Buổi sáng, Thược Dược lại đến, khi đó Hoa Chỉ đang dựa trên giường chậm chạp ăn cháo. Hai ngày nay nàng chỉ có thể ăn cháo uống canh, chỉ cần nghĩ đến những món ăn mà ngày thường Phất Đông làm cho, nàng đã cảm thấy rất thèm thuồng.

Sau khi được thông báo, nàng nóng vội đặt chén xuống, bảo Niệm Thu sửa soạn cho mình để gặp khách. Mấy năm nay nàng gặp nhiều nhất chính là những phu nhân tiểu thư theo khuôn mẫu, nữ nhân xa lạ không giống lẽ thường như Thược Dược khiến nàng rất tò mò.

Sống dưới thời đại nam nhân làm chủ này, nữ nhân có thể đi ra nội trạch còn có thể sống tự do theo ý mình thật sự quá ít.

Thược Dược vẫn đội mũ trắng có màn che như trước, đeo hòm thuốc, thong dong bước tới. Nàng ấy ngồi vào chiếc ghế tròn cạnh mép giường, gỡ chiếc mũ xuống, nhìn thẳng về phía Hoa Chỉ.

Quả thực khuôn mặt đã bị một vũ khí sắc bén huỷ dung, nhưng Hoa Chỉ không hề chớp mắt. Nàng gặp nhiều người còn thảm hơn thế này nhiều lần, khuôn mặt đầy máu như lệ quỷ. Để mà so sánh thì nữ tử quanh thân toả ra mùi dược liệu và ánh mắt trong veo này hệt như đang ngồi trên đài hoa sen.

Thược Dược nhìn một hồi cảm thấy người này cực kỳ thuận mắt mình, nàng ấy nở nụ cười mà trước nay hiếm khi xuất hiện trên khuôn mặt, lấy gối thuốc đặt trên mép giường, ý bảo Hoa Chỉ đặt tay lên.

"Được điều dưỡng tốt, tốc độ hồi phục không tồi."

"Cũng may có thuốc của cô nương."

"Đấy là điều đương nhiên, thuốc của ta có ngàn vàng cũng chưa chắc mua được.”

Lời nói thẳng thắn của Thược Dược làm Hoa Chỉ bật cười: "Xem ra ta thiếu nợ không ít nhỉ, nhưng bây giờ Hoa gia nghèo rớt mồng tơi, sợ là tạm thời không cách nào trả nổi."

"Ta không cần tiền của ngươi.” Thuốc thế tử bảo tặng thì ai dám lấy tiền, Thược Dược lại lấy từ trong hòm thuốc ra sáu bình sứ lớn bé khác nhau, chỉ vào bình lớn nhất nói: "Trị sẹo."

Bão Hạ vui mừng khôn xiết, thành tâm cúi bái: "Nô tỳ cảm tạ Thược Dược cô nương."

Thược Dược gật đầu, chỉ vào bình tầm trung: "Bôi vào."

Rồi lại chỉ vào bình nhỏ nhất: “Để uống, một ngày một viên là được."

Hoa Chỉ ngồi dậy cúi người hành lễ: “Ơn này không lời nào có thể cảm tạ hết được, Hoa Chỉ sẽ ghi nhớ trong lòng."

"Nhận uỷ thác của người khác.” Thược Dược nghiêng đầu nhìn nàng: "Ngươi có muốn biết là ai không?"

“Ngươi sẽ nói sao?"

Hình như thế tử chưa nói là không thể nói ra thân phận, nhưng cũng có nói phải cho nàng ấy biết, vẫn là không nói thì tốt hơn, Thược Dược lắc đầu: "Ta phải về hỏi trước đã.”

Hoa Chỉ gật đầu hiểu ý, nàng cũng không thật sự muốn biết đối phương là ai. Từ khí thế tối hôm qua có thể nhìn ra được hắn không phải người tầm thường, thân phận chắc có chỗ không tiện nói ra, bằng không sẽ không đeo khăn đen che kín mặt. Hoa gia hiện tại cần phải sống yên ổn, không thể có thêm sóng gió nào nữa.



Vả lại bọn họ rõ ràng là nhắm về kẻ xấu tối hôm qua, nhìn thế nào cũng không giống ân oán nhỏ nhặt. Có điều, nàng vẫn phải cảm ơn hắn.

"Ngươi vẫn luôn ở đây?"

"Chỉ là tạm thời thôi, đợi vết thương gần khỏi mới có thể trở về.”

“Ngày nào ta cũng đến đây thì ngươi có ngại phiền không?"

Trong mắt Hoa Chỉ hiện ra ý cười, tuy đã bị huỷ đi dung mạo nhưng tính cách vẫn đơn thuần như vậy thật sự rất hiếm. Mặc dù có chỗ cần đến nàng ấy, nhưng có thể thấy được vị chủ tử kia đã chăm sóc nàng ấy rất tốt.

"Chỉ cần ngươi chịu đến thì dù nửa đêm gõ cửa ta cũng chào đón."

"Gõ cửa lúc nửa đêm không phải chuyện tốt đâu, đừng nên hứa linh tinh.” Thược Dược đóng hòm thuốc lại, giọng điệu nhẹ nhàng thoạt nhìn bộ dạng có chút vui sướng: “Ngày mai ta tới nữa.”

"Tay nghề nấu ăn của nha hoàn bên cạnh ta rất tốt, cô nương đến dùng bữa sáng với ta nhé.”

"Được, vậy ta sẽ đến sớm một chút."

Bão Hạ tiễn nàng ấy đến tận cửa, xác định đã không còn nhìn thấy bóng dáng, Niệm Thu mới cẩn thận cất các bình thuốc vào, nhẹ giọng nói: "Thược Dược cô nương này nhìn thì lạnh lùng, không ngờ tính cách lại tốt như vậy.”

"Chưa chắc đã tốt thật.” Chẳng qua là nhìn vừa mắt nên mới dễ nói chuyện, đối với người chướng mắt chưa chắc đã đối xử như thế: "Quản lý tốt người bên dưới, chớ để bọn họ làm ra chuyện mạo phạm.”

"Vâng ạ."

Thược Dược sau khi trở về còn chưa cất hòm thuốc đã vội phóng như bay đến thư phòng, chỉ cần không đi ra ngoài thì hơn phân nửa thời gian thế tử sẽ ở chỗ này.

"Xem ra ngươi rất vui vẻ."

Tuy biểu cảm không có nhiều biến hoá nhưng quen biết nhiều năm như vậy, thế tử nhìn ra được ánh mắt nàng ấy khác biệt so với bình thường.

Thược Dược gật đầu: "Vui lắm, ngày mai ta muốn đến ăn sáng cùng với Hoa Chỉ."

Thế tử nhướng mày, Thược Dược rất nhạy cảm với tâm tư của người khác, ngoại trừ quen biết nhiều năm với những người bên cạnh hắn thì nàng ấy không còn lui tới với người nào khác. Hiện giờ khó có được người như Hoa Chỉ khiến nàng ấy coi trọng, hắn cũng vui mừng thay nàng ấy: “Nếu ngươi thích có thể ở đó một thời gian cũng được.”

Thược Dược nghiêm túc suy xét một chút, lắc đầu từ chối: "Qua mấy ngày nữa các ngươi có nhiệm vụ, đợi rảnh rồi ở sau.”



Nhìn vết sẹo đan xen ngang dọc trên mặt nàng ấy, thế tử bỗng nhiên nghĩ tới bộ dạng hung dữ tối qua của Hoa Chỉ, đột nhiên có chút hiểu được vì sao Thược Dược lại thấy nàng thuận mắt.

"Thế tử, ta có thể nói cho nàng biết thân phận của người được không?"

"Là thân phận nào? Nàng hỏi thăm sao?"

Ở trước mặt người thân thiết nên Thược Dược cũng nói nhiều hơn: "Nàng không hỏi, là ta hỏi nàng có muốn biết hay không, nàng hỏi ta sẽ nói sao, ta bảo mình về hỏi ý kiến của người trước."

Một người thông minh lanh lợi như nàng chưa chắc đã muốn biết, với tình huống hiện giờ của Hoa gia thì việc kết giao với quyền quý không những không có ích lợi, càng có khả năng sẽ khiến Hoàng Thượng sinh ra nghi kỵ. Điều hắn có thể nhìn thấu, Hoa Chỉ cũng đã nghĩ đến, cho nên nàng không hỏi thậm chí là ngăn chặn vấn đề này.

"Không cần nói cho nàng ấy biết, ngươi cứ xem như kết giao bằng hữu là được."

"Bằng hữu." Thược Dược suy nghĩ câu nói này mấy lần, càng nghĩ ánh mắt nàng ấy càng sáng bừng, vui mừng nhảy cẫng lên, ôm hòm thuốc xoay người chạy đi: "Ta đi điều chế thuốc đây!”

Trong phòng trở lại sự yên tĩnh, thế tử vứt bỏ hồ sơ vụ án, vẻ mặt kỳ lạ. Bằng hữu sao, hừ, với hắn mà nói thì đó là một từ xa xỉ, người làm thế tử như hắn không có, làm thủ lĩnh của Thất Túc Tư lại càng không có.

**********

Hoa Chỉ nằm nghỉ ngơi trên giường một ngày, rồi kiên trì rời giường.

“Trái cây sắp hái được rồi, quả đào rất nhanh chín, nếu còn không mau thu hoạch sẽ hư hết.” Khi nàng nhấc cánh tay đã chạm đến miệng vết thương, đau đớn vô cùng. Nàng im lặng chịu đựng, không muốn để những nha hoàn vốn đã lo lắng đến gầy đi càng thêm lo lắng.

Dựa vào suy nghĩ của các nàng thì hận không thể cột tiểu thư ở trên giường. Nhưng các nàng cũng biết rõ Hoa gia vốn không có nhiều tiền tài đã đầu tư hơn phân nửa vào chuyện này. Tiểu thư mới quản lý chuyện trong nhà đã để bị thua lỗ, sợ là về sau chưa chắc sẽ chưởng quản gia đình được nữa. Đây là chuyện về lâu về dài nên các nàng cũng không dám quấy nhiễu chuyện chính của tiểu thư.

Chỉ là đau lòng mà thôi. Tiểu thư được bọn họ hầu hạ cẩn thận mười mấy năm nay đã bao giờ chịu khổ cực như vậy đâu.

Niệm Thu cẩn thận sửa sang lại vạt áo, nhẹ giọng nói: "Người chỉ cần sai bảo và động não, những chuyện khác cứ phân phó một tiếng, phía dưới có nhiều người như vậy không thể để họ ăn không ngồi rồi được.”

"Ta sẽ không ép bản thân quá mức đâu." Nếu được lựa chọn thì nàng cũng muốn ở trên giường nằm dưỡng thương, Hoa Chỉ thở dài ở trong lòng. Chợt nhìn ngoài cửa có bóng dáng của một người khác, nàng nở nụ cười: “Đến vừa đúng lúc, Lưu Hương, bảo Phất Đông dọn bữa sáng lên đi.”

"Vâng.”

Thược Dược vào nhà, hài lòng vì hôm nay đi qua đây không chút trở ngại nào.

"Sao đã xuống giường rồi?" Nàng ấy cầm cổ tay nàng để bắt mạch, trên mặt Thược Dược không hề có nét lo lắng gì.

"Vết thương này một sớm một chiều không thể khỏi hẳn được, mà việc nên làm vẫn phải làm."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện