Hoa Chỉ đi được một đoạn thì quay lại, nàng đứng ở bên ngoài một lúc, nghe thấy tiếng khóc nhẫn nhịn mà da diết. Nữ tử kia trước giờ chưa biết buồn rầu là gì, nay đang cảm thấy đau lòng, buồn bã vì nàng. Nàng hài lòng vì có được sự quan tâm như vậy, nhưng cũng phiền muộn vì có người gây chuyện nhân lúc nàng không có ở đây.
Đôi mắt nàng chuyển động, nhìn về phía Nghênh Xuân.
Nghênh Xuân gật đầu.
Mãi cho đến khi tiếng khóc dần dần ngừng lại, Hoa Chỉ mới lặng lẽ rời đi.
Trong đại viện, sắc mặt đại nha hoàn Liễu Thúy bên cạnh đại phu nhân trở nên hoảng sợ khi bị hai nhũ mẫu to xác nhìn chằm chằm, nàng ta không biết mình đã làm sai điều gì. Còn Lâm ma ma đi theo khi đại phu nhân được gả đi thì cúi đầu, rũ mắt, nhưng trên mặt không hề có vẻ sợ sệt nào.
Khi nhìn thấy đại cô nương đi ra, Liễu Thúy muốn nói gì đó nhưng đã bị hai nhũ mẫu bịt miệng lại.
Hoa Chỉ không chút che giấu, cứ thế đi thẳng qua đám hạ nhân ở đại phòng, đi về viện của mình. Trong môi trường mà mình quen thuộc, tinh thần của nàng mới để lộ ra sự mệt mỏi. Đầu tiên là ngồi trên xe ngựa quá lâu, trở về cũng chưa thể nghỉ ngơi, thân thể chưa hồi phục hoàn toàn nên có chút không chịu nổi.
Nàng uống hai hớp trà, sau đó nhìn về phía Lâm ma ma.
Mẫu thân của nàng nổi tiếng là tính tình mềm mỏng, yếu đuối, nhưng bao nhiêu năm nay đều xử lý ổn thỏa mọi việc trong viện, chưa từng để xảy ra chuyện gì cả, phần lớn công lao là nhờ Lâm ma ma. Có lẽ ngoại tổ mẫu cũng nhìn ra được tính cách yếu đuối của con gái mình, nên đã bồi dưỡng một nha hoàn giúp đỡ cho bà từ lâu.
Bên ngoài có phụ thân bảo vệ, bên trong có Lâm ma ma giúp đỡ, cho nên mẫu thân mới có thể giữ được suy nghĩ đơn thuần như thế. Dựa vào tấm lòng trung thành của lâm ma ma, hẳn sẽ không đến nỗi Hoa gia vừa sụp đổ đã bỏ mặc mẫu thân mới phải.
“Lâm ma ma, lúc ta không có ở nhà, chỗ mẫu thân đã xảy ra chuyện gì?”
Lâm ma ma nằm bò trên đất, chỉ nghe mỗi giọng nói đã có thể nghe ra được nỗi áy náy: “Là lỗi của nô tỳ, thời gian trước con trai của nô tỳ bị bệnh nên đã xin phu nhân nghỉ phép ba ngày để chăm sóc hắn. Sau khi trở lại thì phát hiện sắc mặt của phu nhân không đúng lắm, sau này nô tỳ đi nghe ngóng mới biết được Tam phu nhân miệng mồm nhanh nhảu đã nói ra những lời khó nghe, phu nhân nghe hết vào trong lòng. Thật trùng hợp là hôm đó cữu thái thái của Chu gia cho người qua truyền lời, nói tới nói lui cũng là nói phu nhân đừng gửi thư về nhà mẹ đẻ nữa, tránh để đại công tử khó xử. Còn nói… còn nói đại cô nương đã từ hôn rồi, nhưng cô nương của Chu gia vẫn phải gả đi…”
Hoa Chỉ tức đến bật cười, nàng từ hôn mà có thể ảnh hưởng đến việc cưới gả của cô nương Chu gia sao? Vậy cô nương Hoa gia của nàng chẳng khác nào treo vải trắng cho xong chuyện? Mấy nha hoàn cũng tức đến vành mắt đỏ bừng, người trước đây cứ thỉnh thoảng đến dây dưa với đại phu nhân là ai? Hoa gia mới rớt xuống chưa bao lâu đã có người như thế, cũng nhanh quá rồi đó!
“Mẫu thân gửi thư cho Chu gia sao? Ngươi đứng dậy nói chuyện đi.”
Lâm ma ma đứng dậy, nhưng vẫn rũ mắt như cũ: “Không chỉ mỗi phu nhân, mà những phòng khác cũng gửi hết rồi. Trước đây người bảo mọi người bớt qua lại với người nhà mẹ đẻ, sau này lão phu nhân lại chỉ điểm một lần nữa, mọi người bèn gửi tin tức về nhà mẹ đẻ hết.”
“Ngươi có biết trong thư viết những gì không?”
“Nô tỳ biết ạ. Phu nhân lo lắng viết phải những lời cấm kỵ nên đã cho nô tỳ nhìn qua một lần. Nô tỳ thấy bà ấy cũng chỉ viết vài câu nói về niềm nhớ nhưng người thân bên đó và nỗi lo đối với đại lão gia mà thôi, không hề nhờ nhà mẹ đẻ giúp đỡ, cầu tình gì cả. Nô tỳ cũng không biết cữu thái thái lại nhìn ra được những lời nói đó khiến đại công tử khó xử nữa.”
Nhưng Hoa Chỉ lại hiểu được cữu mẫu suy nghĩ như thế nào. Mẫu thân là con gái út trong nhà, trước giờ đều được phụ mẫu và huynh trưởng yêu thương. Bà nói mình nhớ nhung đại lão gia, trong mắt cữu mẫu chẳng khác nào bảo nhà mẹ đẻ cố gắng giúp chuyện này, e rằng bà ta cũng là âm thầm phái người qua nói, những người khác không hề hay biết chuyện này. Bà ta tính chắc với tính cách yếu đuối của mẫu thân sẽ không thể nào nói chuyện này trước mặt ngoại tổ mẫu được.
Đáng tiếc, vẫn còn một người không yếu đuối ở đây này.
Hoa Chỉ mở nắp ly trà ra, ngửi hương trà nhân sâm lại ghét bỏ đặt xuống: “Tam thẩm từ khi con trai bị lưu đày đã ổn định lại rồi?”
Lâm ma ma nghiêm túc tiếp lời: “Nô tỳ thấy hình như là vậy, mấy hôm nay bà ấy rất hăng hái đi tới viện của lão phu nhân.”
“Ngay cả con thuyền rách như Hoa gia mà cũng giở mọi thủ đoạn giành lấy, với cái tầm nhìn của bà ấy, tổ mẫu có thể để chức vị chủ nhà cho bà ấy làm sao?” Hoa Chỉ cười, nhưng mắt rất lạnh lùng: “Vậy thì để ta cho bà ấy xem cách biệt của ta và bà ấy ở đâu. Lâm ma ma.”
“Có nô tỳ.”
“Ngươi rà soát hết đám người hầu hạ bên cạnh mẫu thân đi, xem thử những người nào có thể dùng được thì giữ lại dạy dỗ. Lúc ngươi không có ở đây, bọn họ cũng biết cách nên bảo vệ chủ tử như thế nào.”
“Nô tỳ tuân mệnh.”
“Xong thì đến Chu gia một chuyến, khóc lóc kể lể chuyện cữu mẫu ta đã làm ngay trước mặt bà ấy và ngoại tổ mẫu. Mẫu thân của ta có thể chịu thiệt thòi, nhưng ta thì không.” Hoa Chỉ lạnh lùng cười: “Không cần phải sợ đắc tội người khác, ta cũng chẳng mong cầu gì vào bất cứ ai đến giúp mình cả, mà ta cũng không cần.”
“Vâng.” Lâm ma ma lớn tiếng đáp, cơn tức giận kìm nén trong ngực dường như đã phun ra theo tiếng đáp này.
“Đi đi, bây giờ đi ngay.”
“Vâng, nô tỳ cáo lui.”
Niệm Thu bưng tách trà tiến lại gần: “Tiểu thư, người uống thêm vài hớp nữa đi.”
“Cho ta tách trà bình thường đi, cứ uống nó mãi, ta ngửi thấy mùi là muốn nôn rồi.”
Niệm Thu bất lực, chỉ đành đi rót một ly nước ấm đến, đương nhiên sẽ không có lá trà, bởi vì giờ đây vết thương của tiểu thư đang đóng vảy. Nếu do ăn phải lá trà khiến màu sắc của vết thương trở nên đậm màu hơn thì các nàng muốn khóc cũng chẳng có chỗ mà khóc.
“Dẫn Liễu Thúy vào đây.”
Liễu Thúy lo lắng quỳ trước mặt Hoa Chỉ: “Đại, đại cô nương.”
“Liễu Thúy, ngươi hầu hạ bên cạnh mẫu thân ta bao lâu rồi?”
“Dạ thưa, bảy năm rồi ạ, từ năm mười một tuổi nô tỳ đã đến hầu hạ bên cạnh đại phu nhân.”
“Bảy năm.” Hoa Chỉ im lặng nhìn nàng ta: “Tính cách mẫu thân ta yếu đuối thế kia, hẳn là ngươi cũng không phải chịu khổ cực gì đúng chứ.”
Lòng Liễu Thúy hoảng loạn, chỉ đành đáp theo: “Đại phu nhân có tấm lòng lương thiện, trước giờ chưa từng mắng mỏ gì nô tỳ cả.”
“Cho nên ngươi nhắm đúng với chỗ này của mẫu thân ta, cho dù bị bà phát hiện cũng không làm gì ngươi?”
Liễu Thúy ngồi bệt xuống đất, đôi môi run rẩy nói không nên lời.
Vốn dĩ Hoa Chỉ chỉ nắm chắc ba phần, nhưng sau cơn giật mình này ba phần đã trở thành mười phần rồi.
Lâm ma ma là một người đáng tin cậy, cũng biết rõ người chủ tử mà mình hầu hạ nhiều năm có tính cách như thế nào. Bà ấy muốn rời đi, không thể nào không sắp xếp thỏa đáng được. Nếu đã sắp xếp rồi mà vẫn để Tam thẩm có cơ hội bắt nạt mẫu thân nàng, vậy vấn đề chỉ có thể là nha hoàn Liễu Thúy, người có địa vị chỉ thấp hơn Lâm ma ma. Nếu như nàng ta ngay thẳng, người bên dưới nàng ta sẽ không dám vượt qua nàng ta để làm chuyện lén lút được.
“Tam thẩm hứa cho người lợi ích gì?”
Liễu Thúy cắn môi, nằm sấp trên đất, không nói năng gì. Nàng ta không dám nói, ở bên cạnh đại phu nhân suốt bảy năm trời, cũng gặp qua đại cô nương vô số lần, nhưng chưa từng có cảm giác áp bức như hiện tại bao giờ. Nàng ta vẫn luôn cho rằng đại cô nương là người lương thiện. Không, không chỉ mình nàng ta, trước khi đại cô nương nói mình muốn làm quản lý gia đình thì ai mà chẳng cho rằng nàng lương thương vô hại chứ?
Nhưng giờ bọn họ biết được cũng đã muộn rồi.
“Không nói cũng được, ta không hẳn muốn biết cho lắm.” Cơ thể mỏi nhừ, chỗ nào cũng kêu gọi đình công, cần nghỉ ngơi, nhưng Hoa Chỉ lại xem như không có chuyện gì, phủi phủi tay áo, chống lên ghế lấy đà đứng dậy: “Dẫn nàng ta đi.”
“Đại cô nương…” Liễu Thúy ôm chặt lấy chân Hoa Chỉ, khiến nàng loạng choạng suýt chút thì ngã nhào. Nghênh Xuân và Niệm Thụ vội vã chạy tới đỡ lấy nàng, ánh mắt tức giận nhìn Liễu Thúy.
Nhũ mẫu chậm hơn một chút, dùng hết sức nhấn Liễu Thúy xuống đất, Liễu Thúy đau đớn muốn hét lên nhưng miệng đã bị bịt chặt. Lúc này, trong lòng nàng ta mới thật sự cảm thấy sợ hãi.
Đôi mắt nàng chuyển động, nhìn về phía Nghênh Xuân.
Nghênh Xuân gật đầu.
Mãi cho đến khi tiếng khóc dần dần ngừng lại, Hoa Chỉ mới lặng lẽ rời đi.
Trong đại viện, sắc mặt đại nha hoàn Liễu Thúy bên cạnh đại phu nhân trở nên hoảng sợ khi bị hai nhũ mẫu to xác nhìn chằm chằm, nàng ta không biết mình đã làm sai điều gì. Còn Lâm ma ma đi theo khi đại phu nhân được gả đi thì cúi đầu, rũ mắt, nhưng trên mặt không hề có vẻ sợ sệt nào.
Khi nhìn thấy đại cô nương đi ra, Liễu Thúy muốn nói gì đó nhưng đã bị hai nhũ mẫu bịt miệng lại.
Hoa Chỉ không chút che giấu, cứ thế đi thẳng qua đám hạ nhân ở đại phòng, đi về viện của mình. Trong môi trường mà mình quen thuộc, tinh thần của nàng mới để lộ ra sự mệt mỏi. Đầu tiên là ngồi trên xe ngựa quá lâu, trở về cũng chưa thể nghỉ ngơi, thân thể chưa hồi phục hoàn toàn nên có chút không chịu nổi.
Nàng uống hai hớp trà, sau đó nhìn về phía Lâm ma ma.
Mẫu thân của nàng nổi tiếng là tính tình mềm mỏng, yếu đuối, nhưng bao nhiêu năm nay đều xử lý ổn thỏa mọi việc trong viện, chưa từng để xảy ra chuyện gì cả, phần lớn công lao là nhờ Lâm ma ma. Có lẽ ngoại tổ mẫu cũng nhìn ra được tính cách yếu đuối của con gái mình, nên đã bồi dưỡng một nha hoàn giúp đỡ cho bà từ lâu.
Bên ngoài có phụ thân bảo vệ, bên trong có Lâm ma ma giúp đỡ, cho nên mẫu thân mới có thể giữ được suy nghĩ đơn thuần như thế. Dựa vào tấm lòng trung thành của lâm ma ma, hẳn sẽ không đến nỗi Hoa gia vừa sụp đổ đã bỏ mặc mẫu thân mới phải.
“Lâm ma ma, lúc ta không có ở nhà, chỗ mẫu thân đã xảy ra chuyện gì?”
Lâm ma ma nằm bò trên đất, chỉ nghe mỗi giọng nói đã có thể nghe ra được nỗi áy náy: “Là lỗi của nô tỳ, thời gian trước con trai của nô tỳ bị bệnh nên đã xin phu nhân nghỉ phép ba ngày để chăm sóc hắn. Sau khi trở lại thì phát hiện sắc mặt của phu nhân không đúng lắm, sau này nô tỳ đi nghe ngóng mới biết được Tam phu nhân miệng mồm nhanh nhảu đã nói ra những lời khó nghe, phu nhân nghe hết vào trong lòng. Thật trùng hợp là hôm đó cữu thái thái của Chu gia cho người qua truyền lời, nói tới nói lui cũng là nói phu nhân đừng gửi thư về nhà mẹ đẻ nữa, tránh để đại công tử khó xử. Còn nói… còn nói đại cô nương đã từ hôn rồi, nhưng cô nương của Chu gia vẫn phải gả đi…”
Hoa Chỉ tức đến bật cười, nàng từ hôn mà có thể ảnh hưởng đến việc cưới gả của cô nương Chu gia sao? Vậy cô nương Hoa gia của nàng chẳng khác nào treo vải trắng cho xong chuyện? Mấy nha hoàn cũng tức đến vành mắt đỏ bừng, người trước đây cứ thỉnh thoảng đến dây dưa với đại phu nhân là ai? Hoa gia mới rớt xuống chưa bao lâu đã có người như thế, cũng nhanh quá rồi đó!
“Mẫu thân gửi thư cho Chu gia sao? Ngươi đứng dậy nói chuyện đi.”
Lâm ma ma đứng dậy, nhưng vẫn rũ mắt như cũ: “Không chỉ mỗi phu nhân, mà những phòng khác cũng gửi hết rồi. Trước đây người bảo mọi người bớt qua lại với người nhà mẹ đẻ, sau này lão phu nhân lại chỉ điểm một lần nữa, mọi người bèn gửi tin tức về nhà mẹ đẻ hết.”
“Ngươi có biết trong thư viết những gì không?”
“Nô tỳ biết ạ. Phu nhân lo lắng viết phải những lời cấm kỵ nên đã cho nô tỳ nhìn qua một lần. Nô tỳ thấy bà ấy cũng chỉ viết vài câu nói về niềm nhớ nhưng người thân bên đó và nỗi lo đối với đại lão gia mà thôi, không hề nhờ nhà mẹ đẻ giúp đỡ, cầu tình gì cả. Nô tỳ cũng không biết cữu thái thái lại nhìn ra được những lời nói đó khiến đại công tử khó xử nữa.”
Nhưng Hoa Chỉ lại hiểu được cữu mẫu suy nghĩ như thế nào. Mẫu thân là con gái út trong nhà, trước giờ đều được phụ mẫu và huynh trưởng yêu thương. Bà nói mình nhớ nhung đại lão gia, trong mắt cữu mẫu chẳng khác nào bảo nhà mẹ đẻ cố gắng giúp chuyện này, e rằng bà ta cũng là âm thầm phái người qua nói, những người khác không hề hay biết chuyện này. Bà ta tính chắc với tính cách yếu đuối của mẫu thân sẽ không thể nào nói chuyện này trước mặt ngoại tổ mẫu được.
Đáng tiếc, vẫn còn một người không yếu đuối ở đây này.
Hoa Chỉ mở nắp ly trà ra, ngửi hương trà nhân sâm lại ghét bỏ đặt xuống: “Tam thẩm từ khi con trai bị lưu đày đã ổn định lại rồi?”
Lâm ma ma nghiêm túc tiếp lời: “Nô tỳ thấy hình như là vậy, mấy hôm nay bà ấy rất hăng hái đi tới viện của lão phu nhân.”
“Ngay cả con thuyền rách như Hoa gia mà cũng giở mọi thủ đoạn giành lấy, với cái tầm nhìn của bà ấy, tổ mẫu có thể để chức vị chủ nhà cho bà ấy làm sao?” Hoa Chỉ cười, nhưng mắt rất lạnh lùng: “Vậy thì để ta cho bà ấy xem cách biệt của ta và bà ấy ở đâu. Lâm ma ma.”
“Có nô tỳ.”
“Ngươi rà soát hết đám người hầu hạ bên cạnh mẫu thân đi, xem thử những người nào có thể dùng được thì giữ lại dạy dỗ. Lúc ngươi không có ở đây, bọn họ cũng biết cách nên bảo vệ chủ tử như thế nào.”
“Nô tỳ tuân mệnh.”
“Xong thì đến Chu gia một chuyến, khóc lóc kể lể chuyện cữu mẫu ta đã làm ngay trước mặt bà ấy và ngoại tổ mẫu. Mẫu thân của ta có thể chịu thiệt thòi, nhưng ta thì không.” Hoa Chỉ lạnh lùng cười: “Không cần phải sợ đắc tội người khác, ta cũng chẳng mong cầu gì vào bất cứ ai đến giúp mình cả, mà ta cũng không cần.”
“Vâng.” Lâm ma ma lớn tiếng đáp, cơn tức giận kìm nén trong ngực dường như đã phun ra theo tiếng đáp này.
“Đi đi, bây giờ đi ngay.”
“Vâng, nô tỳ cáo lui.”
Niệm Thu bưng tách trà tiến lại gần: “Tiểu thư, người uống thêm vài hớp nữa đi.”
“Cho ta tách trà bình thường đi, cứ uống nó mãi, ta ngửi thấy mùi là muốn nôn rồi.”
Niệm Thu bất lực, chỉ đành đi rót một ly nước ấm đến, đương nhiên sẽ không có lá trà, bởi vì giờ đây vết thương của tiểu thư đang đóng vảy. Nếu do ăn phải lá trà khiến màu sắc của vết thương trở nên đậm màu hơn thì các nàng muốn khóc cũng chẳng có chỗ mà khóc.
“Dẫn Liễu Thúy vào đây.”
Liễu Thúy lo lắng quỳ trước mặt Hoa Chỉ: “Đại, đại cô nương.”
“Liễu Thúy, ngươi hầu hạ bên cạnh mẫu thân ta bao lâu rồi?”
“Dạ thưa, bảy năm rồi ạ, từ năm mười một tuổi nô tỳ đã đến hầu hạ bên cạnh đại phu nhân.”
“Bảy năm.” Hoa Chỉ im lặng nhìn nàng ta: “Tính cách mẫu thân ta yếu đuối thế kia, hẳn là ngươi cũng không phải chịu khổ cực gì đúng chứ.”
Lòng Liễu Thúy hoảng loạn, chỉ đành đáp theo: “Đại phu nhân có tấm lòng lương thiện, trước giờ chưa từng mắng mỏ gì nô tỳ cả.”
“Cho nên ngươi nhắm đúng với chỗ này của mẫu thân ta, cho dù bị bà phát hiện cũng không làm gì ngươi?”
Liễu Thúy ngồi bệt xuống đất, đôi môi run rẩy nói không nên lời.
Vốn dĩ Hoa Chỉ chỉ nắm chắc ba phần, nhưng sau cơn giật mình này ba phần đã trở thành mười phần rồi.
Lâm ma ma là một người đáng tin cậy, cũng biết rõ người chủ tử mà mình hầu hạ nhiều năm có tính cách như thế nào. Bà ấy muốn rời đi, không thể nào không sắp xếp thỏa đáng được. Nếu đã sắp xếp rồi mà vẫn để Tam thẩm có cơ hội bắt nạt mẫu thân nàng, vậy vấn đề chỉ có thể là nha hoàn Liễu Thúy, người có địa vị chỉ thấp hơn Lâm ma ma. Nếu như nàng ta ngay thẳng, người bên dưới nàng ta sẽ không dám vượt qua nàng ta để làm chuyện lén lút được.
“Tam thẩm hứa cho người lợi ích gì?”
Liễu Thúy cắn môi, nằm sấp trên đất, không nói năng gì. Nàng ta không dám nói, ở bên cạnh đại phu nhân suốt bảy năm trời, cũng gặp qua đại cô nương vô số lần, nhưng chưa từng có cảm giác áp bức như hiện tại bao giờ. Nàng ta vẫn luôn cho rằng đại cô nương là người lương thiện. Không, không chỉ mình nàng ta, trước khi đại cô nương nói mình muốn làm quản lý gia đình thì ai mà chẳng cho rằng nàng lương thương vô hại chứ?
Nhưng giờ bọn họ biết được cũng đã muộn rồi.
“Không nói cũng được, ta không hẳn muốn biết cho lắm.” Cơ thể mỏi nhừ, chỗ nào cũng kêu gọi đình công, cần nghỉ ngơi, nhưng Hoa Chỉ lại xem như không có chuyện gì, phủi phủi tay áo, chống lên ghế lấy đà đứng dậy: “Dẫn nàng ta đi.”
“Đại cô nương…” Liễu Thúy ôm chặt lấy chân Hoa Chỉ, khiến nàng loạng choạng suýt chút thì ngã nhào. Nghênh Xuân và Niệm Thụ vội vã chạy tới đỡ lấy nàng, ánh mắt tức giận nhìn Liễu Thúy.
Nhũ mẫu chậm hơn một chút, dùng hết sức nhấn Liễu Thúy xuống đất, Liễu Thúy đau đớn muốn hét lên nhưng miệng đã bị bịt chặt. Lúc này, trong lòng nàng ta mới thật sự cảm thấy sợ hãi.
Danh sách chương