Mộ Dung Nghi đào đất trong sân lên, thận trọng gieo một nửa bao hạt giống xuống, đắp đất lại, tưới nước rồi lẳng lặng ngồi chồm hổm tại chỗ mà trông chừng. Một bên là Tiểu Lam Tử hiếu kì ở cạnh bên ngẩn mặt ra, hỏi: “Chủ tử, người trồng cái gì vậy?”

“Thảo dược, có thể chữa lành bệnh cho Tiểu Vũ”. Mộ Dung Nghi vẫn chăm chăm dán mắt vào chỗ đất vừa nãy đào lên.

“Con nói người nghe, ngay cả thái y cũng còn bó tay, người làm có làm gì cũng vô ích thôi.”

“Có ích chứ.” Mộ Dung Nghi nhướng mắt, nhìn Tiểu Lam Tử: “Chỉ cần có lòng tin, mọi việc chúng ta làm đều có ích cả.”

Tiểu Lam Tử trong lòng ngẩn ra, nói: “Chủ tử, người phải nhìn suốt như vậy sao?”

“Đúng vậy, chờ nó nảy mầm thì có thể đem đi sắc thành thuốc rồi.” Sau đó Mộ Dung Nghi cả ngày ngồi lì tại chỗ ấy, buổi tối đến lúc đi ngủ, Tiểu Lam Tử không thể làm gì hơn là khuyên nó: “Chủ tử, hay người đi ngủ đi, khi nào nó nảy mầm thì con sẽ báo cho người biết, được không?”

Ban đầu, Mộ Dung Nghi đâu chịu, cho tới khi Tiểu Lam tử nói hết lời, ngay cả Uẩn Phi cũng nổi giận thì nó mới miễn cưỡng trở về phòng.

Sáng sớm ngày thứ ba, Mộ Dung Nghi còn mơ mơ màng màng trong mộng thì đã bị tiếng gọi của Tiểu Lam Tử làm cho giật mình tỉnh giấc: “Chủ tử, Chủ tử! Cây của người nảy mầm thật rồi kìa!”

Mộ Dung Nghi bật dậy, từ trên giường vọt xuống, tiếp theo là dùng tốc độ ánh sáng để lao ra vườn, nhìn thấy đám chồi non nho nhỏ, cười toe.

Tiểu Lam Tử phụ hái thuốc, vốn định mang đến Dược Phòng để sắc thuốc nhưng lại bị Uẩn Phi ngăn lại: “Các ngươi định nói cho toàn bộ hậu cung biết là chúng ta có thuốc chữa bệnh sao? Đến lúc đó thuốc để chữa cho Thập hoàng tử sẽ bị chia năm xẻ bảy, đến một chút cũng không còn!”

Tiểu Lam Tử lúc này mới chợt bừng tỉnh, bắc một cái bếp lò để sắc thuốc trong vườn, Mộ Dung Nghi cũng bắt đầu đào đất để gieo hạt giống mới. Thuốc sắc xong xuôi, được phân ra liều lượng cho vào các bình sứ trắng. Lúc Tiểu Lam Tử chuẩn bị đem thuốc đi, Mộ Dung Nghi liền ngăn lại: “Tiểu Lam tử, ta cũng muốn đi xem xem Tiểu Vũ như thế nào rồi.”

“Ầy, tiểu chủ tử à, là bệnh đậu mùa đó, nhiễm phải là chết ngay! Nô tài đã từng bị qua nên không sao, người ở lại đây đi, đừng làm Uẩn Phi nương nương lo lắng thêm!”

Mộ Dung Nghi vừa định ăn vạ với Tiểu Lam tử, cửa bất chợt mở ra, thanh âm nhẹ nhàng của Uẩn phi vang lên: “Tiểu Lam tử, ngươi mau đi chuẩn bị cho Nghi nhi một bộ trang phục tiểu thái giám, đợi đến đêm hẵng đi.”

“Mẹ? Mẹ cho con đi? Mẹ thật là tốt!!”

“Nương nương, không nên đâu!”

“Tiểu Lam tử, theo ta vào đây.”

Tiểu Lam tử theo vào bên trong, Uẩn Phi liền đem cửa khép lại: “Tiểu Lam tử, Uẩn Phi đối xử với con thế nào?”

“Nương nương” Tiểu Lam tử cả kinh, quỳ phục trên mặt đất: “Người tối với nô tài ân trọng như núi, nếu không có người thì nô tài đã sớm bị Tiết công công đánh chết từ lâu rồi! Từ đó, Tiểu Lam tử nguyện vì nương nương người mà nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, quyết chết cũng không từ nan!”

“Được, Tiểu Lam tử, vậy bản cung cũng thật lòng tin tưởng mà nói cho con nghe điều này, Nghi nhi lúc trước đã từng mắc qua bệnh đậu mùa.”

Tiểu Lam tử ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt kinh ngạc, suy xét hồi lâu, nói: “Nương nương, có gì sai bảo xin người cứ nói.”

“Tốt lắm, Tiểu Lam tử, con cũng biết, ta đối với Nghi nhi không có yêu cầu gì cao, lại càng không muốn cho nó đi tranh đoạt, đấu đá vì ngôi vị Thái tử. Thế nhưng giữa nơi thâm cung này, nếu không có lấy một người bạn đáng tin cậy, con có thấy buồn không?”

“Tiểu Lam tử đã hiểu.”

“Thập hoàng tử với Nghi nhi cũng trạc tuổi nhau, những tàn độc của chốn cung đình cũng chưa hiểu hết, nói vậy, có lẽ lương tâm vẫn còn thuần khiết, lần này Nghi nhi cứu mạng nó, ta tin nó sẽ ghi ơn.”

“Nương nương an tâm, Tiểu Lam tử biết mình nên làm gì.”

Tối đó, Mộ Dung Nghi cải trang thành tiểu thái giám cùng với Tiểu Lam tử đi đến Ngọc Dung điện – nơi dưỡng bệnh của Mộ Dung Vũ. Trong điện một màu tăm tối, Mộ Dung Nghi bước vào, trong nháy mắt liền nhận ra tiếng thở yếu ớt, mỏng manh như tơ nhện của Tiểu Vũ, lòng ngực bỗng chốc thắt lại. Tiểu Lam tử thắp nến lên, Mộ Dung Nghi thấy một cung nữ ghé đầu trên giường mà ngủ, còn Tiểu Vũ, vì sốt cao nên đâm ra mê sảng.

“Tại sao lại chỉ có một người chăm sóc cho Tiểu Vũ?”

“Ài, hiện tại có ba vị nương nương ngã bệnh, còn có mấy vị công chúa, còn có Phù Chiêu Nghi vừa hạ sinh tiểu hoàng tử cũng bị nhiễm bệnh, nô tài trong cung đều đã bị điều đi hết cả rồi ạ!”

Mộ Dung Nghi sờ cái trán nóng hầm hập của Tiểu Vũ, Tiểu Lam tử cau mày lại nói: “Người nhanh nhanh cho thập điện hạ uống thuốc đi, con đi mang nước tới!”

Mộ Dung Nghi lấy một bình sứ ra, nâng Tiểu Vũ dậy, thận trọng từng li từng tí đem thuốc rót vào miệng nó. Tiểu Vũ mơ màng mở mắt, thấy Cửu ca ôm nó, ôn tồn nói: “Tiểu Vũ ngoan nha, uống thuốc vào rồi sẽ hết bệnh thôi nè.”

Ngón tay hơi lạnh của Cửu ca chạm vào trán nó, rất đỗi dịu dàng. Ở đây, không có Mẫu Phi, không có Phụ Hoàng, không nó nô tài dè dặt khép nép, chỉ có Cửu ca, ôm nó….

“Cửu ca…. Cửu ca….”. Nó đang nằm mơ sao? Cửu ca lẽ nào lại không trốn đi như những kẻ khác? “Tiểu Vũ…”. Mộ Dung Nghi cầm lấy khăn ướt Tiểu Lam tử đưa, nhẹ nhàng lau trán cho Mộ Dung Vũ: “Để Cửu ca lau cho đệ.”

Nó thấy Cửu ca trước giờ vẫn vô tư, vui vẻ giờ đây mặt mày nhíu chặt lại, bỗng nhiên nghĩ giấc mơ nóng như thiêu đốt kia tựa như hồ sắp biến thành nước suối mát lành, “Cửu ca…. đừng bỏ đệ…”

“Tiểu Vũ ngoan, Cửu ca ở đây mà!” Mộ Dung Nghi buông Tiểu Vũ ra, đắp lại chăn cho nó, nhưng tay của nó lại vươn ra, nắm chặt lấy tay mình không buông. Tiểu Lam tử nhìn một chút rồi nói: “Chủ tử, hay là đêm nay người ở lại đây, nô tài sẽ canh chừng cho hai người.”

“Đa tạ ngươi, Tiểu Lam tử. Ngươi thật tốt.” Mộ Dung Nghi nở nụ cười, liền để nguyên xiêm y mà nằm xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện