Hoa Chỉ nhấp vài ngụm trà, dáng vẻ bình tĩnh hơn cả những người lớn tuổi hơn nàng.

Lão phu nhân buộc mình phải gạt đi những chuyện bất ngờ ấy, bà ho nhẹ một tiếng nói: “Con quyết định làm vậy hoàn toàn có lợi đối với nhà họ Hoa chúng ta, còn với con thì… Dẫu vậy, tổ mẫu vẫn muốn mặt dày đồng ý, nhưng bây giờ con chưa phải vội đâu, có vội cũng là nhà họ Thẩm bọn hắn vội trước.”

Lão phu nhân đau lòng thay cho Hoa Chỉ, bà đang muốn níu kéo để xem mọi chuyện có xoay chuyển hay không, nhưng trong giây phút ấy, bà vẫn chưa nghĩ được chuyện xoay chuyển sẽ xuất hiện lúc nào.

Hoa Chỉ biết rõ, sau khi ngoan ngoãn đáp lại thì nàng nói sang chuyện khác: “Bây giờ trong nhà chỉ còn hai trang viên công khai, nói không chừng con phải làm chút gì trên đó mới được.”

“Trang viên cũng chỉ để nhà mình sử dụng, còn làm được gì nữa?”

“Có một trang viên nối liền với cánh rừng, tổ mẫu nhớ không?”

“Tất nhiên là ta nhớ, sắp đến lúc hoa quả chín rồi, nếu mang bán chắc cũng được chút tiền.”

“Con định bán chúng, nhưng không phải cứ hái ra rồi bán. Bây giờ là mùa hoa quả ra nhiều, có khi bán cũng không được giá.”

“Ở đằng kia trồng nhiều đào đúng không?” Lão phu nhân nhìn về phía Tô ma ma.

Tô ma ma gật đầu: “Vâng, đó là quả đào. Nhưng đại cô nương ạ, đào bảo quản không được lâu, thuộc loại hoa quả dễ hư.”

Hoa Chỉ cười cười: “Ta đã có cách.”

“Có cách thì tốt, nếu bảo quản được lâu thì có thể kiếm được nhiều hơn.” Lão phu nhân không hỏi nhiều nữa, chỉ hỏi thêm một câu: “Trước đấy con muốn làm thức ăn đúng không? Ta nghĩ có một số thứ có thể bán ra bên ngoài.”

“Đều làm hết ạ. Trước tiên là thu hoạch hoa quả trước, bây giờ phải làm bước chuẩn bị.”

“Trong lòng con biết rõ là được, muốn làm gì thì làm, thiếu bạc thì cứ nói với tổ mẫu, tổ mẫu sẽ nghĩ cách.”



Biết tổ mẫu muốn trở thành người chống lưng cho mình, giọng nói Hoa Chỉ mềm mại hẳn: “Con dành dụm được chút bạc, với hơn một nghìn lượng bạc mọi người góp lại nữa nên chắc là đủ rồi. Nhưng thưa tổ mẫu, nhà họ Hoa đã bị tịch thu tài sản, cho nên chúng ta phải tìm cách chính đáng để tiêu thụ đống bạc này mới được.”

Lão phu nhân từ từ gật đầu: “Chuyện này có lý, không thể để bọn họ tóm được nhược điểm, con định làm như thế nào đây?”

“Con muốn bán nhà ở ngoại thành hoặc trang viên còn lại, nhưng mấy thứ đó do Thái Hậu ban thưởng, con không biết nên động vào hay không.”

Im lặng một lúc lâu, lão phu nhân thở dài: “Bán nhà đi, chúng ta ở đây cũng đủ sống, dù Thái Hậu có biết thì cũng sẽ hiểu được sự khó khăn của chúng ta.”

“Vâng, vậy hai ngày này con qua đó một chuyến, mang về những thứ nên mang theo.”

“Cứ đi đi.” Lão phu nhân nắm lấy bàn tay của cháu gái rồi vỗ nhẹ, giọng điệu hòa ái hơn bao giờ hết: “Chuyện trong nhà sau này cứ để con quyết định, không cần hỏi lại ta đâu, cần có một người đứng đầu trong gia đình, để tránh cho người khác đến đây gây chuyện.”

Đây là kết quả Hoa Chỉ mong muốn nhất, nàng không hề xấu hổ mà sảng khoái đồng ý: “Tổ mẫu, người cứ yên tâm tĩnh dưỡng, con tuyệt đối không làm điều xằng bậy.”

“Tổ mẫu tin con.” Bà càng thêm tin tưởng ánh mắt của lão thái gia, nếu không có năng lực đặc biệt, thì làm sao lão thái gia lại dốc lòng dạy dỗ nhiều năm như vậy.

“Có thể những việc này tổ mẫu không muốn biết, nhưng con muốn nói với người một chuyện khác liên quan đến tương lai của nhà họ Hoa.”

“Con nói đi.”

Hoa Chỉ nắm lấy tay tổ mẫu xoa nhẹ: “Việc học của gia tộc đã đóng cửa, nhưng những đứa trẻ của nhà họ Hoa không thể mặc kệ như vậy được, con nghĩ việc học của gia tộc nên được gây dựng lại. Việc mời thầy dạy học trở lại có hơi khó nhưng chưa chắc không thể mời được, tổ phụ thuộc thế hệ đại nho, con cháu của người có thể chưa vượt qua được, nhưng đến cả văn chương cũng không xong thì còn giữ được thể diện nào cho tổ phụ chứ.”

Đôi mắt lão phu nhân lập tức đỏ bừng, chỉ vì chuyện này mà mấy ngày nay bà phải nằm trên giường ngẫm nghĩ, từ trước đến nay người của nhà họ Hoa luôn mang tiếng hiểu biết, con cháu luôn đi trước người khác một bước học thức! Nhưng với tình cảnh của nhà họ Hoa bây giờ, nào có ai dám dây dưa vào, còn người kém hiểu biết lại không đủ tư cách dạy dỗ con cháu nhà họ Hoa.

“Sao tổ mẫu không nghĩ đến chuyện xây dựng lại việc học của gia tộc chứ, nhưng Chỉ nhi à, không phải chuyện nào cũng dễ dàng giải quyết như vậy.”

“Phải thử thì mới biết được.” Hoa Chỉ lấy ra mấy tấm danh thiếp, ra hiệu bảo nha đầu đưa bút mực đến, nàng đỡ lão phu nhân ngồi dậy một chút: “Người hãy viết ra một cái tên.”



Nhìn những cái tên trên danh thiếp, cặp mắt lão phu nhân đỏ ửng viết lên ba chữ “Hoa Tần Thị”, mặc dù biết chẳng còn nhiều hy vọng nhưng bà không nỡ lòng dập tắt sự nhiệt tình của cháu gái. Nếu không phải thành tâm suy nghĩ cho ích lợi của nhà họ Hoa thì nàng cũng chẳng nghĩ đến chuyện này.

Hoa Chỉ không hề bi quan như vậy, nàng có hiểu biết đôi chút về thầy dạy học của gia tộc, mỗi lần chơi cờ với tổ phụ, nàng lại nghe tổ phụ kể về các học giả, khi bước vào gia tộc nhà họ Hoa, học thức tốt là chưa đủ mà còn nhân phẩm bản tính đều phải tốt mới được. Nàng không tin rằng mười mấy vị thầy đó đều quên đi mất tình xưa nghĩa cũ.

Cáo biệt tổ mẫu, Hoa Chỉ kêu người gọi quản gia tới gặp, nàng đi đến phía đông của khuôn viên nhỏ, nơi đó giờ đã được sắp xếp thành nơi làm việc của nàng.

Từ Đông đến rất nhanh.

“Đại cô nương.”

Hoa Chỉ đặt bút xuống, thổi nhẹ, ý bảo ông cùng ngồi xuống bàn luận: “Bây giờ trong nhà không chỉ có nữ quyến mà còn thêm trẻ con, ngươi cần chú tâm đến sự an toàn hơn. Ngươi cần sắp xếp lại trật tự trên cơ sở trước đây một chút, tốt nhất nên có hai nhóm người thay phiên nhau đi tuần tra mỗi đêm, có thể cảnh báo bất cứ lúc nào khi có chuyện xảy ra.”

“Vâng, tiểu nhân lập tức đi sắp xếp.” Từ Đông dâng một cuốn sách lên: “Danh sách mới đã chuẩn bị xong xuôi, mời đại cô nương xem qua.”

Niệm Thu cầm lấy đặt trên bàn, Hoa Chỉ lật từng trang một, bây giờ hạ nhân trong nhà còn một trăm tám mươi ba người, sai vặt còn chín mươi chín người, người hầu có tám mươi bốn người, tất cả đều là hợp đồng bán thân, trước khi ký hợp đồng bán thân thì có hai mươi hai người lựa chọn rời đi.

“Quản gia Từ làm việc nên ta cũng yên tâm.” Đóng danh sách lại, Hoa Chỉ nhìn về quản gia Từ luôn cung kính: “Ta đã thương lượng với tổ mẫu về việc định bán ngôi nhà ở ngoại thành, chịu lỗ một chút cũng không sao, không cần phải che giấu nữa, để cho những ai luôn nhìn chằm chằm vào nhà họ Hoa biết rằng chúng ta đã bán một trang viên để đổi lấy tiền. Những sắp xếp khác ta phải đợi đến khi trang viên bán xong mới xử lý được, vì vậy tốc độ phải thật nhanh.”

“Vâng, nếu đại cô nương không còn phân phó gì nữa thì tiểu nhân lập tức đi làm ngay.”

“Cũng không cần phải vội như vậy, còn vài thứ ở đó ta cần lấy về trước đã.” Hoa Chỉ liếc mắt nhìn Bão Hạ, Bão Hạ hiểu ý, nâng danh thiếp trên bàn sách lên trước mặt Từ Đông, Từ Đông vội vàng đứng lên nhận lấy.

“Ngươi tự mình đưa tấm thiệp này đến tay bọn họ đi, đừng thiếu tự tin, tuy nhà họ Hoa gặp khó, nhưng chúng ta vẫn chưa ngã.”

Từ Đông bất giác thẳng lưng mình: “Vâng, tiểu nhân hiểu rồi.”

“Ngoài ra thì ta cần vài người đi lại bên cạnh, làm phiền quản gia Từ hỏi Từ Kiệt, Tả Phi và Lưu Nguyệt Minh một chút xem họ có đồng ý trở thành thuộc hạ làm việc cho ta hay không.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện