Lâm Lang hỏi: “Ai đấy?”

Là tiếng của Họa Châu: “Là tỷ.”

Nàng vội vàng mở cửa cho Họa Châu. Vẻ mặt Họa Châu có chút hoảng sợ. “Có người ở Tây Lục sở truyền tin tới, nói là Vân Sơ phạm phép tắc rồi.”

Lâm Lang kinh hãi, hỏi dồn: “Sao thế được?”

Họa Châu đáp: “Thấy bảo là lén truyền đồ ra ngoài qua thị vệ Thần Vũ môn, phạm vào điều đại kỵ trong cung, đã có người đi bẩm cho Đông Quý phi rồi. Vinh chủ nhân cũng hết cách. Mọi người đều nói chuyện này do An chủ nhân đứng đằng sau, cho Vinh chủ nhân, Nghi chủ nhân đẹp mặt.”

Lâm Lang vô cùng lo lắng, hỏi tiếp: “Vậy Vân Sơ sao rồi?”

Họa Châu đáp: “Người báo tin nói là đã bị giam ở Thận hình ti, may mà đang dịp Tết, dù gì cũng mấy ngày nữa mới xử lý.”

Lâm Lang yên tâm hơn một chút. “Còn mấy ngày nữa, mà Vinh chủ nhân ở trong cung lâu năm, nhất định sẽ có cách xoay chuyển tình thế.”

Họa Châu đáp: “Nghe nói Vinh chủ nhân đã đi xin Đông Quý phi. Đúng lúc An Tần cũng ở đó, nói hai, ba câu đã khiến Vinh chủ nhân bẽ mặt, tức giận vô cùng.”

Lâm Lang rất sốt ruột, nàng biết Đông Quý phi nắm quyền quản lý lục cung, chỉ cần ra ý thì Vân Sơ sẽ bị định tội, thế thì Vinh Tần cũng hết cách. Hai mắt Họa Châu đỏ hoe, nàng nói: “Ba người chúng ta cùng vào cung, cứ trơ mắt nhìn Vân Sơ…”

Lâm Lang nhớ lại những ngày tháng còn ở phòng Giặt đồ, trong lòng trào lên nỗi xúc động, bỗng nghe tiếng thái giám gõ cửa, hỏi: “Lâm cô nương có đây không?”

Lâm Lang liền đáp: “Có chuyện gì?”

Tiểu thái giám đi vào, thõng tay quỳ xuống, bẩm nhỏ: “Lâm cô nương, Hiểu Nguyệt tỷ tỷ chỗ Vinh chủ nhân tới, muốn gặp cô nương.”

Lâm Lang nhìn Họa Châu. Họa Châu nói khẽ: “Nhất định là vì Vân Sơ.”

Lâm Lang thở dài một tiếng, nói với thái giám: “Hiểu Nguyệt cô nương hiện đang ở đâu?”

Tiểu thái giám trả lời: “Mời cô nương theo nô tài!”

Lâm Lang bèn theo hắn đi qua bức tường cung rồi đến chỗ yên tĩnh sau hiên nhà, có hai người đang đứng lặng ở hành lang. Người đứng trước mặc áo dài màu nâu nhạt, sau cổ rũ dây vòng vàng, trang sức quý giá, áo choàng ngắn hoa văn quỳ long, chính là trang phục mặc trong dịp năm mới của phi tần hậu cung. Nàng vội vàng hành lễ thỉnh an: “Vinh chủ nhân vạn phúc kim an!”

Vinh Tần đỡ nàng. “Muội muội không cần đa lễ!”

Nàng đáp: “Nô tỳ không dám!”

Nàng vẫn hành lễ đúng như quy củ. Vinh Tần thở dài một tiếng. “Muội muội tốt, lý do ta đến chắc muội cũng đã biết rồi. Ngày trước Vân Sơ đối tốt với muội như thế, như tỷ muội ruột thịt vậy, bây giờ đúng là ta đã hết cách, chỉ cầu muội muội niệm tình xưa mà xin cho Vân Sơ.”

Lâm Lang đáp: “Vinh chủ nhân, nếu Lâm Lang có thể thì sao lại không muốn cứu Vân Sơ. Người là chủ nhân trong hậu cung, lòng có dư mà sức không đủ, huống gì Lâm Lang.”

Ai ngờ Vinh Tần khom hai đầu gối, quỳ xuống. Hiểu Nguyệt thấy nàng ta quỳ cũng vội quỳ theo. Lâm Lang sợ đến mức mặt mày trắng bệch, nhanh chóng quỳ xuống. “Vinh chủ nhân, người thế này là làm khó Lâm Lang rồi. Hiểu Nguyệt tỷ tỷ, xin hãy đỡ Vinh chủ nhân đứng dậy!”

Hai mắt Vinh Tần đầy nước mắt. “Muội muội tốt, ta biết nếu muội muốn thì nhất định có thể cứu Vân Sơ, chỉ cầu muội muội đồng ý với ta.”

Lâm Lang nhẹ nhàng nói: “Chủ nhân, Lâm Lang thực sự rất muốn cứu Vân Sơ, chỉ là quy định trong hậu cung này, e là nô tỳ cũng không có cách nào. Nô tỳ nào có tiếng nói bên Đông Quý phi.”

Nàng duỗi tay đỡ Vinh Tần, Vinh Tần lại cố tình không động đậy, chỉ nắm chặt lấy tay nàng. “Muội muội thân, muội là người pha lê ruột thủy tinh, ý của ta nhất định muội đã hiểu từ lâu. Trước mắt cũng không còn cách nào khác, duy chỉ có một cách xử lý triệt để.”

Thấy Vinh Tần đã nói hết, Lâm Lang đành đáp nhỏ: “Chủ nhân được Hoàng thượng yêu thương, vì sao không đích thân xin Hoàng thượng? Hoàng thượng chắc chắn sẽ nể mặt người mà đặc biệt khai ân thả Vân Sơ.”

Vinh Tần đáp: “Tình hình của ta sao muội lại không biết? Đã gần nửa năm nay ta không được gặp Hoàng thượng rồi. Từ hồi xảy ra chuyện của tam a ca, Hoàng thượng giận ta thì ta đã như ốc không mang nổi mình ốc, dù có gặp được Hoàng thượng thì cũng e là chưa nói xong đã khiến người nổi giận. Lâu nay Hoàng thượng ghét việc lén lút chuyền đồ, hơn nữa Vân Sơ là muội muội ruột thịt của ta, nói không chừng sẽ trách ta dạy dỗ không nghiêm, bao che, chiều hư nó.” Vinh Tần nói đến đây thì nước mắt đã rơi đầy.

Lâm Lang nhớ đến tình nghĩa ngày xưa cùng Vân Sơ, thực sự không nỡ, liền đáp khẽ: “Chủ nhân, xin chủ nhân mau đứng dậy, đang Tết mà người như thế này, để người khác thấy sao được.”

Vinh Tần cầm khăn tay lau mặt, đau lòng nức nở. “Hôm nay muội muội không đồng ý thì ta chỉ biết quỳ ở đây thôi.”

Trong lòng Lâm Lang vô cùng khó xử. Giọng nói của Hiểu Nguyệt cũng nghẹn ngào: “Nô tỳ đi cùng chủ nhân đến gặp Vân Sơ cô nương, chủ nhân an ủi Vân Sơ rằng Lâm Lang có tiếng nói trước mặt Hoàng thượng, nhất định sẽ xin giúp. Vân Sơ còn vui mừng nói rằng không uổng nàng ngày xưa trao khăn kết nghĩa với Lâm Lang cô nương.”

Lâm Lang nghe thấy bốn chữ “trao khăn kết nghĩa” thì nhớ lại lúc trước hai người trao khăn rồi nhận làm tỷ muội. Lúc nàng bị trách tội, Vân Sơ còn mạo hiểm đến thăm nàng, tình nghĩa này không thể coi là bình thường được. Lòng mềm đi, nàng cắn môi rồi nói: “Xin Vinh chủ nhân mau đứng dậy, nô tỳ sẽ cố gắng thử một lần.”

Vinh Tần thấy nàng đồng ý thì phấn khởi đáp: “Muội muội thân, ân huệ này của muội, ta và Vân Sơ sẽ nhớ suốt đời.” Xong bèn dập đầu một cái.

Lâm Lang vội đỡ nàng ta đứng dậy. “Xin chủ nhân đừng nói vậy, chuyện có thành hay không trong lòng nô tỳ không chắc.”

Vinh Tần nói: “Muội muội thân, ta hiểu cả. Chỉ là muội đã đồng ý giúp việc này rồi, dù có không được thì ta và Vân Sơ vẫn biết ơn ân huệ này của muội.”

Lâm Lang trả lời: “Chủ nhân đừng nói vậy, ngày xưa Vân Sơ đối với Lâm Lang rất tốt, còn có sự chiếu cố của chủ nhân nữa, Lâm Lang hiểu cả.”

Vinh Tần nắm chặt tay nàng, mắt hoe đỏ, như có hàng ngàn lời muốn nói nhưng cuối cùng chỉ đáp: “Muội muội tốt, tất cả đều trông cậy ở muội.”

Vì ở gần Càn Thanh cung, nhiều người phức tạp nên Vinh Tần không tiện ở lại lâu, đang định đi về thì Hiểu Nguyệt cẩn thận nói: “Chủ nhân, rửa mặt đã rồi đi.” Lúc này Vinh Tần mới nhớ ra, lưỡng lự nói: “Lúc này đi đâu rửa…”

Lâm Lang bèn đáp: “Nếu chủ nhân không chê thì có thể đến phòng nô tỳ.”

Vinh Tần mỉm cười. “Vậy lại phiền muội muội.”

Lâm Lang trả lời: “Chủ nhân nói gì vậy, chỉ mong chủ nhân không chê là tốt rồi.” Nàng dẫn họ về phòng mình, lấy một chậu nước ấm đến. Hiểu Nguyệt giúp Vinh Tần rửa mặt rồi chỉnh lại tóc tai. Vinh Tần ngồi đó, thấy trên hộp gương lược có một cái gương thủy tinh, bên hộp có chiếc túi nhỏ thêu kim tuyến. Tuy chưa thêu xong nhưng đường thêu tinh tế, hình dáng đẹp đẽ. Vinh Tần không kìm được cầm lên xem, là một chiếc túi được thêu hoa văn ngọn lửa ở bốn góc, ở giữa là rồng vàng ngũ trảo bằng chỉ vàng. Dù chưa hoàn thành nhưng đôi mắt đen láy bằng chỉ đen vẫn sống động như thật, nàng cười, nói: “Thật là một tác phẩm thêu tinh xảo, thứ này muội làm tặng Hoàng thượng?”

Mặt Lâm Lang hơi đỏ, nàng đáp: “Vâng.”

Vinh Tần cười. “Giờ đã có mấy người làm công việc thêu thùa đó, muội lại còn cố ý tự thêu thứ này.”

Lâm Lang đã xấu hổ sẵn, giờ không đáp lời. Khi Hiểu Nguyệt sửa sang đầu tóc cho Vinh Tần xong xuôi thì Lâm Lang tiễn nàng ra cửa.

Sau khi hạ triều ở Thái Hòa điện, Hoàng đế cùng Thái hoàng thái hậu, Thái hậu nhận những lời chúc mừng của phi tần hậu cung ở Từ Ninh cung. Buổi trưa lại mở gia yến ở Từ Ninh cung. Tiệc hôm nay ít nghi lễ rườm rà hơn so với đại yến hôm qua. Để tiệc vui nên Hoàng đế phá lệ lệnh cho hoàng tử còn nhỏ tuổi và công chúa đến chung vui với Thái hoàng thái hậu. Thái hoàng thái hậu được các con cháu vây quanh thì vui mừng khôn xiết. Vài vị thái phi, phúc tấn cũng đang ngồi đó, Hoàng đế lệnh cho Thái tử cầm bình, hoàng trưởng tử dẫn đầu chư vị hoàng tử kính rượu từng người. Bữa cơm này giống như bữa cơm gia đình hòa thuận, ấm cúng. Đến tận lúc mặt trời lặn thì tiệc mới tàn trong bầu không khí vui vẻ.

Hoàng đế đi ra từ Từ Ninh cung rực rỡ, ồn ào tiếng nói cười, về đến trước Càn Thanh cung thì xuống kiệu. Trước mặt là Càn Thanh cung âm u. Trên hành lang được treo đầy đèn lồng lớn, đường kính mấy thước, tỏa ra một dải ánh sáng vàng mờ nhạt. Bốn phía im ắng, tĩnh mịch mà trang nghiêm. Vừa mới nghe tiếng nhạc ồn ã, giờ chỉ còn cơn gió đêm thổi qua khiến y cảm thấy lòng bình lặng lại, con người cũng thanh thản hơn. Thái giám Kính Sự phòng đang định vỗ tay, Hoàng đế ra ý bảo hắn ngừng. Một đoàn người vây quanh Hoàng đế đi tới hành lang, Hoàng đế thấy cửa sổ phòng trực có ánh nến, nhớ ra hôm nay chính là ngày Lâm Lang trực, bước chân liền hướng đến gian phòng đó.

Ở trước cửa phòng trực vốn có một thái giám. Hắn chưa kịp hô một tiếng “Hoàng thượng” thì đã bị chặn lại bởi cái phất tay của Hoàng đế. Hoàng đế xua tay, lệnh cho thái giám đứng hết bên ngoài. Y đi đôi giày nhung da hươu vàng nên không hề phát ra tiếng động. Lâm Lang đang ngồi tết túi cạnh chậu than, y nhìn thấy chiếc túi bằng chỉ đen phối với chỉ vàng kim thì mặt mày liền sáng bừng. Bên dưới túi có khâu tua rua màu vàng, biết ngay là nàng tết cho mình nên trong lòng không nén nổi sự vui mừng. Nàng vốn sợ lạnh, tuy trong phòng trực có giường lò nhưng nàng vẫn vô thức nghiêng người đến sát chậu than. Hoàng đế cười. “Cẩn thận tia lửa làm cháy y phục.”

Lâm Lang giật mình, quả nhiên nàng kéo vội vạt áo lên, thấy than trong chậu vẫn chưa sém vào y phục thì mới ngẩng đầu rồi vội vàng đứng lên hành lễ. Nàng cười dịu dàng: “Hoàng thượng đi vào lặng lẽ như vậy thật là đã dọa Lâm Lang sợ.”

Hoàng đế nói: “Chỗ này lạnh lẽo thế, thảo nào nàng cứ ngồi sát chậu than. Cẩn thận khói than đấy, lát nữa cổ họng lại đau. Mau về noãn các với trẫm đi!”

Giường lò trong tây noãn các cực kỳ ấm áp. Cả người Lâm Lang toát mồ hôi. Lâu nay Hoàng đế không quen ngủ cùng với người khác nên luôn nghiêng người hướng ra ngoài. Đường nét tấm lưng kia rắn chắc, dây thắt áo ngủ màu vàng hơi lỏng làm lộ một vết thương ở bả vai. Tuy vết thương đã lành từ lâu nhưng đến giờ nó vẫn để lại một vết sẹo dài, có thể đoán được năm đó nó sâu đến mức nào. Nàng không cầm lòng được, duỗi tay ra, nhẹ nhàng chạm vào vết thương đó. Không ngờ Hoàng đế vẫn chưa ngủ say, nắm lấy tay nàng, mắt vẫn lim dim. “Không ngủ được sao?”

Nàng khẽ đáp: “Thiếp đã khiến Hoàng thượng tỉnh rồi.”

Hoàng đế vô thức vươn tay sờ vết thương cũ. “Đây là vết thương khi dẹp phản năm Khang Hy thứ tám. May mà Tào Dần nhanh nhẹn đẩy trẫm một cái nên mới không bị thương đến chỗ hiểm. Lúc đó mọi người ai cũng sợ đến mức hồn bay phách lạc.” Y kể lại một cách thản nhiên khiến tay nàng hơi run, rồi khẽ cười. “Nàng sợ à? Chẳng phải bây giờ trẫm vẫn sống sờ sờ ra đấy thôi?”

Trong lòng nàng đầy những suy nghĩ hỗn độn, nàng ngẩn ra một lúc mới trả lời: “Thảo nào Hoàng thượng lại coi trọng Tào đại nhân như vậy.”

Hoàng đế khẽ thở dài. “Cũng không phải chỉ vì công này… Từ nhỏ hắn đã theo trẫm, tình cảm không thể coi là bình thường.”

Nàng nói nhỏ: “Hôm qua Hoàng thượng hỏi Lâm Lang là cuối năm muốn được thưởng gì, Lâm Lang vốn không dám… Hoàng thượng luôn nhớ đến tình nghĩa xưa, là người trọng tình nên Lâm Lang có một mong muốn hơi quá này…” Nàng nói đến đây thì dừng lại.

Hoàng đế chỉ đáp: “Xưa nay nàng luôn biết rõ phép tắc, vì vậy dù có hơi quá thì nhất định là có lý do của nàng, cứ nói ra xem! Chỉ có điều là hậu cung không được can thiệp vào chuyện triều chính.”

“Lâm Lang không dám!” Nàng đáp, rồi kể tóm tắt chuyện của Vân Sơ: “Chỉ xin Hoàng thượng nể mặt Vinh chủ nhân, tuy Vân Sơ lén chuyền đồ nhưng cũng chỉ là tích góp lương tháng và phần thưởng chủ nhân ban cho, nhờ thị vệ chuyển về nhà để hiếu kính với mẫu thân mà thôi. Hoàng thượng lấy thành, hiếu trị thiên hạ, nể tình tỷ ấy phạm lỗi lần đầu, mà cũng đang dịp lễ Tết…”

Hoàng đế đã gần chìm vào giấc ngủ, nói: “Đây là việc của hậu cung, cứ theo sự xử lý của Đông Quý phi. Nàng đừng dính vào chuyện này.”

Nàng nghe thấy tiếng y nhỏ dần thì không dám nói nữa, chỉ khẽ thở dài một tiếng rồi quay người vào trong.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện