Đôi lời về truyện: Đây là câu chuyện có thật kể về một cô gái có số phận rất long đong, lận đận trong một đường dây buôn người vượt biên. Chuyện được cô gái kể lại theo diễn biến từ trước khi sa vào động buôn người kia, từ lúc còn là cô gái trẻ ngây thơ với đầy hoài bão, tớ tôn trọng nên viết hoàn toàn theo diễn biến câu chuyện. Dù cốt truyện là thật nhưng tình tiết trong truyện đều dựa vào tưởng tượng của tớ để viết thành một truyện hoàn chỉnh. Trong truyện có một số từ ngữ nhạy cảm, mọi người cân nhắc khi đọc. Lâu lắm rồi tớ mới quay lại viết truyện, tớ chẳng mong gì hơn nhận được sự ủng hộ của mọi người để tớ có thể có động lực ra truyện đều hơn nhé. Chương đầu thôi nhưng tớ vẫn muốn đọc bình luận của tất cả mọi người ạ.
Chương 1
Sáng tháng bảy nắng gay gắt, dắt con xe máy ra khỏi phòng trọ mà mồ hôi tôi cũng túa ra như mưa. Ra ngoài trời lúc này mới thấy phòng trọ kia tuy có hơi tồi tàn nhưng có điều hoà thì cũng còn hơn bầu không khí oi ả này.
Tôi kéo chiếc áo chống nắng lên rồi phóng thẳng xe đi. Ngoài đường mấy chùm hoa sấu xinh xinh đang nở rộ, mỗi lần thấy hoa sấu tôi lại nhớ đến bố. Tám mùa hoa sấu trôi qua cũng là tám năm tôi không còn bố nữa. Đi gần bốn mươi phút xe máy mới về được đến nhà. Vừa vào sân tôi cũng thấy mùi khói hương nghi ngút. Tôi dựng xe máy dưới gốc cây nhãn bước vào nhà. Mẹ tôi đang rửa hoa quả thấy tôi liền dừng lại ngước mắt lên giọng lạnh tanh:
– Cũng biết đường về à? Tưởng quên luôn cả ngày này rồi chứ?
Tôi nhìn mẹ, mang tiếng là sống cùng một thành phố nhưng số lần về nhà trong một năm còn chưa bằng số ngón tay trên một bàn tay. Nhà chỉ có một mẹ một con, tuy rằng không hợp nhau nhưng tôi cũng không muốn mẹ con cứ gặp nhau là cãi nhau liền cười cười đáp:
– Mẹ, mẹ để con rửa cho, còn sớm mà.
Mẹ vẫn giữ thái độ như vậy nói:
– Thôi khỏi, tôi rửa xong rồi.
– Vậy mâm cỗ mẹ đặt chưa ạ không thì để con đặt.
– Tôi cũng đặt xong rồi. Tí người ta đến chị ra lấy là được.
Mẹ tôi là thế, từ nhỏ tới lớn không xưng mày tao cũng là chị tôi. Số lần mẹ xưng mẹ con với tôi thật sự rất hiếm hoi. Có lẽ tôi quen rồi nên cũng không thấy tủi thân như hồi nhỏ nhưng ở một nơi nào đó tận sâu đáy lòng vẫn mong mỏi mẹ tình cảm với tôi một chút. Mẹ rửa xong hoa quả thì đặt lên bàn thờ. Tôi đợi mẹ xuống liền rút phong bì trong túi đưa cho mẹ rồi nói:
– Mẹ, con đi làm tiết kiệm được chút tiền, con biếu mẹ.
Mẹ tôi nhìn chiếc phong bì trên tay tôi, khoé môi hơi nhếch lên lộ rõ sự coi thường không đáp. Thế nhưng rồi mẹ vẫn nhận lấy khiến tôi cũng đỡ sượng sùng. Hai mẹ con cứ ngồi mãi như vậy chẳng ai nói với ai câu gì, bầu không khí ảm đạm vô cùng. Mãi một lúc sau mẹ mới cất lời:
– Hôm qua gọi điện bảo mời cái Ngọc mà nó không sang hả?
– Hôm nay nó đi làm, nó bảo mười một rưỡi mới qua được mẹ ạ.
– Ừ thế để tôi gọi người ta mang mâm cỗ muộn một tí, cúng kiếng xong chờ nó sang ăn là vừa.
Tôi gật đầu thay cho lời đáp rồi ngồi lặng lẽ nhìn ra bên ngoài. Ngọc là bạn thân duy nhất của tôi từ hồi cấp ba tới giờ mà được mẹ tôi quý như vậy. Trước kia dù tôi chơi với ai mẹ tôi cũng đều kịch liệt chê bai phản đối, người được lòng mẹ đến giờ chỉ có nó. Cũng may mẹ ít nhất còn quý nó nếu không có lẽ đến giờ tôi không còn đứa bạn thân nào mất. Khi còn đang suy nghĩ miên man mẹ lại cất lời:
– Chia tay thằng Sơn chưa?
Tôi nghe mẹ hỏi vậy, dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng vẫn hơi lúng túng đáp:
– Con… con với anh ấy vẫn yêu nhau.
– Vẫn yêu? Mày không định chia tay với nó à?
Tôi nhìn mẹ, trong lòng thực ra cảm thấy có chút không thoải mái. Tôi thật sự không muốn lại vì chuyện này mà đến ngay cả ngày giỗ bố mẹ con lại cãi vã nhau nhưng tôi lại không thể nghe lời mẹ liền đáp:
– Con không chia tay đâu mẹ ạ. Chúng con yêu nhau thật lòng, mẹ đừng như thế được không?
Mẹ tôi bỗng dưng quắc mắt nhìn tôi lớn giọng:
– Tao làm sao? Tao muốn tốt cho mày mà mày không chịu hiểu à? Nhà nó giàu có như vậy người ta chấp nhận mày sao? Mày xứng với nó không mà cứ thích trèo cao?
Tôi nghe mẹ nói sống mũi cay cay. Mẹ tôi không thích Sơn, mà không phải, mẹ không thích tôi và Sơn yêu nhau chỉ vì lý do gia đình tôi nghèo còn gia đình Sơn lại rất giàu. Mẹ thấy tôi im lặng lại nói tiếp:
– Mày đừng nghĩ có tí nhan sắc là người ta thật lòng với mày. An, yêu đương thế nào tao biết nhưng đừng có phí tuổi xuân vào một tình yêu không có kết quả. Nhà mình thế nào mày phải tự biết rõ chứ, mày đừng có ảo tưởng là nó sẽ lấy mày. Chắc nó yêu chơi yêu bời thôi chứ nó xác định gì? Tốt nhất mày chia tay nó, tìm một thằng xứng đôi vừa lứa với mình thôi, nhà mình nghèo thì yêu thằng nghèo, chứ đừng trèo cao rồi ngã đau con ạ.
Những lời này mẹ tôi đã ra rả giảng cho tôi suốt hơn một năm nay kể từ ngày mẹ biết tôi và Sơn yêu nhau. Cũng may mẹ định nói tiếp thì có tiếng chuông điện thoại giao đồ cúng đến. Tôi thở phào ra ngoài ngõ nhận đồ. Trên đường đi lòng tôi nặng trĩu. Từ nhỏ tới lớn tôi thích gì, muốn gì mẹ đều phản đối và bắt làm theo ý mẹ. Mẹ luôn nói bởi nhà nghèo nên tốt nhất tôi đừng đòi hỏi gì cả. Tôi cũng không biết nhà tôi nghèo đến mức nào, chỉ biết bố đi làm xa, chỉ có lúc bố về tôi mới được ăn bữa cơm thịt cá còn lại suốt năm năm tháng tháng đều cùng mẹ ăn rau dưa qua ngày. Thế nhưng đúng là tôi chẳng dám đòi hỏi điều gì hơn, bởi mỗi lần xin xỏ mẹ cái gì đều bị mẹ đánh nhừ tử. Những trận đòn roi mẹ đánh tôi tôi không đếm xuể, mãi sau này đi học đại học tôi ra nhà trọ ở cho gần trường mẹ mới không còn đánh tôi nữa. Thế nhưng nỗi ám ảnh từ nhỏ đến giờ khiến tôi không dám gần mẹ. Dù cho tôi luôn tự nhủ mẹ nào cũng thương con, chỉ là cách thương của mẹ tôi bạo lực và có phần cổ hủ. Thực ra khi bé tôi cũng từng thấy uất ức, nhưng mỗi lần như vậy mẹ đều xoa dịu tôi bằng câu nói :” Mẹ làm như vậy là muốn tốt cho con, thương cho roi cho vọt…”. Bây giờ tôi lớn rồi, đi làm rồi tôi cũng dần dần thấu hiểu được có lẽ mẹ vất vả quá, áp lực quá mà thành ra như vậy. Chỉ có điều tất cả mọi việc mẹ tôi muốn tôi đều nghe theo mẹ, riêng việc yêu Sơn tôi lại không thể làm đúng ý mẹ. Tôi và Sơn yêu nhau thật lòng, tôi không thể chỉ vì mẹ không thích mà buông tay anh được. Đi đón mâm cúng xong tôi trả tiền cho người shipper thì cũng thấy con xe Camry bóng loáng đời mới của cái Ngọc đến. Thấy tôi nó dừng lại rồi cất giọng:
– Đi lấy mâm cỗ à? Lên xe đi về luôn.
Tôi vừa trèo lên xe vừa hỏi lại:
– Sao mày bảo mười một giờ mới qua được cơ mà?
– Tao xin nghỉ sớm đấy, chẳng lẽ để mẹ mày với mày chờ tao thì còn ra gì.
Nói xong nó phóng vèo xe vào cổng nhà tôi. Vừa thấy xe của cái Ngọc mẹ tôi đã chạy ra cất lời:
– Ngọc đến rồi đấy à cháu? Sao cái An bảo cháu muộn mới đến mà?
– À dạ, cháu xin nghỉ sớm một chút bác ạ.
– Nghỉ sớm à, trời ơi sao phải nghỉ sớm, sao không đúng giờ hãy nghỉ, nghỉ thế có ảnh hưởng đến công việc của cháu không? Bác với cái An chờ được mà.
Cái Ngọc bật cười đáp:
– Bác yên tâm, cháu nghỉ sớm chút không sao đâu. Không ảnh hưởng gì cả.
Tôi vừa mang đồ cúng vừa xếp ra mâm nhìn mẹ tôi với cái Ngọc trò chuyện trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ hơn. Chỉ duy nhất khi có cái Ngọc ở đây mẹ con tôi mới có bầu không khí hoà thuận một chút. Cái Ngọc đưa cho mẹ tôi mấy lọ mĩ phẩm rồi nói:
– Hôm trước cháu đi Pháp với mẹ cháu về có chút mĩ phẩm, cháu mua nhiều nên biếu bác một ít. Trước bác dùng Bioderma có hợp không ạ?
– Hợp, hợp lắm, cảm ơn cháu nhé.
Mẹ tôi nói đến đây lại liếc sang tôi mỉa mai:
– Ngọc, bác ngưỡng mộ cháu thật đấy, vừa xinh đẹp, ngoan ngoãn lại giỏi giang, vừa ra trường cái đã vào được ngân hàng có tiếng chẳng bù cho con An nhà bác. Mang tiếng đi làm cả năm trời chưa mua được cho mẹ lọ mĩ phẩm nào.
Tôi nghe mẹ tôi nói móc mình thì lòng chạnh lại. Tự dưng sống mũi tôi lại cay cay. Nhìn cái Ngọc tôi thật sự có chút ghen tị với nó. Nó bằng tuổi tôi, vừa tròn tuổi hai mươi ba nhưng đã có nhà, có xe ô tô, có một công việc ở ngân hàng với mức lương thật đáng ngưỡng mộ. Còn tôi chỉ là con văn thư hành chính của một công ty nhỏ, ở một phòng trọ tồi tàn. Cái Ngọc nghe mẹ tôi nói vậy tự dưng mặt sầm lại chẳng mấy vui vẻ đáp:
– Bác đừng nói thế chứ. Lúc học cấp ba cái An còn học giỏi hơn cháu, nếu không phải vì năm ấy nó đau bụng thì điểm thi nó thừa điểm vào ngân hàng. Mà cũng chẳng vấn đề gì đâu bác ạ. Nó chăm chỉ nỗ lực như vậy kiểu gì sau này cũng sẽ thành công.
Mẹ tôi thấy cái Ngọc nói vậy thì cũng không nói gì nữa mà thở dài. Tôi nhìn đống mĩ phẩm trên tay mẹ mà buồn rười rượi. Thực ra tôi cũng không còn nhỏ để không nhận ra rằng mẹ tôi là người khá thực dụng. Mẹ là mẹ của tôi thật nhưng có những điều tôi không thể phủ nhận. Chẳng thế mà mẹ tôi lại quý cái Ngọc như vậy, không phải vì mỗi lần gặp nó đều mang cho mẹ tôi rất nhiều quà cáp, mĩ phẩm sao? Sắp xếp mâm cỗ xong tôi đưa mẹ cho lên thắp hương bố. Cái Ngọc với tôi ngồi ngoài sân nói chuyện. Nó vừa uống cốc nước chanh vừa hỏi:
– Công việc bên ấy có tốt không? Hay mày đi học thêm văn bằng hai kế toán rồi về ngân hàng mà làm với tao.
Tôi cũng rất muốn làm ngân hàng, năm ấy tôi và nó đã hẹn nhau cùng thi vào học viện ngân hàng. Nhưng cuối cùng nó đỗ tôi trượt đành gửi nguyện vọng hai vào trường khác. Dù cho mong ước được làm trong ngân hàng vẫn cháy bỏng nhưng giờ tôi cũng không thể kham được nổi. Suốt bốn năm qua tôi phải tự bươn trải nuôi thân học hành, giờ bảo học nữa tôi thật sự thấy nản. Tiền lương giờ chỉ đủ sống lấy đâu mà đóng tiền học? Tôi nhìn cái Ngọc cười buồn đáp:
– Thôi, tao làm ở đây cũng ổn rồi, ngại học lắm.
– Ngại gì chứ? Mày học đi, tao sẽ hỗ trợ tiền cho mày, sau này mày trả cho tao sau.
Nghe cái Ngọc nói đến đây tôi thật sự cảm động. Suốt bốn năm học đại học nếu không nhờ nó bao nhiêu cho tôi vay mượn có lẽ tôi đã bỏ học từ lâu. Tự dưng tôi lại thấy áy náy, áy náy vì đôi khi tôi ganh tị với nó. Ngọc và tôi đều có một điểm chung là con một, gia đình khiếm khuyết không còn bố. Mẹ nó là mẹ đơn thân còn tôi thì mất bố từ năm học lớp chín. Có lẽ vì cùng có hoàn cảnh tương tự nhau nên khi vào cấp ba từ huyện chuyển lên thành phố gặp cái Ngọc tôi và nó đồng cảm được với nhau nên nhanh chóng thân thiết với nhau. Có điều mẹ cái Ngọc rất giàu, mẹ nó có hẳn một công ty to đùng ngay ở thành phố. Tuy không có bố nhưng cuộc sống của nó chẳng khác gì công chúa còn tôi dù trước kia có bố hay sau này bố mất thì tôi vẫn như con lọ lem. Khi tôi với cái Ngọc đang nói chuyện mẹ tôi liền gọi vào ăn cơm. Ăn cơm xong còn rất sớm cái Ngọc liền rủ tôi ra Vincom mua đồ. Mẹ tôi không phản đối mà vui vẻ gật đầu. Cái Ngọc lái xe ô tô đi thẳng ra Vincom rồi kéo tay tôi đi vào mấy hàng quần áo vừa đi vừa hỏi:
– À đấy lâu rồi bận bịu không hỏi, tình yêu tình ái của mày với anh Sơn thế nào rồi?
– Vẫn thế thôi, mẹ tao vẫn không thích tao yêu anh ấy, giờ tao chẳng biết làm thế nào cả.
– Vẫn lý do cũ à? Thế thì kệ đi thôi, mày cứ chứng minh cho mẹ mày thấy mày với anh ấy yêu nhau là thật, kiểu gì trời không chịu đất đất cũng phải chịu trời. Mày phải cứng lên cơ, mà anh Sơn của mày dạo này đi đâu sao hôm nay giỗ bố mày không đưa sang để lấy lòng mẹ mày luôn?
– Anh ấy đi công tác rồi, mấy ngày nữa mới về, vả lại đưa sang mẹ tao lại thái độ tao không thích.
– Ôi giời mày càng làm vậy mẹ mày càng không thích thì có. Phải mặt dày vào, mặt dày vào mày hiểu chưa? Này cái váy này xinh nhỉ, hợp với mày đấy, thử đi, tao mua cho.
Cái Ngọc nói đến đâu liền giơ cái váy hoa trễ vai lên cho tôi đến đây. Tôi thấy vậy đang định xua tay từ chối thì phía sau chợt cất lên giọng một người phụ nữ:
– Ngọc.
Tôi với cái Ngọc nghe vậy liền quay lại. Vừa nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp, sang trọng ấy tôi liền bất giác lùi lại còn cái Ngọc thì tiến lên đứng chắn trước mặt tôi lí nhí nói:
– Mẹ. Sao mẹ lại ở đây?
Mẹ cái Ngọc liếc mắt nhìn tôi cười khẩy:
– Lại mua đồ cho bạn à?
Chữ “cho” mẹ nó kéo thật dài, thái độ coi thường thấy rõ. Cái Ngọc chau mày chưa đáp mẹ nó đã quay sang tôi nói:
– Tôi nghe nói cô đã đi làm rồi, chắc cũng có tiền, cái váy này giá hai triệu, chắc không đắt đến mức cô không mua nổi mà phải ngửa tay xin con Ngọc đấy chứ?
Lời mẹ cái Ngọc nói thật sự rất quá đáng, tôi định đáp thì cái Ngọc đã nắm tay tôi rồi đáp lại:
– Mẹ, ở đây đông người như vậy sao mẹ lại nói mấy lời khó nghe thế này chứ?
– Mẹ nói thế không đúng à mà bảo khó nghe. Làm người thì phải có lòng tự trọng, tự lập chứ đừng như cây tầm gửi bám vào người khác, con không thấy nó chỉ lợi dụng con thôi sao?
– Sao mẹ lại nói thế chứ, mẹ nói thế mà bảo không khó nghe sao? Con lớn rồi mẹ đừng coi con như trẻ con thế nữa.
– Ngọc, con đừng có ngây thơ như vậy, mẹ không cấm con chơi với ai nhưng chơi thì phải biết chọn bạn mà chơi. Có những người không xứng để làm bạn đâu, con còn trẻ, chưa trải sự đời không nhìn không ra chứ mẹ nhìn phát ra ngay.
– Cái An thì sao mà phải chọn? Mẹ đừng có quá đáng như vậy chứ, nó là bạn con đấy, mẹ tôn trọng nó một tí không được à, nó làm gì mà sao mẹ lúc nào cũng thế với nó? An, tao với mày đi.
Nói xong nó kéo tôi vội đi, phía sau mẹ nó tức giận quát lên:
– Ngọc, đứng lại, mẹ còn chưa nói hết mà đã bỏ đi thế à? Ngọc… mẹ làm gì mà mày bảo quá đáng?
Cái Ngọc không thèm đáp vừa kéo tôi đi vừa nhìn tôi mắt hơi đỏ lên nói:
– Mày đừng chấp mẹ tao, mẹ tao xưa nay tính là thế, đừng để ý mấy lời mẹ tao nói.
Tôi thấy nó như vậy trong lòng thấy xót xa. Mẹ nó không thích tôi, từ lần đầu tiên gặp mẹ nó, khi biết mẹ tôi chỉ bán phở ngoài chợ bà đã tỏ thái độ không ưa tôi. Tôi còn biết rất nhiều lần cái Ngọc với mẹ nó cãi nhau chỉ vì nó không nghe lời mẹ nó mà bảo vệ tôi. Thế nhưng tôi với nó vẫn bất chấp chơi với nhau. Tôi cũng không hiểu vì sao mẹ nó lại ghét tôi như vậy. Có lẽ tại tôi nghèo, nghèo không phải là một cái tội nhưng nghèo nhưng chơi với người giàu thì hẳn là một cái tội lớn. Khi tôi với cái Ngọc đi khuất xa hẳn nó mới dừng lại giọng nghẹn đi:
– An, tao cũng chả khác gì mày. Chẳng hiểu sao người lớn lại cứ thích suy nghĩ theo kiểu người lớn rồi áp đặt lên bọn mình như vậy nhỉ? Yêu đương hay chơi với ai là quyền tự do cá nhân, sao cả mẹ tao với mẹ mày đều không hiểu điều ấy. Cái gì cũng bảo là vì mẹ muốn tốt cho con, tao chẳng thấy tốt quái gì cả.
Tôi bật cười đáp:
– Thôi được rồi, tí lại khóc ra bây giờ. Tao không để ý đâu.
– Nhưng tao để ý, tao thấy mẹ tao nói vậy quá đáng chết đi. Đấy, mày thấy không, mày cứ bảo mẹ mày quá đáng, nhưng ít ra mày chơi với tao mẹ mày chả cấm cản gì, thậm chí còn vui vẻ khi tao với mày chơi với tao còn mẹ tao động tí toàn thái độ với mày.
Nó nói đúng, ít ra trong chuyện tôi chơi với cái Ngọc mẹ tôi cũng ủng hộ tôi. Có lần mẹ tôi biết tôi đến nhà cái Ngọc mẹ nó không thích tôi còn an ủi tôi:
– Nhà nó giàu như vậy còn nhà mình nghèo nên mẹ nó không thích nó chơi với con cũng đúng. Tốt nhất từ lần sau con không đến nhà nó nữa, hai đứa chơi với nhau thì qua đây là được. Đến chơi với nó mẹ nó chẳng những khinh con còn khinh cả mẹ ra. Mẹ cũng không thích con bị khinh như vậy.
Từ lần ấy tôi nghe lời mẹ không bao giờ đến nhà cái Ngọc nữa. Có điều việc tôi với nó thân nhau thì cũng chẳng giấu nổi mẹ nó. Thi thoảng nhìn thấy tôi mẹ nó vẫn tỏ ra coi thường mà nói những lời khó nghe như vậy. Hoá ra trên đời này không phải mẹ tôi vô lý với tôi mà đến ngay cả cô gái tưởng hoàn hảo như cái Ngọc cũng có một bà mẹ đôi khi cũng vô lý đến vậy. Tôi nghĩ đến sáng nay giỗ bố tôi cãi lại mẹ tự dưng lại thấy tội lỗi. Cái Ngọc mặt rầu rõ, tôi phải vỗ vỗ vai nó dỗ dành:
– Rồi rồi, tao biết mày thương tao, thôi đừng rầu rĩ thế, đi, đi uống gì đi hôm nay tao mời nhé.
– Nhưng tao thấy chán lắm, chả hiểu sao lại thế luôn. Rõ ràng đầy người gia cảnh khó khăn mẹ tao vẫn giúp đỡ, vậy mà lúc biết mẹ mày bán phở ngoài chợ mẹ tao lại thái độ như vậy.
– Đừng có chán mà, mày thế này tao thấy áy náy lắm. Nhé, cười lên đi, hôm nay uống gì tao mời.
– Xì, đấy mày chả mời tao ăn uống suốt đấy thôi, thế mà mẹ tao cứ làm như kiểu tao ngu đến mức không biết tốt xấu là gì ấy. Tiền mày vay mượn tao cũng trả sòng phẳng chả thiếu xu nào vậy mà…
– Thôi, đã bảo thôi mà lị, mặt xị ra như bánh bao ngâm nước rồi đấy. Uống trà sữa nướng nhá.
Tôi nói vậy nó cũng mới tươi tỉnh trở lại, gật gật đầu thế nhưng đột nhiên mặt nó tối sầm lại túm lấy tay tôi giọng run lên:
– An…
Tôi không hiểu chuyện gì hỏi lại:
– Sao thế?
– An, mày bảo… lúc nãy… lúc nãy mày bảo anh Sơn đi đâu cơ?
– Anh ấy đi công tác ở Đà Nẵng mấy ngày mới về, sao thế? Có chuyện gì à?
Nó ngước mắt lên nhìn tôi, cả gương mặt lộ rõ sự bàng hoàng chỉ tay về hướng trước mặt nói:
– Mày nhìn đi.
Tôi nhìn theo hướng nó chỉ, đột nhiên toàn thân sững lại, cả người run run. Phía trước Sơn đang cùng một cô gái xinh đẹp, trẻ trung đang đi cùng nhau. Cả hai người cười nói rất vui vẻ. Mặt tôi đỏ bừng lên, Sơn… chẳng phải anh nói với tôi anh đang đi công tác sao? Sao anh lại ở đây, lại còn cùng một người con gái khác?