Hơn mười hai giờ đêm.
Tống Dao nhắm mắt nhăn mày, trông cực kỳ khó chịu, y nhịn không được lật người lần thứ ba trong vòng tay Chu Phàm, động tác cố gắng nhẹ nhàng hết sức.
Nhưng Chu Phàm vốn đang ngủ say lập tức cảm nhận được, mở mắt nhìn y.
Chu Phàm: "Bà xã, em sao thế?"
Tống Dao đau khổ: "Đau răng...... Chiều nay cũng đã có chút cảm giác rồi, em còn tưởng là do nóng trong người, nên chỉ ăn hai viên kẹo hạ nhiệt, nhưng bây giờ lại đột nhiên phát đau."
Chu Phàm nhăn mày, biết rằng có thể khiến cho Tống Dao nói như vậy chắc chắn là đã cực kỳ khó chịu rồi, hắn bảo Tống Dao mở to miệng ra, lại đưa ngón tay chạm vào hàm dưới của y, cảm nhận được có hơi sưng, vì vậy nói: "Sáng mai em không có tiết dạy, anh sẽ xin nghỉ, chúng ta đi bệnh viện khám thử."
Tống Dao uể oải gật đầu.
Tống Dao đau đến không còn buồn ngủ nữa, mở to mắt gối đầu lên cánh tay Chu Phàm, Chu Phàm thấy tình huống này cũng không ngủ nữa, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy Tống Dao, dịu dàng hỏi y, "Muốn làm chút gì không?"
"Em xem TV thôi, anh ngủ trước đi." Tống Dao suy nghĩ rồi trả lời, mái tóc cọ vào bàn tay Chu Phàm.
"Em không thoải mái anh cũng chẳng ngủ được," Chu Phàm vừa nói vừa ngồi dậy, kéo lấy eo Tống Dao, ôm lấy y dựa vào lòng mình, vươn tay ra cầm lấy máy tính bảng trên tủ đầu giường hỏi, "Bà xã muốn xem gì?"
Tống Dao ỷ lại mà nằm trong lòng hắn, ngón tay lướt lướt mấy cái trên màn hình, lựa một thước phim tài liệu mà y cảm thấy hứng thú, chỉnh nhỏ âm lượng, hình ảnh bắt đầu chạy. Tống Dao nghiêng đầu hôn lên lồng ngực Chu Phàm, nhỏ giọng nói: "Anh buồn ngủ thì đi ngủ trước nha, không cần lo cho em đâu."
Phim tài liệu phát đến tập 2, gần như chẳng có ai lưu ý đến thời gian, lực chú ý bị phân tán cộng với tác dụng của thuốc khiến cho Tống Dao dần dần híp mắt lại, nghiêng người dựa vào lồng ngực Chu Phàm ngủ thiếp đi, còn Chu Phàm lại cứ như vậy một mực mở mắt an tĩnh nằm bên cạnh, dịu dàng vỗ về lưng y, mãi đến khi nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của Tống Dao, hắn mới cất máy tính bảng đi, sắp xếp để Tống Dao có thể thoải mái ngủ trong lòng mình, sau khi nằm xuống rất nhanh đã nhắm mắt ngủ say.
Sáng hôm sau, Chu Ninh Hinh vẫn còn lim dim, đánh răng súc miệng xong bước vào phòng khách, đúng lúc nhìn thấy Chu Phàm mua bữa sáng trở về, trong tay là món bánh cuộn trứng và cháo bí đỏ mà bé thích ăn nhất, lập tức vui vẻ ngồi vào bàn, lúc sau thì quay qua nói nhỏ với Chu Phàm: "Ba ơi, thầy vẫn còn ngủ đó nha, chúng ta nói chuyện nhỏ tiếng thôi."
Chu Ninh Hinh tự mình giải quyết xong bữa sáng, thành thạo đứng trước gương tự cột tóc cho mình, đeo cặp lên vai chuẩn bị đi học, Chu Phàm đưa bé con đến trạm xe bus dưới lầu, sau đó quay về nhà.
Đứng ngoài ban công gọi điện thoại xin nghỉ xong, Chu Phàm nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra, Tống Dao với mái tóc tổ chim đang ngồi trên giường, còn chút mơ màng do mới ngủ dậy.
Chu Phàm đi đến bên cạnh ngồi xuống, tay hơi chạm vào dưới cằm y nói: "Răng còn đau không?"
"Vẫn còn một chút, nhưng đỡ hơn hôm qua nhiều rồi," Tống Dao thuận thế cọ má vào tay Chu Phàm, hỏi, "Ninh Hinh đâu? Đã đi học rồi sao?"
Chu Phàm: "Đi rồi. Sáng nay em chỉ nên ăn cháo thôi, không được ăn mấy thứ phải nhai cắn nữa, ăn xong chúng ta đến bệnh viện xem sao."
Tống Dao dựa vào người hắn, vừa gật đầu vừa nói: "Không ăn cháo ngọt đâu."
Chu Phàm cười nói: "Là cháo mặn mà em thích đấy."
Tống Dao hôn lên mặt hắn, tâm trạng cực tốt mà đứng dậy vệ sinh cá nhân.
Bệnh viện thành phố lúc chín giờ sáng đông nghẹt người, đặc biệt là khoa răng hàm mặt, lấy số xếp hàng ít nhất cũng bốn tiếng, nhưng sáng nay Chu Phàm thấy Tống Dao ngủ say như vậy cũng không muốn gọi y dậy quá sớm. Cũng do ba Tống Dao đã ở đây chữa bệnh lâu nay nên quen biết được một bác sĩ ở khoa khác, nhờ vậy mà tìm được một bác sĩ khoa răng hàm mặt, bác sĩ đó nói với bọn họ rằng mấy cuộc hẹn khám trong sáng hôm nay đều phải đợi đến chiều, sau đó lại giới thiệu một phòng khám tư cho họ.
Bác sĩ nói: "Bác sĩ Văn lúc trước là bác sĩ tốt nhất của bệnh viện này đấy, sau đó đã tự mình ra ngoài mở phòng mạch tư nhân, nha sĩ khoa răng hàm mặt trong bệnh viện có khi cuối tuần còn đến đó để khám nữa kìa, đến đó cứ nói là do tôi thiệu là được."
Hai người lập tức nói cám ơn, ra khỏi bệnh viện liền chạy xe đến phòng khám mà bác sĩ mới đề xuất, Chu Phàm lái xe, Tống Dao ngồi trên ghế phó lái dùng điện thoại tìm phòng khám đó, phát hiện phòng mạch này được nhận xét rất tốt nên cũng an tâm phần nào.
......
Phòng khám không xa lắm, vẫn nằm trong nội thành, lái xe nửa tiếng là tới, vừa bước vào Tống Dao đã cảm nhận được phòng mạch này có chút khác biệt, khiến y cảm thấy rất an tâm.
Lướt mắt nhìn một lượt, đại đa số bộ phận của phòng khám đều là màu gỗ ấm áp, cửa sổ sát đất và màu hạt dẻ nhàn nhạt của khung gỗ phác thảo lẫn nhau, cảm giác an toàn mà nó mang lại vừa ấm áp lại an tường. Tấm kính mờ được dùng làm vách ngăn, tách phòng khám và các phòng công cộng khác, vì vậy hoàn cảnh khám chữa bệnh càng trong suốt an toàn.
Nhân viên lễ tân nhìn thấy hai người bọn họ bước vào, mỉm cười chào hỏi: "Xin chào, có thể giúp gì cho anh không ạ?"
Tống Dao nói bọn họ được bác sĩ Từ của bệnh viện thành phố giới thiệu qua đây, đặc biệt đến tìm bác sĩ Văn, nhân viên lễ tân hiểu ý gật đầu nói: "Bác sĩ Văn hiện tại đang trong phòng khám, làm phiền hai vị ngồi đợi một lát, bác sĩ Văn rất nhanh sẽ đến tiếp hai vị."
Nói rồi gật đầu biểu thị với một nhân viên lễ tân khác, đăng ký thông tin cho hai người họ xong liền dẫn người đến phòng chờ.
Thiết kế của phòng chờ rất đặc biệt, bố cục giống như một căn phòng phổ thông, sàn gỗ, sofa bằng vải với tông màu ấm, chính giữa phòng chờ là một bàn trà bằng gỗ cực kỳ tinh xảo, xung quanh bàn trà tuỳ ý đặt vài tấm thảm, có khá nhiều người đang ngồi trên đấy chờ đợi, lâu lâu sẽ có tiếng nói chuyện vang lên. Bên cạnh còn có một kệ sách, trên đó còn treo một vài bức tranh phong cảnh tự vẽ, cho người ta một cảm giác rất kỳ lạ.
Tống Dao nhìn cảnh tượng này nhất thời mỉm cười.
Chu Phàm đứng bên cạnh y nói: "Giống một tiệm trà đạo."
Tống Dao cười: "Đúng vậy."
Hai người tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống chờ đợi, đôi lúc sẽ nhỏ tiếng nói chuyện. Tống Dao chú ý đến dối diện bọn họ là một người đàn ông trẻ tuổi gần như từ nãy đến giờ vẫn đang vẽ tranh, loại hành động này trong một phòng chờ khám bệnh có chút bắt mắt.
Cảm nhận được tầm mắt của Tống Dao, Lô Kinh Hồng ngước đầu lên nhìn sang đây, thân thiện cười với bọn họ, "Xin chào."
Chu Phàm nhìn anh ta, lễ phép gật đầu.
"Xin chào." Trong ánh mắt Tống Dao vẫn mang theo chút tò mò.
Lô Kinh Hồng chủ động cười nói: "Ngồi vẽ tranh trong phòng chờ khám bệnh hình như quả thật là một chuyện khá đặc biệt."
Tống Dao cười đáp: "Quả thật không thường gặp, nhưng cũng chẳng có quy định nói không được như thế."
Cuộc đối thoại vài câu ngắn ngủi kết thúc, Lô Kinh Hồng lại cúi đầu tiếp tục vẽ, một lúc sau, cánh cửa phòng chờ lại được mở ra, hai người con trai trẻ tuổi một thân quần áo thể thao rộng rãi bước vào, hai người cũng ngồi xuống sofa kế bên Tống Dao.
Sư Tiểu Sơn với chiếc áo thun vằn vàng đen ôm lấy má phải hơi sưng của mình, dưới mắt là hai quầng thâm, buồn bã không vui, không mấy rõ ràng mà dựa nửa người lên người Tùng Tuyên.
Tùng Tuyên lo lắng nhìn cậu, "Vẫn đau lắm hả?"
Sư Tiểu Sơn gật đầu, mếu máo nói: "Con người tại sao lại phải mọc răng khôn vậy chớ?"
Tùng Tuyên nắm tay cậu, dỗ dành: "Đợi cậu khoẻ lại sẽ dẫn cậu đi ăn đồ ngon ha."
Sư Tiểu Sơn u oán nói: "Hôm qua nhóm tớ cuối cùng cũng hoàn thành xong project, thầy còn nói muốn khao tụi tớ ăn lẩu, tớ đã phải nuốt nước mắt từ chối đó."
Tùng Tuyên bị cậu chọc cười: "Ngoan nào, nhịn một chút thôi."
Lúc không nói chuyện Sư Tiểu Sơn cũng chú ý đến người đàn ông trẻ tuổi đang vẽ tranh đối diện, một mực nhìn chằm chằm anh, Lô Kinh Hồng ngước mắt lên nhìn sang, Sư Tiểu Sơn lập tức có chút ngại ngùng nói: "Xin lỗi."
Lô Kinh Hồng dịu dàng cười, "Lần trước hình như tôi đã gặp cậu rồi, hai người cũng là đến cùng nhau."
Sư Tiểu Sơn cũng cong mắt trả lời: "Đúng ạ, trùng hợp quá đi."
Tống Dao bất động thanh sắc đánh giá hai cậu trai, trong lòng đã hiểu rõ.
Trong lúc nói chuyện, cửa phòng chờ lại mở ra lần nữa, lúc này bước vào là một bác sĩ mặc áo blouse trắng, trên tay cầm ly trà bằng thuỷ tinh, có vài bệnh nhận hiển nhiên là quen biết anh ta, lần lượt lên tiếng chào hỏi, anh gật đầu xem như đáp lời, sau đó lại nhìn quanh bốn phía rồi bước về phía Tống Dao bọn họ.
Tống Dao còn đang thắc mắc người này là ai, Sư Tiểu Sơn đã đứng dậy lễ phép nói với người đang đi về hướng mình: "Bác sĩ Văn."
Vì vậy Tống Dao cũng hiểu rồi, người trước mắt này thì ra là người mà bọn họ muốn tìm, tư duy mặc định khiến y cho rằng bác sĩ Từ sẽ giới thiệu một người đứng tuổi cho bọn họ.
Văn Lĩnh gật đầu với Sư Tiểu Sơn, ngồi xuống bên cạnh Lô Kinh Hồng, đặt ly trà thuỷ tình xuống trước mặt anh ta, nói: "Vẽ hết cả buổi sáng rồi, uống chút trà đi." Nói xong lại quay đầu hỏi Sư Tiểu Sơn: "Hết viêm chưa?"
Sư Tiểu Sơn: "Vẫn chưa nữa ạ, uống thuốc rồi vẫn đau."
Văn Lĩnh nhìn cậu, "Thức khuya nữa rồi?"
Sư Tiểu Sơn: "...... Việc học có hơi bận."
"Vào đây lấy chút thuốc, truyền thêm bình nước." Văn Lĩnh nói xong lại hơi quay đầu nhìn Tống Dao và Chu Phàm nói, "Cho hỏi vị nào là ngài Tống?"
Tống Dao: "Xin chào bác sĩ Văn, là tôi."
Văn Lĩnh đứng dậy nói với mấy người bọn họ: "Hai người cùng tôi đến phòng khám đi, người nhà có muốn đi cùng không?"
Tống Dao, Chu Phàm, Sư Tiểu Sơn, Tùng Tuyên: "......"
"Người nhà" Chu Phàm và Tùng Tuyên lặng lẽ đứng dậy.
Lô Kinh Hồng nhấp một ngụm trà, cúi đầu cười nhẹ.
Bên trong phòng khám, Tống Dao nằm trên giường, Chu Phàm đứng ở bên cạnh, Văn Lĩnh kiểm tra cho Tống Dao xong nói: "Cũng là viêm lợi trùm, truyền một mũi tiêu viêm, uống thuốc, có lẽ rất nhanh là hết viêm thôi, nếu như hết viêm thì có thể đến đây nhổ răng."
Tống Dao có chút bất ngờ, hỏi: "Bác sĩ, tuổi của tôi vẫn còn mọc răng khôn được sao?"
Văn Lĩnh: "Sau 18 tuổi đều có khả năng, tuổi lớn cách mấy cũng không lạ."
Văn Lĩnh kê xong đơn thuốc đưa cho Chu Phàm, lại quay đầu dặn dò Tống Dao mấy ngày nay phải chú ý những gì, miễn cho chứng viêm tệ thêm.
Mười năm phút sau.
Tống Dao và Sư Tiểu Sơn ngồi truyền thuốc tiêu viêm cạnh nhau, Chu Phàm và Tùng Tuyên mỗi người cầm một bịch thuốc ngồi đợi bà xã, quá trình truyền thuốc vừa lâu vừa chán, Tống Dao bắt đầu bắt chuyện với Sư Tiểu Sơn, kinh ngạc phát hiện hai người họ cũng có thể xem như là 1/2 bạn cùng trường, sau khi có cùng chủ đề liền cười nói vui vẻ.
Nói hết cái này đến cái khác, hai người họ càng nói càng sâu.
Sư Tiểu Sơn: "Thầy Tống, thầy có thích đọc truyện tranh không ạ?"
Tống Dao: "Thể loại nào?"
Sư Tiểu Sơn dùng một tay ấn mở một app trong điện thoại rồi đưa cho Tống Dao xem, bấm vào danh sách truyện sưu tầm đều là manga, góc phải poster có một vòng tròn đỏ với con số 18, sau đó còn vẽ thêm một đường gạch chéo màu đỏ bên trên, đa số đều là hai nhân vật nam, tên tác giả gồm: Ayano Yamane, Shungiku Nakamura, Miyuki Abe, Chise Ogawa......
Editor: đm đột nhiên cảm thấy thân thuộc quá mọi người ạ :)))))))))))))))) tui có cần chú thích mấy vị này không nhỉ :))))))))))))))
Tống Dao nhìn đến không chớp mắt, hỏi: "Đây là app gì thế? App Store có thể tải về không?"
Sư Tiểu Sơn: "Đưa điện thoại cho em, em tải giúp thầy cho."
Hai người vui quên trời đất, một tay truyền thuốc một tay cầm điện thoại bấm tới bấm lui, y như hai người bạn thân vậy, hai bé khuyết tật giúp đỡ lẫn nhau.
Chu Phàm và Tùng Tuyên lâu lâu sẽ nhìn mặt nhau, đều không lên tiếng.
Biểu cảm của Chu Phàm giống như đang nói: Vợ cậu đang dạy bà xã tôi cái gì vậy? Biểu cảm của Tùng Tuyên giống như đang trả lời: Chú hỏi tôi tôi đi hỏi ai?
Lại qua một lúc nữa, thuốc cuối cùng cũng truyền xong, y tá đến rút kim cho hai người.
Văn Lĩnh đúng lúc bước ra khỏi phòng làm việc, chuẩn bị nghỉ trưa đi tìm Lô Kinh Hồng, nhìn thấy bốn người vẫn còn ở đây, Tống Dao và Sư Tiểu Sơn còn đang add friend Weixin, vì vậy mà đi đến bên cạnh Chu Phàm và Tùng Tuyên: "Đừng để hai người họ thức đêm nữa, không được ăn đồ cay đồ kíƈɦ ŧɦíƈɦ, không được uống rượu, không được ăn hải sản, hết viêm rồi thì tranh thủ qua đây nhổ răng."
Chu Phàm và Tùng Tuyên gật đầu, nói cám ơn.
"Bác sĩ Văn." Lô Kinh Hồng đứng bên ngoài, cười gọi Văn Lĩnh.
Văn Lĩnh lập tức quay đầu nhìn anh ta rồi cười rộ lên, "Đến đây."
Tống Dao và Sư Tiểu Sơn cùng vẫy tay với Văn Lĩnh, "Tạm biệt bác sĩ Văn."
Văn Lĩnh cười đáp lại, bước nhanh sang đấy nắm lấy tay Lô Kinh Hồng rời đi.
......
Lúc trở về vẫn là Chu Phàm lái xe, Tống Dao vừa nghĩ đến sau này phải đi nhổ răng, trong lòng có chút sợ hãi, Chu Phàm nhân lúc dừng đèn đỏ liếc mắt nhìn y, đương nhiên biết rõ y đang nghĩ gì, nói: "Bà xã không cần sợ, anh sẽ đi với em mà."
Khoé môi Tống Dao lập tức kéo lên cao, qua một lúc lại nói: "Nghe nói nhổ răng xong mặt sẽ sưng như đầu heo đó."
Chu Phàm cười, "Ừ."
Tống Dao: "Cằm và cổ đều sẽ sưng chù vù luôn, xui xẻo còn có khả năng bị hủy dung đó."
Chu Phàm: "Anh yêu em."
"......" Tống Dao nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài, nhịn không được cười ra tiếng.
Trời ơi trời ơi trời ơi, Tống Dao chống cằm vui vẻ nghĩ, ông xã của mình đúng là nhất mà.
***NOTE***
Hai cặp mới trong đây là trong 2 truyện khác của tác giả, tui mới đi tìm hiểu sơ thì biết được chút thông tin dưới đây:
1. Lô Kinh Hồng x Văn Lĩnh:
Truyện: Tra thụ và 213 lần xuyên việt của mình.
Tên gốc: 渣受与他的213次穿越.
Đặc tính công: ôn nhu, nhân thê, bên ngoài trong sáng đáng yêu, thực ra phúc hắc thâm tàng bất lộ.
Đặc tính thụ: trước chỉ dùng thận không dùng tim, sau sủng công vô hạn.
Tóm tắt: thụ chỉ thích ăn chơi qua đường, quen công mới được 1,2 tháng gì đấy, thấy công đang nghiêm túc dần với mình nên muốn chia tay, mà mỗi lần mẻ nói chia tay là thời gian quay ngược trở về trước khi mẻ nói chia tay :)))))))))))))))
-------
2. Tùng Tuyên x Sư Tiểu Sơn:
Truyện: Cho hỏi si hán thụ có cơ hội bẻ cong thẳng nam không?
Tên gốc: 请问痴汉受有机会掰弯直男吗?
Đặc tính công: bẻ cái là cong :))))))))))))))))
Đặc tính thụ: si hán.
Tóm tắt: vườn trường, ngốc VÀNG ngọt, vì thoả lòng mong ước của si hán thụ và viết H nên tác giả đã cho ra đời em này :))))))))))))))))