Tôi có một cậu em trai kém mình bốn tuổi, là anh em cùng mẹ khác cha. Bố tôi mất khi tôi mới vỏn vẹn chưa đầy một tuổi vì ung thư máu, gần ba năm sau mẹ tái giá với người đàn ông khác và sinh ra em trai tôi.

Gia đình tôi rất giàu, ngay từ khi còn nhỏ tôi đã ý thức được điều đó. Tất cả tài sản đều là do bố mẹ tôi gây dựng lên, chỉ tiếc là bố tôi mất quá sớm, còn chưa kịp tận hưởng cơ ngơi, chưa kịp nhìn thấy tôi lớn lên đã không còn trên đời này nữa. Tôi không biết bố là người thế nào, bởi khi bố mất tôi vẫn còn là đứa bé đỏ hỏn, chỉ biết khi bắt đầu nhận thức được các cô dì chú bác đều nói bố tôi là người rất hiền lành, điềm đạm, yêu vợ, thương con.

Mẹ tôi tái giá, tuy rằng cũng là một gia đình bốn người như những gia đình khác, có bố dượng, có mẹ, có em trai nhưng tôi lại chưa từng cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, chưa từng cảm nhận được tình yêu thương của bố dượng. Từ nhỏ bố dượng đã đối xử với tối rất tệ, trước mặt mẹ đều tỏ vẻ công bằng giữa hai anh em, thế nhưng chỉ cần không có mẹ ông sẵn sàng mạt sát, chửi bới, chì chiết tôi. Tôi chỉ là một cậu bé không một tấc sắt trong tay, nghe bố dượng chửi bới, mạt sát mình cũng chỉ im lặng chịu đựng, bởi chỉ cần cãi lại là ông ta sẽ tìm cách khiến mẹ hiểu nhầm rằng tôi là một đứa trẻ hư. Tất cả đồ chơi mẹ mua về ông ta đều dành cho em trai tôi phần đẹp nhất, đến khi nó chơi chán mới đến lượt tôi. Tất cả mọi chuyện, mọi việc đều là như vậy, đồ ăn cũng vậy, đồ chơi cũng vậy, bất cứ chuyện gì cũng thế, tôi chính là đứa bé bị ghẻ lạnh trong gia đình.

Thế nhưng không phải vì thế mà tôi ghét bỏ em trai mình. Thậm chí tôi còn rất yêu thương nó. Em trai tôi rất đáng yêu, từ nhỏ đã lanh lợi, hoạt bát và biết nghe lời. Bố dượng và mẹ tôi rất bận, bận đến nỗi mỗi bữa cơm gia đình cũng hiếm hoi mới đầy đủ thành viên. Hằng ngày hai anh em ở nhà, cô giúp việc lại rất lười biếng chỉ nấu vài bữa mì tôm. Em trai tôi lại là đứa kén ăn, tôi đã vài lần nói với mẹ về chuyện cô giúp việc nhưng đều bị dượng gạt đi cho rằng tôi nói nhăng nói cuội. Cuối cùng tôi chỉ đành tự xuống bếp nấu ăn cho em trai mình. Lâu dần tôi nấu ăn mỗi ngày một ngon, em trai cũng ăn nhiều hơn, mập mạp hơn.

Tôi và em trai cứ lớn lên như vậy bên cạnh nhau. Chỉ có điều em trai có đầy đủ bố mẹ, còn tôi lại chỉ có mình mẹ. Thế nên trong trái tim tôi vẫn có một nỗi cô đơn, một niềm khao khát với một gia đình trọn vẹn. Tôi rất sợ cảnh bố dượng đánh mắng mình, cũng sợ cảnh con chung, con riêng, lại càng sợ cảnh mẹ nghe lời bố dượng mà mắng nhiếc tôi. Những trận đòn roi của bố dượng, những câu chửi, những câu mạt sát ám ảnh tôi đến mãi khi tôi trưởng thành tôi vẫn không thể quên. Có lẽ chính vì tuổi thơ không mấy vui vẻ tôi dần cảm thấy cô đơn trong chính ngôi nhà của mình. Mỗi lần đi học về tôi đều vào phòng đóng chặt cửa, bố dượng hay mẹ tôi có hỏi nhiều khi tôi cũng không buồn trả lời chỉ muốn lao đầu vào học. Thế giới xung quanh tôi chỉ có những tổn thương không bao giờ lấp đầy nổi. Mặc dù tôi vẫn không chống đối, mặc dù trong mắt tất cả mọi người tôi vẫn là cậu bé ngoan nhưng trong mắt mẹ và dượng tôi đã trở thành cậu bé không biết nghe lời. Có điều tôi cũng không quan tâm nhiều, chỉ muốn học thật giỏi, chỉ muốn thật nhanh lớn để có thể ra ngoài đời, có thể tự do tự tại trong thế giới mênh mông rộng lớn kia.

Mười tám tuổi tôi thi đại học, cả khối A lẫn khối B đều vừa tròn ba mươi điểm. Mẹ thì muốn tôi học ngoại thương để nối nghiệp mẹ, nhưng bản thân tôi lại thích làm bác sĩ nên đã quyết định học Đại học Y Hà Nội. Suốt thời gian đó tôi và mẹ đã bất hoà với nhau. Ban đầu là mẹ chửi mắng tôi sau là chiến tranh lạnh. Tôi có buồn nhưng bản thân lại muốn một lần được nghe theo chính kiến của mình. Mơ ước được làm bác sĩ của tôi từ khi còn rất nhỏ, từ khi nghe được các cô dì chú bác nói bố tôi mất vì ung thư máu. Có lẽ nỗi khao khát có bố, nỗi thương bố khôn nguôi đã khiến tôi kiên định với lựa chọn này của mình. Mẹ không nói được tôi, khóc lóc không được, doạ dẫm không xong cuối cùng cắt đứt toàn bộ chi viện để tôi tự sống, tự lo với niềm tin kiểu gì tôi cũng sẽ không sống nổi mà quay về xin xỏ mẹ. Thế nhưng mẹ đã nhầm, mẹ vốn dĩ quá bận, chưa từng hiểu tôi không phải kiểu người quen ăn sung mặc sướng, cậu ấm cô chiêu chỉ biết dựa dẫm vào gia đình. Sáu năm học Y, tôi luôn nỗ lực giành học bổng chưa từng xin mẹ một đồng học phí nào. Thậm chí đến ngay khi tốt nghiệp với tấm bằng xuất sắc, tôi còn được cử đi chuyên tu tại nước ngoài hai năm mà không tốn bất cứ một xu nào. Cuối cùng mẹ cũng đành chấp nhận việc tôi làm bác sĩ chứ không phải một người kinh doanh!

Tám năm xa nhà, tôi mới thấy thế giới này rộng lớn biết bao nhiêu, có nơi gọi là gia đình nhưng tôi đã không còn muốn về như hồi còn nhỏ nữa rồi. Nơi ấy tuy có mẹ, có em trai, nhưng lại có dượng, đã không còn là nơi để về cho tôi. Suốt tám năm ấy tôi đã chuyên tâm vào học hành, không yêu đương, không chơi bời để có thể ra đời làm một người bác sĩ mẫu mực.

Năm đầu tiên tôi đi làm sau khi từ nước ngoài trở về. Tôi được cử xuống Quảng Ninh làm bác sĩ tập sự ở đó. Năm ấy tôi vừa tròn hai sáu tuổi, năm ấy lần đầu tôi gặp em.

Em là sinh viên năm ba của trường Đại học Hạ Long đi làm thiện nguyện trong bệnh viện tôi tập sự. Trong số các sinh viên làm thiện nguyện em nổi bật nhất. Thú thực khi ấy tôi ấn tượng với em vì vẻ bề ngoài vô cùng xinh đẹp. Không riêng tôi cả đám bạn thực tập của tôi cũng đều như vậy vậy. Em rất cao, dáng người vô cùng chuẩn, gương mặt xinh đẹp còn có cả lúm đống tiền. Tuy em ăn mặc giản dị, mái tóc cũng không uốn nhuộm chỉ là mái tóc đen tự nhiên vẫn thấy nổi bật. Dẫu sao tôi cũng là đàn ông, tám năm lại không yêu đương gì, lần đầu thấy một cô gái xinh đẹp như vậy nếu không nhìn thì chắc hẳn có vấn đề về giới tính. Thế nhưng nhìn thì nhìn vậy thôi, ấn tượng thì ấn tượng thế thôi trong lòng tôi cũng không mơ tưởng gì nhiều.

Buổi tối hôm thiện nguyện ấy, khi các bạn sinh viên đã về, tôi cũng từ bệnh viện về chỗ ở vẫn thấy em ở lại. Em ngồi ngoài gốc cây bằng lăng ở cổng, hai chân bó gối, gương mặt đầy những nỗi cô đơn. Tôi còn tưởng em chờ ai, đến khi ra mới thấy em đang nghe điện thoại, vừa nghe giọng cũng nghẹn đi:

– Mẹ, con thật sự hết tiền rồi, tháng này con đã gửi cho mẹ ba triệu, toàn bộ đều là tiền đi dạy thêm của con, giờ ăn con còn phải ăn mì tôm, con thật sự không còn xu nào cả.

Tôi không biết đầu dây bên kia trả lời thế nào, chỉ thấy em bặm chặt môi, từ khoé mắt một giọt nước đang lăn, rất lâu sau mới nói:

– Rốt cuộc vì sao mẹ luôn gay gắt với con như vậy? Rốt cuộc vì sao mẹ lúc nào cũng hung dữ với con như vậy?

Em nói xong thì tắt máy ôm lấy gối, bờ vai cũng run lên. Đôi vai mỏng manh kia giống như có tảng đá đè nặng, có cả một khoảng mênh mông chất chồng lên, mang cả cô đơn lẫn nỗi buồn khó tả. Trên trời bỗng đổ mấy giọt mưa, thế nhưng em không hề đứng dậy, vẫn ngồi đó mặc kệ mưa rơi như thể đã mệt nhoài với cuộc đời chông chênh này. Tuy rằng tôi không biết vì sao em lại như vậy, nhưng qua cuộc điện thoại kia cũng đoán ra được có lẽ liên quan đến gia đình. Tôi cũng có một gia đình chẳng mấy hạnh phúc, trong giây phút này chợt thấy đồng cảm, xen lẫn cả sự xót thương. Trời mỗi lúc một mưa nặng hạt, em vẫn ngồi lặng lẽ, tôi cảm thấy không chịu được nữa liền kéo chiếc ô trong cặp xoè ra che mấy giọt mưa đang rơi. Em thấy vậy cũng mới từ từ ngẩng đầu lên, có điều mưa đã ướt nhoẹt gương mặt em. Tự dưng tôi lại bối rối không biết làm thế nào chỉ đưa ô cho em rồi nói:

– Trời mưa rồi.

Tôi cũng không hiểu vì sao mình lại nói ra cái câu đầy nhạt nhẽo như vậy, còn là nói với một cô gái chẳng hề quen biết. Em từ từ đứng dậy không nhận lấy ô mà chỉ đáp:

– Cảm ơn.

Nói rồi em vội vã quay lưng, đi lên con xe bus để lại tôi đứng một mình ở cây bằng lăng ấy. Sau lần đầu gặp trở về tôi luôn nhớ đến đôi mắt đầy u uất của em. Một cô gái mới hai mươi mốt tuổi rốt cuộc vì sao lại có ánh mắt cô đơn, buồn bã như vậy? Suốt hai mươi sáu năm cuộc đời tôi chưa từng biết thế nào là tình yêu, lần đầu tôi ấn tượng với một cô gái. Khi đó tôi còn nhờ người tìm hiểu về em, chỉ đáng tiếc rằng em đã có người yêu, còn là một cậu ấm khá giả ở đất Quảng Ninh. Một cảm giác hẫng hụt xen lẫn nuối tiếc, tôi không biết gọi thế nào, chỉ thấy trong lòng có một khoảng lặng rõ ràng.

Lần thứ hai tôi gặp em vẫn là ở Quảng Ninh. Không còn là bác sĩ tập sự, tôi đã là bác sĩ ở viện Huyết học và truyền máu Trung Ương xuống Quảng Ninh công tác. Khi vừa trao đổi nghiên cứu đề tài về máu với các bác sĩ, ra ngoài hành lang chợt thấy em nằm đó, trên đầu em máu chảy rất nhiều, quần áo tả tơi, mái tóc rũ rượi như thể em vừa trải qua một trận cuồng phong vũ bão. Tôi chẳng thể nghĩ ngợi được gì, chỉ cảm thấy mình có chút lúng túng bế em chạy vào khu cấp cứu. Cũng may em chỉ bị thương nhẹ, vết thương không ảnh hưởng gì nhiều. Có điều hình như em vừa trải qua một cú sốc gì đó, đôi mắt sưng mọng lên, gương mặt thất thần thậm chí đến ngay cả nhìn tôi em còn không liếc đến một cái. Tôi đã tự hỏi rốt cuộc vì sao em lại như vậy? Em có một cậu người yêu khá giả, rốt cuộc vì sao em lại có bộ dạng thê thảm như vậy? Tôi hỏi nhưng lại không có câu trả lời, cũng không hề biết khi ấy em đã bị người yêu phản bội, gã người yêu cùng bạn thân cắm cho em một nhát dao chí mạng. Tôi thậm chí còn đinh ninh em và gã ta vẫn yêu nhau, sẽ có một đám cưới thật đẹp diễn ra.

Đến lần thứ ba tôi gặp lại em, xảy ra chỉ vỏn vẹn chưa đầy một tháng khi cùng các bác sĩ ở viện tỉnh Quảng Ninh ra huyện Hải Hà để làm chương trình chữa bệnh miễn phí cho các bệnh nhân nhí mang bệnh về máu. Buổi tối sau khi làm việc tôi cùng mấy người bạn trước kia tập sự cùng có đi uống chút rượu. Bình thường tôi với chúng nó vẫn lâu lâu đi nhậu, vì là bác sĩ nên việc uống rượu không phải là thường xuyên. Có điều lần này chúng nó nhất quyết ép tôi đi uống bằng được. Phần vì cô đơn, phần vì lần gặp lại em khiến tôi cảm thấy trong lòng buồn bã nên đã cùng chúng nó uống một trận say sưa. Đến khi uống xong cảm thấy cơ thể vô cùng chuếnh choáng, còn cảm thấy trong người nóng rực, một cảm giác khó chịu ở phần thân dưới không sao kiểm soát nổi. Lúc ấy tôi mới biết mình bị chuốc thuốc kích dục cực mạnh. Đám bạn ấy có một thằng bị dượng tôi mua chuộc, khi biết tôi không chịu nổi liền đưa tôi đến một khách sạn, còn nói là để nghỉ ngơi. Chỉ là không ngờ vừa vào trong đã nhìn thấy em. Dù rằng tôi say, dù rằng cơ thể bị khống chế bởi thuốc tôi vẫn nhận ra em.

Em ngồi trên góc giường, vẻ mặt đầy sợ hãi. Ngàn vạn lần tôi không ngờ lại gặp em ở một nơi thế này. Em ngồi đó, cơ thể cũng bị thuốc kích dục khống chế. Tôi vốn dĩ có thể chịu đựng được, vốn dĩ có thể cố gắng dùng chút lí trí để chống lại nhưng ngay khoảnh khắc thấy em, khoảnh khắc cùng em trong một căn phòng lờ mờ ánh đèn vàng hiu hắt, lần đầu tiên tôi đã vượt qua cả mọi giới hạn của bản thân, vứt bỏ lương tâm, đạo đức của một người bác sĩ lao vào em. Suốt hai năm nay tôi cũng không thể yêu ai nổi, suốt hai năm nay đều là sự nuối tiếc trong lòng. Không phải ngọn lửa dục vọng, mà thấy em ở đây tôi thấy mình thật sự muốn có em, muốn chiếm hữu em, muốn được cùng em hoà làm một mặc kệ tất cả liêm sỉ, mặc kệ sự tu dưỡng nghề nghiệp bởi hình như tôi thích em mất rồi. Thuốc kích dục chính là một chất xúc tác, bản thân tôi khi ấy thật sự đã không kìm chế nổi những cảm xúc của mình, cuối cùng đã cùng em làm tình. Mùi cơ thể em rất thơm, dù tôi đã say, dù tôi đã chẳng còn tỉnh táo nhưng vẫn thấy sự thơm tho trên cơ thể ngọt ngào. Khi tôi và em hoà làm một tôi mới biết em còn trinh nguyên, một cảm giác tội lỗi, day dứt dấy lên, nhưng trong đó còn có cả sự thích thú, xen lẫn sự tự hào và một cảm xúc thiêng liêng. Bởi lần đầu của tôi cũng chính là lần đầu của em, bởi tôi và em đã trao cho nhau sự nguyên vẹn. Tôi không biết vì sao em ở đây, không trả lời được, chỉ biết khi ấy tôi đã tự hứa với lòng mình sau đêm nay tôi sẽ theo đuổi em, sẽ dùng tất cả sự dũng cảm, can đảm để yêu em.

Thế nhưng tôi đâu ngờ rằng sau đêm ấy tôi và em đã lạc mất nhau. Vì quá nhiều rượu, sau khi làm tình cùng em suốt cả đêm, còn chưa kịp hỏi em một câu, khi tỉnh lại đã không thấy em bên cạnh. Em hoàn toàn biến mất không một dấu vết như thể em chưa từng xuất hiện. Trên giường chỉ có vài vệt máu đã khô, chỉ là không còn em ở đó.

Suốt những ngày tháng đó tôi đã ở Quảng Ninh tìm em. Thậm chí tôi còn chấp nhận bỏ cả việc được lên phó khoa xin nghỉ một tháng ở dưới này. Có điều dù tôi đã cố gắng thế nào, nỗ lực ra sao em vẫn không hề xuất hiện. Tôi giống một kẻ điên, điều tra tất cả mọi thứ về em chỉ thấy người ta nói em đã đi du học ở tận nước ngoài. Thế nhưng tôi không tin, đến khi biết bố dượng và em trai tôi dùng đoạn clip tôi ngủ với em để gửi cho mẹ tôi. Lần đầu tiên tôi đánh em trai mình, tôi đánh nó không phải vì nó nghe lời dượng mang đoạn clip ấy cho mẹ tôi xem. Tôi không quan tâm, cũng không quan trọng việc mẹ nghĩ tôi thế nào. Tôi đánh nó bởi nó nhất quyết không nói ra em ở đâu, hai mươi mấy năm trời, lần đầu vì em tôi cư xử như một thằng côn đồ. Cuối cùng dưới sức ép của tôi dượng mới nói em là một cô gái trong đường dây buôn người vượt biên. Em cùng đám người ấy nghe lời dượng tôi quay lại video kia hòng để mẹ thất vọng về tôi.

Chưa bao giờ tôi phẫn nộ, giận dữ như vậy, phẫn nộ vì sao người ta lại ép em vào đường dây buôn người, vì sao lại ép em cho tôi vào tròng. Suốt đêm ấy tôi đã lái xe gần mười tiếng từ Hà Nội xuống Hải Hà tìm em, thế nhưng đến nơi tôi gặp một gã trước kia làm bảo kê ở đó mới biết em đã bỏ trốn, còn đường dây kia đã chuyển địa điểm khác mà tôi cũng không tìm thấy được.

Sau này khi trở về Hà Nội, tôi cũng vẫn đi tìm em, có lần trong một nhà hàng tôi đã nhìn thấy em, thế nhưng đến khi chạy ra lại không thấy em đâu nữa. Tôi đã cho rằng mình bị ảo giác cuối cùng cũng đành buông xuôi cho đến khi gặp lại em.

Hôm ấy khi đang từ viện huyết học sang Thanh Nhàn tôi thấy em nằm ngất ở cổng bệnh viện Thanh Nhàn. Em nằm đó, co quắp tự hồ như đứa trẻ trong lòng mẹ, cô đơn giữa ngàn tiếng còi inh ỏi. Tôi đã tưởng rằng mình mơ, đến khi bế em trên tay, nhìn gương mặt xanh xao của em mới biết không phải là mơ. Em nằm gọn trong tay tôi, cả cơ thể nhẹ bẫng, chân tay trắng xanh thấy cả mạch máu. Tôi bỗng cảm thấy hoảng loạn, đưa tay vào bắt mạch cũng không thể đếm nổi nhịp. Hơn tám năm học, hơn ba năm đi làm, tổng lại hơn mươi mấy năm, đã trải qua cả trăm ngàn ca bệnh, lần đầu tôi run rẩy đến mức không biết phải làm thế nào mãi mới có thể bế em chạy vào viện. Thế nhưng mới chạy được nửa đường em đã tỉnh lại, em nhìn tôi như người xa lạ, đẩy tôi ra xa và tránh né như thể tôi và em chưa từng quen nhau, như thể tất cả mọi chuyện diễn ra em đều không nhớ. Tôi đã dùng tất cả lòng tự trọng của mình để nhắc cho em nhớ, không ngờ em lại nhìn tôi đầy khinh bỉ rồi nói với tôi:

– Anh quen tôi sao? Vậy có thể cho tôi ít tiền được không?

Tôi chưa từng nghĩ ra em có thể nói với tôi rõ ràng lưu loát đến vậy. Bản thân sững sỡ không dám tin nổi. Em cùng đám người kia quay lại video, khiến mẹ tôi cho rằng tôi không đứng đắn, khiến trưởng khoa cũng mắng mỏ tôi vấy bẩn thanh danh nghề nghiệp tôi có buồn cũng buồn một lúc nhưng vẫn tin ở em. Tôi chỉ không ngờ em có thể làm thế, có thể mở được miệng nói câu đó với mình. Một cảm giác thất vọng, suy sụp, tôi đã từng hi vọng em bị ép mới quay lại đoạn video ấy, tôi đã từng tin rằng em không phải loại người vì tiền, loại người lừa lọc dối trá, thế nên khi nghe câu ấy niềm tin của tôi đã bị vỡ vụn.

Tôi đã định bỏ đi, nhưng rồi cuối cùng không hiểu vì sao lại cầm tiền cho em. Hai mươi triệu, tôi rút từ cây ATM mang đến cho em. Khi quay lại thấy em vẫn ráo hoảnh đứng đó chờ, lòng tin như mảnh thuỷ tinh vỡ tan tành khiến tôi không chịu nổi, đã vung toàn bộ số tiền ấy xuống đất. Thế nhưng em lại không hề để tâm, cúi xuống nhặt từng đồng polime.

Tôi đã nghĩ rằng bản thân là tự mình đa tình, vốn dĩ tôi và em chỉ là tình một đêm, tôi cũng chỉ mong sao có thể dùng tiền để kết thúc tất cả, nếu tiền quả thực có thể kết thúc tất cả, khiến tôi quên được em thì tốt biết mấy. Tôi đã tưởng thế là xong, bản thân không muốn dây dưa đến em nữa nhuưng khi bước ra khỏi bệnh viện, khởi động xe, tôi mới cảm thấy đâu đó dưới lồng ngực đau nhói. Cái gọi là đau như dao cắt, hoá ra là thế này.

Khi ném cả đống tiền xuống đất, qua những tờ tiền tung toé, tôi trông thấy nước mắt lấp loáng nơi đáy mắt em, người tôi đã nghĩ em thật giả tạo, nhưng đáng hổ thẹn là, thấy em nước mắt lưng tròng, tôi lại cảm thấy, mình mới là người sai.

Tôi không biết khoảng thời gian đó mình đã thích nghi thế nào, nhưng rồi cuối cùng vẫn nhận ra mình không thể quên được em. Cuối cùng tôi đã làm một việc hết sức vô liêm sỉ đó là đến bệnh viện tìm thử thông tin về em. Tôi vốn là một bác sĩ, việc tiết lộ thông tin bệnh nhân là một chuyện sai trái, nhưng bản thân lại đến tìm mấy người bác sĩ ở viện Thanh Nhàn để hỏi. Lúc ấy tôi mới biết hoá ra em đã mang bầu! Khi nghe bác sĩ nói tôi hoàn toàn như kẻ mất hồn, mồ hôi lạnh đầm đìa. Tôi nhớ lần đầu tiên khi nhìn thấy em ở bệnh viện, tôi đã vứt tiền cho em thế nào. Còn em chỉ nhìn tôi với đôi mắt mọng nước. Tôi không dám tưởng tượng nổi đứa bé trong bụng em nếu là con mình thì sao, chắc chắn trái tim em khi nhặt những đồng tiền ấy lên đã tan nát thành từng mảnh vụn. Tôi không thể ngồi yên được nữa, tôi cảm thấy phải lập tức đi gặp em, nhưng gặp rồi sẽ nói gì đây? Em chắc chắn sẽ giấu tôi, sẽ không cho tôi biết, hoặc có thể em sẽ lần nữa biến mất khỏi cuộc đời tôi.

Tôi đã lái xe đến nhà trọ của em, ngồi trong xe suốt mười mấy tiếng đồng hồ, nhìn lên trên ấy đầu óc vô cùng trống rỗng. Từ lúc trời đêm chuyển sang sáng, khi em bước ra ngoài bắt xe bus đi làm tôi đã tưởng mình không thở nổi phóng xe đi theo em. Đến nơi thấy em ở trong nhà hàng mà tôi từng ăn cơm, em thay đồ, ngồi phía sau nhà rửa bát, cả cơ thể xanh xao gầy gò, tôi mới cảm nhận được hoá ra đây mới là đau như cắt.

Tôi ngồi đó, toàn thân như bị đóng băng, đờ đẫn nhìn em không dám tưởng tượng suốt mấy tháng nay em đã sống thế nào, không dám tưởng tượng em đã trốn khỏi nơi địa ngục kia ra sao. Một mình em bụng mang dạ chửa, chạy trốn trong đêm giữa ngàn vạn bão táp, giữa trăm nghìn rừng núi, băng qua cả những khoảng không gian mênh mông, vất vả khổ sở ra sao tôi đều không dám nghĩ tới. Tôi cảm giác như mình rơi vào cơn ác mộng, một mình chạy trong mưa, trên đầu là vô số tia chớp, nhưng đáng sợ hơn cả sấm sét chính là lời nói của bác sĩ rằng em có bầu rồi. Từng câu từng chữ của bác sĩ ấy tựa như nhát dao cắm thẳng vào trái tim tôi, tôi chỉ muốn hét lên thật to, nhưng lại không phát ra được bất cứ âm thanh gì. Chỉ có tiếng mưa lẫn trong tiếng gió, nước mưa quất vào mặt tôi đau rát…

Tôi rất muốn lao vào kia ôm lấy em, rất muốn xin lỗi em, rất muốn thay em chịu mọi sự trừng phạt bởi tôi thấy mình sắp không chịu nổi. Em đã phải khổ sở cùng cực thế nào tôi không hề hay biết, thế nhưng cuối cùng sau một đêm suy nghĩ tôi vẫn quyết định không gặp em. Tôi biết em đã muốn giấu ắt hẳn trong lòng em có lý do, tôi chỉ có thể đứng từ xa nhìn, chỉ có thể cho chủ nhà hàng một khoản tiền để bà ta cho em làm thu ngân không phải ngồi kia rửa bát nữa.

Những ngày tháng ấy tối nào tôi cũng chờ em ở nhà trọ, nhìn em qua ánh đèn đường chiếu xuống đầy cô đơn. Tôi ngồi trong xe, lặng lẽ nhìn em, cảm giác thương tâm đau xót vô cùng.

Đến tuần thứ ba mươi sáu em đi sinh. Trước khi em khám ở viện Thanh Nhàn nhưng mấy tuần cuối chuyển sang viện phụ sản. Tôi đã nhờ bác sĩ để ý em một chút, nhưng bản thân tôi lại không ngờ em sinh sớm như vậy. Đúng lúc ấy tôi lại có một ca mổ, người nhà bệnh nhân đã chỉ định tôi là bác sĩ mổ. Thế nhưng chuẩn bị vào ca mổ tôi nhận được điện thoại của bác sĩ bên phụ sản nói rằng em đã vỡ ối, còn ra máu. Nghe tin này tôi đã bàng hoàng, sửng sốt, không thể nghĩ thông được gì. Suốt mấy mười mấy năm học hành và đi làm, tôi đã vi phạm đạo đức nghề nghiệp nghiêm trọng khi giao lại ca mổ cho một người bác sĩ khác rồi chạy đến bệnh viện Phụ Sản. Em nằm trên đó, cả thân dưới là máu, gương mặt tái nhợt. Trong giây phút đó, tôi chợt thấy hoảng loạn, tôi không thể tưởng tượng nổi em sẽ rời xa tôi sẽ tôi sẽ thế nào. Nếu em chết, nếu em không còn tồn tại trên cõi đời này nữa, tôi cũng không cách nào tưởng tượng được mình phải làm sao để có thể sống một mình. Trong giây phút đó tôi chỉ mong có thể đem tất cả của mình để đổi lấy việc em bình yên. Tôi đã không khống chể nổi mình, bỏ qua tất cả sự điềm đạm, giống như tất cả người nhà bệnh nhân gào thét bác sĩ phụ sản phải cứu em, phải cứu được cả em và con.

Khi em được đưa vào trong, tôi đã ngồi thụp xuống đất, tất cả bác sĩ ở viện phụ sản đều nhìn tôi kinh ngạc. Thế nhưng tôi không còn quan tâm gì, từng giây, từng phút trôi qua như cách cả ngàn vạn thế kỉ. Mất tất cả cũng được, tôi đã không còn thiết tha gì chỉ mong em và con không sao. Cuối cùng khi bác sĩ ra thông báo đã cứu được cả hai mẹ con tôi mới thấy mình có thể thở một hơi.

Trở về viện tôi mới biết ca bệnh của mình suýt chút đã thất bại khiến bệnh nhân suýt tử vong. Cũng may có trưởng khoa đến kịp nếu không bệnh nhân đã không cứu nổi. Tôi bị mở họp báo, điều chuyển công tác đi nơi khác. Đây là một vết nhơ rất lớn trong sự nghiệp của tôi. Bản thân tôi có thất vọng vì chính mình, bởi đây là nghề tôi chọn, nhưng lại vi phạm lương tâm, đạo đức nghề nghiệp, cũng rất thấy có lỗi với bệnh nhân nhưng tôi lại không hối hận. Đứng giữa sinh ly tử biệt của em và con, tôi không thể có lựa chọn nào khác, chỉ có thể chọn em.

Ngày trước khi tôi từ Hà Nội vào miền trong có đến gặp em và con. Vì sinh non nên con phải ấp lồng, tôi có đến thăm con và em. Thế nhưng vừa nhìn thấy tôi em đã vội vàng gạt tôi ra, như thể sợ rằng tôi làm tổn thương con. Tôi biết em đã trải qua quá nhiều đau thương bi kịch, cũng biết em có những nỗi đau không thể nói thành lời. Thế nên có lẽ em sợ rằng tôi sẽ làm tổn thương em và con, sợ tôi tranh giành đứa bé. Có điều khi thấy em đối xử với mình như vậy tôi vẫn cảm thấy tim nghẹn lại. Trước khi đi một nơi xa, tôi rất muốn hỏi em, rốt cuộc đứa bé này có phải con tôi không em đã lạnh lùng đáp:

– Tôi thật sự không nhớ rõ đó là anh, anh biết thừa mà, tôi ở đó ngủ với bao nhiêu đàn ông làm sao nhớ nổi ra ai với ai. Dù sao thì đứa bé này cũng không phải con anh bởi đêm hôm đó tôi đã uống thuốc tránh thai rồi. Đứa bé này là con của tôi và người đàn ông khác. Nếu là con anh tôi đã bắt đền bắt vạ rồi chứ chẳng lẽ lại phải khổ cực sinh nó ra một mình như vậy sao?

Khi nghe câu trả lời ấy, không phải là thất vọng mà tôi thật sự tuyệt vọng. Tia hi vọng mong manh bị em dập tắt hoàn toàn. Tôi thấy mình giống như kẻ chết đuối tưởng vớ được phao không ngờ lại bị dìm thê thảm. Tôi đã chẳng còn gì, sự nghiệp cũng là một vết nhơ, chỉ hi vọng em có thể nói với tôi đây là con trai tôi, dù sau đó em không cho tôi nhận cũng được chỉ không ngờ em lại phũ phàng triệt để thổi bay cả tàn tro cuối cùng. Lúc này đây tôi khó khăn nhất, khổ sở nhất tôi đã hèn hạ tự lừa mình rằng chỉ cần nói em nói đây là con tôi, tôi hãy bảo vệ cho cả em và nó đi tôi sẽ nguyện từ bỏ tất cả để ở cạnh em.

Nhưng ngay đến một cơ hội như vậy, em cũng không cho tôi, hoàn toàn xé nát tất cả những mảnh vụn kí ức của cả tôi và em.

Tôi đã không biết mình đã ra khỏi viện Phụ Sản thế nào. Ngay cả khi mấy đồng nghiệp hỏi tôi cũng hoàn toàn không nghe được. Hình như tay tôi còn bị chảy máu, đồng nghiệp đang nói gì, hình như có hỏi tôi đau không, đương nhiên là đau, nhưng có đau thế nào bằng nỗi đau trong tim. Khi rời khỏi bệnh viện, tôi cảm thấy tim mình quặn thắt, ngực đau dữ dội, không thể thở nổi. Thế nhưng dù vậy tôi vẫn chưa bao giờ tin rằng… đứa bé ấy không phải con tôi, trong lòng vẫn có một niềm tin mãnh liệt, đó là con trai mình. Chỉ là em không thừa nhận tôi cũng không có cách nào để nhận con. Xét nghiệm ADN có đúng cũng không bằng một lời khẳng định từ em bởi tôi có nhận con nếu em từ chối cũng chỉ bằng không.

Suốt hai năm ở một nơi xa xôi, tôi đã tự nhủ mình phải quên em đi. Có điều tương tư lại như liều thuốc độc phá huỷ lục phủ ngũ tạng của tôi. Tôi đã phải mất bao nhiêu năm tháng để ép mình dần dần thích ứng với cuộc sống không có em. Một dạo rôi tưởng rằng mình đã thành công. Thế nhưng, giây phút trở về Hà Nội gặp em ở đó, tôi mới hiểu mọi cố gắng của mình chẳng qua chỉ là sự giãy giụa vô ích, mọi thứ của tôi vẫn nằm trong tay em, hỷ nộ ái lạc, tất cả và tất cả, vẫn gắn chặt với em. Hai năm tôi đã khổ sở kìm nén, hóa ra cuối cùng vẫn không thể quên em được.

Có điều lần này gặp lại lại không như những lần trước.

Suốt năm sáu năm kể từ lần đầu gặp đến giờ lần đầu tôi thấy em sợ hãi, hoảng loạn như vậy. Con trai bị ngất, máu cam ra rất nhiều. Mới hôm qua hôm kia gặp em còn thấy em sau hơn hai năm gần ba năm đã khác, xinh đẹp, chỉn chu, vậy mà ngày hôm sau lại khác.

Con trai được đưa vào phòng cấp cứu, em vừa khóc vừa hoảng loạn, gương mặt đẫm nước. Chân em có đến mấy vết thương lớn đang chảy máu, em không xỏ dép, chỉ để chân trần giẫm lên trên dép. Máu đã nhuốm cả nửa chiếc dép dưới chân em vậy mà vết thương vẫn không ngừng chảy máu, xem ra đã bị thứ gì đó rạch phải. Nhưng dường như em không còn cảm giác gì nữa, chỉ ngây ngẩn vừa khóc vừa bấu lên mấy người bác sĩ. Em dường như bị đả kích nghiêm trọng, thế nhưng bản thân tôi cũng vậy, hoàn toàn bị hoảng loạn. Khi mang máu của đứa bé đi xét nghiệm, phát hiện ra đứa bé bị ung thư máu toàn thân tôi cũng tê liệt rồi muốn đổ xuống.

Không cần bất cứ một bản xét nghiệm ADN nào tôi cũng đã hoàn toàn khẳng định đó là con trai mình. Trước kia còn đinh ninh, nhưng giờ tôi đã hiểu bởi bố tôi cũng bị ung thư máu. Chỉ là không ngờ giây phút ấy lại đau thương đến vậy, tôi nhìn em thẫn thờ bên ngoài, cảm tưởng lồng ngực cũng như bị ai rút.

Tôi đã không biết mình đã phải lấy bao nhiêu sức lực mới có thể thông báo với em tin này. Sau mấy năm không gặp, giây phút trùng phùng lại đầy thống khổ, em ngồi đó khóc như mưa, khóc đến mức cõi lòng tôi cũng như bị ai xé nát. Dưới chân em, mảnh thuỷ tinh đã cắm rất sâu. Tôi ngồi xuống, nhặt từng sợi cát cũng thấy mình đã sắp không kìm nén nổi. Trên đầu tôi em đang khóc, từng giọt nước mắt nóng hổi chậm chậm chảy xuống tóc rồi thấm vào da đầu. Ba mươi năm trong cuộc đời tôi chưa từng rơi giọt lệ nào, dù đau thương, khổ sở bất hạnh nhường nào tôi đều kím nén lại. Thế nhưng giây phút ấy tôi đã không kìm nổi, bật khóc. Tôi hiểu cảm giác tan nát con tim, tôi cũng biết lúc này em không phải đang rơi nước mắt, mà đang chầm chậm xé nát trái tim đã của tôi vỡ ra thành từng mảnh. Tôi không chịu nổi cảm giác đau thương thế này. Tôi thương em, thương con và thương cả số mệnh bạc bẽo. Số mệnh không hề thương xót em, người con gái lẽ ra phải được trân trọng, yêu thương cớ sao phải chịu đủ loại bất hạnh. Hai mươi bảy tuổi các cô gái khác còn đang bay nhảy, nhõng nhẽo với người yêu còn em cả bờ vai hằn đầy những gánh nặng không bao giờ chấm dứt. Nước mắt từ khoé mắt chảy xuống miệng tôi, mặn đắng rồi rơi xuống đất, từng giọt từng giọt như những mũi kim đâu thẳng vào lồng ngực.

Xin lỗi em, xin lỗi em rất nhiều.

Xin lỗi em đã để em gánh chịu đau khổ suốt mấy năm nay. Xin lỗi…

Cổ họng tôi như muốn nghẹn lại, cảm giác đau đớn đến chết đi sống lại. Thương em thương con chỉ ước mình có thể thay con thay em chịu tất cả mọi bất hạnh của cuộc đời này.

Tất cả mọi kìm nén đã như oà ra, dẫu là người đàn ông mạnh mẽ tôi cũng đã thật sự yếu lòng. Tôi không còn cố gắng thêm được nữa cuối cùng đã mang máu của con trai đi xét nghiệm. Thực ra tôi biết đó là con trai mình, bản ADN chỉ để mang đến khẳng định với em. Tôi cũng không còn muốn để bỏ lỡ em thêm lần nào nữa, quyết định nói ra tất cả. Tuy rằng em vẫn phũ phàng với tôi nhưng cũng dần chấp nhận.

Cũng may con trai tôi ở giai đoạn đầu của bạch cầu cấp, trước kia học ở nước ngoài tôi đã chứng kiếm rất nhiều bé mang bệnh bạch cầu cấp vẫn gần như khỏi hoàn toàn và con trai tôi cũng nằm trong số đó. Tuy tôi biết rằng độ tuổi của con trai nằm trong mức phục hồi tốt nhưng khi nhìn thấy con, lần đầu ở gần con sau mấy năm xa cách tôi vẫn thương xót vô hạn. Con trai nằm đó, gương mặt hiền lành, tôi lần nữa không kìm được mà khóc. Nước mắt chảy xuống má con, trượt dài xuống cổ. Mấy năm nay con trai và em đã sống thế nào, đã lớn lên thế nào tôi không rõ, chỉ có thể lâu lâu nhìn thấy mỗi khi qua về Hà Nội. Tôi nhìn bàn tay em gân nổi đầy, những ngón tay vì thiếu chất mà gãy xác xơ lòng quặn lên đau đớn. Mấy năm nay em đã thật sự quá vất vả rồi.

Kỳ thực tôi không thể tưởng tượng được mấy năm vừa rồi em làm sao vượt qua nổi. Vì sao em thà chịu đựng mọi khổ nạn trên đời cũng không mở miệng cầu xin tôi.

Thật ra, có phải khi đã thật sự tuyệt vọng em cũng từng lên tiếng, ví dụ như lần em đòi tôi hai mươi triệu, nhưng tôi lại ném cả đống tiền vào mặt em. Khi em quỳ xuống nhặt từng tờ thì tôi bỏ đi không thèm quay đầu lại. Trước sự bức ép của số mệnh, chắc trái tim em đã tan nát từ lâu đúng không? Tôi đã thấy đôi mắt em trống rỗng đến nước mắt cũng không còn nữa. Vừa thương tôi lại cảm thấy đầy ân hận xót xa. Không phải tôi không thấy chỉ là tôi không dám tới gần. Về Hà Nội cũng chỉ dám nhìn em và con từ xa, chỉ dám bắt con đi một lúc rồi lại trả lại. Tôi thấy mình ngốc nghếch, lẽ ra đừng nên bỏ lỡ em như vậy.

Suốt khoảng thời gian trong viện, vì chăm con nên tôi và em dần xích lại gần nhau hơn. Trước kia đứng trước bao nhiêu bệnh nhân tôi cứng rắn thế nào? Vậy mà khi con tôi bệnh, chỉ cần đau một chút tôi đã không chịu nổi, còn luống ca luống cuống như y như người nhà bệnh nhân. Thế nhưng tôi mặc kệ chỉ cố gắng chăm sóc cho con tốt nhất, ở cạnh em nhiều nhất! Dưới sự mặt dày của tôi cuối cùng em cũng chấp nhận tôi.

Đêm ấy dưới bầu trời đêm đen tôi và em ngồi ở hành lang bệnh viện, đó chính là khoảnh khắc tôi thấy hạnh phúc nhất, tuyệt diệu nhất. Chỉ cần em chấp nhận tôi, khung trời nào bỗng giông nào tôi cũng đều vượt qua.

Sau này khi tôi và em về một nhà, tôi mới cảm nhận được hoá ra đây mới chính là nơi tôi muốn về nhất. Có em, có con và có cả tình yêu đong đầy trong đó. Thế nên khi mẹ tôi gọi điện cấm cản tôi đã kiên định nhất quyết bảo vệ tình yêu này. Tôi vốn dĩ là người cố chấp, thế nên khi mẹ chửi bới tôi doạ nạt tôi thế nào tôi cũng đều không quan tâm, mấy lời ấy thực lòng chỉ như nước đổ lá khoai, khi đã yêu rồi tôi sẽ không dễ dàng buông tay như vậy.

Trải qua cả sáu bảy năm dài đằng đằng, cả một thời thanh xuân vì kìm nén mà chôn vùi tôi không bao giờ muốn lãng phí thêm nữa. Lúc trẻ tuổi ngây ngô, tựa hồ cảm thấy mọi việc đều dễ như trở bàn tay. Người mình thích cũng thích mình, đôi lòng hoà hợp không có gì là thần kỳ cả nhưng trải qua quá nhiều bất hạnh thống khổ mới biết tình yêu không đơn giản như vậy nữa rồi. Tôi còn nhớ có lần mẹ vừa khóc vừa nói:

– Vì sao con lại vì con bé đó mà cãi lại mẹ? Vì sao con lại không nghe lời mẹ như vậy?

Tôi cũng không biết vì sao? Tôi cũng không trả lời được chỉ biết rằng tôi phải ở cạnh em, cả đời này.

Tôi còn nhớ khi mẹ tôi và dượng ly hôn. Dượng vì sợ mẹ tôi biết Bình là con trai tôi nên định bắt cóc nó. Lúc đón con tôi chẳng nghĩ ngợi được gì chỉ biết mình nhất định phải bảo vệ con cuối cùng đã bị thương rất nặng.

Tôi những tưởng tôi đã chẳng còn sống được. Mười mấy nhát dao đâm vào người tôi đã nằm không còn ý thức trên giường bệnh. Thế nhưng khi ấy tôi đã nghĩ đến em và con rất nhiều. Vô số lần tôi muốn mở mắt ra muốn được ôm con và em nhưng lại chỉ thấy bất lực và vô vọng. Màn đêm đen bao trùm lấy tôi, tôi không sợ chết, nhưng lại nhắc mình không thể chết. Bởi nếu tôi chết em sẽ cô đơn, đau khổ, con sẽ thành đứa trẻ mồ côi. Vậy nên tôi đã tự nhắc mình trong tiềm thức phải sống, vì em, vì con tôi lhair sống. Dần dà tôi nghe được tiếng em nói, tôi không biết đó là thật hay mơ chỉ cảm thấy nó quá đỗi quen thuộc. Tôi muốn được thấy em, tôi muốn được xem con trai thế nào, có bị thương gì không, em thế nào rồi nhưng cũng chẳng thể nào có thể tỉnh dậy. Rõ ràng tôi còn cảm nhận em nắm tay tôi, em khóc ướt đẫm trên má tôi vậy mà sao tôi lại vô dụng không thể lau nước mắt cho em. Trái tim tôi lại lần nữa đau như có ai xé ra trăm mảnh. Mỗi lần em khóc là một lần tôi đau, đau đến mức tê liệt.

Em đừng khóc, đừng khóc vì tôi. Tôi thật sự rất đau, đau đến tê liệt tâm can. Xin em đừng khóc, ngàn vạn lần đừng khóc!

Mãi đến khi tôi nghe được tiếng em nói em có bầu rồi, giây phút ấy tôi đã lấy toàn bộ sinh lực của mình để cố mở mắt. Không phải một đứa con, mà là hai đứa, tôi không thể nào để em bơ vơ một mình trên cõi đời này với hai con. Tôi đã từng khao khát tình cha thế nào, tôi không thể để con không có bố. Toàn bộ ý chí, sức lực, cả tinh thần lẫn thể xác tôi đã dành chỉ để mở mắt ra. Ngay khoảnh khắc thấy em ôm con khóc tôi cũng không kìm được thương tâm.

Xin lỗi, đã để em phải chịu nhiều khổ cực đến thế, xin lỗi đã để em phải đợi tôi. Xin lỗi, xin lỗi em rất nhiều.

Hoa đồng tiền ngoài kia đã nở. Tôi còn nhớ mỗi ngày em đi vắng, tôi đều xem hoa nở chưa, không phải để an ủi Bình mà an ủi chính cả bản thân tôi. Chỉ cần hoa nở em sẽ về, chỉ cần hoa nở cả nhà ta sẽ đoàn tụ.

Chúng ta đã trải qua chẳng biết bao sóng gió, trùng phùng cũng toàn đau thương. Giờ đây tôi mới cảm nhận rõ rệt thứ hạnh phúc ở cạnh mình. Thế nên tôi nhất định phải trân trọng hạnh phúc này. Tôi nhất định sẽ không để em phải chịu thêm vất vả nào nữa đâu.Em biết không, tôi không biết định nghĩ tình yêu là gì, nhưng tôi định nghĩa em là “gia đình”. Em là hi vọng, là ánh sáng và cũng là niềm tin sống của tôi. Tôi đã từng có một gia đình khiếm khuyết, đã khao khát thế nào một hạnh phúc thật sự. Vì vậy giờ tôi chỉ muốn cùng em xây dựng một gia đình trọn vẹn mãi mãi không bao giờ rời xa.

Hiện tạn tôi với em đã có với nhau ba đứa con, trộm vía tỉ lần hai đứa sau làm tầm soát ung thư kết quả đều bình thường. Có lẽ ông trời cuối cùng cũng hiểu cho tôi và em, có lẽ tình yêu này đã thực sự rung động cả ông trời. Giờ đây tôi chỉ muốn ở cạnh em, một đời một kiếp.

An! Anh yêu em. Một đời một kiếp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện