Nhà của Quỳnh va Trác quá gần nhà cha dượng Tiểu Nhan nên họ luôn cảm thấy lo lắng, cuối cùng họ đã quyết định chuyển nhà. Thực ra họ cũng đã ở đó lâu rồi. Trần nhà thấp, mưa dột, môi trường xung quanh cũng không được tốt. Việc chuyển nhà trở nên nghiễm nhiên, không phải suy nghĩ nhiều.

Họ chuyển nhà ra phía đông của thành phố. Căn hộ tuy cũ, nhưng rộng rãi, ban công rộng. Trác vừa bước ra ban công đã vui vẻ quay lại nói với Quỳnh, em thích trồng hoa trúc đào ở ngoài này. Cậu vẫn luôn nhớ Quỳnh thích hoa trúc đào, thích ngắt những bông hoa đầy ứ nhựa để bôi lên móng tay mình, để cho cả bàn tay ngát đầy hương thơm của nhựa hoa đang khô dần. Mùi thơm và màu hồng đó tựa như đọng mãi trên móng tay Quỳnh.

Quỳnh nhìn chiếc ban công rực rỡ nắng mùa xuân, cảm thấy trồng trúc đào ở đó thật tuyệt, thật lãng mạn. Đó là một từ ngữ thật xa xôi. Quỳnh còn nhớ hồi sống ở nhà số 3 phố Đào Lý, khi cô vừa mới trở thành một thiếu nữ, lẻn vào phòng khách của chú Dật Hán, phát hiện ra thế giới sách như khám phá thấy một cõi đào nguyên. Cô vừa đọc sách, vừa thả hồn vào trong đó, biến mình thành nữ nhân vật chính của những câu chuyện đẹp. Cô bắt đầu mơ ước giá mà cuộc sống lãng mạn đẹp đẽ kia cũng đến với số phận của mình.

Sau đó, Quỳnh vào ký túc xá, ở cùng Ưu Di. Nếu nói có dính chút lãng mạn, có lẽ là chuyện hai đứa rủ nhau trồng hướng dương ở sau đồi. Về sau Ưu Di vào tù, Quỳnh một mình chăm nom Trác với cuộc sống gian nan vất vả, sự lãng mạn đã trở nên xa lạ.

Hôm ấy là ngày đầu tiên ba chị em cùng đi xem chỗ ở mới. Khi Trác bảo định trồng trúc đào ở ban công, Quỳnh nhìn ra phía Trác đứng ngược sáng - cậu ngày càng giống chú Dật Hán, ngày càng giống với hình ảnh lần đầu Quỳnh nhìn thấy ông. Ông đã đứng trong ngôi nhà có căn phòng đầy tranh vẽ và chùm đèn trần to tướng, cao quý như một vị bá tước. Khí chất dánh vẻ của Trác hoàn toàn giống như cha, mặc dù cuộc sống khó khăn, nhưng ở Trác cũng là sự quý phái không kém.

Quỳnh ngẩn ngơ nhìn Trác muốn nói, Trác à, em lại đây, để chị ngắm em kỹ thêm chút nữa. Trong đầu Quỳnh bỗng thoáng qua hình ảnh một lần trước đây, hai đứa ngồi trên ghế bành trong phòng khách xem phim kinh dị, càng lúc càng sát gần nhau. Thế rồi cậu đã hôn Quỳnh. Thời khắc đó cô nhắm mắt lại, hơi thấy sợ hãi, nhưng trong lòng khát khao biết mấy. Cô không hề tham lam, muốn có tình yêu của cả hai người đàn ông, nhưng cô bỗng nghĩ họ thực ra chỉ là một, là hai khuôn mặt của cùng một người. Một bên là nơi cô có thể nương tựa, cô muốn đi theo, còn bên là nơi cô thấy yêu thương đùm bọc và không bao giờ nỡ rời xa.

Nhưng Quỳnh không gọi thành lời, cánh tay trong không trung hướng về cô đã dần dần buông xuống. Cô nhìn thấy ánh mắt khích lệ và mong chờ của Trác. Nhưng Quỳnh đã quay người bước đi.

Tiền thuê nhà mới đắt hơn nhà cũ rất nhiều, nhưng Quỳnh vẫn quyết định thuê nó. Lòng tự nhủ sẽ cố gắng kiếm nhiều tiền hơn nữa.

Quỳnh nhanh chóng ký hợp đồng xuất bản sách với một nhà sách không mấy nổi tiếng, bởi vì chủ nhà kiên quyết đòi đóng tiền thuê luôn nửa năm. Quỳnh rất thích căn hộ này với cái ban công của nó và sự vui sướng của Trác, thêm vào sự xuất hiện của Tiểu Nhan, khiến Quỳnh tin rằng một cuộc sống mới đã thực sự đến với họ. Cô nghĩ chuyển đến một căn nhà ưng ý là sự đánh dấu đầy ý nghĩa cho việc bắt đầu cuộc sống mới...

Nhà sách đó đã xuất hiện thật đúng lúc. Ông ta đã tìm đến Quỳnh thông qua tạp chí mà cô thường cộng tác. Vừa lúc Quỳnh định bụng quay lại làm việc ở quán cà phê, đồng thời tìm cách hỏi vay tiền của ai đó. Ông hẹn Quỳnh gặp mặt trong một quán ăn tên là “Hồng La Các“. Lúc Quỳnh đến đó, vẫn còn chưa rõ phải đến vì chuyện gì, chỉ định bụng gặp ông ta xong sẽ rẽ qua quán cà phê xin việc, rồi còn phải đi mượn tiền... Vì thế, Quỳnh ăn mặc rất đơn giản để đến cái nhà hàng có trần và tường đều toàn là kính trong suốt ấy. Ngồi bên trong có thể thoả sức ngắm nhìn thảm cỏ đầy hoa phía bên ngoài. Đó cũng là một khung cảnh mà Quỳnh mơ ước từ lâu. Trong ký ức của mình, lần trước đến nhà hàng Âu là thời gian học cấp hai, lần đó chú Dật Hán đem Quỳnh và Trác cùng đi. Quỳnh lần đầu đến nơi lộng lẫy sang trọng như vậy, nhưng không hiểu sao cô không hề tỏ ra ngại ngần. Có lẽ vì ở bên cạnh Lục Dật Hán, Quỳnh cũng cảm thấy mình trở nên quý phái. Sau lần đó, Quỳnh và Trác không hề trở lại nhà hàng Âu lần nào nữa. Cô đã hiểu được rằng, câu chuyện về cô bé Lọ Lem chỉ có thể xảy ra trong thế giới cổ tích. Bản thân mình thì vẫn rơi vào cuộc sống chẳng khác gì so với trước đây.

Người đàn ông của nhà sách trông khoảng năm mươi tuổi, mắt rất kém, phải gí sát mắt xuống thực đơn để gọi món ăn. Tên món ăn trong thực đơn phần lớn khiến thực khách không thể đoán ra được là món gì, làm từ nguyên liệu gì. Để cho chắc ăn, Quỳnh chỉ gọi một suất bánh Pizza. Các thứ trong bánh rất phức tạp, mặt trên mặt dưới đều quệt pho mát. Khi ông ta dùng dĩa cầm bánh lên, những sợi pho mát vướng theo kéo ra thật dài. Nhưng ông ta ăn chẳng chút khó khăn. Có thể chỉ nhìn vào đó mới biết ông ta là người lịch duyệt. Ông nói đã từng đọc truyện ngắn Quỳnh đăng trên tạp chí, nhưng khi Quỳnh hỏi truyện nào, ông không trả lời được. Rất nhanh, Quỳnh nhận ra ông ta hiểu về Quỳnh rất ít, thậm chí ngay cả đến việc cô còn đang học đại học ông ta cũng không biết. Quỳnh hơi thất vọng, bởi vì mọi tưởng tượng của cô liên quan đến việc xuất bản sách đều bắt nguồn từ Tùng Vy. Bà ấy quá cao xa, không sao với tới. Thế mà giờ đây, việc xuất bản một cuốn sách hoá ra lại dễ dàng đến thế. Chẳng khác mấy một trò trẻ con.

Nhưng với Quỳnh lúc này đúng là một nắm khi đói bằng một gói khi no, cô còn đòi hỏi gì nữa? Căn hộ rộng rãi và ban công hình bán nguyệt đã phác ra đường viền của một cuộc sống hạnh phúc. Một mái ấm gia đình là thứ mà Quỳnh mất rồi lại có, rồi lại mất. Quỳnh thèm khát nó như một con nghiện thèm thứ cỏ độc.

Yêu cầu của nhà sách la, trong hai tháng hoàn thành một tiểu thuyết dài. Nội dung về một cô gái, luôn khao khát đi tìm tình yêu và những thất vọng gặp phải. Ông ta đồng ý trả trước một nửa số tiền.

Khi Quỳnh cúi đầu ký hợp đồng. Ông ta bỗng nhắc: Cô cần viết thật trắc trở, không nên quá phẳng lặng. Chẳng hạn hư cô ta về sau liên tiếp thất tình, sa chân vào con đường này khác... Không để ông ta nói hết. Quỳnh ngẩng mặt lạnh lùng nhìn thẳng. Ông ta lập tức nói, ờ, vậy thì cô cứ viết trước đi đã, viết xong tôi xem rồi ta bàn sau.

Quỳnh nhận tiền đặt trước, lại đi tìm chủ nhà để trả tiền thuê. Chủ nhà không chút khách khí, bởi vì cô chỉ đặt tiền thuê nửa năm. Ông ta yêu cầu Quỳnh không được đục lỗ trên tường. Tường mới quét sơn, dùng loại sơn rất tốt. Cô ở nửa năm sau người khác còn ở nữa.

Cuối cùng cũng xong những việc lộn xộn như thế. Quỳnh ngồi chuyến xe buýt cuối cùng về nhà. Đầu đau buốt, chỉ muốn uống thuốc ngủ. Về tới trước cửa, cô phát hiện ra Trác và Tiểu Nhan đều đang ngồi ở cầu thang. Trên đầu gối Trác có một con mèo trắng đốm đen rất nhỏ, có lẽ chưa tới một tháng tuổi.

Chị nhỏ, chúng em đi mua mèo, quên mang theo chìa khoá.

Quỳnh không nói không rằng, đi thẳng tới mở cửa. Cô nhìn con mèo cảm thấy bực mình: nhà mình làm gì có chỗ để nuôi mèo?

“Chẳng phải chuẩn bị chuyển tới nhà rộng hơn sao. Còn có cái ban công rất rộng nữa mà“. Trác trả lời rất tự nhiên.

“Sao em biết mình chắc chắn sẽ chuyển tới đó? Tiền nhà đắt thế nào em biết không? Em còn dùng tiền mua mèo nữa!” Quỳnh to tiếng, trong lòng giận Trác nghĩ việc gì cũng đơn giản, không hiểu được những khó khăn khổ sở đằng sau.

“Tiền của Trác kiếm được nhờ làm thêm ở thư viện đấy ạ“. Tiểu Nhan đính chính. Anh ấy không tiêu tiền của chị đâu.

“À, chính cô bảo nó đi mua mèo phải không? Thời gian để học chứ không phải để làm thêm, hai người nghĩ tôi không nuôi nổi hai người hả?” Quỳnh không thể chịu được hai đứa thờ ơ với sự vất vả của mình, đã thế lại còn muốn tỏ ra chúng có khả năng đến thế nào.

Trác rất hiểu tính khí của Quỳnh, vì vậy cậu chỉ đứng im. Giữ im lặng là phương thức cậu vẫn dùng để giảm thiểu những phút nổi nóng của Quỳnh. Nhưng Tiểu Nhan thì khác. Tính cách của cô và Quỳnh lại có điểm tương đồng, không chịu nổi người khác thương hại hoặc khinh rẻ. Cô giận dữ đi thẳng ra cửa, thái độ kiểu bất khuất không sợ chết trước mặt kẻ thù. Quỳnh càng nóng tiết, quát hai đứa: “Được, hai người đi cả đi, đi với nhau đi!“. Quỳnh giật lấy con mèo từ tay Trác đi ra cửa, quẳng mạnh nó ra ngoài. Tiểu Nhan vẫn đang ở cửa, nhìn thấy Quỳnh với đôi mắt uất ức cô vụt đi thẳng. Quỳnh quay lại, bực bội nhìn Trác: Còn cậu thì sao, có đi không? Cậu đi với nó thì đi đi.

Trác lắc đầu, quay lưng vào phòng.

Quỳnh và Trác đều ở riết trong phòng mình. Đến nửa đêm, cô nghe thấy có tiếng mở cửa. Trực giác cho biết, Trác ra khỏi nhà, cậu đi tìm Tiểu Nhan. Sau đó, căn nhà như chìm xuống đáy biển. Quỳnh ở dưới đáy biển những xác tàu đắm, cảm giác sự lụi tàn đang đến gần.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện