vẫn luôn canh cánh trong lòng Triệu Đà. Tuy nhiên, trước việc đại quân Bắc Chu áp sát như hiện tại, tình thế sẽ sớm thay đổi."

"Thám báo?"

"Một năm trước, ta tình cờ phát hiện thám báo Bắc Hán thường xuyên ra vào Kinh Tương liền tìm hiểu thực hư. Hiện giờ đã cơ bản nắm được cơ cấu tổ chức của thám báo."

Vũ Văn Thác nhíu mày, "Sao người lại làm bừa như vậy? Vạn nhất bị bọn họ phát hiện thân phận của ngươi..."

"Không ngại. Ta đây không phải vẫn vô sự hay sao?"

"Đợi cho có việc, còn kịp sao?" Vũ Văn Thác đột nhiên lên giọng, mang vẻ trách cứ. Con ngươi đen nhánh nồng đượm vẻ lo lắng. Lưu Liên Thành bị đối phương nhìn đến mất tự nhiên, liền quay đầu bĩu môi.

"Ngươi khẩn trương như thế làm gì?"

"Ta không khẩn trương cho ngươi, ai khẩn trương cho ngươi?"

"..." Người nói một vẻ đương nhiên mà người nghe lại có chút xấu hổ.

"Lần này là ai đến?"

"... Dương Nghiệp Thành."

"Theo ta được biết, hắn từng là phó tướng của ngươi. Người này hành quân nghiêm cẩn, trầm ổn. Bắc Hán ngoài ngươi cũng chỉ có hắn có thể khiến Bắc Chu phải kiêng kị."

"Phải." Lưu Liên Thành gật đầu, đưa tay xoa ngực. Cảm giác đau đớn khi bị Thừa Ảnh kiếm xuyên qua vẫn còn tươi mới trong ký ức hắn, không chỉ là nỗi đau của thể xác mà hơn hết là nỗi đau tinh thần khi bị người mình luôn tín nhiệm phản bội, "Huống hồ... Hắn còn tàn nhẫn hơn ta... Một kiếm trên ngực ta kia, chính là của hắn."

"Ngươi nói gì?" Vũ Văn Thác vẫn nhớ rõ, khi phát hiện Lưu Liên Thành bên bờ sông Xích Thủy, vết kiếm thương trên người nọ trông dữ tợn đến thế nào; bởi vậy, liền lập tức có ấn tượng không hề tốt đối với người tên Dương Nghiệp Thành này.

"Bỏ đi. Đều đã là quá khứ." Lưu Liên Thành bình ổn lại tâm trạng, giương mắt nhìn Vũ Văn Thác, "Hiện tại, hắn đang đóng quân tại Nam Dương. Ta muốn đi gặp hắn."

"Ngươi điên sao?"

"Ta vẫn tin, năm đó hắn phản bội ta là do lý do bất khả kháng. Cho nên, một năm nay, ta đã âm thầm điều tra. Phụ thân hắn từng giữ chức Đinh úy Hữu giám của Bắc Hán. Mười năm trước, do bị liên lụy trong một vụ án oan mà cả gia đình bị sung quân, đày tới biên cương. Ta nghĩ, hắn nghe lệnh Lưu Liên Hi hơn nửa là do muốn có một ngày có thể rửa oan cho phụ thân."

"Những điều này chỉ là suy đoán của ngươi mà thôi. Dù sao, lòng người khó lường. Người ta từng đối với ngươi như vậy, ngươi cần gì phải..." Đột nhiên, khóe môi Vũ Văn Thác hơi cong lên, lập tức vươn tay kéo đối phương vào trong ngực, "Lẽ nào, ngươi làm chuyện này là vì ta?"

Lưu Liên Thành giãy ra nhưng không được, nhìn vẻ mặt đầy đắc ý của đối phương, lạnh lùng nói, "... Ngươi bớt tự dát vàng lên mặt mình đi. Ta đây là muốn tránh cho tướng sĩ Bắc Hán phải đổ máu và hi sinh vô ích. Huống hồ, hắn cũng đáp ứng rồi."

"Cái gì?"

"Giờ Tý tối nay, ở Túy Tiên cư, Linh Lăng thành. Hắn sẽ đến một mình."

"Ly Yến, ngươi lá gan càng lúc càng lớn. Cư nhiên không nói với chủ soái ta đây, ở chiến tiền* [tiền tuyến chiến tranh] lại một mình đi gặp tướng lãnh cố quốc."

"Ta đây không phải là đang nói với ngươi sao?"

"Ngươi đây là tiên trảm hậu tấu!"

Lưu Liên Thành trợn mắt với Vũ Văn Thác, đẩy đối phương ra, "Nếu ngươi không yên tâm, có thể đi cùng."

"..."

"Đúng rồi, danh sách trong thư này, ngươi có biết nên làm thế nào không?"

"..."

Nhìn bóng lưng tiêu sái của đối phương nhanh chóng tiêu thất, Vũ Văn Thác lập tức thấy có chút ai oán. Tại sao chỉ mình hắn đơn phương con người cường ngạnh, lãnh đạm, khó tính, lại còn không hề hiểu phong tình này chứ? Không phải hắn nên tìm một người dịu dàng, nhu thuận, ngoan ngoãn, nghe lời sao? Thái tử Bắc Chu oai hùng bất phàm đứng do dự, rối rắm một hồi, sau vẫn là tâm không cam, lòng không nguyện đuổi theo người nọ dưới ánh trăng.

Túy Tiên cư, Linh Lăng thành.

"Không ngờ ngươi cũng có nhã hứng hưởng thụ thế này."

"Nếu muốn tránh tai mắt của người khác, nơi này chính là nơi phù hợp nhất."

"A? Ta thật còn tưởng Ly công tử đột nhiên thông suốt, thấu hiểu đạo lý vui vẻ, hưởng thụ của nhân sinh."

Nghe lời nói mỉa mai của đối phương, Lưu Liên Thành khẽ cười cười, cúi đầu nhấp ngụm rượu, nói, "Không biết so với các cô nương Thiên Kiều các trong Trường An thành, Vũ Văn công tử thấy thế nào?"

"Nữ tử Giang Nam nhỏ nhắn, thanh mảnh như tơ liễu, thật sự là hết sức thướt tha. Có điều... phần lớn là phong chi dục phấn* [phấn son tầm thường], không thể coi là phong nhã."

"Lời này nếu những nữ tử này nghe được, thật không biết bao người sẽ tan nát cõi lòng."

Đúng vậy. Lúc này, hai người đang ngồi trong Túy Tiên cư, nơi được coi là phong nguyệt nhất trong Linh Lăng thành. Từ cửa sổ sương phòng trên lầu hai của Túy Tiên cư nhìn xuống, một đám nữ tử mặt hoa da phấn, ngực căng tròn, thắt lưng mềm mại đang oanh oanh yến yến, thúy thúy hồng hồng ra sức lôi kéo, giở đủ ngón nghề gợi tình.

"Dù ba ngàn mỹ nhân, ta chỉ cần mình ngươi." Lời tùy tiện cứ như vậy nói ra khỏi miệng. Vũ Văn Thác vừa đưa tay định chụp lấy bàn tay đối phương lại bị bàn tay trắng nõn kia hất ra. "Chi nha" một tiếng, cửa phòng bị mở ra. Thanh âm trong trẻo của Lưu Liên Thành lập tức vang lên.

"Dương Tướng quân, đã lâu không gặp."

Người vừa vào phòng hơi sửng sốt. Người nọ không ngờ trong phòng lại có hai người. Bởi vậy, Lưu Liên Thành mở miệng nói, "Người này là hầu cận bên người ta." Dứt lời, còn ném cho Vũ Văn Thác một cái nhìn khiêu khích.

"..." Bắc Chu Thái tử nghe câu này mặt tức thì chuyển sang đen sì nhưng không thể phát tác trước mặt Dương Nghiệp Thành nên đành ngượng ngùng coi như không có gì.

Dương Nghiệp Thành đứng sững tại chỗ một lát, sau đó, nhanh chóng tiến lên, quỳ rạp xuống phía trước Lưu Liên Thành, "Điện hạ."

Lưu Liên Thành không đứng dậy, liếc mắt nhìn hắn một cái, "Dương Tướng quân vì sao lại dùng đại lễ với ta như vậy? Ta quả thật hổ thẹn không dám nhận." Lời nói mang theo tia trào phúng.

Khuôn mặt cương nghị của Dương Nghiệp Thành lộ rõ vẻ thống khổ, "Thuộc hạ hổ thẹn với điện hạ. Dù thân này tử nạn cũng chỉ mong bồi hoàn được một phần vạn."

Lưu Liên Thành cười khẽ, lập tức lạnh giọng nói, "Bồi hoàn? Ngươi cũng biết không thể hoàn lại? Khi một kiếm kia của ngươi đâm vào ngực ta, ngươi có từng nghĩ đến tình nghĩa ba năm giữa chúng ta?"

"Thuộc hạ hiểu được. Ngày đó, một kiếm đâm ra liền biết sẽ không thể quay đầu lại. Nhưng tại hạ chưa từng nghĩ rằng Hoàng thượng lại thực sự muốn đẩy người vào chỗ chết như vậy."

Lưu Liên Thành nhẹ nhàng vuốt ve miệng chén rượu trên bàn, lại quay đầu đánh giá cẩn thận người đang quỳ phía trước mình. Một lát sau, mới nói, "Dương Nghiệp Thành, ngươi vẫn không chịu nói thật với ta."

"..."

"Đến nay Lưu Liên Hi vẫn chưa tìm được thi thể của ta. Xem ra, thứ ngươi muốn, hắn còn chưa cho ngươi."

"Điện hạ?" Dương Nghiệp Thành ngẩng đầu cả kinh.

"Cho nên, hiện giờ ngươi có phải đang muốn giết ta lần nữa hay không?" Ánh mắt lãnh liệt quét tới trên người đang quỳ, giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo đến thấu xương.

"Điện hạ! Từ sau ngày bên bờ Xích Thủy ấy, mỗi đêm, Nghiệp Thành đều không được ngủ yên. Chỉ cần vừa nghĩ đến ba năm qua cùng điện hạ sớm chiều ở chung mà trong lòng quặn đau. Ngày đó, tại hạ phản bội điện hạ đúng là bởi vì phụ thân bị tù oan. Ai ngờ, Lưu... Hoàng thượng từ sau khi kế vị, suốt ngày sa vào tửu sắc, không để ý chính sự; Tả thừa tướng Vương Duy liền nhân cơ hội diệt trừ phe đối lập; lại thêm việc mua bán quan chức khiến triều đình tối tăm rối loạn, quan lại tham ô quá mức. Bắc Hán không còn được như trước. Dân chúng lầm than, oán thán vang dậy đất trời."

Mặc dù trước đó, Lưu Liên Thành đã nghe về chuyện này. Nhưng khi việc này từ miệng Dương Nghiệp Thành nói ra, trong lòng Liên Thành vẫn là thấy khó chịu liền khoát tay áo, nói, "Hiện ngươi nói những điều này với ta để làm gì?"

"Điện hạ..." Dương Nghiệp Thành liếc nhìn Vũ Văn Thác một cái, hé miệng, nói, "Nghiệp Thành có thể nói chuyện riêng cùng điện hạ được không?"

Lưu Liên Thành nhìn nhìn người bên cạnh, đối phương rõ ràng lộ vẻ không vui, sau đó quay đầu nói, "Nghiệp Thành, người này là tâm phúc của ta. Có gì cứ nói, không cần kiêng kị."

Dương Nghiệp Thành trầm ngâm một lúc lâu, sau đó ngẩng đầu nhìn Lưu Liên Thành, vẫn kiên trì nói, "Điện hạ, việc này quan hệ trọng đại, người không phận sự.."

Khóe miệng Vũ Văn Thác hơi run lên. Từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên có người nói hắn là "người không phận sự", phất phất ống tay áo, khom người hướng Lưu Liên Thành, nói, "Nếu vậy, tiểu nhân xin cáo lui trước."

Nhìn Vũ Văn Thác ra khỏi cửa phòng, Dương Nghiệp Thành mới chậm rãi nói, "Điện hạ, Lưu Liên Hi tín nhiệm gian thần nịnh bợ, lòng dạ hẹp hòi. Sau khi ngài đi liền xa lánh và khinh thường bộ hạ cũ của Tĩnh khanh vương khiến tướng lãnh cùng quân sĩ Bắc Hán hết sức bất bình và căm hận. Các huynh đệ giận mà không dám nói gì. Giờ chỉ cần ngài trở về Bắc Hán, giơ tay triệu tập, liền có thể..."

Lưu Liên Thành nhíu mày, phất tay ý bảo Dương Nghiệp Thành không cần nói tiếp rồi nói, "Có chuyện này ta muốn cho ngươi biết. Ta hiện giờ là Ninh vương của Bắc Chu."

"Cái gì? Chẳng lẽ..."

"Đúng vậy. Ninh vương các ngươi luôn muốn điều tra chính là ta."

"Sao lại vậy? Điện hạ... Ngài... Chẳng lẽ thật sự theo địch?" Mặt Dương Nghiệp Thành tràn đầy vẻ khó tin.

"Ngươi nghĩ thế nào?"

Dương Nghiệp Thành hơi cúi đầu vẻ trầm tư, rồi lại lập tức nói, "Tâm tư của điện hạ luôn kín đáo. Mọi việc người làm đều có lý do riêng. Nghiệp Thành dù muốn đoán cũng không đoán được. Nhưng Nghiệp Thành tin việc điện hạ làm nhất định là đúng. Tình huống lần này, trong lòng người nhất định đã có tính toán."

"Nghiệp Thành, ngươi cứ vậy mà tin ta sao?"

"Hai năm trước, khi điện hạ ngã xuống huyền nhai, Nghiệp Thành liền đã hiểu, cả cuộc đời này, Nghiệp Thành đã thiếu điện hạ quá nhiều. Giờ, được quay về bên người điện hạ, thần nguyện sống chết đi theo điện hạ!"

Lưu Liên Thành im lặng nhìn người trước mặt, chăm chú quan sát vẻ mặt đối phương, cân nhắc xem người nọ đang nói thật hay giả, "Ngươi thật lòng nguyện ý bỏ xuống Bắc Hán, đi theo ta?"

"Một năm trước, phụ thân tại hạ đã qua đời. Nghiệp Thành hiện tại không còn vướng bận gì. Điện hạ muốn Nghiệp Thành làm gì, Nghiệp Thành liền làm cái đó!"

"Được. Vậy hiện tại, ngươi lập tức quay về Nam Dương. Nếu ta tính không sai, trong vòng ba ngày, Ngụy Thanh nhất định tìm ngươi hiệp lực chống đỡ thế tiến công của Bắc Chu. Ngươi cần nhất định đáp ứng. Đến lúc đó, ta sẽ lại liên hệ với ngươi."

"Tuân lệnh, điện hạ."

"Đi đi."

Vũ Văn Thác đẩy cửa vào.

"Hắn đi rồi?"

"Ừ."

Lưu Liên Thành không nhìn Vũ Văn Thác mà đứng dậy mở cửa sổ phía bên kia của phòng, nhìn ánh trăng mênh mang trên cao, khe khẽ thở dài. Ngày mai, hắn sẽ phải mặc chiến giáp Bắc Chu, hoàn toàn đoạn tuyệt cùng Bắc Hán. Tuy trong lòng đã sớm giác ngộ, nhưng khi ngày này chân chính đến, Liên Thành không khỏi thấy phiền muộn. Dương Nghiệp Thành, hi vọng ngươi không lại làm ta thất vọng.  

Vũ Văn Thác biết trong lòng Liên Thành đang nghĩ gì liền chậm rãi lại gần, thật nhẹ nhàng ôm lấy đối phương từ phía sau. Hắn thấy cả người đối phương khẽ run lên. Bởi vậy, Vũ Văn Thác cười, nói, "Tĩnh Khanh vương kiêu căng, lãnh liệt vừa rồi sao đột nhiên lại trở nên đa sầu đa cảm rồi?"

"Cố quốc hồi thủ, vãng sự như yên, khước đạo chung cứu chích thị nhất tràng mộng.* [Cố quốc quay đầu, chuyện cũ như khói, tất cả chỉ là một giấc mộng]"

"Ly Yến, ta sẽ ở bên ngươi."

"Ừ."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện