Charles xuất hiện như một bóng ma bước ra từ một bụi cây rậm rạp gần đó. Karen tưởng như tim mình ngừng đập. Charles cười ngập ngừng. Anh nhìn cô, gỡ cặp kính râm. - "Chào em yêu.”
Cơn sốc như lưỡi dao nhọn xuyên thẳng qua cô. - “Charles à...?”
Charles nhìn cô chăm chăm, gật đầu. Karen đưa tay lên che miệng. Đầu tiên cô không biết phải làm gì. Cô như người hụt hơi, chỉ đứng đó nhìn. Trông Charles khác quá. Hoàn toàn thay đổi. Nếu có ngẫu nhiên gặp nhau trên đường phố chắc cô cũng chẳng nhận ra anh. Anh đội một chiếc mũ bóng chày bằng ka-ki, nhưng Karen có thể thấy tóc anh gần như được cạo sạch. Hai má anh râu lởm chởm, hai mắt che sùm sụp. Trông anh gầy nhưng cân đối hơn. Nước da rám nắng. Anh mặc một chiếc quần soóc hoa màu hồng, vẫn thường thấy người ta mặc ở bãi biển, áo phông trắng và đi xăng đan. Nhìn bề ngoài, Karen cũng chẳng thể nói được là trông anh già hơn đi hay trẻ hơn ra. Chỉ duy nhất một điều là: anh trông khác hẳn.
“Charles? ”
Charles tiến về phía Karen: “Chào em, Karen.”
Karen lùi lại. Cô không biết mình cảm thấy thế nào nữa. Trong cô bây giờ là những tình cảm rối bời lẫn lộn khi đột nhiên nhìn thấy người đàn ông mà cô đã từng chia sẻ từng niềm vui cũng như từng thời khắc quan trọng trong cuộc đời, người cô đã than khóc khi tưởng rằng anh đã chết, và người cô cảm thấy ghê tởm, cảm giác đó đang cháy bỏng trong cô khi người đàn ông đó đã rời bỏ mẹ con cô mà đi. Cô thấy mình đang lùi lại. Chỉ còn nghe giọng nói của Charles. Giọng nói của người cô đã từng chôn chặt dưới lòng đất. Giọng nói của chồng cô.
Rồi Charles dừng lại. Karen bước tới vài bước ngập ngừng, thu hẹp khoảng cách. Ánh mắt Charles bối rối, không thoải mái. Cô nhìn anh chằm chằm muốn xuyên qua anh như tia quang tuyến X. - “Trông anh khác quá, Charles.”
“Để phù hợp với hoàn cảnh thôi.” - Charles nhún vai, hơi mỉm cười khô cứng.
“Em chắc là vậy. Anh tìm được một nơi thật tuyệt đấy.” - Karen tiếp tục bước về phía Charlie, thu nhận vào mình hình ảnh của anh, như một thứ ánh sáng sắc lạnh, khó chịu đang dần dần rọi vào bóng tối.
Charles nháy mắt. - “Anh đoán là em sẽ thích.”
“Đúng vậy.” - Karen bước tới gần hơn nữa. - “Anh bao giờ cũng có cái khiếu châm biếm, phải vậy không, Charles? Anh đã hơn hẳn bản thân mình truớc đây rồi đấy.”
“Karen.” - Charles tái mặt - “Anh xin lỗi...."
“Đừng!” - Karen lắc đầu. - “Đừng nói vậy, Charles.” - Máu trong huyết quản cô đang sôi lên sùng sục, cơn choáng sốc ban đầu đã qua. Sự thật trần trụi trở lại trong cô, nhắc cho cô nhớ lý do tại sao mình có mặt ở đây. - “Đừng nói lời xin lỗi với em, Charles. Anh thậm chí còn không thể hiểu nổi mọi chuyện đã bắt đầu ra sao đâu.” - Cơn cuồng nộ và nỗi hoài nghi bùng lên trong cô. Hai nắm tay cô siết lại. Charles gật đầu, tháo cặp kính râm, sẵn sàng chấp nhận đòn đánh của cô. Karen nhìn Charles chằm chằm, hai hàm răng nghiến chặt, ánh mắt cô nhíu lại nhìn thẳng vào đôi mắt nâu xám quen thuộc.
Cô giang tay tát mạnh ngang mặt Charles. Anh chùn người lùi lại một bước, nhưng không chống cự.
Karen tiếp tục mạnh tát hơn, cùng với cơn giận sôi lên, chuyển thành cơn cuồng nộ bùng nổ. - “Làm sao anh có thể như vậy kia chứ? Anh là đồ khốn kiếp, Charles! Làm sao anh còn có thể đứng trước mặt em được kia chứ?” - Cô lại đưa nắm tay lên đánh mạnh vào ngực anh, đẩy Charles lùi lại phía sau. - “Anh là đồ khốn kiếp, Charles! Tại sao anh làm vậy với em? Với gia đình? Tại sao anh có thể làm như vậy với Alex và Sam hả Charles, gia đình của anh đó. Điều đó đã giết chết mẹ con em, anh biết không. Charles, anh đã mang đi một phần của gia đình, biết không. Em và con không bao giờ có thể tìm lại được điều này nữa. Nhưng còn anh, anh thì đang ở đây... Anh sẽ không bao giờ biết được rằng mẹ con em đã khóc thương cho anh, Charles, như thể một phần của mình đã chết.” - Cô đấm ngực anh thùm thụp, nước mắt giận giữ lóng lánh. Charles oằn xuống dưới những nắm đấm, nhưng anh không trốn tránh. - “Gia đình đã khóc thương cho anh cả một năm trời đó. Mọi người đã đốt nến để tưởng niệm đến anh. Làm sao anh còn có thể đứng đó được chứ, Charles? ”
“Anh hiểu, Karen.” - Charles gục đầu nói. - “Anh hiểu mà.”
“Không, anh không hiểu gì hết, Charles ạ.” - Cô trừng mắt. - “Anh không thể hiểu được anh đã lấy đi của mẹ con em những gì. Cả Sam và Alex nữa, Charles. Mà vì sao chứ? Nhưng em biết. Em biết chính xác những gì anh đã làm. Em biết rõ điều dối trá của anh. Em biết điều anh dấu em. Dolphin. Falcon. Những chiếc tàu chở dầu đó, Charles. Cả người đàn ông lớn tuổi ở Pensacola nữa...."
Charles nhìn cô chằm chằm: “Em đã nói chuyện với ai rồi, Karen?”
Karen tiếp tục vung nắm đấm: “Anh cút xuống địa ngục đi, Charles. Đó có phải là điều anh muốn biết không? Anh muốn em nói những gì em biết hay không?”
Cuối cùng thì Charles cũng tóm được tay Karen, nắm chặt lấy cổ tay cô.
“Em nói rằng em biết! Nhưng em không hề biết chuyện gì cả, Karen à. Em phải nghe anh nói hết đã. Anh không bao giờ muốn làm em tổn thương như vậy cả. Có Chúa chứng giám, có đến chết anh cũng không bao giờ muốn để em phát hiện ra. Bất cứ việc gì anh làm cũng đều là để cho em an toàn, Karen à. Và để cả gia đình được an toàn. Anh biết em đã phải căm ghét anh ra sao. Anh hiểu cảm giác của em khi nhìn thấy anh đứng đây thế này. Nhưng em phải lắng nghe chuyện này vì anh, Karen à. Hãy làm ơn nghe anh nói hết đã. Bởi bất cứ việc gì anh làm, tại sao anh lại ở đây vào giờ này, anh xin lấy mạng sống của mình để cam đoan, anh đều làm vì em!”
“Vì em?”
"Đúng vậy, là vì em, Karen à, và vì các con nữa.”
"Thôi được, Charles.” - Karen khịt mũi lau nước mắt. Cả hai bước vào bóng râm gần bụi cây. Họ ngồi xuống đụn cát. Ở đó mát hơn. - “Anh đã từng lúc nào cũng bỏ bùa mê cho em, đúng vậy không, Charles? Hãy nghe anh nói sự thật xem sao.”
Charles nuốt nước bọt. - “Em nói em biết những việc anh đã làm. Công việc kinh doanh ở nước ngoài, công ty Falcon, công ty dầu lửa Dolphin... Tất cả đều đúng. Anh có tội ở tất cả những điểm đó. Anh rửa tiền trong nhiều năm mà không cho em biết. Và anh đã mắc phải một vấn đề nan giải, vấn đề liên quan đến khả năng thanh toán. Những vấn đề rất lớn, Karen à. Anh phải tự che dấu chính mình. Anh đã rất hoảng sợ. Anh đã nghĩ ra cách gian lận công phu ấy.”
“Những con tàu chở dầu ấy... và anh đã khai khống lượng dầu.”
Charles gật đầu, hít sâu một hơi. - “Anh cần làm như vậy. Khoản dự trữ của anh là quá thấp, nếu các ngân hàng phát hiện ra, họ sẽ đòi các khoản vay nợ. Mức độ nợ của anh lúc đó là một phần tám, Karen à. Anh cần phải tạo ra chi nhánh phụ. Đúng thế.”
“Tại sao, Charlie, tại sao? Tại sao anh lại phải làm những việc đó? Tình yêu em dành cho anh là chưa đủ sao, Charlie? Không phải là em vẫn ở bên cạnh anh đó sao? Không phải là chúng ta đã có một cuộc sống êm đủ cùng nhau đó sao? Cả lũ trẻ..."
“Không hoàn toàn như vậy, Karen à. Không liên quan gì đến em cả.” - Anh lắc đầu. - “Em còn nhớ nhiều năm trước đây khi anh nợ quá nhiều và lúc đó Harbor tưởng chừng như phá sản không?”
Karen gật đầu.
“Chúng ta lẽ ra đã phá sản. Anh lẽ ra đã chẳng có gì cả, Karen ạ. Lẽ ra anh đã phải quay trở lại với bàn làm việc của nhân viên giao dịch nào đó rồi, đầu gối quá tai, cố mà làm việc để bù lại khoản nợ. Anh sẽ phải mất nhiều năm để trả món nợ đó. Nhưng tất cả đều có cái giá của nó cả, Karen à.”
“Trả giá?”
“Đúng thế.” - Charles kể cho cô biết về những khoản vốn anh quản lý. - “Không phải là những cái tài khoản nhỏ bé như anh có ở công ty Harbor đâu.” - Đó là những công ty cổ phần hợp doanh. Falcon. Được quản lý từ nước ngoài. - “Các tài khoản đó trị giá hàng triệu đô la, Karen à.”
“Nhưng đó là những đồng tiền không trong sạch mà Charles. Anh là người rửa tiền. Tại sao anh không gọi đúng cái tên của nó? Ai là người dẫn anh đến với việc này, Charles?”
“Anh không phải là kẻ rửa tiền, Karen. Em không hiểu - em không thể đánh giá nổi những loại tiền như vậy được đâu. Em quản lý chúng. Em đưa chúng vào vận hành. Đó là những gì anh làm, Karen. Đó là cách giải quyết vấn đề phá sản của chúng ta. Và anh đã chấp nhận nó, Karen à, trong cả quãng thời gian mười năm khốn kiếp vừa qua. Anh không biết số tiền đó từ đâu đến hoặc ai là kẻ đã đi cướp hay ăn trộm được chúng. Chỉ biết rằng chúng có mặt ở đó. Và em biết sao không? Anh không quan tâm. Đối với anh, chúng chỉ là những tài khoản. Anh là người đầu tư cho những khoản tài khoản đó. Cũng chẳng khác gì các Levinsons và Coumiers với Smith Barney (1) cả. Anh còn chưa bao giờ gặp những người đó cả. Saul tìm nó hộ anh. Còn em, em nghĩ gì, em nghĩ không có những người khác chắc? Không có người làm việc đó hàng ngày, những người đáng kính mỗi tối vẫn về nhà chơi bóng với lũ trẻ và xem chương trình phim truyền hình Phòng cấp cứu, rồi đưa vợ họ tới những nơi gặp gỡ mọi người. Đó là những người giống như anh đó! Họ ở khắp mọi nơi, Karen à. Những nhà tài phiệt ma túy, kẻ cướp, những người đang hút ruột dầu mỏ từ đường ống dẫn dầu của nước họ. Vì vậy anh đã nhận làm việc đó, như bất cứ ai cũng sẽ làm vậy. Đó là cách cứu chúng ta khỏi phá sản. Anh chưa bao giờ rửa một đồng xu nào, Karen à. Anh chỉ quản lý các tài khoản đó thôi.”
Karen nhìn Charles, ánh mắt như tia lửa điện, xuyên thấu qua anh. Sự thật, như đám sương mù trên bầu trời dần tan biến. - “Anh không chỉ quản lý các tài khoản đó, Charlie. Nghe có vẻ rất hay phải không? Nhưng anh sai rồi. Em biết... Đó chính là điều Jonathan Lauer muốn thông báo cho em, Charlie. Sau khi anh đã ‘chết’ một cách rất hợp lý. Nhưng giờ thì Lauer đã chết, chết thật. Anh ta không quay lại một hòn đảo nào đó như anh đâu....Anh ấy đã sẵn sàng để làm chứng cho một vụ nào đó sau vài tuần, nhưng anh ấy đã bị giết, cũng bị cán chết như cậu thanh niên ở Greenwich, Charlie à.”
Charles quay mặt đi chỗ khác.
“Cậu thanh niên anh đã đến gặp sau vụ nổ ở nhà ga Trung tâm ấy, khi anh đánh cắp thẻ căn cước của một người nào đó. Đó là cậu thanh niên mà anh đã giúp người ta sát hại, hoặc có thể là chính anh đã sát hại cậu ẩy, theo những gì em được biết. Em không biết chuyện quái quỷ gì đang xảy ra nữa”.
“Điều cậu ta sắp làm, Charlie ạ, khiến anh lo lắng phải không? Khiến mưu đồ bất lương nhỏ nhoi của anh bại lộ phải không? Anh không phải là một kẻ rửa tiền nào đó - mà anh còn tồi tệ hơn rất nhiều, Charlie. Những con người đó đã không bao giờ còn có thể quay trở về được nữa. Đó là chưa kể đến không biết bao nhiêu ngàn người đã bị hủy hoại hay sát hại vì số tiền anh đã đầu tư một cách rất sùng kính ấy nữa. Ôi, Charlie... anh đã làm cái quái quỷ gì thế? Tại làm sao anh có thể đi lầm đường như vậy được chứ? Đó là giải pháp lớn của anh đấy phải không, anh yêu...? Được thôi, hãy nhìn anh mà xem! Hãy xem cái kết cục khốn kiếp mà những việc làm của anh đã mang lại cho anh ngày hôm nay.”
Charles nhìn cô chăm chăm, ánh mắt cầu khẩn. Anh lắc lắc đầu, liếm đôi môi khô nẻ: “Anh không làm việc đó, Karen à. Không phải như em nghĩ. Anh xin thề. Em có thể ghét bỏ anh cũng được, nhưng hãy chỉ ghét bỏ anh vì những gì anh đã làm.” - Charles bỏ mũ, đưa tay vuốt lớp da đầu cạo sạch. - “Vì anh không sát hại cậu thanh niên ấy, Karen à. Bất kể em có nghĩ thế nào chăng nữa. Chính anh đã tới đó để tìm cách cứu cậu ấy.”
Chú Thích:
1 Là tên các công ty chứng khoán đang hoạt động.
Cơn sốc như lưỡi dao nhọn xuyên thẳng qua cô. - “Charles à...?”
Charles nhìn cô chăm chăm, gật đầu. Karen đưa tay lên che miệng. Đầu tiên cô không biết phải làm gì. Cô như người hụt hơi, chỉ đứng đó nhìn. Trông Charles khác quá. Hoàn toàn thay đổi. Nếu có ngẫu nhiên gặp nhau trên đường phố chắc cô cũng chẳng nhận ra anh. Anh đội một chiếc mũ bóng chày bằng ka-ki, nhưng Karen có thể thấy tóc anh gần như được cạo sạch. Hai má anh râu lởm chởm, hai mắt che sùm sụp. Trông anh gầy nhưng cân đối hơn. Nước da rám nắng. Anh mặc một chiếc quần soóc hoa màu hồng, vẫn thường thấy người ta mặc ở bãi biển, áo phông trắng và đi xăng đan. Nhìn bề ngoài, Karen cũng chẳng thể nói được là trông anh già hơn đi hay trẻ hơn ra. Chỉ duy nhất một điều là: anh trông khác hẳn.
“Charles? ”
Charles tiến về phía Karen: “Chào em, Karen.”
Karen lùi lại. Cô không biết mình cảm thấy thế nào nữa. Trong cô bây giờ là những tình cảm rối bời lẫn lộn khi đột nhiên nhìn thấy người đàn ông mà cô đã từng chia sẻ từng niềm vui cũng như từng thời khắc quan trọng trong cuộc đời, người cô đã than khóc khi tưởng rằng anh đã chết, và người cô cảm thấy ghê tởm, cảm giác đó đang cháy bỏng trong cô khi người đàn ông đó đã rời bỏ mẹ con cô mà đi. Cô thấy mình đang lùi lại. Chỉ còn nghe giọng nói của Charles. Giọng nói của người cô đã từng chôn chặt dưới lòng đất. Giọng nói của chồng cô.
Rồi Charles dừng lại. Karen bước tới vài bước ngập ngừng, thu hẹp khoảng cách. Ánh mắt Charles bối rối, không thoải mái. Cô nhìn anh chằm chằm muốn xuyên qua anh như tia quang tuyến X. - “Trông anh khác quá, Charles.”
“Để phù hợp với hoàn cảnh thôi.” - Charles nhún vai, hơi mỉm cười khô cứng.
“Em chắc là vậy. Anh tìm được một nơi thật tuyệt đấy.” - Karen tiếp tục bước về phía Charlie, thu nhận vào mình hình ảnh của anh, như một thứ ánh sáng sắc lạnh, khó chịu đang dần dần rọi vào bóng tối.
Charles nháy mắt. - “Anh đoán là em sẽ thích.”
“Đúng vậy.” - Karen bước tới gần hơn nữa. - “Anh bao giờ cũng có cái khiếu châm biếm, phải vậy không, Charles? Anh đã hơn hẳn bản thân mình truớc đây rồi đấy.”
“Karen.” - Charles tái mặt - “Anh xin lỗi...."
“Đừng!” - Karen lắc đầu. - “Đừng nói vậy, Charles.” - Máu trong huyết quản cô đang sôi lên sùng sục, cơn choáng sốc ban đầu đã qua. Sự thật trần trụi trở lại trong cô, nhắc cho cô nhớ lý do tại sao mình có mặt ở đây. - “Đừng nói lời xin lỗi với em, Charles. Anh thậm chí còn không thể hiểu nổi mọi chuyện đã bắt đầu ra sao đâu.” - Cơn cuồng nộ và nỗi hoài nghi bùng lên trong cô. Hai nắm tay cô siết lại. Charles gật đầu, tháo cặp kính râm, sẵn sàng chấp nhận đòn đánh của cô. Karen nhìn Charles chằm chằm, hai hàm răng nghiến chặt, ánh mắt cô nhíu lại nhìn thẳng vào đôi mắt nâu xám quen thuộc.
Cô giang tay tát mạnh ngang mặt Charles. Anh chùn người lùi lại một bước, nhưng không chống cự.
Karen tiếp tục mạnh tát hơn, cùng với cơn giận sôi lên, chuyển thành cơn cuồng nộ bùng nổ. - “Làm sao anh có thể như vậy kia chứ? Anh là đồ khốn kiếp, Charles! Làm sao anh còn có thể đứng trước mặt em được kia chứ?” - Cô lại đưa nắm tay lên đánh mạnh vào ngực anh, đẩy Charles lùi lại phía sau. - “Anh là đồ khốn kiếp, Charles! Tại sao anh làm vậy với em? Với gia đình? Tại sao anh có thể làm như vậy với Alex và Sam hả Charles, gia đình của anh đó. Điều đó đã giết chết mẹ con em, anh biết không. Charles, anh đã mang đi một phần của gia đình, biết không. Em và con không bao giờ có thể tìm lại được điều này nữa. Nhưng còn anh, anh thì đang ở đây... Anh sẽ không bao giờ biết được rằng mẹ con em đã khóc thương cho anh, Charles, như thể một phần của mình đã chết.” - Cô đấm ngực anh thùm thụp, nước mắt giận giữ lóng lánh. Charles oằn xuống dưới những nắm đấm, nhưng anh không trốn tránh. - “Gia đình đã khóc thương cho anh cả một năm trời đó. Mọi người đã đốt nến để tưởng niệm đến anh. Làm sao anh còn có thể đứng đó được chứ, Charles? ”
“Anh hiểu, Karen.” - Charles gục đầu nói. - “Anh hiểu mà.”
“Không, anh không hiểu gì hết, Charles ạ.” - Cô trừng mắt. - “Anh không thể hiểu được anh đã lấy đi của mẹ con em những gì. Cả Sam và Alex nữa, Charles. Mà vì sao chứ? Nhưng em biết. Em biết chính xác những gì anh đã làm. Em biết rõ điều dối trá của anh. Em biết điều anh dấu em. Dolphin. Falcon. Những chiếc tàu chở dầu đó, Charles. Cả người đàn ông lớn tuổi ở Pensacola nữa...."
Charles nhìn cô chằm chằm: “Em đã nói chuyện với ai rồi, Karen?”
Karen tiếp tục vung nắm đấm: “Anh cút xuống địa ngục đi, Charles. Đó có phải là điều anh muốn biết không? Anh muốn em nói những gì em biết hay không?”
Cuối cùng thì Charles cũng tóm được tay Karen, nắm chặt lấy cổ tay cô.
“Em nói rằng em biết! Nhưng em không hề biết chuyện gì cả, Karen à. Em phải nghe anh nói hết đã. Anh không bao giờ muốn làm em tổn thương như vậy cả. Có Chúa chứng giám, có đến chết anh cũng không bao giờ muốn để em phát hiện ra. Bất cứ việc gì anh làm cũng đều là để cho em an toàn, Karen à. Và để cả gia đình được an toàn. Anh biết em đã phải căm ghét anh ra sao. Anh hiểu cảm giác của em khi nhìn thấy anh đứng đây thế này. Nhưng em phải lắng nghe chuyện này vì anh, Karen à. Hãy làm ơn nghe anh nói hết đã. Bởi bất cứ việc gì anh làm, tại sao anh lại ở đây vào giờ này, anh xin lấy mạng sống của mình để cam đoan, anh đều làm vì em!”
“Vì em?”
"Đúng vậy, là vì em, Karen à, và vì các con nữa.”
"Thôi được, Charles.” - Karen khịt mũi lau nước mắt. Cả hai bước vào bóng râm gần bụi cây. Họ ngồi xuống đụn cát. Ở đó mát hơn. - “Anh đã từng lúc nào cũng bỏ bùa mê cho em, đúng vậy không, Charles? Hãy nghe anh nói sự thật xem sao.”
Charles nuốt nước bọt. - “Em nói em biết những việc anh đã làm. Công việc kinh doanh ở nước ngoài, công ty Falcon, công ty dầu lửa Dolphin... Tất cả đều đúng. Anh có tội ở tất cả những điểm đó. Anh rửa tiền trong nhiều năm mà không cho em biết. Và anh đã mắc phải một vấn đề nan giải, vấn đề liên quan đến khả năng thanh toán. Những vấn đề rất lớn, Karen à. Anh phải tự che dấu chính mình. Anh đã rất hoảng sợ. Anh đã nghĩ ra cách gian lận công phu ấy.”
“Những con tàu chở dầu ấy... và anh đã khai khống lượng dầu.”
Charles gật đầu, hít sâu một hơi. - “Anh cần làm như vậy. Khoản dự trữ của anh là quá thấp, nếu các ngân hàng phát hiện ra, họ sẽ đòi các khoản vay nợ. Mức độ nợ của anh lúc đó là một phần tám, Karen à. Anh cần phải tạo ra chi nhánh phụ. Đúng thế.”
“Tại sao, Charlie, tại sao? Tại sao anh lại phải làm những việc đó? Tình yêu em dành cho anh là chưa đủ sao, Charlie? Không phải là em vẫn ở bên cạnh anh đó sao? Không phải là chúng ta đã có một cuộc sống êm đủ cùng nhau đó sao? Cả lũ trẻ..."
“Không hoàn toàn như vậy, Karen à. Không liên quan gì đến em cả.” - Anh lắc đầu. - “Em còn nhớ nhiều năm trước đây khi anh nợ quá nhiều và lúc đó Harbor tưởng chừng như phá sản không?”
Karen gật đầu.
“Chúng ta lẽ ra đã phá sản. Anh lẽ ra đã chẳng có gì cả, Karen ạ. Lẽ ra anh đã phải quay trở lại với bàn làm việc của nhân viên giao dịch nào đó rồi, đầu gối quá tai, cố mà làm việc để bù lại khoản nợ. Anh sẽ phải mất nhiều năm để trả món nợ đó. Nhưng tất cả đều có cái giá của nó cả, Karen à.”
“Trả giá?”
“Đúng thế.” - Charles kể cho cô biết về những khoản vốn anh quản lý. - “Không phải là những cái tài khoản nhỏ bé như anh có ở công ty Harbor đâu.” - Đó là những công ty cổ phần hợp doanh. Falcon. Được quản lý từ nước ngoài. - “Các tài khoản đó trị giá hàng triệu đô la, Karen à.”
“Nhưng đó là những đồng tiền không trong sạch mà Charles. Anh là người rửa tiền. Tại sao anh không gọi đúng cái tên của nó? Ai là người dẫn anh đến với việc này, Charles?”
“Anh không phải là kẻ rửa tiền, Karen. Em không hiểu - em không thể đánh giá nổi những loại tiền như vậy được đâu. Em quản lý chúng. Em đưa chúng vào vận hành. Đó là những gì anh làm, Karen. Đó là cách giải quyết vấn đề phá sản của chúng ta. Và anh đã chấp nhận nó, Karen à, trong cả quãng thời gian mười năm khốn kiếp vừa qua. Anh không biết số tiền đó từ đâu đến hoặc ai là kẻ đã đi cướp hay ăn trộm được chúng. Chỉ biết rằng chúng có mặt ở đó. Và em biết sao không? Anh không quan tâm. Đối với anh, chúng chỉ là những tài khoản. Anh là người đầu tư cho những khoản tài khoản đó. Cũng chẳng khác gì các Levinsons và Coumiers với Smith Barney (1) cả. Anh còn chưa bao giờ gặp những người đó cả. Saul tìm nó hộ anh. Còn em, em nghĩ gì, em nghĩ không có những người khác chắc? Không có người làm việc đó hàng ngày, những người đáng kính mỗi tối vẫn về nhà chơi bóng với lũ trẻ và xem chương trình phim truyền hình Phòng cấp cứu, rồi đưa vợ họ tới những nơi gặp gỡ mọi người. Đó là những người giống như anh đó! Họ ở khắp mọi nơi, Karen à. Những nhà tài phiệt ma túy, kẻ cướp, những người đang hút ruột dầu mỏ từ đường ống dẫn dầu của nước họ. Vì vậy anh đã nhận làm việc đó, như bất cứ ai cũng sẽ làm vậy. Đó là cách cứu chúng ta khỏi phá sản. Anh chưa bao giờ rửa một đồng xu nào, Karen à. Anh chỉ quản lý các tài khoản đó thôi.”
Karen nhìn Charles, ánh mắt như tia lửa điện, xuyên thấu qua anh. Sự thật, như đám sương mù trên bầu trời dần tan biến. - “Anh không chỉ quản lý các tài khoản đó, Charlie. Nghe có vẻ rất hay phải không? Nhưng anh sai rồi. Em biết... Đó chính là điều Jonathan Lauer muốn thông báo cho em, Charlie. Sau khi anh đã ‘chết’ một cách rất hợp lý. Nhưng giờ thì Lauer đã chết, chết thật. Anh ta không quay lại một hòn đảo nào đó như anh đâu....Anh ấy đã sẵn sàng để làm chứng cho một vụ nào đó sau vài tuần, nhưng anh ấy đã bị giết, cũng bị cán chết như cậu thanh niên ở Greenwich, Charlie à.”
Charles quay mặt đi chỗ khác.
“Cậu thanh niên anh đã đến gặp sau vụ nổ ở nhà ga Trung tâm ấy, khi anh đánh cắp thẻ căn cước của một người nào đó. Đó là cậu thanh niên mà anh đã giúp người ta sát hại, hoặc có thể là chính anh đã sát hại cậu ẩy, theo những gì em được biết. Em không biết chuyện quái quỷ gì đang xảy ra nữa”.
“Điều cậu ta sắp làm, Charlie ạ, khiến anh lo lắng phải không? Khiến mưu đồ bất lương nhỏ nhoi của anh bại lộ phải không? Anh không phải là một kẻ rửa tiền nào đó - mà anh còn tồi tệ hơn rất nhiều, Charlie. Những con người đó đã không bao giờ còn có thể quay trở về được nữa. Đó là chưa kể đến không biết bao nhiêu ngàn người đã bị hủy hoại hay sát hại vì số tiền anh đã đầu tư một cách rất sùng kính ấy nữa. Ôi, Charlie... anh đã làm cái quái quỷ gì thế? Tại làm sao anh có thể đi lầm đường như vậy được chứ? Đó là giải pháp lớn của anh đấy phải không, anh yêu...? Được thôi, hãy nhìn anh mà xem! Hãy xem cái kết cục khốn kiếp mà những việc làm của anh đã mang lại cho anh ngày hôm nay.”
Charles nhìn cô chăm chăm, ánh mắt cầu khẩn. Anh lắc lắc đầu, liếm đôi môi khô nẻ: “Anh không làm việc đó, Karen à. Không phải như em nghĩ. Anh xin thề. Em có thể ghét bỏ anh cũng được, nhưng hãy chỉ ghét bỏ anh vì những gì anh đã làm.” - Charles bỏ mũ, đưa tay vuốt lớp da đầu cạo sạch. - “Vì anh không sát hại cậu thanh niên ấy, Karen à. Bất kể em có nghĩ thế nào chăng nữa. Chính anh đã tới đó để tìm cách cứu cậu ấy.”
Chú Thích:
1 Là tên các công ty chứng khoán đang hoạt động.
Danh sách chương