Sáng sớm ngày hôm sau, khi Hoa Chỉ dùng xong bữa sáng đi ra tiền viện thì đào đã được chất thành núi ở đó, liên tục có người đổ chỗ đào trong thúng được gánh vào ra đất.

Trong không khí thoang thoảng mùi hương của đào, dù chưa đến mùa thu nhưng lại có cảm giác như thu hoạch rất hậu hĩnh, khiến tâm trạng của mọi người tốt lên.

“Tiểu thư, người ăn thử đi.” Phất Đông bưng một dĩa nhỏ với những miếng đào đã được gọt sạch vỏ, trông rất mọng nước. Nàng cắn một miếng, hương vị ngọt ngào tiến vào lòng.

“Chọn vài quả ngon mang về nhà, nhiều một chút.”

“Vâng.”

Hoa Chỉ quan sát khu viện đã được cải tạo lại theo bản vẽ của nàng, công việc tỉ mẩn cần phải làm trong nhà, nhưng công tác chuẩn bị ban đầu lại phải hoàn thành ở bên ngoài. Nàng lo lắng thời tiết thay đổi thất thường nên đã bảo người dựng một cái rạp. Nàng lại sợ lượng nước sử dụng nhiều sẽ bị tích nước nên đã làm thêm vài ống thoát nước ở chỗ giếng.

Hai mươi mấy nha hoàn, nô tài đều xắn tay áo và ống quần lên, một bộ phận thì bận rộn ở chỗ giếng, nào là múc nước, rửa đồ, gánh thúng, nhưng trên khuôn mặt của bọn họ đều là niềm vui. Ánh mặt trời chiếu lên người họ, rồi lại chiếu vào trong nước, khúc xạ ra ánh sáng chói mắt, trông vô cùng dồi dào sức sống.

Hoa Chỉ âm thầm vui mừng, nhưng nàng cũng thích xem khung cảnh vui vẻ như vậy, nàng im lặng nhìn một lúc mới nhỏ giọng căn dặn: “Cách gọt vỏ không thể giống với trước đây các ngươi hay làm nữa, tốc độ quá chậm. Kêu người nấu nước nóng lên, sau đó cho đào vào luộc một lúc là có thể xé vỏ ra rồi. Nhưng nhất định phải chú ý đến vấn đề vệ sinh, phải cẩn thận như làm thức ăn cho chủ tử của mình ở trong phủ vậy. Nếu vì nguyên nhân này mà bị người ta soi mói thì ta nhất định sẽ không tha cho đâu.”

“Vâng, nô tỳ sẽ trông coi kỹ ạ.”

Bởi vì Lưu Tề đã làm việc mệt nhọc, Hoa Chỉ chỉ đành phái Bão Hạ ra làm quản sự. Người nàng có thể tin tưởng không nhiều, hơn nữa đây còn là chuyện làm ăn đầu tiên của Hoa gia, nàng không thể để xảy ra bất kỳ sơ sót nào được.

“Hũ sứ xử lý xong hết chưa?”

“Vâng, hũ sứ đã được rửa sạch và nấu qua theo lời dặn của người rồi.”

“Tỷ lệ đường phèn cứ làm theo công thức của ta, đừng có tiếc rẻ không cho vào. Món này rất dễ làm, chỉ cần không làm qua loa là ổn cả thôi.” Nếu không vì không đủ thời gian, nàng đã đặt làm một lô bình sứ Thanh Hoa đẹp mắt rồi, như vậy trông sẽ cao cấp hơn. Hiện giờ nàng chỉ đành dùng hũ sứ Tử Hoa có đáy màu trắng. Đương nhiên, nàng còn chuẩn bị thêm một lô hũ sứ tốt hơn, giá cả cũng khác biệt hẳn.

Nàng lại tỉ mỉ sắp xếp một số việc, chợt nghe thấy âm thanh bẩm báo của Lưu Quyên ở bên ngoài: “Tiểu thư, Thược Dược cô nương đến rồi.”

Từ sau khi Lưu Quyên ký khế ước suốt đời đã chuyển sang gọi Hoa Chỉ là tiểu thư, đối với nàng ấy thì cách gọi đại cô nương và tiểu thư không giống nhau. Tiểu thư chỉ có người của mình mới được gọi.

Mà sự thực cũng chính là như thế, bản thân Hoa Chỉ không nhớ nổi người hầu hạ nàng có cách phân biệt này từ khi nào nữa, theo nàng được biết thì nhà những tỷ nuội khác không như vậy.



“Hoa Chỉ, ngươi định buôn bán đào sao?” Thược Dược cầm một trái đào đi vào, khi có người ngoài nàng ấy luôn đội mũ có màng che mặt.

“Là một cách ăn mới, không chỉ mỗi đào mà ta còn sai người đi Giang Nam mua cam quýt về. Ngươi thích đồ ngọt, chắc chắn sẽ thích ăn nó.”

Đôi mắt Thược Dược sáng bừng, không hẳn là vì miếng ăn đó… Ồ không, là vì miếng ăn đó đấy. Ai bảo món ăn này của Hoa Chỉ ngon quá làm chi. Nhưng nàng ấy càng vui mừng hơn vì nàng có thể nhớ được mình thích ăn đồ ngọt.

“Ta có thể giúp được gì không?”

“Đã chuẩn bị xong cả rồi, đợi khi nào cần ta sẽ đến tìm ngươi.”

Thược Dược kéo màng che mặt, để lộ ra khuôn mặt cười hớn hở: “Nhớ phải tìm ta nha, ta tháo vát lắm đó.”

“Được, ta nhớ mà.” Hoa Chỉ cười theo, ánh mắt dịu dàng. Thược Dược là người đơn giản và thẳng thắn nhất mà nàng gặp qua suốt hai kiếp người. Nếu nói nàng ấy được người ta bảo vệ tốt thì cũng không hẳn, nàng ấy mang theo một khuôn mặt đầy những vết sẹo, khi đối diện với dung nhan bị hủy hoại, không biết trái tim phải cứng rắn đến mức nào mới có thể duy trì được tính cách trong sáng như thế. Nếu đổi lại là nàng, nàng tự nhận bản thân không thể làm được.

Đào được giao đến càng ngày càng nhiều, Bão Hạ ước chừng số lượng có thể làm xong trong hôm nay, số còn lại bèn gọi người gánh thẳng vào trong hầm dưới đất.

Hoa Chỉ rửa sạch tay, đích thân hướng dẫn cách làm từ lúc tách vỏ đến bước cuối cùng là bỏ vào hũ sứ, rồi dùng sáp ong đóng kín lại, nàng vừa làm vừa giải thích, các nha hoàn và nhũ mẫu già phụ trách công việc này đều nghe rất nghiêm túc.

Hoa Chỉ lại nhìn bọn họ làm, khi thấy chỗ nào họ làm không đúng thì hướng dẫn kỹ càng hơn, cho đến khi từng người bọn họ làm được một hũ đào mới hài lòng đi về hậu viện.

Thược Dược vẫn luôn đi theo bên cạnh nàng, vừa cắn miếng đào đã được bóc vỏ vừa hỏi: “Chẳng phải người ta thường nói các tiểu thư khuê các chỉ biết chỉ tay năm ngón thôi sao? Sao ngươi lại biết làm cái này? Đây là lần đầu tiên ta ăn đào được nấu chín đó.”

“Rất nhiều món ngươi ăn ở chỗ ta, bên ngoài có không?”

Thược Dược suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu, quả thực không có. Cũng đúng, cộng với món này cũng không kỳ lạ cho lắm. Thược Dược bỗng hiểu ra, tiếp tục vui vẻ thưởng thức miếng đào, trong miệng đầy vị ngọt.

“Để bụng chút đi, buổi trưa Phất Đông có nấu thịt kho đấy.”

Miếng đào trong miệng Thược Dược nuốt cũng không phải, mà nôn cũng không xong. Nàng ấy đã ăn qua thịt kho một lần, mùi vị ngon muốn chết! Nàng ấy nhai nhanh nuốt vội xuống, nhưng miếng đào trong tay đã không nhét vào miệng nữa. Thược Dược tiến lại gần Hoa Chỉ hỏi: “Còn món ăn gì thế? Biết làm chân giò sốt tương không?”



“Buổi trưa không có, nhưng ngươi có thể đặt món với Phất Đông, để buổi tối nàng ấy làm.”

“Buổi tối hả.” Thược Dược hơi ủ rũ: “Buổi chiều ta phải về rồi, có việc bận.”

“Vậy trưa mai ta bảo nàng ấy làm nhé?”

Thược Dược mím môi: “Mấy ngày sau ta không thể đến được.”

Hoa Chỉ cũng không dò hỏi thêm, dù gì có một đội ngũ võ công cao cường như vậy, bối cảnh hẳn là không nhỏ. Nàng chỉ cười nói: “Vậy ngươi xử lý xong việc rồi tới, Phất Đông có chạy mất được đâu.”

Hai người đi vào phòng, Hoa Chỉ không giữ lại người hậu hạ bên cạnh nên Thược Dược đã gỡ mũ xuống. Bởi vì nàng ấy đội quá lâu, trên trán đã lấm tấm mồ hôi rồi.

Hoa Chỉ đưa khăn tay cho nàng ấy: “Ta ước chừng còn ở đây nửa tháng nữa, hẳn là đến lúc đó ngươi cũng xong việc rồi nhỉ.”

“Không cần lâu vậy đâu, trừ khi có người bị thương rất nặng.”

“Nếu ta trở về thành, ngươi có thể đến tìm ta không?”

“Có thể.” Thược Dược gật đầu chắc như đinh đóng cột, nàng ấy không dám nói tình hình của Hoa gia đã được dâng lên chỗ thế tử.

“Quá tốt rồi, khi ngươi đến thì đi vào bằng cửa sau, ta sẽ căn dặn người gác cổng.”

Thược Dược lập tức nở nụ cười, sau khi quen với khuôn mặt đầy vết dao này, trông nàng ấy đã không còn khó coi nữa.

Hai người ở với nhau rất thoải mái, cho dù phần lớn thời gian là một người bận rộn, còn một người thì tự tìm niềm vui. Thỉnh thoảng Thược Dược sẽ đọc sách y học, hoặc là mài thảo dược. Cũng không biết là do Hoa Chỉ ngày ngày không rời được thuốc, hay do những thảo dược kia của Thược Dược mà mùi thuốc trong phòng càng ngày càng nồng đậm, đến cả những nha hoàn thường xuyên ra vào cũng toàn mùi thuốc trên người.

Khi Thược Dược rời đi, Hoa Chỉ có đưa cho nàng ấy một túi vải, xách trong tay cũng có trọng lượng lắm: “Khi chán có thể ăn nó cho đỡ buồn miệng.”

Mùi hoa hồi khiến Thược Dược hít mạnh vài cái, lấy ra một miếng nhìn thử: “Đây là cái gì? Thịt?”

“Thịt khô, có thể ăn đỡ khi đói.” Tuy đã cố gắng làm mỏng nó, nhưng vẫn khác xa với mùi vị của thịt bò khô. Hoa Chỉ không thích ăn món này cho lắm, còn đám nha hoàn lại thích vô cùng: “Nếu làm bằng thịt bò sẽ ngon hơn nữa, đáng tiếc là thịt bò rất khó mua.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện