* Trở về 

Chiến trường dưới chân núi Phù Ngọc đã được dọn dẹp sạch sẽ. Xa xa, từng ngọn núi thi thể chồng chất, không còn rõ ai là lính Bắc Hán, ai là quân Bắc Chu, tất cả đều được chôn cùng một chỗ. Nhất tướng công thành vạn cốt khô, bao nhiêu thi thể, bấy nhiêu khuôn mặt sẽ mãi ngủ lại núi rừng mênh mang nơi đây, những người mà cha mẹ cùng thê nhi họ ngóng trông cuối cùng sẽ không bao giờ có thể trở về.



Hiện tại đã gần cuối thu. Gió đêm xào xạc, mang theo cái ẩm ướt của hơi nước khiến người ta thấy lạnh đến thấu xương. Trong không khí vẫn tràn ngập mùi máu tanh nồng, có lẽ có bao lâu đi nữa, nơi đây cũng chẳng thể hết được mùi tanh này. Năm vạn đại quân Bắc Hán đã chôn thây ở đây. Không có đúng sai, không có ai phụ ai bởi vốn chiến tranh là tàn khốc. Chỉ hơn thua một chiêu đã là ranh giới thắng thua cùng sinh tử. 

Lưu Liên Thành chắp tay sau lưng đứng trên đỉnh núi. Ánh trăng thê lãnh phủ lên mặt hắn một tầng ánh sáng bạc, làm phiếm ra quang mang nhu hòa. Nhãn thần nhíu lại, mang vẻ lo lắng nhàn nhạt. Chỉ thấy Liên Thành khẽ liếc nhìn thân cây gần đó, lạnh nhạt nói, "Trăng hôm nay đẹp như vậy, nếu đã đến đây, sao không cùng nhau thưởng thức một chút?" 

"..." 

Vừa dứt lời, một bóng người từ sau thân cây chậm rãi bước ra. Lưu Liên Thành liếc nhìn đối phương một cái, sau đó hơi cúi người, 

"Chuyện Ninh Kha, đa tạ." 

"... Trần Tĩnh Cừu ta từ trước tới nay ân oán luôn rõ ràng. Hai lần trước, ngươi chưa từng muốn lấy mạng ta. Lần này, coi như ta trả lại cho ngươi." 

Liếc mắt nhìn lưỡi dao lạnh lẽo trên tay đối phương, Lưu Liên Thành buông mí mắt, "A.. Nói vậy, ý ngươi là, hiện giờ chúng ta không ai thiếu nợ ai?" 

Người vừa tới ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó đánh giá trên dưới một phen, khẽ cười một tiếng, "Ta cũng không dám khoe khoang trước mặt Tĩnh khanh vương nổi danh khắp thiên hạ. Sợ là, nếu ta làm vậy, chính mình chết thế nào sợ cũng chưa kịp nhận ra đi." 

"A, ngươi cũng biết?" 

"Khi Mạnh Kỳ Hữu giết Dương Nghiệp Thành, ta ẩn thân ở một nơi gần đó nên nghe bọn họ nói chuyện rất rõ." 

"..." 

"Dương Nghiệp Thành không phản bội ngươi." 

"..." 

"Có điều, đến ngay cả Bắc Chu Thái tử điện hạ Vũ Văn Thác cũng bị ngươi đùa giỡn trong lòng bàn tay, thật khiến người khác kinh ngạc." 

Tim thắt lại nhưng vẻ trên mặt vẫn bình tĩnh như trước, Lưu Liên Thành thản nhiên nói, "... Ngươi lừa ta gạt, trong tranh chấp phải tùy cơ ứng biến, vốn đây chỉ là mấy trò đê tiện nhất trên đời." 

"A, ngươi cũng biết bản thân đê tiện." 

"Chiến tranh, vốn là làm sao để chỉ cần đánh đổi ít nhất lại thu được lợi nhiều nhất. Điều này, sư phó của ngươi chẳng lẽ không dạy ngươi sao?" 

"..." 

"Nếu lúc ấy sư phó của ngươi không ra khỏi thành, người chết sẽ là ta. Điều này vốn công bằng. Thua chính là thua, không thể trách bất cứ ai khác. Huống hồ, ngươi cũng đã biết nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết của sư phó." 

Trần Tĩnh Cừu buồn bã cười cười, "... Hẳn là khi sinh thời, sư phó không thể hình dung bản thân sẽ lại có kết cục như vậy." 

"Bắc Chu dùng lễ nghi dành cho bậc vương công hậu táng Trần Phụ, đây cũng coi như kết cục tốt nhất Trần Phụ có thể có." 

"..." Trần Tĩnh Cừu ngẩng đầu nhìn về phía tòa thành Tương Dương, đó là nơi sư phụ hắn lạc táng. Thật lâu sau, hắn khẽ thở dài, xoay người nhìn đối phương, "Cuối cùng thì hôm nay ngươi tìm ta có chuyện gì?" 

Lưu Liên Thành giương mắt nhìn đối phương, nét bướng bỉnh trên người này đã dần biến mất. Một người trải qua biến cố lớn như vậy quả nhiên có thể trưởng thành rất nhanh. 

"Trần Tĩnh Cừu, ngươi đi tìm Vũ Văn Thác đi." 

Người trẻ tuổi trước mặt lộ rõ vẻ sửng sốt, "Ngươi nói... gì?" 

"Hầu hết hoàng thất Nam Sở đều do ngươi giết hại. Việt vương Triệu Phi trúng tên trên núi Lung Linh, trọng thương mà chết. Cả tộc họ Triệu gần như diệt vong. Hiện nay, Nam Sở liên tục nổ ra biến động, khắp nơi hô vang khẩu hiệu "phản Chu". Nhu cầu về một người có uy danh trong quân dân Nam Sở đứng ra bình ổn ngày càng trở nên cấp bách. Mà ngươi lại là thủ đồ* [học trò đứng đầu] của Trần Phụ, thân mang nhiều chiến công. Vũ Văn Thác không có lý do gì lại không cần ngươi." 

"Ngươi nói đùa gì vậy?" 

Lưu Liên Thành xoay người, ánh mắt sắc bén đảo qua khuôn mặt đối phương, hai mắt nhìn thẳng vào mắt Trần Tĩnh Cừu, "Trần Tĩnh Cừu, vậy ngươi muốn Nam Sở do người Bắc Chu cai quản hay do ngươi cai quản?" 

"Ta..." 

"Ta đã nói hết, ngươi hảo hảo cân nhắc. Có điều, thời gian không còn nhiều, chờ đến khi Bắc Chu hạ tâm tiêu diệt phản tặc Nam Sở, nói không chừng ngươi sẽ không còn cơ hội này." Dứt lời, Lưu Liên Thành khoát tay ly khai, thân ảnh dần tiêu thất trên sơn đạo. 

Trần Tĩnh Cừu nheo mắt, nhìn về hướng đối phương ly khai như đang suy nghĩ gì đó. 

Lưu Liên Thành, Nam Sở đại loạn không phải vừa hay tạo cơ hội tốt để ngươi quay về chấn chỉnh Bắc Hán sao? Nếu vậy, sao ngươi không kích động ta tận lực đối nghịch Bắc Chu để trục lợi? Cớ sao phải làm như vậy.... 

~~~~ 

Điện Chiêu Dương, Phiên Vũ. 

"Nhi thần bái kiến phụ hoàng." 

"Thác nhi." 

Vũ Văn Giác ngồi trên thượng vị chậm rãi đứng dậy, đến bên Vũ Văn Thác, sau đó, đưa tay nâng hắn dậy, "Nghe nói ngực ngươi bị trúng tên. Hiện thế nào?" 

"Đã khiến phụ hoàng lo lắng, hiện nhi thần đã hoàn toàn bình phục" 

"Ừm... Vậy thì tốt." 

"Phụ hoàng... Nhi thần có việc cầu người trách phạt." 

Dứt lời, Vũ Văn Thác lại quỳ xuống, "Nhi thần đã không sớm phát hiện ý đồ của Ninh vương khiến Kinh Tương thất thủ, lại gián tiếp hại chết Phiêu Kị tướng quân Hàn Tử Hàng, để mấy vạn quân Bắc Chu lâm vào thế bị động. Thỉnh phụ hoàng giáng tội." 

Kỳ thật, sau khi nghe tin về biến cố Kinh Tương, Vũ Văn Giác đã cảm thấy trong chuyện này có điểm kỳ quái nên sớm bắt đầu chuẩn bị viện quân. Vì vậy, khi Công Tôn Ngao phái người ra roi thúc ngựa chạy về Trường An, lão đã sớm an bài tướng quân Mạnh Siêu đang đóng ở biên giới dẫn ba vạn thủ quân chạy tới Nam Sở, sau đó, lại tự mình dẫn năm vạn quân đuổi tới. 

Vũ Văn Giác lặng nhìn đứa con đang quỳ gối dưới bậc một hồi lâu, sau đó, thở dài một hơi, "Thác nhi, thân là đế vương, không được để bản thân lún quá sâu vào chuyện tình ái." 

"..." 

Vũ Văn Giác không tiếp tục truy vấn Vũ Văn Thác tin tức sau này của Ly Yến. Trong trí nhớ lão, trước giờ trên khuôn mặt nhi tử ưu tú kia chưa từng xuất hiện dáng vẻ suy sụp như vậy. Lão nhân vươn bàn tay nhăn nheo xoa lên mái tóc Vũ Văn Thác, sau đó, ôm đầu nhi tử vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve như ngày đối phương còn bé. 

Vũ Văn Thác lại nghe phụ hoàng hắn dùng loại khẩu khí của người từng trải, cúi đầu nhìn hắn mà nói, "Thác nhi, quên hắn đi. Hắn vốn không phải Ly Yến." 

Hôm sau, Vũ Văn Giác truy phong Phiêu Kị tướng quân Hàn Tử Hành đã hy sinh làm Hộ quốc công; đồng thời, tuyên bố Ninh vương đã bất hạnh bỏ mình giữa vòng vây quân địch trên núi Linh Lung, từ nay về sau, nghiêm cấm đàm luận về Ninh vương. 

~~~~~~ 

Mùng ba, tháng mười một, năm thứ mười hai Bắc Chu Bình Hòa, tiếng trẻ sơ sinh khóc vang lên trong điện Nghi Xuân, Hoàng thành Phiên Vũ. Cung nữ vội chạy ra ngoài điện báo tin vui. 

"Khởi bẩm Hoàng Thượng, khởi bẩm Thái tử điện hạ, công chúa Ninh Kha đã thuận lợi sinh hạ một nữ anh*[bé gái]. Hai mẹ con hiện tại đều bình an." 

Chân mày nhíu chặt của hai nam nhân đang đứng lo lắng, bồn chồn đợi ngoài điện liền giãn ra. Hai người này, một người là ông ngoại, một người là cậu đứa trẻ vừa chào đời. 

Dưới ánh nến ấm áp, Vũ Văn Thác nhìn đứa bé trắng trắng hồng hồng trong nôi, nhịn không được vươn ngón tay ấn ấn lên má đứa bé. Cảm giác làn da mềm mại, nhẵn nhụi từ đầu ngón tay truyền đến khiến lòng hắn xẹt qua một tia ấm áp. Mà đứa bé kia như thể bị hắn đùa đến hơi ngứa nên đôi môi bé xíu hơi nhếch lên, phát ra tiếng "ê a", nhìn qua rất giống đang cười. Vũ Văn Thác quay đầu, đắc ý nói với Ninh Kha đang ngồi dựa trên giường, 

"Tương nhi hình như rất thích huynh nha." 

Sắc mặt Ninh Kha còn có chút tái nhợt sau khi mới sinh, nhưng nhìn nhi tử của mình, trên mặt vẫn lộ ra vẻ tươi cười cùng vui sướng xuất phát từ nội tâm, "Hoàng huynh, huynh cũng mau cùng Tuyết Kiến tỷ tỷ sinh một đứa để làm bạn cùng Tương nhi đi." 

Vũ Văn Thác nghe vậy liền hơi sửng sốt, sau đó gật gật đầu, hờ hững nói, "Nói cũng đúng." 

~~~~~~~ 

Tháng mười hai, năm thứ mười hai Bắc Chu Bình Hòa, Vũ Văn Thác khải hoàn hồi triều. Đồng thời, cùng tháng, Vũ Văn Thác hạ thánh chỉ, chiêu cáo dân chúng địa phương, miễn trừ nhân dân Nam Sở năm năm lao dịch, bốn phần năm thuế má năm đó, ba năm tiếp theo chỉ phải đóng một nửa thuế, xem trọng phân chia lại đất đai cho dân địa phương trồng trọt, sửa chữa kênh mương, hồ nước, đảm bảo tưới tiêu. Phần lớn lưu dân Nam Sở đang lẩn trốn nghe tin này đều hồi hương, lãnh đất nhận vườn. Mặt khác, Vũ Văn Giác lệnh Nam Sở Xa kỵ tướng quân Trần Tĩnh Cừu phụ trách toàn bộ phòng ngự biên cương phía Nam, và lưu lại Công Tôn Ngao xử lý những việc liên quan đến chuyển giao hành chính, an bài các quan văn võ đi nhậm chức tại các quận địa phương Nam Sở. 

Đến mùa xuân năm sau, Bắc Chu đã chậm rãi bình ổn rối loạn trên địa giới từng là Nam Sở. 

~~~~~ 

Tháng mười, năm thứ mười ba Bắc Chu Bình Hòa, Vũ Văn Giác băng hà, Thái tử Vũ Văn Thác kế vị, cải nguyên* [đổi niên hiệu] Vĩnh Ninh* ["Vĩnh" trong "vĩnh viễn", "Ninh" trong "Ninh vương", cũng là trong an ổn, yên vui]. 

Tháng ba, năm thứ hai Bắc Chu Vĩnh Ninh, Vũ Văn Thác lập trưởng nam Vũ Văn Hạo làm Thái tử. 

Tháng năm, năm thứ hai Bắc Chu Vĩnh Ninh, Vũ Văn Thác khởi binh mười vạn, lệnh Lí Tiến cùng Quách Hoài chia quân theo hai đường đánh lên phía Bắc Kinh Tương, trực tiếp đe dọa Đồng Quan, cửa ngõ của Bắc Hán. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện