Chuyển ngữ: Lệ Lâm.
Tháng năm, đối với Úy Trì sơn trang mà nói, quả thật là chuyện tới dồn dập.
Hôn sự của nhị tiểu thư Úy Trì Thái Ngọc đã làm cho mọi người sợ hãi, chuyện cháy nổ lại nguy hiểm phi thường, may mà trang chủ Úy Trì Tư Nghiễm ứng đối thích đáng, không có thương vong quá lớn. Úy Trì Thái Ngọc mặc dù bị thương, nhưng nay cũng không đáng ngại. Sóng này chưa yên, thiên hồ Úy Trì gia nuôi dưỡng bỏ đi, lại khơi dậy một phen sóng gió không nhỏ. Nhưng Úy Trì Tư Nghiễm đối với việc này lại thật ung dung, nhất nhất khuyên phục những người trong họ muốn sinh sự. Những thủ đoạn trong đó, khỏi phải bàn.
Khiến người ta sửng sốt nhất là, Tình Quân quận chúa đã sớm hòa li (giống li hôn nhưng là hoàng thân quốc thích li hôn) lại mang theo tứ tiểu thư Úy Trì Minh Nguyệt ở lại sơn trang một thời gian. Tinh binh Nam Lăng vương phủ lúc trước đến đây đương nhiên cũng ở lại trong trang. Trong khoảng thời gian ngắn, thế lực khó phân, tình huống khó đoán. Những người vốn trong lòng còn nghi vấn, cũng không thể không ngừng truy cứu, quên cả tranh đấu.
Đến cuối tháng sáu, mọi người của Nam Lăng vương phủ mới chuẩn bị trở về. Đến ngày, sáng sớm mọi người liền thu dọn mọi thứ, chuẩn bị khởi hành.
Úy Trì Tư Nghiễm đưa tiễn một đoạn, đến đình ngoài trang mười dặm, xa mã ngừng lại nghỉ ngơi, cuối cùng cũng nói lời tạm biệt.
Úy Trì Tư Nghiễm cũng không nói nhiều, khách sáo vài câu, liền gọi Địch Tú đến bên cạnh hắn.
Địch Tú cau mày, cũng không biết nên đối mặt hắn như thế nào, đành phải gọi một tiếng “trang chủ”, trầm mặc không nói.
Úy Trì Tư Nghiễm cũng không mở miệng, chỉ lấy ra một quyển kiếm phổ, đưa cho hắn.
“Lạc Vân kiếm pháp?” Địch Tú nhìn bản kiếm phổ kia, có chút kinh ngạc. Đây là tuyệt kỹ Úy Trì gia, không truyền ra ngoài. Hắn không khỏi chần chờ, không dám tùy tiện nhận.
Thấy hắn như thế, Úy Trì Tư Nghiễm mở miệng, nói: “Bộ kiếm pháp này ngươi sớm học trộm, nay còn khách khí cái gì?”
Địch Tú nghe được lời này, ngước mắt nhìn Úy Trì Tư Nghiễm, trong vẻ mặt có chút đề phòng.
“Lạc Vân kiếm pháp chỉ truyền trong dòng tộc……” Úy Trì Tư Nghiễm đem kiếm phổ để vào tay hắn, nói, “Ta vốn định cho Minh Nguyệt, nhưng nó cố ý không học. Ngươi là vị hôn phu nó chọn, truyền cho ngươi cũng vậy thôi.”
Địch Tú nhìn thoáng qua kiếm phổ trong tay, suy nghĩ một lát, mở miệng nói: “Cũng là như thế…… Vì sao Hướng Dục……”
Không đợi hắn nói xong, Úy Trì Tư Nghiễm cắt ngang lời hắn, nói:“Sao lại nhắc tới người này.”
Địch Tú nghe vậy, giận dữ nói: “Trang chủ không dám trả lời?”
Úy Trì Tư Nghiễm liếc hắn một cái, nói: “‘Chung Linh Dục Tú”, ta chỉ giữ lại ngươi đi theo bên cạnh, đạo lý trong đó, ngươi còn chưa hiểu sao?”
Địch Tú khó hiểu.
Úy Trì Tư Nghiễm bất đắc dĩ cười, “Bởi vì ngươi ngốc nhất.”
Địch Tú sửng sốt, sau đó có vẻ không vui.
“Xem kìa. Vui giận đều hiện ra mặt…… tật xấu này, như thế nào cũng không đổi được.” Úy Trì Tư Nghiễm nhìn hắn, nhẹ nhàng thở dài, nói, “Theo ta được biết, kiếm pháp của ngươi không phải là học trộm, mà là Hướng Dục truyền dạy. Mà kiếm pháp của hắn, là Thái Ngọc dạy……”
“Người biết?” Địch Tú nói.
Úy Trì Tư Nghiễm nói: “Kỳ thật có đôi khi không biết còn tốt hơn biết…… Năm đó, có người mật báo với ta ngươi học trộm kiếm pháp. Ta cho người ngầm tra, mới biết được việc này.” Hắn cười cười, “…… Người mật báo là ai, ngươi hiện tại hẳn là có thể nghĩ ra.”
Địch Tú kinh hãi, hồi lâu mới chậm rãi bình phục. Tay hắn nắm kiếm phổ run nhè nhẹ, vẻ mặt u sầu.
“Học trộm kiếm pháp, giết hại đồng sự, ta đều có thể làm như không thấy.” Úy Trì Tư Nghiễm nói, “Chẳng qua, nếu là dám lừa gạt nữ nhi của ta, mưu đồ gây rối, ta nhất định phải khiến hắn sống không bằng chết……”
Úy Trì Tư Nghiễm dứt lời, xoay người lên ngựa, nói với Địch Tú: “Ngươi tự lo thân.”
Địch Tú nhìn hắn đi xa, run run một hồi, mới thở ra một hơi thật dài. Hắn thu hồi kiếm phổ, xoay người rời đi, không quay đầu lại.
……
Khi trở lại Nam Lăng vương phủ, đã là hơn nửa tháng sau.
Mọi việc phát sinh trong Úy Trì sơn trang, Minh Sương Thần đã sớm truyền thư về, nhất nhất báo cho biết. Mà Nam Lăng Vương đối với chuyện của Úy Trì gia, không có chút hứng thú. Duy nhất quan tâm, chỉ có hôn sự của Úy Trì Minh Nguyệt.
Đợi mọi người đã nghỉ ngơi được một chút, Nam Lăng Vương liền bảo người truyền Địch Tú đến thư phòng hỏi chuyện. Ông tinh tế đánh giá Địch Tú một phen, mở miệng hỏi nói: “Tiểu tử, ngươi dựa vào cái gì để cưới cháu gái ta?”
Địch Tú thoáng cân nhắc, mở miệng đáp: “Địch Tú không có thân thế hiển hách, lại không có gia tài bạc triệu. Nhưng luận tài học võ nghệ, cũng không thua người khác.”
Nam Lăng Vương cười nói, “Thủ hạ bổn vương rất nhiều lương tướng mưu sĩ. Bằng vào tài học võ nghệ, có phần ít ỏi.”
Địch Tú nghe vậy, quỳ một chân, có chút khiêm tốn, nói: “Địch Tú nhớ rõ Vương gia từng nói qua, nam tử nếu không thể kiến công lập nghiệp, đó là ủy khuất thê tử. Địch Tú cũng nghĩ vậy. Nay Địch Tú tuyệt không dám cầu gả Minh Nguyệt cho.”
Nam Lăng Vương nghe xong, có chút kinh ngạc, ý cười càng thịnh, hỏi: “Lời này có ý gì?”
Địch Tú vẫn cung kính, nói: “Vừa rồi Địch Tú nói tài học võ nghệ, chỉ là tự tiến cử với Vương gia, xin Vương gia ban cho Địch Tú một cơ hội kiến công lập nghiệp.”
Nam Lăng Vương cười nói:“Vậy hôn sự của ngươi cùng Minh Nguyệt?”
“Đợi cho công thành danh toại, bàn lại hôn sự cũng không muộn.” Địch Tú nói.
Nam Lăng Vương cười ha hả, “Ha ha ha, hảo tiểu tử. Ngươi tuy có tâm ý này, ta chỉ sợ cháu gái kia của ta không thể chờ a, ha ha ha.” Ông từ trên bàn lấy ra một lệnh bài, đứng dậy đi tới trước mặt Địch Tú, “Như vậy được rồi. Thời gian gần đây, vùng tây quận Nam Lăng có cường đạo tác loạn, ngươi đã có lòng muốn kiến công lập nghiệp, liền nghe lệnh bổn vương, lãnh binh đi tiêu diệt.”
Địch tú vươn hai tay, tiếp được lệnh bài, nói: “Đa tạ Vương gia thành toàn.”
Nam Lăng Vương đỡ hắn đứng dậy, vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Hy vọng bổn vương không nhìn lầm người. Binh quý thần tốc, ngươi ngay hôm nay xuất phát đi.”
“Dạ.” Địch Tú nói, hành lễ rời khỏi thư phòng.
Hắn vừa ra khỏi cửa, đã thấy Mai Tử Thất đang áp vào cửa sổ, bộ dáng thật là cổ quái.
Địch Tú hơi hơi nhíu mày, hướng hắn giơ lên trong tay lệnh bài, nói: “Ta còn cho là khảo nghiệm gì…… Chỉ thường thôi.”
Mai Tử Thất lắc đầu, cười thở dài: “Aiz, A Tú a, nghe ngươi nói lời này, giống như đang thất vọng vậy.”
Địch Tú thu hồi lệnh bài, từ chối cho ý kiến.
Mai Tử Thất cười mỉm đi đến bên cạnh hắn, nói: “Như thế cũng tốt. Bất quá, tiên sinh có mấy câu muốn dặn ngươi……” Hắn thanh thanh cổ họng, “Khụ khụ, A Tú a, lấy năng lực của ngươi, đối phó cường đạo này đương nhiên không đáng kể. Nhưng giết hại đồng sự, giẫm lên người khác gì đó, trăm ngàn lần nên khắc chế, nhớ lấy nhớ lấy……”
Địch Tú nhíu mày, bất mãn đáp: “Đa tạ tiên sinh nhắc nhở, Địch mỗ ghi nhớ trong lòng.”
Hắn dứt lời, hừ lạnh một tiếng, rời đi.
Mai Tử Thất vừa cười vừa ngẩng đầu lên, lúc này, lại nghe giọng Minh Sương Thần vang lên ở sau lưng:
“Tiên sinh.”
Mai Tử Thất xoay người hành lễ, gọi: “Quận chúa.”
Minh Sương Thần ngước mặt, nhìn thoáng qua Địch Tú đã đi xa, bất đắc dĩ nói: “Xem ra, tiểu tử này dễ dàng thông qua khảo nghiệm của phụ vương ta như thế, là diệu kế của Mai tiên sinh?”
Mai Tử Thất vội vàng ngẩng đầu lên, “Đâu có đâu có.”
Minh Sương Thần nở nụ cười, nói: “Tiên sinh chỉ điểm hắn nhiều thứ như vậy, vì sao lại không chỉ điểm Sương Thần?”
Mai Tử Thất nghe được lời này, hơi khó hiểu.
Minh Sương Thần chậm rãi nói: “Thiên hồ cũng không phải là thông thiên triệt (thông hiểu mọi việc), không gì làm không được. Trăm năm nay, Úy Trì gia chẳng qua là nhờ vào pháp lực của nó để tạo chú sát (chú, lời nguyền giết người), hoặc là mê hoặc lòng người. Mà hôn nhân của Úy Trì gia, cũng không đơn thuần. Trang chủ các thế hệ thú thê tử, không người nào không phải vì khuếch trương thế lực của mình. Lợi dụng thiên hồ mê hoặc tâm trí những nữ tử này, cũng là thủ đoạn Úy Trì gia quen dùng……”
“Điều này, là ta hỏi qua Mai cốc tán nhân mới biết được.” Trong giọng nói của Minh Sương Thần có phiền muộn, “Như thế nghĩ lại, ngày xưa hoa đăng gặp gỡ, thậm chí sau lại tư định chung thân. Hắn thủy chung không có lợi dùng chú lực thiên hồ. Có lẽ trong đó, xác thực có chân tình……”
Mai Tử Thất vẻ mặt hơi hơi buồn bã.
Minh Sương Thần nhìn hắn, nói: “Lấy tài trí của tiên sinh, chắc đã sớm biết việc này, vì sao không bẩm báo?”
Mai Tử Thất liếc nhìn nàng một cái, xấu hổ cười, nhưng không cách nào trả lời.
“Tiên sinh……” Minh Sương Thần nói, “Mặc dù hắn thực lòng, nhưng đình thê hưu thiếp là sự thật, muốn có Nam Lăng cũng là sự thật. Sương Thần dù có tiếc nuối, đến hôm nay, cũng tuyệt không hối hận.”
Mai Tử Thất hạ mắt, mỉm cười đáp: “Như thế rất tốt……”
Minh Sương Thần cũng cười, nàng tiến lên vài bước, nói: “Tiên sinh không chỉ xem nhẹ Sương Thần, cũng đánh giá thấp bản thân…… Nay, tiên sinh có bằng lòng, cùng Sương Thần đánh cờ hay không?”
Mai Tử Thất kinh ngạc, hắn ngước mắt nhìn Minh Sương Thần, trầm mặc thật lâu.
Chốc lát sau, hắn bật cười, ôm quyền cúi đầu, đáp: “Vô cùng vinh hạnh.”
Hai người nhìn nhau cười, không cần phải nhiều lời nữa.
……
Ngay chiều hôm đó, Nam Lăng vương phủ điểm binh, đi Tây quận trừ phiến loạn.
Úy Trì Minh Nguyệt đứng ở cửa vương phủ, nhìn binh lính chờ xuất phát, lòng vô cùng không vui.
Địch Tú giục ngựa, đứng trước mọi người, đang cùng phó tướng trao đổi công việc trước khi xuất phát. Lúc trước rời khỏi Úy Trì sơn trang, mọi người tìm tuấn mã “Tịch Truy” về, nay do hắn cưỡi. Hắn một thân trang bị nhẹ nhàng, cũng không mặt phụ giáp, trong đám binh lính chuẩn bị kĩ, có chút đơn bạc. Nhưng hắn vẻ mặt thản nhiên, lại có chút nổi bật.
Úy Trì Minh Nguyệt suy nghĩ một lúc, vẫn đi ra phía trước, kéo dây cương tuấn mã lại.
Địch Tú thấy nàng như thế, mở miệng hỏi nói: “Làm sao vậy?”
Úy Trì Minh Nguyệt hơi hơi nhíu mày, nghiêm túc nói: “Chàng không thắng cũng không sao…… Cùng lắm thì bỏ trốn……”
Địch Tú nghe vậy, xấu hổ nhìn tướng sĩ bốn phía. Hạ giọng, bất đắc dĩ cười nói: “Chuyện tới nước này còn nói ta không thắng được, nàng đến tột cùng có bao nhiêu xem nhẹ ta hả?”
Úy Trì Minh Nguyệt lắc đầu,“Ta không có xem nhẹ chàng, chỉ là……”
Địch Tú ngắt lời nàng, lại cười nói: “Tứ tiểu thư yên tâm. Địch mỗ tâm ngoan thủ lạt, lãnh khốc vô tình, không từ thủ đoạn…… chuyện giết người sát nhân, Địch mỗ rất có tự tin.”
Úy Trì Minh Nguyệt nghe hắn nói như thế, không khỏi bật cười.
Địch Tú thấy nàng như thế, cười ôn nhu, gọi một tiếng: “Minh Nguyệt……”
Úy Trì Minh Nguyệt ngước mắt nhìn hắn, chờ hắn nói.
Địch Tú cúi người, trước mặt mọi người, nhẹ nhàng hôn trán nàng.
Úy Trì Minh Nguyệt kinh hãi, lập tức đỏ mặt, ngượng không chịu nổi.
Địch Tú lại cười đến sung sướng, hắn ngồi thẳng người, nói: “Nhanh nhất mười ngày, chậm nhất một tháng, cầu hôn xin cưới, quyết không nuốt lời.”
Úy Trì Minh Nguyệt nghe được lời này, bỏ cả xấu hổ ra sau đầu, trong lòng tràn đầy vui sướng, nàng cười rạng rỡ, xinh đẹp vô cùng.
Tướng sĩ đã đi xa, nàng vẫn nhìn về phía họ.
Cuối tháng bảy, giữa mùa thu. Đúng là trời quang trong trẻo, thủy tú sơn minh.
Chính văn hoàn.
Ngoại truyện · Một [ thượng ]
Chuyển ngữ: Lệ Lâm.
Vào đông tuyết lớn, chất cao như bông. Mọi màu sắc đều bị vùi lấp, trong trời đất chỉ còn duy nhất một màu trắng.
Trong từ đường của Úy Trì sơn trang, đèn đuốc sáng trưng, trong ánh nến rực rỡ, nổi bật một chiếc ghế dựa lớn điêu khắc tinh xảo. Ngồi trên ghế là một lão phụ nhân, bà tuổi đã già, đầu bạc như tuyết, trong mắt ảm đạm. đang nằm trên chân bà là một con cáo trắng, đôi mắt u bích, nhìn một trung niên nam tử ở phía trước.
Nam tử kia dáng người anh tuấn, diện mạo tuấn lãng, đúng là trang chủ Úy Trì Tư Nghiễm. Giờ phút này, hắn mày kiếm thâm khóa, vẻ mặt ngưng trọng.
Lão phụ nhân ho khan vài tiếng, mở miệng nói: “Ta cũng không muốn làm kẻ địch của Nam Lăng vương phủ, chỉ là, oa nhi kia là huyết mạch Úy Trì gia ta, dù thế nào cũng phải nhận tổ quy tông.” Lão phụ nhân lại thở dài một tiếng, nói, “Thời gian của ta không còn nhiều, oa nhi này cũng đã gần đến tuổi cập kê, không thể kéo dài thêm……”
Úy Trì Tư Nghiễm vẫn trầm mặc, không trả lời.
“Tư Nghiễm a, ngươi hàng năm đều theo lễ nghĩa đến Nam Lăng vương phủ đàm phán. Chúng ta sớm hết lòng quan tâm giúp đỡ. Nay, còn có gì để do dự chứ?” Lão phụ nhân nhẹ nhàng vuốt ve cáo trắng trên chân, nói, “Đi thôi, một mệnh lệnh, đừng để ta phải nói lần thứ hai.”
Úy Trì Tư Nghiễm nghe xong, gật đầu thi lễ, rời khỏi từ đường.
Ngoài từ đường, có bốn thiếu niên. Đều khoảng mười tám mười chín tuổi, áo xanh sẫm, trường kiếm thuần chất.
Bốn người này chính là thân tín của trang chủ, lấy bốn chữ “chung linh dục tú” mà ban tên. Theo tuổi tác mà phân thứ hạng, theo thứ tự là: Lương Chung, Trịnh Linh, Hướng Dục cùng Địch Tú.
Nhìn thấy Úy Trì Tư Nghiễm đi ra, bốn người đều hành lễ, gọi: “Trang chủ.”
Úy Trì Tư Nghiễm dừng chân, mở miệng nói: “Lương Chung, Trịnh Linh, Hướng Dục, ba người các ngươi thu thập hành trang, tức khắc lên đường đến Nam Lăng vương phủ, đem tứ tiểu thư mang về.”
Ba người tuân lệnh, cùng dạ một tiếng.
“Địch Tú, ta nơi này có một thi thể nữ tử, đợi lão phu nhân an bài xong, ngươi mang thi thể đuổi theo họ.” Nam tử lại phân phó.
Địch Tú gật đầu, đáp: “Dạ.”
Úy Trì Tư Nghiễm trầm giọng, nói: “Nhớ kỹ, là tặc phỉ tác loạn, đêm trộm Nam Lăng vương phủ, sát hại Úy Trì tứ tiểu thư, bỏ xác đồng hoang. Hành động bí mật, đừng để bại lộ.”
Hắn đang nói, Lương Chung lại mở miệng, nói: “Trang chủ, ba người thuộc hạ vẫn chưa gặp qua tứ tiểu thư, sợ có sai sót.”
Úy Trì Tư Nghiễm nghe vậy, suy nghĩ một chút, nói: “Địch Tú, ngươi từng cùng ta đi Nam Lăng vương phủ, còn nhớ rõ tứ tiểu thư chứ?”
“Thuộc hạ nhớ rõ.” Địch Tú nói.
“Tốt. Ngươi đổi với Hướng Dục.” Úy Trì Tư Nghiễm dứt lời, lại thêm một câu, “Làm việc cẩn thận, nếu nữ nhi của ta bị tổn hại chút nào, các ngươi đem đầu tới gặp.”
Bốn người “dạ”, phóng người rời đi, biến mất trong gió tuyết mờ mịt. Úy Trì Tư Nghiễm lại đứng trước từ đường, đứng thật lâu……
……
Nam Lăng vương phủ cách Úy Trì sơn trang khoảng một tháng lộ trình, ra roi thúc ngựa, chừng mười ngày là đến.
Ngày ấy, là ngày mồng tám tháng chạp. Nam Lăng vương phủ giăng đèn kết hoa, vô cùng vui vẻ. Vào bữa tối, mọi người đều ăn cháo mồng tám tháng chạp*. Duy độc một người rời xa đám người, một mình đứng trong hoa viên.
Đó là một cô gái khoảng mười ba mười bốn tuổi, tuổi tuy nhỏ, đã có mặt ngọc da tuyết. Nàng mặc áo lông cáo trắng, trâm châu ngọc. Trên trán điểm chấm son, càng lộ vẻ xinh đẹp mê người.
Trong vườn tuyết trắng thật dày, mai đã nở, mùi thơm ngát nức mũi. Nàng lại vô tâm thưởng thức, chỉ cau mày, dường như đang tức giận.
Chỉ chốc lát sau, liền có tỳ nữ đem cháo mùng tám tháng chạp đến cho nàng. Vẻ mặt nàng coi thường, lạnh lùng nói: “Ta không cần uống cháo mùng tám tháng chạp! Các ngươi lui ra cho ta! Hừ!”
Các tỳ nữ lại dỗ dành một lát, thấy nàng vẫn bất động, đành phải thối lui.
Cô gái càng bất mãn, vuốt tuyết đọng trên cành mai, tạo thành quả cầu tuyết, hung hăng ném ra bên ngoài.
Lúc này, chợt nghe tiếng động ồn ào, mơ hồ nghe được có người kêu “thích khách” “tặc nhân” vân vân. Trong lúc nhất thời, thị vệ hối hả, trong vương phủ trở nên hỗn loạn.
Cô gái kinh ngạc, vừa muốn nhìn xem có việc gì. Bỗng nhiên, một bóng đen hạ xuống, chắn trước mặt nàng.
Nàng kinh sợ thối lui từng bước, còn không chờ nàng nhìn rõ người tới, liền ngửi thấy một mùi hương. Ý thức của nàng lập tức rời rạc, dần dần bất tỉnh nhân sự.
Mắt thấy nàng ngã xuống, hắc y nhân tiến lên ôm lấy nàng. Tiếp đó vọt người nhảy lên, biến mất trong bóng đêm.
Hắc y nhân chạy nhanh nửa ngày, đến một rừng cây, chỉ thấy hai tên hắc y nhân mặc trang phục giống hắn đã sớm chờ ở trong rừng.
Hai người trong rừng thấy đồng bọn trở về, đều tiến lên đón. Hai người này, chính là Lương Chung cùng Trịnh Linh.
Lương Chung mở miệng nói: “A Tú, ngươi cuối cùng cũng về đến. Đây là tứ tiểu thư?”
Địch Tú gật đầu, nói: “Đúng vậy.” Hắn nhẹ nhàng buông cô gái trong lòng xuống, để nàng nằm dựa lưng vào cây cối.
Lương Chung nhìn hắn làm xong việc này, nói: “Bây giờ chỉ còn chờ A Dục đến đây, trước nghỉ ngơi chốc lát đi.”
Địch Tú nghe lời, vừa muốn đến bên cạnh điều tức. Lại nghe Trịnh Linh cười nói: “Không nghĩ tới tứ tiểu thư lại là mỹ nhân tuyệt sắc như vậy. Người mẹ Tình Quân quận chúa chắc hẳn còn đẹp hơn, khó trách có thể làm cho trang chủ phao thê khí tử (bỏ vợ bỏ con) a.”
Địch Tú nghe được lời này, cảm thấy khác thường. Hắn dừng chân, quay đầu nhìn lại. Ngay lúc này, Trịnh Linh khởi chưởng, đánh về phía thiên linh cái của cô gái.
Địch Tú kinh hãi, phi người tiến lên, bắt cổ tay Trịnh Linh, giải sát chiêu. Hắn nhíu mày hỏi: “Trịnh Linh, huynh làm gì vậy?”
“Còn không hiểu sao?” Trịnh Linh cười âm trầm.
Địch Tú càng kinh ngạc, “Huynh muốn giết tứ tiểu thư?”
Trịnh Linh không trả lời, một chưởng đánh về phía ngực Địch Tú. Địch Tú xoay người tránh đi, vẻ mặt không tránh khỏi hoảng sợ. Hắn quay đầu, nhìn Lương Chung bên cạnh.
“Chung ca…… Các người……”
Không đợi Địch Tú nói xong, Lương Chung nâng tay phải lên. Trong tay áo, ẩn một đạo hàn quang. Không đợi Địch Tú nói xong, hàn quang bắn nhanh ra, thẳng vào tim hắn.
Đạo hàn quang kia, chính là một cái phi tiêu dài ba tấc. Địch Tú vội vàng né tránh, nhưng vẫn chậm vài phần. Phi tiêu đâm vào vai trái hắn, gây ra một cơn đau nhức. Hắn cắn chặt răng, rút phi tiêu ra, ổn định tâm thần, bày tự thế sẵn sàng đón địch.
Lương Chung nhìn hắn, có chút tiếc nuối, “Lại bị ngươi tránh được……”
Nghe được câu này, Địch Tú trong lòng băng giá.
“A Tú, chim khôn chọn cành mà đậu, ngươi chẳng lẽ không biết đạo lý này?” Lương Chung cười cười, nói thế.
Địch Tú nhíu mày, theo bản năng nhìn thoáng qua cô gái phía sau, “Thiên hồ chọn chủ?”
Lương Chung nghe vậy, gật gật đầu, “A Tú, ngươi cũng biết, trang chủ cũng chỉ là con rối. Người chân chính cầm quyền ở Úy Trì gia, là lão phu nhân. Mạng của bà ta cũng chẳng bao lâu, nay tranh quyền đoạt vị kịch liệt đến thế nào, há có thể lại thêm một ‘tứ tiểu thư’ xuất hiện chứ.”
“Các huynh rốt cuộc là là phụng lệnh ai……” Địch Tú vừa muốn hỏi tiếp, lại thấy miệng vết thương trên vai càng đau đớn. Hắn hạ mắt nhìn, máu ở vết thương là màu đen, chính là hiện tượng trúng độc.
Lương Chung thấy thế, lại cười nói: “A Tú, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình như thủ túc. Ngươi nếu nguyện ý hợp tác, ta lập tức đem giải dược cho ngươi.”
Địch Tú nghe hắn nói như thế, hoảng sợ trong lòng, hóa thành bi phẫn. Hắn không nói tiếng nào, căm tức nhìn hai người kia.
Thấy hắn như thế, Trịnh Linh tiến lên, trách mắng: “Hừ, ngươi quả nhiên nguyện một lòng trung thành với Úy Trì Tư Nghiễm. Đã không cùng đường, giữ ngươi làm gì!” Hắn dứt lời, tung người tấn công.
Địch Tú tự biết không địch lại, lui mấy bước, vẫn che trước người cô gái kia.
Mắt thấy Trịnh Linh sắp hạ sát chiêu, Lương Chung xuất thủ đỡ hắn, quay lại nhìn Địch Tú, nói: “A Tú a, tình thế hiện nay, ngươi còn chưa rõ? Đừng nói ngươi trúng độc, cho dù ngươi hoàn hảo vô thương, cũng không phải đối thủ của hai người chúng ta. Nha đầu kia cùng ngươi không thân chẳng quen, ngươi cần gì phải vì nàng mà bỏ cả tánh mạng?” Hắn hơi tạm ngừng, lại nói, “Hơn nữa, cho dù ngươi hôm nay có thể cứu nàng, nàng ngày sau có năng lực đấu với mấy vị tỷ tỷ của nàng sao? Ta khuyên ngươi đừng uổng phí công sức……” Lương Chung ánh mắt rét lạnh, lạnh lùng nói, “Giết nàng.”
Địch Tú nhìn người trước mắt, phẫn nộ trên mặt dần dần biến mất. Hắn mở miệng nói: “Chung ca, lúc nãy khi huynh phóng độc tiêu, đã không nghĩ tới hạ thủ lưu tình với ta.”
Lương Chung nghe vậy, nhíu mày trầm mặc.
“Cái gì tình như thủ túc…… Tất cả đều là lời nói dối……” Trong giọng nói của Địch Tú hơi thở dốc, “Các ngươi hôm nay không chỉ muốn giết tứ tiểu thư, còn định giết ta. Chết không đối chứng, các ngươi có thể đem tội danh giết chết tứ tiểu thư đổ cho ta, đúng hay không?”
Trịnh Linh nở nụ cười, nói: “Chung ca, hắn thật ra cũng không ngu ngốc.”
Địch Tú hít sâu một hơi, đứng thẳng người, nói: “Ta thật sự không phải đối thủ hai người các ngươi, nhưng nếu muốn giết ta, cũng không dễ dàng như vậy!”
Trịnh Linh nhướng mày, không nói hai lời, rút trường kiếm ra, đâm về phía Địch Tú.
Địch Tú không chút do dự, xuất thủ đón đánh. Chỉ là, theo cử động của hắn, độc tính chậm rãi khuếch tán, làm cho hắn tứ chi vô lực.
Trịnh Linh thấy sơ hở, ý cười lại sinh. Hắn xuất kiếm đột nhập, đâm vào cổ họng Địch Tú.
Không nghĩ tới, Địch Tú lại không tránh né, trực tiếp nghênh hướng về phía trường kiếm. Trong lúc tTịnh Linh đang kinh ngạc, Địch Tú xuất chưởng, một kích đánh gãy kiếm, tiếp đó lại thêm một chưởng, mạnh mẽ đánh trúng ngực Trịnh Linh.
Trịnh Linh bị đánh bại, phun ra máu tươi.
“Đại Uy chưởng……” Trịnh Linh ngước mắt, trong giọng nói tràn đầy vẻ không tin.
Lúc này, Địch Tú hơi thở đảo lộn, thân hình lay động, hắn vô lực quỳ xuống, càng không ngừng thở dốc.
Lương Chung thấy tình thế như thế, nhíu mày đi qua chỗ Địch Tú, “A Tú, người không vì mình, trời tru đất diệt. Chớ có trách ta.”
Địch Tú nhìn hắn một cái, hoảng sợ lui về phía sau, lén lút cầm phi tiêu độc lúc nãy ném xuống đất cắm vào tay. Mắt thấy Lương Chung tới gần, hắn vung mạnh tay, khiến phi tiêu kia bắn ra ngoài.
Lương Chung nhanh nhẹn tránh đi. Địch Tú cũng không cho hắn cơ hội nghỉ mệt, đứng dậy tấn công. Hắn biến chưởng thành trảo, chế trụ đầu vai Lương Chung.
Lương Chung bắt cổ tay Địch Tú, chụp mạch môn hắn, bức hắn buông tay.
Địch Tú cũng không cố chống đỡ, hắn dùng sức tay, hung hăng trảo một cái, tiếp đó thoát khỏi kiềm chế của Lương Chung, thối lui đến một bên.
Lương Chung cảm thấy vai đau nhức, hắn cúi đầu nhìn, liền thấy quần áo mình đã bị xé rách, dưới vai khoảng một tấc là vết thương sâu.
“Thiết Ưng trảo.” Lương Chung mở miệng, “Xem ra võ công ngươi học trộm còn rất nhiều a.”
Địch Tú cố đứng vững, “Như nhau thôi.” Hắn hoãn hơi thở, lại nói, “Ngươi còn không lấy ra giải dược sao?”
Lương Chung nghe vậy, nhíu mày khó hiểu.
Địch Tú vươn tay ra, nói: “Trên tay ta dính đầy máu độc của mình, một trảo lúc nãy, ngươi cũng đã trúng độc……”
Lời này vừa ra miệng, Lương Chung liền cảm thấy miệng vết thương mình đau đớn khác thường, mơ hồ ngứa ngáy. Hắn đưa tay vào ngực, lấy ra một cái bình sứ, nuốt giải dược.
Địch Tú thấy thế, vung tay lên.
U hương, làm cho Lương Chung thần sắc đại biến. Hắn vội vàng thối lui, che miệng mũi. Lúc này, Địch Tú tiến đến, đoạt được bình sứ trong tay hắn.
Lương Chung cố chống, cố tỉnh táo, nói: “Địch Tú, ngươi trúng độc sâu hơn ta, thời gian khôi phục cũng chậm hơn ta…… Ngươi giết không được chúng ta.”
Địch Tú ăn vào giải dược, nội tức bình phục. Hắn nhìn nhìn Lương Chung, lại nhìn Trịnh Linh bên cạnh một cái, hạ mắt nói: “…… Ta chưa từng nghĩ tới muốn giết các ngươi……”
Hắn dứt lời, tập tễnh đi đến bên cạnh cô gái kia, vươn tay ôm lấy nàng. Sau đó cất bước, từ từ rời đi.
Bóng đêm mờ mịt, tuyết đọng vững chắc. Hiệu lực của giải dược, làm cho hắn toàn thân nóng lên, ý thức lờ mờ. Trong lúc mê man, hắn không biết mình đi được bao xa, đi về phía nào. Hồi lâu sau, hắn cuối cùng cũng không thể chống nổi, ngã xuống. Tuyết đọng lạnh giá, làm dịu nhiệt độ nóng rực trong cơ thể hắn, làm cho hắn chậm rãi thả lỏng. Hắn từ từ nhắm hai mắt, mê man.
Tuyết đọng lạnh buốt, cũng làm cho cô gái hôn mê kia tỉnh dậy. Ngỡ ngàng khó hiểu, chỉ thoáng qua trong chốc lát. Nàng ngồi dậy, khẽ nhíu mày, nhìn người trước mắt……
Tháng năm, đối với Úy Trì sơn trang mà nói, quả thật là chuyện tới dồn dập.
Hôn sự của nhị tiểu thư Úy Trì Thái Ngọc đã làm cho mọi người sợ hãi, chuyện cháy nổ lại nguy hiểm phi thường, may mà trang chủ Úy Trì Tư Nghiễm ứng đối thích đáng, không có thương vong quá lớn. Úy Trì Thái Ngọc mặc dù bị thương, nhưng nay cũng không đáng ngại. Sóng này chưa yên, thiên hồ Úy Trì gia nuôi dưỡng bỏ đi, lại khơi dậy một phen sóng gió không nhỏ. Nhưng Úy Trì Tư Nghiễm đối với việc này lại thật ung dung, nhất nhất khuyên phục những người trong họ muốn sinh sự. Những thủ đoạn trong đó, khỏi phải bàn.
Khiến người ta sửng sốt nhất là, Tình Quân quận chúa đã sớm hòa li (giống li hôn nhưng là hoàng thân quốc thích li hôn) lại mang theo tứ tiểu thư Úy Trì Minh Nguyệt ở lại sơn trang một thời gian. Tinh binh Nam Lăng vương phủ lúc trước đến đây đương nhiên cũng ở lại trong trang. Trong khoảng thời gian ngắn, thế lực khó phân, tình huống khó đoán. Những người vốn trong lòng còn nghi vấn, cũng không thể không ngừng truy cứu, quên cả tranh đấu.
Đến cuối tháng sáu, mọi người của Nam Lăng vương phủ mới chuẩn bị trở về. Đến ngày, sáng sớm mọi người liền thu dọn mọi thứ, chuẩn bị khởi hành.
Úy Trì Tư Nghiễm đưa tiễn một đoạn, đến đình ngoài trang mười dặm, xa mã ngừng lại nghỉ ngơi, cuối cùng cũng nói lời tạm biệt.
Úy Trì Tư Nghiễm cũng không nói nhiều, khách sáo vài câu, liền gọi Địch Tú đến bên cạnh hắn.
Địch Tú cau mày, cũng không biết nên đối mặt hắn như thế nào, đành phải gọi một tiếng “trang chủ”, trầm mặc không nói.
Úy Trì Tư Nghiễm cũng không mở miệng, chỉ lấy ra một quyển kiếm phổ, đưa cho hắn.
“Lạc Vân kiếm pháp?” Địch Tú nhìn bản kiếm phổ kia, có chút kinh ngạc. Đây là tuyệt kỹ Úy Trì gia, không truyền ra ngoài. Hắn không khỏi chần chờ, không dám tùy tiện nhận.
Thấy hắn như thế, Úy Trì Tư Nghiễm mở miệng, nói: “Bộ kiếm pháp này ngươi sớm học trộm, nay còn khách khí cái gì?”
Địch Tú nghe được lời này, ngước mắt nhìn Úy Trì Tư Nghiễm, trong vẻ mặt có chút đề phòng.
“Lạc Vân kiếm pháp chỉ truyền trong dòng tộc……” Úy Trì Tư Nghiễm đem kiếm phổ để vào tay hắn, nói, “Ta vốn định cho Minh Nguyệt, nhưng nó cố ý không học. Ngươi là vị hôn phu nó chọn, truyền cho ngươi cũng vậy thôi.”
Địch Tú nhìn thoáng qua kiếm phổ trong tay, suy nghĩ một lát, mở miệng nói: “Cũng là như thế…… Vì sao Hướng Dục……”
Không đợi hắn nói xong, Úy Trì Tư Nghiễm cắt ngang lời hắn, nói:“Sao lại nhắc tới người này.”
Địch Tú nghe vậy, giận dữ nói: “Trang chủ không dám trả lời?”
Úy Trì Tư Nghiễm liếc hắn một cái, nói: “‘Chung Linh Dục Tú”, ta chỉ giữ lại ngươi đi theo bên cạnh, đạo lý trong đó, ngươi còn chưa hiểu sao?”
Địch Tú khó hiểu.
Úy Trì Tư Nghiễm bất đắc dĩ cười, “Bởi vì ngươi ngốc nhất.”
Địch Tú sửng sốt, sau đó có vẻ không vui.
“Xem kìa. Vui giận đều hiện ra mặt…… tật xấu này, như thế nào cũng không đổi được.” Úy Trì Tư Nghiễm nhìn hắn, nhẹ nhàng thở dài, nói, “Theo ta được biết, kiếm pháp của ngươi không phải là học trộm, mà là Hướng Dục truyền dạy. Mà kiếm pháp của hắn, là Thái Ngọc dạy……”
“Người biết?” Địch Tú nói.
Úy Trì Tư Nghiễm nói: “Kỳ thật có đôi khi không biết còn tốt hơn biết…… Năm đó, có người mật báo với ta ngươi học trộm kiếm pháp. Ta cho người ngầm tra, mới biết được việc này.” Hắn cười cười, “…… Người mật báo là ai, ngươi hiện tại hẳn là có thể nghĩ ra.”
Địch Tú kinh hãi, hồi lâu mới chậm rãi bình phục. Tay hắn nắm kiếm phổ run nhè nhẹ, vẻ mặt u sầu.
“Học trộm kiếm pháp, giết hại đồng sự, ta đều có thể làm như không thấy.” Úy Trì Tư Nghiễm nói, “Chẳng qua, nếu là dám lừa gạt nữ nhi của ta, mưu đồ gây rối, ta nhất định phải khiến hắn sống không bằng chết……”
Úy Trì Tư Nghiễm dứt lời, xoay người lên ngựa, nói với Địch Tú: “Ngươi tự lo thân.”
Địch Tú nhìn hắn đi xa, run run một hồi, mới thở ra một hơi thật dài. Hắn thu hồi kiếm phổ, xoay người rời đi, không quay đầu lại.
……
Khi trở lại Nam Lăng vương phủ, đã là hơn nửa tháng sau.
Mọi việc phát sinh trong Úy Trì sơn trang, Minh Sương Thần đã sớm truyền thư về, nhất nhất báo cho biết. Mà Nam Lăng Vương đối với chuyện của Úy Trì gia, không có chút hứng thú. Duy nhất quan tâm, chỉ có hôn sự của Úy Trì Minh Nguyệt.
Đợi mọi người đã nghỉ ngơi được một chút, Nam Lăng Vương liền bảo người truyền Địch Tú đến thư phòng hỏi chuyện. Ông tinh tế đánh giá Địch Tú một phen, mở miệng hỏi nói: “Tiểu tử, ngươi dựa vào cái gì để cưới cháu gái ta?”
Địch Tú thoáng cân nhắc, mở miệng đáp: “Địch Tú không có thân thế hiển hách, lại không có gia tài bạc triệu. Nhưng luận tài học võ nghệ, cũng không thua người khác.”
Nam Lăng Vương cười nói, “Thủ hạ bổn vương rất nhiều lương tướng mưu sĩ. Bằng vào tài học võ nghệ, có phần ít ỏi.”
Địch Tú nghe vậy, quỳ một chân, có chút khiêm tốn, nói: “Địch Tú nhớ rõ Vương gia từng nói qua, nam tử nếu không thể kiến công lập nghiệp, đó là ủy khuất thê tử. Địch Tú cũng nghĩ vậy. Nay Địch Tú tuyệt không dám cầu gả Minh Nguyệt cho.”
Nam Lăng Vương nghe xong, có chút kinh ngạc, ý cười càng thịnh, hỏi: “Lời này có ý gì?”
Địch Tú vẫn cung kính, nói: “Vừa rồi Địch Tú nói tài học võ nghệ, chỉ là tự tiến cử với Vương gia, xin Vương gia ban cho Địch Tú một cơ hội kiến công lập nghiệp.”
Nam Lăng Vương cười nói:“Vậy hôn sự của ngươi cùng Minh Nguyệt?”
“Đợi cho công thành danh toại, bàn lại hôn sự cũng không muộn.” Địch Tú nói.
Nam Lăng Vương cười ha hả, “Ha ha ha, hảo tiểu tử. Ngươi tuy có tâm ý này, ta chỉ sợ cháu gái kia của ta không thể chờ a, ha ha ha.” Ông từ trên bàn lấy ra một lệnh bài, đứng dậy đi tới trước mặt Địch Tú, “Như vậy được rồi. Thời gian gần đây, vùng tây quận Nam Lăng có cường đạo tác loạn, ngươi đã có lòng muốn kiến công lập nghiệp, liền nghe lệnh bổn vương, lãnh binh đi tiêu diệt.”
Địch tú vươn hai tay, tiếp được lệnh bài, nói: “Đa tạ Vương gia thành toàn.”
Nam Lăng Vương đỡ hắn đứng dậy, vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Hy vọng bổn vương không nhìn lầm người. Binh quý thần tốc, ngươi ngay hôm nay xuất phát đi.”
“Dạ.” Địch Tú nói, hành lễ rời khỏi thư phòng.
Hắn vừa ra khỏi cửa, đã thấy Mai Tử Thất đang áp vào cửa sổ, bộ dáng thật là cổ quái.
Địch Tú hơi hơi nhíu mày, hướng hắn giơ lên trong tay lệnh bài, nói: “Ta còn cho là khảo nghiệm gì…… Chỉ thường thôi.”
Mai Tử Thất lắc đầu, cười thở dài: “Aiz, A Tú a, nghe ngươi nói lời này, giống như đang thất vọng vậy.”
Địch Tú thu hồi lệnh bài, từ chối cho ý kiến.
Mai Tử Thất cười mỉm đi đến bên cạnh hắn, nói: “Như thế cũng tốt. Bất quá, tiên sinh có mấy câu muốn dặn ngươi……” Hắn thanh thanh cổ họng, “Khụ khụ, A Tú a, lấy năng lực của ngươi, đối phó cường đạo này đương nhiên không đáng kể. Nhưng giết hại đồng sự, giẫm lên người khác gì đó, trăm ngàn lần nên khắc chế, nhớ lấy nhớ lấy……”
Địch Tú nhíu mày, bất mãn đáp: “Đa tạ tiên sinh nhắc nhở, Địch mỗ ghi nhớ trong lòng.”
Hắn dứt lời, hừ lạnh một tiếng, rời đi.
Mai Tử Thất vừa cười vừa ngẩng đầu lên, lúc này, lại nghe giọng Minh Sương Thần vang lên ở sau lưng:
“Tiên sinh.”
Mai Tử Thất xoay người hành lễ, gọi: “Quận chúa.”
Minh Sương Thần ngước mặt, nhìn thoáng qua Địch Tú đã đi xa, bất đắc dĩ nói: “Xem ra, tiểu tử này dễ dàng thông qua khảo nghiệm của phụ vương ta như thế, là diệu kế của Mai tiên sinh?”
Mai Tử Thất vội vàng ngẩng đầu lên, “Đâu có đâu có.”
Minh Sương Thần nở nụ cười, nói: “Tiên sinh chỉ điểm hắn nhiều thứ như vậy, vì sao lại không chỉ điểm Sương Thần?”
Mai Tử Thất nghe được lời này, hơi khó hiểu.
Minh Sương Thần chậm rãi nói: “Thiên hồ cũng không phải là thông thiên triệt (thông hiểu mọi việc), không gì làm không được. Trăm năm nay, Úy Trì gia chẳng qua là nhờ vào pháp lực của nó để tạo chú sát (chú, lời nguyền giết người), hoặc là mê hoặc lòng người. Mà hôn nhân của Úy Trì gia, cũng không đơn thuần. Trang chủ các thế hệ thú thê tử, không người nào không phải vì khuếch trương thế lực của mình. Lợi dụng thiên hồ mê hoặc tâm trí những nữ tử này, cũng là thủ đoạn Úy Trì gia quen dùng……”
“Điều này, là ta hỏi qua Mai cốc tán nhân mới biết được.” Trong giọng nói của Minh Sương Thần có phiền muộn, “Như thế nghĩ lại, ngày xưa hoa đăng gặp gỡ, thậm chí sau lại tư định chung thân. Hắn thủy chung không có lợi dùng chú lực thiên hồ. Có lẽ trong đó, xác thực có chân tình……”
Mai Tử Thất vẻ mặt hơi hơi buồn bã.
Minh Sương Thần nhìn hắn, nói: “Lấy tài trí của tiên sinh, chắc đã sớm biết việc này, vì sao không bẩm báo?”
Mai Tử Thất liếc nhìn nàng một cái, xấu hổ cười, nhưng không cách nào trả lời.
“Tiên sinh……” Minh Sương Thần nói, “Mặc dù hắn thực lòng, nhưng đình thê hưu thiếp là sự thật, muốn có Nam Lăng cũng là sự thật. Sương Thần dù có tiếc nuối, đến hôm nay, cũng tuyệt không hối hận.”
Mai Tử Thất hạ mắt, mỉm cười đáp: “Như thế rất tốt……”
Minh Sương Thần cũng cười, nàng tiến lên vài bước, nói: “Tiên sinh không chỉ xem nhẹ Sương Thần, cũng đánh giá thấp bản thân…… Nay, tiên sinh có bằng lòng, cùng Sương Thần đánh cờ hay không?”
Mai Tử Thất kinh ngạc, hắn ngước mắt nhìn Minh Sương Thần, trầm mặc thật lâu.
Chốc lát sau, hắn bật cười, ôm quyền cúi đầu, đáp: “Vô cùng vinh hạnh.”
Hai người nhìn nhau cười, không cần phải nhiều lời nữa.
……
Ngay chiều hôm đó, Nam Lăng vương phủ điểm binh, đi Tây quận trừ phiến loạn.
Úy Trì Minh Nguyệt đứng ở cửa vương phủ, nhìn binh lính chờ xuất phát, lòng vô cùng không vui.
Địch Tú giục ngựa, đứng trước mọi người, đang cùng phó tướng trao đổi công việc trước khi xuất phát. Lúc trước rời khỏi Úy Trì sơn trang, mọi người tìm tuấn mã “Tịch Truy” về, nay do hắn cưỡi. Hắn một thân trang bị nhẹ nhàng, cũng không mặt phụ giáp, trong đám binh lính chuẩn bị kĩ, có chút đơn bạc. Nhưng hắn vẻ mặt thản nhiên, lại có chút nổi bật.
Úy Trì Minh Nguyệt suy nghĩ một lúc, vẫn đi ra phía trước, kéo dây cương tuấn mã lại.
Địch Tú thấy nàng như thế, mở miệng hỏi nói: “Làm sao vậy?”
Úy Trì Minh Nguyệt hơi hơi nhíu mày, nghiêm túc nói: “Chàng không thắng cũng không sao…… Cùng lắm thì bỏ trốn……”
Địch Tú nghe vậy, xấu hổ nhìn tướng sĩ bốn phía. Hạ giọng, bất đắc dĩ cười nói: “Chuyện tới nước này còn nói ta không thắng được, nàng đến tột cùng có bao nhiêu xem nhẹ ta hả?”
Úy Trì Minh Nguyệt lắc đầu,“Ta không có xem nhẹ chàng, chỉ là……”
Địch Tú ngắt lời nàng, lại cười nói: “Tứ tiểu thư yên tâm. Địch mỗ tâm ngoan thủ lạt, lãnh khốc vô tình, không từ thủ đoạn…… chuyện giết người sát nhân, Địch mỗ rất có tự tin.”
Úy Trì Minh Nguyệt nghe hắn nói như thế, không khỏi bật cười.
Địch Tú thấy nàng như thế, cười ôn nhu, gọi một tiếng: “Minh Nguyệt……”
Úy Trì Minh Nguyệt ngước mắt nhìn hắn, chờ hắn nói.
Địch Tú cúi người, trước mặt mọi người, nhẹ nhàng hôn trán nàng.
Úy Trì Minh Nguyệt kinh hãi, lập tức đỏ mặt, ngượng không chịu nổi.
Địch Tú lại cười đến sung sướng, hắn ngồi thẳng người, nói: “Nhanh nhất mười ngày, chậm nhất một tháng, cầu hôn xin cưới, quyết không nuốt lời.”
Úy Trì Minh Nguyệt nghe được lời này, bỏ cả xấu hổ ra sau đầu, trong lòng tràn đầy vui sướng, nàng cười rạng rỡ, xinh đẹp vô cùng.
Tướng sĩ đã đi xa, nàng vẫn nhìn về phía họ.
Cuối tháng bảy, giữa mùa thu. Đúng là trời quang trong trẻo, thủy tú sơn minh.
Chính văn hoàn.
Ngoại truyện · Một [ thượng ]
Chuyển ngữ: Lệ Lâm.
Vào đông tuyết lớn, chất cao như bông. Mọi màu sắc đều bị vùi lấp, trong trời đất chỉ còn duy nhất một màu trắng.
Trong từ đường của Úy Trì sơn trang, đèn đuốc sáng trưng, trong ánh nến rực rỡ, nổi bật một chiếc ghế dựa lớn điêu khắc tinh xảo. Ngồi trên ghế là một lão phụ nhân, bà tuổi đã già, đầu bạc như tuyết, trong mắt ảm đạm. đang nằm trên chân bà là một con cáo trắng, đôi mắt u bích, nhìn một trung niên nam tử ở phía trước.
Nam tử kia dáng người anh tuấn, diện mạo tuấn lãng, đúng là trang chủ Úy Trì Tư Nghiễm. Giờ phút này, hắn mày kiếm thâm khóa, vẻ mặt ngưng trọng.
Lão phụ nhân ho khan vài tiếng, mở miệng nói: “Ta cũng không muốn làm kẻ địch của Nam Lăng vương phủ, chỉ là, oa nhi kia là huyết mạch Úy Trì gia ta, dù thế nào cũng phải nhận tổ quy tông.” Lão phụ nhân lại thở dài một tiếng, nói, “Thời gian của ta không còn nhiều, oa nhi này cũng đã gần đến tuổi cập kê, không thể kéo dài thêm……”
Úy Trì Tư Nghiễm vẫn trầm mặc, không trả lời.
“Tư Nghiễm a, ngươi hàng năm đều theo lễ nghĩa đến Nam Lăng vương phủ đàm phán. Chúng ta sớm hết lòng quan tâm giúp đỡ. Nay, còn có gì để do dự chứ?” Lão phụ nhân nhẹ nhàng vuốt ve cáo trắng trên chân, nói, “Đi thôi, một mệnh lệnh, đừng để ta phải nói lần thứ hai.”
Úy Trì Tư Nghiễm nghe xong, gật đầu thi lễ, rời khỏi từ đường.
Ngoài từ đường, có bốn thiếu niên. Đều khoảng mười tám mười chín tuổi, áo xanh sẫm, trường kiếm thuần chất.
Bốn người này chính là thân tín của trang chủ, lấy bốn chữ “chung linh dục tú” mà ban tên. Theo tuổi tác mà phân thứ hạng, theo thứ tự là: Lương Chung, Trịnh Linh, Hướng Dục cùng Địch Tú.
Nhìn thấy Úy Trì Tư Nghiễm đi ra, bốn người đều hành lễ, gọi: “Trang chủ.”
Úy Trì Tư Nghiễm dừng chân, mở miệng nói: “Lương Chung, Trịnh Linh, Hướng Dục, ba người các ngươi thu thập hành trang, tức khắc lên đường đến Nam Lăng vương phủ, đem tứ tiểu thư mang về.”
Ba người tuân lệnh, cùng dạ một tiếng.
“Địch Tú, ta nơi này có một thi thể nữ tử, đợi lão phu nhân an bài xong, ngươi mang thi thể đuổi theo họ.” Nam tử lại phân phó.
Địch Tú gật đầu, đáp: “Dạ.”
Úy Trì Tư Nghiễm trầm giọng, nói: “Nhớ kỹ, là tặc phỉ tác loạn, đêm trộm Nam Lăng vương phủ, sát hại Úy Trì tứ tiểu thư, bỏ xác đồng hoang. Hành động bí mật, đừng để bại lộ.”
Hắn đang nói, Lương Chung lại mở miệng, nói: “Trang chủ, ba người thuộc hạ vẫn chưa gặp qua tứ tiểu thư, sợ có sai sót.”
Úy Trì Tư Nghiễm nghe vậy, suy nghĩ một chút, nói: “Địch Tú, ngươi từng cùng ta đi Nam Lăng vương phủ, còn nhớ rõ tứ tiểu thư chứ?”
“Thuộc hạ nhớ rõ.” Địch Tú nói.
“Tốt. Ngươi đổi với Hướng Dục.” Úy Trì Tư Nghiễm dứt lời, lại thêm một câu, “Làm việc cẩn thận, nếu nữ nhi của ta bị tổn hại chút nào, các ngươi đem đầu tới gặp.”
Bốn người “dạ”, phóng người rời đi, biến mất trong gió tuyết mờ mịt. Úy Trì Tư Nghiễm lại đứng trước từ đường, đứng thật lâu……
……
Nam Lăng vương phủ cách Úy Trì sơn trang khoảng một tháng lộ trình, ra roi thúc ngựa, chừng mười ngày là đến.
Ngày ấy, là ngày mồng tám tháng chạp. Nam Lăng vương phủ giăng đèn kết hoa, vô cùng vui vẻ. Vào bữa tối, mọi người đều ăn cháo mồng tám tháng chạp*. Duy độc một người rời xa đám người, một mình đứng trong hoa viên.
Đó là một cô gái khoảng mười ba mười bốn tuổi, tuổi tuy nhỏ, đã có mặt ngọc da tuyết. Nàng mặc áo lông cáo trắng, trâm châu ngọc. Trên trán điểm chấm son, càng lộ vẻ xinh đẹp mê người.
Trong vườn tuyết trắng thật dày, mai đã nở, mùi thơm ngát nức mũi. Nàng lại vô tâm thưởng thức, chỉ cau mày, dường như đang tức giận.
Chỉ chốc lát sau, liền có tỳ nữ đem cháo mùng tám tháng chạp đến cho nàng. Vẻ mặt nàng coi thường, lạnh lùng nói: “Ta không cần uống cháo mùng tám tháng chạp! Các ngươi lui ra cho ta! Hừ!”
Các tỳ nữ lại dỗ dành một lát, thấy nàng vẫn bất động, đành phải thối lui.
Cô gái càng bất mãn, vuốt tuyết đọng trên cành mai, tạo thành quả cầu tuyết, hung hăng ném ra bên ngoài.
Lúc này, chợt nghe tiếng động ồn ào, mơ hồ nghe được có người kêu “thích khách” “tặc nhân” vân vân. Trong lúc nhất thời, thị vệ hối hả, trong vương phủ trở nên hỗn loạn.
Cô gái kinh ngạc, vừa muốn nhìn xem có việc gì. Bỗng nhiên, một bóng đen hạ xuống, chắn trước mặt nàng.
Nàng kinh sợ thối lui từng bước, còn không chờ nàng nhìn rõ người tới, liền ngửi thấy một mùi hương. Ý thức của nàng lập tức rời rạc, dần dần bất tỉnh nhân sự.
Mắt thấy nàng ngã xuống, hắc y nhân tiến lên ôm lấy nàng. Tiếp đó vọt người nhảy lên, biến mất trong bóng đêm.
Hắc y nhân chạy nhanh nửa ngày, đến một rừng cây, chỉ thấy hai tên hắc y nhân mặc trang phục giống hắn đã sớm chờ ở trong rừng.
Hai người trong rừng thấy đồng bọn trở về, đều tiến lên đón. Hai người này, chính là Lương Chung cùng Trịnh Linh.
Lương Chung mở miệng nói: “A Tú, ngươi cuối cùng cũng về đến. Đây là tứ tiểu thư?”
Địch Tú gật đầu, nói: “Đúng vậy.” Hắn nhẹ nhàng buông cô gái trong lòng xuống, để nàng nằm dựa lưng vào cây cối.
Lương Chung nhìn hắn làm xong việc này, nói: “Bây giờ chỉ còn chờ A Dục đến đây, trước nghỉ ngơi chốc lát đi.”
Địch Tú nghe lời, vừa muốn đến bên cạnh điều tức. Lại nghe Trịnh Linh cười nói: “Không nghĩ tới tứ tiểu thư lại là mỹ nhân tuyệt sắc như vậy. Người mẹ Tình Quân quận chúa chắc hẳn còn đẹp hơn, khó trách có thể làm cho trang chủ phao thê khí tử (bỏ vợ bỏ con) a.”
Địch Tú nghe được lời này, cảm thấy khác thường. Hắn dừng chân, quay đầu nhìn lại. Ngay lúc này, Trịnh Linh khởi chưởng, đánh về phía thiên linh cái của cô gái.
Địch Tú kinh hãi, phi người tiến lên, bắt cổ tay Trịnh Linh, giải sát chiêu. Hắn nhíu mày hỏi: “Trịnh Linh, huynh làm gì vậy?”
“Còn không hiểu sao?” Trịnh Linh cười âm trầm.
Địch Tú càng kinh ngạc, “Huynh muốn giết tứ tiểu thư?”
Trịnh Linh không trả lời, một chưởng đánh về phía ngực Địch Tú. Địch Tú xoay người tránh đi, vẻ mặt không tránh khỏi hoảng sợ. Hắn quay đầu, nhìn Lương Chung bên cạnh.
“Chung ca…… Các người……”
Không đợi Địch Tú nói xong, Lương Chung nâng tay phải lên. Trong tay áo, ẩn một đạo hàn quang. Không đợi Địch Tú nói xong, hàn quang bắn nhanh ra, thẳng vào tim hắn.
Đạo hàn quang kia, chính là một cái phi tiêu dài ba tấc. Địch Tú vội vàng né tránh, nhưng vẫn chậm vài phần. Phi tiêu đâm vào vai trái hắn, gây ra một cơn đau nhức. Hắn cắn chặt răng, rút phi tiêu ra, ổn định tâm thần, bày tự thế sẵn sàng đón địch.
Lương Chung nhìn hắn, có chút tiếc nuối, “Lại bị ngươi tránh được……”
Nghe được câu này, Địch Tú trong lòng băng giá.
“A Tú, chim khôn chọn cành mà đậu, ngươi chẳng lẽ không biết đạo lý này?” Lương Chung cười cười, nói thế.
Địch Tú nhíu mày, theo bản năng nhìn thoáng qua cô gái phía sau, “Thiên hồ chọn chủ?”
Lương Chung nghe vậy, gật gật đầu, “A Tú, ngươi cũng biết, trang chủ cũng chỉ là con rối. Người chân chính cầm quyền ở Úy Trì gia, là lão phu nhân. Mạng của bà ta cũng chẳng bao lâu, nay tranh quyền đoạt vị kịch liệt đến thế nào, há có thể lại thêm một ‘tứ tiểu thư’ xuất hiện chứ.”
“Các huynh rốt cuộc là là phụng lệnh ai……” Địch Tú vừa muốn hỏi tiếp, lại thấy miệng vết thương trên vai càng đau đớn. Hắn hạ mắt nhìn, máu ở vết thương là màu đen, chính là hiện tượng trúng độc.
Lương Chung thấy thế, lại cười nói: “A Tú, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình như thủ túc. Ngươi nếu nguyện ý hợp tác, ta lập tức đem giải dược cho ngươi.”
Địch Tú nghe hắn nói như thế, hoảng sợ trong lòng, hóa thành bi phẫn. Hắn không nói tiếng nào, căm tức nhìn hai người kia.
Thấy hắn như thế, Trịnh Linh tiến lên, trách mắng: “Hừ, ngươi quả nhiên nguyện một lòng trung thành với Úy Trì Tư Nghiễm. Đã không cùng đường, giữ ngươi làm gì!” Hắn dứt lời, tung người tấn công.
Địch Tú tự biết không địch lại, lui mấy bước, vẫn che trước người cô gái kia.
Mắt thấy Trịnh Linh sắp hạ sát chiêu, Lương Chung xuất thủ đỡ hắn, quay lại nhìn Địch Tú, nói: “A Tú a, tình thế hiện nay, ngươi còn chưa rõ? Đừng nói ngươi trúng độc, cho dù ngươi hoàn hảo vô thương, cũng không phải đối thủ của hai người chúng ta. Nha đầu kia cùng ngươi không thân chẳng quen, ngươi cần gì phải vì nàng mà bỏ cả tánh mạng?” Hắn hơi tạm ngừng, lại nói, “Hơn nữa, cho dù ngươi hôm nay có thể cứu nàng, nàng ngày sau có năng lực đấu với mấy vị tỷ tỷ của nàng sao? Ta khuyên ngươi đừng uổng phí công sức……” Lương Chung ánh mắt rét lạnh, lạnh lùng nói, “Giết nàng.”
Địch Tú nhìn người trước mắt, phẫn nộ trên mặt dần dần biến mất. Hắn mở miệng nói: “Chung ca, lúc nãy khi huynh phóng độc tiêu, đã không nghĩ tới hạ thủ lưu tình với ta.”
Lương Chung nghe vậy, nhíu mày trầm mặc.
“Cái gì tình như thủ túc…… Tất cả đều là lời nói dối……” Trong giọng nói của Địch Tú hơi thở dốc, “Các ngươi hôm nay không chỉ muốn giết tứ tiểu thư, còn định giết ta. Chết không đối chứng, các ngươi có thể đem tội danh giết chết tứ tiểu thư đổ cho ta, đúng hay không?”
Trịnh Linh nở nụ cười, nói: “Chung ca, hắn thật ra cũng không ngu ngốc.”
Địch Tú hít sâu một hơi, đứng thẳng người, nói: “Ta thật sự không phải đối thủ hai người các ngươi, nhưng nếu muốn giết ta, cũng không dễ dàng như vậy!”
Trịnh Linh nhướng mày, không nói hai lời, rút trường kiếm ra, đâm về phía Địch Tú.
Địch Tú không chút do dự, xuất thủ đón đánh. Chỉ là, theo cử động của hắn, độc tính chậm rãi khuếch tán, làm cho hắn tứ chi vô lực.
Trịnh Linh thấy sơ hở, ý cười lại sinh. Hắn xuất kiếm đột nhập, đâm vào cổ họng Địch Tú.
Không nghĩ tới, Địch Tú lại không tránh né, trực tiếp nghênh hướng về phía trường kiếm. Trong lúc tTịnh Linh đang kinh ngạc, Địch Tú xuất chưởng, một kích đánh gãy kiếm, tiếp đó lại thêm một chưởng, mạnh mẽ đánh trúng ngực Trịnh Linh.
Trịnh Linh bị đánh bại, phun ra máu tươi.
“Đại Uy chưởng……” Trịnh Linh ngước mắt, trong giọng nói tràn đầy vẻ không tin.
Lúc này, Địch Tú hơi thở đảo lộn, thân hình lay động, hắn vô lực quỳ xuống, càng không ngừng thở dốc.
Lương Chung thấy tình thế như thế, nhíu mày đi qua chỗ Địch Tú, “A Tú, người không vì mình, trời tru đất diệt. Chớ có trách ta.”
Địch Tú nhìn hắn một cái, hoảng sợ lui về phía sau, lén lút cầm phi tiêu độc lúc nãy ném xuống đất cắm vào tay. Mắt thấy Lương Chung tới gần, hắn vung mạnh tay, khiến phi tiêu kia bắn ra ngoài.
Lương Chung nhanh nhẹn tránh đi. Địch Tú cũng không cho hắn cơ hội nghỉ mệt, đứng dậy tấn công. Hắn biến chưởng thành trảo, chế trụ đầu vai Lương Chung.
Lương Chung bắt cổ tay Địch Tú, chụp mạch môn hắn, bức hắn buông tay.
Địch Tú cũng không cố chống đỡ, hắn dùng sức tay, hung hăng trảo một cái, tiếp đó thoát khỏi kiềm chế của Lương Chung, thối lui đến một bên.
Lương Chung cảm thấy vai đau nhức, hắn cúi đầu nhìn, liền thấy quần áo mình đã bị xé rách, dưới vai khoảng một tấc là vết thương sâu.
“Thiết Ưng trảo.” Lương Chung mở miệng, “Xem ra võ công ngươi học trộm còn rất nhiều a.”
Địch Tú cố đứng vững, “Như nhau thôi.” Hắn hoãn hơi thở, lại nói, “Ngươi còn không lấy ra giải dược sao?”
Lương Chung nghe vậy, nhíu mày khó hiểu.
Địch Tú vươn tay ra, nói: “Trên tay ta dính đầy máu độc của mình, một trảo lúc nãy, ngươi cũng đã trúng độc……”
Lời này vừa ra miệng, Lương Chung liền cảm thấy miệng vết thương mình đau đớn khác thường, mơ hồ ngứa ngáy. Hắn đưa tay vào ngực, lấy ra một cái bình sứ, nuốt giải dược.
Địch Tú thấy thế, vung tay lên.
U hương, làm cho Lương Chung thần sắc đại biến. Hắn vội vàng thối lui, che miệng mũi. Lúc này, Địch Tú tiến đến, đoạt được bình sứ trong tay hắn.
Lương Chung cố chống, cố tỉnh táo, nói: “Địch Tú, ngươi trúng độc sâu hơn ta, thời gian khôi phục cũng chậm hơn ta…… Ngươi giết không được chúng ta.”
Địch Tú ăn vào giải dược, nội tức bình phục. Hắn nhìn nhìn Lương Chung, lại nhìn Trịnh Linh bên cạnh một cái, hạ mắt nói: “…… Ta chưa từng nghĩ tới muốn giết các ngươi……”
Hắn dứt lời, tập tễnh đi đến bên cạnh cô gái kia, vươn tay ôm lấy nàng. Sau đó cất bước, từ từ rời đi.
Bóng đêm mờ mịt, tuyết đọng vững chắc. Hiệu lực của giải dược, làm cho hắn toàn thân nóng lên, ý thức lờ mờ. Trong lúc mê man, hắn không biết mình đi được bao xa, đi về phía nào. Hồi lâu sau, hắn cuối cùng cũng không thể chống nổi, ngã xuống. Tuyết đọng lạnh giá, làm dịu nhiệt độ nóng rực trong cơ thể hắn, làm cho hắn chậm rãi thả lỏng. Hắn từ từ nhắm hai mắt, mê man.
Tuyết đọng lạnh buốt, cũng làm cho cô gái hôn mê kia tỉnh dậy. Ngỡ ngàng khó hiểu, chỉ thoáng qua trong chốc lát. Nàng ngồi dậy, khẽ nhíu mày, nhìn người trước mắt……
Danh sách chương