Ngồi xuống vệ đường, cô nhau mày, cố khiến mình rơi nước mắt nhưng lại bất lực.
Đến tận một giờ sau Dịch Dao mới về đến chung cư.

Cái túi vải cô cầm trên tay đang lê la dưới nền gạch, ánh mắt vô hồn của cô bỗng căn mi, đôi chân bước đi yếu ớt đột nhiên khựng lại.

Cái túi vải kia giờ đây thật sự nằm ì dưới nền rồi.
- Tống Tử Kỳ...?
Đôi mắt như ánh thêm vàng, cô bắt đầu rưng rưng.

Tống Tử Kỳ ở phía cửa liền tiến lại gần, cậu đã biết chuyện ở quê nên luôn đưa ánh mắt thông cảm nhìn cô: Về là tốt rồi.
Cô đột nhiên mạnh tay vả vào vai cậu, vả liên tục: Đồ tồi, nửa tháng nay cậu ở đâu?
Nắm chặt hay khủy tay cô, Tống Tử Kỳ khẽ đưa mắt nhìn, ánh mắt ấy như thể muốn nuốt chửng cô, là kiểu ánh mắt thèm khát của kẻ đi săn đợi mồi, giờ đây khi con mồi đã ở trước mắt, cậu chỉ muốn ngấu chặt, không để vụt mất.

Chính ngay lúc ấy, nước mắt Dịch Dao trào ra không ngừng, òa lên khóc nức nở, hai tay cô dần xụi xuống, đầu tựa vào ngực Tống Tử Kỳ, và giờ đây toàn trọng lượng cơ thể cô điều đặt lên người cậu.

Dang rộng hai vạt áo sơ mi, Tống Tử Kỳ dùng nó bao phủ cô, ủ ấp cô trong lòng mình.
- Khóc đi, khóc rồi cậu sẽ ổn thôi.
Đưa mắt nhìn về phía túi vải, cậu liền nhanh trí phát hiện ra lọ thuốc ngủ, cũng chính giây phút không thể kiềm lòng, cậu khẽ hôn nhẹ lên mái tóc cô.
- Khóc xong rồi à?
- Xong rồi.
Tay vẫn choàng qua vai, để cô kề cạnh mình, Tống Tử Kỳ giúp cô nhặt túi vải, nhân lúc cô không để ý, cậu liền mạnh chân đá lọ thuốc ra xa.
.....
Dịch Dao ngồi trên bàn ăn, trong giây lát Tống Tử Kỳ quay lại với món ăn trưa.

Ăn xong, cậu chủ động mang bát đi rửa, song, tháo bỏ tạp về rồi đặt lưng ngửa người trên chiếc ghế dài.

Liếc mắt nhìn Dịch Dao loay hoay tìm đồ bị đánh rơi, cậu vờ hỏi: Làm mất gì à?
- Đồ lặt vặt thôi.

Lọ thuốc ngủ có thể mọc chân mà chạy đi sao? hết lục tìm trong phòng, khom người nhìn xuống dưới đích tủ rồi lại chạy ra ngoài hành lang, nhưng cô vẫn bất lực trong việc tìm kiếm.


Mệt lả người, Dao ngồi vật vờ trên ghế sô pha, bộ dạng thiếu ngủ thật tình rất thiếu sức sống.
Một khoảng lặng kéo dài, họ trở nên lúng túng rồi ngượng nhìn nhau.

Bỗng dưng cô đứng bật dậy như thể nảy ra ý tưởng rồi vội chạy vào phòng lấy ra chiếc đàn ghi ta bảo cậu đàn cho mình nghe.
- Cậu muốn nghe bài gì?
- Bài cậu hay đàn lúc kia, bài đó rất dễ nghe.
Ngồi kế cạnh Tống Tử Kỳ, cô đưa mắt nhìn góc nghiên của cậu, Tống Tử Kỳ vốn đã rất điển trai, nhưng ở góc độ này thật khiến Dịch Dao không thể kiềm lòng.

Quen biết nhau hơn mười năm, cô dường như quen nhờn với dung mạo anh tuấn của cậu - ngũ quan sắt như tranh vẽ.

Giờ đây khi đã 18, con người của Tống Tử Kỳ càng khiến người ta muốn dựa dẫm.
Tiếng đàn bỗng bị chặn đứng bởi sự ngạc nhiên mà cô mang đến, ngay khi cô mở lời, Tống Tử Kỳ liền đưa ánh mắt hiếu kỳ dò xét.
- Không phải cậu muốn Mộng Thị sao?
Thở dài rồi vội cười, cô đáp: Đã đăng kí nguyện vọng vào trường y, còn thị thị gì nữa.
Tống Tử Kỳ lộ nét mặt đâm chiêu suy nghĩ, cậu bèn lên tiếng: Tôi cũng xét nguyện vọng vào học viện cảnh sát
Bốn mắt nhìn nhau, họ nhếch mép cười rồi chỉ tay về phía người kia, chặc lưỡi, lắc đầu: Lần này bố cậu đuổi cậu ra khỏi nhà là ăn chắc rồi.
Đặt chiếc ghi ta xuống bàn, ngồi chễm chệ trên ghế, cậu có vẻ tự hào: Không chỉ ông ấy, còn mẹ tôi nữa, bà luôn ham muốn Tống thị cơ mà..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện