Người nên dẫn cũng dẫn đi rồi, mọi người lần lượt lui ra bên ngoài, Lại Phúc Công Công ở lại sau cùng: “Lão phu nhân, người chỉ có một canh giờ để thu xếp đồ đạc, đây đã là Hoàng Thượng khai ân, mời người sớm chuẩn bị.”
“Vâng, lão thân cảm tạ Hoàng Thượng ân điển, trong thời gian nhất định sẽ mang già trẻ rời khỏi đây.”
Đợi Lại Phúc công công rời khỏi, Hoa lão phu nhân cũng không còn gắng gượng nổi thân mình, mọi người xung quanh vội vàng đỡ lấy bà, Tô Ma Ma đi theo bên cạnh lão phu nhân mấy chục năm dùng sức ấn vào nhân trung của lão phu nhân, bà từ từ tỉnh dậy.
Nhìn vào vẻ mặt của nữ nhân và hài tử trong căn phòng, lão phu nhân cười đau khổ, khóe mắt lệ rơi, hoặc là những đứa trẻ không hiểu chuyện gì, hoặc là những người phụ nữ nông cạn chỉ biết tính toán được mất trước mắt, tai họa lần này của nhà họ Hoa, làm sao có thể vượt qua.
Hoa Chỉ nhìn tổ mẫu đang khóc không ngừng, trong lòng chua xót khôn nguôi. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy tổ mẫu rơi lệ, bất cứ khi nào cũng thấy người bình tĩnh, tưởng rằng chỉ cần người ở đó thì mọi chuyện sẽ không sao, nhưng hiện tại người cũng bị suy sụp trước biến cố to lớn này, Hoa gia hoàn toàn mất đi người có thể che chở.
Nhìn quanh bốn phía, trong bốn vị phu nhân của Hoa gia, đại phu nhân nổi tiếng là người yếu đuối, đa sầu, đa cảm, nhìn lá rơi đầy trên mặt đất cũng muốn rơi lệ, trong lúc này không thể nào trông mong vào bà ấy.
Nhị phòng bởi vì là thứ thiếp, trong nhà không có quyền lên tiếng, cho dù có lòng muốn ra mặt tổ mẫu cũng nhất định không đồng ý, những phòng khác cũng không để một thứ thiếp chèn ép lên đầu họ.
Tam phu nhân là cô con dâu có xuất thân thấp nhất Hoa gia, xuất thân của bà cũng quyết định tầm nhìn của mình không thể giúp Hoa gia vượt qua sóng gió hiện tại. Huống hồ con trai trưởng không dễ gì sinh ra cũng bị bắt đi, vẫn không biết đến khi nào mới nguôi ngoai.
Hoa Chỉ kỳ thực rất xem trọng Tứ phu nhân, bất luận là xuất thân hay tầm nhìn đều vượt có đủ, chỉ là…
Nhìn vào bụng bầu rõ rệt của bà, Hoa Chỉ cười khổ. Nếu như lúc bình thường còn có thể liều một phen, cùng lắm bà ấy chỉ đứng sau cho ý kiến là được. Nhưng hiện nay làm sao có thể bảo một người phụ nữ mang thai chịu những áp lực này.
Một thế gia trăm lớn to lớn, gặp phải chuyện lại không có đủ một người có thể chống đỡ được. Có thể thấy nam nhân của Hoa gia không làm mất uy danh tổ tông, thế nhưng gia quyến nữ đời này thì lại kém xa.
Hoa Chỉ trong lòng cũng không biết đây là mùi vị gì, đã bị ép đến lòng rắn như sắt, vốn dĩ nghĩ rằng kiếp này có thể sống an nhiên đến già, nhưng bây giờ nàng buộc phải đi trên con đường của một nữ nhân mạnh mẽ, còn là trong hoàn cảnh như hiện tại, mong rằng số phận của nàng không đến nỗi tồi tệ.
Kéo đệ đệ đến cạnh mẫu thân đỡ lấy bà, Hoa Chỉ đưa tay ra phía trước, Hoa Bách Lâm tim đập loạn nhịp, nhẹ giọng nói: “Trưởng tỷ!”
Hoa Chỉ quay lại cười, ánh mắt đầy vẻ bất lực, “Chăm sóc tốt cho mẫu thân”.
Hiện tại, Hoa Bách Lâm vẫn không hiểu trong ánh mắt chất chứa tâm trạng gì, chỉ cảm thấy khó chịu trong lòng. Sau khi cậu dần lớn lên mới biết được lúc đó tỷ tỷ đã phải chịu cái giá ra sao để ra mặt, cũng mới biết cảm giác khó chịu của mình lúc đó là vì đau lòng.
Hoa Chỉ chen qua đám đông đi vài bước đến trước mặt tổ mẫu, nàng nhẹ nhàng hỏi, “Tổ mẫu, người có tin con không ?”
Tin không? Lão phu nhân đưa tay chạm vào mặt đứa cháu gái lớn: “Con là con cháu của Hoa gia ta.”
Bởi vì con là con cháu của Hoa gia, ta đương nhiên là tin con! Hoa Chỉ gật đầu, “Vậy thì tổ mẫu hãy giao cho con quyền quản lý gia đình đi”.
Lão phu nhân yên tĩnh nhìn nàng giây lát, ngạc nhiên phát hiện trong mắt nàng không có một chút gì là sợ hãi, nàng chính là đứa cháu gái do một tay Lão thái gia dạy dỗ.
“Được, một nhà già trẻ của Hoa gia đều giao hết cho con.”
Hoa Chỉ mỉm cười, đứng trước mặt mọi người: “Chúng ta chỉ có một canh giờ, bây giờ mời mọi người quay trở về lấy hết những thứ có thể mang theo, trước tiên chúng ta cần rời khỏi nơi đây.”
Nhị phu nhân ngập ngừng một chút, hỏi: “Rời khỏi nơi này…đi đâu?”
“Bất luận là đi đâu, trước tiên chúng ta phải rời khỏi đây.” Hoa Chỉ dứt khoát mà trả lời bà, cũng là trả lời cho mọi người: “Đây là dinh thự của quan nhị phẩm, tổ phụ bị cách chức, đương nhiên chúng ta không còn tư cách để sống ở đây.”
“Chúng ta đến căn nhà ở Thành Nam” Lão phu nhân cất lời: “Ở đó sẽ không bị niêm phong”.
Chẳng ai hỏi tại sao nơi đó lại không bị niêm phong, những nữ nhân bị doạ sợ chỉ cầu có nơi an ổn để nương thân.
“Nhớ mang theo miếng đệm gối, bao tay của tổ phụ và phụ thân vẫn thường dùng vào mùa đông, phải nhanh.”
Bất kể ai cũng không dám làm mọi chuyện rối lên, ngay cả đại phu nhân cũng dắt con trai suýt nữa thì bị bắt, quay về thu dọn.
Hoa Chỉ quay đầu định nói gì đó, lão phu nhân lên tiếng trước, vẻ mặt xem ra cũng thoải mái phần nào: “Con cũng đi thu dọn đi, chỉ cần là vì Hoa gia, ta sẽ cố gắng.”
“Giữ được người mới có thể tính toán sau này, tổ mẫu, ván này chưa chắc đã kết thúc tại đây, chúng ta vẫn còn cơ hội xoay chuyển.” Hoa Chỉ động viên xong, dẫn theo mấy nha hoàn rời khỏi, một canh giờ thật sự không nhiều.
Lão phu nhân che mắt đột nhiên cười lên: “Trước đây ta không hiểu tại sao trong nhà có nhiều con cháu ưu tú mà lão thái gia không dạy dỗ lại hết mực yêu quý Chỉ Nhi, chẳng qua là ngoan ngoãn hơn một chút hay sao? Cô nương như vậy nhà nào chẳng có, bây giờ ta đã hiểu ra, không phải lão thái gia không có mắt, mà ta mới không có mắt.”
“Đúng vậy, trước kia nô tì cũng không nhìn ra đại cô nương lại có dũng khí như vậy”.
“Đi thôi, đỡ ta đi, thời gian không còn nhiều.”
Hoa Chỉ tiến vào viện nhà mình, liên tục dặn dò: “Đồ đạc lấy hết ra ngoài, chia làm năm phần, mỗi người mang một phần, cố gắng mang theo nhiều y phục bốn mùa, những thứ khác các ngươi xem cái nào có thể mang thì mang theo hết.”
Sau khi vào phòng, mỗi người mỗi việc, Niệm Thu vừa thu dọn vừa hỏi: “Chúng ta đi ra ngoài có bị lục soát hay không?”
“Có lẽ là không, đã tịch thu nhà một lần rồi, những người canh giữ cho rằng những thứ chúng ta cất giấu cũng không đáng kể, chẳng ai vì những thứ này mà khiến Thái Hậu bất mãn.”
Bão Hạ bừng tỉnh: “Đúng vậy, gia quyến nữ của Hoa phủ là do Thái Hậu che chở, nếu như bọn họ lục soát người chúng ta chẳng phải là không nể mặt Thái Hậu sao?”
Hoa Chỉ bước đến chiếc giường ngủ, mở tủ ra, sách trong tủ cũng có dấu vết bị lật tung, chắc là để xem bên trong có kẹp ngân phiếu hay không, trên sàn nhà còn rơi hai quyển sách.
Nàng lấy ba quyển sách đặt vào tay nải, sau đó cũng không thu dọn đồ đạc nữa, ngồi sang một bên nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.
Tổ phụ và phụ thân cùng làm quan trong triều, khẳng định là bị lột áo quan ngay tại chỗ, lập tức bị đưa đi lưu đày. Cùng lúc đó cấm vệ đến Hoa phủ khám xét, thời gian khám xét khoảng một canh giờ. Tính cả thời gian trước sau, tổ phụ chắc hẳn đã lên đường được hai canh giờ rồi. Nàng chuẩn bị một số thứ, tổ phụ không thể cứ lên đường như thế, phương bắc mùa đông đến sớm, đợi họ đến nơi thì có lẽ trời đã trở lạnh, nhưng hiện tại tổ phụ chỉ mặc trên người chiếc áo mỏng…
Xoa xoa trán, Hoa Chỉ nhắm mắt tính toán, bất tri bất giác thời gian đã trôi qua.
“Vâng, lão thân cảm tạ Hoàng Thượng ân điển, trong thời gian nhất định sẽ mang già trẻ rời khỏi đây.”
Đợi Lại Phúc công công rời khỏi, Hoa lão phu nhân cũng không còn gắng gượng nổi thân mình, mọi người xung quanh vội vàng đỡ lấy bà, Tô Ma Ma đi theo bên cạnh lão phu nhân mấy chục năm dùng sức ấn vào nhân trung của lão phu nhân, bà từ từ tỉnh dậy.
Nhìn vào vẻ mặt của nữ nhân và hài tử trong căn phòng, lão phu nhân cười đau khổ, khóe mắt lệ rơi, hoặc là những đứa trẻ không hiểu chuyện gì, hoặc là những người phụ nữ nông cạn chỉ biết tính toán được mất trước mắt, tai họa lần này của nhà họ Hoa, làm sao có thể vượt qua.
Hoa Chỉ nhìn tổ mẫu đang khóc không ngừng, trong lòng chua xót khôn nguôi. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy tổ mẫu rơi lệ, bất cứ khi nào cũng thấy người bình tĩnh, tưởng rằng chỉ cần người ở đó thì mọi chuyện sẽ không sao, nhưng hiện tại người cũng bị suy sụp trước biến cố to lớn này, Hoa gia hoàn toàn mất đi người có thể che chở.
Nhìn quanh bốn phía, trong bốn vị phu nhân của Hoa gia, đại phu nhân nổi tiếng là người yếu đuối, đa sầu, đa cảm, nhìn lá rơi đầy trên mặt đất cũng muốn rơi lệ, trong lúc này không thể nào trông mong vào bà ấy.
Nhị phòng bởi vì là thứ thiếp, trong nhà không có quyền lên tiếng, cho dù có lòng muốn ra mặt tổ mẫu cũng nhất định không đồng ý, những phòng khác cũng không để một thứ thiếp chèn ép lên đầu họ.
Tam phu nhân là cô con dâu có xuất thân thấp nhất Hoa gia, xuất thân của bà cũng quyết định tầm nhìn của mình không thể giúp Hoa gia vượt qua sóng gió hiện tại. Huống hồ con trai trưởng không dễ gì sinh ra cũng bị bắt đi, vẫn không biết đến khi nào mới nguôi ngoai.
Hoa Chỉ kỳ thực rất xem trọng Tứ phu nhân, bất luận là xuất thân hay tầm nhìn đều vượt có đủ, chỉ là…
Nhìn vào bụng bầu rõ rệt của bà, Hoa Chỉ cười khổ. Nếu như lúc bình thường còn có thể liều một phen, cùng lắm bà ấy chỉ đứng sau cho ý kiến là được. Nhưng hiện nay làm sao có thể bảo một người phụ nữ mang thai chịu những áp lực này.
Một thế gia trăm lớn to lớn, gặp phải chuyện lại không có đủ một người có thể chống đỡ được. Có thể thấy nam nhân của Hoa gia không làm mất uy danh tổ tông, thế nhưng gia quyến nữ đời này thì lại kém xa.
Hoa Chỉ trong lòng cũng không biết đây là mùi vị gì, đã bị ép đến lòng rắn như sắt, vốn dĩ nghĩ rằng kiếp này có thể sống an nhiên đến già, nhưng bây giờ nàng buộc phải đi trên con đường của một nữ nhân mạnh mẽ, còn là trong hoàn cảnh như hiện tại, mong rằng số phận của nàng không đến nỗi tồi tệ.
Kéo đệ đệ đến cạnh mẫu thân đỡ lấy bà, Hoa Chỉ đưa tay ra phía trước, Hoa Bách Lâm tim đập loạn nhịp, nhẹ giọng nói: “Trưởng tỷ!”
Hoa Chỉ quay lại cười, ánh mắt đầy vẻ bất lực, “Chăm sóc tốt cho mẫu thân”.
Hiện tại, Hoa Bách Lâm vẫn không hiểu trong ánh mắt chất chứa tâm trạng gì, chỉ cảm thấy khó chịu trong lòng. Sau khi cậu dần lớn lên mới biết được lúc đó tỷ tỷ đã phải chịu cái giá ra sao để ra mặt, cũng mới biết cảm giác khó chịu của mình lúc đó là vì đau lòng.
Hoa Chỉ chen qua đám đông đi vài bước đến trước mặt tổ mẫu, nàng nhẹ nhàng hỏi, “Tổ mẫu, người có tin con không ?”
Tin không? Lão phu nhân đưa tay chạm vào mặt đứa cháu gái lớn: “Con là con cháu của Hoa gia ta.”
Bởi vì con là con cháu của Hoa gia, ta đương nhiên là tin con! Hoa Chỉ gật đầu, “Vậy thì tổ mẫu hãy giao cho con quyền quản lý gia đình đi”.
Lão phu nhân yên tĩnh nhìn nàng giây lát, ngạc nhiên phát hiện trong mắt nàng không có một chút gì là sợ hãi, nàng chính là đứa cháu gái do một tay Lão thái gia dạy dỗ.
“Được, một nhà già trẻ của Hoa gia đều giao hết cho con.”
Hoa Chỉ mỉm cười, đứng trước mặt mọi người: “Chúng ta chỉ có một canh giờ, bây giờ mời mọi người quay trở về lấy hết những thứ có thể mang theo, trước tiên chúng ta cần rời khỏi nơi đây.”
Nhị phu nhân ngập ngừng một chút, hỏi: “Rời khỏi nơi này…đi đâu?”
“Bất luận là đi đâu, trước tiên chúng ta phải rời khỏi đây.” Hoa Chỉ dứt khoát mà trả lời bà, cũng là trả lời cho mọi người: “Đây là dinh thự của quan nhị phẩm, tổ phụ bị cách chức, đương nhiên chúng ta không còn tư cách để sống ở đây.”
“Chúng ta đến căn nhà ở Thành Nam” Lão phu nhân cất lời: “Ở đó sẽ không bị niêm phong”.
Chẳng ai hỏi tại sao nơi đó lại không bị niêm phong, những nữ nhân bị doạ sợ chỉ cầu có nơi an ổn để nương thân.
“Nhớ mang theo miếng đệm gối, bao tay của tổ phụ và phụ thân vẫn thường dùng vào mùa đông, phải nhanh.”
Bất kể ai cũng không dám làm mọi chuyện rối lên, ngay cả đại phu nhân cũng dắt con trai suýt nữa thì bị bắt, quay về thu dọn.
Hoa Chỉ quay đầu định nói gì đó, lão phu nhân lên tiếng trước, vẻ mặt xem ra cũng thoải mái phần nào: “Con cũng đi thu dọn đi, chỉ cần là vì Hoa gia, ta sẽ cố gắng.”
“Giữ được người mới có thể tính toán sau này, tổ mẫu, ván này chưa chắc đã kết thúc tại đây, chúng ta vẫn còn cơ hội xoay chuyển.” Hoa Chỉ động viên xong, dẫn theo mấy nha hoàn rời khỏi, một canh giờ thật sự không nhiều.
Lão phu nhân che mắt đột nhiên cười lên: “Trước đây ta không hiểu tại sao trong nhà có nhiều con cháu ưu tú mà lão thái gia không dạy dỗ lại hết mực yêu quý Chỉ Nhi, chẳng qua là ngoan ngoãn hơn một chút hay sao? Cô nương như vậy nhà nào chẳng có, bây giờ ta đã hiểu ra, không phải lão thái gia không có mắt, mà ta mới không có mắt.”
“Đúng vậy, trước kia nô tì cũng không nhìn ra đại cô nương lại có dũng khí như vậy”.
“Đi thôi, đỡ ta đi, thời gian không còn nhiều.”
Hoa Chỉ tiến vào viện nhà mình, liên tục dặn dò: “Đồ đạc lấy hết ra ngoài, chia làm năm phần, mỗi người mang một phần, cố gắng mang theo nhiều y phục bốn mùa, những thứ khác các ngươi xem cái nào có thể mang thì mang theo hết.”
Sau khi vào phòng, mỗi người mỗi việc, Niệm Thu vừa thu dọn vừa hỏi: “Chúng ta đi ra ngoài có bị lục soát hay không?”
“Có lẽ là không, đã tịch thu nhà một lần rồi, những người canh giữ cho rằng những thứ chúng ta cất giấu cũng không đáng kể, chẳng ai vì những thứ này mà khiến Thái Hậu bất mãn.”
Bão Hạ bừng tỉnh: “Đúng vậy, gia quyến nữ của Hoa phủ là do Thái Hậu che chở, nếu như bọn họ lục soát người chúng ta chẳng phải là không nể mặt Thái Hậu sao?”
Hoa Chỉ bước đến chiếc giường ngủ, mở tủ ra, sách trong tủ cũng có dấu vết bị lật tung, chắc là để xem bên trong có kẹp ngân phiếu hay không, trên sàn nhà còn rơi hai quyển sách.
Nàng lấy ba quyển sách đặt vào tay nải, sau đó cũng không thu dọn đồ đạc nữa, ngồi sang một bên nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.
Tổ phụ và phụ thân cùng làm quan trong triều, khẳng định là bị lột áo quan ngay tại chỗ, lập tức bị đưa đi lưu đày. Cùng lúc đó cấm vệ đến Hoa phủ khám xét, thời gian khám xét khoảng một canh giờ. Tính cả thời gian trước sau, tổ phụ chắc hẳn đã lên đường được hai canh giờ rồi. Nàng chuẩn bị một số thứ, tổ phụ không thể cứ lên đường như thế, phương bắc mùa đông đến sớm, đợi họ đến nơi thì có lẽ trời đã trở lạnh, nhưng hiện tại tổ phụ chỉ mặc trên người chiếc áo mỏng…
Xoa xoa trán, Hoa Chỉ nhắm mắt tính toán, bất tri bất giác thời gian đã trôi qua.
Danh sách chương