Hoa Chỉ đến bên cửa sổ, gió thổi mang theo hơi nước văng lên người nàng, khiến cho thời tiết oi bức hiện tại cũng được thổi tan đi, rất dễ chịu.

Đáng tiếc tối nay đã xác định không được thoải mái.

Ánh mắt nàng dừng lại trong viện, lập tức gọi nhỏ: "Bão Hạ, ngươi mau xem đi, đó là gì vậy?"

Bão Hạ nhìn theo nơi mà tiểu thư chỉ, ngay lập tức nàng ấy rất muốn thét lên để đánh thức toàn bộ hạ nhân đến bảo vệ tiểu thư. Nhưng tiểu thư đã bắt lấy tay nàng ấy, dùng sức nắm thật chặt. Khi thấy tiểu thư nhẹ nhàng lắc đầu, nàng ấy chỉ đành kiềm chế lại ý muốn này. Bão Hạ nuốt nước miếng, nói nhỏ : "Để nô tỳ đi xem."

"Nhìn như có thứ gì đó rơi xuống, ta cũng muốn đi xem."

"Người đừng đi, đừng để hơi ẩm buổi tối ám lên thân thể người."

"Dù sao ta cũng không ngủ được, không sao đâu."

Bão Hạ liều mạng lắc đầu, nước mắt theo từng động tác của nàng ấy mà văng khắp nơi. Nàng ấy ngăn ở trước mặt, nói thế nào cũng không để nàng ra ngoài.

Hoa Chỉ sờ lên khuôn mặt trắng bệch của nàng ấy, bình tĩnh nói: "Ngươi hãy tin tưởng ta."

Nếu là ngày thường thì Bão Hạ sẽ tin, tiểu thư nói gì nàng ấy nghe đó. Nhưng bây giờ không giống vậy, hộ vệ trong viện còn không đối phó được kẻ xấu thì tiểu thư có lợi hại cách mấy, cũng làm sao mà đối phó được? Bọn họ nằm đó chưa biết sống chết thế nào, chẳng nói đâu xa, chỉ bằng sức lực của tiểu thư hiện giờ đã kém xa trước kia rất nhiều. Sao nàng ấy có thể… có thể trơ mắt nhìn tiểu thư đi đến chỗ của kẻ xấu được chứ.

Bão Hạ cắn môi, xoay người đi ra ngoài phòng. Nàng ấy chỉ cần kêu to một tiếng thì mọi người sẽ tỉnh lại, có ít nhất một người đi theo bảo vệ cho tiểu thư vẫn tốt hơn.

Hoa Chỉ kéo nàng lại, trong mắt tràn đầy sự tàn khốc. Ánh mắt này khiến Bão Hạ trực tiếp cúi đầu, nước mắt rơi không ngừng.

Thời gian không chờ đợi ai, Hoa Chỉ cũng chẳng quan tâm được nhiều, nàng lướt qua nàng ấy đi ra cửa. Không cần nghĩ cũng biết kẻ xấu kia nhất định đang dòm ngó vào gian nhà mà nàng đang ở, chỉ cần bị hắn ta phát giác thì tất cả các nàng sẽ thành cá nằm trên thớt ngay.

Bão Hạ đi nhanh vài bước chạy ra đằng trước tiểu thư, nàng ấy lau sạch nước mắt, ưỡn thẳng người, hít mấy hơi thật sâu, cầm theo dù kéo cửa bước ra khỏi phòng. Hoa Chỉ sợ Bão Hạ bỏ sót, vội bước nhanh đuổi theo nàng ấy.

"Tiểu thư, để nô tỳ đi xem. Người đừng ra đây, mưa vẫn còn lớn lắm."

Nghe thấy giọng nói của Bão Hạ giống ngày thường, Hoa Chỉ nhẹ nhàng thở ra, đáp lời: "Được rồi, ngươi cẩn thận một chút."

Thời điểm Bão Hạ đi vào trong cơn mưa, Hoa Chỉ đã bước qua bậc cửa.



Sao nàng có thể không ra được! Nàng ra ngoài mới có thể thuận tiện đối phó với kẻ xấu, ở trong căn phòng nhỏ hẹp chiến đấu với đối phương thì người bị thiệt chính là nàng.

Hơn nữa, nàng cũng muốn làm ra động tĩnh lớn để đánh thức mọi người, một khi đông người sẽ càng thêm rối loạn, nhân lúc hỗn loạn tháo chạy coi như có bản lĩnh. Dù sao cũng tốt hơn bị đoạt đi tính mạng trong khi đang ngủ say.

Nàng đứng yên ở hành lang, chỉ cần duỗi tay ra đã có thể chạm đến nước mưa. Nàng bày ra bộ dạng đại tiểu thư vô tư không biết thế sự, cũng không bố trí phòng vệ. Nhưng thật ra Hoa Chỉ đang căng chặt dây thần kinh để ý mọi thứ xung quanh. Nàng gần như ngửi ngay được mùi máu tươi, không phải đến từ người trong viện mà đến từ phía sau.

Cùng lúc với tiếng thét chói tai của Bão Hạ ở bên kia, nàng đã bị người kẹp lại từ phía sau. Thế là nàng cũng hét lên, tuy đã bị người bịt kín miệng ngay nhưng hiệu quả mang lại đã đủ rồi.

Rất nhanh trong phòng đã sáng đèn, có người quần áo chưa kịp mặc chỉnh tề đã vội vã chạy đến.

"Tiểu thư!" Niệm Thu và Phất Đông nhìn thấy tình huống trước mắt thì bị doạ cho mất hồn mất vía. Ba hộ vệ đang nghỉ ngơi bốn mắt nhìn nhau, không biết nên ứng phó với tình huống trước mặt như thế nào.

Bão Hạ ném dù chạy đến chỗ tiểu thư: "Ngươi muốn làm gì hả? Mau thả tiểu thư nhà ta ra."

"Đứng lại, ai dám đến gần ta nửa bước, ta sẽ rạch một bên mặt này trước đấy!”

Ai cũng không dám động đậy.

Hoa Chỉ tỏ ra sợ hãi, khóc lóc thảm thương. Bão Hạ biết tiểu thư đang giả bộ nhưng vẫn cảm thấy đau lòng, huống chi là những người khác.

Người được Hoa Chỉ dẫn ra ngoài đều là người hầu hạ nàng nhiều năm nay, càng theo nàng lâu càng biết được tiểu thư tốt như thế nào. Lúc này không một ai vì bảo toàn mạng sống của mình mà trốn đi, tất cả đều có mặt ở đây. Sắc mặt Lưu Hương càng trắng bệch, nàng ấy cố ý kéo cổ áo xuống, để lộ ra xương quai xanh trắng như tuyết hấp dẫn sự chú ý của kẻ xấu.

Kẻ xấu nhất thời im lặng, chẳng bao lâu sau Hoa Chỉ cảm nhận được rõ ràng đối phương hơi thả lỏng. Cũng đúng, quả thật chẳng ai ở đây có thể uy hiếp được hắn ta cả.

Hắn ta kéo Hoa Chỉ xoay người lui về phía phòng ngủ, một đám nha hoàn gấp đến mức bật khóc. Nếu để tiểu thư ở chung một chỗ với tên này, cho dù sau cùng được cứu ra thì thanh danh của tiểu thư cũng bị huỷ hoại rồi!

May mắn là kẻ xấu cũng lo lắng bị người ta tóm gọn, nên khi vượt qua bậc cửa hắn cũng không tiếp tục đi vào trong nữa. Hắn ta xác định trong phòng không có ai, sẽ không bị đánh lén sau lưng nên cũng thả lỏng đôi chút.

"Mang ít đồ ăn tới đây, nếu các ngươi dám động tay động chân......"

Chân Phất Đông mềm nhũn chạy về phía nhà bếp, Bão Hạ cũng không dám đến gần, quỳ xuống nền đất dính nước mưa, khóc lóc xin tha: "Cầu xin ngươi thả tiểu thư nhà ta ra đi, cầu xin ngươi đó.”



Những nha hoàn khác cũng đều quỳ xuống khóc lóc cầu xin.

Hoa Chỉ chịu đựng cảm giác chua xót nơi đáy lòng, yếu đuối nói ra thân phận: “Ta là...... ta là đích tiểu thư của Hoa gia. Ngươi… ngươi thả ta ra, nếu không… nếu không Hoa gia sẽ không tha cho ngươi đâu.”

"Hoa gia?" Nam nhân cười xấu xa: "Hoa gia bị tịch thu nhà mang đi lưu đày thì có gì phải sợ, ngươi lấy gì để không tha cho ta? Toàn bộ đều ngậm miệng lại hết cho ta, còn ồn ào nữa là ta sẽ ra tay với tiểu thư nhà các ngươi."

Trong viện yên tĩnh trong nháy mắt, chỉ nghe thấy âm thanh nước mưa rơi tí tách.

Phất Đông bưng một chén cháo đến, đây là đồ ăn sáng ngày mai được bên nhà bếp chuẩn bị cho tiểu thư. Nàng ấy có lòng riêng nên chỉ cho hắn ta nửa chén, cắn răng dũng cảm đi tới.

"Để ở bậc cửa, tránh xa ra một chút."

Bước chân Phất Đông lệch nhịp, con dao giấu trong tay áo thiếu chút nữa không nắm lấy được.

Hoa Chỉ giật mình, bỗng tiếng khóc càng lớn hơn, vừa khóc vừa hô to: "Phất Đông!"

Phất Đông ngẩng đầu theo bản năng, tuy nhìn thấy tiểu thư đang khóc nhưng không rơi giọt nước mắt nào, trong ánh mắt còn có ý cảnh cáo khiến nàng ấy an tâm phần nào, nàng ấy nghe lời đặt cháo ở bậc cửa sau đó lùi lại.

"Đường đường là Hoa gia nhưng lại suy tàn đến như vậy." Vẻ mặt kẻ xấu khinh thường nhìn chén cháo kia, tuy ghét bỏ nhưng vẫn khom lưng xuống lấy. Hắn ta sờ chén cháo thấy vẫn còn nhiệt độ nên ý cười lộ rõ trên mặt, đúng lúc cơ thể hắn ta hiện giờ cần phải ăn chút đồ nóng.

Bởi vì niềm vui này mà tay hắn ta thả lỏng không ít.

Sao Hoa Chỉ có thể bỏ qua cơ hội này được, cây trâm bạc đã được nàng nắm trong lòng bàn tay từ lâu, nàng sử dụng sức lực và tốc độ lớn nhất đâm cây trâm vào chiếc cổ đang lộ ra của tên nam nhân kia.

Một nữ nhân vừa rồi còn đang khóc lóc vậy mà lại dám tấn công hắn ta, đây là chuyện mà tên nam nhân trăm triệu lần cũng không nghĩ tới. Chờ hắn ta phản ứng lại thì đã quá muộn. Vì cơn đau nhức bên cổ trái nên cú tấn công theo bản năng của hắn ta rơi vào không trung. Không ngờ nữ nhân đã hạ thấp người, trốn thoát khỏi vòng vây của hắn ta.

"Tiểu thư!"

“Rời khỏi đây!” Hoa Chỉ quát lên, tuy hô hấp dồn dập nhưng trên mặt nàng đã chẳng còn sự yếu ớt ban nãy nữa.

Bão Hạ muốn nhào qua nhưng đã bị Phất Đông đứng bên cạnh ôm chặt lấy, vào thời điểm này các nàng không thể làm ảnh hưởng đến tiểu thư. Nhưng nàng ấy cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được. Nàng ấy biết vừa rồi tiểu thư đã nhìn thấu dự tính của mình, bèn ném con dao ngày thường gọt trái cây đang giấu trong tay áo đến chân tiểu thư, hét lớn: "Tiểu thư, dưới chân người!"

Hoa Chỉ vừa nghe thấy giọng nói của Phất Đông đã hiểu ngay là chuyện gì. Nàng nghe theo tiếng động, sờ lấy con dao cầm trong tay, lòng nàng cũng tự tin hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện